Phi Tần Dắng Tường
Chương 39: C39: Thành tư cật
Nhưng hắn đâu ngờ rằng người con gái ấy, Phượng Tường, đã thể hiện khát vọng đối với quyền lực ngay từ lúc bắt đầu.๑۩۩๑
Bờ sông Vân, Thành Tư Cật cầm thịt nướng, nghe thám tử tới báo cáo tình hình.
"Đánh đến lãnh địa người Khương à...... không dễ đâu. Thế mà ta coi thường hắn." Thành Tư Cật cắn một miếng thịt, quét mắt nhìn Tề Vân Nhược ngồi ở đằng xa, trong mắt như suy tư điều gì.
Tra Hà đã dẫn người tìm tới, trên mình gã có vài vết thương nhẹ. Hôm ấy sau khi "phục kích" thành công, gã lập tức rút lui, nhìn đội quân Tư Đức nườm nượp đi "chi viện" Thuần Vương. Tiếp đó Tra Hà che giấu hành tung lặng lẽ theo đuôi, tại góc khuất thấy Thuần Vương bắt Tư Đức lại. Gã hiểu ngay là Tư Đức đã bị vạch trần. Sau nữa, Lý Sâm cùng Triệu Vĩ Đô phản công đội quân Khương của Bác Đột Khắc một cách điên cuồng, như thế sấm đánh. Cuối cùng người Khương không địch nổi, dần dần suy yếu, rút trận.
Tra Hà trúng tên lạc, không mấy nghiêm trọng, vội vàng chạy đến chỗ Thành Tư Cật xử lý vết thương. Sau khi báo tin mình biết, gã thấy được Tề Vân Nhược thì phản ứng ngay, vội vàng nói: "Quốc chủ! Tôi biết rồi! Tư Đức giữ bí mật không kín. Mới đầu Thuần Vương xuất quan chỉ dẫn theo năm nghìn người, cũng không dắt nam sủng theo. Chính cái đứa nam sủng này truyền ra tin Tư Đức sẽ gây bất lợi cho Thuần Vương."
Gã đứng dậy, đi qua đi lại, càng nghĩ càng khẳng định: "Nhiều ngày qua tôi thấy Lý Sâm chia ra một đội tìm trái lùng phải, ra là tìm đứa này!"
"Chắc chưa?" Thành Tư Cật ngẩng đầu.
"Chắc chắn!" Tra Hà nói như đinh đóng cột.
Hắn nhìn Tề Vân Nhược, đột nhiên cười: "Chúng ta không về nước nữa."
"Vậy ta trở lại vương đô tộc Khương hả Quốc chủ?"
Hắn chống cằm: "Nếu tộc Khương bị Vương gia Đại Khang diệt thật, đối với chúng ta đúng là vô cùng bất lợi. Nước ta đất nhỏ người ít, tạm thời không thể ra quân đánh Ngọc Thự Quan. Người dân tộc Khương cũng không làm cho Ngọc Thự Quan tiêu hao quá nửa binh lực như ta muốn... Họ là lá chắn phía trước Tân Nguyên Quốc chúng ta, mất lá chắn, chúng ta gặp nguy hiểm ngay. Quành về vương đô tộc Khương!"
Tề Vân Nhược mở mắt, lạnh nhạt lướt nhìn bọn họ — y từng đọc qua một quyển sách sử tiền triều trong phòng sách của Lý Sâm. Vào những năm cuối Đại Hoằng, vương tôn hoàng tử cùng với thế gia giàu sang quyền quý đã khiến cho kinh thành trở nên tăm tối hỗn loạn, sưu cao thuế nặng lớp này chồng lớp kia. Đã từng có một Thái tử Thụy Văn mưu cầu chỉnh đốn triều đình, trả lại thiên hạ trong sạch. Tuy nhiên Thái tử không địch lại thế gia đại tộc lẫn huynh đệ nhà mình bắt tay nhau đặt bẫy trong bẫy, công kích liên tục nên rớt đài — Đại Hoằng không có tướng hiền, Thái tử Thụy Văn từng tự mình mặc giáp giết mấy nghìn địch, nhưng hoàng thành* vẫn không tránh được kiếp bị đoàn quân hổ sói** nhà họ Tề công phá. Thiên hạ đổi họ, Thái tử Thụy Văn cũng mất... sách sử đã ghi lại như thế. Nhưng trên thực tế Thái tử được thuộc hạ trung thành cứu đưa tới tây bắc. Tại tây bắc hắn lại làm mới ý chí, dùng thời gian vài thập kỷ gầy dựng nên Tân Nguyên Quốc. Hắn đã để lại di ngôn cho con cháu. Trước khi có năng lực đánh về Trung Nguyên, quốc chủ kế nhiệm không được công khai mình là hậu duệ hoàng thất Đại Hoằng. [*là khu vực cung điện của nhà vua có tường bao quanh | ** nghĩa ẩn dụ là đội quân quả cảm (hoặc hung bạo theo nghĩa xấu)]
Thành Tư Cật đến trước mặt Tề Vân Nhược, ngồi xổm xuống, hỏi: "Ăn ngon không?"
Thịt nhạn đầy mỡ, y chỉ ăn một cái chân nhạn, nói: "Cảm ơn Thành quốc chủ khoản đãi." Qua nhiều ngày, Tề Vân Nhược cũng đã bình tĩnh lại. Mặc dù con đường phía trước nguy hiểm nhưng chưa chắc không có cơ hội.
Nửa ngày trôi qua, Thành Tư Cật dừng ngựa, nhìn lên trời. Một con bồ câu đưa tin đáp xuống cánh tay hắn, hắn thản nhiên lấy thư ra xem. Yên tĩnh quá lâu, ngựa dưới thân hắn nôn nóng rão bước. Viên Phi Vũ hơi bất an: "Là thư trong nước gửi đến ư?"
Thành Tư Cật "Ừ." một cách hờ hững.
Để Thành gia vững gót ở tây bắc tiêu tốn mấy mươi năm của Thái tử Thụy Văn. Sau khi phụ thân Thành Tư Cật thế chỗ, vẫn luôn mở rộng ảnh hưởng của người họ Thành tại Tân Nguyên Quốc. Tới thế hệ Thành Tư Cật, dân số nhiều nhất trong nước vốn là người bản địa cùng dòng họ Thích đã chẳng còn can thiệp vào chính sự mấy. Năm hắn nhược quán (20 tuổi) cưới trưởng nữ của đại tộc dòng Thích làm Đại phu nhân, đây là thỏa hiệp cuối cùng người nhà họ Thành dành cho dòng Thích. Nhưng hắn đâu ngờ rằng người con gái ấy, Phượng Tường, đã thể hiện khát vọng đối với quyền lực ngay từ lúc bắt đầu. Nàng ta chơi trò quyền thế, thủ đoạn tàn nhẫn, thành thân xong tranh quyền với Thành Tư Cật mỗi phút mỗi giây. Nhà họ Thành nhân khẩu thưa thớt, Thành Tư Cật lại chưa có con. Thậm chí Phượng Tường còn có ý tưởng phế bỏ Thành Tư Cật, tự lập làm nữ đế — sau này Thành Tư Cật bắt nàng ta lại, nhưng vì kiêng kị dòng Thích nên không xử chết.
Hiện tại người trong nước truyền tin đến bảo mệnh Phượng Tường chỉ còn nay mai.
Hắn thở dài. Chuyện Phượng Tường khiến hắn hoàn toàn mất thiện cảm với con gái dòng Thích. Hắn ở ngoài lâu không muốn về Tân Nguyên Quốc cũng gồm nguyên do vậy. Từ khi bắt tù Phượng Tường, người dòng Thích liên tục dâng ứng cử viên làm Đại phu nhân mới cho hắn chọn. Họ hi vọng quốc chủ đời thứ tư nước mình có cùng dòng máu với gia tộc họ, biết đâu người kế nhiệm kia có thể thăng địa vị dòng họ lên, tốt nhất là liên tục kết thông gia với người cùng họ Thích, để đưa huyết thống dòng Thích gia nhập vào trong đám con cháu họ Thành một lần nữa.
"Về à Quốc chủ?"
"Ừm, về thôi."
Ra roi thúc ngựa xuôi theo sông Vân, thêm ngày nữa là tới được Tân Nguyên Quốc. Tân Nguyên Quốc là tiểu quốc được thành lập bởi nhiều chủng tộc, thậm chí có thể nhìn thấy đủ loại phong thổ nhân tình* của vùng tây bắc và Trung Nguyên. Thành Tư Cật với thân tín về hoàng cung nước nhà, còn số người còn lại đưa Tề Vân Nhược tới giam ở một nơi an toàn. (*Chỉ khí hậu, địa thế, tập quán, lễ tiết....của một địa phương).
Tề Vân Nhược hoàn toàn chẳng hay biết tình hình ngoại giới. Y ở trong nhà của một người dân, lòng càng thêm lo. Không biết Thành Tư Cật muốn ở Tân Nguyên Quốc trong bao lâu, Vương gia không biết mình đang ở đâu, nhất định sẽ lo lắng. Y nghe thuộc hạ của Thành Tư Cật nói rằng Lý Sâm đã dẫn binh đánh tới lãnh thổ người Khương... Có lẽ hắn có thể gặp được tỷ tỷ, có thể giải cứu công chúa Trường Bình khỏi khốn cảnh.
Tối đến, Tra Hà đi tới đi lui lo nghĩ, trong lòng càng lúc càng thêm bất an. Gã uống một ngụm nước rồi ngồi xuống lẩm bẩm: "Chẳng lẽ Quốc chủ phải trông coi ả độc phụ kia cả đêm à? Vậy tại sao lại không cho người đưa tin?"
Hôm sau, sáng sớm Tra Hà thức dậy đã phát hiện bên ngoài có tiếng động hơi khác lạ. Gã giữ cửa, hé ra một cái khe, thấy binh lính dòng Thích đang qua lại kiểm tra. Tra Hà thấy tên thủ lĩnh kia, thì thào: "Sách Thứ? Không phải thằng này đang ăn dầm nằm dề ở nhà à? Ai phục chức cho nó vậy?"
Đồng tử gã co lại, lập tức khép cửa bước nhanh vào nhà bắt đầu thu gom đồ đạc. Tề Vân Nhược ngồi bên cạnh hơi cau mày.
Tra Hà bảo mọi người: "Ả đàn bà dòng Thích đó bày trò. Ở đây không an toàn! Chúng ta đi!"
"Đi đâu? Giờ chúng ta ra ngoài là làm bia ngắm đấy." Một người nói.
Ngoài Tra Hà, những người còn lại là cận vệ của Thành Tư Cật, người dòng Thích đều biết vai trò của họ. Tra Hà vứt bọc đồ xuống, đi qua đi lại, lúc thấy Tề Vân Nhược mắt gã sáng bừng. Gã túm cổ áo y, bảo: "Bọn họ chưa từng gặp ngươi. Chốc nữa ngươi phải nói ngươi là chủ nhân chỗ này, không có ai ở nữa! Nghe không hả?"
"Ờ." Y sững sờ, song phản ứng mau lẹ.
Tra Hà kêu mấy người đó đi núp đi còn mình thì ở lại. Đến khi người bên ngoài gõ mạnh rồi cấp tốc bật tung cửa, Tề Vân Nhược bước tới hỏi với vẻ thản nhiên: "Có chuyện gì vậy chư vị?"
Sách Thứ để bức tranh đối diện: "Ở đây chỉ có hai ngươi thôi à?"
"Phải."
Sách Thứ khi này muốn đi ra. Y lại hỏi: "Vị đại ca này, xảy ra chuyện gì à?"
Hắn bực dọc: "Chuyện trong hoàng cung, mấy người bớt quản giùm."
Lòng Tra Hà phát run.
Đám Sách Thứ đi rồi, Tề Vân Nhược đăm chiêu, mà Tra Hà thì cuống đến đến xoay mòng mòng: "Từ đầu ta đã thấy Phượng Tường chả phải thứ tốt lành gì. Ả mà lại chết vì bị giam cầm á? Sao có thể thế được! Họ Phượng gan thật..."
Y nhịn không được, nói: "Nếu do Đại phu nhân đó giở trò thật chẳng lẽ trong cung không ai phát hiện. Dù cho có người nhà họ Phượng nội ứng ngoại hợp, Thành Quốc chủ không để lại thân tín nào sao?"
Gã phản ứng liền, đứng lên vỗ bàn, cả giận: "Đàm Kiều! Quốc chủ giữ Đàm Kiều ở lại! Cũng là hắn ta gửi thư cho Quốc chủ."
Y nghiêng đầu qua, nhìn gã với vẻ tò mò.
Gã nào nhịn nổi: "Đàm Kiều là người Quốc chủ tin tưởng nhất, chức quan Thừa tướng. Ông nội hắn là người đã cứu Quốc chủ Thụy Văn đưa tới tây bắc, ba đời ông cháu họ đều trung thành tận tâm với Thành gia..."
Tuy Tề Vân Nhược muốn thừa dịp hỗn loạn bỏ chạy, nhưng y không biết đường cũng không có ngựa, chỉ đành lá mặt lá trái ở lại với Tra Hà trông chẳng được khôn khéo mấy. Y hỏi: "Ngươi có cách gì cứu Quốc chủ các ngươi không?"
Gã ủ rũ đáp: "Nhiều năm qua ta ở ngoài, đa số mọi người không biết ta. Thị vệ của Quốc chủ vừa ló ra một cái sẽ bị phát hiện ngay, không cách nào hành động."
Tề Vân Nhược nói: "Liên lạc thì sao?"
Tra Hà bảo: "Ta biết không ít thần tử trung thành tuyệt đối... Không, ngay cả Đàm Kiều cũng chẳng tin được nữa rồi..."
Gã gật đầu, vẻ mặt hứng khởi: "Này ta biết!" Chớp mắt cái, gã nhìn Tề Vân Nhược với vẻ nghi ngờ.
Tề Vân Nhược nghiêm túc: "Tuy rằng bọn ngươi bắt được ta nhưng ở đây ngoài đoàn bọn ngươi ra ta chẳng quen biết ai. Mấy người dòng Thích đó với ta mà nói có lẽ càng nguy hiểm hơn. Với lại, quan trọng nhất là ta phải chờ bọn ngươi trao đổi lợi ích với Vương gia, ta mới được về Đại Khang."
Gã suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy lời này không có gì không đúng, mới gật đầu: "Coi như ngươi thức thời."
Thành Tư Cật thật sự không ngờ Đàm Kiều phản bội. Trong lòng hắn, Đàm Kiều là người không thể phản bội mình nhất. Thế nhưng vừa vào hoàng cung thấy canh phòng nghiêm ngặt, Thành Tư Cật lập tức hiểu ra, trên đời này không có gì là tuyệt đối "không thể". Phượng Tường vẫn sống khỏe, so với trước đây càng mĩ lệ hơn. Nàng ta sơn móng tay đỏ chót, mắt phượng xéo sắc được kẻ dài, môi đỏ căng mọng, mũi cao mà thẳng. Nàng ta cười nói với Thành Tư Cật: "Lâu quá không gặp, quốc chủ."
Thành Tư Cật nhìn nàng, rồi lại nhìn Đàm Kiều phía sau.
Nàng xoa bụng dưới, mỉm cười: "Quốc chủ đã bôn ba nhiều năm liền vì quốc gia. Thiếp không nỡ để ngài lại chịu rét cắt da cắt thịt, muốn giữ ngài ở lại nghỉ ngơi vài năm."
"Ồ?" Hắn vẫn cười.
Phượng Tường nhìn Đàm Kiều: "Vài năm nữa con thiếp với ngài bước lên ghế quốc chủ là ngài hoàn toàn nghỉ ngơi được rồi."
"Con của Cô*?" Hắn cũng còn cười. (*đại từ nhân xưng)
"Sao lại không phải con quốc chủ được? Thiếp thành thân với ngài nhiều năm, cuối cùng có cốt nhục, Tân Nguyên Quốc có người kế thừa, rõ ràng là việc may trời ban."
Thành Tư Cật hiểu hết rồi. Hắn nhíu mày nhìn về phía Đàm Kiều vẫn im hơi lặng tiếng từ đầu chí cuối: "Đàm Thừa tướng, ngươi thấy sao?"
Y trầm trọng đáp: "Lời Đại phu nhân là thật. Xin quốc chủ yên tâm, thần sẽ phụ tá ấu chủ, bồi dưỡng ấu chủ thành thế hệ thánh quân."
Hắn nói: "Vậy Cô thật sự phải đa tạ ngươi rồi Đàm Thừa tướng."
Phượng Tường khẽ cười, ngoắc tay ra sau: "Còn không biết Quốc chủ muốn nghỉ ngơi à? Quốc chủ đi đường vất vả, hẳn mệt lắm rồi. Dọn dẹp cung điện trước đây ta ở, mời quốc chủ vào nghỉ."
Nội thị khom người đáp: "Vâng, Đại phu nhân."
Một đám thị vệ tiến vào. Thành Tư đứng khoanh tay, nói: "Cô tự đi."
Nàng ta nhoẻn miệng, nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo đẹp đẽ. Thành Tư Cật ném quạt xếp, đi theo thị vệ.
Đặt bàn tay lên người Đàm Kiều đang đứng sau lưng mình, nàng ta cười bảo: "Hết thảy đều nằm trong khống chế của ta và chàng." Chỉ một câu của Đàm Kiều thôi, những quan viên người Hán đó ngoan ngoãn nghe lời ngay. Hơn nữa cả hai đã nghĩ ra cách khống chế hoàng cung — Thành Tư Cật ở ngoài nhiều năm, không kiểm soát được người khác nữa rồi.
Y nói: "Quốc chủ có vô số thám tử bên ngoài, những người đó chỉ nghe lệnh hắn, cả chúng ta cũng không cách nào biết được."
Phượng Thường chẳng mảy may quan tâm: "Cả quân đội cũng ở trong tay chúng ta! Mấy tên thám tử ấy tính là gì. Nếu như chúng không chịu trung thành nữa, thì khỏi cần."
Trong lòng y vẫn lo lắng đau đáu. Thứ Phượng Tường chăm chăm chính là phương diện quyền lực của Tân Nguyên Quốc, thế nhưng Thành Tư Cật nghĩ đến lại là lãnh thổ thiên hạ. Y không xác định được việc mình làm có đúng không, nhưng Phượng Tường đã mang thai con y. Nếu Thành Tư Cật tiên phát chế nhân, hai người họ đều chẳng còn đường sống. Thành ra chỉ đành bí quá hóa liều, mai sau Quốc chủ Thành gia lại mang dòng máu họ Đàm của y.
Lại một ngày nữa trôi qua, Tra Hà nghe nói Quốc chủ hạ lệnh cho Đàm Kiều tạm thời thay thế giải quyết quốc sự, tức đến ngứa chân răng. Tề Vân Nhược ngẫm nghĩ, nói: "Ít nhất chúng ta đã xác nhận được là ai. Ngoài những người phản đối dòng Thích, còn ai đối địch với Đàm Kiều không?"
Gã trầm ngâm một hồi xong lại không nói được. Tiếng tăm Đàm Kiều quá là tốt, cả Quốc chủ cũng tin tưởng tên đó mà.
"Chung quy sẽ có quan viên trong triều biết Quốc chủ các người đã bỏ ra nhiều năm công sức qua qua lại lại giữa tộc Khương với Đại Khang." Nét mặt y thản nhiên: "Nếu như Đàm Kiểu sáng nắng chiều mưa, có lẽ sẽ khiến người ta chú ý."
"Hắn sẽ sáng nắng chiều mưa á?"
Y nghiêng nghiêng đầu, giải thích: "Tỷ như, theo ta quan sát, Thành Quốc chủ muốn binh lực hai bên Đại Khang với tộc Khương đều tiêu hao. Ta đoán hắn đặt tham vọng ở tộc Khương nhiều hơn, đúng chứ?"
Tra Hà gật đầu, xị mặt hỏi: "Sao ngươi biết Quốc chủ không phải thích lãnh thổ Đại Khang hơn?"
Tề Vân Nhược nói thẳng: "Nếu hắn có bản lĩnh kia đã không trốn hoài sau lưng người dân tộc Khương rồi."
Gã xấu hổ. Y lại nói tiếp: "Có vài việc Thành Quốc chủ nghĩ như vậy, làm như vậy. Nhưng khi họ Đàm soán quyền, ta đoán họ sẽ mưu cầu an yên chứ không phải tiếp tục lượn lờ trước mũi đao... Đây là sáng nắng chiều mưa!"
Gã vỗ tay cái bộp: "Ta hiểu rồi. Chúng vừa soán quyền, đầu tiên cần ổn định tình hình trong nước, không dám đối ngoại ngay. Quanh năm chúng sống trong Tân Nguyên Quốc đâu biết Quốc chủ có ý định qua lại với người nào ở tộc Khương. Một mực bảo thủ sẽ khiến cho người trung thành với Quốc chủ bất mãn!"
Phi Tần Dắng Tường