Phi Thiên
Chương 2822: Trở về Ngự Viên (2)
Quảng Lệnh Công chắp tay bước từng bước chậm rãi cười ha ha nói:
- Việc này nói rõ rằng hắn không hề hồ đồ, hiểu được chuyện này đã không còn với những chuyện trước kia nữa. Ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu như hắn có thể sống bình an hết cuộc đời này tại Quỷ Thị rồi chết già cũng xem như là hắn có phúc rồi, bao nhiêu người muốn sự bình an như ý đến với mình cũng không được đâu, nếu tư tưởng của hắn không chính, vậy thì chỉ có chính hắn tra tấn bản thân mình thôi. không trách được ai cả.
Chiến gia, nhà mẹ đẻ Thiên Phi Chiến Như Ý, một đình viện xa hoa nhưng vô cùng thanh tình được cố ý xây dựng thêm. Chiến Như Ý tựa vào lan can nhìn những con cá nuôi trong hồ nước, suy nghĩ đến xuất thần.
- E rằng tên Ngưu Hữu Đức kia lúc nương nhờ Khấu Thiên Vương cũng không ngờ bản thân hắn sẽ có ngày hôm nay.
- Theo ta thấy, đúng là đáng đời hắn, bản thân vô dụng mà lại trút hết lửa giận lên đầu thiếp thất là thế nào, có bảnh lĩnh gì đâu?
Ngân Sương và Bạch Tuyết cứ liên tục xì xào bàn tán, rất bất bình cho Phi Hồng, đương nhiên vẫn còn một nguyên nhân khác, nếu nhìn từ mộc góc độ khác, kỳ thực Chiến Như Ý, chủ tử các nàng cũng chính là thiếp thất.
Ánh mắt Chiến Như Ý xa xôi sâu thẳm, nàng chậm rãi dời tầm nhìn của mình xuống quan sát bóng mình trên làn nước, từ đầu đến đuôi không nói thêm tiếng nào.
Thiên Cung, sau khi Thanh Chủ nghe Giám Sát Tả Bộ bẩm báo và xác nhận tin tức Ngưu Hữu Đức có thực sự ra tay đánh thiếp thất hay không và biết được sự thật, hắn chỉ đánh giá bằng một câu:
- Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, chỉ là làm ầm ĩ một khoảng thời gian, thì ra chỉ là bởi vì không thua môi tâm tính như thế, hoàn toàn không thể trọng dụng được. Phá Quân vẫn nói bỏ lỡ kẻ này sẽ thật đáng tiếc, giờ hỏi hắn thử xem hiện tại hắn còn có thể nói như vậy nữa hay không.
Tư Mã Vấn Thiên đứng ở một bên cười ha ha, trong nội tâm hắn cảm thấy hơi đáng tiếc, không phải bởi vì Miêu Nghị, mà là vì Phi Hồng là một con cờ tốt như thế lại đặt ở sai nơi. Đúng là chắp tay dâng thức ăn ngon cho heo mà, thực sự quá lãng phí, không xứng đáng với giá trị của nàng ta chút nào.
Tín Nghĩa Các, sau khi Tào Mãn nghe bẩm báo thì suy nghĩ hồi lâu. Hắn bất ngờ ra lệnh cho Thất Tuyệt thăm dò thêm tin tức.
Qua mấy lần chuyển tin tức, Thất Tuyệt cảm thấy dường như Tào Mãn rất để ý chuyện này rốt cuộc hắn cũng không nhịn được hỏi lại:
- Những tin tức bên ngoài cuối cùng cũng chỉ là tin đồn, nếu ông chủ muốn biết tình huống thật sự Tổng Trấn Phủ, lão nô có thể đích thân đi vào trong Tổng Trấn Phủ quan sát tình hình thực tế của Ngưu Hữu Đức thế nào.
- Ha ha! Nếu người ta có lòng muốn che giấu chuyện gì đó, cho dù ngươi chạy vào trong Tổng Trấn Phủ thì có thể nhìn thấy được sự thật gì chứ? Không có lửa thì làm sao có khói được!
Tào Mãn phất phất tay, bước từng bước chậm rãi bên cửa sổ, cúi đầu trầm ngâm nói:
- Cái gì mà tinh thần sa sút, cái gì mà mượn rượu sống qua ngày, người không hiểu rõ thực hư ắt hẳn sẽ cho rằng cái thằng kia không thể chịu đựng được tiền đồ tương lai chính mình, quả thực hết sức buồn cười! Không nói đến chuyện trước kia tên đó là hạng người gì, quan trọng nhất là sau lưng thẳng đó lại có bối cảnh Lục Đạo, hắn sẽ quan tâm đến tiền đồ tại Thiên Đình sao? Hành động hiện tại của hắn, không biết là đang có mục đích gì đây. Đó cũng là việc mà ta cảm thấy khó hiểu.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, vừa đảo mắt đã qua hai năm, ngay trong lúc này, tinh thần Miêu Nghị sa sút hầu như đã trở thành sự thật trong mắt cả người ngoài lẩn thủ hạ dưới trướng.
Vốn là Tuyết Linh Lung cảm thấy vô cùng lo lắng, một con rắn không thể nào mất đầu. Ngưu Hữu Đức là người cầm lái cho đám người bọn họ, nếu người đứng đầu xảy ra vấn đề gì, không cần nói đến ai khác, chính chồng nàng là Từ Đường Nhiên đang đi theo hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng chung. Vì thế, nàng không ngừng đưa tin tình huống chỗ Miêu Nghị cho Từ Đường Nhiên biết, bày tỏ nổi lo trong lòng mình với Từ Đường Nhiên. Tất nhiên Từ Đường Nhiên cũng không hiểu rõ mục đích thực sự trong hành động lần này của Miêu Nghị là gì, nhưng tóm lại hắn đã nói với Tuyết Linh Lung rất nhiều lần: Bản thân đã đi theo vị kia rất nhiều năm rồi, hiểu rõ bản tính của vị kia thế nào, nhìn ra sao cũng không giống với người có thể để ý chí cùng tinh thần của mình trở nên sa sút. Vị kia cũng chẳng phải loại người lương thiện gì, sợ rằng có lừa dối ẩn giấu bên trong, chúng ta không hiểu rõ thì chỉ cần làm tốt việc của chính mình là được rồi, không cần phải xen vào làm gì.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Miêu Nghị làm ảnh hưởng thanh danh của mình đến vậy, khiến cho việc Từ Đường Nhiên chiêu nạp người tài càng thêm khó khăn trắc trở. Làm sao người ngoài muốn cống hiến cho một kẻ như thế chứ?
Lúc này, việc của Miêu Nghị dần dần bị thay thế bởi một chuyện khác, ai ai cũng nghe thấy bên tai mình, đó là đại thọ năm mươi vạn năm của Hạ Hầu Thiên Ông, Thiên Đế và Thiên Hậu muốn mở tiệc chúc thọ Hạ Hầu Thiên Ông tại Ngự Viên.
Ngày vui lớn càng đến gần, tần suất phát tiết cơn giận dữ lên người Phi Hồng của Miêu Nghị càng ngày càng dày đặc, rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi nữa, tuyên bố trước mặt mọi người trong Tổng Trấn Phủ sẽ bỏ Phi Hồng, may mắn là được Vân Tri Thu can ngăn.
Sau đó mọi người không hiểụ nguyên nhân vì sao, Miêu Nghị và Phi Hông biến mất cùng nhau khỏi Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị.
Mãi cho đến khi hai người tiếp nhận kiểm tra tại Thiên Cung Tinh Vực thì hành tung của bọn họ mới bị vách trần, lúc này tin tức mới đến chỗ Tín Nghĩa Các.
- Cái gì? Đi đến Ngự Viên sao?
Tào Mãn vừa nghe bẩm báo đã hơi hơi sửng sốt, sau đó kinh hãi lắp bắp, đột nhiên đứng lên phía sau trường án:
- Sắp tới đại thọ của lão gia tử rồi, cái thằng kia giả ngây giả dại lâu vậy rồi, đột nhiên xuất hiện ở Ngự Viên là có ý gì đây?
Hắn lập tức lấy ra linh tinh liên hệ với Hạ Hầu gia.
Đại thọ của Hạ Hầu Thác, hắn là con trai nhưng vẫn không có cách nào lộ diện công khai để chúc thọ cho ông ấy, lại chẳng đủ năng lực để đến xem tiệc chúc thọ của phụ thân có bất kỳ nhiều loạn gì xảy ra hay không, thói quen của Ngưu Hữu Đức là gây chuyện thị phi, huống chi hắn đã nghi ngờ từ sớm chuyện Miêu Nghị giả ngây giả dại là có ý đồ gì đó rồi, ở thời điểm này vậy mà bất ngờ rời khỏi Quỷ Thị, xuất hiện ở Ngự Viên, hắn không thể không đề phòng được, vì để phòng ngừa bất trắc, hắn chỉ còn cách thông báo cho Hạ Hầu gia biết để có sự chuẩn bị tốt nhất.
Phủ Hạ Hầu Thiên Ông, bên trong Cấm Viên, bện dưới cây đại thụ chọc trời. Hạ Hầu Thác ngôi xếp híp mắt nghe Vệ Xu bẩm báo.
Sau khi nghe xong, Hạ Hầu Thác chẳng hề tỏ ra vẻ sợ hãi gì, chỉ thản nhiên trả lời:
– Ta đã biết.
Vệ Xu thấy hắn không làm gì cả, bổ sung thêm:
- Ý của Tam gia là muốn chúng ta truyền tin tức này sang Thiên Tân Cung, để Thiên Hậu nghĩ cách đuổi Ngưu Hữu Đức ra khỏi Ngự Viên, miễn cho tiệc chúc thọ của lão gia xuất hiện bất kỳ điều gì không như ý muốn.
- À, lo lắng quá rồi.
Phi Thiên
- Việc này nói rõ rằng hắn không hề hồ đồ, hiểu được chuyện này đã không còn với những chuyện trước kia nữa. Ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu như hắn có thể sống bình an hết cuộc đời này tại Quỷ Thị rồi chết già cũng xem như là hắn có phúc rồi, bao nhiêu người muốn sự bình an như ý đến với mình cũng không được đâu, nếu tư tưởng của hắn không chính, vậy thì chỉ có chính hắn tra tấn bản thân mình thôi. không trách được ai cả.
Chiến gia, nhà mẹ đẻ Thiên Phi Chiến Như Ý, một đình viện xa hoa nhưng vô cùng thanh tình được cố ý xây dựng thêm. Chiến Như Ý tựa vào lan can nhìn những con cá nuôi trong hồ nước, suy nghĩ đến xuất thần.
- E rằng tên Ngưu Hữu Đức kia lúc nương nhờ Khấu Thiên Vương cũng không ngờ bản thân hắn sẽ có ngày hôm nay.
- Theo ta thấy, đúng là đáng đời hắn, bản thân vô dụng mà lại trút hết lửa giận lên đầu thiếp thất là thế nào, có bảnh lĩnh gì đâu?
Ngân Sương và Bạch Tuyết cứ liên tục xì xào bàn tán, rất bất bình cho Phi Hồng, đương nhiên vẫn còn một nguyên nhân khác, nếu nhìn từ mộc góc độ khác, kỳ thực Chiến Như Ý, chủ tử các nàng cũng chính là thiếp thất.
Ánh mắt Chiến Như Ý xa xôi sâu thẳm, nàng chậm rãi dời tầm nhìn của mình xuống quan sát bóng mình trên làn nước, từ đầu đến đuôi không nói thêm tiếng nào.
Thiên Cung, sau khi Thanh Chủ nghe Giám Sát Tả Bộ bẩm báo và xác nhận tin tức Ngưu Hữu Đức có thực sự ra tay đánh thiếp thất hay không và biết được sự thật, hắn chỉ đánh giá bằng một câu:
- Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, chỉ là làm ầm ĩ một khoảng thời gian, thì ra chỉ là bởi vì không thua môi tâm tính như thế, hoàn toàn không thể trọng dụng được. Phá Quân vẫn nói bỏ lỡ kẻ này sẽ thật đáng tiếc, giờ hỏi hắn thử xem hiện tại hắn còn có thể nói như vậy nữa hay không.
Tư Mã Vấn Thiên đứng ở một bên cười ha ha, trong nội tâm hắn cảm thấy hơi đáng tiếc, không phải bởi vì Miêu Nghị, mà là vì Phi Hồng là một con cờ tốt như thế lại đặt ở sai nơi. Đúng là chắp tay dâng thức ăn ngon cho heo mà, thực sự quá lãng phí, không xứng đáng với giá trị của nàng ta chút nào.
Tín Nghĩa Các, sau khi Tào Mãn nghe bẩm báo thì suy nghĩ hồi lâu. Hắn bất ngờ ra lệnh cho Thất Tuyệt thăm dò thêm tin tức.
Qua mấy lần chuyển tin tức, Thất Tuyệt cảm thấy dường như Tào Mãn rất để ý chuyện này rốt cuộc hắn cũng không nhịn được hỏi lại:
- Những tin tức bên ngoài cuối cùng cũng chỉ là tin đồn, nếu ông chủ muốn biết tình huống thật sự Tổng Trấn Phủ, lão nô có thể đích thân đi vào trong Tổng Trấn Phủ quan sát tình hình thực tế của Ngưu Hữu Đức thế nào.
- Ha ha! Nếu người ta có lòng muốn che giấu chuyện gì đó, cho dù ngươi chạy vào trong Tổng Trấn Phủ thì có thể nhìn thấy được sự thật gì chứ? Không có lửa thì làm sao có khói được!
Tào Mãn phất phất tay, bước từng bước chậm rãi bên cửa sổ, cúi đầu trầm ngâm nói:
- Cái gì mà tinh thần sa sút, cái gì mà mượn rượu sống qua ngày, người không hiểu rõ thực hư ắt hẳn sẽ cho rằng cái thằng kia không thể chịu đựng được tiền đồ tương lai chính mình, quả thực hết sức buồn cười! Không nói đến chuyện trước kia tên đó là hạng người gì, quan trọng nhất là sau lưng thẳng đó lại có bối cảnh Lục Đạo, hắn sẽ quan tâm đến tiền đồ tại Thiên Đình sao? Hành động hiện tại của hắn, không biết là đang có mục đích gì đây. Đó cũng là việc mà ta cảm thấy khó hiểu.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, vừa đảo mắt đã qua hai năm, ngay trong lúc này, tinh thần Miêu Nghị sa sút hầu như đã trở thành sự thật trong mắt cả người ngoài lẩn thủ hạ dưới trướng.
Vốn là Tuyết Linh Lung cảm thấy vô cùng lo lắng, một con rắn không thể nào mất đầu. Ngưu Hữu Đức là người cầm lái cho đám người bọn họ, nếu người đứng đầu xảy ra vấn đề gì, không cần nói đến ai khác, chính chồng nàng là Từ Đường Nhiên đang đi theo hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng chung. Vì thế, nàng không ngừng đưa tin tình huống chỗ Miêu Nghị cho Từ Đường Nhiên biết, bày tỏ nổi lo trong lòng mình với Từ Đường Nhiên. Tất nhiên Từ Đường Nhiên cũng không hiểu rõ mục đích thực sự trong hành động lần này của Miêu Nghị là gì, nhưng tóm lại hắn đã nói với Tuyết Linh Lung rất nhiều lần: Bản thân đã đi theo vị kia rất nhiều năm rồi, hiểu rõ bản tính của vị kia thế nào, nhìn ra sao cũng không giống với người có thể để ý chí cùng tinh thần của mình trở nên sa sút. Vị kia cũng chẳng phải loại người lương thiện gì, sợ rằng có lừa dối ẩn giấu bên trong, chúng ta không hiểu rõ thì chỉ cần làm tốt việc của chính mình là được rồi, không cần phải xen vào làm gì.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Miêu Nghị làm ảnh hưởng thanh danh của mình đến vậy, khiến cho việc Từ Đường Nhiên chiêu nạp người tài càng thêm khó khăn trắc trở. Làm sao người ngoài muốn cống hiến cho một kẻ như thế chứ?
Lúc này, việc của Miêu Nghị dần dần bị thay thế bởi một chuyện khác, ai ai cũng nghe thấy bên tai mình, đó là đại thọ năm mươi vạn năm của Hạ Hầu Thiên Ông, Thiên Đế và Thiên Hậu muốn mở tiệc chúc thọ Hạ Hầu Thiên Ông tại Ngự Viên.
Ngày vui lớn càng đến gần, tần suất phát tiết cơn giận dữ lên người Phi Hồng của Miêu Nghị càng ngày càng dày đặc, rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi nữa, tuyên bố trước mặt mọi người trong Tổng Trấn Phủ sẽ bỏ Phi Hồng, may mắn là được Vân Tri Thu can ngăn.
Sau đó mọi người không hiểụ nguyên nhân vì sao, Miêu Nghị và Phi Hông biến mất cùng nhau khỏi Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị.
Mãi cho đến khi hai người tiếp nhận kiểm tra tại Thiên Cung Tinh Vực thì hành tung của bọn họ mới bị vách trần, lúc này tin tức mới đến chỗ Tín Nghĩa Các.
- Cái gì? Đi đến Ngự Viên sao?
Tào Mãn vừa nghe bẩm báo đã hơi hơi sửng sốt, sau đó kinh hãi lắp bắp, đột nhiên đứng lên phía sau trường án:
- Sắp tới đại thọ của lão gia tử rồi, cái thằng kia giả ngây giả dại lâu vậy rồi, đột nhiên xuất hiện ở Ngự Viên là có ý gì đây?
Hắn lập tức lấy ra linh tinh liên hệ với Hạ Hầu gia.
Đại thọ của Hạ Hầu Thác, hắn là con trai nhưng vẫn không có cách nào lộ diện công khai để chúc thọ cho ông ấy, lại chẳng đủ năng lực để đến xem tiệc chúc thọ của phụ thân có bất kỳ nhiều loạn gì xảy ra hay không, thói quen của Ngưu Hữu Đức là gây chuyện thị phi, huống chi hắn đã nghi ngờ từ sớm chuyện Miêu Nghị giả ngây giả dại là có ý đồ gì đó rồi, ở thời điểm này vậy mà bất ngờ rời khỏi Quỷ Thị, xuất hiện ở Ngự Viên, hắn không thể không đề phòng được, vì để phòng ngừa bất trắc, hắn chỉ còn cách thông báo cho Hạ Hầu gia biết để có sự chuẩn bị tốt nhất.
Phủ Hạ Hầu Thiên Ông, bên trong Cấm Viên, bện dưới cây đại thụ chọc trời. Hạ Hầu Thác ngôi xếp híp mắt nghe Vệ Xu bẩm báo.
Sau khi nghe xong, Hạ Hầu Thác chẳng hề tỏ ra vẻ sợ hãi gì, chỉ thản nhiên trả lời:
– Ta đã biết.
Vệ Xu thấy hắn không làm gì cả, bổ sung thêm:
- Ý của Tam gia là muốn chúng ta truyền tin tức này sang Thiên Tân Cung, để Thiên Hậu nghĩ cách đuổi Ngưu Hữu Đức ra khỏi Ngự Viên, miễn cho tiệc chúc thọ của lão gia xuất hiện bất kỳ điều gì không như ý muốn.
- À, lo lắng quá rồi.
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 2822: Trở về Ngự Viên (2)
10.0/10 từ 43 lượt.