Phi Thiên
Chương 1548: Cái yếm đó là thế nào? (Thượng)
Vân Tri Thu không biết vì sao hắn cải biến chủ ý, lại nhìn ra nội đường, nói:
- Ta đi thích hợp không?
Ngụ ý nói Khấu Văn Lam ở phía sau.
Miêu Nghị cười nói:
- Thủ hạ báo lại, nói Khấu Văn Lam đã đi.
Vừa nói như vậy, Vân Tri Thu cũng yên tâm, cũng tiến lên ôm tay hắn, vừa đi vừa cười nói:
- Gần đây ngươi không đi tìm ta, ta vẫn muốn hỏi xảy ra chuyện gì, nghe nói vì đối phó Hắc Vương, người khu chỉ có một mình Hạ Hầu Long Thành quay về, khu đông có ba người, hơn sáu mươi tu sĩ Kim Liên chết trận?
- Hiện tại sống không khá giả, vị trí thống lĩnh thành đông xuống dốc nên ta phải cố gắng, sợ có người làm chuyện xấu sau lưng. Về phần những người kia đã chết thật, trong tay Hắc Vương có một kiện pháp bảo quá lợi hại, nói đến cũng có quan hệ với Âm Hồn Thông Dương Quyết của Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu...
Miêu Nghị cũng kể tình hình đại khái.
Vân Tri Thu nghe kể cũng hãi hùng khiếp vía, xem như hiểu rõ, nam nhân mình dùng mạng đổi lấy vị trí thống lĩnh, nếu đổi lại là nàng trong tình cảnh khi đó, chắc chắn phải chết không nghi ngờ, trong tình huống nguy cấp, nam nhân của mình lại biến nguy thành an.
Có một số việc nàng không dám nói ra, mỗi lần Miêu Nghị đi ra ngoài đều đùa với mạng của mình, nàng thật sợ có một ngày Miêu Nghị thất thủ không về được, đây không phải chuyện đáng sợ nhất, mỗi lần xảy ra chuyện không có người nào mỗi lần đều may mắn vượt qua, nhưng đã đi lên con đường này chỉ có thể bất đắc dĩ tiến lên mà thôi...
Miêu Nghị đã tập mãi thành quen, không biết có cái gì, hắn không cho rằng mình may mắn, có một số việc phải xem ứng phó vào thời khắc mấu chốt, hắn trải qua nhiều nên hiểu rõ.
Nhưng sau khi Vân Tri Thu nghe lại ôm hắn, trán tựa vào vai hắn, Miêu Nghị hỏi nàng làm sao, nàng không nói gì cả, chỉ ôm hắn thật chặc và khóc, Miêu Nghị không rõ vì sao, nàng không muốn hắn lo lắng dư thừa, ít đi một ít tạp niệm sẽ có thể cứu mạng hắn vào lúc nguy cấp.
Cảm xúc có thể lây nhiễm, Miêu Nghị phát giác tâm tư của nàng, lúc này nhìn ra phía sau, nói:
- Còn trong sân, cẩn thận có người bay phía trên nhìn thấy.
Vân Tri Thu thu liễm cảm xúc, kéo tay hắn đi vào phòng, nói:
- Động thiên phúc địa đâu? Thống lĩnh Thiên đình được cấp một động thiên phúc địa mà?
Lời này nghe quen tai, hơi có dư vị, trước đó Hoàng Phủ Quân Nhu cũng đã nói như thế, lúc trước nàng lúc trước cũng lấy cớ đi động thiên phúc địa.
Nghĩ đến vẫn còn hãi hùng khiếp vía, lại nghĩ tới Hoàng Phủ Quân Nhu đã rời đi, hắn dẫn Vân Tri Thu tới trước điện thờ.
Thái độ đối đãi với Vân Tri Thu khác với Hoàng Phủ Quân Nhu rất nhiều, Miêu Nghị chủ động dẫn nàng tới gần pháp khí thu thập nguyện lực châu.
Sau khi nhìn kỹ sự thần kỳ của pháp khí thu thập nguyện lực châu tại đây, Vân Tri Thu nói:
- Pháp khí thu thập nguyện lực châu cùng loại với Tiểu Thế Giới, chỉ có điều tăng cường khống chế với cấp dưới, cũng tránh hình thức giao nộp, nếu không tại Tiểu Thế Giới không có tinh linh liên hệ, tránh tình trạng không biết cấp dưới đi nơi nào.
- Thì ra là thế.
Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ.
Vân Tri Thu kéo hắn vào phòng ngủ.
Tâm tình Miêu đại quan nhân nặng nề, đi vào phòng ngủ lúc trước, đẩy cửa phòng ngủ ra... Miêu Nghị ngẩn người.
Trên giường lộn xộn, Hoàng Phủ Quân Nhu lại không thu thập giúp hắn, quá phận nhất là, tại sao cái yếm nằm tại đó?
Càng làm Miêu Nghị phát điên lên, tại sao ném cái yếm trên giường, nó quá thu hút sự chú ý.
Tâm tình Miêu Nghị rối loạn, nội tâm mắng Hoàng Phủ Quân Nhu là kẻ gây tai hoạ, điên rồi!
Vân Tri Thu cứng sờ, nàng không dời nửa bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giường ngủ, nhìn chằm chằm cái yếm trên giường, nàng cau mày sau đó từ từ nhìn sang Miêu Nghị, ánh mắt lạnh lẽo.
Miêu Nghị có tâm muốn chết ngay lập tức, dù vậy mặt ngoài vẫn giả vờ ngạc nhiên, hắn nói:
- Khấu Văn Lam làm trò quỷ gì thế? Tên ẻo lả này mặc yếm sao? Hay là nữ nhân của hắn?
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?
Vân Tri Thu trả lời lạnh nhạt, ánh mắt vẫn lườm mái tóc không được chảy chỉnh tề của Miêu Nghị, hắn buôn tay Miêu Nghị sau đó đi về phía giường ngủ. Ánh mắt nhìn hình ảnh lộn xộn trên giường, nói:
- Đây là kiệt tác của Khấu Văn Lam?
Miêu Nghị cười nói:
- Trừ hắn còn có thể là ai, sau khi ta tiếp nhận vị trí thống lĩnh, mấy ngày qua còn bận việc, ta phải tiếp đám chưởng quầy lớn nhỏ đấy.
- Giải thích nhiều như vậy làm gì, ta cũng không nói là kiệt tác của ngươi.
Vân Tri Thu mỉa mai một câu, cúi người duỗi tay cầm cái yếm lên xem xét, cái mũi còn ngửi ngửi, nàng cau mày khi ngửi thấy hương thơm trên đó, tiện tay ném cái yếm lên giường.
- Khấu Văn Lam cũng thật sự là, không thu thập thứ này sạch sẽ.
Nàng đi tới trước bàn trang điểm, chỉ vào ghế và nói:
- Ngồi xuống, ta sẽ chải tóc giúp ngươi.
Miêu Nghị không được tự nhiên, nói:
- Nơi này loạn thất bát tao, nên ra ngoài đi.
- Bảo ngươi ngồi ngươi cứ ngồi, sửa tấm gương cho ngay ngắn.
Vân Tri Thu chỉ vào ghế, ngữ khí không cho phép cự tuyệt.
Miêu Nghị đành phải ngồi xuống, Vân Tri Thu đi ra sau lưng chải tóc giúp hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau trong gương, đột nhiên nàng cúi xuống ôm hắn, vành tai chạm vào tóc mai Miêu Nghị.
- Phu quân, chúng ta không thân mật lâu rồi, vẫn bất tiện, hôm nay đúng lúc, có muốn ta không?
Nội tâm Miêu Nghị đổ mồ hôi, trước kia quá vội vàng, trên người còn dấu răng Hoàng Phủ cắn, một khi cởi quần áo sẽ lòi đuôi, huống chi vừa rồi mới quan hệ với Hoàng Phủ Quân Nhu tại nơi này, hiện tại mình còn làm với phu nhân chính thức tại đây, vậy thì quá phận! Hắn ôm nàng và nói:
- Đương nhiên muốn, nhưng hôm nay không thích hợp, khẳng định còn chưởng quầy khác tới đây bái phỏng, hôm nào ta đi bên ngươi.
- Như vậy ah!
Vân Tri Thu nhì chằm chằm vào mắt hắn trong gương, chợt thôi, sửa sang mái tóc cho hắn và đổi chủ đề:
- Nghe nói người đếm chúc mừng xếp thành đội, mấy ngày nay thu lễ mỏi tay đúng không?
Nói đến chyện này, Miêu Nghị cười ha hả, tay cầm vòng tay trữ vật giao cho nàng.
- Là hơi nhiều, tạm thời ta không có thời gian nhìn, nơi này không có người đáng tin, không dễ kiểm kê, đồ vật đều ở bên trong, ngươi về giao cho Thiên Nhi, Tuyết Nhi sửa sang lại, ngươi nhìn trúng cái gì cứ lấy đi.
Vân Tri Thu cầm vòng tay trữ vật xem xét, cũng cười lớn:
- Xem ra phu quân thật sự thăng quan phát tài rồi, được, ta sẽ mau chóng kiểm kê, qua mấy ngày nữa lại cầm cho ngươi.
Miêu Nghị:
- Ngươi xem mà xử lý, ta không có thời gian làm việc này, cứ giao bái thiếp cho ta là được, như vậy ta cũng biết là người nào tặng.
Vân Tri Thu lắc đầu:
- Ngươi mới vừa lên chức, không thể không hiếu kính cấp trên. Như vậy đi, lưu một nửa cho chúng ta xử lý, ngươi cầm một nửa khác đưa tới chỗ Khấu Văn Lam và Bích Nguyệt phu nhân đi, ta sẽ giữ lại cho ngươi, lúc cần cứ tới lấy.
Phi Thiên
- Ta đi thích hợp không?
Ngụ ý nói Khấu Văn Lam ở phía sau.
Miêu Nghị cười nói:
- Thủ hạ báo lại, nói Khấu Văn Lam đã đi.
Vừa nói như vậy, Vân Tri Thu cũng yên tâm, cũng tiến lên ôm tay hắn, vừa đi vừa cười nói:
- Gần đây ngươi không đi tìm ta, ta vẫn muốn hỏi xảy ra chuyện gì, nghe nói vì đối phó Hắc Vương, người khu chỉ có một mình Hạ Hầu Long Thành quay về, khu đông có ba người, hơn sáu mươi tu sĩ Kim Liên chết trận?
- Hiện tại sống không khá giả, vị trí thống lĩnh thành đông xuống dốc nên ta phải cố gắng, sợ có người làm chuyện xấu sau lưng. Về phần những người kia đã chết thật, trong tay Hắc Vương có một kiện pháp bảo quá lợi hại, nói đến cũng có quan hệ với Âm Hồn Thông Dương Quyết của Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu...
Miêu Nghị cũng kể tình hình đại khái.
Vân Tri Thu nghe kể cũng hãi hùng khiếp vía, xem như hiểu rõ, nam nhân mình dùng mạng đổi lấy vị trí thống lĩnh, nếu đổi lại là nàng trong tình cảnh khi đó, chắc chắn phải chết không nghi ngờ, trong tình huống nguy cấp, nam nhân của mình lại biến nguy thành an.
Có một số việc nàng không dám nói ra, mỗi lần Miêu Nghị đi ra ngoài đều đùa với mạng của mình, nàng thật sợ có một ngày Miêu Nghị thất thủ không về được, đây không phải chuyện đáng sợ nhất, mỗi lần xảy ra chuyện không có người nào mỗi lần đều may mắn vượt qua, nhưng đã đi lên con đường này chỉ có thể bất đắc dĩ tiến lên mà thôi...
Miêu Nghị đã tập mãi thành quen, không biết có cái gì, hắn không cho rằng mình may mắn, có một số việc phải xem ứng phó vào thời khắc mấu chốt, hắn trải qua nhiều nên hiểu rõ.
Nhưng sau khi Vân Tri Thu nghe lại ôm hắn, trán tựa vào vai hắn, Miêu Nghị hỏi nàng làm sao, nàng không nói gì cả, chỉ ôm hắn thật chặc và khóc, Miêu Nghị không rõ vì sao, nàng không muốn hắn lo lắng dư thừa, ít đi một ít tạp niệm sẽ có thể cứu mạng hắn vào lúc nguy cấp.
Cảm xúc có thể lây nhiễm, Miêu Nghị phát giác tâm tư của nàng, lúc này nhìn ra phía sau, nói:
- Còn trong sân, cẩn thận có người bay phía trên nhìn thấy.
Vân Tri Thu thu liễm cảm xúc, kéo tay hắn đi vào phòng, nói:
- Động thiên phúc địa đâu? Thống lĩnh Thiên đình được cấp một động thiên phúc địa mà?
Lời này nghe quen tai, hơi có dư vị, trước đó Hoàng Phủ Quân Nhu cũng đã nói như thế, lúc trước nàng lúc trước cũng lấy cớ đi động thiên phúc địa.
Nghĩ đến vẫn còn hãi hùng khiếp vía, lại nghĩ tới Hoàng Phủ Quân Nhu đã rời đi, hắn dẫn Vân Tri Thu tới trước điện thờ.
Thái độ đối đãi với Vân Tri Thu khác với Hoàng Phủ Quân Nhu rất nhiều, Miêu Nghị chủ động dẫn nàng tới gần pháp khí thu thập nguyện lực châu.
Sau khi nhìn kỹ sự thần kỳ của pháp khí thu thập nguyện lực châu tại đây, Vân Tri Thu nói:
- Pháp khí thu thập nguyện lực châu cùng loại với Tiểu Thế Giới, chỉ có điều tăng cường khống chế với cấp dưới, cũng tránh hình thức giao nộp, nếu không tại Tiểu Thế Giới không có tinh linh liên hệ, tránh tình trạng không biết cấp dưới đi nơi nào.
- Thì ra là thế.
Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ.
Vân Tri Thu kéo hắn vào phòng ngủ.
Tâm tình Miêu đại quan nhân nặng nề, đi vào phòng ngủ lúc trước, đẩy cửa phòng ngủ ra... Miêu Nghị ngẩn người.
Trên giường lộn xộn, Hoàng Phủ Quân Nhu lại không thu thập giúp hắn, quá phận nhất là, tại sao cái yếm nằm tại đó?
Càng làm Miêu Nghị phát điên lên, tại sao ném cái yếm trên giường, nó quá thu hút sự chú ý.
Tâm tình Miêu Nghị rối loạn, nội tâm mắng Hoàng Phủ Quân Nhu là kẻ gây tai hoạ, điên rồi!
Vân Tri Thu cứng sờ, nàng không dời nửa bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giường ngủ, nhìn chằm chằm cái yếm trên giường, nàng cau mày sau đó từ từ nhìn sang Miêu Nghị, ánh mắt lạnh lẽo.
Miêu Nghị có tâm muốn chết ngay lập tức, dù vậy mặt ngoài vẫn giả vờ ngạc nhiên, hắn nói:
- Khấu Văn Lam làm trò quỷ gì thế? Tên ẻo lả này mặc yếm sao? Hay là nữ nhân của hắn?
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?
Vân Tri Thu trả lời lạnh nhạt, ánh mắt vẫn lườm mái tóc không được chảy chỉnh tề của Miêu Nghị, hắn buôn tay Miêu Nghị sau đó đi về phía giường ngủ. Ánh mắt nhìn hình ảnh lộn xộn trên giường, nói:
- Đây là kiệt tác của Khấu Văn Lam?
Miêu Nghị cười nói:
- Trừ hắn còn có thể là ai, sau khi ta tiếp nhận vị trí thống lĩnh, mấy ngày qua còn bận việc, ta phải tiếp đám chưởng quầy lớn nhỏ đấy.
- Giải thích nhiều như vậy làm gì, ta cũng không nói là kiệt tác của ngươi.
Vân Tri Thu mỉa mai một câu, cúi người duỗi tay cầm cái yếm lên xem xét, cái mũi còn ngửi ngửi, nàng cau mày khi ngửi thấy hương thơm trên đó, tiện tay ném cái yếm lên giường.
- Khấu Văn Lam cũng thật sự là, không thu thập thứ này sạch sẽ.
Nàng đi tới trước bàn trang điểm, chỉ vào ghế và nói:
- Ngồi xuống, ta sẽ chải tóc giúp ngươi.
Miêu Nghị không được tự nhiên, nói:
- Nơi này loạn thất bát tao, nên ra ngoài đi.
- Bảo ngươi ngồi ngươi cứ ngồi, sửa tấm gương cho ngay ngắn.
Vân Tri Thu chỉ vào ghế, ngữ khí không cho phép cự tuyệt.
Miêu Nghị đành phải ngồi xuống, Vân Tri Thu đi ra sau lưng chải tóc giúp hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau trong gương, đột nhiên nàng cúi xuống ôm hắn, vành tai chạm vào tóc mai Miêu Nghị.
- Phu quân, chúng ta không thân mật lâu rồi, vẫn bất tiện, hôm nay đúng lúc, có muốn ta không?
Nội tâm Miêu Nghị đổ mồ hôi, trước kia quá vội vàng, trên người còn dấu răng Hoàng Phủ cắn, một khi cởi quần áo sẽ lòi đuôi, huống chi vừa rồi mới quan hệ với Hoàng Phủ Quân Nhu tại nơi này, hiện tại mình còn làm với phu nhân chính thức tại đây, vậy thì quá phận! Hắn ôm nàng và nói:
- Đương nhiên muốn, nhưng hôm nay không thích hợp, khẳng định còn chưởng quầy khác tới đây bái phỏng, hôm nào ta đi bên ngươi.
- Như vậy ah!
Vân Tri Thu nhì chằm chằm vào mắt hắn trong gương, chợt thôi, sửa sang mái tóc cho hắn và đổi chủ đề:
- Nghe nói người đếm chúc mừng xếp thành đội, mấy ngày nay thu lễ mỏi tay đúng không?
Nói đến chyện này, Miêu Nghị cười ha hả, tay cầm vòng tay trữ vật giao cho nàng.
- Là hơi nhiều, tạm thời ta không có thời gian nhìn, nơi này không có người đáng tin, không dễ kiểm kê, đồ vật đều ở bên trong, ngươi về giao cho Thiên Nhi, Tuyết Nhi sửa sang lại, ngươi nhìn trúng cái gì cứ lấy đi.
Vân Tri Thu cầm vòng tay trữ vật xem xét, cũng cười lớn:
- Xem ra phu quân thật sự thăng quan phát tài rồi, được, ta sẽ mau chóng kiểm kê, qua mấy ngày nữa lại cầm cho ngươi.
Miêu Nghị:
- Ngươi xem mà xử lý, ta không có thời gian làm việc này, cứ giao bái thiếp cho ta là được, như vậy ta cũng biết là người nào tặng.
Vân Tri Thu lắc đầu:
- Ngươi mới vừa lên chức, không thể không hiếu kính cấp trên. Như vậy đi, lưu một nửa cho chúng ta xử lý, ngươi cầm một nửa khác đưa tới chỗ Khấu Văn Lam và Bích Nguyệt phu nhân đi, ta sẽ giữ lại cho ngươi, lúc cần cứ tới lấy.
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 1548: Cái yếm đó là thế nào? (Thượng)
10.0/10 từ 43 lượt.