Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 802: Quần tu ngoại cốc
Phụ cận của một tòa tiểu sơn cốc, nơi có chằng chịt dây leo uốn lượn, một đoàn bạch quang đang từ xa xa hướng nơi này bắn nhanh mà bay tới.
Tại trong luồng bạch quang là một con linh cầm trắng nõn như tuyết, trên đó một nữ tử tú lệ dịu dàng mặc lục bào đang ngồi ngay ngắn.
Trong nháy mắt, linh cầm này nhanh như thiểm điện chớp đến trên không tiểu cốc. Lập tức hai cánh thu lại lao thẳng xuống phía dưới. Mắt thấy đầu nó sắp đâm vào đám dây leo, cô gái kia giương tay lên đánh ra một đạo pháp quyết.
Nhất thời phía dưới lục quang chớp động một chút, dây leo bỗng nhiên biến mất, bên trong đó lại hiện ra một tầng quang mạc mầu lục.
Nữ tử áo lục không chút do dự thúc linh cầm dưới thân, bạch quang chợt lóe, trong nháy mắt lặn vào bên trong quang mạc không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phía dưới quang mạc lại chính là một không gian khác hẳn, sáu gã tu sĩ thân mặc lục bào chính ngồi ngay ngắn tại giữa một pháp trận ngũ giác.
Pháp trận này không lớn, chỉ có sáu bảy trượng mà thôi. Năm người ngồi xếp bằng giữa pháp trận ngũ giác, pháp trận bên bờ linh quang chớp động, một lão giả râu dài, hai mắt nhắm nghiền lại đang ngồi ở giữa.
Đột nhiên lão giả mở hai mắt, ngẩng đầu hướng bầu trời nhìn lại.
Chỉ thấy một đoàn bạch quang từ từ hạ xuống, một lát sau nữ tử lục bào kia đã tới ngay trước người lão giả, thi lễ.
"Đệ tử bái kiến sư bá, Hiện tại chướng khí tại sơn mạch toàn bộ đã rút đi. Không ít tu sĩ đều đã đi vào Trụy Ma cốc rồi." Nữ tử Áo lục cúi đầu cung kính nói.
"Quỷ Linh môn xuất phát chưa?" Lão giả râu dài vân vê bộ râu, chậm rãi hỏi.
" Đại bộ phận người của Quỷ Linh môn còn chưa động thân, nhưng có vài tên đệ tử đã đi trước một bước." Nữ tử suy nghĩ một chút, cẩn thận trả lời.
"Hừ! Nếu mấy lão già của Quỷ Linh môn không động thân thì chúng ta cũng không cần quá vội. Chỉ cần chú ý đám trưởng lão của bọn chúng thật kỹ thì lần xuất động này của chúng ta cũng đỡ sai lầm. Hạm sư điệt, ngươi lại tiếp tục đi giám thị bọn họ đi, nếu có chút dị động nào thì lập tức hồi báo." Lão giả râu dài bất động thanh sắc phân phó.
"Dạ. Đệ tử xuất phát ngay." Nữ tử áo lục không chút chần chừ mà lĩnh mệnh nói.
Sau đó nàng lại thi lễ với lão giả rồi phiêu nhiên sải bước lên linh cầm, hướng không trung bay đi. Không lâu sau đó đã thoát ra khỏi quang mạc, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lão giả nhìn chằm chằm vào bóng lưng nữ tử cho đến khi mất dạng, trong mắt tinh quang chớp động, lộ ra một vẻ cân nhắc, nhưng lập tức thần sắc hồi phục như thường.
Mà năm tên nam nữ tu sĩ tại bốn phía của pháp trận từ khi nữ tử áo lục xuất hiện cho đến khi rời đi, mỗi người đều ngồi nguyên tại chỗ, không suy chuyển một chút. Trên mặt không chút biểu tình giống như người gỗ vậy.
Lão giả râu dài đối với chuyện này tựa hồ đã quen thuộc, không có chút kinh ngạc nào, hắn lần nữa lại nhắm hai mắt.
Tại một đỉnh núi cao vút, một đạo sĩ áo bào tro khoảng năm, sáu chục tuổi đứng sừng sững, thẳng tắp tại một khối đá, đón kình phong mãnh liệt táp tới. Người này hai mắt híp lại nhìn về phương hướng Trụy Ma cốc.
Tại phía sau hắn có hai đạo nhân ảnh, một đỏ, một xanh, đều cao chừng hai trượng.
Nhưng nếu nhìn kỹ một chút thì sẽ phát hiện hai bóng người mặt mũi hung dữ đó vẻ mặt vô hồn, đúng là hai Khôi lỗi có bộ dạng ác quỷ.
Giờ phút này, đạo sĩ quay đầu nhìn hai con rối một chút, trên mặt hiện lên một tia tự đắc, sau đó thì thào tự nói một câu.
"Có hai thượng cổ khôi lỗi với thực lực ngang với nguyên anh tu sĩ trợ giúp, như vậy hành trình vào Trụy Ma cốc lần này của ta chắc chắn sẽ có thu hoạch rồi." Nói xong, đạo sĩ dơ tay đánh ra hai đạo pháp quyết.
Nhất thời hai ác quỷ khôi lỗi kịch liệt thu nhỏ lại, bay vụt vào trong tay áo rộng, sau đó đạo sĩ hóa thành một đạo hồng quang phá không bay đi, phương hướng đúng là Trụy Ma cốc.
Tại trên trời cao của một nơi khác, ba đạo trưởng cùng nhau phi độn.
Tại trong độn quang, hai lão giả cùng một nữ tu sĩ cũng hướng Trụy Ma cốc bay đi.
Nếu Hàn Lập nhìn thấy ba người này thì lập tức sẽ cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì trong ba người này lại có đến hai người mà hắn có thể nhận thức.
Trong đó một lão giả sắc mặt vàng như nghệ, mặc hoàng bào đúng là Lệnh Hồ lão tổ của Hoàng Phong cốc. Mà bạch y nữ tử bên cạnh hắn sắc mặt tái nhợt, thần sắc lạnh như băng đúng là đại trưởng lão của Yểm Nguyệt Tông – chính là vị sư tỉ kia của Nam Cung Uyển.
Duy nhất một người Hàn Lập không nhận ra chính là lão giả mày cao, mắt sâu, mũi sư tử, mồm to, tướng mạo cực kỳ lạ thường.
Ba người này im lặng không tiếng động, chỉ là miệt mài phóng đi. Độn quang phát ra quang hoa chói mắt từ không trung vụt qua, hóa thành ba quang điểm, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Chuyện tương tự như vậy thỉnh thoảng lại phát sinh tại phụ cận của Vạn Lĩnh sơn mạch. Không ít tu sĩ đều đối với hành trình của mình tại Trụy Ma cốc tin tưởng mười phần.
Mà Hàn Lập lúc này cũng đã chạy tới phụ cận Trụy Ma cốc.
Tại một ngọn đồi thấp cách lối vào cốc khẩu hơn mười dặm, hắn lạnh nhạt nhìn về hướng Trụy Ma cốc, trầm ngâm không nói.
Lúc này không cần thần thức dò xét hắn cũng biết phương viên hơn mười dặm này đã tụ tập hơn một ngàn tu sĩ. Trong đó giấu diếm không ít các lão quái vật nguyên anh kì. Những lão quái này có lẽ không có được tu vi cao thâm như tam đại tu sĩ, nhưng nếu nói về bí thuật thần thông quỷ dị khó chơi thì mỗi người đều không phải loại dễ xơi. Mà Hàn Lập cũng không tự phụ đến mức ngoại trừ tam đại tu sĩ cùng Mộ Lan thần sư, những người còn lại đều không thèm để ý. Nếu chỉ cần sơ sẩy khinh thường một chút thì rất dễ vứt bỏ mạng nhỏ ngay tại đây.
Hàn Lập một bên cân nhắc lại vừa thỉnh thoảng đánh giá cửa vào Trụy Ma cốc.
Nếu không phải ngay từ đầu chúng tu sĩ đã tề tụ tại đây, Hàn Lập thật không dám tin tưởng rằng một khe núi bình thường như vậy lại là lối vào của Trụy Ma cốc. Nhưng tại phía trên cửa vào lại là mây mù cuồn cuộn, linh khí kích động, hiện ra rất nhiều dấu hiệu lạ làm cho người ta nhìn thấy mà trong lòng rùng mình.
Từ bên ngoài xem ra cửa vào nhiều lắm cũng chỉ rộng chừng hơn mười trượng. Hàn Lập đem thần thức xâm nhập vào bên trong cốc khẩu, hơi chút dò xét, Kết quả thần thức xâm nhập hơn trăm trượng của cốc khẩu đã bị một cấm chế nào đó trong cốc chặn bên ngoài, cũng không tìm hiểu được chút gì về vết nứt không gian.
Mặc dù Hàn Lập cũng có thần thức khá cường đại, khả năng mạnh mẽ ép để đột phá qua cấm chế cũng có một chút tin tưởng, thế nhưng đối mặt với sự nguy hiểm bậc này của Trụy Ma cốc thì sau khi do dự một chút, hắn vẫn là cẩn thận đem thần thức thu trở về.
Tiếp theo Hàn Lập khoanh chân ngồi ở trên ngọn đồi, nhắm mắt nhập định.
Thời gian từng chút trôi qua, nửa ngày sau thần thức Hàn Lập đã cảm ứng được nơi đây tu sĩ tụ tập càng ngày càng nhiều, trong đó có vài đạo hơi thở mơ hồ còn có chút quen thuộc, hẳn là người mà hắn biết.
Trong lòng Hàn Lập cân nhắc một phen, nhất nhất đem những người này phân biệt ra, nhưng lông mày lại nhíu một cái, ngay lúc này, từ phụ cận đột nhiên truyền đến một thanh âm kinh sợ.
"Mộ Lan nhân đến! Là Mộ Lan pháp sĩ, bọn họ thật muốn vào cốc truy tìm bảo vật hả."
Theo tiếng kinh hô này, nhất thời cả lối vào một trận tao động.
Hàn Lập cũng rùng mình, mở mắt nhìn lại.
Chỉ thấy trên bầu trời nơi không xa đang có một cỗ phi xa quái dị, hướng nơi này không nhanh không chậm mà bay tới.
Xe này hình thể so với phi xa bình thường lớn hơn rất nhiều. Dài hơn hai mươi trượng, mặt ngoài ngân quang lòe lòe, phù treo khắp nơi. Vừa nhìn đã biết xe này là vật không tầm thường, mà ở trong xe đứng thẳng hơn mười tu tiên giả mặc phục sức Mộ Lan. Không phải Mộ Lan pháp sĩ, thì là người phương nào!
Hàn Lập gặp tình hình này, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Mặc dù hắn lúc trước cũng nghe đồn rằng Mộ Lan nhân cũng muốn tranh đoạt tại đám hỗn loạn này, nhưng sự tin tưởng trong lòng cũng không lớn lắm.
Dù sao Mộ Lan nhân mặc dù giảng hòa, nhưng cuộc chiến biên giới song phương chết đều không phải ít. Mộ Lan nhân cùng không ít tông môn đều kết thâm cừu. Thật sự không có mấy trăm năm thời gian thì những oán thù này cũng khó giải khai được.
Dưới loại tình hình này không ngờ Mộ Lan nhân còn dám xâm nhập vào trong lòng của Thiên Nam, muốn đi vào Trụy Ma cốc truy tìm bảo vật, thật là có chút bất khả tư nghị. Chẳng lẽ bọn họ sẽ không sợ bị đám tu sĩ đang sốt ruột muốn báo thù ám toán sau lưng sao?
Hàn Lập đang lúc nghi hoặc thì phi xa thật lớn đã phi tới bầu trời của lối vào. Khuôn mặt của những người trong xe đều chỉ cần dùng mắt thường là nhìn rõ.
Ánh mắt Hàn Lập lướt qua khuôn mặt của hai người cầm đầu, trong long liền có chút chợt hiểu ra.
Nếu là hai người này dẫn đội, đích xác không cần sợ tu sĩ bình thường trả thù bọn họ. Chỉ là tam đại tu sĩ sao có thể cho bọn họ đến? Hàn Lập thật sự có chút khó hiểu.
Hai gã pháp sĩ đứng ở phía trước của phi xa là một nam một nữ, đó đúng là Nho sinh họ Trọng, một trong các thần sư của Mộ Lan, bên cạnh là nữ tử họ Nhạc chưởng quản cổ đăng. Lấy thần thông nho sinh là nguyên anh hậu kì, đích xác có khả năng trấn trụ sự trả thù của các tu sĩ bình thường.
Phi xa hạ xuống tịa một tòa núi nhỏ cách Hàn Lập không xa, chúng pháp sĩ ào ào rời xe đi xuống. Nữ tử họ Nhạc kết quyết, đem phi xa thu nhỏ rồi thu lại. Những người còn lại nhìn chằm chằm vào lối vào đã như bị bịt kín của Trụy Ma cốc, mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Xem ra bọn họ cùng Hàn Lập đồng dạng cảm thấy ngoài ý muốn.
Ngay khi chúng tu sĩ đối mặt Mộ Lan nhân đến, mỗi người mắt đều lạnh lùng nhìn nhau, thật sự chẳng có chút thân thiện nào. Xa xa phía chân trời, lần nữa quang hoa chớp động. Hơn trăm đạo độn quang bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đó, hướng nơi này bay vụt mà đến.
"Là người của Quỷ Linh môn!" Có người lập tức nhận ra lai lịch của đám độn quang này, thấp giọng kêu lên.
Vốn đang nhìn chằm chằm đám Mộ Lan pháp, trong nháy mắt ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bầu trời.
Hàn Lập thì trong lòng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe ra vẻ khó hiểu.
Độn quang có tốc độ không tính là nhanh, không chút hoang mang bay vụt tới phía bầu trời cốc khẩu, sau đó tại lối vào hơn trăm trượng mới hạ xuống.
Quang hoa thu vào, sau đó hiện ra hơn trăm hắc sam tu sĩ, họ đều là tu sĩ Quỷ Linh môn. Mà đứng ở trước nhất là ba gã tu sĩ đã hấp dẫn sự chú ý của Hàn Lập.
Trong ba người này, tên tu sĩ bên trái Hàn Lập bất ngờ lại nhận thức, đó đúng là vị vương thiên cổ Quỷ Linh môn kia.
Hàn Lập trong lòng vừa động, ánh mắt đảo qua, quả nhiên tại trong đám người tìm được hai người Vương Thiền và Yến Như Yên.
Vương Thiền thoạt nhìn tay chân đều còn, tựa hồ hết thảy bình thường. Mà Yến Như Yên một bên, thần sắc lại tựa hồ không tốt lắm, hơi có vẻ tiều tụy.
"Chẳng lẽ Âm Ma Trảm lúc trước vẫn chưa thể tạo thành thương tổn tới hắn? Hay là thật sự bị thương nhưng chỉ là không cách nào nhận ra?" Đầu óc Hàn Lập quay vòng vòng một chút, lập tức có hai đáp án hiện ra trong đầu.
Bất quá lấy tu vi cùng danh tiếng Hàn Lập hiện giờ. Vương Thiền sớm đã không tạo được uy hiếp. Cho nên ánh mắt vừa chuyển, một lần nữa rơi vào hai gã nguyên anh tu sĩ cầm đầu khác.
Tu sĩ ở giữa là một người người mặc hắc bào rộng thùng thình, vị trung niên nhân sắc mặt Âm Lệ, trên mặt có một cỗ khí thế uy nghiêm bất phàm, vừa nhìn chính là kẻ nắm quyền trong tay, thường xuyên phát mệnh lệnh cho kể khác.
Phía bên phải là một lão giả với khuôn mặt tái nhợt, râu tóc bạc trắng nhưng đôi mắt ưng tinh quang bắn ra bốn phía, trên người tràn ngập sát khí nồng đậm.
Hai người này đều là nguyên anh tu sĩ, nhưng vẻ mặt vô cùng xa lạ, hẳn là không tham gia cuộc chiến biên giới. Nhưng lão giả đã có tu vi nguyên anh trung kì, điều này làm cho Hàn Lập phải tập trung đánh giá vài lần.
Quyển 6:Thông Thiên Linh Bảo
Phàm Nhân Tu Tiên
Tại trong luồng bạch quang là một con linh cầm trắng nõn như tuyết, trên đó một nữ tử tú lệ dịu dàng mặc lục bào đang ngồi ngay ngắn.
Trong nháy mắt, linh cầm này nhanh như thiểm điện chớp đến trên không tiểu cốc. Lập tức hai cánh thu lại lao thẳng xuống phía dưới. Mắt thấy đầu nó sắp đâm vào đám dây leo, cô gái kia giương tay lên đánh ra một đạo pháp quyết.
Nhất thời phía dưới lục quang chớp động một chút, dây leo bỗng nhiên biến mất, bên trong đó lại hiện ra một tầng quang mạc mầu lục.
Nữ tử áo lục không chút do dự thúc linh cầm dưới thân, bạch quang chợt lóe, trong nháy mắt lặn vào bên trong quang mạc không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phía dưới quang mạc lại chính là một không gian khác hẳn, sáu gã tu sĩ thân mặc lục bào chính ngồi ngay ngắn tại giữa một pháp trận ngũ giác.
Pháp trận này không lớn, chỉ có sáu bảy trượng mà thôi. Năm người ngồi xếp bằng giữa pháp trận ngũ giác, pháp trận bên bờ linh quang chớp động, một lão giả râu dài, hai mắt nhắm nghiền lại đang ngồi ở giữa.
Đột nhiên lão giả mở hai mắt, ngẩng đầu hướng bầu trời nhìn lại.
Chỉ thấy một đoàn bạch quang từ từ hạ xuống, một lát sau nữ tử lục bào kia đã tới ngay trước người lão giả, thi lễ.
"Đệ tử bái kiến sư bá, Hiện tại chướng khí tại sơn mạch toàn bộ đã rút đi. Không ít tu sĩ đều đã đi vào Trụy Ma cốc rồi." Nữ tử Áo lục cúi đầu cung kính nói.
"Quỷ Linh môn xuất phát chưa?" Lão giả râu dài vân vê bộ râu, chậm rãi hỏi.
" Đại bộ phận người của Quỷ Linh môn còn chưa động thân, nhưng có vài tên đệ tử đã đi trước một bước." Nữ tử suy nghĩ một chút, cẩn thận trả lời.
"Hừ! Nếu mấy lão già của Quỷ Linh môn không động thân thì chúng ta cũng không cần quá vội. Chỉ cần chú ý đám trưởng lão của bọn chúng thật kỹ thì lần xuất động này của chúng ta cũng đỡ sai lầm. Hạm sư điệt, ngươi lại tiếp tục đi giám thị bọn họ đi, nếu có chút dị động nào thì lập tức hồi báo." Lão giả râu dài bất động thanh sắc phân phó.
"Dạ. Đệ tử xuất phát ngay." Nữ tử áo lục không chút chần chừ mà lĩnh mệnh nói.
Sau đó nàng lại thi lễ với lão giả rồi phiêu nhiên sải bước lên linh cầm, hướng không trung bay đi. Không lâu sau đó đã thoát ra khỏi quang mạc, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lão giả nhìn chằm chằm vào bóng lưng nữ tử cho đến khi mất dạng, trong mắt tinh quang chớp động, lộ ra một vẻ cân nhắc, nhưng lập tức thần sắc hồi phục như thường.
Mà năm tên nam nữ tu sĩ tại bốn phía của pháp trận từ khi nữ tử áo lục xuất hiện cho đến khi rời đi, mỗi người đều ngồi nguyên tại chỗ, không suy chuyển một chút. Trên mặt không chút biểu tình giống như người gỗ vậy.
Lão giả râu dài đối với chuyện này tựa hồ đã quen thuộc, không có chút kinh ngạc nào, hắn lần nữa lại nhắm hai mắt.
Tại một đỉnh núi cao vút, một đạo sĩ áo bào tro khoảng năm, sáu chục tuổi đứng sừng sững, thẳng tắp tại một khối đá, đón kình phong mãnh liệt táp tới. Người này hai mắt híp lại nhìn về phương hướng Trụy Ma cốc.
Tại phía sau hắn có hai đạo nhân ảnh, một đỏ, một xanh, đều cao chừng hai trượng.
Nhưng nếu nhìn kỹ một chút thì sẽ phát hiện hai bóng người mặt mũi hung dữ đó vẻ mặt vô hồn, đúng là hai Khôi lỗi có bộ dạng ác quỷ.
Giờ phút này, đạo sĩ quay đầu nhìn hai con rối một chút, trên mặt hiện lên một tia tự đắc, sau đó thì thào tự nói một câu.
"Có hai thượng cổ khôi lỗi với thực lực ngang với nguyên anh tu sĩ trợ giúp, như vậy hành trình vào Trụy Ma cốc lần này của ta chắc chắn sẽ có thu hoạch rồi." Nói xong, đạo sĩ dơ tay đánh ra hai đạo pháp quyết.
Nhất thời hai ác quỷ khôi lỗi kịch liệt thu nhỏ lại, bay vụt vào trong tay áo rộng, sau đó đạo sĩ hóa thành một đạo hồng quang phá không bay đi, phương hướng đúng là Trụy Ma cốc.
Tại trên trời cao của một nơi khác, ba đạo trưởng cùng nhau phi độn.
Tại trong độn quang, hai lão giả cùng một nữ tu sĩ cũng hướng Trụy Ma cốc bay đi.
Nếu Hàn Lập nhìn thấy ba người này thì lập tức sẽ cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì trong ba người này lại có đến hai người mà hắn có thể nhận thức.
Trong đó một lão giả sắc mặt vàng như nghệ, mặc hoàng bào đúng là Lệnh Hồ lão tổ của Hoàng Phong cốc. Mà bạch y nữ tử bên cạnh hắn sắc mặt tái nhợt, thần sắc lạnh như băng đúng là đại trưởng lão của Yểm Nguyệt Tông – chính là vị sư tỉ kia của Nam Cung Uyển.
Duy nhất một người Hàn Lập không nhận ra chính là lão giả mày cao, mắt sâu, mũi sư tử, mồm to, tướng mạo cực kỳ lạ thường.
Ba người này im lặng không tiếng động, chỉ là miệt mài phóng đi. Độn quang phát ra quang hoa chói mắt từ không trung vụt qua, hóa thành ba quang điểm, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Chuyện tương tự như vậy thỉnh thoảng lại phát sinh tại phụ cận của Vạn Lĩnh sơn mạch. Không ít tu sĩ đều đối với hành trình của mình tại Trụy Ma cốc tin tưởng mười phần.
Mà Hàn Lập lúc này cũng đã chạy tới phụ cận Trụy Ma cốc.
Tại một ngọn đồi thấp cách lối vào cốc khẩu hơn mười dặm, hắn lạnh nhạt nhìn về hướng Trụy Ma cốc, trầm ngâm không nói.
Lúc này không cần thần thức dò xét hắn cũng biết phương viên hơn mười dặm này đã tụ tập hơn một ngàn tu sĩ. Trong đó giấu diếm không ít các lão quái vật nguyên anh kì. Những lão quái này có lẽ không có được tu vi cao thâm như tam đại tu sĩ, nhưng nếu nói về bí thuật thần thông quỷ dị khó chơi thì mỗi người đều không phải loại dễ xơi. Mà Hàn Lập cũng không tự phụ đến mức ngoại trừ tam đại tu sĩ cùng Mộ Lan thần sư, những người còn lại đều không thèm để ý. Nếu chỉ cần sơ sẩy khinh thường một chút thì rất dễ vứt bỏ mạng nhỏ ngay tại đây.
Hàn Lập một bên cân nhắc lại vừa thỉnh thoảng đánh giá cửa vào Trụy Ma cốc.
Nếu không phải ngay từ đầu chúng tu sĩ đã tề tụ tại đây, Hàn Lập thật không dám tin tưởng rằng một khe núi bình thường như vậy lại là lối vào của Trụy Ma cốc. Nhưng tại phía trên cửa vào lại là mây mù cuồn cuộn, linh khí kích động, hiện ra rất nhiều dấu hiệu lạ làm cho người ta nhìn thấy mà trong lòng rùng mình.
Từ bên ngoài xem ra cửa vào nhiều lắm cũng chỉ rộng chừng hơn mười trượng. Hàn Lập đem thần thức xâm nhập vào bên trong cốc khẩu, hơi chút dò xét, Kết quả thần thức xâm nhập hơn trăm trượng của cốc khẩu đã bị một cấm chế nào đó trong cốc chặn bên ngoài, cũng không tìm hiểu được chút gì về vết nứt không gian.
Mặc dù Hàn Lập cũng có thần thức khá cường đại, khả năng mạnh mẽ ép để đột phá qua cấm chế cũng có một chút tin tưởng, thế nhưng đối mặt với sự nguy hiểm bậc này của Trụy Ma cốc thì sau khi do dự một chút, hắn vẫn là cẩn thận đem thần thức thu trở về.
Tiếp theo Hàn Lập khoanh chân ngồi ở trên ngọn đồi, nhắm mắt nhập định.
Thời gian từng chút trôi qua, nửa ngày sau thần thức Hàn Lập đã cảm ứng được nơi đây tu sĩ tụ tập càng ngày càng nhiều, trong đó có vài đạo hơi thở mơ hồ còn có chút quen thuộc, hẳn là người mà hắn biết.
Trong lòng Hàn Lập cân nhắc một phen, nhất nhất đem những người này phân biệt ra, nhưng lông mày lại nhíu một cái, ngay lúc này, từ phụ cận đột nhiên truyền đến một thanh âm kinh sợ.
"Mộ Lan nhân đến! Là Mộ Lan pháp sĩ, bọn họ thật muốn vào cốc truy tìm bảo vật hả."
Theo tiếng kinh hô này, nhất thời cả lối vào một trận tao động.
Hàn Lập cũng rùng mình, mở mắt nhìn lại.
Chỉ thấy trên bầu trời nơi không xa đang có một cỗ phi xa quái dị, hướng nơi này không nhanh không chậm mà bay tới.
Xe này hình thể so với phi xa bình thường lớn hơn rất nhiều. Dài hơn hai mươi trượng, mặt ngoài ngân quang lòe lòe, phù treo khắp nơi. Vừa nhìn đã biết xe này là vật không tầm thường, mà ở trong xe đứng thẳng hơn mười tu tiên giả mặc phục sức Mộ Lan. Không phải Mộ Lan pháp sĩ, thì là người phương nào!
Hàn Lập gặp tình hình này, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Mặc dù hắn lúc trước cũng nghe đồn rằng Mộ Lan nhân cũng muốn tranh đoạt tại đám hỗn loạn này, nhưng sự tin tưởng trong lòng cũng không lớn lắm.
Dù sao Mộ Lan nhân mặc dù giảng hòa, nhưng cuộc chiến biên giới song phương chết đều không phải ít. Mộ Lan nhân cùng không ít tông môn đều kết thâm cừu. Thật sự không có mấy trăm năm thời gian thì những oán thù này cũng khó giải khai được.
Dưới loại tình hình này không ngờ Mộ Lan nhân còn dám xâm nhập vào trong lòng của Thiên Nam, muốn đi vào Trụy Ma cốc truy tìm bảo vật, thật là có chút bất khả tư nghị. Chẳng lẽ bọn họ sẽ không sợ bị đám tu sĩ đang sốt ruột muốn báo thù ám toán sau lưng sao?
Hàn Lập đang lúc nghi hoặc thì phi xa thật lớn đã phi tới bầu trời của lối vào. Khuôn mặt của những người trong xe đều chỉ cần dùng mắt thường là nhìn rõ.
Ánh mắt Hàn Lập lướt qua khuôn mặt của hai người cầm đầu, trong long liền có chút chợt hiểu ra.
Nếu là hai người này dẫn đội, đích xác không cần sợ tu sĩ bình thường trả thù bọn họ. Chỉ là tam đại tu sĩ sao có thể cho bọn họ đến? Hàn Lập thật sự có chút khó hiểu.
Hai gã pháp sĩ đứng ở phía trước của phi xa là một nam một nữ, đó đúng là Nho sinh họ Trọng, một trong các thần sư của Mộ Lan, bên cạnh là nữ tử họ Nhạc chưởng quản cổ đăng. Lấy thần thông nho sinh là nguyên anh hậu kì, đích xác có khả năng trấn trụ sự trả thù của các tu sĩ bình thường.
Phi xa hạ xuống tịa một tòa núi nhỏ cách Hàn Lập không xa, chúng pháp sĩ ào ào rời xe đi xuống. Nữ tử họ Nhạc kết quyết, đem phi xa thu nhỏ rồi thu lại. Những người còn lại nhìn chằm chằm vào lối vào đã như bị bịt kín của Trụy Ma cốc, mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Xem ra bọn họ cùng Hàn Lập đồng dạng cảm thấy ngoài ý muốn.
Ngay khi chúng tu sĩ đối mặt Mộ Lan nhân đến, mỗi người mắt đều lạnh lùng nhìn nhau, thật sự chẳng có chút thân thiện nào. Xa xa phía chân trời, lần nữa quang hoa chớp động. Hơn trăm đạo độn quang bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đó, hướng nơi này bay vụt mà đến.
"Là người của Quỷ Linh môn!" Có người lập tức nhận ra lai lịch của đám độn quang này, thấp giọng kêu lên.
Vốn đang nhìn chằm chằm đám Mộ Lan pháp, trong nháy mắt ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bầu trời.
Hàn Lập thì trong lòng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe ra vẻ khó hiểu.
Độn quang có tốc độ không tính là nhanh, không chút hoang mang bay vụt tới phía bầu trời cốc khẩu, sau đó tại lối vào hơn trăm trượng mới hạ xuống.
Quang hoa thu vào, sau đó hiện ra hơn trăm hắc sam tu sĩ, họ đều là tu sĩ Quỷ Linh môn. Mà đứng ở trước nhất là ba gã tu sĩ đã hấp dẫn sự chú ý của Hàn Lập.
Trong ba người này, tên tu sĩ bên trái Hàn Lập bất ngờ lại nhận thức, đó đúng là vị vương thiên cổ Quỷ Linh môn kia.
Hàn Lập trong lòng vừa động, ánh mắt đảo qua, quả nhiên tại trong đám người tìm được hai người Vương Thiền và Yến Như Yên.
Vương Thiền thoạt nhìn tay chân đều còn, tựa hồ hết thảy bình thường. Mà Yến Như Yên một bên, thần sắc lại tựa hồ không tốt lắm, hơi có vẻ tiều tụy.
"Chẳng lẽ Âm Ma Trảm lúc trước vẫn chưa thể tạo thành thương tổn tới hắn? Hay là thật sự bị thương nhưng chỉ là không cách nào nhận ra?" Đầu óc Hàn Lập quay vòng vòng một chút, lập tức có hai đáp án hiện ra trong đầu.
Bất quá lấy tu vi cùng danh tiếng Hàn Lập hiện giờ. Vương Thiền sớm đã không tạo được uy hiếp. Cho nên ánh mắt vừa chuyển, một lần nữa rơi vào hai gã nguyên anh tu sĩ cầm đầu khác.
Tu sĩ ở giữa là một người người mặc hắc bào rộng thùng thình, vị trung niên nhân sắc mặt Âm Lệ, trên mặt có một cỗ khí thế uy nghiêm bất phàm, vừa nhìn chính là kẻ nắm quyền trong tay, thường xuyên phát mệnh lệnh cho kể khác.
Phía bên phải là một lão giả với khuôn mặt tái nhợt, râu tóc bạc trắng nhưng đôi mắt ưng tinh quang bắn ra bốn phía, trên người tràn ngập sát khí nồng đậm.
Hai người này đều là nguyên anh tu sĩ, nhưng vẻ mặt vô cùng xa lạ, hẳn là không tham gia cuộc chiến biên giới. Nhưng lão giả đã có tu vi nguyên anh trung kì, điều này làm cho Hàn Lập phải tập trung đánh giá vài lần.
Quyển 6:Thông Thiên Linh Bảo
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 802: Quần tu ngoại cốc
10.0/10 từ 41 lượt.