Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh
Chương 22: 22: Vì 100 Ngàn Mà Hủy Hoại Đi
Dịch bởi Axianbuxian12
Không được, không được ngủ!
Khương Nam Thư giãy dụa tỉnh lại, chuyện này bất thường, không giống như cơn buồn ngủ bình thường.
Choáng quá.
Khương Nam Thư cấu mạnh vào lòng bàn tay, cấu rất mạnh, móng tay được cắt tỉa cẩn thận của anh đâm vào lòng bàn tay, đau đớn khiến anh tỉnh táo hơn chút.
Không bình thường.
Khương Nam Thư gắng gượng đứng được dậy, mặc kệ ra sao cũng phải rời khỏi đây.
Mọi thứ trước mắt anh bắt đầu chao đảo, trước mắt như xuất hiện những xoáy nước hút hết mọi thứ vào bên trong, kể cả Khương Nam Thư.
Cơn chóng mặt mãnh liệt khiến Khương Nam Thư bước đi loạng choạng, anh nghĩ rằng anh đã đi rất xa rồi nhưng chân lại vướng phải cái ghế.
Ghế?
Đầu óc mơ hồ của Khương Nam Thư miễn cưỡng nảy ra một thông tin.
Đây là bộ bàn ghế đặt bên ngoài từ đường, anh cố gắng hồi lâu nhưng chỉ mới di chuyển được mấy mét.
Anh muốn di chuyển rồi lại lảo đảo ngã xuống, anh đã hoàn toàn mất khống chế đôi chân.
Anh chỉ có thể ngồi nằm bò ra bàn.
Nghỉ một lát, một lát là ổn.
Sau đó, Khương Nam Thư thiếp đi.
Khi ý thức vừa chìm vào bóng tối, anh chuẩn bị từ bỏ thì bỗng nhiên có linh cảm, anh gắng gượng mở mắt ra.
Anh nghe thấy tiếng nói và nhìn thấy có người đẩy cửa bước vào.
Lúc này, ánh mắt của Khương Nam Thư đã rất mơ hồ, nhưng anh vẫn có thể phân biệt từ những cái bóng mơ hồ ra những người bước vào là "người thân" của anh.
Là người được gọi là chú và thím của anh.
Là những người có cùng huyết thống với anh sau khi bố mẹ mất.
Thật buồn cười làm sao.
Khương Kiến Bân tiến tới, ông ta vẫn giữ cái dáng vẻ thấy tội lỗi.
Ông ta cúi xuống rồi đối diện với ánh mắt khép hờ của Khương Nam Thư.
"Á!"
Khương Kiến Bân nhảy về sau, thứ cầm trên tay rơi xuống đất.
Triệu Hiểu Mai đứng sau vội đỡ lấy, mắng, "Làm gì thế hả! Ông có thể đáng tin chút được không!"
"Thằng bé còn tỉnh."
"Sao có thể được! Thuốc Phạm tổng đưa uống rồi sao mà chưa ngủ?"
Triệu Hiểu Mai trừng mắt nhìn Khương Nam Thư đang nằm gục trên bàn rõ ràng đã ngủ rồi, "Được rồi, bớt lôi thôi, làm nhanh lên."
Ý thức của Khương Nam Thư lại bắt đầu mơ hồ, anh nhắm mắt, tiết kiệm chút sức lực không nhiều của mình.
Sau đó anh cảm nhận thấy tay anh bị nhấc lên, có người thử cạy bàn tay anh.
Khương Nam Thư dùng hết sức nắm chặt bàn tay.
Chỉ là sức cả người anh nhanh chóng mất đi, anh dùng hết sức cũng chẳng có tác dụng gì.
Tuyệt vọng.
So với sự đau khổ về tinh thần, trái tim của Khương Nam Thư dần chìm vào vực thẳm không đáy, ngoại trừ sự lạnh lẽo và ngột ngạt, anh không còn biết gì khác.
"Rầm—"
Một tiếng ầm vang.
"Mấy người đang làm gì cậu ấy!"
Giọng nói quen thuộc vang lên.
Một bàn tay vô hình kéo Khương Nam Thư ra khỏi mặt nước, cảm giác ấm áp phả vào mặt.
Cuối cùng anh cũng có thể để bản thân thiếp đi, không cần đấu tranh trong đau khổ nữa.
***
Trên đường về Lễ Châu Kỷ Phong Miên luôn ấm ức không vui.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, chỉ làm bạn với Khương Nam Thư là không đủ.
"Sâm Tử, mày...quan hệ hơn mức bạn bè là gì?"
"Anh em?" Triệu Sâm thuận miệng nói.
Phương Hiểu chen vào: "Không phải còn có vợ à? Á, Sâm Tử sao mày đánh tao?"
"Mày ngu à, rõ ràng Phong ca đang hỏi về Khương Nam Thư, người đó có thể làm vợ hả?"
Vợ ư? Từ này lướt qua đầu Kỷ Phong Miên rồi nhanh chóng đổi thành "anh em" với hiệu ứng lấp lánh.
Triệu Sâm nói đúng, khi hắn trở thành anh em khác cha khác mẹ với Khương Nam Thư thì chắc hẳn đã có thể bước vào từ đường nhà họ Khương ròi.
Thế là Khương Nam Thư không còn lý do để đuổi hắn đi nữa.
Hắn hài lòng hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác buồn bực, hắn cứ thấy có chỗ nào đó không đúng.
Suy nghĩ hồi lâu rồi Kỷ Phong Miên quyết định làm theo cảm giác, "Phiền chú đổi hướng, chúng ta không về Lễ Châu nữa."
Triệu Sâm sững người, há miệng.
Cậu ta nhìn là biết Kỷ Phong Miên lại đổi ý rồi, khuyên cũng vô dụng.
Phương Hiểu thì vẫn ngây ngô, ngồi ghế trước nên không thấy vẻ mặt của Kỷ Phong Miên, "Không về Lễ Châu thì tối nay chúng ta ngủ đâu? Cũng không thể ngủ trên xe, có xa ra sao thì ngày mai lại đến đón."
Kỷ Phong Miên nhíu mày, vẻ mặt khó coi.
Triệu Sâm lên tiếng nhắc nhở: "Phong ca, hay là chúng ta lên trấn tìm chỗ ở lại đi? Lúc tới tao có thấy mấy chỗ ở trọ."
"Được."
Không lâu sau, ba thiếu niên An Bình tiêu tiền như nước phải chen chúc nhau trong cái nhà trọ chật hẹp.
Phòng 4 người, trong phòng đều là giường đơn 1m, khoảng cách giữa các giường không tới 10cm.
"..."
Phương Hiểu nhìn trần nhà loang lổ, áo cũng chẳng muốn cởi, cậu ta ngửi mùi ẩm mốc mà khóc không ra nước mắt.
Đang yên lành đón Tết dương lịch, cậu ta không ở An Bình chơi hay đi du lịch mà lại chạy tới đây để làm gì cơ chứ!
Không ai ngủ được.
Kỷ Phong Miên cũng vậy, hắn vẫn muốn đi, cứ luôn dựa vào giường xem điện thoại.
Hắn tiện tay bấm vào diễn đàn Lễ Châu, vừa vào đã thấy tiêu đề quen thuộc, topic nói về chuyện Khương Nam Thư từ chối 200 ngàn.
"Hừ, tôi cá Khương Nam Thư vẫn nhận số tiền đó, giả vờ thanh cao thôi."
"Tôi không tin, muốn lấy thì đã lấy rồi, cần gì đợi tới bây giờ?"
"Chắc đang treo giá, cậu ta mà không lấy thì tôi trồng cây chuối để tắm!"
Phía sau là những đoạn cãi nhau chửi bậy vô nghĩa.
Kỷ Phong Miên xem một hồi thấy chán thì lật lại xem lịch sử đen của Phạm tổng, người nhiều chuyện còn đăng cả ảnh Phạm tổng lên.
Chỉ là Phạm tổng trong bức ảnh đó trông không có vẻ đạo mạo như ngày thường, tóc rất ngắn, trống giống như mới ra tù.
Hôm nay Kỷ Phong Miên dậy lúc 6 giờ sáng, xem một hồi hai mí mắt hắn bắt đầu đánh nhau, rồi hắn từ từ thiếp đi.
Chỉ là chưa tới 10 phút thì hắn đã mở mắt, vẻ mặt nghiêm túc có hơi dữ tợn.
Động tĩnh của Kỷ Phong Miên quá lớn làm hai người đang ngủ bên cạnh tỉnh giấc.
"Không được, phải quay lại."
Có lẽ do vẻ mặt hắn quá nghiêm túc, nhìn qua đã nghĩ là có chuyện lớn, hai người còn lại không nói gì, đi theo hắn rời khỏi nhà trọ.
Sau khi lên xe Kỷ Phong Miên vẫn có hơi sốt ruột.
"Phiền chú lái nhanh một chút." Kỷ Phong Miên giục tài xế, "nhanh lên."
Hắn không xác định là có xảy ra chuyện gì không, nhưng hắn cảm thấy phải ở cạnh Khương Nam Thư mới yên tâm.
Tấm ảnh mà nhân cách kia nhìn thấy trước khi ngủ đã kích thích sâu vào bộ não.
Kỷ Phong Miên chính bởi tấm ảnh đó mà bị kích thích tỉnh lại.
Hắn đã nhớ ra là đã nhìn thấy Phạm tổng kia ở đâu rồi.
Trên tin tức và trên lý lịch của Khương Nam Thư.
Đời trước Khương Nam Thư đi theo con đường chính trị pháp luật, vụ án đầu tiên anh nhận bị cáo chính là Phạm tổng.
Khương Nam Thư là luật sư của bên nguyên, đòi lương cho mấy người công nhân.
Đơn giản, trong tình huống tất cả mọi người bao gồm cả thầy của Khương Nam Thư là Lý Kính Tùng cũng không thấy không lạc quan thì Khương Nam Thư mới ra trường đã một mình tiếp nhận đơn này.
Hắn nhớ lại, qua sự cố gắng không ngừng của Khương Nam Thư, vụ kiện này đã đào ra một loạt việc làm phạm pháp của Phạm Bình, từ án dân dự biến thành án hình sự.
Cuối cùng, Phạm tổng - người giàu nhất Lễ Châu bị phán tù chung thân.
Khương Nam Thư tốn hai năm, một lòng theo vụ này, cuối cùng cũng đưa Phạm tổng vào sau song sắt.
Đến cuối anh còn chẳng nhận một đồng tiền nào, coi như là làm công ích.
Khi đó Kỷ Phong Miên và Khương Nam Thư vẫn chỉ là bạn bè.
Trong hai năm đó Khương Nam Thư chuyên tâm theo vụ kiện này, thỉnh thoảng nhận vài vụ kiện nhỏ để duy trì cuộc sống.
Lúc đó luật sư Lý đã giới thiệu cho Khương Nam Thư không ít những vụ kiện kinh tế lớn nhưng anh đều từ chối.
Có người không hiểu suy nghĩ của anh, bao gồm cả Kỷ Phong Miên.
Cho đến khi Phạm Bình bị bắt giam, Khương Nam Thư toàn thắng, vào lúc ăn mừng Kỷ Phong Miên mới hỏi anh, "Sao hai năm trước cậu lại kiên quyết nhận vụ kiện này?"
Hắn cũng không trông chờ có thể nhận được đáp án từ Khương Nam Thư, nói cho cùng, Khương Nam Thư chưa từng bộc lộ lòng mình với bất cứ ai.
Cho dù bề ngoài Kỷ Phong Miên là bạn thân nhất của anh.
Không ngờ, Khương Nam Thư rủ mắt im lặng một hồi rồi nói: "Trả thù."
Chỉ có hai chữ, Kỷ Phong Miên hỏi, Khương Nam Thư không nói thêm lời nào nữa.
Qua lần đó, Kỷ Phong Miên cảm thấy có lẽ đối với Khương Nam Thư hắn là người khác biệt, thế nên dũng cảm bắt đầu theo đuổi đối phương.
"Đến nơi rồi."
Kỷ Phong Miên thoát khỏi hồi ức, mở cửa xuống xe.
Chắc chắn tới kịp.
Kỷ Phong Miên dẫn theo mấy người xông thẳng vào từ đường.
Cửa từ đường khép hờ, ánh đèn tờ mờ lọt ra bên ngoài, bên trong dường như có tiếng nói.
"Nhanh lên."
"In dấu vân tay rõ một chút."
"Biết rồi biết rồi."
Kỷ Phong Miên dừng lại, hắn quay đầu nhìn Phương Hiểu, "Phương Hiểu, lấy điện thoại ra quay lại, quay cho rõ, đừng run tay."
"Ừ."
Phương Hiểu chuẩn bị xong, Kỷ Phong Miên đẩy bật cửa ra.
"Mấy người đang làm gì cậu ấy!"
Hai người đứng trong phòng quay đầu lại nhìn, mặt mũi hoảng hốt chính là Khương Kiến Bân và Triệu Hiểu Mai.
Trên tay Triệu Hiểu Mai cầm một xấp giấy, tay còn lại thì cầm lọ mực đóng dấu đỏ.
Mà Khương Kiến Bân thì đang cúi người cầm tay Khương Nam Thư đang nằm rạp trên bàn ấn vào xấp giấy nọ.
Tất cả đều được quay lại bằng điện thoại của Phương Hiểu.
Động tác của Kỷ Phong Miên nhanh không kịp nhìn, khi hét lên câu kia thì hắn đã xông tới chỗ kt.
Triệu Sâm và hắn phối hợp ăn ý, trong nháy mắt đã chạy qua.
Cánh tay Kỷ Phong Miên hất phăng xấp giấy, Triệu Sâm và chú tài xế thì giữ Khương Kiến Bân và Triệu Hiểu Mai lại.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khi Khương Kiến Bân và Triệu Hiểu Mai bị ép vào tường mới chậm chạp phản ứng lại.
Triệu Hiểu Mai há miệng hét to: "Giết người!"
Đáng tiếc, từ đường vốn nằm ở nơi cách xa khu dân cư, người già trong thôn thì lại đi ngủ sớm, bọn họ cố ý chọn giờ này để ra tay thì cũng phải xem xét trước sẽ xảy ra tình huống gì.
Kỷ Phong Miên đưa mắt sang, chú tài xế nhanh chóng bịt miệng Triệu Hiểu Mai lại.
Hắn cúi xuống, khẽ sờ trán Khương Nam Thư rồi lại đưa tay ra trước mũi Khương Nam Thư để thăm dò.
Hô hấp ổn định, sắc mặt bình thường, chắc chỉ ngủ.
Lúc này Kỷ Phong Miên mới thở phào một hơi, hắn có thời gian xem xấp giấy kia.
Lúc nãy hoảng loạn hắn mới chỉ liếc qua một cái.
Đây dường như là một bản hợp đồng.
Mới nhìn mấy cái, Kỷ Phong Miên cảm thấy huyết áp hắn tăng cao, khí huyết đảo ngược.
Đây nào phải hợp đồng? Rõ ràng là giấy bán thân, dùng 100 ngàn mau 10 năm tương lai của Khương Nam Thư.
Chẳng trách...chẳng trách Khương Nam Thư đời trước lại muốn trả thù Phạm Bình như vậy.
Tay Kỷ Phong Miên run run, hắn lại thấy vui mừng vì lúc này người cầm quyền kiếm soát thân thể là nhân cách mấy chục năm sau.
Nếu vẫn là thiếu niên Kỷ Phong Miên nóng nảy dễ xúc động thì có lẽ sẽ xảy ra án mạng.
Hắn nhắm chặt mắt, ngăn chặn sự hung bạo trong lòng, bên thái dương gần như lộ ra gân xanh.
Triệu Sâm bên cạnh mặc kệ tất cả, lên tiếng nhắc nhở, "Phong ca, bình tĩnh, gây ra chuyện thì bố mày sẽ nhốt mày lại đấy."
Cậu ta thật sự sợ xảy ra chuyện, lo lắng cho Kỷ Phong Miên.
May mà Kỷ Phong Miên không ra tay mà đứng im tại chỗ, hắn nhắm mắt, ngực phập phồng dường như đang khống chế cảm xúc.
Triệu Sâm và Phương Hiểu nhìn nhau, hai người có sự ăn ý.
Phương Hiểu lặng lẽ tắt điện thoại, xông lên đấm một cái vào bụng Khương Kiến Bân.
"Hự—"
Bọn họ ra tay vẫn tốt hơn là Kỷ Phong Miên ra tay, Triệu Sâm giữ chặt Khương Kiến Bân.
"Sâm Tử, thả tay ra."
Triệu Sâm sững lai, cậu ta ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tràn đầy tơ máu của Kỷ Phong Miên.
Đây là trạng thái hoàn toàn mất khống chế của Kỷ Phong Miên, cậu ta đã gặp mấy lần, lực phá hoại kinh người.
Cậu ta không ngờ người kêu bọn họ dừng tay lại là Kỷ Phong Miên.
"Phong ca, mày...vẫn ổn chứ?"
Kỷ Phong Miên day day sống mũi, hắn hơi mất áp chế nhân cách còn lại.
Hắn còn thiếu niên dễ nổi giận, bây giờ xuất hiện chỉ có hỏng chuyện.
Còn có rất nhiều chuyện phải làm rõ, không thể để nhân cách kia rả ngoài.
Trán Kỷ Phong Miên toát mồ hôi, hắn cắn chặt răng khống chế nhân cách nóng nảy kia.
Không được, phải nghĩ cách khác!
Hắn đi tới cạnh bàn, cúi người bế Khương Nam Thư dậy.
Mới chạm vào Khương Nam Thư thì nhân cách làm loạn trong cơ thể đã yên tĩnh lại, cảm giác đau âm ỉ cũng giảm bớt.
Kỷ Phong Miên xoay người lại, nói, "Đổi chỗ khác nói chuyện."
Một hàng người đi ra khỏi từ đường, Kỷ Phong Miên đi trước, người khác thì dẫn Khương Kiến Bân và Triệu Hiểu Mai theo sau.
Trong thôn lúc này rất yên tĩnh.
Vốn đã là nơi hoang vắng, chỉ còn lại mấy người già ở lại giữ thôn.
Các ông bà ngủ sớm, nghe thấy tiếng gì cũng sẽ không ra xem.
Kỷ Phong Miên không muốn rời đi ngay lập tức, người tham gia không chỉ có hai người này, những người khác cũng phải nhận trừng phạt.
Bọn họ dừng chân trước cổng nhà họ Khương, đèn bên trong vẫn còn sáng.
Phương Hiểu mở điện thoại lên, Kỷ Phong Miên gõ cửa.
Khương Kiến Bân vốn có chút can đảm nhưng khi nãy bị Phương Hiểu đấm cho mấy cái đã thì đã mất sạch.
Huống hồ, Triệu Sâm còn thì thầm bên tai ông ta uy hiếp rằng, "Bọn tôi vẫn chưa thành niên, cho dù có giết chết ông thì nhà người nhà cũng chỉ cần tốn chút tiền."
Đương nhiên là cậu ta chém, cho dù nhà có tiền thì cũng phải chịu pháp chế.
Tuy đám Triệu Sâm làm việc có tùy tiện nhưng vẫn biết giới hạn ở đâu.
Khương Kiến Bân thì không biết, ông ta từng gặp, nghe giọng thiếu niên là giọng ab, buổi sáng lại nhìn thấy xe sang nên tin ngay lập tức.
Lúc này có bảo ông ta làm gì thì ông ta cũng không phản kháng.
Làm theo chỉ thị, ông ta mở miệng, "Mẹ, bọn...bọn con làm xong rồi."
Giọng của Phan Xuân Hoa truyền ra, "Vậy thì tốt vậy thì tốt, lần này không cần lo tiền trợ cấp của Duệ Duệ rồi, mẹ biết ngay Phạm tổng là quý nhân mà, bán thằng sao chổi nọ cho Phạm tổng..."
Cửa mở ra, lời nói tiếp theo tắt ngấm.
Mắt Phan Xuân Hoa trợn trừng như muốn rớt ra, bà ta há miệng lắp bắp mấy chữ, "Mấy người...mấy người..."
Kỷ Phong Miên đẩy bà ta ra rồi bước vào, những người đằng sau cũng theo vào rồi đóng cửa lại.
"Bà ơi, sao..."
Khương Tử Duệ từ trong chạy ra, mặt mũi lo lắng hỏi.
Đương nhiên, những người trong nhà này, ai ai cũng có phần.
Kỷ Phong Miên không quan tâm những ánh mắt sợ sệt của mấy người này, hắn đi vào phòng và đặt Khương Nam Thư lên giường.
Hắn liếc một vòng rồi thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh rồi đi ra ngoài.
Bốn người nhà họ Khương ở bên ngoài đã bị khống chế.
Kỷ Phong Miên đi tới trước mặt Khương Tử Duệ, hắn kéo lấy tay đối phương để mở khóa.
Sau khi mở khóa, hắn nhìn thấy lịch sử trò chuyện giữa cậu ta và Phạm Bình.
Nguyên nhân mọi chuyện ngày hôm nay thật ra rất đơn giản.
Phạm Bình thấy topic trên diễn đàn đã khiến lão ta mất hết mặt mũi, chỉ khi khiến Khương Nam Thư nhận số tiền này thì mới lấy lại được thanh danh.
Kí hợp đồng, chuyển tiền, chuyện này đã như đinh đóng cột.
Còn về việc số tiền này ai cầm không quan trọng, bản thân Khương Nam Thư cầm hay người giám hộ cầm thì trước pháp luật cũng chẳng khác gì nhau.
Mà cả nhà Khương Kiến Bân chỉ muốn tiền, muốn 100 ngàn.
Ánh mắt Kỷ Phong Miên ngày càng tối lại, hắn nhìn Khương Tử Duệ đang co lại thành một nhúm chỉ hận không thể biến mất.
"Mày tìm Phạm Bình?"
Khương Tử Duệ run lẩy bẩy, liên tục lắc đầu, "Không...không phải, là ông Phạm tìm tới."
"Hử?"
Kỷ Phong Miên chỉ thốt ra một chữ, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Khương Tử Duệ, tay hắn gõ gõ lên chiếc bàn bên cạnh.
Khương Tử Duệ nhìn theo hướng tay Kỷ Phong Miên, cậu ta sợ hãi khi nhìn thấy trên bàn là một con dao gọt hoa quả.
Vừa rồi, Triệu Sâm ở bên ngoài cũng dùng những lời lẽ tương tự để đe dọa bọn họ.
Lại thêm biểu hiện lúc này của Kỷ Phong Miên, mặt không biểu cảm, ánh mắt đáng sợ, như một tên sát nhân biến thái một lời không hợp là cầm dao giết người.
Khương Tử Duệ đã bị dọa cho sợ mất mật, "Thật mà, là thật, em chỉ để lại câu bình luận trên diễn đàn sau đó thì nhận được tin nhắn của người này, em...em..."
Cách đăng kí tài khoản trên diễn đàn Lễ Châu là dùng số điện thoại, Phạm Bình có thế lực ở địa phương nên lấy được số của Khương Tử Duệ cũng chẳng lạ.
"Phương Hiểu, qua đây quay."
"Tới ngay."
Kỷ Phong Miên đưa điện thoại cho Khương Tử Duệ, "Đọc những topic mà mày đã đăng lên."
Khương Tử Duệ không muốn đọc, đọc ra thì cậu ta sẽ bị xấu mặt, nhưng không đọc thì sẽ chết.
Giọng cậu ta run run đọc lên từng câu từng chữ.
Nhìn bề ngoài Khương Tử Duệ cũng đẹp trai sáng sủa, nhưng những topic đăng trên diễn đàn Lễ Châu lại cực kì hèn hạ.
Ngày thường ngoài mắng chửi Khương Nam Thư cậu ta còn bình luận tục tĩu về những nữ sinh trong trường, tóm lại là Triệu Sâm và Phương Hiểu nghe cũng phải nhíu mày.
Nào là hoa khôi lớp này mặc váy ngắn là để cho bọn con trai xem, nào là hoa khôi trường kia không bình thường, mức độ buồn nôn ngày càng tăng, khiến người nghe ghê tởm.
Đối với những người con trai ưu tú hơn cậu ta, cậu ta sẽ ghét cay ghét đắng rồi tung tin đồn thất thiệt.
Kỷ Phong Miên lạnh mặt nghe hết rồi đi tới trước mặt Khương Kiến Bân.
"Ông là chú của Khương Nam Thư? Chú ruột?"
Khương Kiến Bân cúi đầu, xem chừng rất hổ thẹn, "Phải."
"Người chú ruột là ông lại bán Khương Nam Thư?"
Khương Kiến Bân vô thức biện giải, "Chúng tôi nghĩ ổn thỏa rồi, chuyện này không xấu, bây giờ học đại học xong cũng không dễ kiếm việc, đây...đây chẳng phải đang giúp Nam Thư tìm một công việc tốt đó sao?"
Kỷ Phong Miên cười lạnh một tiếng, hắn nhét bản hợp đồng vào tay Khương Kiến Bân, "Đọc lên."
"Bên A trợ cấp cho bên B 100 ngàn...ừm...bên...bên B sau khi tốt nghiệp phải làm việc cho bên A mười năm...để...để trả lại số tiền trợ cấp, thời gian làm việc sẽ...sẽ do bên B tự quyết, tiền lương mỗi tháng là 1 ngàn, nếu vi phạm hợp đồng, bên B phải bồi thường cho bên A 5 triệu tiền vi phạm..."
Triệu Sâm nghe không nổi nữa, "Một ngàn? Ông cho tiền đuổi ăn mày à? Lại còn 10 năm?"
Phương Hiểu và Triệu Sâm tuy ương bướng, được gia đình chiều chuộng từ nhỏ nhưng bọn họ cũng chưa từng gặp kẻ ác độc lại tư lợi như vậy.
Chỉ vì 100 ngàn mà bán đi người thân cùng dòng máu, chuyện này đúng là không dám tưởng.
Mặt Kỷ Phong Miên âm trầm đáng sợ nhưng vẫn luôn giữ vững lý trí.
Cho tới khi Khương Kiến Bân đọc hết hắn mới nói với chú tài xế, "Báo cảnh sát đi."
Còn Kỷ Phong Miên thì gọi điện cho luật sư Lý đang ở ab.
Hắn của bây giờ mới chỉ 17 tuổi, vây cánh chưa mạnh.
Chuyện lần này vẫn nên để cho người chuyên nghiệp xử lý.
______.
Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh