Phi Thiên
Chương 1966: Thân thích Đằng soái
Chuy Viễn trả lời:
- Sự thật rõ ràng, chứng cớ vô cùng xác thực, đã xác minh ở hiện trường, cũng xác định là lừa gạt... Có chút khu vực biểu thị không tồn tại, thành tích khảo hạch của một ngàn lẻ tám mươi tám người này bị niêm phong cất vào kho, tùy thời có thể kiểm tra.
Cao Quan khẽ gật đầu, hắn phục chế danh sách một lần sau đó lại ném danh sách cũ cho Chuy Viễn, ánh mắt nhìn chăm chằm hơn ba mươi vạn người bên dưới, lạnh nhạt nói:
- Đừng vội sắp xếp thành tích khảo hạch, đầu tiên phải gọi một ngàn lẻ tám mươi tám người này ra, dò xét sạch sẽ, tạm giam!
- Dạ!
Chuy Viễn lập tức lĩnh mệnh đi chấp hành.
Cao Quan hất áo khoác màu đen lên, quay người đi vào trong điện.
“...”
Đằng Phi duỗi duỗi tay, hắn vốn định lên tiếng ngăn cản, tuy nghĩ đến hai chữ ‘ tạm giam ’ liền thở ra một hơi. Chỉ cần là không lập trảm, ngươi áp về xử lý cũng không liên quan gì tới ta cả. Đến lúc đó bản thân mình trốn tại Luyện Ngục chi địa, những người kia muốn người nào cứ tự mà đi tìm về. Ta có thể giúp các ngươi bảo trụ người sống không bị Cao Quan chém ngay lập tức đã xem như giúp các ngươi đại ân rồi.
Đông! Đông! Đông!
Ba tiếng chấn thiên cổ quanh quẩn tinh cầu, tinh thần mấy chục vạn người dưới thung lũng đều mở pháp nhãn nhìn lên.
Chuy Viễn khoát tay đứng trước chấn thiên cổ, tiếng trống ngừng lại, chỉ cần làm mọi người bừng tỉnh là tốt rồi, không cần phải đánh không ngừng.
Ánh mắt Chuy Viễn đảo qua người phía dưới, thi pháp hô to:
- Người có tên lập tức tiến lên phía trước điện nghe lệnh, không được sai sót!
Hắn gật đầu với thủ hạ bên cạnh.
Đám người tham gia khảo hạch phía dưới kinh ngạc, không biết là tên gì, là tên của người có bài danh sao?
- Tống Tắc!
Cái tên đầu tiên vang vọng thung lũng.
Miêu Nghị chưa nghe nói qua người này, nhìn chung quanh, muốn xem đó là nhân vật nào.
Hiển nhiên có không ít người nhận ra Tống Tắc, ánh mắt không ít người nhìn sang một bên, đương nhiên cũng hấp dẫn mọi người lục tục nhìn theo.
Chỉ thấy một nam tử mặc cẩm y đứng trong ánh mắt xoi mói của mọi người, sắc mặt trắng bệch, không ngừng nuốt nước bọt nhìn đại điện trên đỉnh núi. Chậm chạp không dám lên tiếng, cũng không dám đi một bước, sắc mặt khẩn trương và tâm thần bất an.
Ánh mắt Chuy Viễn cũng nhìn theo ánh mắt của người phía dưới, nhìn thẳng lên người nam tử cẩm y. Thuộc hạ của hắn lập tức đọc lại:
- Tống Tắc!
Thân thể cẩm y run run, rốt cuộc có phản ứng và lên tiếng:
- Không biết chấp sự đại nhân triệu hoán có chuyện gì?
Rõ ràng giọng nói mang theo run rẩy.
Chuy Viễn:
- Ngươi không có nghe rõ sao? Tới trước điện nghe lệnh!
Tống Tắc lại hỏi:
- Không biết ta phải nghe lệnh gì. Có thể chỉ rõ?
Miêu Nghị nghe xong âm thầm lắc đầu, nghe đối phương nói chuyện hắn hiểu đây là đệ tử quyền quý. Người bình thường sẽ không dám dong dài trong chuyện như vậy, có một ít người sẽ ngoan ngoãn nghe theo, bởi vì không có tiền vốn kháng cự.
Chuy Viễn không dong dài với hắn, hắn quay người chắp tay nói với Đằng Phi:
- Có người coi rẻ pháp lệnh, kính xin đại soái phối hợp một chút!
Đằng đại soái nhìn chằm chằm vào người Chuy Viễn, không có nói nhiều, hắn hơi nhìn sang thủ hạ đứng trên bậc thang bên kia và “Ân” một tiếng, lập tức có một tên tử giáp thượng tướng đi xuống.
Đằng Phi phụng thiên mệnh phối hợp khảo hạch lần này, nếu không Cao Quan sao có thể điều động hắn, Cao Quan chỉ có quyền hành giám sát, không có quyền lợi điều động binh mã chính thức, Cao Quan chỉ có quyền điều động trong phạm vi giám sát bộ mà thôi, nói trắng ra hắn không nắm quân quyền, nếu bằng vào thân phận của Cao Quan còn nắm giữ quân quyền vậy thì quá kinh khủng, Thiên Đế không cho phép tồn tại người như vậy.
Tên tử giáp thượng tướng đáp xuống trước mặt Tống Tắc, nói:
- Ngươi chính là Tống Tắc?
- Là ta, các ngươi muốn làm gì?
Tống Tắc nhìn thấy tu vi trên mi tâm đối phương là Thải Liên bát phẩm, khẩn trương lui ra sau một bước.
- Là ngươi thì đúng rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!
Tử giáp thượng tướng ra tay đột ngột, trực tiếp tóm cổ Tống Tắc, hắn ra tay trong khoảng cách gần như thế, Tống Tắc không có cơ hội phản ứng đã bị xách bay lên cao, hắn mang Tống Tắc bay tới đại điện trên núi liền buông xuống.
Tống Tắc muốn lảo đảo bò dậy, Chuy Viễn ý bảo thủ hạ ném Khổn Tiên Thằng trói lại, có hai người đi tới hạ cấm chế trên người hắn, cũng dò xét tất cả vật phẩm trên người hắn.
Tống Tắc hoảng sợ kêu gào thật lớn nhưng pháp lực bị phong ấn, hắn hô thế nào người dưới núi không nghe được.
Bởi vì địa thế cho nên không ai nhìn thấy tình hình của Tống Tắc, cũng không biết Tống Tắc phía trên thế nào.
Tống Tắc bị thu sạch đồ và kéo sang một bên, ấn hắn quỳ trên mặt đất, lúc này có một thanh đao đặt lên cổ hắn, tên này trung thực hơn không ít.
Đằng Phi nghiêng đầu nhìn sang, Cao Quan bước ra khỏi đại điện và nói:
- Người nghe tên không bước ra, trảm!
Giọng nói đột ngột nhưng lạnh lùng của Cao Quan vang vọng không trung, hắn vừa lên tiếng làm nhiệt độ chung quanh giảm xuống vài phần, nội tâm sinh ra hàn ý, một chữ ‘ trảm ’ làm không biết bao nhiêu người hãi hùng khiếp vía, dường như không ai hoài nghi lời hắn nói.
Mấy chục vạn người tham gia khảo hạch im lặng.
Trong đám người Miêu Nghị phát giác Hạ Hầu Long Thành gần như ngừng hô hấp, nhìn lại, phát hiện trên mặt Hạ Hầu Long Thành xuất hiện vài phần khẩn trương, lại nghiêng đầu nhìn sang Chiến Như Ý, phát hiện sắc mặt Chiến Như Ý căng thẳng, nàng không dám thở mạnh.
Miêu Nghị xem như lãnh giáp uy lực của vị kia rồi, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới là người duy nhất lên tiếng đã chấn nhiếp đệ tử quyền quý.
- Vâng!
Chuy Viễn lĩnh mệnh, quay đầu nói với thủ hạ.
- Tiếp tục!
Thủ hạ của hắn lên tiếng:
- Tiêu Trường vận. Trầm Dụ Hưng, Khang Tòng Thiên...
Cái tên trong danh sách không ngừng tăng lên, Cao Quan lên tiếng có lực uy hiếp quá lớn, có một ít cái tên mặc kệ ngươi sợ hay không sợ còn tốt hơn mất mạng, bọn họ thành thật bay lên trước đại điện, nhìn thấy một đám người bị trói và quỳ xuống dưới đất, sắc mặt bọn họ sầu thảm, cũng biết chuyện lừa gạt bại lộ.
Có một ít người đi lên thành thành thật thật bị trói. Pháp lực bị phong ấn, đồ vật bị nộp lên và ấn quỳ xuống đất.
Có người gia hỏa xui xẻo lên đây sớm, lại nhìn thấy có gia hỏa khác xui xẻo cùng quỳ với bọn chúng, sau đó có mấy trăm người quỳ chung, hơn nữa nhân số càng về sau càng không giảm, nội tâm bọn chúng dần yên tâm, nguyên nhân rất đơn giản, nhiều đệ tử quyền quý Thiên đình tụ tập cho nên càng không sợ, bởi vì pháp không trách chúng!
Nhiều đệ tử quyền quý đi cửa sau tìm hậu cung gian lận khảo hạch, trong đó có mấy người Đằng Phi gặp qua và quen biết, có thể nói Đằng Phi càng nhìn càng đau răng. Thiên Hậu làm sao chịu nổi? Nhiều người không đặt Thiên Hậu vào mắt, đoán chừng Thiên Hậu cũng tức giận không nhẹ.
Đằng Phi nhìn sang Cao Quan, ánh mắt của đối phương vẫn hờ hững, trên mặt không có cảm xúc, thật sự là phục thằng này. Đã làm ra chuyện như thế, chẳng lẽ không biết sẽ có hậu quả gì hay sao?
Phi Thiên
- Sự thật rõ ràng, chứng cớ vô cùng xác thực, đã xác minh ở hiện trường, cũng xác định là lừa gạt... Có chút khu vực biểu thị không tồn tại, thành tích khảo hạch của một ngàn lẻ tám mươi tám người này bị niêm phong cất vào kho, tùy thời có thể kiểm tra.
Cao Quan khẽ gật đầu, hắn phục chế danh sách một lần sau đó lại ném danh sách cũ cho Chuy Viễn, ánh mắt nhìn chăm chằm hơn ba mươi vạn người bên dưới, lạnh nhạt nói:
- Đừng vội sắp xếp thành tích khảo hạch, đầu tiên phải gọi một ngàn lẻ tám mươi tám người này ra, dò xét sạch sẽ, tạm giam!
- Dạ!
Chuy Viễn lập tức lĩnh mệnh đi chấp hành.
Cao Quan hất áo khoác màu đen lên, quay người đi vào trong điện.
“...”
Đằng Phi duỗi duỗi tay, hắn vốn định lên tiếng ngăn cản, tuy nghĩ đến hai chữ ‘ tạm giam ’ liền thở ra một hơi. Chỉ cần là không lập trảm, ngươi áp về xử lý cũng không liên quan gì tới ta cả. Đến lúc đó bản thân mình trốn tại Luyện Ngục chi địa, những người kia muốn người nào cứ tự mà đi tìm về. Ta có thể giúp các ngươi bảo trụ người sống không bị Cao Quan chém ngay lập tức đã xem như giúp các ngươi đại ân rồi.
Đông! Đông! Đông!
Ba tiếng chấn thiên cổ quanh quẩn tinh cầu, tinh thần mấy chục vạn người dưới thung lũng đều mở pháp nhãn nhìn lên.
Chuy Viễn khoát tay đứng trước chấn thiên cổ, tiếng trống ngừng lại, chỉ cần làm mọi người bừng tỉnh là tốt rồi, không cần phải đánh không ngừng.
Ánh mắt Chuy Viễn đảo qua người phía dưới, thi pháp hô to:
- Người có tên lập tức tiến lên phía trước điện nghe lệnh, không được sai sót!
Hắn gật đầu với thủ hạ bên cạnh.
Đám người tham gia khảo hạch phía dưới kinh ngạc, không biết là tên gì, là tên của người có bài danh sao?
- Tống Tắc!
Cái tên đầu tiên vang vọng thung lũng.
Miêu Nghị chưa nghe nói qua người này, nhìn chung quanh, muốn xem đó là nhân vật nào.
Hiển nhiên có không ít người nhận ra Tống Tắc, ánh mắt không ít người nhìn sang một bên, đương nhiên cũng hấp dẫn mọi người lục tục nhìn theo.
Chỉ thấy một nam tử mặc cẩm y đứng trong ánh mắt xoi mói của mọi người, sắc mặt trắng bệch, không ngừng nuốt nước bọt nhìn đại điện trên đỉnh núi. Chậm chạp không dám lên tiếng, cũng không dám đi một bước, sắc mặt khẩn trương và tâm thần bất an.
Ánh mắt Chuy Viễn cũng nhìn theo ánh mắt của người phía dưới, nhìn thẳng lên người nam tử cẩm y. Thuộc hạ của hắn lập tức đọc lại:
- Tống Tắc!
Thân thể cẩm y run run, rốt cuộc có phản ứng và lên tiếng:
- Không biết chấp sự đại nhân triệu hoán có chuyện gì?
Rõ ràng giọng nói mang theo run rẩy.
Chuy Viễn:
- Ngươi không có nghe rõ sao? Tới trước điện nghe lệnh!
Tống Tắc lại hỏi:
- Không biết ta phải nghe lệnh gì. Có thể chỉ rõ?
Miêu Nghị nghe xong âm thầm lắc đầu, nghe đối phương nói chuyện hắn hiểu đây là đệ tử quyền quý. Người bình thường sẽ không dám dong dài trong chuyện như vậy, có một ít người sẽ ngoan ngoãn nghe theo, bởi vì không có tiền vốn kháng cự.
Chuy Viễn không dong dài với hắn, hắn quay người chắp tay nói với Đằng Phi:
- Có người coi rẻ pháp lệnh, kính xin đại soái phối hợp một chút!
Đằng đại soái nhìn chằm chằm vào người Chuy Viễn, không có nói nhiều, hắn hơi nhìn sang thủ hạ đứng trên bậc thang bên kia và “Ân” một tiếng, lập tức có một tên tử giáp thượng tướng đi xuống.
Đằng Phi phụng thiên mệnh phối hợp khảo hạch lần này, nếu không Cao Quan sao có thể điều động hắn, Cao Quan chỉ có quyền hành giám sát, không có quyền lợi điều động binh mã chính thức, Cao Quan chỉ có quyền điều động trong phạm vi giám sát bộ mà thôi, nói trắng ra hắn không nắm quân quyền, nếu bằng vào thân phận của Cao Quan còn nắm giữ quân quyền vậy thì quá kinh khủng, Thiên Đế không cho phép tồn tại người như vậy.
Tên tử giáp thượng tướng đáp xuống trước mặt Tống Tắc, nói:
- Ngươi chính là Tống Tắc?
- Là ta, các ngươi muốn làm gì?
Tống Tắc nhìn thấy tu vi trên mi tâm đối phương là Thải Liên bát phẩm, khẩn trương lui ra sau một bước.
- Là ngươi thì đúng rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!
Tử giáp thượng tướng ra tay đột ngột, trực tiếp tóm cổ Tống Tắc, hắn ra tay trong khoảng cách gần như thế, Tống Tắc không có cơ hội phản ứng đã bị xách bay lên cao, hắn mang Tống Tắc bay tới đại điện trên núi liền buông xuống.
Tống Tắc muốn lảo đảo bò dậy, Chuy Viễn ý bảo thủ hạ ném Khổn Tiên Thằng trói lại, có hai người đi tới hạ cấm chế trên người hắn, cũng dò xét tất cả vật phẩm trên người hắn.
Tống Tắc hoảng sợ kêu gào thật lớn nhưng pháp lực bị phong ấn, hắn hô thế nào người dưới núi không nghe được.
Bởi vì địa thế cho nên không ai nhìn thấy tình hình của Tống Tắc, cũng không biết Tống Tắc phía trên thế nào.
Tống Tắc bị thu sạch đồ và kéo sang một bên, ấn hắn quỳ trên mặt đất, lúc này có một thanh đao đặt lên cổ hắn, tên này trung thực hơn không ít.
Đằng Phi nghiêng đầu nhìn sang, Cao Quan bước ra khỏi đại điện và nói:
- Người nghe tên không bước ra, trảm!
Giọng nói đột ngột nhưng lạnh lùng của Cao Quan vang vọng không trung, hắn vừa lên tiếng làm nhiệt độ chung quanh giảm xuống vài phần, nội tâm sinh ra hàn ý, một chữ ‘ trảm ’ làm không biết bao nhiêu người hãi hùng khiếp vía, dường như không ai hoài nghi lời hắn nói.
Mấy chục vạn người tham gia khảo hạch im lặng.
Trong đám người Miêu Nghị phát giác Hạ Hầu Long Thành gần như ngừng hô hấp, nhìn lại, phát hiện trên mặt Hạ Hầu Long Thành xuất hiện vài phần khẩn trương, lại nghiêng đầu nhìn sang Chiến Như Ý, phát hiện sắc mặt Chiến Như Ý căng thẳng, nàng không dám thở mạnh.
Miêu Nghị xem như lãnh giáp uy lực của vị kia rồi, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới là người duy nhất lên tiếng đã chấn nhiếp đệ tử quyền quý.
- Vâng!
Chuy Viễn lĩnh mệnh, quay đầu nói với thủ hạ.
- Tiếp tục!
Thủ hạ của hắn lên tiếng:
- Tiêu Trường vận. Trầm Dụ Hưng, Khang Tòng Thiên...
Cái tên trong danh sách không ngừng tăng lên, Cao Quan lên tiếng có lực uy hiếp quá lớn, có một ít cái tên mặc kệ ngươi sợ hay không sợ còn tốt hơn mất mạng, bọn họ thành thật bay lên trước đại điện, nhìn thấy một đám người bị trói và quỳ xuống dưới đất, sắc mặt bọn họ sầu thảm, cũng biết chuyện lừa gạt bại lộ.
Có một ít người đi lên thành thành thật thật bị trói. Pháp lực bị phong ấn, đồ vật bị nộp lên và ấn quỳ xuống đất.
Có người gia hỏa xui xẻo lên đây sớm, lại nhìn thấy có gia hỏa khác xui xẻo cùng quỳ với bọn chúng, sau đó có mấy trăm người quỳ chung, hơn nữa nhân số càng về sau càng không giảm, nội tâm bọn chúng dần yên tâm, nguyên nhân rất đơn giản, nhiều đệ tử quyền quý Thiên đình tụ tập cho nên càng không sợ, bởi vì pháp không trách chúng!
Nhiều đệ tử quyền quý đi cửa sau tìm hậu cung gian lận khảo hạch, trong đó có mấy người Đằng Phi gặp qua và quen biết, có thể nói Đằng Phi càng nhìn càng đau răng. Thiên Hậu làm sao chịu nổi? Nhiều người không đặt Thiên Hậu vào mắt, đoán chừng Thiên Hậu cũng tức giận không nhẹ.
Đằng Phi nhìn sang Cao Quan, ánh mắt của đối phương vẫn hờ hững, trên mặt không có cảm xúc, thật sự là phục thằng này. Đã làm ra chuyện như thế, chẳng lẽ không biết sẽ có hậu quả gì hay sao?
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 1966: Thân thích Đằng soái
10.0/10 từ 43 lượt.