Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1208: Phong Cốc 1
Đáng tiếc …
Cố Nhược Vân cũng không phải là người bình thường!
Nếu cùng là Võ Thánh sơ kỳ, như vậy dưới sự đe dọa của nhiều cường giả Siêu Phàm đều sẽ trở nên không có ý chí phản kháng.
Cho dù trong tay nàng không có linh thú, nếu nàng muốn chạy trốn những người này cũng không làm gì được nàng.
Vô luận Phong Tiêu Tiêu cẩn thận cỡ nào, chung quy vẫn là xem thường nàng!
“ Ta cùng Phong Tiêu Tiêu không oán không thù, nàng lại phái người tới giết ta, một khi đã như vậy ta đây cũng không cần khách khí,” Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói, “ Thiên Khung, Trì...những người này các ngươi có nắm chắc chiến đấu?”
Bá!
Âm thanh nàng chưa dứt, bên cạnh xuất hiện hai đạo thân ảnh.
Trong đó một người có khuôn mặt tuấn lãng, biểu tình uy nghiêm, có nét uy phonh quân lâm thiên hạ. Một người còn lại thì nhỏ xinh đáng yêu, khuôn mặt phấn nộn làm người khác vạn phần triều mến. Nhưng mà, trong mắt nàng không có thiên chân vô tà giống như hài tử bình thường, chỉ có thị huyết lạnh nhạt, còn có sát ý vô cùng vô tận.
“ Chủ nhân,” Chu Tước nâng lên khóe môi, mắt to thật sâu ngóng nhìn những người Phong Cốc trước mặt, nói, “ Những người này liền giao cho ta cùng Thiên Khung lão đại, một đám kiến hôi mà thôi, mặc dù có Siêu Phàm hậu kỳ thì như thế nào? bản đại nhân sẽ đánh bọn họ như đánh chó!”
Nói xong lời này, thân thể nho nhỏ của Chu Tước giống như tia chớp vọt tới thanh niên trước mặt, tay nhỏ vung lên một đám lửa từ trong tay nàng bắn ra, hướng tới thanh niên gần nhất đánh xuống.
Tuy nói nha đầu này thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi, nhưng đã trải qua vô số chiến đấu khiến cho thanh niên cảm nhận được sự cường đại của nàng, không có bất luận suy nghĩ gì rút vũ khi hướng về thân thể nho nhỏ của Chu Tước.
Đang!
Chu Tước giơ tay bắt được vũ khí, trên khuôn mặt đáng yêu lộ ra một nụ cười: “ Chậc chậc, Siêu Phàm hậu kỳ thật trâu bò làm sao, thời điểm bản đại nhân xưng bá tứ phương phỏng chừng các ngươi còn chưa có sinh ra! chỉ bằng một cái Phong Cốc nho nhỏ của các ngươi, cũng muốn chủ nhân của tứ đại thần thú chúng ta nguyện trung thành? quả thật sy nghĩ ngông cuồng, tuy rằng thực lực hiện tại của chủ nhân chưa đủ cường dại, nhưng sớm muộn gì nàng cũng siêu việt hơn mọi người Phong Cốc.”
Đối với Cố Nhược Vân, Chu Tước vẫn rất tin tưởng.
Phải biết rằng, Cố Nhược Vân không phải có xuất thân từ Đệ Nhất thành, mà đến từ tầng chót của đại lục, nhưng nàng chỉ ở hai mươi bốn tuổi lại có được thành tựu như vậy, hơn nữa còn một tay đánh khắp thiên hạ.
Từ xưa đến nay, còn có ai cường hãn như vậy?
Nhưng Phong Cốc thật chê cười, thế nhưng muốn bức bách chủ nhân nguyện trung thành?
Nếu chủ nhân bọn họ thật sự nguyện trung thành, chẳng phải là làm cho tứ đại thần thú bọn họ kém đi một bậc?
Không!
Người thấp kém không ai muốn!
Kết cục như vậy, tứ dại thần thú cũng không muốn nghĩ.
Phanh!
Một cỗ lực lượng từ bàn tay nhỏ của Chu Tước truyền ra, đem thanh niên đẩy lùi hai bước chân, sắc mặt của hắn tràn đầy kinh ngạc nhìn khuôn mặt đáng yêu của Chu Tước, tựa hồ không rõ vì sao thực lực bản thân là Siêu Phàm hậu kỳ không so được với trung kỳ?
“ Ngươi biết vì sao đánh không lại ta không?” Chu Tước bĩu bĩu môi, “ Đó là bởi vì các ngươi dùng quá nhiều dị bảo qý hiếm để tăng lên thực lực! mấy thứ này dùng một hai lần không thành vấn đề, nếu hoàn toàn dựa vào nó để tăng lên thực lực chỉ căn cơ tạo thành không có, đó là vì sao bản đại nhân nói đánh các ngươi như đánh chó!”
Sắc mặt thanh niên nam tử rất khó coi, từ khi hắn phá cửa sổ đi vào cho tới này, đây là lời nói dầu tiên: “ cùng nhau lên, giết những người đó!”
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Cố Nhược Vân cũng không phải là người bình thường!
Nếu cùng là Võ Thánh sơ kỳ, như vậy dưới sự đe dọa của nhiều cường giả Siêu Phàm đều sẽ trở nên không có ý chí phản kháng.
Cho dù trong tay nàng không có linh thú, nếu nàng muốn chạy trốn những người này cũng không làm gì được nàng.
Vô luận Phong Tiêu Tiêu cẩn thận cỡ nào, chung quy vẫn là xem thường nàng!
“ Ta cùng Phong Tiêu Tiêu không oán không thù, nàng lại phái người tới giết ta, một khi đã như vậy ta đây cũng không cần khách khí,” Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói, “ Thiên Khung, Trì...những người này các ngươi có nắm chắc chiến đấu?”
Bá!
Âm thanh nàng chưa dứt, bên cạnh xuất hiện hai đạo thân ảnh.
Trong đó một người có khuôn mặt tuấn lãng, biểu tình uy nghiêm, có nét uy phonh quân lâm thiên hạ. Một người còn lại thì nhỏ xinh đáng yêu, khuôn mặt phấn nộn làm người khác vạn phần triều mến. Nhưng mà, trong mắt nàng không có thiên chân vô tà giống như hài tử bình thường, chỉ có thị huyết lạnh nhạt, còn có sát ý vô cùng vô tận.
“ Chủ nhân,” Chu Tước nâng lên khóe môi, mắt to thật sâu ngóng nhìn những người Phong Cốc trước mặt, nói, “ Những người này liền giao cho ta cùng Thiên Khung lão đại, một đám kiến hôi mà thôi, mặc dù có Siêu Phàm hậu kỳ thì như thế nào? bản đại nhân sẽ đánh bọn họ như đánh chó!”
Nói xong lời này, thân thể nho nhỏ của Chu Tước giống như tia chớp vọt tới thanh niên trước mặt, tay nhỏ vung lên một đám lửa từ trong tay nàng bắn ra, hướng tới thanh niên gần nhất đánh xuống.
Tuy nói nha đầu này thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi, nhưng đã trải qua vô số chiến đấu khiến cho thanh niên cảm nhận được sự cường đại của nàng, không có bất luận suy nghĩ gì rút vũ khi hướng về thân thể nho nhỏ của Chu Tước.
Đang!
Chu Tước giơ tay bắt được vũ khí, trên khuôn mặt đáng yêu lộ ra một nụ cười: “ Chậc chậc, Siêu Phàm hậu kỳ thật trâu bò làm sao, thời điểm bản đại nhân xưng bá tứ phương phỏng chừng các ngươi còn chưa có sinh ra! chỉ bằng một cái Phong Cốc nho nhỏ của các ngươi, cũng muốn chủ nhân của tứ đại thần thú chúng ta nguyện trung thành? quả thật sy nghĩ ngông cuồng, tuy rằng thực lực hiện tại của chủ nhân chưa đủ cường dại, nhưng sớm muộn gì nàng cũng siêu việt hơn mọi người Phong Cốc.”
Đối với Cố Nhược Vân, Chu Tước vẫn rất tin tưởng.
Phải biết rằng, Cố Nhược Vân không phải có xuất thân từ Đệ Nhất thành, mà đến từ tầng chót của đại lục, nhưng nàng chỉ ở hai mươi bốn tuổi lại có được thành tựu như vậy, hơn nữa còn một tay đánh khắp thiên hạ.
Từ xưa đến nay, còn có ai cường hãn như vậy?
Nhưng Phong Cốc thật chê cười, thế nhưng muốn bức bách chủ nhân nguyện trung thành?
Nếu chủ nhân bọn họ thật sự nguyện trung thành, chẳng phải là làm cho tứ đại thần thú bọn họ kém đi một bậc?
Không!
Người thấp kém không ai muốn!
Kết cục như vậy, tứ dại thần thú cũng không muốn nghĩ.
Phanh!
Một cỗ lực lượng từ bàn tay nhỏ của Chu Tước truyền ra, đem thanh niên đẩy lùi hai bước chân, sắc mặt của hắn tràn đầy kinh ngạc nhìn khuôn mặt đáng yêu của Chu Tước, tựa hồ không rõ vì sao thực lực bản thân là Siêu Phàm hậu kỳ không so được với trung kỳ?
“ Ngươi biết vì sao đánh không lại ta không?” Chu Tước bĩu bĩu môi, “ Đó là bởi vì các ngươi dùng quá nhiều dị bảo qý hiếm để tăng lên thực lực! mấy thứ này dùng một hai lần không thành vấn đề, nếu hoàn toàn dựa vào nó để tăng lên thực lực chỉ căn cơ tạo thành không có, đó là vì sao bản đại nhân nói đánh các ngươi như đánh chó!”
Sắc mặt thanh niên nam tử rất khó coi, từ khi hắn phá cửa sổ đi vào cho tới này, đây là lời nói dầu tiên: “ cùng nhau lên, giết những người đó!”
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Đánh giá:
Truyện Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Story
Chương 1208: Phong Cốc 1
10.0/10 từ 17 lượt.