Pháo Hôi Không Muốn Bị Đè!
Chương 3: Chương 3
" Bối Bối, chúng ta đi được chưa vậy ?? Tớ hồi hộp quá đi!!"
Mỹ Hoa háo hức muốn nhảy cẫng lên .Cũng dễ hiểu thôi.Một nhóm 5 đứa trẻ chơi với nhau từ nhỏ.Nhưng tới nay đã là 13 năm , chúng chưa từng có cuộc đi chơi nào mà đủ 5 thành viên.Cũng bởi vì Mạc Khôi Vũ tính tình hướng nội nhút nhát.Hơn nữa cũng là do Mễ Tiểu Bối được bảo bọc quá kĩ nên rất ít khi đi chơi bên ngoài.
" Hì~ Các cậu ra ngoài trước đi.Bối Bối muốn mang theo đồ ăn vặt.Sẽ ra nhanh thôi."
" Vậy được.Bối Bối , ra nhanh nhé!"
Vậy là cả nhóm rủ nhau ra ngoài xe trước.Bên trong nhà , Mễ Tiểu Bối vai đeo cặp nhỏ đựng đồ ăn vặt, tay cầm một bình giữ nhiệt đựng sữa tươi.Mễ Tiểu Bối dù kiếp trước hay kiếp này đều rất ít uống nước.Nếu khát thì sẽ uống sữa.
Ở bên ngoài, 3 chiếc siêu xe đều đậu ngoài cổng thu hút không ít ánh nhìn.
Nhóm có 5 người, Mễ Tiểu Bối đi chung với Mạc Khôi Vũ, Phong Hiên Ngư và Nhạc Văn ngồi chung , cuối cùng là Mĩ Hoa cùng với đống đồ lề dựng trại.
Dù sao cũng là con gái, lại còn là giới thượng lưu, nếu đi chung với bạn nam thì chắc chắn là không tiện.
**
Mễ Tiểu Bối lúc đầu lên xe thì vô cùng háo hức.Cả nhóm callvideo với nhau cùng nói chuyện.Một lúc sau chỉ còn nghe tiếng rộp rộp ăn vặt của Mễ Tiểu Bối .
Mạc Khôi Vũ từ đầu đến cuối đều yên lặng ngồi trên xe , tỉ mỉ lau dọn đống chiến trường mà Mễ Tiểu Bối tạo ra.
Nhóc ta rất ít khi nói chuyện, chủ yếu chỉ đáp lại những lời mà Mễ Tiểu Bối nói .
" Bối Bối , nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút đi."
Mạc Khôi Vũ vừa tỉ mỉ lau từng ngón tay của Mễ Tiểu Bối, vừa nhẹ giọng khuyên nhủ.Mễ Tiểu Bối hiện giờ, ăn no liền mí mắt trên dính mí mắt dưới.Hai cái má bánh bao khẽ ửng đỏ.
" Bối Bối muốn chơi.
.
.
"
" Ngoan.
Nằm xuống đây và ngủ một chút.Tôi sẽ gọi cậu ngay khi đến nơi, được chứ?"
" Ư.
.
.
Vũ Vũ nhớ nha.
.
"
Mễ Tiểu Bối mơ màng gối đầu lên đùi nhỏ của Mạc Khôi Vũ ngủ ngon lành.Mạc Khôi Vũ khẽ cười.Nhóc ta nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc xù của cậu , lại trượt dần xuống mí mắt xinh đẹp,rồi đôi môi mềm màu hồng bóng bẩy.
Thật muốn cắn.
.
.
* *
Điểm cắm trại ở ngay trước mặt.
Đám nhóc hớn hở chạy ra khỏi xe , mở lớn mắt nhìn thảm cỏ xanh và những cái cây to lớn mấy trăm tuổi.
" Ơ.
.
Bối Bối với Khôi Vũ hình như chưa xuống xe nhỉ ? "
Mỹ Hoa nhìn ngó xung quanh nhưng rốt cuộc vẫn không thấy hai cậu bạn kia đâu.
Vậy nên ba người quyết định sẽ dựng trại trước.Mỗi người một lều.Họ đều có vệ sĩ đi cùng, vệ sĩ sẽ giúp họ dựng lều và tìm củi .
Mạc Khôi Vũ liếc mắt ra lệnh cho vệ sĩ của mình đi làm những việc đó, còn bản thân thì ngồi ngắm bé con đang say giấc trên đùi mình .
Đến khi vệ sĩ quay lại , hắn mới miễn cưỡng xuống xe, trên tay đang bế một tiểu bánh bao vẫn say giấc.
Mạc Khôi Vũ đặt Mễ Tiểu Bối trong lều, bản thân ngồi bên ngoài canh gác .
" Khôi Vũ , cậu có thấy Bối Bối đâu không?"
Phong Hiên Ngư trên tay ôm một giỏ hoa quả nhìn Mạc Khôi Vũ.
" Ừm , cậu ấy thấy mệt nên bây giờ đang nghỉ ngơi.Tới tối sẽ ra ngoài ."
" Ờ , vậy tôi đi kiếm hai người kia đây .Cậu ngồi canh nha!"
Nói xong, Phong Hiên Ngư đặt giỏ trái cây xuống đất rồi chạy về phía gốc cây.
Mạc Khôi Vũ trầm mặc nhìn xuống đất .Hắn không muốn trả lời hay đáp lại bất kì lời nói của ai .Hắn chỉ muốn nói chuyện với bé ngốc thôi ...!Mạc Khôi Vũ vuốt tóc một cái , chỉ mất hai giây đã lấy được một quả đào chín mọng và to nhất trong giỏ.
Hắn muốn để dành cho Bối Bối ngốc .
.
.
Mặt trời dần khuất sau ngọn đồi , lửa trại cháy bập bùng.Đám nhóc ngồi quanh đống lửa, đứa thì nướng thịt, đứa thì nướng nấm.
Mễ Tiểu Bối cũng được gọi dậy rồi.Chỉ là nhóc ta vẫn ngái ngủ, gục đầu vào vai Mạc Khôi Vũ mơ màng nhìn đống lửa đang cháy .
" Vũ Vũ, Bối Bối đói..."
" Ngoan , chờ một chút nữa.
Tôi phải cắt nhỏ ra rồi mới ăn được."
Mễ Tiểu Bối cọ cọ vào má Mạc Khôi Vũ một chút rồi lại ngồi chờ.
Đám Mỹ Hoa, Phong Hiên Ngư và Nhạc Văn sớm đã quá quen rồi.
Mễ Tiểu Bối từ nhỏ sức khoẻ yếu nên sinh tính lười biếng.Nhưng làm gì có ai phán xét gì được chứ.
Mọi việc của Mễ Tiểu Bối, họ Mạc kia đều làm hết.Còn làm đến hoàn hảo nữa.
Nói họ Mễ kia được sủng sinh hư cấm có sai .Ai bảo nhóc ta có một họ Mạc tỉ mỉ thế kia còn gì..
Pháo Hôi Không Muốn Bị Đè!