Phi Thiên
Chương 335-2: Muốn so người (Hạ)
Bọn Triệu Phi trong đám đông có thể nói là nhiệt huyết sôi trào, quá hung tàn rồi, bất quá bọn họ thích, hơn nữa hưng phấn, vốn là tâm trạng sợ hãi bất an đi tới Tinh Tú Hải lúc này lại giống như tìm được người tâm phúc.
Ô Mộng Lan trên thuyền xem cuộc chiến khẽ lắc đầu không ngừng, Miêu Nghị bất ngờ cho nàng cảm giác rất tuyệt, nếu có cơ hội, nàng hết sức muốn thu Miêu Nghị vào dưới quyền.
Nhìn thi thể dọc đường ngã xuống dưới chân, Vương Thiên Luân khẩn cấp đuổi theo hướng về phía bóng lưng Miêu Nghị xa xa gầm lên:
- Tiểu tặc, chỉ giỏi ỷ mạnh hiếp yếu thôi sao, có dám quyết một trận tử chiến với ta!
Nói Miêu Nghị ỷ mạnh hiếp yếu có vẻ hoang đường, thế nhưng lão đã xem Miêu Nghị là cao thủ đỉnh cấp trong cảnh giới Thanh Liên.
Miêu Nghị quay đầu nhìn về phía sau cười lạnh nói:
- Nực cười! Lão thất phu, chờ lát nữa sẽ lấy mạng chó của lão!
Vừa quay đầu lại, phía trước còn sót lại hai người chạy thục mạng, một người trong đó chính là Hoàn Nhan Hoa, Miêu Nghị lớn tiếng quát:
- Tiện nhân! Để mạng lại!
Keng! Long câu vừa ngã, Hoàn Nhan Hoa kêu một tiếng thê lương thảm thiết, sau lưng vị trí tim xuất hiện một vòi máu.
Miêu Nghị cầm thương thuận thế giật mạnh, thi thể Hoàn Nhan Hoa lập tức rơi xuống đất tuôn đầy máu.
Ném xuống thi thể Hoàn Nhan Hoa máu thịt bầy nhầy, Miêu Nghị đang muốn chém chết người cuối cùng. Ai ngờ người nọ nhanh trí, lại bỏ qua nguyên tắc tu sĩ đối chiến dựa vào long câu sinh tồn, phi thân nhảy ra khỏi long câu, chạy sang một bên.
Nếu là bình thời y làm như vậy, đối thủ vừa quay đầu lại hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng bây giờ bởi vì có truy binh, trong nháy mắt Miêu Nghị chạy lướt qua y không có khả năng quay đầu trở lại truy sát, rốt cục bị y tránh thoát một kiếp.
Hắc Thán đột nhiên lượn một vòng thật lớn, bọn Vương Thiên Luân đuổi theo sau kinh hãi trong lòng, cho là Miêu Nghị muốn quay trở lại giao phong chính diện với bọn họ.
Chẳng lẽ tên này tự tin đến trình độ như vậy, một mình lại dám giao thủ với nhiều người chúng ta như vậy… Đám người Vương Thiên Luân lập tức lên mười hai phần tinh thần.
- Mọi người cùng nhau liên thủ lên một lượt, đừng để...
Lời kêu gọi của Vương Thiên Luân còn chưa dứt, thanh âm của lão chợt ngưng bặt. Chỉ thấy Miêu Nghị vọt chếch sang bên, một mình một long câu lại chạy về phía bọn Tô Kính Công nơi xa.
Đội hình đang chạy thẳng truy kích lập tức rối loạn, sau đó cấp tốc chuyển hướng sang ngang đuổi theo Miêu Nghị.
Vốn là bọn Tô Kính Công theo chân đại đội ngũ đuổi theo Miêu Nghị, ai ngờ cước lực của vật cỡi kém cỏi, bị Miêu Nghị dẫn theo đại đội nhân mã chạy vòng tròn hai vòng, đã bị bỏ rơi xa xa ở phía sau. Lúc này thấy Miêu Nghị vòng về đánh trở lại, lập tức bị dọa sợ đến không biết nên chạy đàng nào mới phải.
Mới vừa thấy người kia tránh được một kiếp dưới thương của Miêu Nghị, cũng có thể tham khảo kinh nghiệm. Nhưng bây giờ cũng không thể lập tức bỏ vật cỡi chạy đi, làm như vậy chẳng khác nào chịu chết, Miêu Nghị đuổi kịp đâm một thương là chết chắc.
Tô Kính Công cũng nhanh trí, đây là lương sách.
Nhưng chuyện lão lo lắng nhất vẫn xuất hiện, không ngoài sở liệu. Miêu Nghị bám theo sát lão, rõ ràng người khác chạy cũng không sao, chỉ chăm chăm muốn giết chết Tô Kính Công lão.
Tô Kính Công đang kinh hoàng đột nhiên điều chỉnh phương hướng, cỡi long câu xông về phía biển, vừa xông xuống biển lập tức lặn sâu xuống nước, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Miêu Nghị Đuổi tới bờ biển có vẻ không biết nói gì, Vương Thiên Luân sau lưng dẫn dắt người đuổi theo tức giận nói:
- Tiểu tặc nhát gan, trốn đi đâu, còn không mau mau quyết một trận tử chiến với ta!
Hắc Thán nhanh chóng chuyển phương hướng, không giao phong chính diện với truy binh sau lưng, tiếp tục chở chủ vòng lại phía sau, Miêu Nghị quay đầu lại quát:
- Quyết một trận tử chiến có gì không thể! Lão thất phu, có giỏi bảo những người khác lui ra đơn độc đấu với một mình ta, nếu có thể tránh thoát ta ba thương không chết, Miêu mỗ tha cho mạng chó lão!
Đây không gọi lớn lối mà không biết thẹn, cái này gọi là thua người không thua trận, dù sao ai cũng có thể nhìn ra đối phương người đông thế mạnh, một người đấu với hơn hai trăm người chắc chắn thua thiệt.
Thấy hắn nắm chắc như vậy, Vương Thiên Luân bị hắn nói có hơi chột dạ, thật sự là hành động Miêu Nghị trước đó giết người như thái rau xắt chuối quá mức cường hãn, tức thì không nhận lời, chỉ hô to:
- Tiểu tặc chớ chạy!
Miêu Nghị chạy thục mạng ở phía trước lại quát:
- Lão tặc vô sỉ, chỉ giỏi ỷ vào nhiều người khi hiếp ít người, lão cho ta không có người sao? Muốn so sánh người ư, Miêu mỗ thành toàn cho lão!
Chỉ thấy Miêu Nghị đang chạy nhanh đột nhiên gọi ra từ trong nhẫn trữ vật một tấm vải đỏ thêu hoa văn xanh biếc xinh đẹp, nhanh chóng đeo vào trên cánh tay, phóng tới đám đông nơi xa đang xem cuộc chiến, vung cánh tay hô to:
- Hồng Cân minh ở đâu, lúc này không chiến, còn đợi khi nào!
Đám đông ngoài xa đang quan chiến đột nhiên quay đầu nhìn tả hữu, phát hiện bên cạnh có không ít người dị động, ngay cả đám người Ô Mộng Lan trên thuyền xem cuộc chiến cũng nhìn lại.
Thích Tú Hồng trong đám đông là người đầu tiên lấy ra một tấm vải đỏ thêu hoa văn xanh biếc đeo vào cánh tay, cầm trong tay một cây ngân thương, từ trong đám đông phóng vọt ra ngoài.
Không chỉ có nàng, ngay sau đó có mười mấy, mấy chục, trên trăm, mấy trăm tu sĩ trên cánh tay đeo tấm vải đỏ thêu hoa văn xanh biếc xông ra.
Những người đeo vải đỏ này quan sát những người khác cũng đeo vải đỏ như mình.
Những tấm vải đỏ này nguyên bản đến từ Tinh Tú Hải, là Miêu Nghị giết Ngũ Hoa phu nhân thu được một súc vải hoa lệ, không biết là dùng tài liệu gì dệt thành, Miêu Nghị chưa từng động tới. Lần này bởi vì triệu tập người phần lớn không quen biết nhau, vì để phân biệt địch ta, thấy súc vải này kỳ lạ, không dễ dàng giả mạo, tức thì xé ra giao cho mỗi người trong liên minh một mảnh, đợi lúc hội hợp sử dụng để nhận ra nhau.
Thấy tả hữu ra trận quả nhiên có mấy trăm người, quả nhiên Miêu Nghị không có lừa gạt mình, mọi người có thể nói là tinh thần phấn chấn. Cộng thêm biểu hiện Miêu Nghị trước đó một mình độc chiến ba đại phái cường hãn, không còn ai nghi ngờ gì nữa.
Mi Tâm Triệu Phi xuất hiện một đóa Thanh Liên cửu phẩm đã dẫn đầu chạy ra, giơ thương hô to:
- Minh chủ chớ sợ! Triệu Phi tới giúp một tay!
Tu sĩ thứ hai Mi Tâm nở rộ Thanh Liên cửu phẩm lao ra tiếp theo:
- Minh chủ chớ sợ! Vương Việt Thiên tới đây!
Người không liên quan tới chuyện này thấy hai tên tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm xông ra đã giật mình kinh hãi, ai ngờ lại có tu sĩ tên thứ ba Mi Tâm nở rộ Thanh Liên cửu phẩm xông ra, gào thét khản cả cổ:
- Dám khi dễ Hồng Cân minh ta không người, Tư Đồ Vô Úy tới đây!
Phía sau một đống tu sĩ Thanh Liên bát phẩm, thất phẩm, lục phẩm nhảy ra, cỡi long câu cầm vũ khí nhanh chóng xông ra.
Không biết là người nào gào to một tiếng:
- Giết!
- Giết!
Đám người đeo vải đỏ cỡi long câu nhanh chóng xông lên, lập tức hô to theo, thanh âm chấn động cả vùng hoang nguyên, tiếng vó long câu ầm ầm vang dậy, khí thế kinh người, nhanh chóng chạy tới.
Phi Thiên
Ô Mộng Lan trên thuyền xem cuộc chiến khẽ lắc đầu không ngừng, Miêu Nghị bất ngờ cho nàng cảm giác rất tuyệt, nếu có cơ hội, nàng hết sức muốn thu Miêu Nghị vào dưới quyền.
Nhìn thi thể dọc đường ngã xuống dưới chân, Vương Thiên Luân khẩn cấp đuổi theo hướng về phía bóng lưng Miêu Nghị xa xa gầm lên:
- Tiểu tặc, chỉ giỏi ỷ mạnh hiếp yếu thôi sao, có dám quyết một trận tử chiến với ta!
Nói Miêu Nghị ỷ mạnh hiếp yếu có vẻ hoang đường, thế nhưng lão đã xem Miêu Nghị là cao thủ đỉnh cấp trong cảnh giới Thanh Liên.
Miêu Nghị quay đầu nhìn về phía sau cười lạnh nói:
- Nực cười! Lão thất phu, chờ lát nữa sẽ lấy mạng chó của lão!
Vừa quay đầu lại, phía trước còn sót lại hai người chạy thục mạng, một người trong đó chính là Hoàn Nhan Hoa, Miêu Nghị lớn tiếng quát:
- Tiện nhân! Để mạng lại!
Keng! Long câu vừa ngã, Hoàn Nhan Hoa kêu một tiếng thê lương thảm thiết, sau lưng vị trí tim xuất hiện một vòi máu.
Miêu Nghị cầm thương thuận thế giật mạnh, thi thể Hoàn Nhan Hoa lập tức rơi xuống đất tuôn đầy máu.
Ném xuống thi thể Hoàn Nhan Hoa máu thịt bầy nhầy, Miêu Nghị đang muốn chém chết người cuối cùng. Ai ngờ người nọ nhanh trí, lại bỏ qua nguyên tắc tu sĩ đối chiến dựa vào long câu sinh tồn, phi thân nhảy ra khỏi long câu, chạy sang một bên.
Nếu là bình thời y làm như vậy, đối thủ vừa quay đầu lại hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng bây giờ bởi vì có truy binh, trong nháy mắt Miêu Nghị chạy lướt qua y không có khả năng quay đầu trở lại truy sát, rốt cục bị y tránh thoát một kiếp.
Hắc Thán đột nhiên lượn một vòng thật lớn, bọn Vương Thiên Luân đuổi theo sau kinh hãi trong lòng, cho là Miêu Nghị muốn quay trở lại giao phong chính diện với bọn họ.
Chẳng lẽ tên này tự tin đến trình độ như vậy, một mình lại dám giao thủ với nhiều người chúng ta như vậy… Đám người Vương Thiên Luân lập tức lên mười hai phần tinh thần.
- Mọi người cùng nhau liên thủ lên một lượt, đừng để...
Lời kêu gọi của Vương Thiên Luân còn chưa dứt, thanh âm của lão chợt ngưng bặt. Chỉ thấy Miêu Nghị vọt chếch sang bên, một mình một long câu lại chạy về phía bọn Tô Kính Công nơi xa.
Đội hình đang chạy thẳng truy kích lập tức rối loạn, sau đó cấp tốc chuyển hướng sang ngang đuổi theo Miêu Nghị.
Vốn là bọn Tô Kính Công theo chân đại đội ngũ đuổi theo Miêu Nghị, ai ngờ cước lực của vật cỡi kém cỏi, bị Miêu Nghị dẫn theo đại đội nhân mã chạy vòng tròn hai vòng, đã bị bỏ rơi xa xa ở phía sau. Lúc này thấy Miêu Nghị vòng về đánh trở lại, lập tức bị dọa sợ đến không biết nên chạy đàng nào mới phải.
Mới vừa thấy người kia tránh được một kiếp dưới thương của Miêu Nghị, cũng có thể tham khảo kinh nghiệm. Nhưng bây giờ cũng không thể lập tức bỏ vật cỡi chạy đi, làm như vậy chẳng khác nào chịu chết, Miêu Nghị đuổi kịp đâm một thương là chết chắc.
Tô Kính Công cũng nhanh trí, đây là lương sách.
Nhưng chuyện lão lo lắng nhất vẫn xuất hiện, không ngoài sở liệu. Miêu Nghị bám theo sát lão, rõ ràng người khác chạy cũng không sao, chỉ chăm chăm muốn giết chết Tô Kính Công lão.
Tô Kính Công đang kinh hoàng đột nhiên điều chỉnh phương hướng, cỡi long câu xông về phía biển, vừa xông xuống biển lập tức lặn sâu xuống nước, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Miêu Nghị Đuổi tới bờ biển có vẻ không biết nói gì, Vương Thiên Luân sau lưng dẫn dắt người đuổi theo tức giận nói:
- Tiểu tặc nhát gan, trốn đi đâu, còn không mau mau quyết một trận tử chiến với ta!
Hắc Thán nhanh chóng chuyển phương hướng, không giao phong chính diện với truy binh sau lưng, tiếp tục chở chủ vòng lại phía sau, Miêu Nghị quay đầu lại quát:
- Quyết một trận tử chiến có gì không thể! Lão thất phu, có giỏi bảo những người khác lui ra đơn độc đấu với một mình ta, nếu có thể tránh thoát ta ba thương không chết, Miêu mỗ tha cho mạng chó lão!
Đây không gọi lớn lối mà không biết thẹn, cái này gọi là thua người không thua trận, dù sao ai cũng có thể nhìn ra đối phương người đông thế mạnh, một người đấu với hơn hai trăm người chắc chắn thua thiệt.
Thấy hắn nắm chắc như vậy, Vương Thiên Luân bị hắn nói có hơi chột dạ, thật sự là hành động Miêu Nghị trước đó giết người như thái rau xắt chuối quá mức cường hãn, tức thì không nhận lời, chỉ hô to:
- Tiểu tặc chớ chạy!
Miêu Nghị chạy thục mạng ở phía trước lại quát:
- Lão tặc vô sỉ, chỉ giỏi ỷ vào nhiều người khi hiếp ít người, lão cho ta không có người sao? Muốn so sánh người ư, Miêu mỗ thành toàn cho lão!
Chỉ thấy Miêu Nghị đang chạy nhanh đột nhiên gọi ra từ trong nhẫn trữ vật một tấm vải đỏ thêu hoa văn xanh biếc xinh đẹp, nhanh chóng đeo vào trên cánh tay, phóng tới đám đông nơi xa đang xem cuộc chiến, vung cánh tay hô to:
- Hồng Cân minh ở đâu, lúc này không chiến, còn đợi khi nào!
Đám đông ngoài xa đang quan chiến đột nhiên quay đầu nhìn tả hữu, phát hiện bên cạnh có không ít người dị động, ngay cả đám người Ô Mộng Lan trên thuyền xem cuộc chiến cũng nhìn lại.
Thích Tú Hồng trong đám đông là người đầu tiên lấy ra một tấm vải đỏ thêu hoa văn xanh biếc đeo vào cánh tay, cầm trong tay một cây ngân thương, từ trong đám đông phóng vọt ra ngoài.
Không chỉ có nàng, ngay sau đó có mười mấy, mấy chục, trên trăm, mấy trăm tu sĩ trên cánh tay đeo tấm vải đỏ thêu hoa văn xanh biếc xông ra.
Những người đeo vải đỏ này quan sát những người khác cũng đeo vải đỏ như mình.
Những tấm vải đỏ này nguyên bản đến từ Tinh Tú Hải, là Miêu Nghị giết Ngũ Hoa phu nhân thu được một súc vải hoa lệ, không biết là dùng tài liệu gì dệt thành, Miêu Nghị chưa từng động tới. Lần này bởi vì triệu tập người phần lớn không quen biết nhau, vì để phân biệt địch ta, thấy súc vải này kỳ lạ, không dễ dàng giả mạo, tức thì xé ra giao cho mỗi người trong liên minh một mảnh, đợi lúc hội hợp sử dụng để nhận ra nhau.
Thấy tả hữu ra trận quả nhiên có mấy trăm người, quả nhiên Miêu Nghị không có lừa gạt mình, mọi người có thể nói là tinh thần phấn chấn. Cộng thêm biểu hiện Miêu Nghị trước đó một mình độc chiến ba đại phái cường hãn, không còn ai nghi ngờ gì nữa.
Mi Tâm Triệu Phi xuất hiện một đóa Thanh Liên cửu phẩm đã dẫn đầu chạy ra, giơ thương hô to:
- Minh chủ chớ sợ! Triệu Phi tới giúp một tay!
Tu sĩ thứ hai Mi Tâm nở rộ Thanh Liên cửu phẩm lao ra tiếp theo:
- Minh chủ chớ sợ! Vương Việt Thiên tới đây!
Người không liên quan tới chuyện này thấy hai tên tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm xông ra đã giật mình kinh hãi, ai ngờ lại có tu sĩ tên thứ ba Mi Tâm nở rộ Thanh Liên cửu phẩm xông ra, gào thét khản cả cổ:
- Dám khi dễ Hồng Cân minh ta không người, Tư Đồ Vô Úy tới đây!
Phía sau một đống tu sĩ Thanh Liên bát phẩm, thất phẩm, lục phẩm nhảy ra, cỡi long câu cầm vũ khí nhanh chóng xông ra.
Không biết là người nào gào to một tiếng:
- Giết!
- Giết!
Đám người đeo vải đỏ cỡi long câu nhanh chóng xông lên, lập tức hô to theo, thanh âm chấn động cả vùng hoang nguyên, tiếng vó long câu ầm ầm vang dậy, khí thế kinh người, nhanh chóng chạy tới.
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 335-2: Muốn so người (Hạ)
10.0/10 từ 43 lượt.