Phi Thiên
Chương 1392: Mới đến Đại Ma Thiên
Vân Tri Thu quay đầu nói:
- Muội muội dưới tay có nhiều người, lát về hãy xem kỹ giúp ta, nếu có người thích hợp thì mang đến cho ta xem.
Tần Vi Vi cố nặn ra nụ cười gật đầu đồng ý, thấy Lão Bản Nương thỉnh thoảng giơ chân chọt mông Miêu Nghị, nàng đồng tình nhìn hắn làm vẻ mặt bất đắc dĩ. Không ngờ đường đường là cung chủ mà bị phu nhân đối xử như thế.
Trong đầu Tần Vi Vi nảy ra một ý nghĩ, có lẽ Vân Tri Thu gả cho Miêu Nghị không làm tròn trách nhiệm phu nhân, không chăm sóc tốt cho nam nhân này. Một nữ nhân sao có thể làm vậy với trượng phu của mình? Tần Vi Vi hơi hiểu tại sao Miêu Nghị lén chuồn đi, có lẽ vì không chịu nổi bị ngược đãi. Ở trước mặt người ngoài mà Vân Tri Thu còn làm như thế thì trong nhà nàng còn như thế nào nữa?
Tần Vi Vi suy nghĩ hiểu thấu rồi bỗng thấy xót xa cho Miêu Nghị. Nam nhân năm xưa cưỡi long câu, huơ thương rống to ‘Miêu Nghị ở đây, ai dám chiến với ta!’ trong thiên quân vạn mã vậy mà lưu lạc đến mức này. Nếu nàng và hắn bên nhau thì tuyệt đối sẽ không khiến hắn chịu uất ức như vậy.
Núi cao đâm mây, đại khí trấn thiên hạ!
Hương phi tháp trực tiếp lướt qua không trung đáp xuống sơn môn Đại Ma Thiên. Không cần thông báo, Vân Tri Thu là chiêu bài, nàng cùng Miêu Nghị đi song song vào sơn môn. Bình thường Vân Tri Thu sẽ trực tiếp bay lên núi, bây giờ Miêu Nghị lần đầu tiên đến bái phỏng nên không thể thất lễ, cần làm theo quy định.
Tần Vi Vi hơi căng thẳng theo sau hai người, nàng chưa từng nghĩ có ngày được đến chốn cao cấp như vậy. Đặc biệt năm chữ to hàng ngang trên cổng sơn môn, đại khí trấn thiên hạ!
Khí thế phi phàm, liếc sơ đã khiếp hồn người, toát ra bá khí, quả nhiên có khí thế trấn thiên hạ. Nơi này là chỗ Ma Thánh Vân Ngạo Thiên đệ nhất nhân thiên hạ tiềm tu, có thể nói là chỗ chí cao vô thượng trong thiên hạ, hỏi sao Tần Vi Vi không căng thẳng được?
Mộc Tượng, Thạch Tượng thu hương phi tháp đi theo sau. Trước kia Mộc Tượng không dám bước vào Đại Ma Thiên, bây giờ đã hoàn toàn cắt đứt liên quan với Vô Lương Thiên, hoàn toàn thành người hầu cận của Vân Tri Thu nên có tư cách vào đây.
Thế núi hùng vĩ, vách đá hai bên dựng thẳng, thương tùng đá cheo leo, núi phương xa có tiếng hổ gầm vượn hú không dứt. Đoàn người đi dọc theo đường đá xẻ ngọn núi ra. Miêu Nghị và Vân Tri Thu đi song song. Vân Tri Thu đầu đội phượng quan, đoan trang quý khí, váy dài kéo lê sau lưng.
Mọi người chưa lên núi đã nghe phía trước không ngừng có tiếng gầm như quỷ khóc sói tru và tiếng kêu gọi:
- Đại tỷ đến! Tỷ phu đến!
Miêu Nghị và Vân Tri Thu liếc nhau, nghe bên trong xen lẫn thanh âm quen thuộc.
Vù vù vù vù vù!
Các bóng người bay xuống sườn núi, chốc lát sau đã xuất hiện hơn trăm người nhìn xuống như đang xem náo nhiệt.
Vân Tri Thu ngoái đầu cười nói:
Miêu Nghị cười gượng, da đầu tê dại. Đám thân thích này đúng là ngưu quỷ xà thần, không nhận ra ai.
Đã có người ở bên trên la hét, như Vân Phi Dương gân cổ la to:
- Tỷ phu, sao đi đường chậm quá vậy? Có phải vì đại tỷ ở trên giường quá uy mãnh làm tỷ phu chân mềm như bún không? Có bấy nhiêu mà cũng dám đến Đại Ma Thiên!
Đám người cùng thế hệ cười phá lên. Chợt có người la, Vân Phi Dương bị người đá xuống bậc thang, lăn mấy vòng.
Vân Phi Dương bò dậy rống to:
- Tổ cha nó, ai dám...!
Tiếng rống ngừng bặt, người đạp Vân Phi Dương là phụ thân của gã, Vân Quảng đang mặt đen nhìn gã chằm chằm.
Cơ mặt Vân Phi Dương cứng ngắc, miệng khép mở xám xịt thấp cái đầu trốn sang một bên.
Vân Tri Thu nhướng mày, mắt sáng lóe tia tàn nhẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Phi Dương co ro.
Vân Tri Thu quay đầu cười ngại ngùng với Tần Vi Vi:
- Muội tử, đừng để trong lòng lời của số ít người nói năng tùy tiện.
Tần Vi Vi cười bẻn lẽn, nàng chưa trải qua chuyện nam nữ nên không nghe lọt tai lời hạ lưu như thế được.
Miêu Nghị nói thầm trong bụng, thật sự là số ít người sao? Hình như người Vân gia nào ta quen đều ăn nói bỗ bã, phu nhân cũng chẳng tốt hơn bọn họ. Cùng là quạ cần gì chê người ta đen!
Đi lên cái pha đón khách, hai phu thê cùng nhau hành lễ chào các trưởng bối:
- Tam cô, lục thúc, bát thúc...
Mặt sau có quá nhiều cô phụ, thẩm thẩm, đặc biệt là thẩm thẩm. Cô phụ còn đỡ chịu, Đại Ma Thiên bị đạo đức trói buộc nên chưa có vụ một nữ nhân được mấy trượng phu, nhưng thẩm thẩm thì khác, số nhiều thì một người có chục, hai chục thẩm thẩm.
Tần Vi Vi đứng chung với Mộc Tượng, Thạch Tượng nhìn hoa mắt. Bảy cô tám dì trong truyền thuyết cũng không bằng một góc tình hình trước mắt, rất là náo nhiệt.
Chào xong lục thúc Vân Khiếu đứng đầu lo việc trong các huynh tỷ đệ lên tiếng:
- Thông báo đi, cô gia mới đến cửa, mở tiệc lớn đón gió tẩy trần, lát nữa không ai được vắng mặt. Dù có vui hay không toàn bộ phải đến dự!
Vân Khiếu nói xong có người đi sắp xếp. Đám nữ nhân lao nhao kéo Vân Tri Thu đi, Miêu Nghị thì bị đám nam nhân cười lớn lôi đi như sắp đánh lộn.
Vân Tri Thu đầu đội phượng quan, ăn mặc như mẫu nghi thiên hạ rất bắt mắt trong đám nữ nhân. Các nữ nhân không ngừng khen đồ của Vân Tri Thu thật đẹp, mắt sáng rực hâm mộ. Không phải bọn họ không làm ra được mà vì bộ đồ duy ngã độc tôn thế này bọn họ không dám mặc lung tung tại đây, chỉ có thể hâm mộ.
Vân Tri Thu cười tươi như hoa, mặt mày hớn hở trong tiếng khen ngợi của đám nữ nhân. Áo gấm về nhà mẹ đẻ, nữ nhân phong cảnh khoe khoang là một trong những khâu quan trọng nhất, then chốt nhất, chứng minh sau khi mình gả đi đã sống rất tốt.
Miêu Nghị thì cười cứng da mặt. Đám người cùng thế hệ kéo hắn đi, rất nhanh thảo luận về nữ nhân, khiến hắn chính thức cảm nhận được cái gì gọi là nói năng tùy tiện.
Có người cấp dưới tặng cho hai mỹ nhân, tỷ phu mới đến nên họ quyết định hy sinh tặng cho tỷ phu dùng. Bảo hắn đừng khách sáo, đã chuẩn bị sẵn chỗ luôn rồi, sẽ không để đại tỷ biết. Có người không cam lòng yếu thế nói chờ chút nữa cũng sẽ kiếm mấy mỹ nhân tặng cho. Có người nói đại tỷ lúc trước ở trong Đại Ma Thiên siêu bá đạo, trong chuyện phòng the có bá đạo vậy không? Có người còn hỏi lúc đại tỷ ở cùng tỷ phu có còn trinh không?
Miêu Nghị muốn phun nước miếng vào mặt đám người này. Toàn cái thứ gì đâu! Giờ thì Miêu Nghị đã hiểu, Vân Tri Thu so với đám súc sinh này thật là rất nhã nhặn, Miêu Nghị có cảm giác vào ổ sói, nhưng hắn vẫn phải nặn nụ cười ruồi.
Phi Thiên
- Muội muội dưới tay có nhiều người, lát về hãy xem kỹ giúp ta, nếu có người thích hợp thì mang đến cho ta xem.
Tần Vi Vi cố nặn ra nụ cười gật đầu đồng ý, thấy Lão Bản Nương thỉnh thoảng giơ chân chọt mông Miêu Nghị, nàng đồng tình nhìn hắn làm vẻ mặt bất đắc dĩ. Không ngờ đường đường là cung chủ mà bị phu nhân đối xử như thế.
Trong đầu Tần Vi Vi nảy ra một ý nghĩ, có lẽ Vân Tri Thu gả cho Miêu Nghị không làm tròn trách nhiệm phu nhân, không chăm sóc tốt cho nam nhân này. Một nữ nhân sao có thể làm vậy với trượng phu của mình? Tần Vi Vi hơi hiểu tại sao Miêu Nghị lén chuồn đi, có lẽ vì không chịu nổi bị ngược đãi. Ở trước mặt người ngoài mà Vân Tri Thu còn làm như thế thì trong nhà nàng còn như thế nào nữa?
Tần Vi Vi suy nghĩ hiểu thấu rồi bỗng thấy xót xa cho Miêu Nghị. Nam nhân năm xưa cưỡi long câu, huơ thương rống to ‘Miêu Nghị ở đây, ai dám chiến với ta!’ trong thiên quân vạn mã vậy mà lưu lạc đến mức này. Nếu nàng và hắn bên nhau thì tuyệt đối sẽ không khiến hắn chịu uất ức như vậy.
Núi cao đâm mây, đại khí trấn thiên hạ!
Hương phi tháp trực tiếp lướt qua không trung đáp xuống sơn môn Đại Ma Thiên. Không cần thông báo, Vân Tri Thu là chiêu bài, nàng cùng Miêu Nghị đi song song vào sơn môn. Bình thường Vân Tri Thu sẽ trực tiếp bay lên núi, bây giờ Miêu Nghị lần đầu tiên đến bái phỏng nên không thể thất lễ, cần làm theo quy định.
Tần Vi Vi hơi căng thẳng theo sau hai người, nàng chưa từng nghĩ có ngày được đến chốn cao cấp như vậy. Đặc biệt năm chữ to hàng ngang trên cổng sơn môn, đại khí trấn thiên hạ!
Khí thế phi phàm, liếc sơ đã khiếp hồn người, toát ra bá khí, quả nhiên có khí thế trấn thiên hạ. Nơi này là chỗ Ma Thánh Vân Ngạo Thiên đệ nhất nhân thiên hạ tiềm tu, có thể nói là chỗ chí cao vô thượng trong thiên hạ, hỏi sao Tần Vi Vi không căng thẳng được?
Mộc Tượng, Thạch Tượng thu hương phi tháp đi theo sau. Trước kia Mộc Tượng không dám bước vào Đại Ma Thiên, bây giờ đã hoàn toàn cắt đứt liên quan với Vô Lương Thiên, hoàn toàn thành người hầu cận của Vân Tri Thu nên có tư cách vào đây.
Thế núi hùng vĩ, vách đá hai bên dựng thẳng, thương tùng đá cheo leo, núi phương xa có tiếng hổ gầm vượn hú không dứt. Đoàn người đi dọc theo đường đá xẻ ngọn núi ra. Miêu Nghị và Vân Tri Thu đi song song. Vân Tri Thu đầu đội phượng quan, đoan trang quý khí, váy dài kéo lê sau lưng.
Mọi người chưa lên núi đã nghe phía trước không ngừng có tiếng gầm như quỷ khóc sói tru và tiếng kêu gọi:
- Đại tỷ đến! Tỷ phu đến!
Miêu Nghị và Vân Tri Thu liếc nhau, nghe bên trong xen lẫn thanh âm quen thuộc.
Vù vù vù vù vù!
Các bóng người bay xuống sườn núi, chốc lát sau đã xuất hiện hơn trăm người nhìn xuống như đang xem náo nhiệt.
Vân Tri Thu ngoái đầu cười nói:
Miêu Nghị cười gượng, da đầu tê dại. Đám thân thích này đúng là ngưu quỷ xà thần, không nhận ra ai.
Đã có người ở bên trên la hét, như Vân Phi Dương gân cổ la to:
- Tỷ phu, sao đi đường chậm quá vậy? Có phải vì đại tỷ ở trên giường quá uy mãnh làm tỷ phu chân mềm như bún không? Có bấy nhiêu mà cũng dám đến Đại Ma Thiên!
Đám người cùng thế hệ cười phá lên. Chợt có người la, Vân Phi Dương bị người đá xuống bậc thang, lăn mấy vòng.
Vân Phi Dương bò dậy rống to:
- Tổ cha nó, ai dám...!
Tiếng rống ngừng bặt, người đạp Vân Phi Dương là phụ thân của gã, Vân Quảng đang mặt đen nhìn gã chằm chằm.
Cơ mặt Vân Phi Dương cứng ngắc, miệng khép mở xám xịt thấp cái đầu trốn sang một bên.
Vân Tri Thu nhướng mày, mắt sáng lóe tia tàn nhẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Phi Dương co ro.
Vân Tri Thu quay đầu cười ngại ngùng với Tần Vi Vi:
- Muội tử, đừng để trong lòng lời của số ít người nói năng tùy tiện.
Tần Vi Vi cười bẻn lẽn, nàng chưa trải qua chuyện nam nữ nên không nghe lọt tai lời hạ lưu như thế được.
Miêu Nghị nói thầm trong bụng, thật sự là số ít người sao? Hình như người Vân gia nào ta quen đều ăn nói bỗ bã, phu nhân cũng chẳng tốt hơn bọn họ. Cùng là quạ cần gì chê người ta đen!
Đi lên cái pha đón khách, hai phu thê cùng nhau hành lễ chào các trưởng bối:
- Tam cô, lục thúc, bát thúc...
Mặt sau có quá nhiều cô phụ, thẩm thẩm, đặc biệt là thẩm thẩm. Cô phụ còn đỡ chịu, Đại Ma Thiên bị đạo đức trói buộc nên chưa có vụ một nữ nhân được mấy trượng phu, nhưng thẩm thẩm thì khác, số nhiều thì một người có chục, hai chục thẩm thẩm.
Tần Vi Vi đứng chung với Mộc Tượng, Thạch Tượng nhìn hoa mắt. Bảy cô tám dì trong truyền thuyết cũng không bằng một góc tình hình trước mắt, rất là náo nhiệt.
Chào xong lục thúc Vân Khiếu đứng đầu lo việc trong các huynh tỷ đệ lên tiếng:
- Thông báo đi, cô gia mới đến cửa, mở tiệc lớn đón gió tẩy trần, lát nữa không ai được vắng mặt. Dù có vui hay không toàn bộ phải đến dự!
Vân Khiếu nói xong có người đi sắp xếp. Đám nữ nhân lao nhao kéo Vân Tri Thu đi, Miêu Nghị thì bị đám nam nhân cười lớn lôi đi như sắp đánh lộn.
Vân Tri Thu đầu đội phượng quan, ăn mặc như mẫu nghi thiên hạ rất bắt mắt trong đám nữ nhân. Các nữ nhân không ngừng khen đồ của Vân Tri Thu thật đẹp, mắt sáng rực hâm mộ. Không phải bọn họ không làm ra được mà vì bộ đồ duy ngã độc tôn thế này bọn họ không dám mặc lung tung tại đây, chỉ có thể hâm mộ.
Vân Tri Thu cười tươi như hoa, mặt mày hớn hở trong tiếng khen ngợi của đám nữ nhân. Áo gấm về nhà mẹ đẻ, nữ nhân phong cảnh khoe khoang là một trong những khâu quan trọng nhất, then chốt nhất, chứng minh sau khi mình gả đi đã sống rất tốt.
Miêu Nghị thì cười cứng da mặt. Đám người cùng thế hệ kéo hắn đi, rất nhanh thảo luận về nữ nhân, khiến hắn chính thức cảm nhận được cái gì gọi là nói năng tùy tiện.
Có người cấp dưới tặng cho hai mỹ nhân, tỷ phu mới đến nên họ quyết định hy sinh tặng cho tỷ phu dùng. Bảo hắn đừng khách sáo, đã chuẩn bị sẵn chỗ luôn rồi, sẽ không để đại tỷ biết. Có người không cam lòng yếu thế nói chờ chút nữa cũng sẽ kiếm mấy mỹ nhân tặng cho. Có người nói đại tỷ lúc trước ở trong Đại Ma Thiên siêu bá đạo, trong chuyện phòng the có bá đạo vậy không? Có người còn hỏi lúc đại tỷ ở cùng tỷ phu có còn trinh không?
Miêu Nghị muốn phun nước miếng vào mặt đám người này. Toàn cái thứ gì đâu! Giờ thì Miêu Nghị đã hiểu, Vân Tri Thu so với đám súc sinh này thật là rất nhã nhặn, Miêu Nghị có cảm giác vào ổ sói, nhưng hắn vẫn phải nặn nụ cười ruồi.
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 1392: Mới đến Đại Ma Thiên
10.0/10 từ 43 lượt.