Phản Phái Vô Địch Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận Dịch
24: Đánh Chết Cũng Không Đi Ra
62@-
- Ngô Hoành, ngươi chờ ở đây một chút, chờ ta trở lại sẽ mang ngươi về núi Vô Danh.
- Vâng, sư tôn.
Ngô Hoành một đường đi nhanh, chạy về ngọn núi của tông chủ, dọc theo con đường này, hắn cũng phát hiện bầu không khí Thiên Thánh tông có chút khẩn trương, có điều hắn cũng không quá để ý.
Dù sao thì hắn cũng không phát hiện kẻ địch bên ngoài Thiên Thánh tông, hắn trở về trễ như vậy, có lẽ đã sớm đánh xong, còn về hai môn phái triệt để khai chiến là chuyện không thể nào, ngay cả mấy năm trước chết một trưởng lão cũng không khai chiến, huống chi là bây giờ.
Lại nói, cho dù thật khai chiến thì hắn cũng có nắm chắc mang theo hai người đệ tử chạy trốn.
- Tông chủ, ta đã trở về rồi.
- Hả? Vương trưởng lão, sao ngươi lại trở về nhanh như vậy, không phải Lưu trưởng lão nói ngươi mang theo người đi thành trì khác thu nhận đệ tử sao? Tông chủ của Thiên Thánh tông có chút nghi ngờ hỏi.
- Tông chủ, vốn ta đã chuẩn bị mang theo những người khác đi thu nhận đệ tử, nhưng ta vừa nghĩ đến tông phái xảy ra chuyện lớn như vậy, ta thân là trưởng lão Thiên Thánh tông nhất định phải trở về, nếu không ta khó mà yên lòng.
- Xảy ra chuyện lớn gì? - Không phải chúng ta mới thu nhận một đệ tử thiên phú màu tím ở thành Du Dương à, trưởng lão Lưu Thành dẫn người trở về trước, Kim Đỉnh môn kia chắc chắn cũng sẽ nhận được tin tức, nếu như bọn hắn dốc hết lực lượng toàn tông đến tấn công Thiên Thánh tông thì sẽ không tốt, cho nên ta mới sớm trở về, dốc thêm một phần lực.
Vẻ mặt Vương Đằng thành thật nói ra, nhìn biểu tình kia giống như nguyện ý bỏ hết tất cả vì tông môn.
Tông chủ của Thiên Thánh tông nhíu lông mày: Cái này nha, quả nhiên không hổ là Thiên Thánh tông đệ nhất lười, thật vất vả mượn cớ để hắn ra ngoài được thêm kiến thức, kết quả mới mấy ngày đã đặc biệt trở về.
Mà lấy tu vi Chân Nguyên sơ kỳ của ngươi, nếu thật sự xảy ra đại chiến thì có trở về cũng vô dụng thôi.
- Khục, Vương trưởng lão, tông phái không có chuyện gì, cũng không biết nhiệm vụ thu nhận đệ tử của ngươi lần này đã làm đến đâu rồi? - Bởi vì ta lo lắng cho an nguy của tông môn nên lần này ta chỉ tuyển nhận mười vị đệ tử thì lập tức trở lại.
Vương Đằng thấy tông chủ muốn mở miệng, vội vàng hỏi: - Đúng rồi, tông chủ, không biết trưởng lão Lưu Thành có mang vị đệ tử thiên phú dị bẩm kia trở về an toàn hay không? - Trưởng lão Lưu Thành đã mang được vị đệ tử kia về, nhưng mà, Lưu trưởng lão cũng chịu một chút thương tổn.
- Cái gì? Lưu trưởng lão còn bị thương nữa à, vậy ta phải đi gặp hắn mới được.
Vương Đằng thật sự có chút giật mình, không ngờ Lưu Thành lại thụ thương, may mà hắn không trở về cùng hắn, nếu không hắn không cẩn thận cũng phải bị thương, thậm chí có nguy hiểm đến tính mạng.
- Chờ một chút, Vương trưởng lão, lần này ngươi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thu nhận đệ tử, trưởng lão Lưu Thành lại thụ thương, ngươi xem có phải ngươi nên tiếp tục đi thực hiện tiếp nhiệm vụ thu nhận đệ tử hay không? Tông chủ của Thiên Thánh tông thấy Vương Đằng muốn đi, vội vàng kêu hắn lại.
- Tông chủ, trưởng lão Lưu Thành thụ thương, ta tâm lý bất ổn, ta nhất định phải đi thăm hỏi hắn một chút, lại nói ta vừa mới thu một đệ tử kinh mạch đứt đoạn, ta phải đi an bài hắn thật kỹ một chút, thật sự là không có thời gian đi thu nhận đệ tử, hay là ngươi để các trưởng lão khác dẫn đội đi, hoặc là trực tiếp giống thường ngày để chấp sự dẫn đội? Vương Đằng đã quyết định, tạm thời không ra khỏi Thiên Thánh tông, nhìn xem Kim Đỉnh môn của người ta đều biết tin tức, nếu như hắn dẫn đội ra ngoài thu nhận đệ tử, gặp phải người của Kim Đỉnh môn thì sao? Tuy lấy thực lực của hắn bây giờ, trưởng lão Kim Đỉnh môn có thể đánh được hắn cũng không nhiều, nhưng vạn nhất gặp kẻ hung hãn, trực tiếp tự bạo hay gì đó, vậy thì không phải hắn sẽ bị trọng thương, thậm chí trực tiếp bị nổ chết à! - Vương trưởng lão, đây chính là nhiệm vụ ngươi nhận, nhiệm vụ này còn chưa hoàn thành, ngươi.
.
.
- Tông chủ, ta thật sự là không có tâm tình và thời gian đi thu nhận đệ tử.
Vương Đằng không đợi tông chủ nói hết lời đã trực tiếp mở miệng cự tuyệt.
Phản Phái Vô Địch Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận Dịch
- Vâng, Vương trưởng lão một lòng chiếu cố đệ tử, thật sự là tấm gương của chúng ta.
Một đám đệ tử sau lưng nghe được lời của Liễu chấp sự thì nguyên một đám cũng sinh ra cảm kích.
Thiên Thánh tông không hổ là môn phái chính đạo, nhìn vị Vương trưởng lão này xem, chỉ vậy thôi đã biết Thiên Thánh tông đoàn kết hữu ái đến cỡ nào.
Trải qua hơn một ngày cẩn thận đi đường, mấy người Vương Đằng rốt cục cũng về tới Thiên Thánh tông, dọc theo con đường này ngược lại không xảy ra chuyện đặc biệt gì.
- Tốt, Liễu chấp sự, ngươi an bài nghi thức nhập tông cho những đệ tử này, ta đi hồi báo với tông chủ một chút.
- Vâng, Vương trưởng lão.
- Ngô Hoành, ngươi chờ ở đây một chút, chờ ta trở lại sẽ mang ngươi về núi Vô Danh.
- Vâng, sư tôn.
Ngô Hoành một đường đi nhanh, chạy về ngọn núi của tông chủ, dọc theo con đường này, hắn cũng phát hiện bầu không khí Thiên Thánh tông có chút khẩn trương, có điều hắn cũng không quá để ý.
Dù sao thì hắn cũng không phát hiện kẻ địch bên ngoài Thiên Thánh tông, hắn trở về trễ như vậy, có lẽ đã sớm đánh xong, còn về hai môn phái triệt để khai chiến là chuyện không thể nào, ngay cả mấy năm trước chết một trưởng lão cũng không khai chiến, huống chi là bây giờ.
Lại nói, cho dù thật khai chiến thì hắn cũng có nắm chắc mang theo hai người đệ tử chạy trốn.
- Tông chủ, ta đã trở về rồi.
- Hả? Vương trưởng lão, sao ngươi lại trở về nhanh như vậy, không phải Lưu trưởng lão nói ngươi mang theo người đi thành trì khác thu nhận đệ tử sao? Tông chủ của Thiên Thánh tông có chút nghi ngờ hỏi.
- Tông chủ, vốn ta đã chuẩn bị mang theo những người khác đi thu nhận đệ tử, nhưng ta vừa nghĩ đến tông phái xảy ra chuyện lớn như vậy, ta thân là trưởng lão Thiên Thánh tông nhất định phải trở về, nếu không ta khó mà yên lòng.
- Xảy ra chuyện lớn gì? - Không phải chúng ta mới thu nhận một đệ tử thiên phú màu tím ở thành Du Dương à, trưởng lão Lưu Thành dẫn người trở về trước, Kim Đỉnh môn kia chắc chắn cũng sẽ nhận được tin tức, nếu như bọn hắn dốc hết lực lượng toàn tông đến tấn công Thiên Thánh tông thì sẽ không tốt, cho nên ta mới sớm trở về, dốc thêm một phần lực.
Vẻ mặt Vương Đằng thành thật nói ra, nhìn biểu tình kia giống như nguyện ý bỏ hết tất cả vì tông môn.
Tông chủ của Thiên Thánh tông nhíu lông mày: Cái này nha, quả nhiên không hổ là Thiên Thánh tông đệ nhất lười, thật vất vả mượn cớ để hắn ra ngoài được thêm kiến thức, kết quả mới mấy ngày đã đặc biệt trở về.
Mà lấy tu vi Chân Nguyên sơ kỳ của ngươi, nếu thật sự xảy ra đại chiến thì có trở về cũng vô dụng thôi.
- Khục, Vương trưởng lão, tông phái không có chuyện gì, cũng không biết nhiệm vụ thu nhận đệ tử của ngươi lần này đã làm đến đâu rồi? - Bởi vì ta lo lắng cho an nguy của tông môn nên lần này ta chỉ tuyển nhận mười vị đệ tử thì lập tức trở lại.
Vương Đằng thấy tông chủ muốn mở miệng, vội vàng hỏi: - Đúng rồi, tông chủ, không biết trưởng lão Lưu Thành có mang vị đệ tử thiên phú dị bẩm kia trở về an toàn hay không? - Trưởng lão Lưu Thành đã mang được vị đệ tử kia về, nhưng mà, Lưu trưởng lão cũng chịu một chút thương tổn.
- Cái gì? Lưu trưởng lão còn bị thương nữa à, vậy ta phải đi gặp hắn mới được.
Vương Đằng thật sự có chút giật mình, không ngờ Lưu Thành lại thụ thương, may mà hắn không trở về cùng hắn, nếu không hắn không cẩn thận cũng phải bị thương, thậm chí có nguy hiểm đến tính mạng.
- Chờ một chút, Vương trưởng lão, lần này ngươi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thu nhận đệ tử, trưởng lão Lưu Thành lại thụ thương, ngươi xem có phải ngươi nên tiếp tục đi thực hiện tiếp nhiệm vụ thu nhận đệ tử hay không? Tông chủ của Thiên Thánh tông thấy Vương Đằng muốn đi, vội vàng kêu hắn lại.
- Tông chủ, trưởng lão Lưu Thành thụ thương, ta tâm lý bất ổn, ta nhất định phải đi thăm hỏi hắn một chút, lại nói ta vừa mới thu một đệ tử kinh mạch đứt đoạn, ta phải đi an bài hắn thật kỹ một chút, thật sự là không có thời gian đi thu nhận đệ tử, hay là ngươi để các trưởng lão khác dẫn đội đi, hoặc là trực tiếp giống thường ngày để chấp sự dẫn đội? Vương Đằng đã quyết định, tạm thời không ra khỏi Thiên Thánh tông, nhìn xem Kim Đỉnh môn của người ta đều biết tin tức, nếu như hắn dẫn đội ra ngoài thu nhận đệ tử, gặp phải người của Kim Đỉnh môn thì sao? Tuy lấy thực lực của hắn bây giờ, trưởng lão Kim Đỉnh môn có thể đánh được hắn cũng không nhiều, nhưng vạn nhất gặp kẻ hung hãn, trực tiếp tự bạo hay gì đó, vậy thì không phải hắn sẽ bị trọng thương, thậm chí trực tiếp bị nổ chết à! - Vương trưởng lão, đây chính là nhiệm vụ ngươi nhận, nhiệm vụ này còn chưa hoàn thành, ngươi.
.
.
- Tông chủ, ta thật sự là không có tâm tình và thời gian đi thu nhận đệ tử.
Vương Đằng không đợi tông chủ nói hết lời đã trực tiếp mở miệng cự tuyệt.
Phản Phái Vô Địch Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận Dịch
Đánh giá:
Truyện Phản Phái Vô Địch Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận Dịch
Story
24: Đánh Chết Cũng Không Đi Ra
10.0/10 từ 49 lượt.