Phi Thiên
Chương 124: Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội (3)
- Làm thế nào?
Ánh mắt Miêu Nghị sáng lên, đối phương có thể nói như vậy, chắc hẳn là có biện pháp.
- Chắc hẳn đại tiên đã lấy nội đan của Ngũ Hoa phu nhân, chỉ cần để nội đan ở trên người, thi pháp khẽ thúc giục nội đan tản mát ra một chút yêu khí là được. Bọn họ cố kỵ thân phận Bích Du thủy phủ của đại tiên, nhất định có thể giúp cho đại tiên thuận lợi vượt qua kiểm tra!
Bì Quân Tử cười nói.
Miêu Nghị cười gật đầu nói:
- Tốt! Cứ làm như vậy đi, nếu như thật sự có thể thành công, ta tha cho ngươi khỏi chết. Chỉ là còn cần thời gian hai tháng nữa, hai tháng này lại không thể đánh rắn động cỏ, ta biết đi nơi nào đây?
Không cần nói, tự nhiên là đi tới động phủ của Bì Quân Tử.
Ăn xong đồ ăn, tắt đống lửa, Miêu Nghị phóng người lên ngựa, tay cầm ngân thương, mở pháp nhãn ra, cảnh giác bốn phía.
Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, dưới màn đêm đom đóm từ từ bay lượn.
Trước mặt thỉnh thoảng truyền đến tiếng va chạm của sợi xích sắt, Bì Quân Tử đau đến mức mặt biến sắc, lại dày vò một trận, hai tay trói ra phía sau, khập khễnh nhanh chóng chạy như bay ở trước mặt, dẫn theo Hắc Thán chạy đi.
Động phủ của Bì Quân Tử cách nơi này cũng không xa, cũng chỉ mấy dặm đường, không bao lâu đã dẫn Miêu Nghị đến một ngọn núi đá thẳng đứng trong rừng, vòng vèo xuyên qua từng ngọn núi đá hình thù kỳ lạ, dừng lại ở trước một tòa động phủ hang đá.
Hình dáng địa hình của nơi này nếu như không phải đứng ở trước động phủ, quan sát từ những góc độ khác, chỉ sợ rất khó phát hiện nơi này còn ẩn giấu một động phủ.
Cửa vào động phủ cũng không cao lắm, ngồi trên lưng long câu sẽ đụng vào đầu, Miêu Nghị chỉ đành phải tung người xuống ngựa, đi theo phía sau Bì Quân Tử tiến vào trong động phủ âm trầm.
Đường hầm trong động giống như mê cung, nếu như không phải là có Bì Quân Tử dẫn đường, sợ là sẽ bị lạc đường, không hổ là chỗ ở của chuột tinh, rẽ Đông rẽ Tây một lúc lâu mới đi tới trong địa cung.
Từ trên quy mô của địa cung có thể nhìn ra, dường như nơi này đã từng hết sức phong quang, một chiếc ghế đá cao cao ở trên, rõ ràng là cho thủ hạ triều bái.
Dùng lời nói của Bì Quân Tử, y cũng đã từng có mười mấy tên tiểu yêu làm thủ hạ, cũng đã từng oai phong một thời.
Nhưng kể từ khi Ngũ Hoa phu nhân xuất hiện, đã hoàn toàn phá hủy cuộc sống hạnh phúc của y.
Trại chủ của y tức giận y để mất địa bàn liền thu toàn bộ nhân thủ về, mà y là con chuột tinh trên bờ lại không thể theo Ngũ Hoa phu nhân ở lâu dài dưới biển, cũng không thể nào triệu tập một đám tiểu yêu dưới biển ở trên bờ trường kỳ bồi tiếp y, vì vậy đã biến thành một kẻ cô độc không ai thân thích.
Trong động phủ đốt không ít trường minh du đăng, ánh đèn mờ tối, trên mặt đất xương trắng lẻ tẻ rải rác, có xương thú, cũng có đầu lâu của người, nhìn ra được Bì Quân Tử cũng đã ăn qua thịt người.
Hoàn cảnh trong động khác hẳn với hoàn cảnh sinh hoạt của nhân loại, cho người ta cảm giác âm khí trầm trầm, cũng có yêu khí nhàn nhạt bồi hồi quanh quẩn không tiêu tan, đích xác giống như là chỗ ở của yêu quái, chỉ sợ người bình thường đi vào sẽ bị dọa sợ đến không nhẹ.
Nhưng đối với Miêu Nghị người đã xông qua Vạn Trượng Hồng Trần, từng giết người, từng trừ quỷ, từng làm thịt yêu mà nói, chỉ là hoàn cảnh âm trầm kinh khủng không dọa ngã được hắn.
Ngắm nhìn đánh giá bốn phía một hồi, Miêu Nghị chợt hỏi:
- Sẽ không có người nào tới quấy rầy chứ?
Bì Quân Tử cười khổ nói:
- Ngoại trừ Ngũ Hoa phu nhân, đâu còn có ai tới quấy rầy tiểu nhân, hôm nay Ngũ Hoa phu nhân cũng không còn nữa, tiểu nhân đã thành kẻ cô độc thật sự rồi.
- Vậy thì tốt!
Miêu Nghị đưa tay vỗ vỗ bờ vai của y.
Trong nhẫn trữ vật bò ra một tên ‘tiểu tử’, bò đến đầu ngón tay của Miêu Nghị, thừa dịp Miêu Nghị vỗ vai Bì Quân Tử, lưỡi hái của nó đột nhiên đâm vào sau cổ của Bì Quân Tử.
- Đại tiên...
Thanh âm Bì Quân Tử phát trầm, hai mắt trợn trắng, ngã trên mặt đất bịch một tiếng.
Trên người bạch quang chợt lóe, lại biến thành chuột tinh lông xám, thân dài đến hai thước, răng nanh dài trầm trầm.
Miêu Nghị cong ngón tay bắn ra, con ‘tiểu tử’ kia rơi trên người đại chuột đang hôn mê.
Năm ngón tay mở ra lần nữa, đám ‘tiểu tử’ từ trong nhẫn trữ vật chen chúc mà ra, bay tản ra các góc của động quật, có một số bay đến cửa động bảo vệ.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn Bì Quân Tử ngã trên mặt đất, tháo sợi xích sắt trên người Hắc Thán, buộc vào một cột đá bên cạnh.
Xoay người leo lên ghế đá cao cao ở trên, thi pháp quét sạch sẽ mặt ghế, khoanh chân ngồi xuống, ném một viên Nguyện Lực Châu vào trong miệng, hai mắt nhắm lại từ từ luyện hóa.
Nếu Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội diễn ra vào hai tháng sau, vậy hắn chuẩn bị đợi ở nơi này hai tháng, thời gian này không chuẩn bị ra ngoài đánh rắn động cỏ, tự nhiên cũng sẽ không cho Bì Quân Tử có cơ hội giở trò quỷ.
Hai tháng không thể nào chờ đợi không, đủ cho hắn luyện hóa một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, tự nhiên sẽ không lãng phí thời gian này.
Hắc Thán bốn vó đạp đạp đi một vòng ở trong động, ngửi nơi này một chút, ngửi chỗ kia một chút, nó có vẻ không buồn không lo.
Cuối cùng nghiêng người nằm xuống bên cạnh Miêu Nghị, đuôi rắn vung vẩy, hai mắt nhắm lại lim dim.
Chỉ sợ không có ai nghĩ tới, Miêu Nghị lại trốn ở Tinh Tú Hải vô cùng hung hiểm tu luyện, ngay cả bản thân Miêu Nghị trước kia cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày này.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Miêu Nghị trốn ở trong động phủ tĩnh tâm tu luyện, không đi ra ngoài một lần nào, đồ vật chuẩn bị trong nhẫn trữ vật cũng đủ cho Hắc Thán và đám ‘tiểu tử’ ăn.
Đám ‘tiểu tử’ muốn ăn tinh tệ cũng không có vấn đề, hôm nay Miêu đại động chủ đã có tiền, mặc dù là cướp được nhưng hiện tại cũng là của hắn, có quyền chi phối tự do, tiện tay vung một cái tung ra một nắm dày, cho chúng ăn thoải mái.
Xui xẻo nhất vẫn là Bì Quân Tử, cứ cách một khoảng thời gian mấy ngày dần dần tỉnh lại hừ hừ mấy tiếng, ‘tiểu tử’ canh giữ ở trên người y lập tức đâm lưỡi hái xuống, làm cho Bì Quân Tử lại lần nữa rơi vào trạng thái mất hồn mất vía.
Hai tháng sau, Miêu Nghị luyện hóa xong Nguyện Lực Châu trong miệng, bèn dò xét pháp nguyên trong cơ thể một lần.
Muốn đột phá đến Bạch Liên tứ phẩm, nhiều nhất là có mười tám viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm là đủ rồi.
Hôm nay số Nguyện Lực Châu đột phá đến tứ phẩm cũng đã có rồi, nhưng cũng cần thời gian, luyện hóa mười tám viên Nguyện Lực Châu cần ba mươi sáu tháng, tương đương với cần ba năm.
Thời gian tu luyện không sợ không có, chỉ sợ không có Nguyện Lực Châu, nếu như đã tới Tinh Tú Hải vậy không phải là thời gian tiếp tục tu luyện, mà là nghĩ biện pháp lấy được nhiều đồ có thể đổi Nguyện Lực Châu.
Miêu Nghị đang ngồi xếp bằng mở hai mắt ra, bàn tay đưa ra, hơn trăm con ‘tiểu tử’ nhận được triệu hồi lập tức từ các góc của động phủ bay tới, lục tục chui vào trong nhẫn trữ vật.
Phi Thiên
Ánh mắt Miêu Nghị sáng lên, đối phương có thể nói như vậy, chắc hẳn là có biện pháp.
- Chắc hẳn đại tiên đã lấy nội đan của Ngũ Hoa phu nhân, chỉ cần để nội đan ở trên người, thi pháp khẽ thúc giục nội đan tản mát ra một chút yêu khí là được. Bọn họ cố kỵ thân phận Bích Du thủy phủ của đại tiên, nhất định có thể giúp cho đại tiên thuận lợi vượt qua kiểm tra!
Bì Quân Tử cười nói.
Miêu Nghị cười gật đầu nói:
- Tốt! Cứ làm như vậy đi, nếu như thật sự có thể thành công, ta tha cho ngươi khỏi chết. Chỉ là còn cần thời gian hai tháng nữa, hai tháng này lại không thể đánh rắn động cỏ, ta biết đi nơi nào đây?
Không cần nói, tự nhiên là đi tới động phủ của Bì Quân Tử.
Ăn xong đồ ăn, tắt đống lửa, Miêu Nghị phóng người lên ngựa, tay cầm ngân thương, mở pháp nhãn ra, cảnh giác bốn phía.
Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, dưới màn đêm đom đóm từ từ bay lượn.
Trước mặt thỉnh thoảng truyền đến tiếng va chạm của sợi xích sắt, Bì Quân Tử đau đến mức mặt biến sắc, lại dày vò một trận, hai tay trói ra phía sau, khập khễnh nhanh chóng chạy như bay ở trước mặt, dẫn theo Hắc Thán chạy đi.
Động phủ của Bì Quân Tử cách nơi này cũng không xa, cũng chỉ mấy dặm đường, không bao lâu đã dẫn Miêu Nghị đến một ngọn núi đá thẳng đứng trong rừng, vòng vèo xuyên qua từng ngọn núi đá hình thù kỳ lạ, dừng lại ở trước một tòa động phủ hang đá.
Hình dáng địa hình của nơi này nếu như không phải đứng ở trước động phủ, quan sát từ những góc độ khác, chỉ sợ rất khó phát hiện nơi này còn ẩn giấu một động phủ.
Cửa vào động phủ cũng không cao lắm, ngồi trên lưng long câu sẽ đụng vào đầu, Miêu Nghị chỉ đành phải tung người xuống ngựa, đi theo phía sau Bì Quân Tử tiến vào trong động phủ âm trầm.
Đường hầm trong động giống như mê cung, nếu như không phải là có Bì Quân Tử dẫn đường, sợ là sẽ bị lạc đường, không hổ là chỗ ở của chuột tinh, rẽ Đông rẽ Tây một lúc lâu mới đi tới trong địa cung.
Từ trên quy mô của địa cung có thể nhìn ra, dường như nơi này đã từng hết sức phong quang, một chiếc ghế đá cao cao ở trên, rõ ràng là cho thủ hạ triều bái.
Dùng lời nói của Bì Quân Tử, y cũng đã từng có mười mấy tên tiểu yêu làm thủ hạ, cũng đã từng oai phong một thời.
Nhưng kể từ khi Ngũ Hoa phu nhân xuất hiện, đã hoàn toàn phá hủy cuộc sống hạnh phúc của y.
Trại chủ của y tức giận y để mất địa bàn liền thu toàn bộ nhân thủ về, mà y là con chuột tinh trên bờ lại không thể theo Ngũ Hoa phu nhân ở lâu dài dưới biển, cũng không thể nào triệu tập một đám tiểu yêu dưới biển ở trên bờ trường kỳ bồi tiếp y, vì vậy đã biến thành một kẻ cô độc không ai thân thích.
Trong động phủ đốt không ít trường minh du đăng, ánh đèn mờ tối, trên mặt đất xương trắng lẻ tẻ rải rác, có xương thú, cũng có đầu lâu của người, nhìn ra được Bì Quân Tử cũng đã ăn qua thịt người.
Hoàn cảnh trong động khác hẳn với hoàn cảnh sinh hoạt của nhân loại, cho người ta cảm giác âm khí trầm trầm, cũng có yêu khí nhàn nhạt bồi hồi quanh quẩn không tiêu tan, đích xác giống như là chỗ ở của yêu quái, chỉ sợ người bình thường đi vào sẽ bị dọa sợ đến không nhẹ.
Nhưng đối với Miêu Nghị người đã xông qua Vạn Trượng Hồng Trần, từng giết người, từng trừ quỷ, từng làm thịt yêu mà nói, chỉ là hoàn cảnh âm trầm kinh khủng không dọa ngã được hắn.
Ngắm nhìn đánh giá bốn phía một hồi, Miêu Nghị chợt hỏi:
- Sẽ không có người nào tới quấy rầy chứ?
Bì Quân Tử cười khổ nói:
- Ngoại trừ Ngũ Hoa phu nhân, đâu còn có ai tới quấy rầy tiểu nhân, hôm nay Ngũ Hoa phu nhân cũng không còn nữa, tiểu nhân đã thành kẻ cô độc thật sự rồi.
- Vậy thì tốt!
Miêu Nghị đưa tay vỗ vỗ bờ vai của y.
Trong nhẫn trữ vật bò ra một tên ‘tiểu tử’, bò đến đầu ngón tay của Miêu Nghị, thừa dịp Miêu Nghị vỗ vai Bì Quân Tử, lưỡi hái của nó đột nhiên đâm vào sau cổ của Bì Quân Tử.
- Đại tiên...
Thanh âm Bì Quân Tử phát trầm, hai mắt trợn trắng, ngã trên mặt đất bịch một tiếng.
Trên người bạch quang chợt lóe, lại biến thành chuột tinh lông xám, thân dài đến hai thước, răng nanh dài trầm trầm.
Miêu Nghị cong ngón tay bắn ra, con ‘tiểu tử’ kia rơi trên người đại chuột đang hôn mê.
Năm ngón tay mở ra lần nữa, đám ‘tiểu tử’ từ trong nhẫn trữ vật chen chúc mà ra, bay tản ra các góc của động quật, có một số bay đến cửa động bảo vệ.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn Bì Quân Tử ngã trên mặt đất, tháo sợi xích sắt trên người Hắc Thán, buộc vào một cột đá bên cạnh.
Xoay người leo lên ghế đá cao cao ở trên, thi pháp quét sạch sẽ mặt ghế, khoanh chân ngồi xuống, ném một viên Nguyện Lực Châu vào trong miệng, hai mắt nhắm lại từ từ luyện hóa.
Nếu Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội diễn ra vào hai tháng sau, vậy hắn chuẩn bị đợi ở nơi này hai tháng, thời gian này không chuẩn bị ra ngoài đánh rắn động cỏ, tự nhiên cũng sẽ không cho Bì Quân Tử có cơ hội giở trò quỷ.
Hai tháng không thể nào chờ đợi không, đủ cho hắn luyện hóa một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, tự nhiên sẽ không lãng phí thời gian này.
Hắc Thán bốn vó đạp đạp đi một vòng ở trong động, ngửi nơi này một chút, ngửi chỗ kia một chút, nó có vẻ không buồn không lo.
Cuối cùng nghiêng người nằm xuống bên cạnh Miêu Nghị, đuôi rắn vung vẩy, hai mắt nhắm lại lim dim.
Chỉ sợ không có ai nghĩ tới, Miêu Nghị lại trốn ở Tinh Tú Hải vô cùng hung hiểm tu luyện, ngay cả bản thân Miêu Nghị trước kia cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày này.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Miêu Nghị trốn ở trong động phủ tĩnh tâm tu luyện, không đi ra ngoài một lần nào, đồ vật chuẩn bị trong nhẫn trữ vật cũng đủ cho Hắc Thán và đám ‘tiểu tử’ ăn.
Đám ‘tiểu tử’ muốn ăn tinh tệ cũng không có vấn đề, hôm nay Miêu đại động chủ đã có tiền, mặc dù là cướp được nhưng hiện tại cũng là của hắn, có quyền chi phối tự do, tiện tay vung một cái tung ra một nắm dày, cho chúng ăn thoải mái.
Xui xẻo nhất vẫn là Bì Quân Tử, cứ cách một khoảng thời gian mấy ngày dần dần tỉnh lại hừ hừ mấy tiếng, ‘tiểu tử’ canh giữ ở trên người y lập tức đâm lưỡi hái xuống, làm cho Bì Quân Tử lại lần nữa rơi vào trạng thái mất hồn mất vía.
Hai tháng sau, Miêu Nghị luyện hóa xong Nguyện Lực Châu trong miệng, bèn dò xét pháp nguyên trong cơ thể một lần.
Muốn đột phá đến Bạch Liên tứ phẩm, nhiều nhất là có mười tám viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm là đủ rồi.
Hôm nay số Nguyện Lực Châu đột phá đến tứ phẩm cũng đã có rồi, nhưng cũng cần thời gian, luyện hóa mười tám viên Nguyện Lực Châu cần ba mươi sáu tháng, tương đương với cần ba năm.
Thời gian tu luyện không sợ không có, chỉ sợ không có Nguyện Lực Châu, nếu như đã tới Tinh Tú Hải vậy không phải là thời gian tiếp tục tu luyện, mà là nghĩ biện pháp lấy được nhiều đồ có thể đổi Nguyện Lực Châu.
Miêu Nghị đang ngồi xếp bằng mở hai mắt ra, bàn tay đưa ra, hơn trăm con ‘tiểu tử’ nhận được triệu hồi lập tức từ các góc của động phủ bay tới, lục tục chui vào trong nhẫn trữ vật.
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 124: Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội (3)
10.0/10 từ 43 lượt.