Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1392: Truyền thừa 1
Sắc mặt Ôn Nhã một mảnh tái nhợt, nàng hơi rũ xuống đôi mắt, che dấu một mảnh lạnh lẽo trong mắt.
“ Vân Ngạn sư huynh, ta hiểu được, ta đảm bảo sẽ không tái phạm.”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Ngạn mới hòa hoãn xuống: “ Được, ngươi có thể đi xuống.”
Sau khi Vân Ngạn nói lời này, Ôn Nhã hít sâu một hơi, nàng cũng không nói thêm bất luận cái gì mà chậm rãi đi ra ngoài cửa, chỉ là trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, trên dung nhan ưu nhã mỹ lệ trầm xuống đáng sợ.
Bên trong phòng, Vân Ngạn nhìn theo hướng Ôn Nhã rời đi, lâm vào bên trong trầm tư.
“ Ôn Nhã này cũng không giống bề ngoài!” hắn trầm ngâm nửa ngày nói, “ Bị ta giáo huấn như thế, nàng còn có thể đủ bình tĩnh biện giải cho chính mình, điểm tâm có này người bình thường không có được! Hiện giờ ngươi đi một chuyến tới viện Cố Nhược Vân, đem mọi chuyện bên này báo cho nàng biết, cũng để cho nàng có chút phòng bị.”
“ Vâng, Vân Ngạn sư huynh.”
Sau khi nghe thấy Vân Ngạn sư huynh phân phó, đệ tử Ẩn Môn đứng bên cạnh hắn cung kính củng củng nắm tay, vẻ mặt tràn đầy tôn trọng.
.................
Trong phòng, Cố Nhược Vân nhắm mắt khoanh chân, linh khí nhàn nhạt vờn quanh thân thể nàng, theo lỗ chân lông hút vào bên trong cơ thể.
“ Tiến vào.”
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói một chữ, tiếp theo sau đó cửa phòng bị đẩy mở ra, một người đệ tử Ẩn Môn từ bên ngoài đi đến, cung kính củng củng nắm tay: “ Cố cô nương, ta phụng lệnh từ Vân Ngạn sư huynh tiến đến báo cho ngươi một việc.”
“ Chuyện gì?” Cố Nhược Vân dừng một chút hỏi.
“ Cố cô nương, vừa rồi Ôn Nhã tiến đến tìm Vân Ngạn sư huynh, muốn lợi dụng sư huynh đối phó ngươi, bất quá âm mưu của nàng lại bị sư huynh nhìn thấu, cho dù như thế sư huynh vẫn để ta tiến đến báo cho ngươi một tiếng, để ngươi phòng bị nhiều hơn tránh lâm vào hiểm cảnh.”
Thời điểm sau khi đệ tử Ẩn Môn đem một đoạn kể hết, nét mặt Cố Nhược Vân biểu lộ tươi cười rất cạn: “ Ta đã biết.”
Ôn Nhã?
Không nghĩ tới sau khi nàng đã trúng độc của mình, cũng không thể mai một đi tâm tư muốn đối phó mình.
Bất quá, nàng muốn hướng Ôn gia tính sổ, nhất định phải đem toàn bộ Ôn gia một lưới bắt hết, hiện giờ còn chưa phải thời điểm tính sổ với Ôn Nhã.
Nhưng nếu Ôn Nhã năm lần bảy lượt muốn đối phó nàng, cho dù rút dây động rừng nàng cũng sẽ giết Ôn Nhã trước.
“ Cố cô nương, Vân Ngạn sư huynh để ta đi thông tri mọi chuyện cho ngươi, cho nên hiện tại ta cáo lui trước.” đệ tử Ẩn Môn ôm quyền nói.
Cố Nhược Vân gật gật đầu, chợt tên đệ tử Ẩn Môn chậm rãi lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa cho Cố Nhược Vân.
“ Chủ nhân.”
Một đạo tiếng nói non nớt từ bên cạnh Cố Nhược Vân truyền tới, sau đó liền thấy tiểu Chu Tước không biết đã xuất hiện từ khi nào bên cạnh nàng, trên gương mặt đáng yêu tràn đầy thần sắc phẫn nộ: “ Ta đi làm thịt Ôn Nhã kia.”
Cố Nhược Vân cười cười, nhàn nhạt hỏi một câu: “ Ta đã hạ độc cho Ôn Nhã, nàng không thể gây nên sóng gió gì, hiện tại quan trọng nhất vẫn là truyền thừa, chờ sau khi tiếp nhận truyền thừa, ta có thể đi tìm Tiểu Dạ cùng huynh trưởng.”
Từ đầu tới cuối Cố Nhược Vân không đem Ôn Nhã làm đối thủ của mình, đối với nàng mà nói, Ôn Nhã chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, sao có thể quan trọng hơn truyền thừa?
Nghĩ vậy, nàng lộ ra một mạt cười khổ, con ngươi thanh lãnh nhìn về trời xanh ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm: “ Cũng không biết huynh trưởng cùng Tiểu dạ hiện tại đang ở nơi nào.”
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
“ Vân Ngạn sư huynh, ta hiểu được, ta đảm bảo sẽ không tái phạm.”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Ngạn mới hòa hoãn xuống: “ Được, ngươi có thể đi xuống.”
Sau khi Vân Ngạn nói lời này, Ôn Nhã hít sâu một hơi, nàng cũng không nói thêm bất luận cái gì mà chậm rãi đi ra ngoài cửa, chỉ là trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, trên dung nhan ưu nhã mỹ lệ trầm xuống đáng sợ.
Bên trong phòng, Vân Ngạn nhìn theo hướng Ôn Nhã rời đi, lâm vào bên trong trầm tư.
“ Ôn Nhã này cũng không giống bề ngoài!” hắn trầm ngâm nửa ngày nói, “ Bị ta giáo huấn như thế, nàng còn có thể đủ bình tĩnh biện giải cho chính mình, điểm tâm có này người bình thường không có được! Hiện giờ ngươi đi một chuyến tới viện Cố Nhược Vân, đem mọi chuyện bên này báo cho nàng biết, cũng để cho nàng có chút phòng bị.”
“ Vâng, Vân Ngạn sư huynh.”
Sau khi nghe thấy Vân Ngạn sư huynh phân phó, đệ tử Ẩn Môn đứng bên cạnh hắn cung kính củng củng nắm tay, vẻ mặt tràn đầy tôn trọng.
.................
Trong phòng, Cố Nhược Vân nhắm mắt khoanh chân, linh khí nhàn nhạt vờn quanh thân thể nàng, theo lỗ chân lông hút vào bên trong cơ thể.
“ Tiến vào.”
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói một chữ, tiếp theo sau đó cửa phòng bị đẩy mở ra, một người đệ tử Ẩn Môn từ bên ngoài đi đến, cung kính củng củng nắm tay: “ Cố cô nương, ta phụng lệnh từ Vân Ngạn sư huynh tiến đến báo cho ngươi một việc.”
“ Chuyện gì?” Cố Nhược Vân dừng một chút hỏi.
“ Cố cô nương, vừa rồi Ôn Nhã tiến đến tìm Vân Ngạn sư huynh, muốn lợi dụng sư huynh đối phó ngươi, bất quá âm mưu của nàng lại bị sư huynh nhìn thấu, cho dù như thế sư huynh vẫn để ta tiến đến báo cho ngươi một tiếng, để ngươi phòng bị nhiều hơn tránh lâm vào hiểm cảnh.”
Thời điểm sau khi đệ tử Ẩn Môn đem một đoạn kể hết, nét mặt Cố Nhược Vân biểu lộ tươi cười rất cạn: “ Ta đã biết.”
Ôn Nhã?
Không nghĩ tới sau khi nàng đã trúng độc của mình, cũng không thể mai một đi tâm tư muốn đối phó mình.
Bất quá, nàng muốn hướng Ôn gia tính sổ, nhất định phải đem toàn bộ Ôn gia một lưới bắt hết, hiện giờ còn chưa phải thời điểm tính sổ với Ôn Nhã.
Nhưng nếu Ôn Nhã năm lần bảy lượt muốn đối phó nàng, cho dù rút dây động rừng nàng cũng sẽ giết Ôn Nhã trước.
“ Cố cô nương, Vân Ngạn sư huynh để ta đi thông tri mọi chuyện cho ngươi, cho nên hiện tại ta cáo lui trước.” đệ tử Ẩn Môn ôm quyền nói.
Cố Nhược Vân gật gật đầu, chợt tên đệ tử Ẩn Môn chậm rãi lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa cho Cố Nhược Vân.
“ Chủ nhân.”
Một đạo tiếng nói non nớt từ bên cạnh Cố Nhược Vân truyền tới, sau đó liền thấy tiểu Chu Tước không biết đã xuất hiện từ khi nào bên cạnh nàng, trên gương mặt đáng yêu tràn đầy thần sắc phẫn nộ: “ Ta đi làm thịt Ôn Nhã kia.”
Cố Nhược Vân cười cười, nhàn nhạt hỏi một câu: “ Ta đã hạ độc cho Ôn Nhã, nàng không thể gây nên sóng gió gì, hiện tại quan trọng nhất vẫn là truyền thừa, chờ sau khi tiếp nhận truyền thừa, ta có thể đi tìm Tiểu Dạ cùng huynh trưởng.”
Từ đầu tới cuối Cố Nhược Vân không đem Ôn Nhã làm đối thủ của mình, đối với nàng mà nói, Ôn Nhã chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, sao có thể quan trọng hơn truyền thừa?
Nghĩ vậy, nàng lộ ra một mạt cười khổ, con ngươi thanh lãnh nhìn về trời xanh ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm: “ Cũng không biết huynh trưởng cùng Tiểu dạ hiện tại đang ở nơi nào.”
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Đánh giá:
Truyện Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Story
Chương 1392: Truyền thừa 1
10.0/10 từ 17 lượt.