Phi Thiên
Chương 1999: Nhờ sai người (Thượng)
- Vậy chắc mất rất nhiều tiền?
Từ Đường Nhiên làm động tác cắt cổ:
- Đồ vật khá mắc nhưng không tốn một đồng nào. Đại nhân dặn không thể lộ tin tức, ty chức đã xử lý hết những kẻ liên quan, tuyệt đối không có ai biết thứ này liên quan đến ty chức.
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì, vậy sao ngươi nói là mua được?
Miêu Nghị vui vẻ nhận đồ, hắn cất vào định bụng sẽ thử dược hiệu ra sao, không thể toàn nghe tên này nói bằng miệng:
- Còn việc muốn ngươi làm nữa.
Từ Đường Nhiên cung kính nghe:
- Xin đại nhân cứ sai bảo.
- Mới nhận được tin bên phủ Đông Hoa Tổng Trấn truyền đến, Cung Vũ Phỉ và Lý Hoàn Đường sắp tới chỗ chúng ta nhậm chức, ta sẽ đưa hai người đến chỗ của ngươi.
Từ Đường Nhiên ngạc nhiên:
- Á?
Lúc trước Miêu Nghị chịu nhục bị người ta cố ý đồn khắp nơi, Từ Đường Nhiên biết chuyện giữa Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường và Miêu Nghị.
Khuôn mặt Từ Đường Nhiên tràn đầy căm hờn biểu thị:
- Hai tên đó còn dám chạy tới đây, muốn chết sao?
Miêu Nghị nói:
- Ngươi nói đúng rồi, đúng là đến tìm chết. Năm xưa ta không bạc đãi Cung Vũ Phỉ, trừ không đưa cho quyền lực, ích lợi gì nên thuộc về nàng thì chưa từng thiếu đưa. Chuyện về sau ngươi cũng biết rồi, rất to gan, cho rằng thoát khỏi tay ta thì ta không làm gì bọn họ được? Ngươi tìm cách xử hai người họ, làm sạch sẽ chút, đừng để không có cách nào báo cáo lên trên, hiểu ý ta chưa?
Từ Đường Nhiên giật nảy mình, do dự nói:
- Hai người đó là bộ hạ thân tín của Bích Nguyệt Phu Nhân, đi theo Bích Nguyệt Phu Nhân nhiều năm, làm vậy có ổn không?
Miêu Nghị bưng tách trà lên liếc qua Từ Đường Nhiên, lạnh nhạt nói:
- Ta từ phía trên xin người về, ngươi nói xem?
Từ Đường Nhiên trợn mắt há hốc mồm:
- ...
Từ Đường Nhiên đã hiểu ám thị của đại thống lĩnh, đó là hắn dàn xếp với bên trên xong hết rồi.
Từ Đường Nhiên thật khó tưởng tượng tại sao Bích Nguyệt Phu Nhân giao hai thuộc hạ thân tín cho Miêu Nghị, gã thầm giật mình năng lực của hắn, chuyện này cũng làm được?
Từ Đường Nhiên biết nên làm gì, liên tục gật đầu nói:
- Đại nhân yên tâm, ty chức nhất định khiến cái chết của Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường hợp lý với cấp trên lẫn cấp dưới. Nếu có sai sót cũng không liên quan gì đại nhân, chỉ có một mình ty chức chịu.
Từ Đường Nhiên biết rõ làm loại chuyện này có ý nghĩa gì. Thiên Đình chưa chắc đồng ý, nhưng quy tắc trò chơi đặt ở đây, cấp trên giết cấp dưới tuy dễ, nhưng làm gì cũng phải theo phép tắc, không phải ngươi muốn giết liền giết. Không có phép tắc làm người bên dưới hoảng sợ thì chẳng phải Thiên Đình đại loạn? Làm chuyện gì nếu bị cấp trên điều tra ra thì sẽ rất rắc rối.
Thiệp mời khu tây thành đã phát, Hoàng Phủ Quân Nhu tìm tới cửa, tính cả nợ cũ lẫn nợ mới một lượt.
Lừa nàng nói không đi tham gia sát hạch, tham gia sát hạch rồi từ chối liên lạc với nàng, sau khi trở về không chịu gặp mặt nàng, ước hẹn quan hệ tình nhân bí mật bị chó ăn rồi sao? Hoàng Phủ Quân Nhu mắng Miêu Nghị một trận, mắng xong nên làm gì thì làm cái đó, hai người lại quấn nhau.
Bốp! Bốp!
Miêu Nghị vỗ mông Hoàng Phủ Quân Nhu, trêu chọc:
- Chẳng phải lúc trước trách ta không gặp nàng sao? Hay là ở lại cùng ta mấy ngày?
Hoàng Phủ Quân Nhu đẩy Miêu Nghị ra, lười biếng ngồi dậy, nằm trên lưng hắn, ôm cổ hắn:
- Mơ đi, bỗng nhiên biến mất mấy ngày làm mẫu thân của ta nghi ngờ thì sao được?
Hoàng Phủ Quân Nhu thổi hơi vào lỗ tai Miêu Nghị, nói:
- Buổi tối đến chỗ của ta...
Miêu Nghị cười nói:
- Dâm phụ mớm không no, ta cũng bận việc.
- Nói ai đó? Ngươi mới dâm!
Hoàng Phủ Quân Nhu cãi lại, nhưng nhớ đến lúc trước điên cuồng làm gò má nàng ửng đỏ, cắn nhẹ vành tai hắn:
- Từ ma ma của Thiên Hương lâu nhờ ta làm mai.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Mai cái gì?
- Người ta thích ngươi.
Nhớ tới Từ ma ma tô tron sét phấn làm Miêu Nghị nổi da gà:
- Nàng đùa sao?
Hoàng Phủ Quân Nhu ngạc nhiên sau đó cười phá lên, cười đến hai cục thịt trắng trước ngực không ngừng rung rung, nàng cười nín thở nằm trên vai hắn.
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Là Tuyết Linh Lung, Từ ma ma kêu ta làm mai tác hợp ngươi và Tuyết Linh Lung, hy vọng có thể gả Tuyết Linh Lung cho ngươi, làm chính thất cưới hỏi đàng hoàng. Ý của ngươi sao? Chắc không ghét bỏ xuất thân của người ta đi?
Miêu Nghị thở phào, suýt bị nữ nhân này hù sợ. Nói Miêu Nghị không động lòng với Tuyết Linh Lung là giả, tài nghệ, nhan sắc của nàng bày ra đó, nam nhân bình thường đều sẽ rung động. Nhưng tình huống của Miêu Nghị không thể cưới hỏi Tuyết Linh Lung đàng hoàng, thu phòng làm thiếp thì có thể suy xét lại. Bên Vân Tri Thu hơi khó qua, huống chi lúc trước Miêu Nghị từng ngăn cản Từ Đường Nhiên, bây giờ hắn xuống tay thì tướng ăn khó coi, Từ Đường Nhiên...
Miêu Nghị ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:
- Không hứng thú.
Hoàng Phủ Quân Nhu chọt sau gáy hắn:
- Có hứng thú cũng không được, dù ngươi đồng ý thì ta cũng sẽ làm hỏng chuyện, đừng mơ trái ôm phải ấp. Ngươi mặc kệ việc này đi, để ta giải quyết.
Hoàng Phủ Quân Nhu ôm cổ Miêu Nghị:
- Nói việc chính đi, ngươi không thích hợp ở lại Thiên Nhai nữa, hãy tìm cách đổi chỗ đi.
Miêu Nghị quay đầu nhìn ra sau:
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Trước mắt chưa có ý gì nhưng ngươi có nghĩ đến không? Thế lực quyền quý các nơi hỗn tạp trong Thiên Nhai, không phải ai cũng rộng rãi không so đo với ngươi. Ngươi có thể thỏa hiệp nhưng chưa chắc người ta dễ dàng bỏ qua cho. Ngươi giết quá nhiều tử đệ quyền quý trong đất Luyện Ngục, có lẽ ở mặt ngoài bình yên nhưng trong bóng tối có lẽ đã có người tìm cơ hội đối phó ngươi.
Miêu Nghị mắt lóe tia sáng sắc bén, hắn cười khẽ kéo cánh tay ôm cổ mình.
Hoàng Phủ Quân Nhu kinh kêu:
- A!
Hoàng Phủ Quân Nhu ngã vào ngực Miêu Nghị, nàng trợn tròn mắt nằm trên đùi hắn.
Miêu Nghị khều cằm nàng:
- Rời khỏi Thiên Nhai thì ta đi đâu được?
Mắt Hoàng Phủ Quân Nhu lóe tia hờn dỗi, thật ra nàng rất thích kiểu tán tỉnh này.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhéo tai hắn:
- Đã nghĩ sẵn đường lui cho ngươi rồi, gả cho ta! Rời khỏi Thiên Nhai gả vào Hoàng Phủ gia tộc của ta, cả triều quyền quý không một ai dám xuống tay với ngươi nữa, sau này chúng ta cũng không cần vụng trộm.
Miêu Nghị ôm mỹ nhân trong ngực cười phá lên như đang nghe trò cười lớn nhất thế giới:
- Ha ha ha!
Hoàng Phủ Quân Nhu ngây ngốc nhìn Miêu Nghị, thấy hắn cười sang sảng. Biến cố đột ngột, Miêu Nghị vung tay ném Hoàng Phủ Quân Nhu sang bên như ném đồ vật, hắn xuống giường mặc đồ vào.
Hoàng Phủ Quân Nhu trơn bóng xoay người, quê quá hóa giận chộp cái gối ném đi. Ai mà ngờ Hoàng Phủ chưởng quầy bình thường cao quý đoan trang giờ lại có bộ dạng đáng xấu hổ không chịu nổi.
Phi Thiên
Từ Đường Nhiên làm động tác cắt cổ:
- Đồ vật khá mắc nhưng không tốn một đồng nào. Đại nhân dặn không thể lộ tin tức, ty chức đã xử lý hết những kẻ liên quan, tuyệt đối không có ai biết thứ này liên quan đến ty chức.
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì, vậy sao ngươi nói là mua được?
Miêu Nghị vui vẻ nhận đồ, hắn cất vào định bụng sẽ thử dược hiệu ra sao, không thể toàn nghe tên này nói bằng miệng:
- Còn việc muốn ngươi làm nữa.
Từ Đường Nhiên cung kính nghe:
- Xin đại nhân cứ sai bảo.
- Mới nhận được tin bên phủ Đông Hoa Tổng Trấn truyền đến, Cung Vũ Phỉ và Lý Hoàn Đường sắp tới chỗ chúng ta nhậm chức, ta sẽ đưa hai người đến chỗ của ngươi.
Từ Đường Nhiên ngạc nhiên:
- Á?
Lúc trước Miêu Nghị chịu nhục bị người ta cố ý đồn khắp nơi, Từ Đường Nhiên biết chuyện giữa Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường và Miêu Nghị.
Khuôn mặt Từ Đường Nhiên tràn đầy căm hờn biểu thị:
- Hai tên đó còn dám chạy tới đây, muốn chết sao?
Miêu Nghị nói:
- Ngươi nói đúng rồi, đúng là đến tìm chết. Năm xưa ta không bạc đãi Cung Vũ Phỉ, trừ không đưa cho quyền lực, ích lợi gì nên thuộc về nàng thì chưa từng thiếu đưa. Chuyện về sau ngươi cũng biết rồi, rất to gan, cho rằng thoát khỏi tay ta thì ta không làm gì bọn họ được? Ngươi tìm cách xử hai người họ, làm sạch sẽ chút, đừng để không có cách nào báo cáo lên trên, hiểu ý ta chưa?
Từ Đường Nhiên giật nảy mình, do dự nói:
- Hai người đó là bộ hạ thân tín của Bích Nguyệt Phu Nhân, đi theo Bích Nguyệt Phu Nhân nhiều năm, làm vậy có ổn không?
Miêu Nghị bưng tách trà lên liếc qua Từ Đường Nhiên, lạnh nhạt nói:
- Ta từ phía trên xin người về, ngươi nói xem?
Từ Đường Nhiên trợn mắt há hốc mồm:
- ...
Từ Đường Nhiên đã hiểu ám thị của đại thống lĩnh, đó là hắn dàn xếp với bên trên xong hết rồi.
Từ Đường Nhiên thật khó tưởng tượng tại sao Bích Nguyệt Phu Nhân giao hai thuộc hạ thân tín cho Miêu Nghị, gã thầm giật mình năng lực của hắn, chuyện này cũng làm được?
Từ Đường Nhiên biết nên làm gì, liên tục gật đầu nói:
- Đại nhân yên tâm, ty chức nhất định khiến cái chết của Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường hợp lý với cấp trên lẫn cấp dưới. Nếu có sai sót cũng không liên quan gì đại nhân, chỉ có một mình ty chức chịu.
Từ Đường Nhiên biết rõ làm loại chuyện này có ý nghĩa gì. Thiên Đình chưa chắc đồng ý, nhưng quy tắc trò chơi đặt ở đây, cấp trên giết cấp dưới tuy dễ, nhưng làm gì cũng phải theo phép tắc, không phải ngươi muốn giết liền giết. Không có phép tắc làm người bên dưới hoảng sợ thì chẳng phải Thiên Đình đại loạn? Làm chuyện gì nếu bị cấp trên điều tra ra thì sẽ rất rắc rối.
Thiệp mời khu tây thành đã phát, Hoàng Phủ Quân Nhu tìm tới cửa, tính cả nợ cũ lẫn nợ mới một lượt.
Lừa nàng nói không đi tham gia sát hạch, tham gia sát hạch rồi từ chối liên lạc với nàng, sau khi trở về không chịu gặp mặt nàng, ước hẹn quan hệ tình nhân bí mật bị chó ăn rồi sao? Hoàng Phủ Quân Nhu mắng Miêu Nghị một trận, mắng xong nên làm gì thì làm cái đó, hai người lại quấn nhau.
Bốp! Bốp!
Miêu Nghị vỗ mông Hoàng Phủ Quân Nhu, trêu chọc:
- Chẳng phải lúc trước trách ta không gặp nàng sao? Hay là ở lại cùng ta mấy ngày?
Hoàng Phủ Quân Nhu đẩy Miêu Nghị ra, lười biếng ngồi dậy, nằm trên lưng hắn, ôm cổ hắn:
- Mơ đi, bỗng nhiên biến mất mấy ngày làm mẫu thân của ta nghi ngờ thì sao được?
Hoàng Phủ Quân Nhu thổi hơi vào lỗ tai Miêu Nghị, nói:
- Buổi tối đến chỗ của ta...
Miêu Nghị cười nói:
- Dâm phụ mớm không no, ta cũng bận việc.
- Nói ai đó? Ngươi mới dâm!
Hoàng Phủ Quân Nhu cãi lại, nhưng nhớ đến lúc trước điên cuồng làm gò má nàng ửng đỏ, cắn nhẹ vành tai hắn:
- Từ ma ma của Thiên Hương lâu nhờ ta làm mai.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Mai cái gì?
- Người ta thích ngươi.
Nhớ tới Từ ma ma tô tron sét phấn làm Miêu Nghị nổi da gà:
- Nàng đùa sao?
Hoàng Phủ Quân Nhu ngạc nhiên sau đó cười phá lên, cười đến hai cục thịt trắng trước ngực không ngừng rung rung, nàng cười nín thở nằm trên vai hắn.
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Là Tuyết Linh Lung, Từ ma ma kêu ta làm mai tác hợp ngươi và Tuyết Linh Lung, hy vọng có thể gả Tuyết Linh Lung cho ngươi, làm chính thất cưới hỏi đàng hoàng. Ý của ngươi sao? Chắc không ghét bỏ xuất thân của người ta đi?
Miêu Nghị thở phào, suýt bị nữ nhân này hù sợ. Nói Miêu Nghị không động lòng với Tuyết Linh Lung là giả, tài nghệ, nhan sắc của nàng bày ra đó, nam nhân bình thường đều sẽ rung động. Nhưng tình huống của Miêu Nghị không thể cưới hỏi Tuyết Linh Lung đàng hoàng, thu phòng làm thiếp thì có thể suy xét lại. Bên Vân Tri Thu hơi khó qua, huống chi lúc trước Miêu Nghị từng ngăn cản Từ Đường Nhiên, bây giờ hắn xuống tay thì tướng ăn khó coi, Từ Đường Nhiên...
Miêu Nghị ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:
- Không hứng thú.
Hoàng Phủ Quân Nhu chọt sau gáy hắn:
- Có hứng thú cũng không được, dù ngươi đồng ý thì ta cũng sẽ làm hỏng chuyện, đừng mơ trái ôm phải ấp. Ngươi mặc kệ việc này đi, để ta giải quyết.
Hoàng Phủ Quân Nhu ôm cổ Miêu Nghị:
- Nói việc chính đi, ngươi không thích hợp ở lại Thiên Nhai nữa, hãy tìm cách đổi chỗ đi.
Miêu Nghị quay đầu nhìn ra sau:
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Trước mắt chưa có ý gì nhưng ngươi có nghĩ đến không? Thế lực quyền quý các nơi hỗn tạp trong Thiên Nhai, không phải ai cũng rộng rãi không so đo với ngươi. Ngươi có thể thỏa hiệp nhưng chưa chắc người ta dễ dàng bỏ qua cho. Ngươi giết quá nhiều tử đệ quyền quý trong đất Luyện Ngục, có lẽ ở mặt ngoài bình yên nhưng trong bóng tối có lẽ đã có người tìm cơ hội đối phó ngươi.
Miêu Nghị mắt lóe tia sáng sắc bén, hắn cười khẽ kéo cánh tay ôm cổ mình.
Hoàng Phủ Quân Nhu kinh kêu:
- A!
Hoàng Phủ Quân Nhu ngã vào ngực Miêu Nghị, nàng trợn tròn mắt nằm trên đùi hắn.
Miêu Nghị khều cằm nàng:
- Rời khỏi Thiên Nhai thì ta đi đâu được?
Mắt Hoàng Phủ Quân Nhu lóe tia hờn dỗi, thật ra nàng rất thích kiểu tán tỉnh này.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhéo tai hắn:
- Đã nghĩ sẵn đường lui cho ngươi rồi, gả cho ta! Rời khỏi Thiên Nhai gả vào Hoàng Phủ gia tộc của ta, cả triều quyền quý không một ai dám xuống tay với ngươi nữa, sau này chúng ta cũng không cần vụng trộm.
Miêu Nghị ôm mỹ nhân trong ngực cười phá lên như đang nghe trò cười lớn nhất thế giới:
- Ha ha ha!
Hoàng Phủ Quân Nhu ngây ngốc nhìn Miêu Nghị, thấy hắn cười sang sảng. Biến cố đột ngột, Miêu Nghị vung tay ném Hoàng Phủ Quân Nhu sang bên như ném đồ vật, hắn xuống giường mặc đồ vào.
Hoàng Phủ Quân Nhu trơn bóng xoay người, quê quá hóa giận chộp cái gối ném đi. Ai mà ngờ Hoàng Phủ chưởng quầy bình thường cao quý đoan trang giờ lại có bộ dạng đáng xấu hổ không chịu nổi.
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 1999: Nhờ sai người (Thượng)
10.0/10 từ 43 lượt.