Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 79: Thiên Bắc Dạ tức giận (ba)
Edit: kaylee
Rốt cục Cố Nhược Vân cũng phục hồi tinh thần lại, trong nháy mắt nói: "Ngươi đang nói cái gì? Vì sao ta phải tức giận? Nhưng mà, tiểu Dạ, ta không nghĩ tới sau khi ngươi mất trí nhớ cũng sẽ có lực lượng mạnh mẽ như vậy, có thể trong nháy mắt giết Lăng Nghị."
Thiên Bắc Dạ dè dặt cẩn trọng nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Tiểu Vân, ngươi... Không có giận ta?"
"Vì sao ta phải giận ngươi?" Ánh mắt của Cố Nhược Vân có chút không hiểu, nghi hoặc hỏi.
Giống như là từ địa ngục lên tới thiên đường, Thiên Bắc Dạ hưng phấn ôm chặt lấy Cố Nhược Vân, gắt gao ôm nàng vào trong lòng.
Như gặp điện giật, Cố Nhược Vân ngốc ở tại chỗ.
Nói thật, đối với Thiên Bắc Dạ, nàng có một loại cảm tình khó hiểu, ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao, giống như thật tin tưởng hắn sẽ không thương hại bản thân, loại tín nhiệm này cũng là đến mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao, không giải thích được), ngay cả bản thân Cố Nhược Vân cũng không rõ ràng.
Nhưng mà, ôm ấp này lại làm nàng trợn tròn mắt, từ lúc quen biết đến nay, tiểu Dạ chưa từng có qua hành động ái muội như vậy.
"Tiểu Vân, cám ơn ngươi, vừa rồi ta nghĩ đến ngươi là vì ta rất tàn nhẫn mà tức giận, cho nên ta thật sợ hãi, sợ hãi ngươi không để ý ta," Thiên Bắc Dạ gắt gao ôm Cố Nhược Vân, tiếp tục nói, "Tiểu Vân, về sau ta sẽ không lại để cho ngươi bị thương, ta cũng sẽ không thể lại rời đi ngươi, bởi vì ta không muốn nhìn thấy ngươi đổ máu, nếu không, chỗ này của ta sẽ rất đau."
Thiên Bắc Dạ chỉ chỉ ngực của mình, khẽ nhíu mày.
"Ta cũng không biết vì sao, trong lòng ta luôn luôn vướng bận ngươi, hơn nữa, cũng là ngươi đến làm cho ta thức tỉnh từ trong ngủ say, Tiểu Vân, ngươi nói có phải mệnh trung chú định làm hai chúng ta quen biết hay không?"
Mệnh trung chú định sao?
Cố Nhược Vân chậm rãi nhắm lại đôi mắt, trong nháy mắt này, một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ở bên trong đầu của nàng..........
Người kia, là người lúc trước nàng tín nhiệm nhất! Nếu không quả quyết sẽ không phó thác thân đệ đệ (em trai ruột) cho hắn chiếu cố! Nhưng cuối cùng, hắn vì tư lợi của bản thân ruồng bỏ nàng, còn tàn nhẫn tách rời Ngọc nhi......
Hiện giờ nghĩ đến tình cảnh đó, lòng của nàng vẫn là không tự chủ được mà đau đớn, loại đau đớn này tê tâm liệt phế, chính là mấy đời đều khó có thể quên.......
"Mệnh trung chú định?"
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ truyền đến từ bên cạnh, Cố Nhược Vân chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn lại phía Thi Vân đang đi tới chỗ mình.
Nhưng mà từ đầu tới cuối, ánh mắt của Thi Vân đều ở trên người Thiên Bắc Dạ.
"Kỳ thực, đôi khi cảm giác cũng không nhất định sẽ chính xác, nhất là, ngươi từng mất trí nhớ."
Nếu nói mệnh trung chú định, vậy cũng chỉ có nàng và hắn... Cố Nhược Vân chỉ là một phế vật mà thôi? Như thế nào có thể kề vai chiến đấu cùng nam nhân này? Trừ bỏ bản thân, toàn bộ đại lục đều sẽ không có người có thể đứng ở bên cạnh của hắn.
Thiên Bắc Dạ nhíu mày, bất giác lôi kéo ống tay áo của Cố Nhược Vân, ủy ủy khuất khuất nói: "Tiểu Vân, ta không thích ở nơi có quá nhiều người xa lạ, cho nên, chúng ta trở về nghỉ ngơi có được không?"
Không biết vì sao, nữ nhân trước mắt làm cho hắn có một loại cảm giác thật không thoải mái, loại cảm giác này, làm cho hắn muốn cách xa nàng.
"Được, ta cũng không thích những người này."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, rồi sau đó nàng giống như nhớ tới cái gì, chậm rãi đi đến bên cạnh La Âm.
"La Âm, thật có lỗi, vừa rồi vì chuyện của ta mới làm liên luỵ đến ngươi."
La Âm lắc lắc đầu: "Người phải nói xin lỗi là ta, nếu không phải ta, ngươi cũng sẽ không…...."
Chỉ cần nghĩ đến một màn mạo hiểm kia, trong lòng nàng chính là căng thẳng, nếu Thiên Bắc Dạ không tới kịp, thì cả đời này nàng cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
"Yên tâm đi, Lăng Nghị giết không được ta."
Cố Nhược Vân cười cười, cho dù Thiên Bắc Dạ không có ra tay, nàng vẫn có át chủ bài là Tử Tà, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ không để Tử Tà hiện thân.......
"Chậm đã!"
Mắt thấy Cố Nhược Vân sắp rời khỏi, phía sau truyền đến một tiếng nói.
Thi Vân mềm nhẹ cười: "Cố Nhược Vân, kỳ thực ta thật kính nể ngươi, ngươi chẳng những vận may chiếm được phế Linh Khí kia, càng là mượn nó đánh bại Lăng Hi, cho dù thiên phú của ngươi không đặc biệt xuất chúng, nhưng vận khí lại tốt một cách thần kỳ, nhất là........"
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Ngươi nhặt được nam nhân mất trí nhớ này, hơn nữa dạy hắn một ít quan niệm ngươi và hắn là mệnh trung chú định, làm hắn rất tin ngươi chính là người hắn muốn tìm, nhưng mà, nói dối rồi sẽ có một ngày bị vạch mặt, ta hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt."
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Rốt cục Cố Nhược Vân cũng phục hồi tinh thần lại, trong nháy mắt nói: "Ngươi đang nói cái gì? Vì sao ta phải tức giận? Nhưng mà, tiểu Dạ, ta không nghĩ tới sau khi ngươi mất trí nhớ cũng sẽ có lực lượng mạnh mẽ như vậy, có thể trong nháy mắt giết Lăng Nghị."
Thiên Bắc Dạ dè dặt cẩn trọng nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Tiểu Vân, ngươi... Không có giận ta?"
"Vì sao ta phải giận ngươi?" Ánh mắt của Cố Nhược Vân có chút không hiểu, nghi hoặc hỏi.
Giống như là từ địa ngục lên tới thiên đường, Thiên Bắc Dạ hưng phấn ôm chặt lấy Cố Nhược Vân, gắt gao ôm nàng vào trong lòng.
Như gặp điện giật, Cố Nhược Vân ngốc ở tại chỗ.
Nói thật, đối với Thiên Bắc Dạ, nàng có một loại cảm tình khó hiểu, ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao, giống như thật tin tưởng hắn sẽ không thương hại bản thân, loại tín nhiệm này cũng là đến mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao, không giải thích được), ngay cả bản thân Cố Nhược Vân cũng không rõ ràng.
Nhưng mà, ôm ấp này lại làm nàng trợn tròn mắt, từ lúc quen biết đến nay, tiểu Dạ chưa từng có qua hành động ái muội như vậy.
"Tiểu Vân, cám ơn ngươi, vừa rồi ta nghĩ đến ngươi là vì ta rất tàn nhẫn mà tức giận, cho nên ta thật sợ hãi, sợ hãi ngươi không để ý ta," Thiên Bắc Dạ gắt gao ôm Cố Nhược Vân, tiếp tục nói, "Tiểu Vân, về sau ta sẽ không lại để cho ngươi bị thương, ta cũng sẽ không thể lại rời đi ngươi, bởi vì ta không muốn nhìn thấy ngươi đổ máu, nếu không, chỗ này của ta sẽ rất đau."
Thiên Bắc Dạ chỉ chỉ ngực của mình, khẽ nhíu mày.
"Ta cũng không biết vì sao, trong lòng ta luôn luôn vướng bận ngươi, hơn nữa, cũng là ngươi đến làm cho ta thức tỉnh từ trong ngủ say, Tiểu Vân, ngươi nói có phải mệnh trung chú định làm hai chúng ta quen biết hay không?"
Mệnh trung chú định sao?
Cố Nhược Vân chậm rãi nhắm lại đôi mắt, trong nháy mắt này, một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ở bên trong đầu của nàng..........
Người kia, là người lúc trước nàng tín nhiệm nhất! Nếu không quả quyết sẽ không phó thác thân đệ đệ (em trai ruột) cho hắn chiếu cố! Nhưng cuối cùng, hắn vì tư lợi của bản thân ruồng bỏ nàng, còn tàn nhẫn tách rời Ngọc nhi......
Hiện giờ nghĩ đến tình cảnh đó, lòng của nàng vẫn là không tự chủ được mà đau đớn, loại đau đớn này tê tâm liệt phế, chính là mấy đời đều khó có thể quên.......
"Mệnh trung chú định?"
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ truyền đến từ bên cạnh, Cố Nhược Vân chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn lại phía Thi Vân đang đi tới chỗ mình.
Nhưng mà từ đầu tới cuối, ánh mắt của Thi Vân đều ở trên người Thiên Bắc Dạ.
"Kỳ thực, đôi khi cảm giác cũng không nhất định sẽ chính xác, nhất là, ngươi từng mất trí nhớ."
Nếu nói mệnh trung chú định, vậy cũng chỉ có nàng và hắn... Cố Nhược Vân chỉ là một phế vật mà thôi? Như thế nào có thể kề vai chiến đấu cùng nam nhân này? Trừ bỏ bản thân, toàn bộ đại lục đều sẽ không có người có thể đứng ở bên cạnh của hắn.
Thiên Bắc Dạ nhíu mày, bất giác lôi kéo ống tay áo của Cố Nhược Vân, ủy ủy khuất khuất nói: "Tiểu Vân, ta không thích ở nơi có quá nhiều người xa lạ, cho nên, chúng ta trở về nghỉ ngơi có được không?"
Không biết vì sao, nữ nhân trước mắt làm cho hắn có một loại cảm giác thật không thoải mái, loại cảm giác này, làm cho hắn muốn cách xa nàng.
"Được, ta cũng không thích những người này."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, rồi sau đó nàng giống như nhớ tới cái gì, chậm rãi đi đến bên cạnh La Âm.
"La Âm, thật có lỗi, vừa rồi vì chuyện của ta mới làm liên luỵ đến ngươi."
La Âm lắc lắc đầu: "Người phải nói xin lỗi là ta, nếu không phải ta, ngươi cũng sẽ không…...."
Chỉ cần nghĩ đến một màn mạo hiểm kia, trong lòng nàng chính là căng thẳng, nếu Thiên Bắc Dạ không tới kịp, thì cả đời này nàng cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
"Yên tâm đi, Lăng Nghị giết không được ta."
Cố Nhược Vân cười cười, cho dù Thiên Bắc Dạ không có ra tay, nàng vẫn có át chủ bài là Tử Tà, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ không để Tử Tà hiện thân.......
"Chậm đã!"
Mắt thấy Cố Nhược Vân sắp rời khỏi, phía sau truyền đến một tiếng nói.
Thi Vân mềm nhẹ cười: "Cố Nhược Vân, kỳ thực ta thật kính nể ngươi, ngươi chẳng những vận may chiếm được phế Linh Khí kia, càng là mượn nó đánh bại Lăng Hi, cho dù thiên phú của ngươi không đặc biệt xuất chúng, nhưng vận khí lại tốt một cách thần kỳ, nhất là........"
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Ngươi nhặt được nam nhân mất trí nhớ này, hơn nữa dạy hắn một ít quan niệm ngươi và hắn là mệnh trung chú định, làm hắn rất tin ngươi chính là người hắn muốn tìm, nhưng mà, nói dối rồi sẽ có một ngày bị vạch mặt, ta hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt."
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Đánh giá:
Truyện Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Story
Chương 79: Thiên Bắc Dạ tức giận (ba)
10.0/10 từ 17 lượt.