Pháp Mệnh Thiên Tôn
Chương 47: Chiến thắng
Lăng kính lần lượt chiếu các diễn biến mà Dược bang bày trận phản công Kim Sư Thánh hội, sau đó toàn quân tứ phía bao vây, trực tiếp vây khốn toàn bộ bang hội mạnh nhất phía Đông ngoại tông Thiên Huyền. Các đệ tử chứng kiến, thậm chí ngay cả các vị đại sư lão làng nhất cũng là cực kỳ kinh ngạc.
Khả năng đọc vị người khác cùng lên chiến lược bậc này, không phải điều mà một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi bình thường có thể làm được. Linh Nhi chân chính là đệ nhất tuyệt thế thiên tài của ngoại tông Thiên Huyền! Không cần biết kế tiếp thế nào thì trong lòng bọn họ đây vẫn là một chiến thắng tuyệt đối của Dược bang, mà công lao lớn nhất chính là của thiếu nữ hồ ly.
Linh Nhi mỉm cười, cùng với mọi người thu lại linh hồn lực, pháp trận theo đó cũng là dần dần tan biến. Khẽ thở ra một hơi, nàng nhìn Trần Phong. Lúc này cậu đang nói chuyện cùng Đan Hà, tựa hồ cảm thấy có chút ngạc nhiên trước thế trận mà Dược bang đã bày ra vừa rồi.
Thực ra nếu không có huynh, nó không thể nào tồn tại!
Đêm đầu tiên của bang hội chiến, huynh dẫn đầu đội trinh sát tìm thấy đại bản doanh của Kim Sư Thánh hội, bất quá nó không đơn giản là lều trại mà lại là một thành trì. Sau đó, bằng thực lực vượt trội của mình mà cảm nhận được sự tồn tại của Đại ma pháo, từ đó ta mới có thể đoán ra chiến lược của Hoàng Thiên.
Về cơ bản, trong một cuộc chiến thực sự, nếu như toàn quân đông nhưng thực lực lại chỉ ở mức trung bình, việc tập trung chúng lại thành ma pháo như vậy là một giải pháp không tồi đối với kẻ không có đầu óc binh lược xuất sắc như hắn. Bằng cách đó, hắn có thể giảm bớt số lượng binh sĩ mà chất lượng lại tăng lên vượt trội. Tuy nhiên đây lại là bang hội chiến, hắn ta làm như thế chính là một nước đi ngu xuẩn nhất, chẳng khác nào coi thường quân sư đối phương!
Để chiến thắng trận đầu này, việc cần làm chính là gây ra mức sát thương vừa đủ, loại các pháp sư ra khỏi vòng chiến. Mà hành động của hắn đã tự gây ra một lượng sát thương rất lớn cho quân mình trong khi đối phương còn chưa cần động binh. Đó chính là sai thứ nhất.
Khi đã thiệt về quân số như vậy, việc mà một nhà cầm quân cần làm chính là bảo toàn lực lượng. Nếu muốn đánh thì phải đánh du kích từng trận nhỏ và vừa đủ, tận dụng tối đa sức mạnh của Đại ma pháo, để toàn bộ quân lính còn lại mà thủ thành. Đằng này hắn không những đánh những trận lớn mà còn đem theo lực lượng binh sĩ chủ lực rồi để mặc bọn họ bị tấn công, chỉ lo bảo vệ pháo, khiến cho binh đã ít lại càng ít thêm. Đó chính là sai thứ hai.
Đối với nhóm quân gần như không còn khả năng chiến đấu, cần bảo vệ tốt nếu không sẽ dễ dàng bị loại khỏi vòng chiến. Cách hiệu quả nhất chính là tử thủ trong thành, dụ địch công kích, từ đó tiêu hao lực lượng của địch. Nhưng hắn lại để quá ít quân ở lại, thậm chí còn chia nhỏ cánh quân tiếp viện, khiến cho quân sĩ mất đi kết nối, không có chủ tướng, dễ dàng bị loại bỏ. Đó chính là sai thứ ba.
Đánh trận, quan trọng nhất là tương quan lực lượng hai bên cùng chiến thuật bày binh. Dược bang sau mỗi trận đánh đều là có tổn thất, nhưng đều trong mức có thể kiểm soát, hơn nữa quân số áp đảo. Trong khi Kim Sư Thánh hội sở hữu ít binh hơn, đã thế trận nào cũng là mục tiêu đầu tiên, vậy mà dẫn binh đuổi đánh. Đó chính là sai thứ tư.
Thấy địch thua liên tục bảy trận nhưng không cẩn thận dò xét mà coi thường, tiếp tục khiêu chiến. Khi rơi vào thế có thể bị bao vây không rút lui chiến lược mà ở lại đánh. Đó chính là sai thứ năm.
Tất cả đã khiến cho Hoàng Thiên thất bại!
Thiếu nữ hồ ly có chút bối rối nhìn Đan Hà và Trần Phong. Kế sách của nàng đã giúp Dược bang tổn thất ít nhất mà thắng lợi cũng là vẻ vang nhất, nhưng hai người họ chỉ là biết một phần nhỏ về chiến lược này. Cổ nhân có câu: Chưa lừa được ta sao lừa được địch. Nàng phải làm sao cho quân ta tin tưởng tuyệt đối thì kẻ địch mới có thể chủ quan.
Toàn quân lui lại phía sau Đan Hà, đứng thành từng hàng nghiêm chỉnh. Khuôn mặt ai cũng lộ rõ nét cười, hôm nay bọn họ đã đánh bại Kim Sư Thánh hội, sau này bọn chúng sẽ không thể nào kiêu ngạo như trước được nữa.
Bàn bạc thống nhất một chút, người của Dược bang lần lượt rời khỏi Thiên Hoa Vũ giới, chỉ còn lại Đan Hà, Linh Nhi, Trần Phong, Hỏa Sinh và Lý Nghiêm. Trận thứ hai bang hội chiến sẽ là năm đấu năm, bọn họ sẽ liên thủ đấu với Hoàng Thiên và tứ phó thống lĩnh của Kim Sư hội.
Trong thâm tâm, trận đánh này đối với đệ tử bài danh đệ nhất tinh anh bảng xếp hạng khá là đơn giản, miễn là theo kế hoạch đã định trước. Năm người họ tiến lại, đứng thành hình ngôi sao chung quanh đội hình của Dược bang.
Thiếu nữ hồ ly đang nghi hoặc nhìn Hoàng Thiên, chưa hiểu hắn suy tính cái gì thì đột nhiên bốn phó tướng Kim Sư bắt ấn. Nàng tập trung quan sát, không hề tỏ ra nóng vội, ngược lại đôi môi đỏ mọng còn khẽ nở ra một nụ cười. Ngay khi đám người kia niệm chú xong đâu đấy, một vùng không gian u tối lạnh lẽo xuất hiện, bao phủ năm người Dược bang. Bất quá ảnh hưởng thế nào còn chưa có biết mà chiêu thức liền đã bị phá giải. Linh Nhi vận công, pháp lực nồng đậm tỏa ra liền đã trấn áp hoàn toàn tứ phó thống lĩnh ngay lập tức khiến người ta cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Hoàng Thiên trông thấy một màn như vậy cũng là kinh hãi, bởi cho dù là hắn cũng không thể tạo ra uy áp mạnh mẽ như thế. Nữ nhân trước mặt kia vậy mà đã vượt qua hắn một đoạn, đạt tới ngũ tinh pháp tông. Tu vi pháp lực, linh hồn cảnh giới, thậm chí là bày binh bố trận, dù là lĩnh vực nào nàng ta cũng xuất chúng.
Người như vậy có thể tồn tại sao?
Mồ hôi chảy ra như tắm, hắn toàn thân lại thấy lạnh toát, lần đầu tiên hắn cảm thấy áp lực như vậy. Trận thứ hai bang hội chiến vẫn đang diễn ra, bốn vị phó thủ lĩnh của Kim Sư Thánh hội vẫn chưa bị loại, Linh Nhi uy lực chỉ là vừa đủ để phá hủy chiêu thức, không tổn thương bọn họ. Hoàng Thiên đột nhiên nảy ra một ý, hướng đến Trần Phong, chỉ tay mà nói lớn:
- Tiểu tử có dám cùng ta đấu pháp?
Mọi người nghe vậy thì trong lòng cười mỉa mai, tên kia biết lực lượng mình thua thiệt nên mới thách thức người được xem là nguyên do trận chiến. Nếu không tiếp nhận đương nhiên thanh niên này sẽ bị cười chê, mà nếu đánh, Hoàng Thiên coi như có vài phần nắm chắc.
Đan Hà và Linh Nhi nhìn nhau, đương nhiên biết suy nghĩ của hắn ta nhưng quyết định thế nào lại phụ thuộc vào Trần Phong, họ không thể ép buộc được cậu. Hỏa Sinh và Lý Nghiêm đồng dạng cũng là như vậy, khá căng thẳng nhưng không nói gì, chỉ đơn giản chờ đợi quyết định của cậu.
Thanh niên cao gầy với một màn như vậy cũng là cười khẩy. Cậu chả phải kẻ ngốc, nhưng hắn tưởng chỉ bằng một cái tam tinh pháp tông đã đủ để làm khó cậu thì quả là hoang đường! Cậu không nhanh không chậm bước lại, đối diện với Hoàng Thiên:
- Bắt đầu đi!
Lời vừa dứt, hai người lập tức lao tới, quyền cước liên miên vô tận, không bên nào nương tay. Tốc độ cả hai đều là cực nhanh, cho dù là pháp quan thất tinh cũng không thể theo kịp. Hai bên ăn miếng trả miếng liên tục, mà tất cả đều nhắm đến huyệt đạo hiểm yếu, chỉ cần trúng đòn một lần cũng sẽ khiến cho thực lực suy giảm, thất bại ngay trước mắt.
Lúc này Hoàng Thiên mới cảm nhận được thực ra người trước mắt mạnh mẽ ra sao. Kinh nghiệm chiến đấu của cậu là hết sức phong phú, cho dù hắn có nhử thế nào cũng không hề bị mắc lừa, thậm chí nếu không cẩn thận, chính bản thân hắn mới là kẻ sẽ phải ăn trái đắng. Hắn ta đối với điều này thì càng kinh ngạc vô cùng, bởi ngay cả tứ phó thống lĩnh dưới trướng hắn cũng không thể nào đạt được như vậy. Mặc dù thân phận bọn họ đều là thiên tài trong gia tộc, đã đến bái sư tông phái lâu như vậy.
Người này rốt cuộc là thế nào?
Né đi một đòn suýt chút nữa trúng phải, hắn ta thở hắt ra một hơi. Dù cho đau đầu suy nghĩ thế nào, hắn ta cũng không thể trả lời câu hỏi ấy, chỉ có thể gạt qua một bên mà tiếp tục chiến đấu.
Hai bên giao thủ với nhau chẳng mấy chốc đã hơn trăm hiệp, thanh niên cao gầy sử dụng pháp kỹ thân pháp né đi công kích của đối phương mà lui lại, kéo giãn khoảng cách. Hoàng Thiên kia coi như không tồi, cũng là có thực lực nên mới có thể ngang ngược như vậy. Trần Phong trầm giọng hỏi:
- Giấu bài sao?
- Nếu ngươi muốn!
Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội gằn giọng, toàn cơ thể tức thì được bọc bởi lớp pháp lực hùng hồn, sau đó tạo nên một kim giáp. Khi đột phá đến pháp tông cảnh, pháp sư có thể sử dụng pháp lực thành thục hơn, tùy ý điều khiển nó bao quanh cơ thể, tạo thành một lớp giáp được gọi là pháp lực chiến giáp. Đặc điểm của mỗi hệ nguyên tố khác nhau, vì vậy mà mỗi chiến giáp có hiệu quả rất khác biệt. Phong hệ của thanh niên cao gầy được tăng phúc tốc độ là chính, còn kim hệ của Hoàng Thiên thì mạnh về phòng ngự và độ sắc bén.
- Tới đây!
Thủ lĩnh Kim Sư nhìn Trần Phong, khinh thường vẫy tay. Thanh niên cao gầy nheo mắt, không hề khoan nhượng mà lập tức lao đến, tốc độ đẩy đến tối ta, toàn lực tung ra công kích.
Bang! Bang! Bang!
Những thanh âm liên tục vang lên cùng với va chạm của hai người. Hoàng Thiên lần này có chút kinh ngạc với tốc độ của Trần Phong, bất quá hắn lại không sợ lực đánh của cậu, hoàn toàn tin tưởng vào chiến giáp, vì vậy không thể né tránh đã đành nhưng hắn cũng không có đỡ đòn. Thanh niên cao gầy nheo mắt, pháp lực truyền tới hai tay, tạo ra quang mang xanh ngọc dìu dịu, phong cương theo đó có chút xuất hiện xung quanh.
Ta không tin không thể phá vỡ được cái mai rùa của ngươi!
Hai tay cậu toàn lực đấm tới, phối với quán tính và tốc độ tối đa tạo nên sát thương cực kỳ khủng khiếp. Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội giật mình, vội vàng tung ra song chưởng mà đỡ lấy.
Uỳnh!
Tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất dưới chân hai người bị chấn nát thành hố sâu đến vài trượng. Trần Phong hai tay vẫn dẫn động pháp lực, đem ám kình, chân chính tinh túy của chiêu thức mà đánh vào cơ thể Hoàng Thiên. Hắn ta đột nhiên cảm thấy nhục thể có ngoại lực xâm nhập thì cũng chột dạ, bất quá lúc này đang ngạnh kháng với đối phương, không thể nào sơ suất.
- Kim Sư giáp!
Hắn ta gầm lên, một lớp áo giáp vàng kim lập tức xuất hiện, bao bên ngoài pháp lực chiến giáp lúc này đã bị hủy đi phân nửa. Thực lực mạnh thêm vài phần, Hoàng Thiên thành công đẩy lui ám kình, cấp tốc thu tay, đánh ra một quyền mạnh mẽ. Thanh niên cao gầy nhíu mày, đem Phong Hành thi triển đến cực hạn, cật lực tránh né. Quyền pháp cứ vậy sượt qua cơ thể cậu, khẽ làm rách lớp áo bên ngoài.
Trần Phong nhảy vọt lên không trung. Một lúc nhảy cao đến vài trượng như vậy khiến mọi người không khỏi kinh ngạc, trong lòng tự hỏi thanh niên này rốt cuộc định làm gì.
Tại điểm cực đại, cậu không hề rơi xuống, mặt khác, một cơn bão lốc khổng lồ nổi lên lấy cậu làm tâm, phong cương vô cùng vô tận, phô thiên cái địa tàn phá không gian xung quanh. Song kiếm đưa ra hai bên trái phải rồi sáng lên, tỏa ra pháp lực hùng hồn, trấn áp thiên địa, pháp lực phong hệ nguyên tố dao động rất mạnh, ngưng tụ tại lưỡng kiếm. Hỗn Độn bản nguyên cùng Phong Tâm bên trong thể nội liên tục xoay chuyển, đưa nguồn năng lượng khổng lồ đi khắp kinh mạch khiến cậu có chút cảm giác đau đớn.
Chiêu thức cậu đang chuẩn bị sử dụng chính là thức thứ ba của Toàn Phong kiếm pháp. Đẳng cấp của nó về lý thuyết phải đạt tới pháp tông cảnh mới có thể thi triển, hiểu biết của cậu về nó cũng là chưa sâu, chỉ mới nghiên cứu được một chút nhưng hiện tại cậu muốn dùng nó cùng Hoàng Thiên đấu pháp một phen.
Tam thức đã đạt tới Địa giai cao cấp pháp kỹ, uy lực trảm thiên diệt địa. Không như nhất thức và nhị thức, nó chỉ có một nhát chém duy nhất, nhưng chỉ thế là quá đủ, bởi sức mạnh của một nhát ấy có thể phá vỡ thương khung!
Đồng tử Trần Phong tựa như phát ra quang mang màu xanh ngọc, cậu đưa hai kiếm lên trên đỉnh đầu, kéo theo toàn bộ cơn bão xung quanh. Tất cả sức mạnh ấy, uy lực cực độ cường hãn ấy, tập trung tại hai lưỡi kiếm vàng kim cùng bạch kim.
- Phong Sát!
Thanh niên cao gầy trầm giọng nói, thanh âm vang vọng khắp chiến trường khiến người ta không khỏi rùng mình. Cùng với nó, lưỡng kiếm hạ xuống, bắn ra cơn lốc hủy diệt thiên địa.
- Kim Sư Đại Quyền phá!
Hoàng Thiên gầm lên, phóng tới với tốc độ cực đại, đâm thẳng vào lốc xoáy, quyền pháp mạnh mẽ tung ra.
Uỳnh!
Một vụ nổ kinh thiên động địa vang lên cùng với sóng xung kích cực kỳ khủng bố. Toàn bộ Dược bang cùng lúc tạo ra một tấm màn chắn pháp lực mới có thể trụ vững ở lại.
- Sức mạnh thật cường hãn!
Đan Hà than, nàng ta vẫn biết là Trần Phong rất mạnh bất quá dù có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được đẳng cấp cậu ta có thể đạt đến mức này. Linh Nhi vẻ mặt nghiêm túc nhìn thanh niên đang phiêu phù trên không. Có thể người khác không để ý, nhưng nàng nhận ra cậu đang phải chịu nỗi đau khủng khiếp phát ra từ tận xương tủy, kinh mạch. Pháp kỹ mà cậu đang thi triển hiện tại hơi miễn cưỡng với cơ thể cùng bản nguyên của cậu, nếu như bị phản phệ sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cầu trời phù hộ cho huynh!
Ở phía đằng xa, bốn thành viên Kim Sư Thánh hội không thể chống đỡ nổi áp lực nên lần lượt bị loại khỏi trận chiến. Điều này đồng nghĩa với việc trận thứ hai đã kết thúc, phần thắng thuộc về Dược bang, theo luật mà nói, trận chiến của Trần Phong hai người đã có thể dừng lại, không cần tiếp tục. Tuy nhiên các vị đại sư lúc này không quan tâm tới chuyện đó, họ thực muốn biết hai pháp kỹ cường hãn vô song kia rốt cuộc là cái nào mạnh mẽ hơn.
Hoàng Thiên nghiến chặt răng, là người tiếp nhận trực tiếp uy lực từ Phong Sát, hắn ta hiểu rõ sức mạnh của nó bá đạo đến cỡ nào. Cho dù Kim Sư Đại Quyền phá của hắn chân chính là Địa giai sơ cấp pháp kỹ nhưng vẫn bị đẩy lui từng chút một ngay từ khi bắt đầu. Hắn đây chỉ là đang cố sống cố chết mà giữ lại tôn nghiêm, chứ thực chất nhục thể pháp tông mạnh mẽ của hắn cũng đã đạt tới cực hạn.
- Chết tiệt!
Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội lẩm bẩm. Bàn tay phải đau đớn tê dại không thể tiếp tục, bị cơn bão khủng khiếp kia đánh bật lại mà toàn bộ cơ thể hắn hứng trọn tất cả. Lần lượt hai lớp chiến giáp mạnh mẽ uy dũng của hắn bị phá nát không còn một mảnh. Cuối cùng hắn cũng lãnh trọn đòn thế, nhịn không được phun ra một ngụm máu, bị đè xuống mặt đất, tạo thành hố sâu vài chục trượng.
Trần Phong toàn thân đau nhức khủng khiếp không tài nào cử động, vô lực mà rơi tự do xuống. Linh Nhi chạy tới, nhẹ nhàng đỡ lấy cậu, mỉm cười:
- Huynh đã đánh bại hắn!
Thanh niên cao gầy gối đầu lên thảm cỏ, nhìn lên khuôn mặt nàng, trong lòng quặn thắt, hoàn toàn không có nghĩ tới Hoàng Thiên:
- Ta xin lỗi!
Thiếu nữ hồ ly cảm nhận được tình cảm của cậu, nước mắt chỉ chực trào ra:
- Không, là do ta!
Trần Phong cố gắng cử động bàn tay phải, những ngón tay thô ráp chạm lên khuôn mặt Linh Nhi, lau đi giọt nước mắt.
- Cho dù có chuyện gì xảy ra, ta.. vẫn mãi yêu muội.
Linh Nhi bật cười, sụt sùi rồi nói:
- Ta cũng yêu huynh.
Thanh niên cao gầy mỉm cười, sau đó ngất đi, không còn biết gì khác.
Pháp Mệnh Thiên Tôn
Khả năng đọc vị người khác cùng lên chiến lược bậc này, không phải điều mà một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi bình thường có thể làm được. Linh Nhi chân chính là đệ nhất tuyệt thế thiên tài của ngoại tông Thiên Huyền! Không cần biết kế tiếp thế nào thì trong lòng bọn họ đây vẫn là một chiến thắng tuyệt đối của Dược bang, mà công lao lớn nhất chính là của thiếu nữ hồ ly.
Linh Nhi mỉm cười, cùng với mọi người thu lại linh hồn lực, pháp trận theo đó cũng là dần dần tan biến. Khẽ thở ra một hơi, nàng nhìn Trần Phong. Lúc này cậu đang nói chuyện cùng Đan Hà, tựa hồ cảm thấy có chút ngạc nhiên trước thế trận mà Dược bang đã bày ra vừa rồi.
Thực ra nếu không có huynh, nó không thể nào tồn tại!
Đêm đầu tiên của bang hội chiến, huynh dẫn đầu đội trinh sát tìm thấy đại bản doanh của Kim Sư Thánh hội, bất quá nó không đơn giản là lều trại mà lại là một thành trì. Sau đó, bằng thực lực vượt trội của mình mà cảm nhận được sự tồn tại của Đại ma pháo, từ đó ta mới có thể đoán ra chiến lược của Hoàng Thiên.
Về cơ bản, trong một cuộc chiến thực sự, nếu như toàn quân đông nhưng thực lực lại chỉ ở mức trung bình, việc tập trung chúng lại thành ma pháo như vậy là một giải pháp không tồi đối với kẻ không có đầu óc binh lược xuất sắc như hắn. Bằng cách đó, hắn có thể giảm bớt số lượng binh sĩ mà chất lượng lại tăng lên vượt trội. Tuy nhiên đây lại là bang hội chiến, hắn ta làm như thế chính là một nước đi ngu xuẩn nhất, chẳng khác nào coi thường quân sư đối phương!
Để chiến thắng trận đầu này, việc cần làm chính là gây ra mức sát thương vừa đủ, loại các pháp sư ra khỏi vòng chiến. Mà hành động của hắn đã tự gây ra một lượng sát thương rất lớn cho quân mình trong khi đối phương còn chưa cần động binh. Đó chính là sai thứ nhất.
Khi đã thiệt về quân số như vậy, việc mà một nhà cầm quân cần làm chính là bảo toàn lực lượng. Nếu muốn đánh thì phải đánh du kích từng trận nhỏ và vừa đủ, tận dụng tối đa sức mạnh của Đại ma pháo, để toàn bộ quân lính còn lại mà thủ thành. Đằng này hắn không những đánh những trận lớn mà còn đem theo lực lượng binh sĩ chủ lực rồi để mặc bọn họ bị tấn công, chỉ lo bảo vệ pháo, khiến cho binh đã ít lại càng ít thêm. Đó chính là sai thứ hai.
Đối với nhóm quân gần như không còn khả năng chiến đấu, cần bảo vệ tốt nếu không sẽ dễ dàng bị loại khỏi vòng chiến. Cách hiệu quả nhất chính là tử thủ trong thành, dụ địch công kích, từ đó tiêu hao lực lượng của địch. Nhưng hắn lại để quá ít quân ở lại, thậm chí còn chia nhỏ cánh quân tiếp viện, khiến cho quân sĩ mất đi kết nối, không có chủ tướng, dễ dàng bị loại bỏ. Đó chính là sai thứ ba.
Đánh trận, quan trọng nhất là tương quan lực lượng hai bên cùng chiến thuật bày binh. Dược bang sau mỗi trận đánh đều là có tổn thất, nhưng đều trong mức có thể kiểm soát, hơn nữa quân số áp đảo. Trong khi Kim Sư Thánh hội sở hữu ít binh hơn, đã thế trận nào cũng là mục tiêu đầu tiên, vậy mà dẫn binh đuổi đánh. Đó chính là sai thứ tư.
Thấy địch thua liên tục bảy trận nhưng không cẩn thận dò xét mà coi thường, tiếp tục khiêu chiến. Khi rơi vào thế có thể bị bao vây không rút lui chiến lược mà ở lại đánh. Đó chính là sai thứ năm.
Tất cả đã khiến cho Hoàng Thiên thất bại!
Thiếu nữ hồ ly có chút bối rối nhìn Đan Hà và Trần Phong. Kế sách của nàng đã giúp Dược bang tổn thất ít nhất mà thắng lợi cũng là vẻ vang nhất, nhưng hai người họ chỉ là biết một phần nhỏ về chiến lược này. Cổ nhân có câu: Chưa lừa được ta sao lừa được địch. Nàng phải làm sao cho quân ta tin tưởng tuyệt đối thì kẻ địch mới có thể chủ quan.
Toàn quân lui lại phía sau Đan Hà, đứng thành từng hàng nghiêm chỉnh. Khuôn mặt ai cũng lộ rõ nét cười, hôm nay bọn họ đã đánh bại Kim Sư Thánh hội, sau này bọn chúng sẽ không thể nào kiêu ngạo như trước được nữa.
Bàn bạc thống nhất một chút, người của Dược bang lần lượt rời khỏi Thiên Hoa Vũ giới, chỉ còn lại Đan Hà, Linh Nhi, Trần Phong, Hỏa Sinh và Lý Nghiêm. Trận thứ hai bang hội chiến sẽ là năm đấu năm, bọn họ sẽ liên thủ đấu với Hoàng Thiên và tứ phó thống lĩnh của Kim Sư hội.
Trong thâm tâm, trận đánh này đối với đệ tử bài danh đệ nhất tinh anh bảng xếp hạng khá là đơn giản, miễn là theo kế hoạch đã định trước. Năm người họ tiến lại, đứng thành hình ngôi sao chung quanh đội hình của Dược bang.
Thiếu nữ hồ ly đang nghi hoặc nhìn Hoàng Thiên, chưa hiểu hắn suy tính cái gì thì đột nhiên bốn phó tướng Kim Sư bắt ấn. Nàng tập trung quan sát, không hề tỏ ra nóng vội, ngược lại đôi môi đỏ mọng còn khẽ nở ra một nụ cười. Ngay khi đám người kia niệm chú xong đâu đấy, một vùng không gian u tối lạnh lẽo xuất hiện, bao phủ năm người Dược bang. Bất quá ảnh hưởng thế nào còn chưa có biết mà chiêu thức liền đã bị phá giải. Linh Nhi vận công, pháp lực nồng đậm tỏa ra liền đã trấn áp hoàn toàn tứ phó thống lĩnh ngay lập tức khiến người ta cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Hoàng Thiên trông thấy một màn như vậy cũng là kinh hãi, bởi cho dù là hắn cũng không thể tạo ra uy áp mạnh mẽ như thế. Nữ nhân trước mặt kia vậy mà đã vượt qua hắn một đoạn, đạt tới ngũ tinh pháp tông. Tu vi pháp lực, linh hồn cảnh giới, thậm chí là bày binh bố trận, dù là lĩnh vực nào nàng ta cũng xuất chúng.
Người như vậy có thể tồn tại sao?
Mồ hôi chảy ra như tắm, hắn toàn thân lại thấy lạnh toát, lần đầu tiên hắn cảm thấy áp lực như vậy. Trận thứ hai bang hội chiến vẫn đang diễn ra, bốn vị phó thủ lĩnh của Kim Sư Thánh hội vẫn chưa bị loại, Linh Nhi uy lực chỉ là vừa đủ để phá hủy chiêu thức, không tổn thương bọn họ. Hoàng Thiên đột nhiên nảy ra một ý, hướng đến Trần Phong, chỉ tay mà nói lớn:
- Tiểu tử có dám cùng ta đấu pháp?
Mọi người nghe vậy thì trong lòng cười mỉa mai, tên kia biết lực lượng mình thua thiệt nên mới thách thức người được xem là nguyên do trận chiến. Nếu không tiếp nhận đương nhiên thanh niên này sẽ bị cười chê, mà nếu đánh, Hoàng Thiên coi như có vài phần nắm chắc.
Đan Hà và Linh Nhi nhìn nhau, đương nhiên biết suy nghĩ của hắn ta nhưng quyết định thế nào lại phụ thuộc vào Trần Phong, họ không thể ép buộc được cậu. Hỏa Sinh và Lý Nghiêm đồng dạng cũng là như vậy, khá căng thẳng nhưng không nói gì, chỉ đơn giản chờ đợi quyết định của cậu.
Thanh niên cao gầy với một màn như vậy cũng là cười khẩy. Cậu chả phải kẻ ngốc, nhưng hắn tưởng chỉ bằng một cái tam tinh pháp tông đã đủ để làm khó cậu thì quả là hoang đường! Cậu không nhanh không chậm bước lại, đối diện với Hoàng Thiên:
- Bắt đầu đi!
Lời vừa dứt, hai người lập tức lao tới, quyền cước liên miên vô tận, không bên nào nương tay. Tốc độ cả hai đều là cực nhanh, cho dù là pháp quan thất tinh cũng không thể theo kịp. Hai bên ăn miếng trả miếng liên tục, mà tất cả đều nhắm đến huyệt đạo hiểm yếu, chỉ cần trúng đòn một lần cũng sẽ khiến cho thực lực suy giảm, thất bại ngay trước mắt.
Lúc này Hoàng Thiên mới cảm nhận được thực ra người trước mắt mạnh mẽ ra sao. Kinh nghiệm chiến đấu của cậu là hết sức phong phú, cho dù hắn có nhử thế nào cũng không hề bị mắc lừa, thậm chí nếu không cẩn thận, chính bản thân hắn mới là kẻ sẽ phải ăn trái đắng. Hắn ta đối với điều này thì càng kinh ngạc vô cùng, bởi ngay cả tứ phó thống lĩnh dưới trướng hắn cũng không thể nào đạt được như vậy. Mặc dù thân phận bọn họ đều là thiên tài trong gia tộc, đã đến bái sư tông phái lâu như vậy.
Người này rốt cuộc là thế nào?
Né đi một đòn suýt chút nữa trúng phải, hắn ta thở hắt ra một hơi. Dù cho đau đầu suy nghĩ thế nào, hắn ta cũng không thể trả lời câu hỏi ấy, chỉ có thể gạt qua một bên mà tiếp tục chiến đấu.
Hai bên giao thủ với nhau chẳng mấy chốc đã hơn trăm hiệp, thanh niên cao gầy sử dụng pháp kỹ thân pháp né đi công kích của đối phương mà lui lại, kéo giãn khoảng cách. Hoàng Thiên kia coi như không tồi, cũng là có thực lực nên mới có thể ngang ngược như vậy. Trần Phong trầm giọng hỏi:
- Giấu bài sao?
- Nếu ngươi muốn!
Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội gằn giọng, toàn cơ thể tức thì được bọc bởi lớp pháp lực hùng hồn, sau đó tạo nên một kim giáp. Khi đột phá đến pháp tông cảnh, pháp sư có thể sử dụng pháp lực thành thục hơn, tùy ý điều khiển nó bao quanh cơ thể, tạo thành một lớp giáp được gọi là pháp lực chiến giáp. Đặc điểm của mỗi hệ nguyên tố khác nhau, vì vậy mà mỗi chiến giáp có hiệu quả rất khác biệt. Phong hệ của thanh niên cao gầy được tăng phúc tốc độ là chính, còn kim hệ của Hoàng Thiên thì mạnh về phòng ngự và độ sắc bén.
- Tới đây!
Thủ lĩnh Kim Sư nhìn Trần Phong, khinh thường vẫy tay. Thanh niên cao gầy nheo mắt, không hề khoan nhượng mà lập tức lao đến, tốc độ đẩy đến tối ta, toàn lực tung ra công kích.
Bang! Bang! Bang!
Những thanh âm liên tục vang lên cùng với va chạm của hai người. Hoàng Thiên lần này có chút kinh ngạc với tốc độ của Trần Phong, bất quá hắn lại không sợ lực đánh của cậu, hoàn toàn tin tưởng vào chiến giáp, vì vậy không thể né tránh đã đành nhưng hắn cũng không có đỡ đòn. Thanh niên cao gầy nheo mắt, pháp lực truyền tới hai tay, tạo ra quang mang xanh ngọc dìu dịu, phong cương theo đó có chút xuất hiện xung quanh.
Ta không tin không thể phá vỡ được cái mai rùa của ngươi!
Hai tay cậu toàn lực đấm tới, phối với quán tính và tốc độ tối đa tạo nên sát thương cực kỳ khủng khiếp. Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội giật mình, vội vàng tung ra song chưởng mà đỡ lấy.
Uỳnh!
Tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất dưới chân hai người bị chấn nát thành hố sâu đến vài trượng. Trần Phong hai tay vẫn dẫn động pháp lực, đem ám kình, chân chính tinh túy của chiêu thức mà đánh vào cơ thể Hoàng Thiên. Hắn ta đột nhiên cảm thấy nhục thể có ngoại lực xâm nhập thì cũng chột dạ, bất quá lúc này đang ngạnh kháng với đối phương, không thể nào sơ suất.
- Kim Sư giáp!
Hắn ta gầm lên, một lớp áo giáp vàng kim lập tức xuất hiện, bao bên ngoài pháp lực chiến giáp lúc này đã bị hủy đi phân nửa. Thực lực mạnh thêm vài phần, Hoàng Thiên thành công đẩy lui ám kình, cấp tốc thu tay, đánh ra một quyền mạnh mẽ. Thanh niên cao gầy nhíu mày, đem Phong Hành thi triển đến cực hạn, cật lực tránh né. Quyền pháp cứ vậy sượt qua cơ thể cậu, khẽ làm rách lớp áo bên ngoài.
Trần Phong nhảy vọt lên không trung. Một lúc nhảy cao đến vài trượng như vậy khiến mọi người không khỏi kinh ngạc, trong lòng tự hỏi thanh niên này rốt cuộc định làm gì.
Tại điểm cực đại, cậu không hề rơi xuống, mặt khác, một cơn bão lốc khổng lồ nổi lên lấy cậu làm tâm, phong cương vô cùng vô tận, phô thiên cái địa tàn phá không gian xung quanh. Song kiếm đưa ra hai bên trái phải rồi sáng lên, tỏa ra pháp lực hùng hồn, trấn áp thiên địa, pháp lực phong hệ nguyên tố dao động rất mạnh, ngưng tụ tại lưỡng kiếm. Hỗn Độn bản nguyên cùng Phong Tâm bên trong thể nội liên tục xoay chuyển, đưa nguồn năng lượng khổng lồ đi khắp kinh mạch khiến cậu có chút cảm giác đau đớn.
Chiêu thức cậu đang chuẩn bị sử dụng chính là thức thứ ba của Toàn Phong kiếm pháp. Đẳng cấp của nó về lý thuyết phải đạt tới pháp tông cảnh mới có thể thi triển, hiểu biết của cậu về nó cũng là chưa sâu, chỉ mới nghiên cứu được một chút nhưng hiện tại cậu muốn dùng nó cùng Hoàng Thiên đấu pháp một phen.
Tam thức đã đạt tới Địa giai cao cấp pháp kỹ, uy lực trảm thiên diệt địa. Không như nhất thức và nhị thức, nó chỉ có một nhát chém duy nhất, nhưng chỉ thế là quá đủ, bởi sức mạnh của một nhát ấy có thể phá vỡ thương khung!
Đồng tử Trần Phong tựa như phát ra quang mang màu xanh ngọc, cậu đưa hai kiếm lên trên đỉnh đầu, kéo theo toàn bộ cơn bão xung quanh. Tất cả sức mạnh ấy, uy lực cực độ cường hãn ấy, tập trung tại hai lưỡi kiếm vàng kim cùng bạch kim.
- Phong Sát!
Thanh niên cao gầy trầm giọng nói, thanh âm vang vọng khắp chiến trường khiến người ta không khỏi rùng mình. Cùng với nó, lưỡng kiếm hạ xuống, bắn ra cơn lốc hủy diệt thiên địa.
- Kim Sư Đại Quyền phá!
Hoàng Thiên gầm lên, phóng tới với tốc độ cực đại, đâm thẳng vào lốc xoáy, quyền pháp mạnh mẽ tung ra.
Uỳnh!
Một vụ nổ kinh thiên động địa vang lên cùng với sóng xung kích cực kỳ khủng bố. Toàn bộ Dược bang cùng lúc tạo ra một tấm màn chắn pháp lực mới có thể trụ vững ở lại.
- Sức mạnh thật cường hãn!
Đan Hà than, nàng ta vẫn biết là Trần Phong rất mạnh bất quá dù có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được đẳng cấp cậu ta có thể đạt đến mức này. Linh Nhi vẻ mặt nghiêm túc nhìn thanh niên đang phiêu phù trên không. Có thể người khác không để ý, nhưng nàng nhận ra cậu đang phải chịu nỗi đau khủng khiếp phát ra từ tận xương tủy, kinh mạch. Pháp kỹ mà cậu đang thi triển hiện tại hơi miễn cưỡng với cơ thể cùng bản nguyên của cậu, nếu như bị phản phệ sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cầu trời phù hộ cho huynh!
Ở phía đằng xa, bốn thành viên Kim Sư Thánh hội không thể chống đỡ nổi áp lực nên lần lượt bị loại khỏi trận chiến. Điều này đồng nghĩa với việc trận thứ hai đã kết thúc, phần thắng thuộc về Dược bang, theo luật mà nói, trận chiến của Trần Phong hai người đã có thể dừng lại, không cần tiếp tục. Tuy nhiên các vị đại sư lúc này không quan tâm tới chuyện đó, họ thực muốn biết hai pháp kỹ cường hãn vô song kia rốt cuộc là cái nào mạnh mẽ hơn.
Hoàng Thiên nghiến chặt răng, là người tiếp nhận trực tiếp uy lực từ Phong Sát, hắn ta hiểu rõ sức mạnh của nó bá đạo đến cỡ nào. Cho dù Kim Sư Đại Quyền phá của hắn chân chính là Địa giai sơ cấp pháp kỹ nhưng vẫn bị đẩy lui từng chút một ngay từ khi bắt đầu. Hắn đây chỉ là đang cố sống cố chết mà giữ lại tôn nghiêm, chứ thực chất nhục thể pháp tông mạnh mẽ của hắn cũng đã đạt tới cực hạn.
- Chết tiệt!
Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội lẩm bẩm. Bàn tay phải đau đớn tê dại không thể tiếp tục, bị cơn bão khủng khiếp kia đánh bật lại mà toàn bộ cơ thể hắn hứng trọn tất cả. Lần lượt hai lớp chiến giáp mạnh mẽ uy dũng của hắn bị phá nát không còn một mảnh. Cuối cùng hắn cũng lãnh trọn đòn thế, nhịn không được phun ra một ngụm máu, bị đè xuống mặt đất, tạo thành hố sâu vài chục trượng.
Trần Phong toàn thân đau nhức khủng khiếp không tài nào cử động, vô lực mà rơi tự do xuống. Linh Nhi chạy tới, nhẹ nhàng đỡ lấy cậu, mỉm cười:
- Huynh đã đánh bại hắn!
Thanh niên cao gầy gối đầu lên thảm cỏ, nhìn lên khuôn mặt nàng, trong lòng quặn thắt, hoàn toàn không có nghĩ tới Hoàng Thiên:
- Ta xin lỗi!
Thiếu nữ hồ ly cảm nhận được tình cảm của cậu, nước mắt chỉ chực trào ra:
- Không, là do ta!
Trần Phong cố gắng cử động bàn tay phải, những ngón tay thô ráp chạm lên khuôn mặt Linh Nhi, lau đi giọt nước mắt.
- Cho dù có chuyện gì xảy ra, ta.. vẫn mãi yêu muội.
Linh Nhi bật cười, sụt sùi rồi nói:
- Ta cũng yêu huynh.
Thanh niên cao gầy mỉm cười, sau đó ngất đi, không còn biết gì khác.
Pháp Mệnh Thiên Tôn
Đánh giá:
Truyện Pháp Mệnh Thiên Tôn
Story
Chương 47: Chiến thắng
10.0/10 từ 22 lượt.