Phi Thiên
Chương 1734: Sát tinh Linh Lung tông (Thượng)
Mạc Quân Lan im lặng, Hạng Bách Đình cười khan, nói:
- Mẫu thân giáo huấn rất đúng, Bách Đình ghi nhớ. Đúng rồi, mẫu tới đây có việc gì không?
Dứt lời lại đứng sau lưng Miêu Quân Di.
Miêu Quân Di nhìn hoa cỏ trong vườn, nói:
- Vừa nhận được thánh tôn triệu kiến, ta có khả năng phải về Vô Lượng Thiên một thời gian ngắn, lúc ta không ở đây, ngươi nên chiếu cố Lan nhi.
Hiện tại nàng còn chưa biết Phong Bắc Trần gọi nàng trở về là chuyện gì, Phong Bắc Trần cũng không nói mình thua trong tay Miêu Nghị, đang chuẩn bị triệu tập cao thủ phòng ngừa vạn nhất.
Hạng Bách Đình cười nói:
- Chiếu cố phu nhân của mình là việc thiên kinh địa nghĩa, không cần mẫu thân bàn giao, Bách Đình cũng làm tốt.
Miêu Quân Di quay đầu mỉm cười với hắn, nói:
- Biết rõ ngươi tốt với Lan nhi, ta cũng nói một tiếng, thuận tiện tới xem vợ chồng son các ngươi đang làm gì.
Vừa dứt lời bên ngoài có tiếng nổ vang lên, mấy người biến sắc, bỗng nhiên quay đầu nhìn hướng phát ra tiếng nổ.
Miêu Nghị lén lút tiếp cận nơi này, hắn vô ý làm rơi tảng đá, thầm nghĩ trong lòng không ổn, hắn có thể tránh tai mắt thủ vệ nhưng không thể tránh bẫy rập bố trí sẵn, vừa tạo ra tiếng động đã bị phát hiện.
Quả nhiên, mấy bóng người xuất hiện cách đó không xa.
- Người nào tự tiện xông vào nơi đây!
Lén lút không còn ý nghĩa, Miêu Nghị mặc kệ bọn họ, tiện tay cầm Nghịch Lân Thương trong tay, hắn bay thẳng về hướng Lan Đình Cư.
Trong nháy mắt làm rơi tảng đá lại dẫn phát rung động kinh người, đã có người vây quanh không trung.
Trên Lan Đình Cư có mấy người bay lên chính là Miêu Quân Di và tùy tùng, còn có phu thê Mạc Quân Lan.
Mấy người không hiện thân khá tốt, vừa xuất hiện Miêu Nghị mỉm cười, không gặp còn khá tốt, không ngờ vừa gây ra động tĩnh lại dẫn phát mục tiêu, hắn cũng bớt nhiều việc!
- Lớn mật!
Thấy có người tự tiện xông vào, Miêu Quân Di không tức giận mới là lạ, uy phong đệ tử Đạo Thánh bộc phát.
Thấy Miêu Nghị chạy tới với tốc độ không chậm, Miêu Quân Di biết rõ tu vi đối phương không thấp, nàng cầm kiếm bản rộng giống Phong Bắc Trần chặn đường.
Miêu Nghị lao tới đâm ra một thương.
Vừa ra tay liền biết sâu cạn, Miêu Quân Di thầm nghĩ không tốt, tự trách mình khinh địch, không nên cứng chọi cứng, nàng muốn dựa vào pháp bảo dây dưa ngăn địch.
Tới bây giờ mới thay đổi chiêu thức đã muộn rồi, ngay cả sư phó của nàng còn không làm được, nàng càng không thể làm được.
Một thương thẳng tắp, trường kiếm bị thương đâm đứt đoạn, Miêu Quân Di kinh hãi, nàng khiếp sợ trường thương của đối phương sắc bén, cũng khiếp sợ tu vi đối phương kinh người, không biết là người nào lại mạnh như thế.
Nàng lập tức xoay người tránh đi.
Phốc!
Miêu Quân Di thổ huyết, bị đánh bay ra xa, có thể nói vừa gặp mặt đã bị thương.
Tu vi không bằng Miêu Nghị, thân thủ cũng không bằng Miêu Nghị, hai người không phải đối thủ cùng cấp bậc, cũng không có biện pháp đánh nhau.
Miêu Nghị lui ra thật nhanh, nàng giơ tay bóp cổ Miêu Quân Di như diều hâu bắt gà.
Hai thị nữ Miêu Quân Di xông tới cướp người, Miêu Nghị cầm thương đâm trái đâm phải, lúc này có hai tiếng kêu thảm thiết và hai đóa huyết hoa bay ra chung quanh, đối mặt người không thể địch còn dám lao tới chính là tìm chết, các nàng không phải đối thủ của Miêu Nghị.
Miêu Nghị một tay cầm thương, một tay bóp cổ Mạc Quân Di.
Thấy mẫu thân bị bắt, Mạc Quân Lan rút kiếm xông lên.
Hạng Bách Đình cũng cầm thương nhưng sắc mặt tái nhợt, hắn vốn muốn biểu hiện một chút, trợ giúp Miêu Quân Di một tay, kết quả thấy Miêu Quân Di không ngăn nổi một kích của Miêu Nghị, lại thấy Miêu Nghị một thương tru sát hai thị nữ của Miêu Quân Di có tu vi cao hơn mình, hắn không dám tiến lên.
Hắn hoảng sợ kêu lên
- Lan Lan, không thể địch lại được!
Thấy mẫu thân vừa đối mặt đã rơi vào tay đối phương, mạng nhỏ đang nằm trong tay người khác, Mạc Quân Lan sợ ném chuột vỡ bình, cũng không dám xằng bậy, hô to:
- Ngươi là người phương nào?
Miêu Nghị chẳng muốn nói nhảm với nàng, hắn thu Nghịch Lân Thương sau đó giơ tay bắt lấy nàng.
Mạc Quân Lan kinh hãi, nàng lui ra sau và vô ý thức chém xuống một kiếm, kết quả trường kiếm đánh vào không trung lại bị Miêu Nghị tay không bắt lấy thân kiếm, nàng muốn rút cũng không rút ra được, tu vi của đối phương cao hơn nàng quá nhiều.
Miêu Nghị cầm thân kiếm, thuận thế đẩy mạnh chuôi kiếm vào người Mạc Quân Lan, ngực nàng trúng trọng kích.
Phốc!
Mạc Quân Lan thổ huyết bay ra sau.
Miêu Quân Di nhìn thấy con gái bị thương, chính mình lại không thể nhúc nhích, đôi mắt như nứt ra, lại trơ mắt nhìn Miêu Nghị một tay khác bóp cổ con gái mình.
Từ khi Miêu Nghị ra tay đến khi bắt mẫu nữ hai người chỉ diễn ra trong mấy hơi thở.
Chờ người chung quanh chạy tới, hai mẫu nữ đã rơi vào trong tay Miêu Nghị, không nói sợ ném chuột vỡ bình, thực lực Miêu Nghị cũng không phải người thường sánh bằng.
Miêu Nghị lạnh lùng nhìn chung quanh, cũng không vội vàng rời khỏi Lan Đình Cư.
Lúc này tiếng cảnh báo vang lên khắp Linh Lung tông, cao thủ Linh Lung tông nghe cảnh báo liền bay lên, chưởng môn Linh Lung tông Mạc Danh cũng xuất hiện.
Lan Đình Cư bị vây quanh không khe hở, không biết bao nhiêu người đang cầm pháp bảo cổ quái nhìn chằm chằm Miêu Nghị đang bóp cổ hai nữ nhân, Miêu Nghị bình tĩnh thong dong, không xem những người này ra gì, hắn không đặt Linh Lung tông vào mắt.
Mạc Danh thấy thê nhi đang bị thương đổ máu, tóc tai tán loạn, chật vật không chịu nổi, có thể nói hắn đau lòng và giận dữ.
Hạng Bách Đình xách thương đứng bên cạnh hắn, nức nở nói:
- Đệ tử vô năng!
Mạc Danh vươn tay đẩy hắn sang một bên, nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, hắn nói:
- Cả đời Mạc mỗ luôn giúp người làm việc tốt, không dễ dàng đắc tội với người, rốt cuộc tôn giả là người phương nào, tại sao bắt thê nhi của ta?
Thê nhi của ngươi? Còn không biết là thê nhi của ai đấy! Miêu Nghị cười lạnh, nhìn kỹ tướng mạo Mạc Quân Lan, quả thật không giống Mạc Danh, có vài phần bóng dáng của Phong Bắc Trần, nếu Mạc Danh biết rõ chân tướng mình đội nón xanh, biết rõ hòn ngọc quý trên tay chính là con của người khác, không biết hắn có bị tức chết hay không.
Nhìn sang Mạc Danh, thi pháp chấn động, dịch dung biến mất, gương mặt Miêu Nghị xuất hiện.
- Miêu tặc!
Trong đám người có người kinh hô, Miêu Nghị đã không phải mới lần đầu tiên xuất hiện trong Linh Lung tông, không ít người đều biết hắn. Không ai nghĩ tới thực lực Miêu Nghị đã mạnh như vậy, ngay cả Miêu Quân Di không có sức hoàn thủ.
- Miêu Nghị!
Mạc Danh cũng kinh ngạc, nói:
- Là ngươi cứu Tử Dương?
Lúc trước ai cũng biết Miêu Nghị bắt cóc Yêu Nhược Tiên ra khỏi Linh Lung tông, không ít người hoài nghi Yêu Nhược Tiên còn ở trong tay Miêu Nghị. Lúc này Miêu Nghị đột nhiên chạy tới bắt Miêu Quân Di và Mạc Quân Lan, Mạc Danh mới có nghi ngờ như thế.
Ánh mắt Hạng Bách Đình kinh nghi bất định, đệ tử của hắn theo dõi Miêu Nghị, hắn cũng biết việc này.
Cái gì Tử Dương lão Dương.
Miêu Nghị cười lớn, nói:
- Bảo với Phong Bắc Trần, đệ tử hắn nằm trong tay lão tử, nếu người của ta thiếu cọng tóc nào, ta sẽ cho hắn đẹp mặt.
Phi Thiên
- Mẫu thân giáo huấn rất đúng, Bách Đình ghi nhớ. Đúng rồi, mẫu tới đây có việc gì không?
Dứt lời lại đứng sau lưng Miêu Quân Di.
Miêu Quân Di nhìn hoa cỏ trong vườn, nói:
- Vừa nhận được thánh tôn triệu kiến, ta có khả năng phải về Vô Lượng Thiên một thời gian ngắn, lúc ta không ở đây, ngươi nên chiếu cố Lan nhi.
Hiện tại nàng còn chưa biết Phong Bắc Trần gọi nàng trở về là chuyện gì, Phong Bắc Trần cũng không nói mình thua trong tay Miêu Nghị, đang chuẩn bị triệu tập cao thủ phòng ngừa vạn nhất.
Hạng Bách Đình cười nói:
- Chiếu cố phu nhân của mình là việc thiên kinh địa nghĩa, không cần mẫu thân bàn giao, Bách Đình cũng làm tốt.
Miêu Quân Di quay đầu mỉm cười với hắn, nói:
- Biết rõ ngươi tốt với Lan nhi, ta cũng nói một tiếng, thuận tiện tới xem vợ chồng son các ngươi đang làm gì.
Vừa dứt lời bên ngoài có tiếng nổ vang lên, mấy người biến sắc, bỗng nhiên quay đầu nhìn hướng phát ra tiếng nổ.
Miêu Nghị lén lút tiếp cận nơi này, hắn vô ý làm rơi tảng đá, thầm nghĩ trong lòng không ổn, hắn có thể tránh tai mắt thủ vệ nhưng không thể tránh bẫy rập bố trí sẵn, vừa tạo ra tiếng động đã bị phát hiện.
Quả nhiên, mấy bóng người xuất hiện cách đó không xa.
- Người nào tự tiện xông vào nơi đây!
Lén lút không còn ý nghĩa, Miêu Nghị mặc kệ bọn họ, tiện tay cầm Nghịch Lân Thương trong tay, hắn bay thẳng về hướng Lan Đình Cư.
Trong nháy mắt làm rơi tảng đá lại dẫn phát rung động kinh người, đã có người vây quanh không trung.
Trên Lan Đình Cư có mấy người bay lên chính là Miêu Quân Di và tùy tùng, còn có phu thê Mạc Quân Lan.
Mấy người không hiện thân khá tốt, vừa xuất hiện Miêu Nghị mỉm cười, không gặp còn khá tốt, không ngờ vừa gây ra động tĩnh lại dẫn phát mục tiêu, hắn cũng bớt nhiều việc!
- Lớn mật!
Thấy có người tự tiện xông vào, Miêu Quân Di không tức giận mới là lạ, uy phong đệ tử Đạo Thánh bộc phát.
Thấy Miêu Nghị chạy tới với tốc độ không chậm, Miêu Quân Di biết rõ tu vi đối phương không thấp, nàng cầm kiếm bản rộng giống Phong Bắc Trần chặn đường.
Miêu Nghị lao tới đâm ra một thương.
Vừa ra tay liền biết sâu cạn, Miêu Quân Di thầm nghĩ không tốt, tự trách mình khinh địch, không nên cứng chọi cứng, nàng muốn dựa vào pháp bảo dây dưa ngăn địch.
Tới bây giờ mới thay đổi chiêu thức đã muộn rồi, ngay cả sư phó của nàng còn không làm được, nàng càng không thể làm được.
Một thương thẳng tắp, trường kiếm bị thương đâm đứt đoạn, Miêu Quân Di kinh hãi, nàng khiếp sợ trường thương của đối phương sắc bén, cũng khiếp sợ tu vi đối phương kinh người, không biết là người nào lại mạnh như thế.
Nàng lập tức xoay người tránh đi.
Phốc!
Miêu Quân Di thổ huyết, bị đánh bay ra xa, có thể nói vừa gặp mặt đã bị thương.
Tu vi không bằng Miêu Nghị, thân thủ cũng không bằng Miêu Nghị, hai người không phải đối thủ cùng cấp bậc, cũng không có biện pháp đánh nhau.
Miêu Nghị lui ra thật nhanh, nàng giơ tay bóp cổ Miêu Quân Di như diều hâu bắt gà.
Hai thị nữ Miêu Quân Di xông tới cướp người, Miêu Nghị cầm thương đâm trái đâm phải, lúc này có hai tiếng kêu thảm thiết và hai đóa huyết hoa bay ra chung quanh, đối mặt người không thể địch còn dám lao tới chính là tìm chết, các nàng không phải đối thủ của Miêu Nghị.
Miêu Nghị một tay cầm thương, một tay bóp cổ Mạc Quân Di.
Thấy mẫu thân bị bắt, Mạc Quân Lan rút kiếm xông lên.
Hạng Bách Đình cũng cầm thương nhưng sắc mặt tái nhợt, hắn vốn muốn biểu hiện một chút, trợ giúp Miêu Quân Di một tay, kết quả thấy Miêu Quân Di không ngăn nổi một kích của Miêu Nghị, lại thấy Miêu Nghị một thương tru sát hai thị nữ của Miêu Quân Di có tu vi cao hơn mình, hắn không dám tiến lên.
Hắn hoảng sợ kêu lên
- Lan Lan, không thể địch lại được!
Thấy mẫu thân vừa đối mặt đã rơi vào tay đối phương, mạng nhỏ đang nằm trong tay người khác, Mạc Quân Lan sợ ném chuột vỡ bình, cũng không dám xằng bậy, hô to:
- Ngươi là người phương nào?
Miêu Nghị chẳng muốn nói nhảm với nàng, hắn thu Nghịch Lân Thương sau đó giơ tay bắt lấy nàng.
Mạc Quân Lan kinh hãi, nàng lui ra sau và vô ý thức chém xuống một kiếm, kết quả trường kiếm đánh vào không trung lại bị Miêu Nghị tay không bắt lấy thân kiếm, nàng muốn rút cũng không rút ra được, tu vi của đối phương cao hơn nàng quá nhiều.
Miêu Nghị cầm thân kiếm, thuận thế đẩy mạnh chuôi kiếm vào người Mạc Quân Lan, ngực nàng trúng trọng kích.
Phốc!
Mạc Quân Lan thổ huyết bay ra sau.
Miêu Quân Di nhìn thấy con gái bị thương, chính mình lại không thể nhúc nhích, đôi mắt như nứt ra, lại trơ mắt nhìn Miêu Nghị một tay khác bóp cổ con gái mình.
Từ khi Miêu Nghị ra tay đến khi bắt mẫu nữ hai người chỉ diễn ra trong mấy hơi thở.
Chờ người chung quanh chạy tới, hai mẫu nữ đã rơi vào trong tay Miêu Nghị, không nói sợ ném chuột vỡ bình, thực lực Miêu Nghị cũng không phải người thường sánh bằng.
Miêu Nghị lạnh lùng nhìn chung quanh, cũng không vội vàng rời khỏi Lan Đình Cư.
Lúc này tiếng cảnh báo vang lên khắp Linh Lung tông, cao thủ Linh Lung tông nghe cảnh báo liền bay lên, chưởng môn Linh Lung tông Mạc Danh cũng xuất hiện.
Lan Đình Cư bị vây quanh không khe hở, không biết bao nhiêu người đang cầm pháp bảo cổ quái nhìn chằm chằm Miêu Nghị đang bóp cổ hai nữ nhân, Miêu Nghị bình tĩnh thong dong, không xem những người này ra gì, hắn không đặt Linh Lung tông vào mắt.
Mạc Danh thấy thê nhi đang bị thương đổ máu, tóc tai tán loạn, chật vật không chịu nổi, có thể nói hắn đau lòng và giận dữ.
Hạng Bách Đình xách thương đứng bên cạnh hắn, nức nở nói:
- Đệ tử vô năng!
Mạc Danh vươn tay đẩy hắn sang một bên, nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, hắn nói:
- Cả đời Mạc mỗ luôn giúp người làm việc tốt, không dễ dàng đắc tội với người, rốt cuộc tôn giả là người phương nào, tại sao bắt thê nhi của ta?
Thê nhi của ngươi? Còn không biết là thê nhi của ai đấy! Miêu Nghị cười lạnh, nhìn kỹ tướng mạo Mạc Quân Lan, quả thật không giống Mạc Danh, có vài phần bóng dáng của Phong Bắc Trần, nếu Mạc Danh biết rõ chân tướng mình đội nón xanh, biết rõ hòn ngọc quý trên tay chính là con của người khác, không biết hắn có bị tức chết hay không.
Nhìn sang Mạc Danh, thi pháp chấn động, dịch dung biến mất, gương mặt Miêu Nghị xuất hiện.
- Miêu tặc!
Trong đám người có người kinh hô, Miêu Nghị đã không phải mới lần đầu tiên xuất hiện trong Linh Lung tông, không ít người đều biết hắn. Không ai nghĩ tới thực lực Miêu Nghị đã mạnh như vậy, ngay cả Miêu Quân Di không có sức hoàn thủ.
- Miêu Nghị!
Mạc Danh cũng kinh ngạc, nói:
- Là ngươi cứu Tử Dương?
Lúc trước ai cũng biết Miêu Nghị bắt cóc Yêu Nhược Tiên ra khỏi Linh Lung tông, không ít người hoài nghi Yêu Nhược Tiên còn ở trong tay Miêu Nghị. Lúc này Miêu Nghị đột nhiên chạy tới bắt Miêu Quân Di và Mạc Quân Lan, Mạc Danh mới có nghi ngờ như thế.
Ánh mắt Hạng Bách Đình kinh nghi bất định, đệ tử của hắn theo dõi Miêu Nghị, hắn cũng biết việc này.
Cái gì Tử Dương lão Dương.
Miêu Nghị cười lớn, nói:
- Bảo với Phong Bắc Trần, đệ tử hắn nằm trong tay lão tử, nếu người của ta thiếu cọng tóc nào, ta sẽ cho hắn đẹp mặt.
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 1734: Sát tinh Linh Lung tông (Thượng)
10.0/10 từ 43 lượt.