Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 71: Thanh linh tán

Hàn Lập nhăn mặt nhíu mày, không nói lời nào.

Hắn vừa mới bắt mạch, xem qua lưỡi và đồng tử, cũng sơ bộ phán đoán được loại độc này và loại độc "Triền hương ti" lúc trước hắn sử dụng tương tự nhau, đều là hỗn hợp độc dược. Muốn khu trừ từng loại độc tố bên trong một cách hoàn toàn, Hàn Lập vẫn chưa có bản sự đó, hắn hiện giờ chỉ có "thanh linh tán" và một số phương pháp giải độc đặc biệt mà thôi.

Nghĩ tới đây, Hàn Lập âm thầm mắng chửi đám đại phu kia, không dám giải độc, mà bỏ nan đề này lại cho hắn. Tuy vậy, bề ngoài, khuôn mặt hắn vẫn lộ ra dáng vẻ trầm tư nghiên cứu.

Một lát sau, Triệu trưởng lão không nhịn được mở lời nói:

"Tiểu oa tử ngươi! Ngươi rốt cục có hay không cứu được Lý trưởng lão? Nói xem nào!"

"Triệu trưởng lão, ngươi cũng nóng nảy quá rồi, không thấy Hàn tiểu đại phu đang nghĩ biện pháp sao? Kiên nhẫn chút đi!" Hàn Lập chưa trả lời, Mã phó môn chủ đứng một bên đã làm vẻ người tốt, nhạo báng luôn Triệu trưởng lão.

Triệu trưởng lão trợn trừng mắt, đang định há mồm ra nói cái gì, nhưng Hàn Lập không có đợi lão kịp mở miệng, đã kho khan nhẹ một tiếng, cắt đứt ý đồ phản kích của lão.

Hắn vừa ho khan một tiếng đã khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn, lúc này Hàn Lập mới nghĩ ra, tuổi mình mới chỉ hơn mười tuổi đầu, nhưng lại học bộ dáng lão nhân ho khan, hình như có chút buồn cười a! Bất quá, mục địch đạt được rồi, hắn cũng không muốn nghĩ tới việc phải nghe tranh chấp giữa hai bên.

"Loại độc này là loại độc hỗn hợp, giải độc nó hết sức phiền toái, ta không dám cam đoan chắc chắn mười phần có thể giải được loại độc này, nhưng cũng có thể thử một lần. Trong quá trình giải độc có chút nguy hiểm, có thể nguy cấp tới tính mạng của Lý trưởng lão, chẳng biết mấy vị ở đây có muốn ta động thủ?" Hàn Lập ra vẻ khó khăn, nói ra mấy câu.


Đối với Hàn Lập mà nói, không phải đi giải độc thì tốt hơn bởi vì hắn không thực sự nắm chắc.

Những lời này của Hàn Lập, làm cho mọi người phải nhìn nhau, ai cũng không dám để Hàn Lập động thủ giải độc, nhưng ngoại trừ Hàn Lập ra, những tên đại phu khác tựa hồ càng không được.

Một lúc lâu sau, vị Lý thị, phu nhân của Lý trưởng lão đột nhiên mở miệng nói:

"Chẳng biết Hàn đại phu đối với cứu trị gia phu ta có mấy phần nắm chắc?"

"Năm thành" Hàn Lập không chút do dự nói.

"Vậy được rồi, Hàn thần y cứ việc ra tay cứu người. Nếu phu quân ta xảy ra bất trắc, ta tuyệt không oán hận Hàn đại phu, có lẽ đó là thiên ý." Lý thị lộ ra thần sắc dứt khoát, hạ quyết tâm. Điều này nằm ngoài ý liệu của Hàn Lập.

"Đệ muội, ngươi sao không suy nghĩ kỹ? Tên tiểu tử này tuổi còn nhỏ a, ta xem không đáng tin cậy!" Triệu trưởng lão có chút nóng nảy, vội vàng khuyên can Lý thị đang nhất thời xúc động.

"Ta nghĩ kỹ rồi, nếu không để Hàn đại phu giải độc, phu quân ta sợ rằng không sống nổi qua đêm nay, đổi lại, không bằng mạo hiểm một lần, còn có nửa phần hi vọng có thể cứu được." Lý thị có chút thương cảm, cúi đầu nhẹ giọng nói.


"Vậy…" Triệu trưởng lão á khẩu không nói được gì.

Hàn Lập nhìn mấy người còn lại, hình như cũng không có phản đối quyết định của Lý thị, liền nhanh chóng lấy từ trong túi thuốc đem theo một cái bình nhỏ màu xanh, từ bên trong lấy ra một viên dược hoàn màu đỏ.

"Ai đó lấy cho ta một cốc nước ấm, hòa viên dược hoàn này vào trong rồi cho Lý trưởng lão uống vào."

"Để ta" Hàn Lập còn chưa dứt lời, một thanh âm thanh thúy, rõ ràng truyền tới.

Trương Tụ Nhi mắt sưng đỏ, vốn đang đứng ở gần đó bỗng lên tiếng, liền sau đó đi ra khỏi phòng.

Lệ Phi Vũ bỗng ngẩn người ra một lúc, sau đó liền theo ra ngoài. Hàn Lập thấy vậy trong lòng không nhịn được xỉ vả Lệ Phi Vũ một phen.

Chỉ một lát sau, Trương Tụ Nhi vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào, hai tay trống trơn, mà Lệ Phi Vũ đang cẩn thận bê một cốc nước, đi sát theo sau.

Mọi người trong phòng nhìn thấy cảnh tượng tốt này, đều không nhịn được vui vẻ lên chút, trong ánh mắt lộ ra vẻ cười cười, điều này làm cho Trương Tụ Nhi mặt đỏ ửng, tay chân thất thố, lộ ra thần thái thiếu nữ trong chốn khuê phòng.

Bất quá việc này làm cho không khí khẩn trương trong phòng giảm đi không ít, làm cho tâm tình mọi người cũng giảm bớt, nhẹ nhàng đi rất nhiều.


Lệ Phi Vũ ngoan ngoãn cầm chén bưng đến cho Lý thị.

"Hàn đại phu, ngươi xem chén nước đã được đun sôi này có dùng được không?" Lý thị chuyển ánh mắt sáng hỏi ý kiến Hàn Lập.

"Có thể được."

Hàn Lập sớm đã nhìn qua cốc nước, gật đầu rồi tiếp lấy quai cốc. Hắn bỏ viên dược hoàn kia vào trong nước, cả chén nước trong chớp mắt bỗng hóa thành màu hồng.

"Cho Lý trưởng lão uống hết là được, nữ nhân các người vốn tinh tế cẩn thận, ngươi tới làm việc này đi." Hàn Lập lấy tay đưa chén thuốc cho đối phương.

Lý thị vội vàng đáp ứng, không có từ chối.

Đối với nàng mà nói, mỗi câu nói của Hàn Lập đều liên quan đến tính mạng của phu quân, như thế nào mà không nghe cho được.

"Đây rốt cuộc là thuốc gì?" Lý thị nhìn vào chén thuốc, sau đó cẩn thận đem chén thuốc màu đỏ này bón vào miệng Lý trưởng lão, Triệu trưởng lão có chút không nhẫn lại được, liền hỏi ngay vấn đề mà mọi người trong phòng đều muốn biết.


"Là một loại thuốc giải độc ta tự chế, hi vọng sẽ có chút hiệu quả." Hàn Lập lãnh đạm trả lời.

Hắn không muốn mọi người biết đến "Thanh linh tán", ai biết loại thánh dược giải độc này có đem lại phiền toái cho hắn hay không, dù sao cẩn thận vẫn tốt.

Một lúc lâu sau khi cho Lý trưởng lão uống thuốc, nét mặt già nua đầy hắc khí của Lý trưởng lão bắt đầu trở lên nhạt dần, độc ban trên người cung từ từ chuyển biến, bắt đầu thu nhỏ lại.

Loại biến hóa có thể quan sát này, cho dù là kẻ chẳng hiểu biết gì cũng biết được độc trên thân Lý trưởng lão đang được khu trừ dần dần. Sự tình đang theo chiều hướng tốt mà phát triển.

Chứng kiến hết thảy sự tình, mọi người trong phòng không nhịn được đã bắt đầu vui vẻ ra mặt, ánh mắt nhìn Hàn Lập đã không còn như lúc đầu. Chỉ có Triệu trưởng lão mặt mũi vẫn như cũ, dùng cái mũi hừ nhẹ một tiếng, bất quá, thần sắc lão cũng hòa hoãn đi không ít.

Thấy mình còn chưa thi triển thủ pháp giải độc mà độc tố bắt đầu biến mất, Hàn Lập cũng có chút giật mình.

"Thanh linh tán" lại có hiệu quả như vậy, đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn. Có lẽ loại độc này cũng không có cái gì quá lợi hại, trong lòng hắn không khỏi nghĩ như vậy.

Mắt thấy sự tình đang phát triển theo chiều hướng có lợi, Hàn Lập đã có chút buồn bực. Nguyên nhân căn bản có hai nguyên nhân: Thứ nhất, là vừa rồi khi giải độc hắn có nói qua, quá trình giải độc có chút nguy hiểm, nhưng nếu độc tính cứ thế này mà dễ dàng bị khu trừ, chẳng phải chính hắn đã nói dối sao, làm cho người khác nghĩ rằng hắn cố ý dấu diếm, không muốn giải độc?

Thứ hai, "Thanh linh tán" đối với độc của kẻ khác thì lại có tác dụng như vậy, tại sao lại không có tác dụng với loại độc trên cơ thể mình cơ chứ? Loại độc tiềm tàng trong cơ thể này đã làm cho Hàn Lập vẫn luôn lo lắng cho tới nay.

Phàm Nhân Tu Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Story Chương 71: Thanh linh tán
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...