Phi Thiên
Chương 227-1: Hai nàng trưởng thành (Thượng)
- Ha ha ha, lão phu đã phát hiện biện pháp làm cho bọn ‘tiểu tử’ nhanh chóng lớn lên, bọn ‘tiểu tử’ càng lớn cũng sẽ ăn được càng nhiều càng nhanh, phải chăng có nghĩa là tốc độ bọn chúng bài tiết ra thứ này cũng sẽ nhanh hơn? Ha ha ha, thứ tốt! Thật là thứ tốt!
Yêu Nhược Tiên có thể nói là hưng phấn vô bờ, ở đó quơ tay múa chân, nói hăng say văng cả nước bọt mà không biết, cho người ta có cảm giác như rơi vào trạng thái điên cuồng.
Miêu Nghị nghe vậy cũng rất phấn chấn, nhưng lại không cảm thụ sâu sắc bằng nhân sĩ luyện bảo như Yêu Nhược Tiên, tự nhiên cũng sẽ không hưng phấn đến mức chẳng biết thu liễm giống như Yêu Nhược Tiên.
Hắn quan tâm tới một vấn đề khác, thử thăm dò hỏi:
- Không biết tiền bối phát hiện biện pháp gì làm cho chúng nhanh chóng lớn lên?
- Cho chúng ăn…
Yêu Nhược Tiên đang vô cùng hưng phấn định nói ra, đột nhiên á khẩu nghẹn lời, rốt cục bị câu hỏi của Miêu Nghị làm cho định thần lại, thu nụ cười điên cuồng trợn to hai mắt cười lạnh nói:
- Chúng lớn lên nhanh chóng thế nào cũng không liên quan với ngươi, đồ của ta không cần ngươi quan tâm.
Sắc mặt Miêu Nghị nhàn nhạt hất một gáo nước lạnh:
- Tiền bối đừng quên, ngài đã mang chúng ra trao đổi với Hắc Thán.
- Lão phu...
Yêu Nhược Tiên á khẩu không trả lời được, lão đã quên chuyện này, sửng sốt hồi lâu bèn dựng mặt lên:
- Không phải là còn chưa hoàn thành trao đổi sao?
Miêu Nghị cười lạnh trong lòng, hoàn thành trao đổi cũng được, không thành cũng được, lão thật sự cho là bọn ‘tiểu tử’ sẽ nghe lời lão điều khiển, đi theo lão sao?!
Đương nhiên hắn giấu suy nghĩ này trong lòng, nói ra chắc chắn sẽ bị Yêu Nhược Tiên đập một giản chết tươi.
Mà rất nhanh Yêu Nhược Tiên lại trở nên cao hứng, chuẩn bị bắt đầu từ hôm nay, đặc biệt cho bọn ‘tiểu tử’ ăn kim tinh.
Miêu Nghị ngược lại xem thường, bọn ‘tiểu tử’ nuôi đã bao nhiêu năm mới cho ra được chút tinh ngân như vậy, muốn có được số lượng lớn vậy phải chờ cho chúng trưởng thành hơn.
Quan trọng nhất là không có trăm vạn kim tinh để tinh luyện tinh phấn, vậy đừng mơ gom đủ số lượng luyện chế ra pháp bảo. Đây là khái niệm thế nào, nếu ai cũng có thể lấy ra được con số khổng lồ này, chắc chắn hiện tại pháp bảo kim tinh đã bay đầy trời.
Miêu Nghị vẫn quan tâm hơn tới chuyện Yêu Nhược Tiên dùng biện pháp gì để cho bọn ‘tiểu tử’ nhanh chóng lớn lên.
Sau khi thu hết bọn ‘tiểu tử’ trở về ống tay áo, Yêu Nhược Tiên luôn miệng khen hay, vui vẻ rời đi.
Vừa ra sơn động, thấy Hắc Thán đang dạo chơi trên bờ biển, bước chân Yêu Nhược Tiên cứng đờ, cơ mặt giật giật, dùng tiểu Đường Lang đổi Hắc Thán…?
Hiện tại lão không muốn từ bỏ một con tiểu Đường Lang nào, đương nhiên cũng không muốn buông tha Hắc Thán.
Đương nhiên chuyện này không phải là vấn đề lớn lao gì, bằng vào tu vi của lão, cho dù là đến lúc đó cưỡng ép lấy đi toàn bộ, Miêu Nghị cũng không làm gì lão được. Kế hay hiện tại phải nghĩ biện pháp có thể thao túng Hắc Thán và tiểu Đường Lang, đây mới là quan trọng nhất.
Còn có một vấn đề rất thực tế bày ra trước mặt lão, tám mươi lăm con tiểu Đường Lang, lợi dụng yêu đan nuôi dưỡng, lại thêm Hắc Thán, lão biết kiếm đâu ra nhiều yêu đan như vậy… Rất hiển nhiên, yêu đan phẩm cấp càng cao, hiệu quả càng tốt.
Cũng không thể chạy đến Tinh Tú Hải điên cuồng tru diệt yêu tu, nếu thật sự làm như vậy, đó là hiềm mạng của mình quá dài.
Nghĩ đến những chuyện này, cơ mặt Yêu Nhược Tiên giật giật vài cái, phát hiện tuy rằng tốt thật nhưng mình không có khả năng nuôi nổi…
-----------
Trên biển sóng dữ ngập trời, gió lốc như bài sơn đảo hải, cây cối trên đảo kịch liệt đung đưa, dường như sắp bị nhổ tận gốc.
Miêu Nghị lại cùng Yêu Nhược Tiên chịu đựng cơn gió mạnh đứng trên gò nhỏ, nhìn chằm chằm hai ngọn núi đá trước mặt đã bị san thành bình địa.
Trong gió mạnh thổi vù vù, Yêu Nhược Tiên chậc chậc thành tiếng lắc lắc đầu, đây chính là hai ngọn núi lớn, hơn nữa còn là hai ngọn núi đá, lão khó có thể tưởng tượng ba năm qua, hai nha đầu yếu ớt này làm thế nào đánh sập được như vậy, hẳn phải cần nghị lực tinh thần hết sức lớn lao.
Hai người đứng trên gò nhỏ ước chừng một ngày một đêm, một mực chờ hai nàng hoàn thành một đòn cuối cùng.
Khi mấy tiếng ầm ầm cuối cùng biến mất, Tuyết nhi xuất một thương đánh cho tảng đá lớn cuối cùng nổ tung nhìn trước mắt, sau đó nhìn lại thương gỗ trên tay mình, mình thật sự đã làm được!
Xoay người quay đầu lại, thấy trong tay Thiên nhi cũng đang cầm thương gỗ nhìn nàng cười. Thiên nhi hoàn thành nhiệm vụ còn trước cả nàng, đang chờ đợi nàng.
Tuyết nhi hưng phấn chạy tới ôm Thiên nhi hoan hô:
- Tỷ tỷ, chúng ta làm được rồi.
Thiên nhi nhẹ nhàng đẩy nàng ra, quay đầu lại nói:
- Chủ nhân đang chờ chúng ta!
Tuyết nhi le lưỡi một cái. Hai người nắm tay nhau song song bay tới, rơi xuống trước mặt Miêu Nghị bái kiến.
Hai nàng đã trưởng thành, Miêu Nghị cảm thấy vui mừng, khẽ vuốt cằm nói:
- Cảm thấy mình luyện đến đâu rồi?
Hai nàng hưng phấn gật đầu một cái, bây giờ đã có thể cảm giác được thương pháp mình lợi hại, nhưng không tiện tự khen.
Miêu Nghị a một tiếng, đưa tay nói:
- Cho ta một cây thương gỗ.
Thiên nhi lập tức lấy một cây thương gỗ từ trong nhẫn trữ vật ra, hai tay dâng cho hắn.
Miêu Nghị cầm thương bước vào gió mạnh, đứng lại một chỗ lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ khống chế tu vi tới mức tương đương với hai nàng, hãy liên thủ đánh với ta!
Yêu Nhược Tiên nhất thời hứng thú, lão biết thương pháp Miêu Nghị phi phàm, nếu là hai nha đầu có thể ganh đua cao thấp với Miêu Nghị về thương pháp, có nghĩa các nàng đã có thành tựu.
- Nhanh đi, chủ nhân các ngươi muốn kiểm nghiệm thành quả tu luyện của các ngươi.
Yêu Nhược Tiên hưng phấn phất tay.
Hai nàng nhìn nhau, cũng có vẻ nhao nhao muốn thử, song song cầm thương nhẹ nhàng lướt tới, tả hữu vung thương mắt hổ lom lom, kềm chế Miêu Nghị ở giữa.
Ai ngờ Miêu Nghị lại cầm thương trong tay cắm xuống đất, tiện tay giũ ra một chiếc khăn lụa che cặp mắt của mình lại.
Yêu Nhược Tiên và hai nàng đều ngạc nhiên, đây là muốn... Không những muốn khống chế tu vi tới mức tương đương với hai nàng, mà còn muốn bịt mắt chiến đấu…
Cần biết lúc này gió mạnh gào thét, thiên tượng đại loạn, không những ảnh hưởng tới thính và thị giác, còn ảnh hưởng pháp lực điều tra.
Ngay cả Yêu Nhược Tiên cũng cảm giác Miêu Nghị có vẻ coi thường, nếu như Miêu Nghị thật sự khống chế tu vi xuất thủ tới mức tương đương với hai nàng mà còn muốn bịt mắt chiến đấu, e rằng sẽ vô cùng vất vả.
Vì kiểm nghiệm Miêu Nghị có thể giở trò quỷ hay không, Yêu Nhược Tiên lập tức tuôn pháp lực ra bao trùm hiện trường, quan sát dao động pháp lực ba người.
- Động thủ đi!
Miêu Nghị nghiêng tai lên tiếng nói.
Hai nàng cũng không nhịn được cắn cắn đôi môi, có thể lấy tu vi thấp kém dùng một cây thương gỗ hủy diệt một ngọn núi đá, ảnh hưởng trong lòng đối với hai người là cực lớn. Về mặt tinh thần các nàng đã có biến hóa rất lớn, nhất là can đảm và tự tin đối mặt sự vật đã là xưa khác nay khác.
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, chẳng những chủ nhân áp chế tu vi còn bịt mắt lại chiến với các nàng, có vẻ như quá mức coi thường các nàng.
Phi Thiên
Yêu Nhược Tiên có thể nói là hưng phấn vô bờ, ở đó quơ tay múa chân, nói hăng say văng cả nước bọt mà không biết, cho người ta có cảm giác như rơi vào trạng thái điên cuồng.
Miêu Nghị nghe vậy cũng rất phấn chấn, nhưng lại không cảm thụ sâu sắc bằng nhân sĩ luyện bảo như Yêu Nhược Tiên, tự nhiên cũng sẽ không hưng phấn đến mức chẳng biết thu liễm giống như Yêu Nhược Tiên.
Hắn quan tâm tới một vấn đề khác, thử thăm dò hỏi:
- Không biết tiền bối phát hiện biện pháp gì làm cho chúng nhanh chóng lớn lên?
- Cho chúng ăn…
Yêu Nhược Tiên đang vô cùng hưng phấn định nói ra, đột nhiên á khẩu nghẹn lời, rốt cục bị câu hỏi của Miêu Nghị làm cho định thần lại, thu nụ cười điên cuồng trợn to hai mắt cười lạnh nói:
- Chúng lớn lên nhanh chóng thế nào cũng không liên quan với ngươi, đồ của ta không cần ngươi quan tâm.
Sắc mặt Miêu Nghị nhàn nhạt hất một gáo nước lạnh:
- Tiền bối đừng quên, ngài đã mang chúng ra trao đổi với Hắc Thán.
- Lão phu...
Yêu Nhược Tiên á khẩu không trả lời được, lão đã quên chuyện này, sửng sốt hồi lâu bèn dựng mặt lên:
- Không phải là còn chưa hoàn thành trao đổi sao?
Miêu Nghị cười lạnh trong lòng, hoàn thành trao đổi cũng được, không thành cũng được, lão thật sự cho là bọn ‘tiểu tử’ sẽ nghe lời lão điều khiển, đi theo lão sao?!
Đương nhiên hắn giấu suy nghĩ này trong lòng, nói ra chắc chắn sẽ bị Yêu Nhược Tiên đập một giản chết tươi.
Mà rất nhanh Yêu Nhược Tiên lại trở nên cao hứng, chuẩn bị bắt đầu từ hôm nay, đặc biệt cho bọn ‘tiểu tử’ ăn kim tinh.
Miêu Nghị ngược lại xem thường, bọn ‘tiểu tử’ nuôi đã bao nhiêu năm mới cho ra được chút tinh ngân như vậy, muốn có được số lượng lớn vậy phải chờ cho chúng trưởng thành hơn.
Quan trọng nhất là không có trăm vạn kim tinh để tinh luyện tinh phấn, vậy đừng mơ gom đủ số lượng luyện chế ra pháp bảo. Đây là khái niệm thế nào, nếu ai cũng có thể lấy ra được con số khổng lồ này, chắc chắn hiện tại pháp bảo kim tinh đã bay đầy trời.
Miêu Nghị vẫn quan tâm hơn tới chuyện Yêu Nhược Tiên dùng biện pháp gì để cho bọn ‘tiểu tử’ nhanh chóng lớn lên.
Sau khi thu hết bọn ‘tiểu tử’ trở về ống tay áo, Yêu Nhược Tiên luôn miệng khen hay, vui vẻ rời đi.
Vừa ra sơn động, thấy Hắc Thán đang dạo chơi trên bờ biển, bước chân Yêu Nhược Tiên cứng đờ, cơ mặt giật giật, dùng tiểu Đường Lang đổi Hắc Thán…?
Hiện tại lão không muốn từ bỏ một con tiểu Đường Lang nào, đương nhiên cũng không muốn buông tha Hắc Thán.
Đương nhiên chuyện này không phải là vấn đề lớn lao gì, bằng vào tu vi của lão, cho dù là đến lúc đó cưỡng ép lấy đi toàn bộ, Miêu Nghị cũng không làm gì lão được. Kế hay hiện tại phải nghĩ biện pháp có thể thao túng Hắc Thán và tiểu Đường Lang, đây mới là quan trọng nhất.
Còn có một vấn đề rất thực tế bày ra trước mặt lão, tám mươi lăm con tiểu Đường Lang, lợi dụng yêu đan nuôi dưỡng, lại thêm Hắc Thán, lão biết kiếm đâu ra nhiều yêu đan như vậy… Rất hiển nhiên, yêu đan phẩm cấp càng cao, hiệu quả càng tốt.
Cũng không thể chạy đến Tinh Tú Hải điên cuồng tru diệt yêu tu, nếu thật sự làm như vậy, đó là hiềm mạng của mình quá dài.
Nghĩ đến những chuyện này, cơ mặt Yêu Nhược Tiên giật giật vài cái, phát hiện tuy rằng tốt thật nhưng mình không có khả năng nuôi nổi…
-----------
Trên biển sóng dữ ngập trời, gió lốc như bài sơn đảo hải, cây cối trên đảo kịch liệt đung đưa, dường như sắp bị nhổ tận gốc.
Miêu Nghị lại cùng Yêu Nhược Tiên chịu đựng cơn gió mạnh đứng trên gò nhỏ, nhìn chằm chằm hai ngọn núi đá trước mặt đã bị san thành bình địa.
Trong gió mạnh thổi vù vù, Yêu Nhược Tiên chậc chậc thành tiếng lắc lắc đầu, đây chính là hai ngọn núi lớn, hơn nữa còn là hai ngọn núi đá, lão khó có thể tưởng tượng ba năm qua, hai nha đầu yếu ớt này làm thế nào đánh sập được như vậy, hẳn phải cần nghị lực tinh thần hết sức lớn lao.
Hai người đứng trên gò nhỏ ước chừng một ngày một đêm, một mực chờ hai nàng hoàn thành một đòn cuối cùng.
Khi mấy tiếng ầm ầm cuối cùng biến mất, Tuyết nhi xuất một thương đánh cho tảng đá lớn cuối cùng nổ tung nhìn trước mắt, sau đó nhìn lại thương gỗ trên tay mình, mình thật sự đã làm được!
Xoay người quay đầu lại, thấy trong tay Thiên nhi cũng đang cầm thương gỗ nhìn nàng cười. Thiên nhi hoàn thành nhiệm vụ còn trước cả nàng, đang chờ đợi nàng.
Tuyết nhi hưng phấn chạy tới ôm Thiên nhi hoan hô:
- Tỷ tỷ, chúng ta làm được rồi.
Thiên nhi nhẹ nhàng đẩy nàng ra, quay đầu lại nói:
- Chủ nhân đang chờ chúng ta!
Tuyết nhi le lưỡi một cái. Hai người nắm tay nhau song song bay tới, rơi xuống trước mặt Miêu Nghị bái kiến.
Hai nàng đã trưởng thành, Miêu Nghị cảm thấy vui mừng, khẽ vuốt cằm nói:
- Cảm thấy mình luyện đến đâu rồi?
Hai nàng hưng phấn gật đầu một cái, bây giờ đã có thể cảm giác được thương pháp mình lợi hại, nhưng không tiện tự khen.
Miêu Nghị a một tiếng, đưa tay nói:
- Cho ta một cây thương gỗ.
Thiên nhi lập tức lấy một cây thương gỗ từ trong nhẫn trữ vật ra, hai tay dâng cho hắn.
Miêu Nghị cầm thương bước vào gió mạnh, đứng lại một chỗ lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ khống chế tu vi tới mức tương đương với hai nàng, hãy liên thủ đánh với ta!
Yêu Nhược Tiên nhất thời hứng thú, lão biết thương pháp Miêu Nghị phi phàm, nếu là hai nha đầu có thể ganh đua cao thấp với Miêu Nghị về thương pháp, có nghĩa các nàng đã có thành tựu.
- Nhanh đi, chủ nhân các ngươi muốn kiểm nghiệm thành quả tu luyện của các ngươi.
Yêu Nhược Tiên hưng phấn phất tay.
Hai nàng nhìn nhau, cũng có vẻ nhao nhao muốn thử, song song cầm thương nhẹ nhàng lướt tới, tả hữu vung thương mắt hổ lom lom, kềm chế Miêu Nghị ở giữa.
Ai ngờ Miêu Nghị lại cầm thương trong tay cắm xuống đất, tiện tay giũ ra một chiếc khăn lụa che cặp mắt của mình lại.
Yêu Nhược Tiên và hai nàng đều ngạc nhiên, đây là muốn... Không những muốn khống chế tu vi tới mức tương đương với hai nàng, mà còn muốn bịt mắt chiến đấu…
Cần biết lúc này gió mạnh gào thét, thiên tượng đại loạn, không những ảnh hưởng tới thính và thị giác, còn ảnh hưởng pháp lực điều tra.
Ngay cả Yêu Nhược Tiên cũng cảm giác Miêu Nghị có vẻ coi thường, nếu như Miêu Nghị thật sự khống chế tu vi xuất thủ tới mức tương đương với hai nàng mà còn muốn bịt mắt chiến đấu, e rằng sẽ vô cùng vất vả.
Vì kiểm nghiệm Miêu Nghị có thể giở trò quỷ hay không, Yêu Nhược Tiên lập tức tuôn pháp lực ra bao trùm hiện trường, quan sát dao động pháp lực ba người.
- Động thủ đi!
Miêu Nghị nghiêng tai lên tiếng nói.
Hai nàng cũng không nhịn được cắn cắn đôi môi, có thể lấy tu vi thấp kém dùng một cây thương gỗ hủy diệt một ngọn núi đá, ảnh hưởng trong lòng đối với hai người là cực lớn. Về mặt tinh thần các nàng đã có biến hóa rất lớn, nhất là can đảm và tự tin đối mặt sự vật đã là xưa khác nay khác.
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, chẳng những chủ nhân áp chế tu vi còn bịt mắt lại chiến với các nàng, có vẻ như quá mức coi thường các nàng.
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 227-1: Hai nàng trưởng thành (Thượng)
10.0/10 từ 43 lượt.