Phi Thiên
Chương 1195: Hôm khác sẽ đến cảm tạ (Hạ)
Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
An Chính Phong cười tủm tỉm hỏi:
- Không biết Lão Bản Nương xử lý người của Mẫu Đơn thế nào? Chẳng lẽ Hoàng bảo chủ đã lôi đông gia của Mẫu Đơn ra cho Lão Bản Nương xử lý rồi?
An Chính Phong vừa xuất hiện Lão Bản Nương liền bình tĩnh nỗi lòng, nàng biết Miêu Nghị không còn nguy hiểm mạng sống. Nghe An Chính Phong hỏi, Lão Bản Nương không trả lời, cứ để Hoàng Kình Thiên giải thích thay nàng.
Hoàng Kình Thiên cau mày, bên Mẫu Đơn là gã ra mặt bảo đảm với Lão Bản Nương.
An Chính Phong nhìn hai bên, cười nói:
- Miêu Nghị gây sự, theo quy định của Phong Vân khách điếm là đáng chết, Lão Bản Nương muốn giết hắn thì ta cũng không có gì để nói, sẽ không ngăn cản. Nhưng, với điều kiện là đối xử hai bên bình đẳng. Xử lý Miêu Nghị thế nào thì cũng xử Mẫu Đơn y như vậy, nếu giết Miêu Nghị mà bỏ qua cho Mẫu Đơn tức là khi dễ Tiên quốc ta không có ai. An mỗ sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, Tiên quốc cũng sẽ không đồng ý!
An Chính Phong nói xong nghiêng đầu nhìn Hoàng Kình Thiên:
- Hoàng bảo chủ cần phải đối xử bình đẳng.
Lão Bản Nương tiếp tục giữ im lặng nhìn Hoàng Kình Thiên. Bên Mẫu Đơn là Hoàng Kình Thiên ra mặt, nàng đã nể mặt gã rồi. Giờ người ta nắm chặt Mẫu Đơn không nhả, chuyện này để Hoàng Kình Thiên lo, Lão Bản Nương không thể quyết định thay gã.
Hoàng Kình Thiên chửi thầm trong bụng, sớm biết như thế đã không đi chọc vào Nhất Oa phong, giờ kéo ra chuyện như vậy, bị kẹt cứng.
Hoàng Kình Thiên đành lạnh nhạt nói:
- Mẫu Đơn đã đồng ý sẽ xin lỗi trước công chúng, tặng quà hậu hĩnh xin lỗi Phong Vân khách điếm.
An Chính Phong phất tay chỉ vào Miêu Nghị:
- Miêu Nghị, nếu thế thì Mẫu Đơn xin lỗi kiểu nào, tặng quà hậu hĩnh đền tội ra sao thì ngươi cứ bắt chước y như vậy, làm được không?
Mặt Miêu Nghị dữ tợn cười gằn:
- Được!
- Hoàng bảo chủ, Lão Bản Nương cũng nghe thấy rồi, An mỗ giữ quy định chứ không thiên vị ai. Nếu không có gì phản đối thì An mỗ mang người đi trước.
An Chính Phong thi pháp định đưa Miêu Nghị đi.
Miêu Nghị lên tiếng:
- Khoan đã!
Miêu Nghị lảo đảo tiến lên vài bước, cười lạnh hỏi Cừu tổng quản:
- Cừu tổng quản nên trả lại trữ vật giới chỉ của ta, đồ của ta.
Cừu tổng quản thản nhiên nói:
- Đồ vật rớt giữa đường rồi, Cừu mỗ tự nhận mình không có bản lĩnh tìm về một trữ vật giới chỉ trong sa mạc, nếu ngươi muốn lấy thì tự mình tìm đi.
Câu này lời ngầm là không chịu trả.
Hoàng Kình Thiên ngửa đầu nhìn trời làm bộ không nghe thấy. Công khai mang người ra khỏi chỗ này đã làm gã rất mất mặt, nếu để người lấy đồ đi nữa thì gã còn mặt mũi nào lăn lộn? Không thể trả đồ cho Miêu Nghị được.
Miêu Nghị lắc lư tiến lên hai bước:
Cừu tổng quản liếc xéo:
- Ta lặp lại lần nữa, trữ vật giới chỉ đã rớt, muốn lấy thì tự đi tìm. Nơi này không phải Tiên quốc các ngươi, nếu còn dám càn rỡ thì ta bảo đảm An Chính Phong sẽ không mang ngươi đi được!
An Chính Phong nhíu mày truyền âm cho Miêu Nghị:
- Tiểu tử, tiền tài là vật ngoài thân, không còn thì có thể kiếm lại, giữ mạng nhỏ trước đã, nếu đánh nhau tại đây thì ta sẽ chịu thiệt.
Miêu Nghị liếc qua An Chính Phong, gật đầu với Cừu tổng quản, cười gằn:
- Tốt lắm, Miêu mỗ đã lĩnh giáo uy phong của Cừu tổng quản, hôm nào sẽ đến cảm ơn. Nhưng làm phiền Cừu tổng quản chuyển lời với người nhặt trữ vật giới chỉ của ta một tiếng, trong vòng một tháng lão tử sẽ lấy lại trữ vật giới chỉ, tốt nhất đừng đụng đồ trong trữ vật giới chỉ, thiếu một cọng lông thì ta bảo đảm hắn không đền nổi!
Hoàng Kình Thiên ngước đầu nhìn trời giả bộ không nghe thấy gì hết nhưng nghe câu đó thì khóe môi nhếch cao, ánh mắt giễu cợt liếc Miêu Nghị. Gã sống lâu như vậy đã thấy nhiều loại người, đầy rẫy thanh niên trẻ tuổi mạnh miệng buông lời ngông cuồng, loại người này thường không biết trời cao đất rộng.
Song Hùng Lưu Vân Sa Hải không phải ăn chay, thực lực đứng sau lục thánh, không phải ai cũng có thể uy hiếp được. Song Hùng tọa trấn nơi đây là vì giữ cân bằng giữa lục thánh, lợi dụng lục thánh mâu thuẫn kiềm chế nhau để ngồi vững tại đây. Miễn Song Hùng không làm chuyện gì khác người thì lục thánh sẽ không tự tìm rắc rối, dù sao Song Hùng không phải tiểu nhân vật ngươi nói một bàn tay đập chết liền chết thật, cũng sẽ phải tốn công sức.
Nên lời Miêu Nghị nói lọt vào tai Hoàng Kình Thiên nghe rất buồn cười. Dù lục thánh đến, trừ phi trực tiếp giết bọn họ không thì chẳng dám ép Song Hùng quá, Song Hùng mà đầu vào phe khác sẽ là trợ lực lớn cho phe đó. Miễn Song Hùng chịu đầu phục thì chắc chắn có người nguyện ý đi ra bao che cho họ.
- Ha ha ha!
Cừu tổng quản cười nhạo:
- Biển người mênh mông, muốn tìm được người nhặt trữ vật giới chỉ nói dễ hơn làm, ta bảo đảm là không tìm được trữ vật giới chỉ đó của ngươi đâu.
Câu đó tỏ rõ là ta không đưa, ngươi làm gì được ta?
Miêu Nghị nhìn Cừu tổng quản chằm chằm, chậm rãi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Miêu Nghị quay đầu quát với nhóm Võ Quần Phương:
- Nhị đương gia, chúng ta đi!
Đám người Võ Quần Phương lập tức nhích người:
- Rõ!
Trình Ưng Tường cõng phụ thân đã xỉu, đám người định đi.
Hoàng Kình Thiên lạnh lùng nói:
- Khoan đã!
Hoàng Kình Thiên liếc Miêu Nghị lại nhìn hướng đám người Võ Quần Phương:
- Ta có cho phép các ngươi đi sao?
Đám người Võ Quần Phương hết hồn, hoang mang nhìn Miêu Nghị, mắt chất chứa cầu cứu.
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Hoàng bảo chủ cần gì chấp nhặt những tiểu nhân vật này?
Hoàng Kình Thiên phớt lờ Miêu Nghị, nhìn An Chính Phong, lạnh lùng nói:
- An chưởng quầy, tại đây ta muốn ai sống thì sống, ta kêu ai chết thì người đó chết. Ta không muốn người nào đi thì không ai đi được, An chưởng quầy thấy có đúng không?
An Chính Phong cười xòa:
- Hoàng bảo chủ nói có lý.
Hoàng Kình Thiên nói tiếp:
- Ta đã cho An chưởng quầy mặt mũi nhiều rồi, Mục Phàm Quân có đến thì ta cũng biết ăn nói. Nếu có người còn dám càn rỡ thì đừng trách ta không nể mặt An chưởng quầy!
An Chính Phong gật gù, nói với Miêu Nghị:
- Ngươi bị thương cũng không nhẹ, theo ta về chữa thương trước đi.
An Chính Phong âm thầm cảnh cáo với Miêu Nghị:
- Lo bảo vệ mạng nhỏ của mình đã, nếu còn dông dài nữa thì chính ngươi cũng bị kéo vào!
Câu này là khuyên Miêu Nghị bỏ người khác, tuy hơi tàn nhẫn nhưng hiện thực nó tàn khốc như thế đấy. Dựa vào dòng máu nóng không giải quyết được vấn đề, núi xanh còn đó mới không sợ không có củi đốt, không thì gà bay trứng vỡ.
- Khoan đã!
Miêu Nghị cố gượng giơ tay lên hết sức chắp tay hướng Hoàng Kình Thiên:
- Hoàng bảo chủ, trong vòng một tháng ta sẽ đón bọn họ về, không biết hoàng bảo chủ có dám giữ lại mạng sống của họ trong một tháng không?
Miêu Nghị biết phép khích tướng của mình rất rõ ràng, nhưng hắn biết Hoàng Kình Thiên sẽ không từ chối ngay trước mặt nhiều người. Trước công chúng, người ta làm sao sợ hắn được?
Quả nhiên Hoàng Kình Thiên lạnh lùng nói:
- Cừu Lập, hãy chiêu đãi những người này ăn uống đàng hoàng, một tháng sau luyện thành yêu thi lấy đan!
Phi Thiên
An Chính Phong cười tủm tỉm hỏi:
- Không biết Lão Bản Nương xử lý người của Mẫu Đơn thế nào? Chẳng lẽ Hoàng bảo chủ đã lôi đông gia của Mẫu Đơn ra cho Lão Bản Nương xử lý rồi?
An Chính Phong vừa xuất hiện Lão Bản Nương liền bình tĩnh nỗi lòng, nàng biết Miêu Nghị không còn nguy hiểm mạng sống. Nghe An Chính Phong hỏi, Lão Bản Nương không trả lời, cứ để Hoàng Kình Thiên giải thích thay nàng.
Hoàng Kình Thiên cau mày, bên Mẫu Đơn là gã ra mặt bảo đảm với Lão Bản Nương.
An Chính Phong nhìn hai bên, cười nói:
- Miêu Nghị gây sự, theo quy định của Phong Vân khách điếm là đáng chết, Lão Bản Nương muốn giết hắn thì ta cũng không có gì để nói, sẽ không ngăn cản. Nhưng, với điều kiện là đối xử hai bên bình đẳng. Xử lý Miêu Nghị thế nào thì cũng xử Mẫu Đơn y như vậy, nếu giết Miêu Nghị mà bỏ qua cho Mẫu Đơn tức là khi dễ Tiên quốc ta không có ai. An mỗ sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, Tiên quốc cũng sẽ không đồng ý!
An Chính Phong nói xong nghiêng đầu nhìn Hoàng Kình Thiên:
- Hoàng bảo chủ cần phải đối xử bình đẳng.
Lão Bản Nương tiếp tục giữ im lặng nhìn Hoàng Kình Thiên. Bên Mẫu Đơn là Hoàng Kình Thiên ra mặt, nàng đã nể mặt gã rồi. Giờ người ta nắm chặt Mẫu Đơn không nhả, chuyện này để Hoàng Kình Thiên lo, Lão Bản Nương không thể quyết định thay gã.
Hoàng Kình Thiên chửi thầm trong bụng, sớm biết như thế đã không đi chọc vào Nhất Oa phong, giờ kéo ra chuyện như vậy, bị kẹt cứng.
Hoàng Kình Thiên đành lạnh nhạt nói:
- Mẫu Đơn đã đồng ý sẽ xin lỗi trước công chúng, tặng quà hậu hĩnh xin lỗi Phong Vân khách điếm.
An Chính Phong phất tay chỉ vào Miêu Nghị:
- Miêu Nghị, nếu thế thì Mẫu Đơn xin lỗi kiểu nào, tặng quà hậu hĩnh đền tội ra sao thì ngươi cứ bắt chước y như vậy, làm được không?
Mặt Miêu Nghị dữ tợn cười gằn:
- Được!
- Hoàng bảo chủ, Lão Bản Nương cũng nghe thấy rồi, An mỗ giữ quy định chứ không thiên vị ai. Nếu không có gì phản đối thì An mỗ mang người đi trước.
An Chính Phong thi pháp định đưa Miêu Nghị đi.
Miêu Nghị lên tiếng:
- Khoan đã!
Miêu Nghị lảo đảo tiến lên vài bước, cười lạnh hỏi Cừu tổng quản:
- Cừu tổng quản nên trả lại trữ vật giới chỉ của ta, đồ của ta.
Cừu tổng quản thản nhiên nói:
- Đồ vật rớt giữa đường rồi, Cừu mỗ tự nhận mình không có bản lĩnh tìm về một trữ vật giới chỉ trong sa mạc, nếu ngươi muốn lấy thì tự mình tìm đi.
Câu này lời ngầm là không chịu trả.
Hoàng Kình Thiên ngửa đầu nhìn trời làm bộ không nghe thấy. Công khai mang người ra khỏi chỗ này đã làm gã rất mất mặt, nếu để người lấy đồ đi nữa thì gã còn mặt mũi nào lăn lộn? Không thể trả đồ cho Miêu Nghị được.
Miêu Nghị lắc lư tiến lên hai bước:
Cừu tổng quản liếc xéo:
- Ta lặp lại lần nữa, trữ vật giới chỉ đã rớt, muốn lấy thì tự đi tìm. Nơi này không phải Tiên quốc các ngươi, nếu còn dám càn rỡ thì ta bảo đảm An Chính Phong sẽ không mang ngươi đi được!
An Chính Phong nhíu mày truyền âm cho Miêu Nghị:
- Tiểu tử, tiền tài là vật ngoài thân, không còn thì có thể kiếm lại, giữ mạng nhỏ trước đã, nếu đánh nhau tại đây thì ta sẽ chịu thiệt.
Miêu Nghị liếc qua An Chính Phong, gật đầu với Cừu tổng quản, cười gằn:
- Tốt lắm, Miêu mỗ đã lĩnh giáo uy phong của Cừu tổng quản, hôm nào sẽ đến cảm ơn. Nhưng làm phiền Cừu tổng quản chuyển lời với người nhặt trữ vật giới chỉ của ta một tiếng, trong vòng một tháng lão tử sẽ lấy lại trữ vật giới chỉ, tốt nhất đừng đụng đồ trong trữ vật giới chỉ, thiếu một cọng lông thì ta bảo đảm hắn không đền nổi!
Hoàng Kình Thiên ngước đầu nhìn trời giả bộ không nghe thấy gì hết nhưng nghe câu đó thì khóe môi nhếch cao, ánh mắt giễu cợt liếc Miêu Nghị. Gã sống lâu như vậy đã thấy nhiều loại người, đầy rẫy thanh niên trẻ tuổi mạnh miệng buông lời ngông cuồng, loại người này thường không biết trời cao đất rộng.
Song Hùng Lưu Vân Sa Hải không phải ăn chay, thực lực đứng sau lục thánh, không phải ai cũng có thể uy hiếp được. Song Hùng tọa trấn nơi đây là vì giữ cân bằng giữa lục thánh, lợi dụng lục thánh mâu thuẫn kiềm chế nhau để ngồi vững tại đây. Miễn Song Hùng không làm chuyện gì khác người thì lục thánh sẽ không tự tìm rắc rối, dù sao Song Hùng không phải tiểu nhân vật ngươi nói một bàn tay đập chết liền chết thật, cũng sẽ phải tốn công sức.
Nên lời Miêu Nghị nói lọt vào tai Hoàng Kình Thiên nghe rất buồn cười. Dù lục thánh đến, trừ phi trực tiếp giết bọn họ không thì chẳng dám ép Song Hùng quá, Song Hùng mà đầu vào phe khác sẽ là trợ lực lớn cho phe đó. Miễn Song Hùng chịu đầu phục thì chắc chắn có người nguyện ý đi ra bao che cho họ.
- Ha ha ha!
Cừu tổng quản cười nhạo:
- Biển người mênh mông, muốn tìm được người nhặt trữ vật giới chỉ nói dễ hơn làm, ta bảo đảm là không tìm được trữ vật giới chỉ đó của ngươi đâu.
Câu đó tỏ rõ là ta không đưa, ngươi làm gì được ta?
Miêu Nghị nhìn Cừu tổng quản chằm chằm, chậm rãi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Miêu Nghị quay đầu quát với nhóm Võ Quần Phương:
- Nhị đương gia, chúng ta đi!
Đám người Võ Quần Phương lập tức nhích người:
- Rõ!
Trình Ưng Tường cõng phụ thân đã xỉu, đám người định đi.
Hoàng Kình Thiên lạnh lùng nói:
- Khoan đã!
Hoàng Kình Thiên liếc Miêu Nghị lại nhìn hướng đám người Võ Quần Phương:
- Ta có cho phép các ngươi đi sao?
Đám người Võ Quần Phương hết hồn, hoang mang nhìn Miêu Nghị, mắt chất chứa cầu cứu.
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Hoàng bảo chủ cần gì chấp nhặt những tiểu nhân vật này?
Hoàng Kình Thiên phớt lờ Miêu Nghị, nhìn An Chính Phong, lạnh lùng nói:
- An chưởng quầy, tại đây ta muốn ai sống thì sống, ta kêu ai chết thì người đó chết. Ta không muốn người nào đi thì không ai đi được, An chưởng quầy thấy có đúng không?
An Chính Phong cười xòa:
- Hoàng bảo chủ nói có lý.
Hoàng Kình Thiên nói tiếp:
- Ta đã cho An chưởng quầy mặt mũi nhiều rồi, Mục Phàm Quân có đến thì ta cũng biết ăn nói. Nếu có người còn dám càn rỡ thì đừng trách ta không nể mặt An chưởng quầy!
An Chính Phong gật gù, nói với Miêu Nghị:
- Ngươi bị thương cũng không nhẹ, theo ta về chữa thương trước đi.
An Chính Phong âm thầm cảnh cáo với Miêu Nghị:
- Lo bảo vệ mạng nhỏ của mình đã, nếu còn dông dài nữa thì chính ngươi cũng bị kéo vào!
Câu này là khuyên Miêu Nghị bỏ người khác, tuy hơi tàn nhẫn nhưng hiện thực nó tàn khốc như thế đấy. Dựa vào dòng máu nóng không giải quyết được vấn đề, núi xanh còn đó mới không sợ không có củi đốt, không thì gà bay trứng vỡ.
- Khoan đã!
Miêu Nghị cố gượng giơ tay lên hết sức chắp tay hướng Hoàng Kình Thiên:
- Hoàng bảo chủ, trong vòng một tháng ta sẽ đón bọn họ về, không biết hoàng bảo chủ có dám giữ lại mạng sống của họ trong một tháng không?
Miêu Nghị biết phép khích tướng của mình rất rõ ràng, nhưng hắn biết Hoàng Kình Thiên sẽ không từ chối ngay trước mặt nhiều người. Trước công chúng, người ta làm sao sợ hắn được?
Quả nhiên Hoàng Kình Thiên lạnh lùng nói:
- Cừu Lập, hãy chiêu đãi những người này ăn uống đàng hoàng, một tháng sau luyện thành yêu thi lấy đan!
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 1195: Hôm khác sẽ đến cảm tạ (Hạ)
10.0/10 từ 43 lượt.