Pháo Hôi Này Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
C49: Chương 49
Mấy ngày trước đó khi Lưu Uyển hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt cậu cũng chả rảnh rỗi gì, cậu ngồi tu luyện 1 ngày sau đó liền nhanh chóng tiếp nhận nhiệm vụ mới, hazz thật ra trước đó bị dày vò Lưu Uyển cũng không muốn lắm đâu nhưng vì cậu sắp hết thời gian nợ điểm rồi.
Cho nên nếu còn không làm nữa e rằng cậu sẽ phải chịu trận lần nữa mất, cũng may do không biết có phải hệ thống thấy thương xót cậu hay không, thế là nó cho rất nhiều nhiệm vụ bình thường, hơn hết những nhiệm vụ đó sau khi cậu hoàn thành đều sẽ được kích hoạt luôn, không mất công trờ đợi, điểm thuởng lại còn rất cao.
Cũng chẳng mấy chốc cậu liền trả hết xong nợ rồi nghe thì có vẻ ổn áp đây, còn Lưu Uyển cậu đây lại chả hề tin tưởng cái hệ thống này chịu dễ dàng giúp đỡ cậu như vậy đâu, chắc chắn nó đang chuẩn bị gì tiếp theo đó cho cậu.
Có khi đang đào một cái hố để cậu nhảy vào cũng nên, chốt lại cậu cảm giác được dường như có cái mùi nguy hiểm rồi đây này.
Thôi đi đi bước nào hay bước đấy vậy, Lưu Uyển cậu chắc chắn sẽ không chịu thua đâu, cứ chờ xem một ngày nào đó chắc chắn cậu sẽ tìm được ra điểm yếu của nó. Đến lúc đó còn sợ hệ thống này không nghe lời nữa sao.
Thời gian trôi đi Mặt Trời bắt đầu sáng trở lại đám quái vật liền theo đó biến mất. Tề Lạc thấy vậy quay sang nói chuyện với mọi người, chuẩn bị sẵn sàng đi tới đảo Lộ đó.
Nhóm người cứ thế leo lên con thuyền hướng đi về phía đảo Lộ, vì nơi này cách không quá xa chẳng mấy chốc đám người liền đến nơi. Họ bước con xuống thuyền nhìn xung quanh một hồi rồi bắt đầu cảnh giác hơn, bởi dù họ nghĩ dù sao nơi này cũng có vậy gì đó quý giá đi, tất nhiên không có nguy hiểm mới là chuyện lạ á, bước vô trong cả đoạn đường đi bọn phát hiện ra nơi này dường như vừa bình thường vừa lại không bình thường chút nào.
Bình thường ở chỗ nó gần như giống các hòn đảo khác không khác mấy, còn cái không bình thường là nơi này vẫn xuất hiện một số loài động vật khác nhau.
Nghe thì hơn sai sai vì sao có động vật xuất hiện lại không bình thường, bởi tất nhiên là vì từ khi quái vật xuất hiện các loài động vật, hầu như đêm nào cũng không thoát nổi được móng vuốt của bọn chúng, cho nên từ lúc bọn họ đi đường đến nơi này cũng toàn xác chết cả.
Vì vậy khi họ nhìn thấy đám động vật xuất hiện mới kinh hoảng đến vậy, đi được một lúc họ đi càng sâu hơn, vào đến bên trong họ không khỏi kinh ngạc thứ xuất hiện trước mắt, nhìn cái cây cao lớn kỳ dị trước mắt bên trong còn chứa vật gì đó kỳ lạ còn tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Khiến họ không khỏi phải mê mẩn đang lúc chưa kịp định hình thì từ đâu chui ra một con quái vật xuất hiện, làm cho nhóm người lập tức giật mình mắt chữ “o” mỗi “a”.
Bởi cái vẻ ngoài của nó rất chi là cay mắt, cay mắt đến mỗi khiến họ không muốn nhìn, hình thái của nó rất lớn nhìn kiểu gì cũng biết nó khá trông có vẻ giống con hổ. Chỉ là tại sao nó lại có một màu xanh lè như vậy chứ.
Trước đây trong đám người không phải chưa từng thấy con hổ kiểu to lớn như vậy nhưng nó được làm bằng tượng. Chỉ là họ thật sự chưa từng thấy cái con hổ nào lại có màu sắc cay mắt như vậy cả.
Ờm hết hiện giờ nó còn là thật chứ không phải giả, chưa dừng lại ở đó ánh mắt của nó khi nhìn họ còn rất đáng sợ. Trong lòng mỗi người lúc này đều cho rằng con quái vật này chính là con cai quản nơi này, không thì sao nó lại xuất hiện ở đây chứ.
Nghĩ đến đây mọi người đều đang ở tư thế chiến đấu sẵn sàng nghênh đón nó tấn công bất cứ lúc nào.
Chỉ là không ngờ tới nhận được câu nói đầu tiên của nó lại thế này.
Xanh lè:" Chào ".
Đám người:"…"
Ánh mắt ai nấy lập tức hoảng sợ như không dám tin, có thể nói biểu cảm của Uy Lan và Tần Duệ rất chi là phong phú, dù sao đây cũng là đầu họ nghe được con quái vật có thể nói chuyện. Còn nhóm người Tề Lạc ban đầu vốn cũng biết đến sự tồn tại của sâm Ngọc Lĩnh rồi, nên ít gì nhiều cũng không cảm thấy kỳ quái lắm, chỉ là họ cũng không ngờ tới con quái vật này vậy mà đi chào hỏi họ.
Còn quái vật xanh lè thấy phản ứng của họ không quá để tâm nói thẳng:" Mấy người muốn đến tìm cái này đúng không ". nói rồi chỉ vào cái cây bên cạnh.
Đám người nghe vậy lần nữa hoảng sợ hơn, thế là Hộ Hùng miệng nhanh hơn não nói:" Nếu phải thì sao ".
Đám người thấy thế càng cạn lời hơn, thầm chửi thề cái miệng của Hộ Hùng, chưa suy nghĩ đã nói rồi, lỡ như con quái vật nó có ác ý khi biết được chả phải họ sẽ gặp phiền phức hay sao.
Hộ Hùng thì vẫn thản nhiên như không hề biết ánh mắt sắt lạnh đồng đội cho mình, hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía quái vật xanh lè kia.
Con quái vật thấy thế chỉ bật cười, có lẽ các bạn cũng biết kiểu loài động vật sẽ cười thế nào rồi đó, nó cười đến nỗi chỉ làm người khác phải sởn cả gai óc.
Điệu cười nghe tệ đến mức không thể tệ hơn, đợi đến nó ngừng thì không khí đã trở nên cực kỳ, kỳ quái rồi.
Con quái vật lên tiếng:" Các ngươi muốn tất nhiên có thể lấy chỉ là trước đó phải đánh thắng ta đã, nếu như đánh thắng được ta thứ này các ngươi có thể lấy đi, còn nếu thua như thua … hừm … thì ta sẽ lấy mạng của ngươi ".
Nhận được câu trả lời này đám người không khỏi hít một hơn thật sâu nhưng cũng không quá ngoài ý muốn, dù nào nếu kiểu con quái vật này một khi đã cay gữi ở đây, tất nhiên sẽ không dễ dàng cho bọn họ lấy đi rồi.
Tâm trạng của Tề Lạc có thể nói hơn kỳ lạ, bởi nếu con quái vật mà nói cho lấy không mới là có vấn đề đó, chỉ là không biết sức lực nó thế nào nếu họ đánh có khi thua thì sao, nghĩ tới đến đây bầu không khí mọi người bỗng chốc căng thẳng hơn, họ nhìn chằm vào con quái vật đầy cảnh giác.
Quái vật:" Hôm nay tâm trạng ta tốt nên ta cho các ngươi ra tay trước đó, nào chuẩn bị lên đi ".
Ai nấy nghe xong trong lòng căng thẳng, Tề Lạc ra hiệu chuẩn bị tấn công, dù sao họ cũng đã đến rồi cũng chả thể đi về, lúc đầu Tề Lạc còn định đàm phán với nó chút, chỉ là hình như con quái vật này không muốn thì phải, bởi cái biểu cảm của nó biểu thị rất chi là rõ ràng đi. Nếu chỉ cần họ mà từ chối hay rời đi thật con quái vật này e rằng sẽ không dễ dàng bỏ quả.
Hộ Hùng nhận được lệnh lập tức ra tay trước, hắn dùng dị năng hệ hỏa của mình nhanh chóng ném về phía con quái vật. Con quái vật thấy thế lại chả hề tránh nó trục tiếp nghênh đón đòn tấn công, bùn một tiếng dị năng chạm vào đám lông của nó cứ thế biến mất.
Còn y như là không đủ nõ gãi lông luôn, nhóm người sau khi nhận thấy điều này không khỏi kinh ngạc không thôi, rồi lại bắt đầu tiếp tục ra tay sử dụng dị năng lần nữa tấn công về phía nó.
Pháo Hôi Này Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường