Phi Thiên
Chương 2625: Quá mất mặt (2)
Những ý nghĩ kỳ quái đua nhau xuất hiện, vừa nhìn thấy hạ nhân lui tới, Hồng Miên, Lục Liễu nhanh chóng xua bọn họ tán đi.
Ngày hôm sau, Hồ Duyên Thái Bảo từ Thiên Ngoại Thiên đi đến đón tiếp Nguyệt Dao, sau khi Miêu Nghị đến tiểu thế giới, thông báo với Mục Phàm Quân sẽ tổ chức hôn sự với Nguyệt Dao tại đây. Hiện tại Mục Phàm Quân không có ở tại tiểu thế giới, vì thế chỉ đành để đại đệ tử đại biểu nhà mẹ đẻ đến đón người theo quy củ.
Sau khi gặp mặt Hồ Duyên Thái Bảo một lần, Miêu Nghị và Tần Vi Vi tiếp tục dính lấy nhau, cùng ngắm nhìn thiên hạ, tựa như uyên ương không xa rời, giống như muốn bồi thường tất cả những mất mát trước kia, khiến Tần Vi Vi trải qua thời gian trông chờ mỏi mòn vô cùng thoải mái, vẻ mặt rạng rỡ. Được Vân Tri Thu cho phép, Miêu Nghị có thể yên tâm to gan phóng túng chính mình, dưới sự cố ý chăm sóc bao che của Tần Vi Vi, Hồng Miên, Lục Liễu cũng được thơm lây.
Sau khi trở về Vô Lượng Thiên, ngày đại hỉ đến càng gần, Miêu Nghị lại vụng trộm dẫn theo Diêm Tu đến Túc Tinh Cung.
Gia Cát Thanh bị giam lỏng vân mặc trên người bộ váy dài màu trắng, tố nhan không che giấu được vẻ khuynh quốc khuynh thành, Miêu Nghị nhìn thấy mà âm thầm tiếc hận.
Sau khi gặp được Miêu Nghị. Gia Cát Thanh vô cùng mừng rỡ, rơi nước mắt lã chã, quỳ gối trước mặt Miêu Nghị khóc ròng:
- Thánh Chủ, thiếp thân biết sai rồi, cầu xin phu nhân khoan dung lượng thứ! Cầu xin Thánh Chủ thương tình, giúp thiếp thần năn nỉ một chút...
Trải qua nhiều năm như vậy, tài nguyên tu luyện cung cấp cho nàng không bao giờ thiếu, nhưng nàng vẫn nghĩ cách phải rời khỏi đây, thỉnh thoảng nàng còn tạo mối quan hệ với thủ vệ của cung, nhưng sau khi bị Vân Tri Thu phát hiện, nàng ấy đã vô cùng tức giận, bèn ra mệnh lệnh, từ nay về sau cấm tất cả mị người lại gần nói chuyện với nàng, vì thế ai cũng e sợ tránh nàng, ngay cả thị nữ hầu hạ cũng bị triệt tiêu không còn. Túc Tinh Cung rộng lớn như thế, ngay cả một người nói chuyện cũng không có, ngay cả bên ngoài thế nào cũng không biết, sự giam cầm này, đối với một người từng đứng đầu một phái vô cùng có mặt mũi, lại đối với một nữ nhân tự tin vào nhan sắc của mình, loại cảm giác này vô cùng khó chịu, khiến con người ta tan νỡ.
- Đứng lên đi, ta sẽ nói với phu nhân một tiếng xem sao.
Miêu Nghị nâng tay giúp nàng đứng lên.
- Tạ Thánh Chủ!
Gia Cát Thanh phát ra âm thanh rung động lòng người, thuận thế nhào vào ngực Miêu Nghị khóc mức nở.
Đã từng quản lý một một Cát Thanh hoàn toàn có năng lực xem xét thời thế, biết ưu thế của mình ở đâu, cũng biết người mang lại hi vọng duy nhất giúp mình thoát khỏi đây là ai, dưới sự cố tình dẫn dắt của nàng, một mỹ nữ tuyệt sắc, Miêu Nghị không ở lại đây một ngày cũng khó. Tuy Gia Cát Thanh không phải dâm phụ, nhưng cũng ra sức hầu hạ, khiến Miêu Nghị vô cùng sung sướng thỏa mãn.
Thế nhưng khó khăn nhất là hưởng thụ ân tình của mỹ nhân. Sau khi thoải mái sảng khoái trở lại Vô Lượng Thiên, Miêu Nghị chỉ có thể kiên trì tìm Vân Tri Thu thương lượng, hi vọng Vân Tri Thu đồng ý thả Gia Cát Thanh tự do.
Sau khi nghe xong những lời đó, Vân Tri Thu đang mỉm cười liền trở nên bình tĩnh:
- Không bao giờ có chuyện đó! Ta không giết nàng đã là vì nghĩ tình ngươi rồi, không nên ép ta nữa!
Miêu Nghị thở dài:
- Chẳng lẽ ngươi sẽ giam nàng ở đó mãi sao?
Vân Tri Thu:
- Chẳng lẽ đại nhân đã quên lời hứa trước kia rồi sao, những nữ nhân trong nội trạch đều để thiếp thân làm chủ? Khi nào thả nàng, nên thả nàng hay không, tất nhiên ta biết rõ ràng nhất. Chuyện vui gần đến, đại nhân nên đặt suy nghĩ của mình lên người mới đi, không cần suy nghĩ những thứ khác quá nhiều.
Miêu Nghị vẫn thở dài:
- Thu Tả Nhi, người đồng ý chuyện của Nguyệt Dao, vì sao lại không đồng ý việc này?
Vân Tri Thu vẫn bất động không biến:
- Ta là nữ nhân, càng hiểu nữ nhân hơn ngươi, hạng người gì có thể đi vào cửa nhà này, hạng người gì không thể vào cửa nhà này, ta đều trấn giữ được hết, nếu ngươi không muốn sau này gia đình huyên náo gà chó không yên, thì ngươi đừng nhắc lại việc này nữa.
Miêu Nghị giơ hai tay ra, giải thích:
Nàng ấy đã biết sai rồi, thả nàng ấy ra thì có sao đâu, ngươi sợ nàng ấy sao? Chuyện năm đó là lỗi của ta, ngươi giam nàng nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn không tiêu tan cơn giận sao?
Vân Tri Thu xoay người đối mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt Miêu Nghị, trịnh trọng nói ra từng câu từng chữ báo cho hắn biết:
- Nếu như ngươi muốn thả nàng ra, ta không ngăn cản được, nhưng ngươi đã không giữ lời hứa của mình. Vậy thì ta không còn cách nào ở lại cái nhà này nữa! Hoặc là ngươi thả nàng đi, đưa ta một bức hưu thư bỏ vợ hoặc là ngươi đừng nhúng tay vào việc này nữa, chừng nào ta đồng ý thả nàng thì thôi.
- Thu Tả Nhi...
- Những điều thừa thãi thì không cần phải nói nữa, không có bất kỳ chỗ trống nào cho ngươi thương lượng đâu! Tiếp tục nhốt nàng lại, hoặc là ta rời khỏi đây, ngươi cứ chọn đi ta không ép buộc ngươi!
Sự kiên quyết của nàng khiến cho Miêu Nghị tràn đầy giận dữ, chỉ vào mũi Vân Tri Thu. Cằm Vân Tri Thu nhấc lên, ánh mắt sáng rực đối mặt chẳng hề do dự, không chút né tránh!
Miêu Nghi cắn răng phất tay áo, đùng đùng nổi giận rời đi.
Ai ngờ Vân Tri Thu lửa cháy đổ thêm dầu, quăng ra thêm một câu nữa:
- Ngươi nghe kỹ đây, sau này nếu không có sự đồng ý của ta, không được phép tìm nàng nữa, nếu không, ta không ngại bày ra một cổ thi thể tại Túc Tinh Cung khiến ngươi nhớ đời!
Miêu Nghị đi tới cửa, rốt cuộc không nhịn được nóng giận, xoay người chỉ vào Vân Tri Thu, mắng:
- Không thể nói lý, đồ đàn bà chanh chua!
- Tiện nhân! Ngươi đang mắng ai đó? Đừng có chạy!
Vân Tri Thu không thèm nói hai lời, cầm chén trà nhỏ trên bàn đập tới, khí thế hung ác, không thèm khách sáo chút nào.
Miêu Nghị co rụt đầu lại tránh thoát đi nhanh chóng chạy trốn, bên ngoài nghe tiếng lạch cạch, chén trà nhỏ vỡ vụn đầy đất.
Kỳ thật, Miêu Nghị muốn để Vân Tri Thu đánh một trận, chỉ cần Vân Tri Thu chịu đánh hắn, dựa theo tình huống bình thường, chuyện này hoàn toàn có hi vọng giải quyết, nhưng Vân Tri Thu lại thể hiện rõ thái độ của mình như vậy khiến hắn cực kỳ đau đầu, chuyện này sẽ không dễ dàng được Vân Tri Thu đồng ý.
Với điều kiện của Vân Tri Thu, muốn hắn bỏ Vân Tri Thu mà thả Gia Cát Thanh, đó là chuyện không thể nào, bên nào nặng, bên nào nhẹ, hắn vẫn biết rất rõ. Có Vân Tri Thu trấn giữ nội trạch, buộc những nữ nhân từng ngủ với hắn không thể vào cửa, làm đầu hắn vô cùng nhức nhối, thật mất mặt mà.
Phi Thiên
Ngày hôm sau, Hồ Duyên Thái Bảo từ Thiên Ngoại Thiên đi đến đón tiếp Nguyệt Dao, sau khi Miêu Nghị đến tiểu thế giới, thông báo với Mục Phàm Quân sẽ tổ chức hôn sự với Nguyệt Dao tại đây. Hiện tại Mục Phàm Quân không có ở tại tiểu thế giới, vì thế chỉ đành để đại đệ tử đại biểu nhà mẹ đẻ đến đón người theo quy củ.
Sau khi gặp mặt Hồ Duyên Thái Bảo một lần, Miêu Nghị và Tần Vi Vi tiếp tục dính lấy nhau, cùng ngắm nhìn thiên hạ, tựa như uyên ương không xa rời, giống như muốn bồi thường tất cả những mất mát trước kia, khiến Tần Vi Vi trải qua thời gian trông chờ mỏi mòn vô cùng thoải mái, vẻ mặt rạng rỡ. Được Vân Tri Thu cho phép, Miêu Nghị có thể yên tâm to gan phóng túng chính mình, dưới sự cố ý chăm sóc bao che của Tần Vi Vi, Hồng Miên, Lục Liễu cũng được thơm lây.
Sau khi trở về Vô Lượng Thiên, ngày đại hỉ đến càng gần, Miêu Nghị lại vụng trộm dẫn theo Diêm Tu đến Túc Tinh Cung.
Gia Cát Thanh bị giam lỏng vân mặc trên người bộ váy dài màu trắng, tố nhan không che giấu được vẻ khuynh quốc khuynh thành, Miêu Nghị nhìn thấy mà âm thầm tiếc hận.
Sau khi gặp được Miêu Nghị. Gia Cát Thanh vô cùng mừng rỡ, rơi nước mắt lã chã, quỳ gối trước mặt Miêu Nghị khóc ròng:
- Thánh Chủ, thiếp thân biết sai rồi, cầu xin phu nhân khoan dung lượng thứ! Cầu xin Thánh Chủ thương tình, giúp thiếp thần năn nỉ một chút...
Trải qua nhiều năm như vậy, tài nguyên tu luyện cung cấp cho nàng không bao giờ thiếu, nhưng nàng vẫn nghĩ cách phải rời khỏi đây, thỉnh thoảng nàng còn tạo mối quan hệ với thủ vệ của cung, nhưng sau khi bị Vân Tri Thu phát hiện, nàng ấy đã vô cùng tức giận, bèn ra mệnh lệnh, từ nay về sau cấm tất cả mị người lại gần nói chuyện với nàng, vì thế ai cũng e sợ tránh nàng, ngay cả thị nữ hầu hạ cũng bị triệt tiêu không còn. Túc Tinh Cung rộng lớn như thế, ngay cả một người nói chuyện cũng không có, ngay cả bên ngoài thế nào cũng không biết, sự giam cầm này, đối với một người từng đứng đầu một phái vô cùng có mặt mũi, lại đối với một nữ nhân tự tin vào nhan sắc của mình, loại cảm giác này vô cùng khó chịu, khiến con người ta tan νỡ.
- Đứng lên đi, ta sẽ nói với phu nhân một tiếng xem sao.
Miêu Nghị nâng tay giúp nàng đứng lên.
- Tạ Thánh Chủ!
Gia Cát Thanh phát ra âm thanh rung động lòng người, thuận thế nhào vào ngực Miêu Nghị khóc mức nở.
Đã từng quản lý một một Cát Thanh hoàn toàn có năng lực xem xét thời thế, biết ưu thế của mình ở đâu, cũng biết người mang lại hi vọng duy nhất giúp mình thoát khỏi đây là ai, dưới sự cố tình dẫn dắt của nàng, một mỹ nữ tuyệt sắc, Miêu Nghị không ở lại đây một ngày cũng khó. Tuy Gia Cát Thanh không phải dâm phụ, nhưng cũng ra sức hầu hạ, khiến Miêu Nghị vô cùng sung sướng thỏa mãn.
Thế nhưng khó khăn nhất là hưởng thụ ân tình của mỹ nhân. Sau khi thoải mái sảng khoái trở lại Vô Lượng Thiên, Miêu Nghị chỉ có thể kiên trì tìm Vân Tri Thu thương lượng, hi vọng Vân Tri Thu đồng ý thả Gia Cát Thanh tự do.
Sau khi nghe xong những lời đó, Vân Tri Thu đang mỉm cười liền trở nên bình tĩnh:
- Không bao giờ có chuyện đó! Ta không giết nàng đã là vì nghĩ tình ngươi rồi, không nên ép ta nữa!
Miêu Nghị thở dài:
- Chẳng lẽ ngươi sẽ giam nàng ở đó mãi sao?
Vân Tri Thu:
- Chẳng lẽ đại nhân đã quên lời hứa trước kia rồi sao, những nữ nhân trong nội trạch đều để thiếp thân làm chủ? Khi nào thả nàng, nên thả nàng hay không, tất nhiên ta biết rõ ràng nhất. Chuyện vui gần đến, đại nhân nên đặt suy nghĩ của mình lên người mới đi, không cần suy nghĩ những thứ khác quá nhiều.
Miêu Nghị vẫn thở dài:
- Thu Tả Nhi, người đồng ý chuyện của Nguyệt Dao, vì sao lại không đồng ý việc này?
Vân Tri Thu vẫn bất động không biến:
- Ta là nữ nhân, càng hiểu nữ nhân hơn ngươi, hạng người gì có thể đi vào cửa nhà này, hạng người gì không thể vào cửa nhà này, ta đều trấn giữ được hết, nếu ngươi không muốn sau này gia đình huyên náo gà chó không yên, thì ngươi đừng nhắc lại việc này nữa.
Miêu Nghị giơ hai tay ra, giải thích:
Nàng ấy đã biết sai rồi, thả nàng ấy ra thì có sao đâu, ngươi sợ nàng ấy sao? Chuyện năm đó là lỗi của ta, ngươi giam nàng nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn không tiêu tan cơn giận sao?
Vân Tri Thu xoay người đối mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt Miêu Nghị, trịnh trọng nói ra từng câu từng chữ báo cho hắn biết:
- Nếu như ngươi muốn thả nàng ra, ta không ngăn cản được, nhưng ngươi đã không giữ lời hứa của mình. Vậy thì ta không còn cách nào ở lại cái nhà này nữa! Hoặc là ngươi thả nàng đi, đưa ta một bức hưu thư bỏ vợ hoặc là ngươi đừng nhúng tay vào việc này nữa, chừng nào ta đồng ý thả nàng thì thôi.
- Thu Tả Nhi...
- Những điều thừa thãi thì không cần phải nói nữa, không có bất kỳ chỗ trống nào cho ngươi thương lượng đâu! Tiếp tục nhốt nàng lại, hoặc là ta rời khỏi đây, ngươi cứ chọn đi ta không ép buộc ngươi!
Sự kiên quyết của nàng khiến cho Miêu Nghị tràn đầy giận dữ, chỉ vào mũi Vân Tri Thu. Cằm Vân Tri Thu nhấc lên, ánh mắt sáng rực đối mặt chẳng hề do dự, không chút né tránh!
Miêu Nghi cắn răng phất tay áo, đùng đùng nổi giận rời đi.
Ai ngờ Vân Tri Thu lửa cháy đổ thêm dầu, quăng ra thêm một câu nữa:
- Ngươi nghe kỹ đây, sau này nếu không có sự đồng ý của ta, không được phép tìm nàng nữa, nếu không, ta không ngại bày ra một cổ thi thể tại Túc Tinh Cung khiến ngươi nhớ đời!
Miêu Nghị đi tới cửa, rốt cuộc không nhịn được nóng giận, xoay người chỉ vào Vân Tri Thu, mắng:
- Không thể nói lý, đồ đàn bà chanh chua!
- Tiện nhân! Ngươi đang mắng ai đó? Đừng có chạy!
Vân Tri Thu không thèm nói hai lời, cầm chén trà nhỏ trên bàn đập tới, khí thế hung ác, không thèm khách sáo chút nào.
Miêu Nghị co rụt đầu lại tránh thoát đi nhanh chóng chạy trốn, bên ngoài nghe tiếng lạch cạch, chén trà nhỏ vỡ vụn đầy đất.
Kỳ thật, Miêu Nghị muốn để Vân Tri Thu đánh một trận, chỉ cần Vân Tri Thu chịu đánh hắn, dựa theo tình huống bình thường, chuyện này hoàn toàn có hi vọng giải quyết, nhưng Vân Tri Thu lại thể hiện rõ thái độ của mình như vậy khiến hắn cực kỳ đau đầu, chuyện này sẽ không dễ dàng được Vân Tri Thu đồng ý.
Với điều kiện của Vân Tri Thu, muốn hắn bỏ Vân Tri Thu mà thả Gia Cát Thanh, đó là chuyện không thể nào, bên nào nặng, bên nào nhẹ, hắn vẫn biết rất rõ. Có Vân Tri Thu trấn giữ nội trạch, buộc những nữ nhân từng ngủ với hắn không thể vào cửa, làm đầu hắn vô cùng nhức nhối, thật mất mặt mà.
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 2625: Quá mất mặt (2)
10.0/10 từ 43 lượt.