Pháo Hôi Không Muốn Bị Đè!
Chương 38: Chương 38
Lục Quang Huyền chán ghét nhìn Hoán Nhiên Khang đang bất tỉnh trên nệm, cả người đều băng bó kín mít như xác ướp.
Không một ai ngoài hắn biết được y đang giả bộ.
Hoán Nhiên Khang có năng lực hồi phục và chữa trị , từ lúc y ra khỏi rừng, năng lực ấy đã bắt đầu điên cuồng chữa trị cho chủ nhân của nó.
Hoán Nhiên Khang bây giờ một chút hư hại cũng chẳng có , băng bó kín mít như vậy chỉ là do tiểu dẫn đường chuyện bé xé ra to .
Cũng đúng thôi.
Lúc Hoán Nhiên Khang trở ra , cả người đều dính máu.
Lúc y tựa vào Mễ Tiểu Bối, trên người bé con cũng dính không ít máu.
Mễ Tiểu Bối hiển nhiên bị doạ sợ tới nỗi khóc hết nước mắt khi y bất tỉnh.
Bé con là sợ hắn mất máu nhiều quá mà chết.
Vậy nên mới quấn y thành một cái xác ướp cho máu đỡ chảy.
Cái kĩ thuật quấn băng vụng về ấy đã khiến Hoán Nhiên Khang thật sự không thể cử động nổi.
Chặt quá đi mất!!
Mễ Tiểu Bối hiện đã được đưa đi thay đồ, trước khi đi còn dặn dò hắn trông chừng Hoán Nhiên Khang.
Bé ngốc tới giờ vẫn sợ hắn mất máu chết.
Uyên Nhược khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp xúc với tiểu dẫn đường.
Cô nhìn quanh khắp nơi, chắc chắn không có hai tên kia mới thả lỏng mà chạy tới bắt chuyện.
" Bạn học Mễ , cậu không bị sao chứ ?"
Uyên Nhược tỏ ra vô cùng hoang mang khi nhìn thấy cái áo dính đầy máu của Mễ Tiểu Bối.
Mễ Tiểu Bối lắc đầu giải thích, đây không phải máu của cậu đâu .
" Khụ...!Bối Bối...!Cậu ở đây sao?"
Hoán Nhiên Khang yếu ớt tựa vào thân cây cách nơi Mễ Tiểu Bối đứng không xa.
Y nheo mắt nhìn Uyên Nhược.
Cô gái này năm lần bảy lượt quấn lấy Bối Bối của y.
Đây...!Chính là kẻ địch !!!
Lục Quang Huyền lần này khôn ngoan lên không ít.
Hắn canh lúc bảo bối nhỏ vừa quay đầu liền dùng tốc độ không ai thấy lôi Uyên Nhược đi.
Dám bắt chuyện với bảo bối, dù là dẫn đường cũng đáng chết!
Mễ Tiểu Bối nghe giọng của Hoán Nhiên Khang liền chạy tới chỗ y.
Trong lòng mừng muốn chết.
May thật , y thật sự chưa chết, vẫn còn đứng đó gọi cậu.
" Khang , cậu khỏe rồi? Không còn chỗ nào bị thương nữa chứ?"
" Ừm...!thật ra...tôi vẫn còn hơi mệt...khụ..."
Hoán Nhiên Khang tỏ ra mệt mỏi tựa vào bả vai nhỏ bé của Mễ Tiểu Bối.
Vậy mà , bé ngốc thật sự đã tin.
Suốt đường đi về khu cắm trại đều không ngừng hỏi han.
Mặc dù là những câu hỏi không cần thiết với y hiện tại, nhưng biết crush quan tâm mình , trong lòng lại nhộn nhạo vui sướng.
Quá là hạnh phúc.
*
Uyên Nhược tức giận nhìn Lục Quang Huyền.
Lại là hắn .Lúc nào hắn cũng xen ngang mỗi lần cô và Mễ Tiểu Bối nói chuyện.
Lần này còn ngay trước mặt cậu mà kéo cô đi.
Rốt cuộc hắn muốn làm cái quái gì!?
" Uyên Nhược , có vẻ cô đã quên lần trước tôi nói gì rồi nhỉ ?"
Lục Quang Huyền thu hồi toàn bộ biểu cảm.
Thay vào đó chỉ có duy nhất một bộ mặt lạnh tanh không có cảm xúc.
Ánh mắt mang mười phần ghét bỏ nhìn cô.
Giống như chỉ một giây sau hắn liền giết cô vậy.
Uyên Nhược run rẩy gật đầu.
Lúc đó cô nghĩ đó chỉ là sự thể hiện mang tính trẻ trâu của hắn , nhưng bây giờ thì cô tin rồi .
* 1 tháng trước.
Lục Quang Huyền bỗng nhiên phát hiện Mễ Tiểu Bối đáng yêu quá chừng.
Cậu nhóc ngốc nghếch lộ ra vẻ đáng yêu như đang rắc thính khắp nơi.
Nhưng Lục Quang Huyền hắn tình nguyện đớp thính .
Hắn một khi đã để ý , mọi cử chỉ hành động dù là nhỏ nhất của đối phương cũng khiến hắn quan tâm.
Càng ngày càng ume bạn nhỏ họ Mễ.
Lúc trước chắc hắn có vấn đề nên mới cảm thấy nữ nhân Uyên Nhược kia thú vị .
Sau đó hắn phát hiện, Uyên Nhược dù là một dẫn đường nhưng lúc nào cũng ghé vào khu kí túc của lính canh.
Hắn phát hiện cô luôn tới tìm crush của hắn để thân thiết.
Lúc thì mang bánh , lúc thì mang sách.
Khu lính canh không bao giờ để dẫn đường bước vào, vì vậy lúc nào Uyên Nhược cũng lén lút lẻn vào khiến hắn chướng mắt .
Vì vậy mà không để cho cô kịp lẻn vào lần nữa , Lục Quang Huyền đã nhanh tay bắt lấy Uyên Nhược mang đi tới nơi khác .
Uyên Nhược tròn mắt nhìn hắn , người đã theo đuổi cô mấy tháng nay , lúc nào cũng ầm ĩ với Đường Lặc Minh.
" Cảnh cáo cô ! Nếu tôi còn thấy cô lảng vảng bên cạnh Bối Bối, cái mạng rách này của cô đừng mong yên ổn !!"
Uyên Nhược hiển nhiên nghĩ đó là một chiêu trò mới của hắn để tán tỉnh cô.
Thật là ấu trĩ.
Không phải cô tự luyến.
Kẻ mà đã vì theo đuổi cô mà ầm ĩ tới mấy tháng , bỗng nhiên quay qua lạnh lùng cảnh cáo các thứ , ai chẳng nghĩ đó là chiêu trò tán tỉnh mới ?
Tuy nhiên bây giờ cô tin rồi.
Hắn thật sự có thể gi3t chết cô ngay tại đây và ngay bây giờ vì cô đã không nghe lời cảnh cáo của hắn.
Hắn có gan đưa cô tới đây , chắc chắn có gan làm được.
Cô biết hắn sẽ không vì cô là nữ nhân mà tha , cũng không vì cô là dẫn đường cấp S mà nương tay.
Pháo Hôi Không Muốn Bị Đè!