Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 808: Sương mù

Mắt nhìn đến toàn bộ cây cỏ ban đầu không thấy đâu, thay vào đó là cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Hai bên sườn núi, khắp nơi đều là hòn đá tảng màu trắng, mỗi hòn đều hình tròn bóng loáng, to thì cỡ cái đầu lâu, nhỏ thì cỡ nắm tay.

Từ xa xa nhìn lại chỉ thấy xuất hiện đại phiến sương mù màu xám, mơ mơ hồ hồ, làm cho người ta không thể thấy rõ ràng tình hình bên trong.

Chẳng qua đám sương mù này bị giới hạn trong phạm vi chiều rộng hơn trăm trượng, mà hai bên thì tràn ngập quang hà đỏ như máu giống như thủy triều không ngừng hướng tới trung tâm đè ép tới. Nhưng vừa đến hai sườn sương mù thì lại giống như đụng tới bờ đê, tiến lên nửa bước cũng khó khăn.

"Đây là thông đạo mà đạo hữu nói?" Lỗ Vệ Anh hít một hơi chậm rãi hỏi.

"Không sai ứng với nơi này. Lỗ huynh cảm giác được có cái gì không đúng không?" Nam Lũng Hầu không khỏi giật mình một chút nói.

"Huyết sắc hà quang khẳng định là cấm chế trong nội cốc nhưng đám sương mù này tựa hồ cũng không phải là vật bình thường. Thương Khôn Thượng Nhân để lại di thư cũng không có nói gì đến đám sương mù này?" Lỗ Vệ Anh nhìn hôi vụ xa xa, lạnh nhạt hỏi.

"Không có, không nhắc tới đám sương mù này nhưng đại khái cảm giác được nó cũng không quá trọng yếu" Nam Lũng Hầu chần chờ một chút rồi nói.

"Đám sương mù này ta cảm giác được có chút không giống bình thường. Hay là cẩn thận một chút thì hơn" Lão giả họ Lỗ lắc đầu, mặt hiện lên vẻ ngưng trọng nói.

"Có không có vấn đề gì. Thử xem là được" Hàn Lập ở một bên, đột nhiên mở miệng nói" Hàn đạo hữu nói rất đúng. Ta nơi này vừa lúc có vài con hắc điểu ngày có thể bay ngàn dặm, bình thường chỉ dùng để tìm kiếm linh dược. Bây giờ có thể dùng chúng thí nghiệm thử một lần." Nam Lũng Hầu vỗ tay đồng ý nói.

Lỗ Vệ Anh nghe vậy cũng không có phản đối.

Lúc này Nam Lũng Hầu lấy từ bên hông ra một cái linh thú túi tinh xảo hướng không trung ném đi. Trong miệng khẽ phát ra âm thanh trầm thấp.

Một con tiểu điểu cả người màu vàng kim từ trong túi như mũi tên bắn ra. Lập tức trên không trung bay quanh một vòng.

Nam Lũng Hầu giương tay bắn ra một đạo thanh sắc phù kích lên thân con chim nhỏ.

Tiểu điểu này hai cánh vỗ một cái, trên người bỗng nhiên hiện ra một cái thanh sắc quang tráo.


Nam Lũng Hầu trong thần niệm phân phó một tiếng. Con chim nhỏ the thé kêu lên một tiếng rồi hóa thành một đạo kim quang hướng sương mù xa xa bắn nhanh đi.

Không chờ tiểu điểu này va chạm với sương mù xa xa. Hàn Lập trong mắt đã hiện ra lam mang cấp bách chớp động, dùng linh nhãn thần thông ngưng thần nhìn lại.

Nhưng ánh mắt trong lúc vô ý hướng một nơi nào đó quét qua thì thần sắc hắn có chút vừa động, trong mắt ẩn hiện một tia cổ quái.

Nam Lũng Hầu cùng Lỗ Vệ Anh toàn tâm ý đặt trên thiên lý ly nên cũng không có chú ý tới dị sắc của Hàn Lập.

Thiên lý ly này sau khi một đầu tiến vào trong sương mù màu xám thì biến mất không thấy bóng dáng.

Hàn Lập không thấy rõ tình hình trong sương mù vì hắn cẩn thận không dám mạo muội sử dụng thần thức dò xét, chỉ xoay mặt liếc mắt Nam Lũng Hầu một cái.

Nam Lũng Hầu hai mắt khép hờ dụng tâm thần cùng linh điểu nọ liên lạc cùng nhau. Thần sắc hắn thoạt nhìn bình thường, có khả năng linh điểu trở ra cũng không có gặp chuyện không may gì.

Hàn Lập thấy vậy đang suy nghĩ thì Nam Lũng Hầu chợt thân hình run lên, sắc mặt đột nhiên trắng bạch, hai mắt khẽ mở.

"Như thế nào, có chuyện gì?" Lỗ Vệ Anh đồng dạng chú ý đến ánh mắt của Nam Lũng Hầu. Thấy này vội vàng hỏi một tiếng.

"Trong sương mù này hình như có yêu vật gì, đem thiên lý ly thôn phệ. Hình như là.." Nam Lũng Hầu thần sắc có vẻ quái dị, tựa hồ có chút khó có thể khẳng định.

Hàn Lập cùng Lão giả họ Lỗ, kinh ngạc nhìn nhau liếc mắt một cái.

"Hình như là cự mãng, ứng với sương mù này thì nên là cự mãng phun yêu vụ" Nam Lũng Hầu trầm ngâm một chút rồi rốt cục khẳng định nói.

"Cự mãng? Điều này thật có chút kỳ quái. Nếu là có yêu thú bực này mà nói thì Thương Khôn Thượng Nhân trong di thư như thế nào lại không đề cập chút nào? Trừ phi là..."

"Trừ phi cự mãng sau này mới chạy đến trong thông đạo này" Hàn Lập mở miệng nói lời mà Lỗ Vệ Anh đang chần chờ định nói.

"Không sai, Lỗ mỗ là có ý tứ này "



"Không cần quá quan tâm. Đám sương mù này nếu không phải là cấm chế mà chỉ là chút yêu vụ thì không cần quá kiêng kỵ. Một con cổ thú, ba chúng ta liên thủ hẳn là không khó để đối phó. Nó chung quy là không có khả năng so với hỏa thiềm thú kia" Lỗ Vệ Anh trong mắt hàn quang chợt lóe, bình tĩnh nói.

"Có lợi hại hơn hỏa thiềm hay không thì tạm thời không biết nhưng sự tình đã đến mức này thì chỉ có cách diệt cự mãng mới xong. Ba chúng ta đồng loạt động thủ đi thôi." Nam Lũng Hầu vừa nói xong thì há mồm phun ra một thanh tiểu kiếm kim quang chói mắt.

Lão giả họ Lỗ thì hai tay chà xát rồi trong tay hiện ra một cây pháp kỳ màu trắng quang hoa trông rất bắt mắt.

Hàn Lập thấy vậy khóe miệng lộ ra một tia cười khổ.

Hai người này cũng quyết đoán dị thường, vừa thấy không có cách nào tránh được là lập tức muốn động thủ, ngay cả một tia chần chờ cũng không có.

"Hai vị đạo hữu có ý định diệt trừ con thú này, Hàn mỗ cũng không có ý kiến. Bất quá trước khi tiến hành việc này chúng ta hay là nên trước hết mời một vị đạo hữu khác đi ra đã. Các hạ ẩn nặc ở bên cạnh xem lâu như thếcũng nên đi ra rồi" Hàn Lập đột nhiên nhìn một chỗ không có một bóng người, sắc mặt trầm xuống nói. Đồng thời ngón tay bắn ra mấy đạo thanh sắc kiếm khí.

Trong nháy mắt sau đó, kiếm khí tại khoảng không cách đó hơn mười trượng bỗng nhiên bạo liệt ra.

Một người bao bọc trong hoàng quang, trong tay cầm cự thuẫn quỷ dị xuất hiện.

Nam Lũng Hầu cùng Lỗ Vệ Anh không khỏi trợn mắt há mồm.

"Hiểu lầm! ba vị tiền bối ngàn vạn lần đừng có tức giận. Vãn bối vừa đến đây không lâu, cũng nên lập tức rời đi." Bóng người trong hoàng quang là một gã hán tử gầy gò tuổi chừng hơn bốn mươi vội vàng hướng ba người gật đầu cúi người, nhưng trong mắt lại toát ra vẻ sợ hãi.

"Hoàng Thiên Minh, là ngươi!" Lão giả họ Lỗ vừa thấy người này lại giật mình mà thở nhẹ.

"Như thế nào, Lỗ huynh nhận thức người này?" Nam Lũng Hầu trên mặt sát khí chợt lóe, âm trầm hỏi thăm.

"Người này là tu sĩ tại một tiểu tông môn trong chính đạo liên minh chúng ta, tu vi không đáng nhắc đến. Nhưng nghe nói hắn từng đắc thủ một cái ẩn hình phù của tới thượng cổ tu sĩ, ẩn thân ẩn nặc thần diệu vô cùng. Không nghĩ tới việc này dĩ nhiên là có thật. Hắn trốn ở chỗ này ngay cả chúng ta cũng không phát hiện ra." Lỗ Vệ Anh thần sắc cũng hổ thẹn, nhìn hán tử gầy gò chằm chằm lạnh lùng nói.

"Tam vị tiền bối, vãn bối thật sự là mới đến nơi đây. Chỉ là thấy tiền bối làm phép này nên có chút tò mò nên mới theo lại đây" Nghe hai người Nam Lũng Hầu ngôn ngữ có chút bất thiện. Hán tử gầy gò sắc mặt "Bá" một chút, mặt không còn chút máu.

"Ẩn nặc đi theo sau chúng ta có thể có cái gì tốt. Lỗ huynh, hắn là người của chính đạo liên minh các ngươi. Ý của ngươi như thế nào?" Nam Lũng Hầu sau khi hừ một tiếng xoay mặt nhìn lão giả nói.


Lỗ Vệ Anh nghe nói thế mặt không chút thay đổi nhưng hai mắt mị mị.

"Ý kiến của ta là tiêu diệt."

Lão giả không chút hoang mang nói, vừa nói ra khỏi miệng thì thân hình bỗng nhiên thoáng một cái, cả người trong bạch quang thời biến mất.

Hán tử gầy gò vừa nghe lời ấy, sợ đến hồn phi phách tán cũng bất chấp ba gã nguyên anh tu sĩ, trên người linh quang chợt lóe, hóa thành một đạo trường hồng, phóng lên cao.

Mà lúc này lão giả cũng không biết sử dụng cái độn thuật gì nên thân hình hiện ra tại vị trí mà hán tử đã đứng. Hắn ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hoàng quang đang chạy trốn một cái, pháp kỳ trong tay run lên tế ra ngoài.

Pháp kỳ vừa ra tay hóa thành một đạo bạch sắc cự phong nhanh vô cùng bay ra ngoài xa vài chục trượng, hoàng quang một chút gào thét lên rồi bị cuốn vào trong đó.

Cự thuẫn trước người hán tử lóe lên lên vài cái rồi trong cơn lốc vỡ vụn ra.

Sau khi bi thảm kêu lên một tiếng, bản thân hắn cũng bị vô số phong nhận trong cơn lốc băm thành vạn đoạn, chỉ còn một mảnh huyết vũ.

Lão giả họ Lỗ thấy vậy, lạnh nhạt gật đầu, nhìn cơn lốc ngoắc một cái, cơn lốc này một lần nữa hóa thành pháp kỳ màu trắng quay về trong tay lão giả.

"Hảo, Lỗ huynh làm việc rất thỏa đáng. Theo đó sẽ không sợ thông đạo này bị tiết lộ ra ngoài." Nam Lũng Hầu vỗ nhẹ tay cười rộ lên.

"Không có gì. Một gã tiểu tiểu nhân Kết Đan Tu Sĩ mà dĩ nhiên dám can đảm truy tung chúng ta. Xem như chết cũng đáng" Lỗ Vệ Anh thờ ơ nói.

Hắn theo sau hướng trên mặt đất hư không đánh ra một trảo. Từ trong huyết ô bay ra lưỡng dạng đồ vật bắn đến trong tay hắn.

Một cái là Túi Trữ Vật của khô gầy tu sĩ, một cái còn lại là miếng lãnh đạm kim sắc ngọc phù.

Lão giả họ Lỗ cũng không khách khí, sau khi xem qua thì tự động thu vào trong Túi Trữ Vật.

"Lần này nhờ có Hàn đạo hữu nếu không thật đúng là lật thuyền trong mương. Bất quá, Hàn huynh ngay cả thượng cổ ẩn nặc bí thuật cũng có thể nhìn thấu. Khó trách hôm nay có đại danh thanh như thế" Nam Lũng Hầu quay đầu nhìn Hàn Lập cười nói.

"Không có gì. Chỉ là may mắn mà thôi. Hai vị đạo hữu cũng có thể khám phá được hành tung của hắn chỉ là nhất thời khinh thường nên mới để cho hắn bám theo" Hàn Lập vi nhiên cười, bộ dáng lơ đểnh nói.

Nam Lũng Hầu nghe Hàn Lập khiêm nhường nói như vậy thì chỉ lắc đầu, nhưng không có nói gì nữa.

Mà lúc này Lỗ Vệ Anh cũng quay trở về.

"Chúng ta mau động thủ đi. Tránh đêm dài lắm mộng!"

Lão giả thần sắc lại có chút ngưng trọng bất quá lời của hắn cũng có chút đạo lý.

Hàn Lập gật đầu, bàn tay vừa lộn lấy ra một cái trận kỳ trong suốt sáng lấp lóe ở trong tay.

"Trong chốc lát khi diệt sát cự mãng động tĩnh khẳng định là không nhỏ. Ta trước tiên bố trí một cái đại trận đem ảnh hưởng tận lực giảm tới mức nhỏ nhất. Có như vậy sẽ không kinh động tu sĩ khác ở phụ cận" Hàn Lập sờ sờ cằm đề nghị nói.

"Hàn huynh quả nhiên là người cẩn thận. Được như thế là tốt nhất." Lão giả trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, không khỏi khen ngợi một câu.

Hàn Lập lúc này hóa thành một đạo thanh hồng, cầm trận kỳ trong tay bày trận tại hai tòa sơn phong.

Một lát sau, một cái pháp trận phạm vi lớn đã bố trí xong.

Công dụng của pháp trận này chủ yếu là đem tiếng vang cùng linh khí ba động tận lực đè nén trong một khu vực mà thôi. Nếu không trong khoảng thời gian ngắn như thế khó có thể hoàn thành việc thiết trận. Hàn Lập sau khi xong biến thành một đạo thanh hồng quay trỏ lại chỗ hai người Nam Lũng Hầu. Lão giả họ Lỗ cầm pháp kỳ trong tay thoáng một cái, bình tĩnh nói:.

"Nếu Hàn đạo hữu đã bố trí xong thì để ta dùng can cự phong kỳ đem yêu vụ này thổi tan đi. Để cho cự mãng không còn chỗ ẩn thân."

Nói xong lời này, lão giả đem bảo vật này ném lên không trung, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ.

Nam Lũng Hầu thấy vậy cũng điểm chỉ thanh kim sắc tiểu kiếm trước người một cái.

Nhất thời thanh tiểu kiếm này hóa thành một đạo kim hồng vọt lên, trên trời cao quay tròn phát ra ánh kim quang rồi cuồng trướng lên.

Trong nháy mắt hóa thành một thanh kim sắc cự kiếm dài độ năm sáu trượng phiêu phù phía trên đầu Nam Lũng Hầu.

Phàm Nhân Tu Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Story Chương 808: Sương mù
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...