Phi Thiên
Chương 1983: Mưu đồ Của Dương Khánh (Thượng)
Miêu Nghị nhận lời cảnh cáo của Bích Nguyệt Phu Nhân là không cho hắn làm bậy, nói cấp trên đánh tiếng rồi.
Thấy Thủ Thành cung không có động tĩnh gì, mọi chuyện như cũ thì chưởng quầy các cửa hàng lớn dần thở phào.
Nên nhận quà đã nhận đủ, Miêu Nghị lộ mặt, hắn đi qua địa đạo đến Vân Dung quán.
Trong động tiên của Vân Tri Thu, cả đám thê thiếp đến đông đủ, Hồng Trần hầu như không lộ mặt cũng ở.
Vân Tri Thu đã thành lập gia quy, nàng dẫn đầu cùng chúng thiếp thất đứng sau cùng cúi người hành lễ:
- Đại nhân!
Đám thiếp thất biết bên nhà mẹ đẻ của mình bán đứng nam nhân nhà mình, dồn Miêu Nghị vào chỗ chết, khi gặp lại hắn thì tâm tình của họ thật phức tạp.
Miêu Nghị hơi kinh ngạc, lần đầu tiên thấy đám nữ nhân lễ phép tôn trọng mình.
Miêu Nghị nở nụ cười hiếm gặp:
- Đừng đa lễ.
Gia đình đoàn tụ, rượu ngon thức ăn ngon đã sớm chuẩn bị đầy đủ. Miêu Nghị mỉm cười lần lượt cụng ly với các thê thiếp, trong bàn tiệc vẫn cười nói như thường.
Nhưng Vân Tri Thu cảm giác rõ ràng nụ cười của Miêu Nghị xa cách quá, lại nhìn đám thiếp thất cười bồi, nàng thầm thở dài. Chỉ có Vân Tri Thu biết năm xưa Miêu Nghị suýt tru cả nhà thiếp thân, dĩ nhiên nàng sẽ không nhắc tới việc này.
Tuy trên mặt mọi người cười, sau khi kết thúc bữa tiệc đoàn tụ, mỗi người ôm tâm sự rời đi. Họ nhận ra điều gì, hoặc có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều.
Trong đình viện chỉ còn lại Miêu Nghị và Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu nháy mắt ra hiệu, Thiên Nhi và Tuyết Nhi bày hai cái ghế nằm rồi cùng lui ra.
Vân Tri Thu pha trà rót nước.
Miêu Nghị đưa một trữ vật thủ trạc ra:
- Quà các cửa hàng tặng.
Vân Tri Thu đặt ấm trà xuống nhận lấy trữ vật thủ trạc, nàng đung đưa nó trêu chọc hỏi:
- Chẳng phải đề phòng ta sao? Còn dám đưa hết của cải vào tay ta?
Miêu Nghị cười xòa:
- Phu nhân nói quá lời, phu thê chúng ta là một thể, ta đề phòng nàng làm gì?
- Bớt xạo đi!
Vân Tri Thu nhét ly trà vào tay Miêu Nghị, nàng nằm xuống cái ghế:
- Nhóm gia gia của ta phản bội ngươi, lúc đó ngươi thậm chí muốn giết ta đúng không?
Miêu Nghị lặng im, khóe mắt liếc qua giao nhau với ánh mắt Vân Tri Thu.
Miêu Nghị né tránh mắt nàng, nhấp ngụm nước khẽ thở dài:
- Đã qua rồi.
- Nhưng vẫn để lại bóng am trong lòng ngươi. Hai ta chung chăn gối nhiều năm, ta còn không biết ngươi sao? Lần này trở về ngươi không hề vui vẻ. Ngưu Nhị, ta nói lại lần nữa, trước đó ta thật sự không biết việc nhóm gia gia làm, ta đã gặn hỏi đám tỷ muội Lang Huyên rồi, bọn họ hoàn toàn không biết gì. Nếu ngươi vẫn chưa tin ta thì ta không có cách nào khác.
Miêu Nghị nói thẳng:
- Ta tin nàng!
Vân Tri Thu khinh thường nói:
- Ai biết có phải miệng nói vậy mà lòng nghĩ khác không, ta nói...
Vân Tri Thu ngừng lời, Miêu Nghị bỗng chộp tay nàng kéo dậy, bế bổng nàng bước nhanh vào phòng.
- Ngươi làm gì?! Còn chưa nói rõ ràng! Thả ta ra! Mau buông ta ra!
Vân Tri Thu vùng vẫy hai chân, đấm đánh ngực Miêu Nghị, hiện giờ tu vi của nàng không cao bằng người ta.
- Trăm năm không chạm vào nữ nhân, ta nhớ nàng.
- Lừa quỷ đi, làm gì có mèo không ăn vụng, ta đâu nhìn thấy!
Vân Tri Thu giơ tay bấu khung cửa chết sống không chịu đi vào, cảnh cáo nói:
- Ngưu Nhị, ta biết trong lòng ngươi khó chịu nhưng ta không phải công cụ để ngươi phát tiết. Chúng ta phải nói rõ ràng chuyện đó, không thì trong lòng lấn cấn sau này rất khó sống.
Miêu Nghị dừng lại, hắn nhìn thẳng mắt nữ nhân trong ngực mình, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Khi chuyện xảy ra đúng là ta không tin ai hết, có nghi ngờ nàng, nhưng về sau ta đã nghĩ rõ ràng. Năm xưa khó khăn như thế mà chúng ta còn vượt qua được, đã lựa chọn rồi thì ta sẽ không hối hận. Nên ta lại bình tĩnh lựa chọn lần nữa, dù nàng có phản bội ta, chết trên tay nàng là sự lựa chọn của ta, tuyệt đối không oán hận câu nào!
Yên lặng.
Vân Tri Thu nằm trong ngực Vân Tri Thu tròn mắt nhìn Miêu Nghị, đôi mắt dần ánh ý cười trìu mến, hốc mắt nàng đỏ ửng, năm ngón tay bấu khung cửa dần thả lỏng. Không cần nói gì nữa, chẳng cần vạch rõ ràng. Vân Tri Thu giang tay ôm Miêu Nghị, nồng nhiệt hôn lên môi hắn.
Hai người hôn nhau đi vào phòng, cực kỳ kịch liệt, cởi quần áo thả dọc lối đi rồi cùng ngã xuống giường. Thân thể trần truồng quấn quýt nhau như muốn hòa tan đối phương vào thân thể của mình.
Mây mưa điên cuồng ngừng lại, Vân Tri Thu thở hổn hển nằm mềm nhũn như con bạch tuộc quấn người Miêu Nghị, mặt ửng hồng thỏa mãn.
Vân Tri Thu lẩm bẩm:
- Sướng chết mất!
Yên lặng đến đêm khuya, Vân Tri Thu trần truồng lăn sang một bên, chống tay nằm, kẹp đuôi tóc khều mặt Miêu Nghị:
- Ngưu Nhị, hỏi ngươi việc nghiêm túc, có phải ngươi định xuống tay với những cửa hàng này không?
Miêu Nghị hỏi:
- Sao nàng nghĩ vậy?
Bốp!
Vân Tri Thu đấm vào ngực hắn:
- Bớt giở trò đó đi, Dương Khánh đã nói với ta rồi.
Miêu Nghị không lên tiếng, chỉ bảo:
- Nàng yên tâm, bên ta có sắp xếp khác, dù xảy ra chuyện thì chúng ta vẫn có thể an toàn rút về tiểu thế giới.
Vân Tri Thu lập tức bò dậy kéo vải mỏng khoác lên thân thể nhấp nhô đường cong khiến người xịt máu mũi, nàng nghiêm túc ngồi trước mặt Miêu Nghị.
Vẻ mặt Vân Tri Thu lo lắng nói:
- Chuyện đã qua rồi, những lời đồn đã thành trò cười khi năm xưa ngươi giết ba vào ba ra trong trăm vạn đại quân trong đất Luyện Ngục. Cùng lắm là đề tài câu chuyện lúc người ta ăn uống rảnh rỗi, cần gì gây chuyện thị phi nữa? Ngưu Nhị, hãy nghe ta khuyên một câu, có một số việc không đến mức ngươi chết ta sống thì cố nhịn rồi sẽ qua, bước lên con đường này làm gì có ai không chịu chút uất ức?
Miêu Nghị ngồi bật dậy, hai tay nâng gò má Vân Tri Thu, ánh mắt kiên định nói:
- Có một số việc ta có thể nhưng vài chuyện thì không! Từ lúc ta ra đường đời tới nay có vài việc ta tuyệt đối không nhường bước, dưới sự thống trị của ta quyết không thỏa hiệp việc lấy hạ phạm thượng! Tô Lực là ví dụ đó, dù khi ấy ta bị thương nhưng vẫn giết vào trăm vạn đại quân lấy đầu của hắn, tuyệt đối không bỏ qua dễ vậy được!
Vân Tri Thu kéo tay Miêu Nghị ra, khuôn mặt lo lắng cố gắng khuyên:
- Ngưu Nhị, ngươi cần gì phải vậy? Giành một hơi đổi lấy rắc rối cho mình thì có ý nghĩa gì? Ngươi vất vả khổ cực nhiều lần liều mạng mới đi đến hôm nay, tại sao phải chọn chôn vùi nó mới cam lòng!
Miêu Nghị cười ấn vai Vân Tri Thu đè nàng xuống giường:
- Được rồi, chuyện khác có thể bàn lại nhưng việc này thì đừng nói nữa, ta đã quyết định!
Miêu Nghị cũng nằm kế nàng, vỗ tay nàng:
- Nghỉ ngơi đi.
Nhưng Vân Tri Thu không yên tâm được, đây không phải chuyện nhỏ.
Vân Tri Thu tóc tai bù xù bật dậy chộp cánh tay hắn:
- Ngưu Nhị cũng biết con người của Dương Khánh, nếu không có chuyện gì không ổn thì sao hắn đột nhiên nói cho ta biết? Chắc là Dương Khánh nhận ra vấn đề gì rồi, trước kia ngươi hỏi hắn chỉ kế, bây giờ hỏi thêm vài câu có khó gì? Đầu óc Dương Khánh thông minh, ổn thỏa một chút cũng tốt.
Phi Thiên
Thấy Thủ Thành cung không có động tĩnh gì, mọi chuyện như cũ thì chưởng quầy các cửa hàng lớn dần thở phào.
Nên nhận quà đã nhận đủ, Miêu Nghị lộ mặt, hắn đi qua địa đạo đến Vân Dung quán.
Trong động tiên của Vân Tri Thu, cả đám thê thiếp đến đông đủ, Hồng Trần hầu như không lộ mặt cũng ở.
Vân Tri Thu đã thành lập gia quy, nàng dẫn đầu cùng chúng thiếp thất đứng sau cùng cúi người hành lễ:
- Đại nhân!
Đám thiếp thất biết bên nhà mẹ đẻ của mình bán đứng nam nhân nhà mình, dồn Miêu Nghị vào chỗ chết, khi gặp lại hắn thì tâm tình của họ thật phức tạp.
Miêu Nghị hơi kinh ngạc, lần đầu tiên thấy đám nữ nhân lễ phép tôn trọng mình.
Miêu Nghị nở nụ cười hiếm gặp:
- Đừng đa lễ.
Gia đình đoàn tụ, rượu ngon thức ăn ngon đã sớm chuẩn bị đầy đủ. Miêu Nghị mỉm cười lần lượt cụng ly với các thê thiếp, trong bàn tiệc vẫn cười nói như thường.
Nhưng Vân Tri Thu cảm giác rõ ràng nụ cười của Miêu Nghị xa cách quá, lại nhìn đám thiếp thất cười bồi, nàng thầm thở dài. Chỉ có Vân Tri Thu biết năm xưa Miêu Nghị suýt tru cả nhà thiếp thân, dĩ nhiên nàng sẽ không nhắc tới việc này.
Tuy trên mặt mọi người cười, sau khi kết thúc bữa tiệc đoàn tụ, mỗi người ôm tâm sự rời đi. Họ nhận ra điều gì, hoặc có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều.
Trong đình viện chỉ còn lại Miêu Nghị và Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu nháy mắt ra hiệu, Thiên Nhi và Tuyết Nhi bày hai cái ghế nằm rồi cùng lui ra.
Vân Tri Thu pha trà rót nước.
Miêu Nghị đưa một trữ vật thủ trạc ra:
- Quà các cửa hàng tặng.
Vân Tri Thu đặt ấm trà xuống nhận lấy trữ vật thủ trạc, nàng đung đưa nó trêu chọc hỏi:
- Chẳng phải đề phòng ta sao? Còn dám đưa hết của cải vào tay ta?
Miêu Nghị cười xòa:
- Phu nhân nói quá lời, phu thê chúng ta là một thể, ta đề phòng nàng làm gì?
- Bớt xạo đi!
Vân Tri Thu nhét ly trà vào tay Miêu Nghị, nàng nằm xuống cái ghế:
- Nhóm gia gia của ta phản bội ngươi, lúc đó ngươi thậm chí muốn giết ta đúng không?
Miêu Nghị lặng im, khóe mắt liếc qua giao nhau với ánh mắt Vân Tri Thu.
Miêu Nghị né tránh mắt nàng, nhấp ngụm nước khẽ thở dài:
- Đã qua rồi.
- Nhưng vẫn để lại bóng am trong lòng ngươi. Hai ta chung chăn gối nhiều năm, ta còn không biết ngươi sao? Lần này trở về ngươi không hề vui vẻ. Ngưu Nhị, ta nói lại lần nữa, trước đó ta thật sự không biết việc nhóm gia gia làm, ta đã gặn hỏi đám tỷ muội Lang Huyên rồi, bọn họ hoàn toàn không biết gì. Nếu ngươi vẫn chưa tin ta thì ta không có cách nào khác.
Miêu Nghị nói thẳng:
- Ta tin nàng!
Vân Tri Thu khinh thường nói:
- Ai biết có phải miệng nói vậy mà lòng nghĩ khác không, ta nói...
Vân Tri Thu ngừng lời, Miêu Nghị bỗng chộp tay nàng kéo dậy, bế bổng nàng bước nhanh vào phòng.
- Ngươi làm gì?! Còn chưa nói rõ ràng! Thả ta ra! Mau buông ta ra!
Vân Tri Thu vùng vẫy hai chân, đấm đánh ngực Miêu Nghị, hiện giờ tu vi của nàng không cao bằng người ta.
- Trăm năm không chạm vào nữ nhân, ta nhớ nàng.
- Lừa quỷ đi, làm gì có mèo không ăn vụng, ta đâu nhìn thấy!
Vân Tri Thu giơ tay bấu khung cửa chết sống không chịu đi vào, cảnh cáo nói:
- Ngưu Nhị, ta biết trong lòng ngươi khó chịu nhưng ta không phải công cụ để ngươi phát tiết. Chúng ta phải nói rõ ràng chuyện đó, không thì trong lòng lấn cấn sau này rất khó sống.
Miêu Nghị dừng lại, hắn nhìn thẳng mắt nữ nhân trong ngực mình, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Khi chuyện xảy ra đúng là ta không tin ai hết, có nghi ngờ nàng, nhưng về sau ta đã nghĩ rõ ràng. Năm xưa khó khăn như thế mà chúng ta còn vượt qua được, đã lựa chọn rồi thì ta sẽ không hối hận. Nên ta lại bình tĩnh lựa chọn lần nữa, dù nàng có phản bội ta, chết trên tay nàng là sự lựa chọn của ta, tuyệt đối không oán hận câu nào!
Yên lặng.
Vân Tri Thu nằm trong ngực Vân Tri Thu tròn mắt nhìn Miêu Nghị, đôi mắt dần ánh ý cười trìu mến, hốc mắt nàng đỏ ửng, năm ngón tay bấu khung cửa dần thả lỏng. Không cần nói gì nữa, chẳng cần vạch rõ ràng. Vân Tri Thu giang tay ôm Miêu Nghị, nồng nhiệt hôn lên môi hắn.
Hai người hôn nhau đi vào phòng, cực kỳ kịch liệt, cởi quần áo thả dọc lối đi rồi cùng ngã xuống giường. Thân thể trần truồng quấn quýt nhau như muốn hòa tan đối phương vào thân thể của mình.
Mây mưa điên cuồng ngừng lại, Vân Tri Thu thở hổn hển nằm mềm nhũn như con bạch tuộc quấn người Miêu Nghị, mặt ửng hồng thỏa mãn.
Vân Tri Thu lẩm bẩm:
- Sướng chết mất!
Yên lặng đến đêm khuya, Vân Tri Thu trần truồng lăn sang một bên, chống tay nằm, kẹp đuôi tóc khều mặt Miêu Nghị:
- Ngưu Nhị, hỏi ngươi việc nghiêm túc, có phải ngươi định xuống tay với những cửa hàng này không?
Miêu Nghị hỏi:
- Sao nàng nghĩ vậy?
Bốp!
Vân Tri Thu đấm vào ngực hắn:
- Bớt giở trò đó đi, Dương Khánh đã nói với ta rồi.
Miêu Nghị không lên tiếng, chỉ bảo:
- Nàng yên tâm, bên ta có sắp xếp khác, dù xảy ra chuyện thì chúng ta vẫn có thể an toàn rút về tiểu thế giới.
Vân Tri Thu lập tức bò dậy kéo vải mỏng khoác lên thân thể nhấp nhô đường cong khiến người xịt máu mũi, nàng nghiêm túc ngồi trước mặt Miêu Nghị.
Vẻ mặt Vân Tri Thu lo lắng nói:
- Chuyện đã qua rồi, những lời đồn đã thành trò cười khi năm xưa ngươi giết ba vào ba ra trong trăm vạn đại quân trong đất Luyện Ngục. Cùng lắm là đề tài câu chuyện lúc người ta ăn uống rảnh rỗi, cần gì gây chuyện thị phi nữa? Ngưu Nhị, hãy nghe ta khuyên một câu, có một số việc không đến mức ngươi chết ta sống thì cố nhịn rồi sẽ qua, bước lên con đường này làm gì có ai không chịu chút uất ức?
Miêu Nghị ngồi bật dậy, hai tay nâng gò má Vân Tri Thu, ánh mắt kiên định nói:
- Có một số việc ta có thể nhưng vài chuyện thì không! Từ lúc ta ra đường đời tới nay có vài việc ta tuyệt đối không nhường bước, dưới sự thống trị của ta quyết không thỏa hiệp việc lấy hạ phạm thượng! Tô Lực là ví dụ đó, dù khi ấy ta bị thương nhưng vẫn giết vào trăm vạn đại quân lấy đầu của hắn, tuyệt đối không bỏ qua dễ vậy được!
Vân Tri Thu kéo tay Miêu Nghị ra, khuôn mặt lo lắng cố gắng khuyên:
- Ngưu Nhị, ngươi cần gì phải vậy? Giành một hơi đổi lấy rắc rối cho mình thì có ý nghĩa gì? Ngươi vất vả khổ cực nhiều lần liều mạng mới đi đến hôm nay, tại sao phải chọn chôn vùi nó mới cam lòng!
Miêu Nghị cười ấn vai Vân Tri Thu đè nàng xuống giường:
- Được rồi, chuyện khác có thể bàn lại nhưng việc này thì đừng nói nữa, ta đã quyết định!
Miêu Nghị cũng nằm kế nàng, vỗ tay nàng:
- Nghỉ ngơi đi.
Nhưng Vân Tri Thu không yên tâm được, đây không phải chuyện nhỏ.
Vân Tri Thu tóc tai bù xù bật dậy chộp cánh tay hắn:
- Ngưu Nhị cũng biết con người của Dương Khánh, nếu không có chuyện gì không ổn thì sao hắn đột nhiên nói cho ta biết? Chắc là Dương Khánh nhận ra vấn đề gì rồi, trước kia ngươi hỏi hắn chỉ kế, bây giờ hỏi thêm vài câu có khó gì? Đầu óc Dương Khánh thông minh, ổn thỏa một chút cũng tốt.
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 1983: Mưu đồ Của Dương Khánh (Thượng)
10.0/10 từ 43 lượt.