Phi Thiên
Chương 2977: Đại trận thất khống
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cả kinh, Bát Giới nói với Ngọc La Sát:
- Nàng điên rồi ư?
Miêu Nghị ở đằng sau lại trầm giọng nói:
- Nói!
Ngọc La Sát ăn nói mạnh mẽ:
- Ta và Bát Giới không làm được phu thê cũng sẽ không thành toàn cho người khác, ta muốn đại ca cho ta một lời bảo đảm, sau này Bát Giới không được lấy nữ nhân khác, cũng không được phép động đến nữ nhân khác nữa!
Mấy người đều không nói gì, cư nhiên lại muốn một lời bảo đảm, theo lý mà nói Bát Giới là người xuất gia không quá có thể lấy vợ, còn về có đụng vào nữ nhân khác hay không, mọi người cũng không thể bảo đảm được, suy cho cùng Bát Giới cũng đã từng làm ra loại chuyện này rồi.
Bát Giới có chút khí cấp bại phôi (hổn hển, nhớn nhác) nói:
- Cái này gọi là đạo lý gì đây, nàng cùng người khác phong lưu khoái hoạt, dựa vào cái gì để quản ta?
Ngọc La Sát nói:
- Chàng đã từng nói với ta, không hỏi đến vạn sự nhân quả trước kia, vậy bây giờ ta cũng có thể bảo đảm với chàng, từ nay về sau ta sẽ vì chàng mà thủ thân như ngọc, điều kiện là chàng nhất định phải làm được điều này.
Bát Giới tức giận nói:
- Ngọc La Sát, nàng đừng có quá đáng!
Ngọc La Sát:
- Chàng là cha của đứa trẻ này, ta là mẹ của nó, ta có tư cách đưa ra điều kiện này, bởi vì bất luận là quyền thế địa vị hay là tu vi chàng cũng không bằng ta, ta sắp phải trả giá cũng lớn hơn so với chàng, chàng cũng đừng chê ta quá đáng, bởi vì con người chàng không tự giác, muốn để bản thân chàng tự giác quá không đáng tin, ta chỉ có thể miễn cưỡng trói buộc!
Miêu Nghị ở đằng sau nói:
- Đây là chuyện riêng giữa hai người các ngươi, ta không có cách nào đưa ra bất kỳ bảo đảm nào, cũng sẽ không cho ra bảo đảm!
Ngọc La Sát nói:
- Vậy không bằng chàng giết ta luôn đi, bằng không một người ta cũng sẽ không bỏ qua đâu!
Cô ta nhìn Bát Giới chằm chằm nói rõ từng câu từng chữ:
- Ta không thể nào vô duyên vô cớ sinh con cho người khác.
Huyết Yêu và Thất Giới đại sư sững sờ nhìn Bát Giới, Bát Giới phát cáu, ở đó mắt lớn mắt nhỏ nhìn Ngọc La Sát.
Miêu Nghị đợi một lát, không thấy Bát Giới trả lời, từ từ đưa tay cầm lấy chuôi kiếm đang cắm trên mặt đất. Bát Giới liếc nhìn Miêu Nghị một cái, thần tình co quắp, cuối cùng gần như phát điên lên phất tay nói:
- Được rồi, được rồi, ta đồng ý là được.
Ánh mắt Ngọc La Sát sáng lên, nhìn chằm chằm vào Bát Giới, nói:
- Được! Ta cũng bảo đảm, sau này vì chàng mà thủ thân như ngọc, tuyệt đối không phụ chàng, nếu như chàng không làm được, đừng trách ta không khách khí, bất kể chàng có phát sinh quan hệ với nữ nhân nào, ta biết một người sẽ giết một người, tuyệt đối không bỏ qua!
Bát Giới hừ lạnh một tiếng, nhưng không phản đối, bây giờ hắn đã hiểu rõ được trước kia Ngọc La Sát nói muốn hắn phối hợp đó là xảy ra chuyện gì rồi, tình cảm là cái này.
Ngọc La Sát biết được mong muốn của hắn, cũng không muốn phí lời thêm nữa, không để ý đến vết máu trên cổ, không kịp chờ đợi ôm lấy con trai đang khóc oe oe trong tay Thất Giới đại sư, an ủi dỗ dành rồi bước nhanh về ngôi nhà gỗ để cho nó uống sữa.
Sự việc tạm thời đã định như vậy, mấy người ở hiện trường cũng thở phào nhẹ nhõm.
Duy chỉ có Bát Giới cúi đầu đứng ở đó một chút cũng không vui nổi, thực ra không phải là vì đồng ý điều kiện của Ngọc La Sát, hắn nhìn ra, lúc này Ngọc La Sát đưa ra điều kiện này dường như càng giống để cho Miêu Nghị yên tâm, để cho Miêu Nghị tạm thời ổn định. Chính vì như vậy, hắn hiểu rất rõ Miêu Nghị mà từ bỏ việc giết Ngọc La Sát sẽ phải gánh chịu bao nhiêu nguy hiểm. Đúng như đại ca nói, người đến được địa vị này như Ngọc La Sát sao có thể dễ dàng bị một vài nhân vật nhỏ uy hiếp, giấu diếm nơi phong ấn Yêu Tăng Nam Ba không thượng báo mới là uy hiếp lớn nhất đối với Ngọc La Sát. Đại ca đây là đang vì Bát Giới hắn mà gây ra ác quả đem tính mạng của toàn bộ người nhà ra đặt cược, làm đại ca mà làm đến mức độ này, hắn làm đệ đệ chỉ có thể cảm thấy νô cùng nhục nhã, hổ thẹn.
- Đại ca, đệ xin lỗi!
Bát Giới đứng ở sau người Miêu Nghị cúi đầu lên tiếng.
- Cút!
Miêu Nghị hét lên, không thèm để ý đến hắn nữa, rút kiếm lên từ từ đi về phía hồ, đứng ở bên hồ nhìn sóng biếc.
Bát Giới chắp tay cúi đầu khom người, chậm rãi lui xuống.
Huyết Yêu nhìn thấy thổn thức không thôi. Thất Giới đại sư nhìn thây bóng lưng của Miêu Nghị có chút hiu quạnh cũng lại chắp tay nói một câu:
- A di đà phật, thiện tai, thiện tai!
Ánh mắt Miêu Nghị nhìn về phía xa, tâm tình không dễ chịu hơn Bát Giới, là bởi vì lo lắng Ngọc La Sát qua cầu rút ván sao?
Không phải! Mà là vì lợi dụng Bát Giới mà vô cùng tiếc nuối.
Từ sau khi biết Ngọc La Sát có thai, hắn liền biết bản thân mình không hạ thủ được rồi, nếu hắn thực sự giết Ngọc La Sát, sau này làm sao đối diện với Bát Giới và đứa bé kia?
Hắn không sợ lúc Ngọc La Sát qua cầu rút ván, bởi vì trong tay hắn còn một con át chủ bài chưa lật, Nam Vô Môn Tàng Bảo Địa!
Một khi Ngọc La Sát muốn qua cầu rút ván, hắn sẽ lập tức tung át bài nay ra, nói mình biết Tàng Bảo Địa của Nam Vô Môn, nếu như Ngọc La Sát không tin, hắn có thể đem tình hình bên trong Tàng Bảo Địa miêu tả ra, thân là người trong phật môn chắc chắn có thể phân biệt được lời hắn nói là thật hay là giả.
Ham muốn bảo tàng của Ngọc La Sát, trước khi chưa có được bảo tàng chắc chắn sẽ không giết hắn, chỉ cần có thể kéo dài được Ngọc La Sát tạm thời không tiết lộ nơi phong ấn Yêu Tăng Nam Ba, đó mới là thực sự lấy được nhược điểm chí mạng của Ngọc La Sát, giấu diếm chuyện này, bất luận là Thanh Chủ hay là Phật chủ đều sẽ không bỏ qua cho cô ta, hắn có thể sử dụng Tàng Bảo Địa của Nam Vô Môn để khống chế Ngọc La Sát một lần, thì có thể khống chế được hai lần.
Nhưng lấy Tàng Địa Bảo ra để tự vệ lại là con dao hai lưỡi, có thể đả thương Ngọc La Sát cũng có thể đả thương chính bản thân mình, một khi thực sự như Ngọc La Sát nói chỉ cần có thể lấy được bảo tàng sẽ tự nguyện rời khỏi phật vị vậy thì kết cục của Miêu Nghị hắn nhất định là rất thảm, cho nên không đến lúc cuối cùng hắn sẽ không ném ra con át chủ bài này.
Chương 1784;:Đại trận thất khống (2)
Hắn cũng không dám dễ dàng ném ra con át chủ bài này, ngộ nhỡ Ngọc La Sát là thật tâm, con át chủ bài này có sức lôi cuốn quá lớn đối với Ngọc La Sát, giữ không được sẽ tạo ra dã tâm của Ngọc La Sát, đó mới là rãnh rỗi đi gây sự.
Hắn vừa mới làm các thứ các thứ cũng là đang thử thăm dò Ngọc La Sát, sự việc đã đến bước này rồi, hắn muốn đem chuyện xấu biến thành chuyện tốt, nếu như có thể kéo được Ngọc La Sát, vậy hắn ở Cực Lạc Giới sẽ có được thu hoạch lớn. Ngọc La Sát đúng là một bước ám thủ quan trọng của hắn.
Vì đạt được mục đích này, hắn chắc chắn hoặc nhiều hoặc ít cũng lợi dụng Bát Giới, hắn vốn muốn thẳng thắn rõ ràng với Bát Giới, để lấy được sự giúp đỡ của Bát Giới, nhưng ở trong việc này để cho Bát Giới làm ra viện như vậy hắn không nói ra miệng được, thêm vào đó tên gia hỏa này thực sự là không thể dựa vào được, làm việc quá cảm tính, tất nhiên có thể kiên quyết đứng về phía hắn, nhưng không đủ để mưu thành đại sự!
Hắn cũng sợ Bát Giới biết được hắn đang lợi dụng Bát Giới trong lòng Bát Giới sẽ bị tổn thương, hắn sợ sẽ thương hại đến tình cảm huynh đệ. Cho nên việc này hắn liền chôn sâu ở trong lòng, sẽ không nói với bất cứ người nào, bao gồm cả Vân Tri Thu.
Chính vì như vậy, hắn mới tâm tình buồn bã, hắn không biết bản thân mình sao lại trở thành như vậy, đổi lại là hắn của trước kia tuyệt đối sẽ không lấy việc này ra để lợi dụng.
Thời khắc khiến cho người ta lo lắng nhất cũng đã đến rồi. Ngoài ngôi nhà sàn bên hồ, mấy người tụ tập lại một chỗ, gần như đều căng thẳng nhìn Ngọc La Sát.
Cho tới giờ phút này, người khác mới có thể sâu sắc hiểu được những lo lắng trước đây của Miêu Nghị là có bao nhiêu cần thiết, một khi Ngọc La Sát thay đổi, trong khoảnh khắc toàn bộ những người ở đây sẽ bị chết bất đắc kỳ tử, hiện trường không có ai có thể chạy thoát khỏi độc thủ của Ngọc La Sát, trong lòng đều cảm thấy được nguy cơ trùng trùng đang kéo tới.
Ngay cả bản thân Miêu Nghị cũng mơ hồ có chút hối hận, hắn thật sự đang đem tính mạng của toàn bộ thân gia ra để đánh cược, nếu như bản thân hắn nhìn lầm, trước kia Ngọc La Sát vẫn luôn giả vờ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, hắn có chút hối hận vì sao không giữ vững quyết định ban đầu, trực tiếp giải quyết Ngọc La Sát mới là biện pháp ổn thỏa nhất.
Lúc này, “ta biết Tàng Bảo Địa” mấy chữ đó đang ngậm trong miệng Miêu Nghị, chuẩn bị phun ra bất cứ lúc nào.
Ngọc La Sát lại có vẻ rất bình tĩnh, ánh mắt cô ta chỉ nhìn chăm chăm vào hài nhi vừa mới ăn no xong đang ngủ say trong lòng mình.
Ầm ầm!
Giữa thiên địa đột nhiên phát ra một trận nổ không rõ ở đâu, mặt đất đang rung chuyển, khiến cho người ta có chút đứng không vững, mặt hồ đang yên ả bỗng nhiên dâng lên vô số bọt khí, mặt đất phía xa tràn ngập khói bụi, chính xác mà nói là cả tinh cầu đều đang nổi lên một lớp khói bụi, các loại động vật sợ hãi tứ tán.
Trong chớp mắt mọi người gần như cảm giác được áp đặt vô hình đang xiềng xích ở trên người mình đột nhiên biến mất, pháp nguyên dồi dào tuôn ra, pháp lực lại một lần nữa tràn ngập thân thể, có thực sự có cảm nhận được hay không là không có cách nào lĩnh hội được.
Ngọc La Sát đang lắc lư theo mặt đất đột nhiên ổn định thân hình, nhắm hai mắt lại, trên mặt dần dần hiện ra một sự tự tin cường đại, sự tự tin đó thậm chí còn khiến người cảm thấy thần thái của cô ta có chút lạnh lùng, đó là sự lạnh lùng thuộc về Ngọc Diện Phật cao cao tại thượng, khiến cho đám người Miêu Nghị nhìn thấy mà vô cùng lo sợ.
Thật may là trận kinh biến vừa rồi đã dọa đến đứa bé đang ngủ say, đứa bé khóc “oa oa” lên vài tiếng.
Ngọc La Sát mở hai mắt ra lại nhanh chóng biến thành một khuôn mặt nhu hòa, ôm lấy con nhẹ nhàng vỗ về nói “ngoan”.
Mặt đất đang lắc lư cũng dừng lại, nhà sàn bên hồ đã sụp đổ, mấy người lo lắng sự uy hiếp đến từ Ngọc La Sát cũng không xuất hiện nữa.
Bây giờ không có, nhưng cũng không ai dám bảo đảm sau này Ngọc La Sát sẽ không trở mặt, mấu chốt là Ngọc La Sát cũng không nhắc đến cái gì khống chế cô ta nữa, đến thời khắc này, tất cả quyền quyết định đều rơi vào tay của Ngọc La Sát, sinh tử của tất cả mọi người đều ở trong tay cô ta, ai còn nói nữa thì thật là nực cười.
- Bát Giới, lúc trước chàng đồng ý chuyện của ta có đúng là thật lòng đồng ý không?
Ngọc La Sát đang ôm con vỗ về đột nhiên hờ hững hỏi.
Mặc dù lúc này cô ta đối mặt với đứa bé là dáng vẻ của một từ mẫu (mẹ hiền), nhưng lời này nói ra lại khiến tất cả mọi người cảm thấy không lạnh mà run.
Bát Giới cuối cùng cũng ý thức được sự đáng sợ của nữ tử này, trong lòng vô cùng hối hận đã không nghe lời đại ca giết chết nữ tử này sớm một chút, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
Bát Giới luôn là người tương đối thức thời, liên tục gật đầu, nói:
- Đương nhiên, tam tử hán đại trượng phu, một lời đã nói ra, tuyệt đối sẽ không hối hận!
Ngọc La Sát ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, nói:
- Được! Ta nhớ rồi, ngàn vạn lần đừng có lừa ta, bằng không hậu quả do một mình chàng tự gánh, ta nói được làm được!
Bát Giới lại một lần nữa gật đầu, nói:
- Không có lừa nàng, bần tăng tuyệt đối không lừa nàng.
Thất Giới đại sư là người hiểu rõ đồ đệ này nhất, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, chỉ hi vọng Bát Giới nói lời giữ lời, sau này đừng để xảy ra chuyện thị phi gì, ông ta chắp tay nói:
- Chư vị, phải đi nhanh lên, thời gian đại trận mất khống chế chỉ có một khắc này, muộn rồi sẽ không đi được nữa.
Ngọc La Sát nói:
- Sư phụ, mọi người cùng đi trước một chuyến đến chỗ tinh cầu mà Bát Giới nói đi, xem xem có thích hợp để đứa trẻ sống ở đó không.
Thất Giới cười khổ, lúc này có vẻ như không có ai có thể cự tuyệt được lời của nữ nhân này, chỉ có thể gật đầu.
Ngọc La Sát phất tay áo che đứa bé ở trong ngực mình, dẫn đầu bay lên cao, mọi người lần lượt bay theo phía sau.
Mấy người rất nhanh vượt ra ngoài tinh cầu này, trong tinh không nhìn xuống, cả quả tinh cầu dường như đều bị sương mù dày đặc bao phủ.
Sau khi Bát Giới phân biệt rõ phương vị liền lên trước dẫn đường, mọi người cùng bay theo hắn.
Đúng như lời Bát Giới nói, cách nơi này không quá xa, không đến nửa thời thần, mọi người liền nhìn thấy một quả tinh cầu tràn đầy sinh khí, lần lượt phá tan khí chướng để tiến vào.
Sau khi đi vao trong tinh cầu này, lại đổi lại Ngọc La Sát bay trước dẫn đầu, pháp nhãn của Ngọc La Sát bắt đầu thăm dò kỹ càng địa hình ở bên dưới.
Phi Thiên
- Nàng điên rồi ư?
Miêu Nghị ở đằng sau lại trầm giọng nói:
- Nói!
Ngọc La Sát ăn nói mạnh mẽ:
- Ta và Bát Giới không làm được phu thê cũng sẽ không thành toàn cho người khác, ta muốn đại ca cho ta một lời bảo đảm, sau này Bát Giới không được lấy nữ nhân khác, cũng không được phép động đến nữ nhân khác nữa!
Mấy người đều không nói gì, cư nhiên lại muốn một lời bảo đảm, theo lý mà nói Bát Giới là người xuất gia không quá có thể lấy vợ, còn về có đụng vào nữ nhân khác hay không, mọi người cũng không thể bảo đảm được, suy cho cùng Bát Giới cũng đã từng làm ra loại chuyện này rồi.
Bát Giới có chút khí cấp bại phôi (hổn hển, nhớn nhác) nói:
- Cái này gọi là đạo lý gì đây, nàng cùng người khác phong lưu khoái hoạt, dựa vào cái gì để quản ta?
Ngọc La Sát nói:
- Chàng đã từng nói với ta, không hỏi đến vạn sự nhân quả trước kia, vậy bây giờ ta cũng có thể bảo đảm với chàng, từ nay về sau ta sẽ vì chàng mà thủ thân như ngọc, điều kiện là chàng nhất định phải làm được điều này.
Bát Giới tức giận nói:
- Ngọc La Sát, nàng đừng có quá đáng!
Ngọc La Sát:
- Chàng là cha của đứa trẻ này, ta là mẹ của nó, ta có tư cách đưa ra điều kiện này, bởi vì bất luận là quyền thế địa vị hay là tu vi chàng cũng không bằng ta, ta sắp phải trả giá cũng lớn hơn so với chàng, chàng cũng đừng chê ta quá đáng, bởi vì con người chàng không tự giác, muốn để bản thân chàng tự giác quá không đáng tin, ta chỉ có thể miễn cưỡng trói buộc!
Miêu Nghị ở đằng sau nói:
- Đây là chuyện riêng giữa hai người các ngươi, ta không có cách nào đưa ra bất kỳ bảo đảm nào, cũng sẽ không cho ra bảo đảm!
Ngọc La Sát nói:
- Vậy không bằng chàng giết ta luôn đi, bằng không một người ta cũng sẽ không bỏ qua đâu!
Cô ta nhìn Bát Giới chằm chằm nói rõ từng câu từng chữ:
- Ta không thể nào vô duyên vô cớ sinh con cho người khác.
Huyết Yêu và Thất Giới đại sư sững sờ nhìn Bát Giới, Bát Giới phát cáu, ở đó mắt lớn mắt nhỏ nhìn Ngọc La Sát.
Miêu Nghị đợi một lát, không thấy Bát Giới trả lời, từ từ đưa tay cầm lấy chuôi kiếm đang cắm trên mặt đất. Bát Giới liếc nhìn Miêu Nghị một cái, thần tình co quắp, cuối cùng gần như phát điên lên phất tay nói:
- Được rồi, được rồi, ta đồng ý là được.
Ánh mắt Ngọc La Sát sáng lên, nhìn chằm chằm vào Bát Giới, nói:
- Được! Ta cũng bảo đảm, sau này vì chàng mà thủ thân như ngọc, tuyệt đối không phụ chàng, nếu như chàng không làm được, đừng trách ta không khách khí, bất kể chàng có phát sinh quan hệ với nữ nhân nào, ta biết một người sẽ giết một người, tuyệt đối không bỏ qua!
Bát Giới hừ lạnh một tiếng, nhưng không phản đối, bây giờ hắn đã hiểu rõ được trước kia Ngọc La Sát nói muốn hắn phối hợp đó là xảy ra chuyện gì rồi, tình cảm là cái này.
Ngọc La Sát biết được mong muốn của hắn, cũng không muốn phí lời thêm nữa, không để ý đến vết máu trên cổ, không kịp chờ đợi ôm lấy con trai đang khóc oe oe trong tay Thất Giới đại sư, an ủi dỗ dành rồi bước nhanh về ngôi nhà gỗ để cho nó uống sữa.
Sự việc tạm thời đã định như vậy, mấy người ở hiện trường cũng thở phào nhẹ nhõm.
Duy chỉ có Bát Giới cúi đầu đứng ở đó một chút cũng không vui nổi, thực ra không phải là vì đồng ý điều kiện của Ngọc La Sát, hắn nhìn ra, lúc này Ngọc La Sát đưa ra điều kiện này dường như càng giống để cho Miêu Nghị yên tâm, để cho Miêu Nghị tạm thời ổn định. Chính vì như vậy, hắn hiểu rất rõ Miêu Nghị mà từ bỏ việc giết Ngọc La Sát sẽ phải gánh chịu bao nhiêu nguy hiểm. Đúng như đại ca nói, người đến được địa vị này như Ngọc La Sát sao có thể dễ dàng bị một vài nhân vật nhỏ uy hiếp, giấu diếm nơi phong ấn Yêu Tăng Nam Ba không thượng báo mới là uy hiếp lớn nhất đối với Ngọc La Sát. Đại ca đây là đang vì Bát Giới hắn mà gây ra ác quả đem tính mạng của toàn bộ người nhà ra đặt cược, làm đại ca mà làm đến mức độ này, hắn làm đệ đệ chỉ có thể cảm thấy νô cùng nhục nhã, hổ thẹn.
- Đại ca, đệ xin lỗi!
Bát Giới đứng ở sau người Miêu Nghị cúi đầu lên tiếng.
- Cút!
Miêu Nghị hét lên, không thèm để ý đến hắn nữa, rút kiếm lên từ từ đi về phía hồ, đứng ở bên hồ nhìn sóng biếc.
Bát Giới chắp tay cúi đầu khom người, chậm rãi lui xuống.
Huyết Yêu nhìn thấy thổn thức không thôi. Thất Giới đại sư nhìn thây bóng lưng của Miêu Nghị có chút hiu quạnh cũng lại chắp tay nói một câu:
- A di đà phật, thiện tai, thiện tai!
Ánh mắt Miêu Nghị nhìn về phía xa, tâm tình không dễ chịu hơn Bát Giới, là bởi vì lo lắng Ngọc La Sát qua cầu rút ván sao?
Không phải! Mà là vì lợi dụng Bát Giới mà vô cùng tiếc nuối.
Từ sau khi biết Ngọc La Sát có thai, hắn liền biết bản thân mình không hạ thủ được rồi, nếu hắn thực sự giết Ngọc La Sát, sau này làm sao đối diện với Bát Giới và đứa bé kia?
Hắn không sợ lúc Ngọc La Sát qua cầu rút ván, bởi vì trong tay hắn còn một con át chủ bài chưa lật, Nam Vô Môn Tàng Bảo Địa!
Một khi Ngọc La Sát muốn qua cầu rút ván, hắn sẽ lập tức tung át bài nay ra, nói mình biết Tàng Bảo Địa của Nam Vô Môn, nếu như Ngọc La Sát không tin, hắn có thể đem tình hình bên trong Tàng Bảo Địa miêu tả ra, thân là người trong phật môn chắc chắn có thể phân biệt được lời hắn nói là thật hay là giả.
Ham muốn bảo tàng của Ngọc La Sát, trước khi chưa có được bảo tàng chắc chắn sẽ không giết hắn, chỉ cần có thể kéo dài được Ngọc La Sát tạm thời không tiết lộ nơi phong ấn Yêu Tăng Nam Ba, đó mới là thực sự lấy được nhược điểm chí mạng của Ngọc La Sát, giấu diếm chuyện này, bất luận là Thanh Chủ hay là Phật chủ đều sẽ không bỏ qua cho cô ta, hắn có thể sử dụng Tàng Bảo Địa của Nam Vô Môn để khống chế Ngọc La Sát một lần, thì có thể khống chế được hai lần.
Nhưng lấy Tàng Địa Bảo ra để tự vệ lại là con dao hai lưỡi, có thể đả thương Ngọc La Sát cũng có thể đả thương chính bản thân mình, một khi thực sự như Ngọc La Sát nói chỉ cần có thể lấy được bảo tàng sẽ tự nguyện rời khỏi phật vị vậy thì kết cục của Miêu Nghị hắn nhất định là rất thảm, cho nên không đến lúc cuối cùng hắn sẽ không ném ra con át chủ bài này.
Chương 1784;:Đại trận thất khống (2)
Hắn cũng không dám dễ dàng ném ra con át chủ bài này, ngộ nhỡ Ngọc La Sát là thật tâm, con át chủ bài này có sức lôi cuốn quá lớn đối với Ngọc La Sát, giữ không được sẽ tạo ra dã tâm của Ngọc La Sát, đó mới là rãnh rỗi đi gây sự.
Hắn vừa mới làm các thứ các thứ cũng là đang thử thăm dò Ngọc La Sát, sự việc đã đến bước này rồi, hắn muốn đem chuyện xấu biến thành chuyện tốt, nếu như có thể kéo được Ngọc La Sát, vậy hắn ở Cực Lạc Giới sẽ có được thu hoạch lớn. Ngọc La Sát đúng là một bước ám thủ quan trọng của hắn.
Vì đạt được mục đích này, hắn chắc chắn hoặc nhiều hoặc ít cũng lợi dụng Bát Giới, hắn vốn muốn thẳng thắn rõ ràng với Bát Giới, để lấy được sự giúp đỡ của Bát Giới, nhưng ở trong việc này để cho Bát Giới làm ra viện như vậy hắn không nói ra miệng được, thêm vào đó tên gia hỏa này thực sự là không thể dựa vào được, làm việc quá cảm tính, tất nhiên có thể kiên quyết đứng về phía hắn, nhưng không đủ để mưu thành đại sự!
Hắn cũng sợ Bát Giới biết được hắn đang lợi dụng Bát Giới trong lòng Bát Giới sẽ bị tổn thương, hắn sợ sẽ thương hại đến tình cảm huynh đệ. Cho nên việc này hắn liền chôn sâu ở trong lòng, sẽ không nói với bất cứ người nào, bao gồm cả Vân Tri Thu.
Chính vì như vậy, hắn mới tâm tình buồn bã, hắn không biết bản thân mình sao lại trở thành như vậy, đổi lại là hắn của trước kia tuyệt đối sẽ không lấy việc này ra để lợi dụng.
Thời khắc khiến cho người ta lo lắng nhất cũng đã đến rồi. Ngoài ngôi nhà sàn bên hồ, mấy người tụ tập lại một chỗ, gần như đều căng thẳng nhìn Ngọc La Sát.
Cho tới giờ phút này, người khác mới có thể sâu sắc hiểu được những lo lắng trước đây của Miêu Nghị là có bao nhiêu cần thiết, một khi Ngọc La Sát thay đổi, trong khoảnh khắc toàn bộ những người ở đây sẽ bị chết bất đắc kỳ tử, hiện trường không có ai có thể chạy thoát khỏi độc thủ của Ngọc La Sát, trong lòng đều cảm thấy được nguy cơ trùng trùng đang kéo tới.
Ngay cả bản thân Miêu Nghị cũng mơ hồ có chút hối hận, hắn thật sự đang đem tính mạng của toàn bộ thân gia ra để đánh cược, nếu như bản thân hắn nhìn lầm, trước kia Ngọc La Sát vẫn luôn giả vờ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, hắn có chút hối hận vì sao không giữ vững quyết định ban đầu, trực tiếp giải quyết Ngọc La Sát mới là biện pháp ổn thỏa nhất.
Lúc này, “ta biết Tàng Bảo Địa” mấy chữ đó đang ngậm trong miệng Miêu Nghị, chuẩn bị phun ra bất cứ lúc nào.
Ngọc La Sát lại có vẻ rất bình tĩnh, ánh mắt cô ta chỉ nhìn chăm chăm vào hài nhi vừa mới ăn no xong đang ngủ say trong lòng mình.
Ầm ầm!
Giữa thiên địa đột nhiên phát ra một trận nổ không rõ ở đâu, mặt đất đang rung chuyển, khiến cho người ta có chút đứng không vững, mặt hồ đang yên ả bỗng nhiên dâng lên vô số bọt khí, mặt đất phía xa tràn ngập khói bụi, chính xác mà nói là cả tinh cầu đều đang nổi lên một lớp khói bụi, các loại động vật sợ hãi tứ tán.
Trong chớp mắt mọi người gần như cảm giác được áp đặt vô hình đang xiềng xích ở trên người mình đột nhiên biến mất, pháp nguyên dồi dào tuôn ra, pháp lực lại một lần nữa tràn ngập thân thể, có thực sự có cảm nhận được hay không là không có cách nào lĩnh hội được.
Ngọc La Sát đang lắc lư theo mặt đất đột nhiên ổn định thân hình, nhắm hai mắt lại, trên mặt dần dần hiện ra một sự tự tin cường đại, sự tự tin đó thậm chí còn khiến người cảm thấy thần thái của cô ta có chút lạnh lùng, đó là sự lạnh lùng thuộc về Ngọc Diện Phật cao cao tại thượng, khiến cho đám người Miêu Nghị nhìn thấy mà vô cùng lo sợ.
Thật may là trận kinh biến vừa rồi đã dọa đến đứa bé đang ngủ say, đứa bé khóc “oa oa” lên vài tiếng.
Ngọc La Sát mở hai mắt ra lại nhanh chóng biến thành một khuôn mặt nhu hòa, ôm lấy con nhẹ nhàng vỗ về nói “ngoan”.
Mặt đất đang lắc lư cũng dừng lại, nhà sàn bên hồ đã sụp đổ, mấy người lo lắng sự uy hiếp đến từ Ngọc La Sát cũng không xuất hiện nữa.
Bây giờ không có, nhưng cũng không ai dám bảo đảm sau này Ngọc La Sát sẽ không trở mặt, mấu chốt là Ngọc La Sát cũng không nhắc đến cái gì khống chế cô ta nữa, đến thời khắc này, tất cả quyền quyết định đều rơi vào tay của Ngọc La Sát, sinh tử của tất cả mọi người đều ở trong tay cô ta, ai còn nói nữa thì thật là nực cười.
- Bát Giới, lúc trước chàng đồng ý chuyện của ta có đúng là thật lòng đồng ý không?
Ngọc La Sát đang ôm con vỗ về đột nhiên hờ hững hỏi.
Mặc dù lúc này cô ta đối mặt với đứa bé là dáng vẻ của một từ mẫu (mẹ hiền), nhưng lời này nói ra lại khiến tất cả mọi người cảm thấy không lạnh mà run.
Bát Giới cuối cùng cũng ý thức được sự đáng sợ của nữ tử này, trong lòng vô cùng hối hận đã không nghe lời đại ca giết chết nữ tử này sớm một chút, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
Bát Giới luôn là người tương đối thức thời, liên tục gật đầu, nói:
- Đương nhiên, tam tử hán đại trượng phu, một lời đã nói ra, tuyệt đối sẽ không hối hận!
Ngọc La Sát ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, nói:
- Được! Ta nhớ rồi, ngàn vạn lần đừng có lừa ta, bằng không hậu quả do một mình chàng tự gánh, ta nói được làm được!
Bát Giới lại một lần nữa gật đầu, nói:
- Không có lừa nàng, bần tăng tuyệt đối không lừa nàng.
Thất Giới đại sư là người hiểu rõ đồ đệ này nhất, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, chỉ hi vọng Bát Giới nói lời giữ lời, sau này đừng để xảy ra chuyện thị phi gì, ông ta chắp tay nói:
- Chư vị, phải đi nhanh lên, thời gian đại trận mất khống chế chỉ có một khắc này, muộn rồi sẽ không đi được nữa.
Ngọc La Sát nói:
- Sư phụ, mọi người cùng đi trước một chuyến đến chỗ tinh cầu mà Bát Giới nói đi, xem xem có thích hợp để đứa trẻ sống ở đó không.
Thất Giới cười khổ, lúc này có vẻ như không có ai có thể cự tuyệt được lời của nữ nhân này, chỉ có thể gật đầu.
Ngọc La Sát phất tay áo che đứa bé ở trong ngực mình, dẫn đầu bay lên cao, mọi người lần lượt bay theo phía sau.
Mấy người rất nhanh vượt ra ngoài tinh cầu này, trong tinh không nhìn xuống, cả quả tinh cầu dường như đều bị sương mù dày đặc bao phủ.
Sau khi Bát Giới phân biệt rõ phương vị liền lên trước dẫn đường, mọi người cùng bay theo hắn.
Đúng như lời Bát Giới nói, cách nơi này không quá xa, không đến nửa thời thần, mọi người liền nhìn thấy một quả tinh cầu tràn đầy sinh khí, lần lượt phá tan khí chướng để tiến vào.
Sau khi đi vao trong tinh cầu này, lại đổi lại Ngọc La Sát bay trước dẫn đầu, pháp nhãn của Ngọc La Sát bắt đầu thăm dò kỹ càng địa hình ở bên dưới.
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 2977: Đại trận thất khống
10.0/10 từ 43 lượt.