Pháo Hôi Này Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
C30: Chương 30
Đang lúc đang dò xét thì Lưu Uyển thu lại tinh thần lực của mình, mở mắt nhìn về phái cánh cửa, âm thanh gõ cửa cũng theo đó mà vang lên.
Cốc … Cốc …
Người gõ cửa không ai khác chính là Ưng Vệ, hắn ta lúc này mở miệng nói:" Lưu Uyển cậu … có ở đó không ".
Lưu Uyển nghe vậy im lặng đứng dậy cố gắng thu lại khí tức trên người thấp nhất có thể, sau đó liền đi mở cửa.
Cánh cứa được mở ra trước mắt không chỉ có Ưng Vệ mà còn có Tề Lạc và 3 người khác. Lưu Uyển nhìn thoáng qua rồi lên tiếng.
Lưu Uyển:" Chuyện gì ".
Âm thanh lạnh nhạt của Lưu Uyển vừa nói ra khiến 4 người có chút cảm khoái, Ưng Vệ nhìn Lưu Uyển mỉm cười nói.
Ưng Vệ:" Tề Lạc đã nói với chúng tôi chuyện của cậu, vậy nên chúng tôi đến đấy muốn bàn luận với cậu về chuyện sắp tới, không biết là … ".
Chưa đợt Ưng Vệ nói tiếp Lưu Uyển đã đưa tay ra hiện nói:" Dừng ".
Sau đó nhìn Tề Lạc rồi để ở cửa đó đi vào trong phòng, Tề Lạc thấy vậy cũng hiểu ý vô theo, lúc này 4 người có chút không hiểu lắm nhưng thấy Tề Lạc đi vào, bọn họ cũng nhanh chóng vào theo.
Không gian trong căn phòng này tuy không nói là lớn chỉ là hiện tài thêm 5 người, khiến căn phòng nhìn có vẻ hơn chật chội. Lưu Uyển cũng không để ngồi trên giường nhìn đám người bắt đầu lên tiếng.
Lưu Uyển:" Tôi không thích dài dòng trực tiếp vô vấn đề chính đi ". sau đó lại nhìn Tề Lạc nói.
" Anh nói đi ".
Bốn người bây giờ thấy thái độ này của Lưu Uyển liền có chút không vui lắm nhưng lại không nói gì mà bắt đầu nhìn Lưu Uyển với ánh mắt dò xét càng sâu hơn. Họ cũng bắt đầu chờ Tề Lạc lên tiếng trước, mà Tề Lạc bắt đầu dần thích ứng hơn với cách nói chuyện của Lưu Uyển cũng không tiếp tục dài dòng, trực tiếp nói thẳng.
Tề Lạc:" Chúng tôi đến đây muốn nói về chuyện sự kiện trước đã xảy ra, tình hình hiện tại như cậu cũng đã biết, tổ chức Thiên Hạ đó phải nói bây giờ cực kỳ đáng e ngại, nếu không loại bỏ sớm e rằng sau này sẽ không dễ sống … ".
Lưu Uyển nghe vậy cũng hỏi một tiếp:" Vậy nên ".
Tề Lạc:" Cậu cũng biết thời điểm bây giờ thế giới đang rơi vào hỗn loạn, mà cũng là lúc xuất hiện nhiều biến đổi nhất, nhắc đến việc này có thể cậu cũng biết được sự tồn tại của một loại cây tên là lưu tô, nó là một phần giúp tổ chức Thiên Hạ gia tăng được nhiều sức mạnh hơn, trước đó tôi cũng đã đi tìm loài cây này rồi nhưng không phát hiện ra nó nằm ở đâu. Vậy nên tôi muốn cậu giúp chúng tôi lấy được cây hoa lưu tô đó về … ".
Bốn người nghe Tề Lạc nói vậy cũng nghiêm túc bắt đầu nhìn về phía Lưu Uyển, giờ đây lại lấy một ai lên tiếng nói gì cả. Bởi trong không gian một cỗ áp lực không biết từ đâu bay tới khiến họ cảm giác có chút khó thở.
Mà Lưu Uyển nghe xong liền bật cười thành tiếng, nhìn Tề Lạc rồi lại nhìn sâm Ngọc Lĩnh đang đứng trước mắt mình. Sâm Ngọc Lĩnh trước đó bị tên này hố khóa kĩ năng nên giờ đây khi nhìn thấy Lưu Uyển trong lòng nó liền tức giận. Sau đó trực tiếp tấn công tên này để báo thù nhưng sau đó lại bị Lưu Uyển tạo ra một áp bức ép nó lại. Khiến Ngọc Lĩnh bây giờ không thể động đậy nổi.
Tề Lạc tất nhiên cũng nhìn thấy sâm Ngọc Lĩnh định làm gì, vốn có ý định ngay cản nhưng sau đó lại thấy nó không thể động đậy, cũng không tiếp tục để ỷ, bởi anh biết cậu sẽ không làm hại đến nó. Dù sao anh cũng là chủ nhân của sâm Ngọc Lĩnh, sao mà không biết nó có gặp nguy hiểm hay không.
Trong không gian nhỏ đám người đứng cạnh nhau đều im lặng không một ai mở miệng, bầu không khí cảm giác càng lúc càng kỳ quái thì Lưu Uyển mới bắt đầu thu lại tức khí lên tiếng.
Lưu Uyển:" Không phải các người có sâm Ngọc Lĩnh rồi à, cần gì phải sợ ".
Tề Lạc:"…".
Bốn người:"??? ".
Tề Lạc lúc này khó có thể mà hiểu nổi ý của Lưu Uyển là gì, đang định lên tiếng thì Lưu Uyển tiếp tục nói.
Lưu Uyển:" Hazz ngốc thật đấy, các người không biết sâm Ngọc Lĩnh nó còn có tác dụng hơn cây hoa lưu tô rất nhiều à, dù sao tôi cũng giúp anh lấy về rồi mà đúng không Tề Lạc …".
" Vậy nên có nó rồi thì mấy người sau này không cần phải sợ quá nhiều vậy đâu ".
Nói rồi cậu một tay bắt lấy sâm Ngọc Lĩnh nhìn nó, bắt đầu đánh giá.
Lưu Uyển:" Ừm … chỉ là hiện giờ hơn yếu đi chút, tìm một nơi cho nó hấp thụ linh khí gia tăng tu luyện là được … ".
Tề Lạc nghe vậy cũng biết Lưu Uyển nói đến việc gì nhưng vấn đề ở đây không phải cái nào mạnh hơn.
Bàn tay Lưu Uyển lúc này vẫn nắm lấy sâm Ngọc Lĩnh, còn sâm Ngọc Lĩnh vẫn cố dãy duỗi nhưng vẫn không thoát ra được, đôi mắt nó mở to đầy oán giận nhìn Lưu Uyển, rồi lại nhìn về phía Tề Lạc cầu cứu sự giúp đỡ. Tuy vậy Tề Lạc lại coi như không nhìn thấy vẫn tiếp tục nói, chờ đợi Lưu Uyển nói tiếp.
Thật ra trong căn phòng lúc này 4 người đồng đội bên cạnh bị cách nói của Tề Lạc với Lưu Uyển làm cho không hiểu ra sao, bọn họ vốn muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Tề Lạc liền hiểu ý mà im lặng.
Trong lòng bốn người lúc này không hiểu sao có cảm giác cứ như đang đối mặt với cấp trên vậy, đến ngay cả muốn nói gì đó cũng không được, phải nhìn sắp mặt của sếp mà phán đoán.
Ủa khoan nhưng mà họ có phải là cấp dưới đâu, ở đây cấp trên với cấp dưới gì chứ.
Cuối cùng Hộ Hùng là người không nhịn được căng da đầu, nhíu mày nhìn về Lưu Uyển nói:" Đừng nói là cậu không biết đó nha, cũng đúng thôi dù sao đây cũng là chuyện trọng đại không chắc ai cũng biết được, nhưng giờ tôi muốn nói là từ nãy đến giờ tôi thấy thái độ của cậu tiếp đón với chúng tôi thế này là có ý gì hả, nếu cậu đã vô đây rồi thì đều coi là đồng minh đi. Ít nhiều chúng tôi cũng là người nắm quyền, bọn không tỏ thái độ với cậu đã là tốt lắm rồi, vậy mà cậu nhìn lại cậu xem. Không coi ai ra gì rồi ngồi đó thái độ với ai … ".
Mà 3 người lúc này thấy Hộ Hùng nói vậy trong lòng có chút hơn tán đầu nhưng đối với Ưng Vệ và Khang Kiện thì lại hơn khác, bởi bọn cũng gặp khá nhiều người kiểu vậy, trong lòng cũng không quá mấy phản cảm, dù sao nếu họ thật sự có đủ năng lực. Thì thể hiện thái độ hơn kiêu cũng là điều dễ hiểu.
Thật ra cũng không trách bọn họ có suy nghĩ như vậy, dù sao từ đầu đến cuối Lưu Uyển thể hiện cứ như là " bố mày là to nhất ". Thậm chí ngay cả cách nói chuyện khiến người khác cảm giác như bị khinh thường vậy.
Ừm thật không phải cảm giác mà bọn họ quả thực là bị Lưu Uyển khinh thường thật, mà điều cậu khinh thường lại là vì thấy đám người này có chút ngốc, chả qua trong lòng là thế nhưng nó cũng không quá liên quan về cách nói chuyện của cậu, Lưu Uyển nói chuyện như vậy là do cậu lười không muốn dài dòng. Tính tình cậu lại rất lạnh nhạt nên đâm ra khi Lưu Uyển nói gì đó, đều dùng cách nói như vậy.
Mà Tề Lạc lúc này nghe Hộ Hùng nói cũng nhíu mày vốn định giải thích gì đó nhưng Lưu Uyển lại quá am hiểu mấy tình tiết như vậy. Cậu không muốn thời gian quý báu của mình tiếp tục nói mấy lời vô nghĩa đó nữa nên trực tiếp nói thẳng.
Lưu Uyển:" Cái cây đó tôi đào đi rồi ".
Tề Lạc đang định nói thì:"…".
Hộ Hùng đang tức giận bị cây nói tiếp theo làm cho ngớ cả ra:"…"
Bốn người lúc này:"…"
Mà Thích An lúc này nghe xong cuối cùng không nhịn được mà trêu chọc một câu:" Cậu nghĩ cậu là ai mà nói đào đi là đào đi được chứ, cậu còn tưởng mình tài giỏi lắm à, tôi nói cho cậu biết … cậu … ".
Chưa kịp nói xong thì Lưu Uyển đã từ không gian bẻ thẳng một nhánh cây mang ra ngoài đưa cho Thích An mỉm cười nói.
Lưu Uyển:" Phải cái này không ".
Thích An nhìn vô tay mình kiểu:"…"
Bốn người kiểu:"…" má gặp hack rồi.
Nhưng nhanh xong đó họ lại tỉnh táo lại nghĩ nó là giả nhưng Lưu Uyển sao có thể để họ tiếp tục theo logic bình thường trực tiếp chứng minh. Mà cách chứng minh của Lưu Uyển lại có chút kỳ là …
Cuối cùng sau khi xác nhận là thật thì khuôn mặt Thích An bây giờ có chút khó tin nhìn về phái Lưu Uyển lắp bắp nói:" Cậu … cậu cậu ".
Pháo Hôi Này Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường