Phi Thiên
Chương 221-2: Lừa gạt chủ nhân (Hạ)
Hai nha đầu vô cùng sợ hãi, phát hiện vị sư phó này đã làm ra chuyện lừa gạt gian dối, hơn nữa còn là lừa gạt chủ nhân của mình…
-----------
Hắc Thán co rút dưới mái hiên vẫn ngủ say không tỉnh, Miêu Nghị vẫn còn lo lắng cho tình huống của nó, vì vậy, cơ hồ cứ cách mười ngày sẽ đi ra ngoài thăm nó một lần.
Ước chừng hai tháng sau, Yêu Nhược Tiên cùng Thiên nhi, Tuyết nhi phát hiện lần này Miêu Nghị ra ngoài hơi lâu, đứng bên cạnh Hắc Thán đưa tay sờ bụng nó mãi không chịu rời đi.
Lúc này trong lòng Yêu Nhược Tiên ít nhiều gì cũng thầm rủa, phát hiện tiểu tử này giả bộ y như thật, chẳng lẽ hắn thật sự có thể đột phá lực lượng thần bí trong cơ thể giặc mập kia, thăm dò được tình huống trong bụng nó sao? Chuyện này là không thể nào, với tu vi của lão cũng không làm được…
Bất quá lão vẫn nhích lại gần, làm bộ quan tâm hỏi:
- Sao rồi?
Miêu Nghị đứng bên cạnh Hắc Thán cau mày nói:
- Đã hoàn toàn luyện hóa viên yêu đan kia, không biết có thể tỉnh lại hay không.
- Vậy sao?
Yêu Nhược Tiên nghĩ thầm không biết thật hay giả, mang theo vẻ nghi ngờ ngồi chồm hổm xuống, đưa tay thăm dò xem thử lần nữa.
Vẫn như trước, lão không có cách nào thăm dò được chân tướng.
Nhưng ngay khi lão muốn thu tay về, chân mày không nhịn được khẽ giật, đột nhiên phát hiện cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể Hắc Thán dường như đã buông lỏng hơn trước, bèn tiếp tục thăm dò.
Đúng là cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể Hắc Thán đã buông lỏng hơn trước, hơn nữa đang dần dần biến mất, Yêu Nhược Tiên cũng dần dần có thể thăm dò được tình huống.
Trái tim vốn đập rất gấp của Hắc Thán đang dần dần giảm chậm lại, huyết dịch toàn thân vận chuyển với tốc độ cao đã dần dần giảm tốc độ, nội tạng phong bế bên trong từ từ giãn ra, dạ dày và ruột cuộn tròn lại thật chặt cũng dần dần buông lỏng ra, cỗ lực lượng thần bí kia dần dần biến mất hoàn toàn không thấy.
Miêu Nghị và Yêu Nhược Tiên cơ hồ là đồng thời quay đầu lại nhìn nhau, Miêu Nghị còn đỡ, Yêu Nhược Tiên nhìn về phía Miêu Nghị cũng là tràn đầy khiếp sợ.
Yêu Nhược Tiên tựa hồ có vẻ không biết nên nói cái gì cho phải, tình huống giống y như tiểu tử này nói. Chẳng lẽ trước đó tiểu tử này thật sự có thể thăm dò được tình huống trong cơ thể Hắc Thán sao, làm sao có thể như vậy được?
Hô hấp Hắc Thán cũng dần dần trở nên bình ổn lại, sau khi hết thảy trong cơ thể nó khôi phục bình thường, hai mắt đã nhắm chặt hơn hai tháng thình lình mở ra.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc kinh tâm động phách này, ánh mắt nó thình lình toát ra hồng quang yêu dị dọa người, có thể nói yêu khí mười phần.
Hai con mắt đỏ bừng bừng, đỏ sáng lên, nhìn có vẻ dọa người, khiến cho Yêu Nhược Tiên và Miêu Nghị giật mình kinh hãi nhanh chóng đứng lên lui về phía sau một bước.
Đuôi rắn Hắc Thán vung vẩy, ngẩng đầu nhìn hai người bất ngờ chạy tới lắc đầu vẫy đuôi. Thấy Miêu Nghị bế quan lâu ngày không ra tựa hồ có chút mừng rỡ, đầu đưa về phía Miêu Nghị định giụi vào lòng hắn.
Miêu Nghị cùng Yêu Nhược Tiên lại song song lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nó phóng xuất hào quang yêu dị, có vẻ không dám để cho nó tới gần.
Dưới bậc thềm Thiên nhi và Tuyết nhi cũng trợn to mắt nhìn Hắc Thán.
Dường như Hắc Thán không ý thức được vẻ khác thường của mình, thấy Miêu Nghị tránh né mình tựa hồ còn có vẻ không hiểu, khịt mũi một cái với chủ nhân.
Bất quá hồng quang yêu dị trong mắt nó đang từ từ biến mất, tròng mắt đỏ ngầu cũng dần dần khôi phục bình thường.
Miêu Nghị và Yêu Nhược Tiên ngơ ngác nhìn nhau, song song quay đầu lại cẩn thận tra xét Hắc Thán, tựa hồ không có khác biệt gì quá lớn so với trước đây, chỉ là gầy hơn một chút.
Mặc dù vẫn còn rất mập, nhưng đã không còn cảm giác mập tới mức sưng phù như trước.
Hắc Thán lại xông về phía trước lần nữa, lần này Miêu Nghị cũng không lui lại, mặc cho đầu của nó vùi vào lòng mình, cũng giơ tay ra xoa đầu nó.
Yêu Nhược Tiên cũng không nhịn được đưa tay sờ sờ người Hắc Thán, hai người cũng không phát hiện ra điểm khác thường nào trên người nó nữa.
Sau khi thân mật với Miêu Nghị một hồi, bản tính Hắc Thán vẫn khó lòng thay đổi, lập tức thèm ăn.
Nó quay đi bỏ rơi Miêu Nghị, nhảy xuống bậc thềm chạy quanh đình viện một vòng, sau đó nhảy vọt lên không xông ra ngoài, một tràng tiếng vó truyền vào, chạy tới hồ nước tìm thức ăn.
Miêu Nghị và hai nha đầu đều đang nhìn theo phương hướng Hắc Thán biến mất ngẩn người.
Mà Yêu Nhược Tiên lại giơ ống tay áo rộng lên xem thử đám tiểu Đường Lang đang trú bên trong, sau đó quay đầu nhìn về phía chỗ ngủ của Hắc Thán, lại nhìn sang Miêu Nghị, có thể nói là hết sức nghi hoặc.
Không cần nói con cháu Minh Đường Lang đã là hết sức tà môn, hôm nay lại xuất hiện một thớt long câu có thể luyện hóa yêu đan, còn có tiên thảo Tinh Hoa có thể kết quả, một thân thương pháp kinh diễm tuyệt luân. Bằng vào tu vi của lão lại không thể theo dõi tình huống trong cơ thể giặc mập kia, nhưng tiểu tử này lại có thể...
Đủ loại chuyện tà môn xảy ra cùng lúc khiến cho Yêu Nhược Tiên cảm thấy toàn thân Miêu Nghị tràn đầy bí ẩn.
- Yêu tiền bối, tình huống Hắc Thán thế nào?
Miêu Nghị quay đầu lại hỏi.
Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Yêu Nhược Tiên thầm nhủ trong lòng, ngoài miệng lại làm như không biết gì cả:
- Không có tình huống gì cả, chỉ là ăn yêu đan đại bổ.
Đại bổ? Miêu Nghị ngạc nhiên, đây là lần đầu nghe thấy ăn yêu đan đại bổ.
Không đợi hắn hỏi nhiều, Yêu Nhược Tiên đã quay đầu lại gọi hai nha đầu:
- Ở không đó làm gì, sao không luyện một chút?!
Miêu Nghị không biết luyện cái gì, lại thấy Thiên nhi và Tuyết nhi có vẻ xấu hổ lấy từ trong nhẫn trữ vật của mỗi người ra một thanh Nghịch Lân thương.
Hai nha đầu tuân theo lời sư phó, múa Nghịch Lân thương phát ra tiếng ong ong, đối chiến luyện tập.
Mặc dù thương này cũng giống như của Miêu Nghị, nhưng rơi vào tay hai nha đầu lại giống như là mỗi nàng đang múa một cây kim may lớn, thật là hỗn loạn, Miêu Nghị nhìn cảm thấy nhức đầu hoa mắt.
Bằng vào thương pháp này suy đoán giết địch không có một chút vấn đề, là không có một chút vấn đề gì đối với địch nhân, ngược lại có thể làm cho mình bị thương.
Yêu Nhược Tiên liếc trộm Miêu Nghị đang giật giật môi, trong mắt lóe lên vẻ cười giảo quyệt, tằng hắng một cái nói:
- Các ngươi cứ luyện từ từ, luyện nhiều rồi cũng sẽ thành thục quen tay.
Nói xong chắp tay ung dung nhàn nhã rời đi.
Nhìn hai nha đầu luyện thương, nhìn một lúc lâu rốt cục Miêu Nghị không nhịn được nữa, lớn tiếng kêu lên:
Dừng tay!
Hắn đi xuống thềm, tới trước mặt hai nha đầu thu thương mà đứng, hai tay che mặt xoa xoa một hồi mới hỏi:
- Thiên nhi Tuyết nhi, đây chính là thương pháp Yêu tiền bối dạy các ngươi ư?
Hai nha đầu có vẻ chột dạ nhìn nhau, Tuyết nhi yếu ớt đáp:
- Sư phó không dạy chúng ta thương pháp.
- Chưa từng dạy ư?
Miêu Nghị cau mày nói:
- Vậy các ngươi đang luyện cái gì vậy, luyện mò ư?
Phi Thiên
-----------
Hắc Thán co rút dưới mái hiên vẫn ngủ say không tỉnh, Miêu Nghị vẫn còn lo lắng cho tình huống của nó, vì vậy, cơ hồ cứ cách mười ngày sẽ đi ra ngoài thăm nó một lần.
Ước chừng hai tháng sau, Yêu Nhược Tiên cùng Thiên nhi, Tuyết nhi phát hiện lần này Miêu Nghị ra ngoài hơi lâu, đứng bên cạnh Hắc Thán đưa tay sờ bụng nó mãi không chịu rời đi.
Lúc này trong lòng Yêu Nhược Tiên ít nhiều gì cũng thầm rủa, phát hiện tiểu tử này giả bộ y như thật, chẳng lẽ hắn thật sự có thể đột phá lực lượng thần bí trong cơ thể giặc mập kia, thăm dò được tình huống trong bụng nó sao? Chuyện này là không thể nào, với tu vi của lão cũng không làm được…
Bất quá lão vẫn nhích lại gần, làm bộ quan tâm hỏi:
- Sao rồi?
Miêu Nghị đứng bên cạnh Hắc Thán cau mày nói:
- Đã hoàn toàn luyện hóa viên yêu đan kia, không biết có thể tỉnh lại hay không.
- Vậy sao?
Yêu Nhược Tiên nghĩ thầm không biết thật hay giả, mang theo vẻ nghi ngờ ngồi chồm hổm xuống, đưa tay thăm dò xem thử lần nữa.
Vẫn như trước, lão không có cách nào thăm dò được chân tướng.
Nhưng ngay khi lão muốn thu tay về, chân mày không nhịn được khẽ giật, đột nhiên phát hiện cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể Hắc Thán dường như đã buông lỏng hơn trước, bèn tiếp tục thăm dò.
Đúng là cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể Hắc Thán đã buông lỏng hơn trước, hơn nữa đang dần dần biến mất, Yêu Nhược Tiên cũng dần dần có thể thăm dò được tình huống.
Trái tim vốn đập rất gấp của Hắc Thán đang dần dần giảm chậm lại, huyết dịch toàn thân vận chuyển với tốc độ cao đã dần dần giảm tốc độ, nội tạng phong bế bên trong từ từ giãn ra, dạ dày và ruột cuộn tròn lại thật chặt cũng dần dần buông lỏng ra, cỗ lực lượng thần bí kia dần dần biến mất hoàn toàn không thấy.
Miêu Nghị và Yêu Nhược Tiên cơ hồ là đồng thời quay đầu lại nhìn nhau, Miêu Nghị còn đỡ, Yêu Nhược Tiên nhìn về phía Miêu Nghị cũng là tràn đầy khiếp sợ.
Yêu Nhược Tiên tựa hồ có vẻ không biết nên nói cái gì cho phải, tình huống giống y như tiểu tử này nói. Chẳng lẽ trước đó tiểu tử này thật sự có thể thăm dò được tình huống trong cơ thể Hắc Thán sao, làm sao có thể như vậy được?
Hô hấp Hắc Thán cũng dần dần trở nên bình ổn lại, sau khi hết thảy trong cơ thể nó khôi phục bình thường, hai mắt đã nhắm chặt hơn hai tháng thình lình mở ra.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc kinh tâm động phách này, ánh mắt nó thình lình toát ra hồng quang yêu dị dọa người, có thể nói yêu khí mười phần.
Hai con mắt đỏ bừng bừng, đỏ sáng lên, nhìn có vẻ dọa người, khiến cho Yêu Nhược Tiên và Miêu Nghị giật mình kinh hãi nhanh chóng đứng lên lui về phía sau một bước.
Đuôi rắn Hắc Thán vung vẩy, ngẩng đầu nhìn hai người bất ngờ chạy tới lắc đầu vẫy đuôi. Thấy Miêu Nghị bế quan lâu ngày không ra tựa hồ có chút mừng rỡ, đầu đưa về phía Miêu Nghị định giụi vào lòng hắn.
Miêu Nghị cùng Yêu Nhược Tiên lại song song lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nó phóng xuất hào quang yêu dị, có vẻ không dám để cho nó tới gần.
Dưới bậc thềm Thiên nhi và Tuyết nhi cũng trợn to mắt nhìn Hắc Thán.
Dường như Hắc Thán không ý thức được vẻ khác thường của mình, thấy Miêu Nghị tránh né mình tựa hồ còn có vẻ không hiểu, khịt mũi một cái với chủ nhân.
Bất quá hồng quang yêu dị trong mắt nó đang từ từ biến mất, tròng mắt đỏ ngầu cũng dần dần khôi phục bình thường.
Miêu Nghị và Yêu Nhược Tiên ngơ ngác nhìn nhau, song song quay đầu lại cẩn thận tra xét Hắc Thán, tựa hồ không có khác biệt gì quá lớn so với trước đây, chỉ là gầy hơn một chút.
Mặc dù vẫn còn rất mập, nhưng đã không còn cảm giác mập tới mức sưng phù như trước.
Hắc Thán lại xông về phía trước lần nữa, lần này Miêu Nghị cũng không lui lại, mặc cho đầu của nó vùi vào lòng mình, cũng giơ tay ra xoa đầu nó.
Yêu Nhược Tiên cũng không nhịn được đưa tay sờ sờ người Hắc Thán, hai người cũng không phát hiện ra điểm khác thường nào trên người nó nữa.
Sau khi thân mật với Miêu Nghị một hồi, bản tính Hắc Thán vẫn khó lòng thay đổi, lập tức thèm ăn.
Nó quay đi bỏ rơi Miêu Nghị, nhảy xuống bậc thềm chạy quanh đình viện một vòng, sau đó nhảy vọt lên không xông ra ngoài, một tràng tiếng vó truyền vào, chạy tới hồ nước tìm thức ăn.
Miêu Nghị và hai nha đầu đều đang nhìn theo phương hướng Hắc Thán biến mất ngẩn người.
Mà Yêu Nhược Tiên lại giơ ống tay áo rộng lên xem thử đám tiểu Đường Lang đang trú bên trong, sau đó quay đầu nhìn về phía chỗ ngủ của Hắc Thán, lại nhìn sang Miêu Nghị, có thể nói là hết sức nghi hoặc.
Không cần nói con cháu Minh Đường Lang đã là hết sức tà môn, hôm nay lại xuất hiện một thớt long câu có thể luyện hóa yêu đan, còn có tiên thảo Tinh Hoa có thể kết quả, một thân thương pháp kinh diễm tuyệt luân. Bằng vào tu vi của lão lại không thể theo dõi tình huống trong cơ thể giặc mập kia, nhưng tiểu tử này lại có thể...
Đủ loại chuyện tà môn xảy ra cùng lúc khiến cho Yêu Nhược Tiên cảm thấy toàn thân Miêu Nghị tràn đầy bí ẩn.
- Yêu tiền bối, tình huống Hắc Thán thế nào?
Miêu Nghị quay đầu lại hỏi.
Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Yêu Nhược Tiên thầm nhủ trong lòng, ngoài miệng lại làm như không biết gì cả:
- Không có tình huống gì cả, chỉ là ăn yêu đan đại bổ.
Đại bổ? Miêu Nghị ngạc nhiên, đây là lần đầu nghe thấy ăn yêu đan đại bổ.
Không đợi hắn hỏi nhiều, Yêu Nhược Tiên đã quay đầu lại gọi hai nha đầu:
- Ở không đó làm gì, sao không luyện một chút?!
Miêu Nghị không biết luyện cái gì, lại thấy Thiên nhi và Tuyết nhi có vẻ xấu hổ lấy từ trong nhẫn trữ vật của mỗi người ra một thanh Nghịch Lân thương.
Hai nha đầu tuân theo lời sư phó, múa Nghịch Lân thương phát ra tiếng ong ong, đối chiến luyện tập.
Mặc dù thương này cũng giống như của Miêu Nghị, nhưng rơi vào tay hai nha đầu lại giống như là mỗi nàng đang múa một cây kim may lớn, thật là hỗn loạn, Miêu Nghị nhìn cảm thấy nhức đầu hoa mắt.
Bằng vào thương pháp này suy đoán giết địch không có một chút vấn đề, là không có một chút vấn đề gì đối với địch nhân, ngược lại có thể làm cho mình bị thương.
Yêu Nhược Tiên liếc trộm Miêu Nghị đang giật giật môi, trong mắt lóe lên vẻ cười giảo quyệt, tằng hắng một cái nói:
- Các ngươi cứ luyện từ từ, luyện nhiều rồi cũng sẽ thành thục quen tay.
Nói xong chắp tay ung dung nhàn nhã rời đi.
Nhìn hai nha đầu luyện thương, nhìn một lúc lâu rốt cục Miêu Nghị không nhịn được nữa, lớn tiếng kêu lên:
Dừng tay!
Hắn đi xuống thềm, tới trước mặt hai nha đầu thu thương mà đứng, hai tay che mặt xoa xoa một hồi mới hỏi:
- Thiên nhi Tuyết nhi, đây chính là thương pháp Yêu tiền bối dạy các ngươi ư?
Hai nha đầu có vẻ chột dạ nhìn nhau, Tuyết nhi yếu ớt đáp:
- Sư phó không dạy chúng ta thương pháp.
- Chưa từng dạy ư?
Miêu Nghị cau mày nói:
- Vậy các ngươi đang luyện cái gì vậy, luyện mò ư?
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 221-2: Lừa gạt chủ nhân (Hạ)
10.0/10 từ 43 lượt.