Phi Thiên
Chương 2491: Không bị người đố kị là kẻ tầm thường (2)
Mị nương vừa ngó thấy phản ứng của nữ nhi, đại khái liền hiểu ra ý tứ của Câu Việt, trước đây một mực không tiện trực tiếp nói với nữ nhi rằng lần này là dẫn nàng đi tương thân, sợ nàng không chịu đi.
Câu Việt gật đầu cười nói:
- Chính là cái tên Ngưu Hữu Đức đó.
Quảng Mị Nhi lập tức hiếu kỳ nói:
- Ta có nghe nói qua về hắn, nghe nói người này rất kiêu ngạo, không phải đã bị bệ hạ phạt tới Thái cổ tử địa ư? Làm sao lại chạy đến Dậu đinh vực gây sự?
Câu Việt cười nói:
- Đã mãn hình phóng thích hơn nửa năm.
Mị nương đi tới phối hợp nói:
- Ngưu Hữu Đức náo ra chuyện gì?
Câu Việt cười khổ nói:
- Sự tình lần này thật là náo đến hơi quá…
Lúc này bèn kể lại tình hình chuyện chém giết Chử Tử Sơn, tiếp đp lại kể chuyện lam hổ kỳ huyết chiến cùng tram vạn đại quân Dậu đinh vực.
Quảng Mị Nhi nghe mà trợn mắt há mồm.
Mị nương lại “Oa” một tiếng:
- Năm vạn người đánh tan tram vạn quân tinh nhuệ Dậu đinh vực? Ngưu Hữu Đức này lợi hại như thế?
Nàng cũng không ngờ tới mặt sau còn náo ra trường diện lớn tới như vậy.
Câu Việt dung dư quang liếc nhìn Quảng Mị Nhi, hơi mang vẻ khoa trương nói:
- Vừa rồi mới liên hệ với vương gia, vương gia cũng khen hắn là tuyệt thế hãn tướng!
- Mị nương lập tức tròng mắt tỏa sáng, rốt cuộc nàng cũng ngây ngốc trên thượng tầng nhiều năm như vậy, biết rõ tướng soái tài năng như thế có ý nghĩa như thế nào, nếu thật có được chàng rể này. Bằng với nắm trong tay trăm vạn hùng binh, sau này đám tiểu bối trong vương phủ còn ai dám xem thường nàng? Ai muốn cướp đi vị trí của nàng thì phải qua được cửa con gái nàng cái đã! Không cần dựa vào gì khác, chỉ bằng sau lưng nàng có một nữ tế bằng với trăm vạn hùng binh, trừ phi vương gia muốn trở mặt với nữ tế này thì may ra còn được!
Ai ngờ Quảng Mị Nhi lại quyệt mồm nói:
- Phụ vương sao vậy, Ngưu Hữu Đức kia kiêu ngạo như thế, giết cả thủ hạ của phụ vương, cư nhiên còn khen hắn.
Câu Việt nói:
- Người nói hắn kiêu ngao khẳng định là đám bằng hữu của tiểu thư, đó là bởi đố kị hắn. Ngưu Hữu Đức này không hề đơn giản, thực sự là anh hùng hảo hán chân chính. Hẳn tiểu thư có nghe nói qua về chính khí tạp hoá phô, đó là do một tay hắn dựng nên. Lúc làm tổng trấn ở Thiên phố, đối mặt với nhiều thương phố của các gia tộc quyền quý như vậy mà vẫn tuyệt không cúi đầu, lúc khảo hạch ở vô sinh chi địa lực áp quần hùng được Thiên đế ngự phong đệ nhất, lúc khảo hạch ở Luyện Ngục chi địa nhiều người bắt bẻ hắn như vậy, hắn vẫn tuyệt không nản chí, một người một ngựa tung hoành trong trăm vạn đại quân, cười tận anh hùng thiên hạ! Quỷ Thị một dịch lại lập công lớn, nơi vô số người sợ hãi như Thái cổ tử địa mà hắn vẫn còn sống đi ra. Hắn không có chỗ dựa hay bối cảnh gì trong Thiên Đình, chỉ bằng bản sự tự mình, trong ngắn ngủi mấy ngàn năm từng bước bò đến vị trí tổng trấn quân cận vệ, từ thiên tướng thăng thống lĩnh, từ thống lĩnh thăng đại thống lĩnh, từ đại thống lĩnh thăng đến tổng trấn. Một đường liên tục vượt cấp, chưa từng làm qua phó chức, án tốc độ này. Lại qua mấy vạn năm sợ là trong bảy mươi hai ghế hầu gia của Thiên Đình sẽ có một chỗ cho hắn, trở thành đại thần đứng giữa triều đường, nếu đây mà con không tính bản sự, thì thế nào mới được tính là bản sự? Nếu thủ hạ vương gia có thể có một người suất lĩnh năm vạn nhân mà đánh tan trăm vạn đại quân tinh nhuệ, chỉ sợ vương gia đã cao hứng vô cùng, nếu thủ hạ có bản sự như vậy, cho dù có kiêu ngạo một chút, chắc rằng vương gia mong không được càng nhiều càng tốt. Tiểu thư ngẫm lại mà xem, bằng hữu ngài quen biết trên cơ bản đều là người có gia thế bối cảnh không giống bình thường. Song lại có ai có thể có được bản sự như Ngưu Hữu Đức? Những bằng hữu kia của tiểu thư, sợ là không ít người đến hiện tại còn không biết làm chính sự, có chút việc làm cũng là sống qua ngày, loại người ấy cũng xứng nói Ngưu Hữu Đức kiêu ngạo? Nhưng kẻ nói lời ấy sao không có bản sự để kiêu ngạo như vậy đi! Bởi thế mới nói, những kẻ nói vậy đều là đang đố kị mà thôi, không bị người đố kị mới là kẻ tầm thường!
Quảng Mị Nhi ngạc nhiên, đây còn là lần đầu tiên nghe được đánh giá như thế về Ngưu Hữu Đức. chẳng qua nàng cũng biết phân lượng của Câu Việt ở bên người phụ vương. Có thể nói như vậy tất nhiên là có đạo lý, quay đầu nhìn sang mẫu thân, hỏi:
- Là thế thật ư?
Mị nương mỉm cười gật đầu nói:
- Phải! Kẻ không hiểu chuyên mới nói hắn kiêu ngạo, theo mẹ thấy, Ngưu Hữu Đức này mới là chân hán tử. So với đám công tử ca cả ngày chỉ biết khua môi múa mép trước mặt nữ nhân mà ngươi quen không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, đó mới thật sự là người có tài năng!
Nói xong lại ngẩng đầu nhìn hướng Câu Việt hỏi:
- Câu quản gia. Nếu Ngưu Hữu Đức cũng ở chỗ kia, ta lại muốn gặp xem thử hắn là người thế nào, có thể an bài cho ta gặp mặt được không?
Ánh mắt Quảng Mị Nhi lập tức đầy vẻ hiểu kỳ nhấp nháy nhìn Câu Việt, bộ dạng có vẻ hơi mong đợi.
Câu Việt gật đầu nói:
- Vương phi có lệnh, lão nô tận lượng an bài.
Tiếp đó liền lui ra.
Quảng Mị Nhi quay đầu hỏi:
- Nương! Ngưu Hữu Đức này có phải bộ dạng rất hung tợn?
Mị nương cười nói:
- Ta lại nghe nói Ngưu Hữu Đức rất là tuấn tú mạnh mẽ, có phong thai nam nhi!
Nói rồi nắm lấy tay nữ nhi trở về ngồi xuống trên sạp, thở dài nói:
- Mị nhi, niên kỷ ngươi cũng không nhỏ nữa, hay là lần này chúng ta xem xem Ngưu Hữu Đức như thể nào, kén về làm phu quân cho ngươi?
- Nương!
Quảng Mị Nhi lập tức thẹn đến đỏ mặt, giậm chân làm nũng:
– Ta mới không tìm loại người tâm ngoan thủ lạt giết người như ma như thế.
Mị nương nghiêng đầu nhìn sang nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn tìm công tử ca cả ngày đắm mình trong tửu sắc? Loại người đó đúng là áo cơm vô ưu, nhưng lại có được thành tựu gì?
Quảng Mị Nhi hừ nói:
- Mới không cần, ta muốn tìm người mà mình thực sự ưa thích, gia thế bối cảnh thế nào đều không trọng yếu, chỉ cần người đó có tâm tiến tới, còn sợ sau này không có thành tựu?
Mị nương liếc mắt xem thường, có phần không nói, năm đó mình mong không được leo lên hào môn, đến lượt nữ nhi thì hay rồi, còn thật là không biết thế gian chua xót khó khăn, chỉ biết ngồi đấy mà mơ mộng. Không khỏi thở dài một tiếng.
- Cũng là ta nghĩ nhiều, ta giúp ngươi xem trúng thì có tác dụng gì? Bằng với cái tính đại tiểu thư kiều sinh quán dưỡng của ngươi, loại người như Ngưu Hữu Đức làm sao có thể để ý, có muốn cũng vô dụng.
Quảng Mị Nhi quyệt quyệt mồm, cắn môi, nghĩ thầm cũng muốn nhìn xem thử Ngưu Hữu Đức là dạng người thế nào, có thể được tán dương như thế, liệu có tốt như mọi người vẫn kể?
Phi Thiên
Câu Việt gật đầu cười nói:
- Chính là cái tên Ngưu Hữu Đức đó.
Quảng Mị Nhi lập tức hiếu kỳ nói:
- Ta có nghe nói qua về hắn, nghe nói người này rất kiêu ngạo, không phải đã bị bệ hạ phạt tới Thái cổ tử địa ư? Làm sao lại chạy đến Dậu đinh vực gây sự?
Câu Việt cười nói:
- Đã mãn hình phóng thích hơn nửa năm.
Mị nương đi tới phối hợp nói:
- Ngưu Hữu Đức náo ra chuyện gì?
Câu Việt cười khổ nói:
- Sự tình lần này thật là náo đến hơi quá…
Lúc này bèn kể lại tình hình chuyện chém giết Chử Tử Sơn, tiếp đp lại kể chuyện lam hổ kỳ huyết chiến cùng tram vạn đại quân Dậu đinh vực.
Quảng Mị Nhi nghe mà trợn mắt há mồm.
Mị nương lại “Oa” một tiếng:
- Năm vạn người đánh tan tram vạn quân tinh nhuệ Dậu đinh vực? Ngưu Hữu Đức này lợi hại như thế?
Nàng cũng không ngờ tới mặt sau còn náo ra trường diện lớn tới như vậy.
Câu Việt dung dư quang liếc nhìn Quảng Mị Nhi, hơi mang vẻ khoa trương nói:
- Vừa rồi mới liên hệ với vương gia, vương gia cũng khen hắn là tuyệt thế hãn tướng!
- Mị nương lập tức tròng mắt tỏa sáng, rốt cuộc nàng cũng ngây ngốc trên thượng tầng nhiều năm như vậy, biết rõ tướng soái tài năng như thế có ý nghĩa như thế nào, nếu thật có được chàng rể này. Bằng với nắm trong tay trăm vạn hùng binh, sau này đám tiểu bối trong vương phủ còn ai dám xem thường nàng? Ai muốn cướp đi vị trí của nàng thì phải qua được cửa con gái nàng cái đã! Không cần dựa vào gì khác, chỉ bằng sau lưng nàng có một nữ tế bằng với trăm vạn hùng binh, trừ phi vương gia muốn trở mặt với nữ tế này thì may ra còn được!
Ai ngờ Quảng Mị Nhi lại quyệt mồm nói:
- Phụ vương sao vậy, Ngưu Hữu Đức kia kiêu ngạo như thế, giết cả thủ hạ của phụ vương, cư nhiên còn khen hắn.
Câu Việt nói:
- Người nói hắn kiêu ngao khẳng định là đám bằng hữu của tiểu thư, đó là bởi đố kị hắn. Ngưu Hữu Đức này không hề đơn giản, thực sự là anh hùng hảo hán chân chính. Hẳn tiểu thư có nghe nói qua về chính khí tạp hoá phô, đó là do một tay hắn dựng nên. Lúc làm tổng trấn ở Thiên phố, đối mặt với nhiều thương phố của các gia tộc quyền quý như vậy mà vẫn tuyệt không cúi đầu, lúc khảo hạch ở vô sinh chi địa lực áp quần hùng được Thiên đế ngự phong đệ nhất, lúc khảo hạch ở Luyện Ngục chi địa nhiều người bắt bẻ hắn như vậy, hắn vẫn tuyệt không nản chí, một người một ngựa tung hoành trong trăm vạn đại quân, cười tận anh hùng thiên hạ! Quỷ Thị một dịch lại lập công lớn, nơi vô số người sợ hãi như Thái cổ tử địa mà hắn vẫn còn sống đi ra. Hắn không có chỗ dựa hay bối cảnh gì trong Thiên Đình, chỉ bằng bản sự tự mình, trong ngắn ngủi mấy ngàn năm từng bước bò đến vị trí tổng trấn quân cận vệ, từ thiên tướng thăng thống lĩnh, từ thống lĩnh thăng đại thống lĩnh, từ đại thống lĩnh thăng đến tổng trấn. Một đường liên tục vượt cấp, chưa từng làm qua phó chức, án tốc độ này. Lại qua mấy vạn năm sợ là trong bảy mươi hai ghế hầu gia của Thiên Đình sẽ có một chỗ cho hắn, trở thành đại thần đứng giữa triều đường, nếu đây mà con không tính bản sự, thì thế nào mới được tính là bản sự? Nếu thủ hạ vương gia có thể có một người suất lĩnh năm vạn nhân mà đánh tan trăm vạn đại quân tinh nhuệ, chỉ sợ vương gia đã cao hứng vô cùng, nếu thủ hạ có bản sự như vậy, cho dù có kiêu ngạo một chút, chắc rằng vương gia mong không được càng nhiều càng tốt. Tiểu thư ngẫm lại mà xem, bằng hữu ngài quen biết trên cơ bản đều là người có gia thế bối cảnh không giống bình thường. Song lại có ai có thể có được bản sự như Ngưu Hữu Đức? Những bằng hữu kia của tiểu thư, sợ là không ít người đến hiện tại còn không biết làm chính sự, có chút việc làm cũng là sống qua ngày, loại người ấy cũng xứng nói Ngưu Hữu Đức kiêu ngạo? Nhưng kẻ nói lời ấy sao không có bản sự để kiêu ngạo như vậy đi! Bởi thế mới nói, những kẻ nói vậy đều là đang đố kị mà thôi, không bị người đố kị mới là kẻ tầm thường!
Quảng Mị Nhi ngạc nhiên, đây còn là lần đầu tiên nghe được đánh giá như thế về Ngưu Hữu Đức. chẳng qua nàng cũng biết phân lượng của Câu Việt ở bên người phụ vương. Có thể nói như vậy tất nhiên là có đạo lý, quay đầu nhìn sang mẫu thân, hỏi:
- Là thế thật ư?
Mị nương mỉm cười gật đầu nói:
- Phải! Kẻ không hiểu chuyên mới nói hắn kiêu ngạo, theo mẹ thấy, Ngưu Hữu Đức này mới là chân hán tử. So với đám công tử ca cả ngày chỉ biết khua môi múa mép trước mặt nữ nhân mà ngươi quen không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, đó mới thật sự là người có tài năng!
Nói xong lại ngẩng đầu nhìn hướng Câu Việt hỏi:
- Câu quản gia. Nếu Ngưu Hữu Đức cũng ở chỗ kia, ta lại muốn gặp xem thử hắn là người thế nào, có thể an bài cho ta gặp mặt được không?
Ánh mắt Quảng Mị Nhi lập tức đầy vẻ hiểu kỳ nhấp nháy nhìn Câu Việt, bộ dạng có vẻ hơi mong đợi.
Câu Việt gật đầu nói:
- Vương phi có lệnh, lão nô tận lượng an bài.
Tiếp đó liền lui ra.
Quảng Mị Nhi quay đầu hỏi:
- Nương! Ngưu Hữu Đức này có phải bộ dạng rất hung tợn?
Mị nương cười nói:
- Ta lại nghe nói Ngưu Hữu Đức rất là tuấn tú mạnh mẽ, có phong thai nam nhi!
Nói rồi nắm lấy tay nữ nhi trở về ngồi xuống trên sạp, thở dài nói:
- Mị nhi, niên kỷ ngươi cũng không nhỏ nữa, hay là lần này chúng ta xem xem Ngưu Hữu Đức như thể nào, kén về làm phu quân cho ngươi?
- Nương!
Quảng Mị Nhi lập tức thẹn đến đỏ mặt, giậm chân làm nũng:
– Ta mới không tìm loại người tâm ngoan thủ lạt giết người như ma như thế.
Mị nương nghiêng đầu nhìn sang nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn tìm công tử ca cả ngày đắm mình trong tửu sắc? Loại người đó đúng là áo cơm vô ưu, nhưng lại có được thành tựu gì?
Quảng Mị Nhi hừ nói:
- Mới không cần, ta muốn tìm người mà mình thực sự ưa thích, gia thế bối cảnh thế nào đều không trọng yếu, chỉ cần người đó có tâm tiến tới, còn sợ sau này không có thành tựu?
Mị nương liếc mắt xem thường, có phần không nói, năm đó mình mong không được leo lên hào môn, đến lượt nữ nhi thì hay rồi, còn thật là không biết thế gian chua xót khó khăn, chỉ biết ngồi đấy mà mơ mộng. Không khỏi thở dài một tiếng.
- Cũng là ta nghĩ nhiều, ta giúp ngươi xem trúng thì có tác dụng gì? Bằng với cái tính đại tiểu thư kiều sinh quán dưỡng của ngươi, loại người như Ngưu Hữu Đức làm sao có thể để ý, có muốn cũng vô dụng.
Quảng Mị Nhi quyệt quyệt mồm, cắn môi, nghĩ thầm cũng muốn nhìn xem thử Ngưu Hữu Đức là dạng người thế nào, có thể được tán dương như thế, liệu có tốt như mọi người vẫn kể?
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 2491: Không bị người đố kị là kẻ tầm thường (2)
10.0/10 từ 43 lượt.