Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 835: Ma khu

Tiểu quỷ một thân hắc khí mới vừa tiến vào trong thông đạo thì "Phốc" một tiếng, nó tự dưng nổ tung ra, hóa thành một đoàn âm khí tan mất vô tung vô ảnh.

Tiểu quỷ này tâm thần tương liên với Vương Thiên Cổ, nên hắn sắc mặt khẽ trắng bệch, nhất thời cảm giác cực kỳ khó chịu.

"Chuyện gì vừa xảy ra, thông đạo này chẳng lẽ lại có cơ quan gì khác sao?"

Vương Thiên Cổ kinh Sợ nhìn nho sinh chất vấn.

"Ngươi cho rằng thông đạo vào Linh Miểu Viên này lại tầm thường như thế sao. Đừng nói là một con Tiểu quỷ hình thể còn chưa ngưng kết, cho dù là Quỷ Vương lệ phách hay vô hình quỷ mị vừa tiến vào thông đạo này đều lập tức hồn phi phách tán. Ngay cả là ta muốn tiến vào không gian này còn phải mượn họa trục này để ký thể. Dù sao ta đã đem thông đạo này mở ra, tiếp theo các ngươi có tiến vào hay không ta cũng không quan tâm" Đến bây giờ, nho sinh ngược lại lại có vẻ bình tĩnh, sau khi thản nhiên nói xong những lời này thì hóa thành một đoàn lục quang bay trốn vào bức tranh vốn vẫn đang lơ lửng ở trên không trung.

Vương Thiên Cổ nghe nói vậy sắc mặt trong nháy mắt thêm âm trầm. Nghe ý tứ trong lời nói của nho sinh thì tựa hồ yêu quỷ vô hình đều không có cách nào trực tiếp tiến vào thông đạo. Hắn cùng Môn chủ Quỷ Linh Môn nhìn nhau liếc mắt một cái rồi cùng hiện ra vẻ ngoài ý muốn.

"Ngụy mỗ đã dùng thần thức dò xét qua thông đạo đối diện. Mặc dù vì không gian đứt gãy nên cảm giác mơ hồ dị thường, nhưng bên trong thật sự là một cái không gian vô danh nào đó thì tuyệt đối không thể nghi ngờ. Ta không có kiên nhẫn do dự nữa, để tránh đêm dài lắm mộng ta đi trước một bước đây" Ngụy Vô Nhai hơi tự đánh giá một chút rồi nói thẳng, sau đó không để ý tới hai người mà hóa thành một đạo lục quang hướng thông đạo bay đi.

Môn chủ Quỷ Linh Môn thấy vậy sắc mặt hơi đổi.

"Ba người các ngươi trấn thủ tại chỗ này. Vương sư đệ chúng ta cũng không lề mề nữa, cùng nhau đi thôi. Vì Linh Miểu Viên mà gặp chút phong hiểm cũng đáng. Huống hồ tinh hồn nọ đã bị ta hạ Kinh Hồn Chú nên phỏng chừng cũng không có can đảm đùa cợt cái gì" Môn chủ Quỷ Linh Môn sau khi phân phó thì lạnh lùng đánh giá bức tranh đang lơ lửng ở trước người. Sau khi thấy bề ngoài cũng không có bất cứ dị dạng gì phát sinh thì ánh mắt hắn chớp động vài cái.


Hắn giơ tay nhằm bức tranh hư không đánh ra một trảo hút đến trong tay sau đó đem họa trục ném vào trong tay áo. Tiếp theo hắn cùng Vương Thiên Cổ hai người cũng hóa thành hai đạo cầu vồng hướng tới thông đạo bắn nhanh đi.

Linh Miểu Viên nọ nghe nói Thiên linh dược khắp nơi đều có, nếu chậm trễ đi sau Ngụy Vô Nhai thì thiệt hại có thể rất lớn.

Vì vậy ba người Ngụy Vô Nhai thân ảnh trước sau tiến vào thông đạo màu đen, chợt lóe lên rồi biển mất trực tiếp xuyên qua vách ngăn không gian tiến vào một không gian khác.

"Nơi này cũng không phải là Linh Miểu Viên!" Người nói lời này chính là người tiến vào thông đạo đầu tiên, Ngụy Vô Nhai.

Hắn đang đứng đánh giá nơi xa lạ này, vẻ mặt lo lắng.

Chỗ này ngoại trừ màu xám ra thì không còn màu sắc nào nữa. Ngẩng đầu nhìn quanh, khắp nơi đều toàn là đất xám, cao ước hơn mười trượng cùng làn sương mù màu xám. Nhưng thật ra bốn phía mà thần thức Ngụy Vô Nhai đảo qua mới chỉ khoảng mười dặm.

Nhưng nếu nói nơi này là nơi trong truyền thuyết linh khí nhiều gấp nhân giới mấy lần, khắp nơi đầy linh hoa dị thảo, thì không nói tới Ngụy Vô Nhai mà Môn chủ Quỷ Linh Môn cùng Vương Thiên Cổ mới xông vào cũng không tin tưởng mảy may. Bất quá hai người này vừa xuất hiện nơi đây, và tiến hành đánh giá bốn phía thì sắc mặt giờ phút này lại có vẻ có chút cổ quái. Lại có bảy phần giận dữ, ba phần vui mừng lẫn sợ hãi.

Điều này làm cho Ngụy Vô Nhai vừa quay đầu nhìn hai người liếc mắt một cái có chút ngạc nhiên, sau đó lòng cảnh giác nổi lên.



"Sư đệ, ngươi cảm giác được không. Ma khí nơi này tối thiểu cũng gấp đôi nhân giới chúng ta. Ở chỗ này mà cùng người khác tranh đấu thì uy lực ma công của ta cũng phải gia tăng tam thành" Môn chủ Quỷ Linh Môn trầm mặc trong chốc lát rồi rốt cuộc mở miệng nói.

"Sư huynh, ta và ngươi tu luyện chính cùng loại ma công nên dĩ nhiên là cảm ứng được. Nếu Ở lại nơi đây tu luyện mà nói thì chúng ta có thể có hi vọng lớn đột phá bình cảnh trước mắt để tiến vào một cảnh giới mới" Vương Thiên Cổ ánh mắt chớp động đồng dạng thần sắc phức tạp nói.

"Hai vị đạo hũu, các ngươi có phải nên đem tên kia gọi ra hay không, vặn hỏi hắn một chút. Đừng nói với ta rằng Ngụy mỗ hao tỗn linh lực lớn như vậy chỉ để đi đến nơi này" Ngụy Vô Nhai xem trong chốc lát không có kết quả gì thì dậm chân đạp nát đá vụn dưới chân, sắc mặt âm hàn nhìn hai người Vương Thiên Cổ lạnh lùng nói.

"Cái này là đương nhiên. Hắn nếu không cho ba người chúng ta một cái lý do chính đáng thì Vương mỗ sẽ làm cho hẳn nếm thử nổi khổ luyện phách" Môn chủ Quỷ Linh Môn nghe Ngụy Vô Nhai nói như thế thì cũng nhớ ra chuyện bị tinh hồn nọ lừa gạt, lập tức nổi giận, sắc mặt dữ tợn trả lời.

Theo sau hắn cầm bức tranh trong tay hướng trên mặt đất một ném xuống muốn đem phân thần Thương Khôn Thượng Nhân gọi ra.

Nhưng không chờ Môn chủ Quỷ Linh Môn làm phép. Trên bức tranh linh quang chợt lóe, một đoàn lục quang đột nhiên tù trên trục bắn nhanh ra. Vương Thiên Cổ đứng bên cạnh tay mắt lanh lẹ, vung trảo mở ra một cái đại hắc sắc quang thủ chộp tới.Nhưng lục sắc quang đoàn này lại tựa hồ sớm đã dự mưu hết thảy. Trong nháy mắt độn tốc tăng gấp bội, lại một chút huyễn hóa từ trong độc thủ độn thoát ra ngoài, hướng ra xa phá không mà đi.

Ngụy Vô Nhai tự giữ thân phận nên bình tĩnh mà nhìn không có ra tay. Mà Môn chủ Quỷ Linh Môn nhìn thấy màn này thì trong lòng gíận dữ.

Hắn vừa đảo bàn tay lấy ra khối huyết sắc lệnh bài nọ xuất hiện ở trong tay. Trên mặt hắn vẻ tàn khốc hiện lên rồi hướng về phía lục quang đang bỏ chạy giơ lệnh bài lên hung hăng lay động. Nhất thời trên lệnh bài xuất hiện vô số tia máu bắn ra bốn phía, lục quang xa xa cơ hồ đồng thời độn quang bị kiềm hãm, trên không trung khẽ rung động vài cái.



"Ta không có nhìn lầm chứ. Môn chủ Quỷ Linh Môn hạ Kinh Hồn Chú đối với một lũ tinh hồn lại không có tác dụng. Vìệc này cũng có chút ý tứ. Ta đi bắt người này về để xem hắn rốt cuộc có chủ ý quái quỷ gì" Ngụy Vô Nhai đột nhiên cười lạnh nói theo sau thân hình thoáng một cái hóa thành một đạo cầu vồng phá không đuổi theo.

"Môn chủ, người." Vương Thiên Cổ rốt cuộc trong sự giật mình mà khôi phục lại, không khỏi mở miệng muốn hỏi cái gì.

"Mới vừa rồi Kinh Hồn chú đối với hắn ngươi cũng không phải chưa từng thấy. Hắn lúc trước trúng mật chú là không giả. về phần bây giờ vì sao không có tác dụng thì ta cũng cảm thấy rất hứng thú. Đi nào. Chúng ta cũng đuổi theo. Bổn môn chủ cũng muốn xem hắn đem chúng ta đi đến nơi đây, rốt cuộc là có chủ ý quái quỷ gì" Môn chủ Quỷ Linh Môn mặt mặt đầy sát khí, hung quang thoáng hiện mà nói. Cũng hóa thành một đạo kinh hồng bắn ra theo sau.

Một không gian nhỏ như thế này hắn cũng không sợ tinh hồn có thể trốn đi nơi nào.

Vương Thiên Cổ cười khổ một tiếng, chỉ có thể bay lên không theo sát sau. Không bao lâu sau hai người dừng lại Ở một vị trí giáp tiếp gần trung tâm. Ngụy Vô Nhai và tinh hồn trong bức tranh giờ phút này một lần nữa hóa thành nho sinh, đang đứng đối diện giằng co, nét mặt không có một tia sợ hãi nào, điều này làm cho hai người có chút kinh ngạc. Bất quá khi hai người Vương Thiên Cổ ngẩng đầu hướng phía sau nho sinh khoảng mười trượng nhìn lại thì vừa bị hù dọa một trận. Chỉ thấy trong đám sương mù mờ ảo có một cự đại yêu vật cao ước hơn ba mươi trượng nằm trong một khối thủy tinh như lửa không nhúc nhích.

Yêu vật này hai đầu bốn tay, trên đầu có một cái sừng, cả người đen nhánh như mực, lân phiến sáng lập lòe, diện mục lại càng dữ tợn hung ác, răng nanh lộ ra ngoài, thật sự cực kỳ đáng sợ.

"Đây là cái gì mà ma khí dày đặc vậy" Vương Thiên Cổ trong lòng khẽ chấn động một chút, thất thanh kêu lên.

Hắn không phải vì yêu vật khổng lồ hung ác này mà giật mình, mà vì yêu vật này mặc dù bị phong ấn nhưng xung quanh lại tràn ngập ma khí, nồng độ còn hơn xa chỗ trước mấy lần, cũng mơ hồ mang theo một loại khí tức làm cho người ta kinh hãi."Đi xuống nghe ngóng xem hình như đối phương muốn nói gì đó" Môn chủ Quỷ Linh Môn đồng dạng đối với yêu vật trong phong ấn rất là kiêng kỵ nhưng sau khi do dự một chút thì mang theo Vương Thiên Cổ khinh phiêu phiêu hạ xuống bên cạnh Ngụy Vô Nhai.



"Hai vị đạo hữu cũng Đến thật đúng lúc, tránh cho bản thân tại hạ phải lãng phí miệng lưỡi" Nho sinh vừa thấy Môn chủ Quỷ Linh Môn hai người đến thì không sợ hãi mà ngược lại lại cười rộ lên.

"Ngươi đem chúng ta đến nơi đây là có mục đích gì, nói đi" Môn chủ Quỷ Linh Môn trấn định nói nhưng sau khi đánh giá đối phương vài lần thì trong lòng hết sửc khiếp sợ.

Bởi vì nho sinh đối diện trên người huyết hồng phù văn vẫn đang lưu chuyển lóe ra không chừng. Điều này rõ ràng là Kinh Hồn Chú vẫn đang ở trạng thái phát tác. Hơn nữa trên làn da mặt đối phương để lộ ra phù văn vẫn chớp động, nhưng nho sinh lúc này xuân phong đầy mặt, trên mặt không chỗ nào có vẻ thống khỗ. Hơn nữa thân thể quỷ mị cũng ngưng đọng dị thường không có một chút dấu hiệu tiêu tán.

"Ngụy huynh không nói nhưng Vương môn chủ hai vị đạo hữu tu luyện công pháp chính là ma công truyền thừa từ thượng cổ lưu truyền tới nay. Hai vị có phải là cảm giác được ma khí ở đây khác hắn với Nhân Gìan Giới không" Nho sinh một khi mở miệng nói lại làm cho ba người có chút ngoài ý muốn.

"Như thế thì sao. Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta là nơi này chính là Linh Miểu Viên?" Vương Thiên Cổ bất động thanh sắc nói.

"Hắc hắc, Linh Miểu Viên! Có lẽ là vậy nhưng cũng có thể không phải" Nho sinh thản nhiên nói.

"Lời này là có ý tứ gì. Đến lúc này ngươi còn muốn trêu chọc chúng ta" Vương Thiên Cổ trên mặt băng hàn nói.

"Các ngươi thực sự vẫn muốn tìm cái nơi linh dược thừa thải, linh khí nồng đậm mà thượng cổ tu sĩ lại lưu lại cho hậu nhân các ngươi sao. Rất nhiều năm trước, có lẽ thật sự là có nơi Linh Miểu Viên này, hơn nữa không chỉ một chỗ. Nhưng ngày nay, toàn bộ linh dược đã bị hái lượm không còn nữa, bị hủy trong tranh đấu của thượng cổ tu sĩ. Nơi này nói không chừng là nơi đã từng là Linh Miểu Viên cũng rất có khả năng. Nhưng hôm nay, nơi này bất quá chỉ là một không gian giao giữa Nhân giới cùng Thánh giới mà thôi" Nho sinh mặt mang một tia quỷ dị không chút hoang mang nói.

"Thánh giới? Ngươi là Cổ ma!" Ngụy Vô Nhai nguyên bổn thần sắc lạnh nhạt khi vừa nghe được lời nho sinh vừa rồi thì nhất thời cực kỳ hoảng sợ kêu lên một tiếng. Đồng thời vội vàng hai tay bắt quyết, lục sắc độc vụ trên người cuồn cuộn toát ra, đem thân thể bao phủ ở trong đó.

Phàm Nhân Tu Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Story Chương 835: Ma khu
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...