Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 599: Đoán kim chi thể
Ngọn núi lớn nhất này, chính là ngọn Lục Kỳ Phong cao khoảng chừng ba bốn ngàn trượng, xung bao có vài ba ngọn núi, trông giống quần tinh củng nguyệt. Hơn nữa từ bên sườn núi còn có một đám sơn vụ màu tím bao quanh, làm cho cảnh sắc nơi đây trở nên mông lung và tràn ngập vẻ thần bí không nói nên lời.
Nhưng mà ở chân của ngọn núi này thì ngược lại vô cùng náo nhiệt.
Vây quanh chân ngọn núi này là tầng tầng lớp lớp nhà cửa, kiến trúc nối tiếp nhau san sát. Từ cái nhà tranh đơn giản cho đến đền đài, cung điện cao đến mười trượng đều có cả. Ngoài ra còn có nhiều loại cửa hàng mua bán nhỏ tụ tập ở những ngã ba, ngã tư đường. Dường như là do tự phát mọc lên.
Dọc theo hai bên đường của những cái ngã tư còn có một số cửa hàng mua bán đồ vật. Phần đông khách hàng ở đây là các đệ tử của Lạc Vân Tông. Bọn họ đi lại, mặc cả mua bán với những người chủ tiệm.
Nhìn thấy cảnh này đám bảy tên tu sĩ Hàn Lập đều trợn mắt, há mồm kinh ngạc.
Vị thanh niên họ Du dường như đã quen với cảnh này nên không thèm để ý tới mà thúc dục pháp khí đi qua rồi nhắm thẳng tới một chổ cao hơn trăm trượng có một toà thạch điện vững vàng to lớn mà bay tới.
Toàn bộ Thạch điện này được tạo thành từ những tảng đá màu xanh to lớn, nó cao khoảng hai ba mươi trượng, hai bên còn có một cái điện nhỏ hơn cao khoảng sáu bảy trượng, còn phía trước là một bãi đá có vài tên tu sĩ bay đi lại.
Vị thanh niên họ Du hạ cái đồng bát xuống, rồi cùng với đám người Hàn Lập từ từ đi xuống.
Sau đó hắn bắt pháp quyết cái đồng bát liền nhanh chóng thu nhỏ lại rồi hắn thu lấy bỏ vào Túi Trữ Vật.
"Các ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta vào bẩm báo Chưởng môn trước sau đó sẽ gọi các ngươi đi vào".
Nói xong lời này, vị thanh niên không quan tâm tới họ nữa, mà đi nhanh về phía trước.
Ở ngay cửa ra vào có vài tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ, hiển nhiên biết được vị thanh niên họ Du nên cũng không có vặn hỏi điều gì, ngược lại còn cung kính thi lễ. Sau đó lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa điện.
Lúc này, đám thủ vệ mới tò mò dùng ánh mắt đánh giá đám người Hàn Lập một chút, dường như đã đoán ra được thân phận của bọn họ.
Một hồi sau, từ trong điện cũng không có người gọi bọn họ đi vào, mà từ xa xa một đạo bạch quang bay tới.
Khi đạo bạch quang này bay tới thì dừng trên không chổ bọn người Hàn Lập, hào quang chợt tắt liền hiện ra một cái cẩm mạt (khăn) thật lớn. Đứng trên đó chính là vị thanh niên mặt trắng cùng với bốn gã tu sĩ tuổi trẻ đã được chọn và đi trước bọn họ.
Thanh niên mặt trắng từ trên cao hạ xuống liếc mắt nhìn bảy người bọn họ một cái, ánh mắt có chút kinh ngạc. Rồi sau đó cũng không để ý tới bọn họ nữa mà chỉ cho mấy người từ trên pháp khí đi xuống bên cạnh, nói cho bốn người tuổi trẻ ở lại rồi chính mình thì ngạo nghễ đi vào thạch điện.
Lúc này đám bảy người Hàn Lập bọn họ đối với bốn người tuổi trẻ có linh căn tư chất, chia ra làm hai bên đứng nhìn nhau.
Không biết vì lý do gì, mặc dù rõ ràng là cùng nhau bái nhập vào môn hạ đệ tử của Lạc Vân Tông, nhưng không khí dường như không được tự nhiên, thậm chí có lúc song phương nhìn nhau với ánh mắt không thiện cảm.
Lần này tiến vào làm môn hạ của Lạc Vân Tông hai nhóm người này cũng không có mở miệng nói chuyện với nhau, mà chỉ nặng nề im lặng đứng chờ.
Sau thời gian khoảng một bữa cơm. Vị thanh niên họ Du từ bên trong đi ra, khi tới cửa điện liền đưa tay ngoắc đám người Hàn Lập tới. Rồi lại quay đầu liếc mắt nhìn bốn người tuổi trẻ mở miệng nói:
"Các ngươi bốn người cũng đi vào cùng một lượt, Chưởng môn sẽ trực tiếp gặp tất cả các ngươi, để nhận làm đệ tử" Nói xong nói thế. Vị thanh niên này liền quay đầu đi.
Sau khi đi theo vị thanh niên này xuyên qua một cái hành lang dài, đám người Hàn Lập đi đến một cái sảnh đường lớn rộng khoảng hai ba mươi trượng.
Bên trong có bảy tám gã tu sĩ với những dáng vẻ khác nhau, ngồi trên ghế, đang thấp giọng nói chuyện.
Vừa thấy vị thanh niên họ Du mang theo những đệ tử mới tiến vào. Lúc này bọn họ mới ngừng nói chuyện, ánh mắt liếc qua đám người Hàn Lập đánh giá một chút.
Lúc này Hàn Lập ra vẻ rất là thành thật nhìn không chớp mắt, nhưng lại lén thả ra thần thức dò xét, Tất cả tướng mạo cùng tu vi của các vị tu sĩ đó đều đi vào trong óc của hắn.
Trúc Cơ hậu kỳ có một người, trung kỳ có hai người, còn lại đều là tu sĩ sơ kỳ.
Còn vị Thu sư huynh cùng thanh niên mặt trắng, cũng ngồi chung với những người này.
"Làm phiền Du sư đệ rồi! Ngồi xuống nghỉ ngơi đi" Ngồi ở chủ vị phía trên là lam bào tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ nhìn vị thanh niên khoát tay cười nói.
Hắn chính là Chưởng môn Ngụy Nhất Minh của Lạc Vân Tông.
Người này tướng mạo bình thường, hai mắt nhỏ bé, giống như người không sâu sắc, nhưng khi khoát tay lại tạo ra một loại khí thế làm cho người khác phải tin phục, xem ra có chút không đơn giản.
"Đa tạ chưởng môn sư huynh!"
Lúc này, Hàn Lập đảo mắt nhìn qua các vị tu sĩ khác do xét một lần, cuối cùng dừng lại ở người của bốn tên tu sĩ trẻ tuổi. Một gã thanh niên có dáng người khôi ngô, trong mắt ẩn chứa sự nóng bỏng.
Cảm ứng được hết tất cả những việc này, Hàn Lập còn đang kinh ngạc, thì nghe được từ giữa sảnh đường, âm thanh của Lạc Vân Tông chưởng môn vang lên.
"Tốt! Lần này cũng đã có đệ tử nhập môn, dù rằng trước đây mấy năm bổn môn cũng đã thu nhận một nhóm đệ tử. Còn những người này, các vị sư đệ xem nên phân phối những đệ tử này như thế nào" Lam bào tu sĩ sau khi đánh giá hết những tân đệ tử đứng trước mắt rồi chậm rãi nhìn những tu sĩ khác nói.
"Việc này hết thảy đều do Chưởng môn sư huynh quyết định. Nói vậy nhưng Ngụy sư huynh chắc chắn phải làm cho ta tâm phục khẩu phục" Một lão giả, tóc có chút xám trắng, xoa xoa bộ râu ngắn dưới cằm, với bộ dáng vô cùng khách khí. Trong lời nói vừa đưa vừa đẩy khéo léo phát ra:
"Bất quá, ở đây không tính tới ngoại sự đệ tử. Đối với nội môn đệ tử, Ẩn Kiếm Phong chúng ta lần trước chỉ có thu nhận hai người mà thôi. So với những nơi khác đều ít hơn. Lần này đây có thể được phân nhiều hơn một người hay không. Những đệ tử khác ta không nói tới, ta chỉ muốn có được tên đệ tử có Đoán kim chi thể để Ẩn Kiếm Phong chúng ta dạy dỗ".
Lão giả này nói xong rồi chỉ tới một vị thanh niên khôi ngô, gã thanh niên này nghe vậy liền ngẩn người ra, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
"Hừ! Ẩn Kiếm Phong các ngươi lần trước mặc dù số đệ tử được ít nhất, nhưng trong đó đều là đệ tử có hai linh căn, điều nầy sao không nói. Lần này thật vất vả mới tìm ra được một vị đệ tử có linh thể đặc thù, tự nhiên phải để cho Hỏa Vân Phong chúng ta chứ" Một vị trung niên sắc mặt hơi trắng một chút, vừa nghe xong lời này lập tức nhịn không được, không chút khách khí lên tiếng phản bác.
"Hỏa Vân Phong các ngươi với hỏa thuộc tính công pháp là chính, còn tu sĩ Đoán kim chi thể là do trời sinh công pháp thuộc tính chất kim. Dương sư đệ, các ngươi có cái gì mà tranh chứ" Lão giả tóc xám trắng vừa nghe lời ấy liền cười hắc hắc lắc đầu nói.
"Việc các ngươi Ẩn Kiếm Phong có công pháp kim thuộc tính, thì Hỏa Vân Phong chúng ta cũng có Lý sư bá với Kim Luyện quyết ở Khê Quốc này cũng rất là nổi danh. Vì vậy đệ tử tu luyện công pháp này thì có gì là không thể chứ" Người trung niên không một chút nhượng bộ nói.
"Ngươi…"
"Được rồi. Hai vị sư huynh cũng đừng tranh cãi nữa, không có kết quả gì đâu. Hay là để cho Chưởng môn sư huynh quyết định. Không cần biết là phân về nơi nào thì đây cũng chính là đệ tử của Lạc Vân Tông chúng ta. Vì vậy không cần tranh chấp làm chi" Thì ra là vị Thu sư huynh cười khẻ lên tiếng khuyên giải.
Vừa nghe nói thế, lão giả cùng với vị trung niên sắc mặt trắng bạch liếc nhìn nhau một cái, nhưng lập tức lão giả liền nhanh hơn một bước nói:
"Thu sư đệ nói vậy cũng có lý, vậy việc này sẽ do Chưởng môn sư huynh quyết định. Còn Ẩn Kiếm Phong chúng ta sẽ không có ý kiến gì".
Còn vị trung niên nghe vậy, sắc mặt chần trừ một chút, cũng không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Chưởng môn Lạc Vân Tông sắc mặt bình tĩnh, sau khi suy nghĩ một chút, liếc nhìn đám bảy người Hàn Lập một cái rồi chậm rãi nói:
"Người đệ tử này có điểm đặc thù sẽ được xử lý sau cùng. Bây giờ, trước tiên xem nên phân phối các đệ tử thuộc về ai đã. Dù sao lục Phong trong Lạc Vân Tông chúng ta, cũng không ngại có thêm nhiều đệ tử. Bây giờ hãy từ bảy tên ngoại sự đệ tử bắt đầu phân chia đi".
Một lúc lâu sau, Hàn Lập cùng gã râu quai nón hai người, đứng ở trên cự bát đi theo vị thanh niên họ Du lần nữa hướng tới Thiên Tuyền Phong phi độn quay về.
Phục sức trên người bọn họ đã đổi thành màu lam đệ tử cấp thấp. Bên trong nội đường sau một phen phân chia hai người bọn hắn được phân chia cấp cho Thiên Tuyền Phong.
Còn vị thanh niên họ Du đối với việc này dường như không có ý kiến gì, chỉ chờ sau khi việc phân phối chấm dứt, rồi mới mang theo hai người này từ thạch điện rời đi.
Còn về vị thanh niên khôi ngô kia không ngờ lại được phân cho Huyễn Thạch Phong. Còn lão giả tóc xám cùng với vị trung niên của Ẩn Kiếm Phong không có được người này nên vẻ mặt có chút mất hứng, nhưng cũng đành phải chấp nhận. Cũng may, bọn họ cũng được phân cho hai gã nội môn đệ tử khác, nên cuối cùng cũng không quay về tay không.
"Các ngươi hai người thân phận mặc dù chỉ là ngoại sự đệ tử. Nhưng đã được phân cho Thiên Tuyền Phong chúng ta thì cũng tính là các ngươi gặp may. Bởi vì gia sư cũng là sư tổ của các ngươi, đối đãi với mọi người rất là nhân hậu. Vì vậy chúng ta cũng không đối đãi với các ngoại sự đệ tử các ngươi quá nghiêm khắc. Nhưng khi phân công nhiệm vụ cho các ngươi thì các ngươi nhất định phải cố gắng mà hoàn thành, thời gian còn lại các ngươi sẽ được tự do. Nếu có cơ hội lập được công lớn nói không chừng sư tổ cũng sẽ ban thưởng Trúc Cơ Đan cho các ngươi. Dù sao trên danh nghĩa ngoại sự đệ tử cùng nội môn đệ tử đều có cùng mức hưởng thụ đãi ngộ giống nhau. Nhưng nhiệm vụ chủ yếu của nội môn đệ tử chỉ là tu luyện, còn các ngươi bởi vì do nguyên nhân tư chất nên chủ yếu chỉ học cách chế phù, luyện đan và làm các việc khác. Hiện tại bổn Phong có vài vị sư bá có khả năng chế tạo phù và luyện đan rất là cao thâm. Các ngươi có thể học được không ít chuyện tốt" Do biết được Hàn Lập cùng râu quai nón đã là đệ tử của Thiên Tuyền Phong, nên vị thanh niên này đối với hai người bọn Hàn Lập ôn hòa rất nhiều, bắt đầu giảng giải nói cho họ biết một số chuyện.
Phàm Nhân Tu Tiên
Nhưng mà ở chân của ngọn núi này thì ngược lại vô cùng náo nhiệt.
Vây quanh chân ngọn núi này là tầng tầng lớp lớp nhà cửa, kiến trúc nối tiếp nhau san sát. Từ cái nhà tranh đơn giản cho đến đền đài, cung điện cao đến mười trượng đều có cả. Ngoài ra còn có nhiều loại cửa hàng mua bán nhỏ tụ tập ở những ngã ba, ngã tư đường. Dường như là do tự phát mọc lên.
Dọc theo hai bên đường của những cái ngã tư còn có một số cửa hàng mua bán đồ vật. Phần đông khách hàng ở đây là các đệ tử của Lạc Vân Tông. Bọn họ đi lại, mặc cả mua bán với những người chủ tiệm.
Nhìn thấy cảnh này đám bảy tên tu sĩ Hàn Lập đều trợn mắt, há mồm kinh ngạc.
Vị thanh niên họ Du dường như đã quen với cảnh này nên không thèm để ý tới mà thúc dục pháp khí đi qua rồi nhắm thẳng tới một chổ cao hơn trăm trượng có một toà thạch điện vững vàng to lớn mà bay tới.
Toàn bộ Thạch điện này được tạo thành từ những tảng đá màu xanh to lớn, nó cao khoảng hai ba mươi trượng, hai bên còn có một cái điện nhỏ hơn cao khoảng sáu bảy trượng, còn phía trước là một bãi đá có vài tên tu sĩ bay đi lại.
Vị thanh niên họ Du hạ cái đồng bát xuống, rồi cùng với đám người Hàn Lập từ từ đi xuống.
Sau đó hắn bắt pháp quyết cái đồng bát liền nhanh chóng thu nhỏ lại rồi hắn thu lấy bỏ vào Túi Trữ Vật.
"Các ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta vào bẩm báo Chưởng môn trước sau đó sẽ gọi các ngươi đi vào".
Nói xong lời này, vị thanh niên không quan tâm tới họ nữa, mà đi nhanh về phía trước.
Ở ngay cửa ra vào có vài tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ, hiển nhiên biết được vị thanh niên họ Du nên cũng không có vặn hỏi điều gì, ngược lại còn cung kính thi lễ. Sau đó lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa điện.
Lúc này, đám thủ vệ mới tò mò dùng ánh mắt đánh giá đám người Hàn Lập một chút, dường như đã đoán ra được thân phận của bọn họ.
Một hồi sau, từ trong điện cũng không có người gọi bọn họ đi vào, mà từ xa xa một đạo bạch quang bay tới.
Khi đạo bạch quang này bay tới thì dừng trên không chổ bọn người Hàn Lập, hào quang chợt tắt liền hiện ra một cái cẩm mạt (khăn) thật lớn. Đứng trên đó chính là vị thanh niên mặt trắng cùng với bốn gã tu sĩ tuổi trẻ đã được chọn và đi trước bọn họ.
Thanh niên mặt trắng từ trên cao hạ xuống liếc mắt nhìn bảy người bọn họ một cái, ánh mắt có chút kinh ngạc. Rồi sau đó cũng không để ý tới bọn họ nữa mà chỉ cho mấy người từ trên pháp khí đi xuống bên cạnh, nói cho bốn người tuổi trẻ ở lại rồi chính mình thì ngạo nghễ đi vào thạch điện.
Lúc này đám bảy người Hàn Lập bọn họ đối với bốn người tuổi trẻ có linh căn tư chất, chia ra làm hai bên đứng nhìn nhau.
Không biết vì lý do gì, mặc dù rõ ràng là cùng nhau bái nhập vào môn hạ đệ tử của Lạc Vân Tông, nhưng không khí dường như không được tự nhiên, thậm chí có lúc song phương nhìn nhau với ánh mắt không thiện cảm.
Lần này tiến vào làm môn hạ của Lạc Vân Tông hai nhóm người này cũng không có mở miệng nói chuyện với nhau, mà chỉ nặng nề im lặng đứng chờ.
Sau thời gian khoảng một bữa cơm. Vị thanh niên họ Du từ bên trong đi ra, khi tới cửa điện liền đưa tay ngoắc đám người Hàn Lập tới. Rồi lại quay đầu liếc mắt nhìn bốn người tuổi trẻ mở miệng nói:
"Các ngươi bốn người cũng đi vào cùng một lượt, Chưởng môn sẽ trực tiếp gặp tất cả các ngươi, để nhận làm đệ tử" Nói xong nói thế. Vị thanh niên này liền quay đầu đi.
Sau khi đi theo vị thanh niên này xuyên qua một cái hành lang dài, đám người Hàn Lập đi đến một cái sảnh đường lớn rộng khoảng hai ba mươi trượng.
Bên trong có bảy tám gã tu sĩ với những dáng vẻ khác nhau, ngồi trên ghế, đang thấp giọng nói chuyện.
Vừa thấy vị thanh niên họ Du mang theo những đệ tử mới tiến vào. Lúc này bọn họ mới ngừng nói chuyện, ánh mắt liếc qua đám người Hàn Lập đánh giá một chút.
Lúc này Hàn Lập ra vẻ rất là thành thật nhìn không chớp mắt, nhưng lại lén thả ra thần thức dò xét, Tất cả tướng mạo cùng tu vi của các vị tu sĩ đó đều đi vào trong óc của hắn.
Trúc Cơ hậu kỳ có một người, trung kỳ có hai người, còn lại đều là tu sĩ sơ kỳ.
Còn vị Thu sư huynh cùng thanh niên mặt trắng, cũng ngồi chung với những người này.
"Làm phiền Du sư đệ rồi! Ngồi xuống nghỉ ngơi đi" Ngồi ở chủ vị phía trên là lam bào tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ nhìn vị thanh niên khoát tay cười nói.
Hắn chính là Chưởng môn Ngụy Nhất Minh của Lạc Vân Tông.
Người này tướng mạo bình thường, hai mắt nhỏ bé, giống như người không sâu sắc, nhưng khi khoát tay lại tạo ra một loại khí thế làm cho người khác phải tin phục, xem ra có chút không đơn giản.
"Đa tạ chưởng môn sư huynh!"
Lúc này, Hàn Lập đảo mắt nhìn qua các vị tu sĩ khác do xét một lần, cuối cùng dừng lại ở người của bốn tên tu sĩ trẻ tuổi. Một gã thanh niên có dáng người khôi ngô, trong mắt ẩn chứa sự nóng bỏng.
Cảm ứng được hết tất cả những việc này, Hàn Lập còn đang kinh ngạc, thì nghe được từ giữa sảnh đường, âm thanh của Lạc Vân Tông chưởng môn vang lên.
"Tốt! Lần này cũng đã có đệ tử nhập môn, dù rằng trước đây mấy năm bổn môn cũng đã thu nhận một nhóm đệ tử. Còn những người này, các vị sư đệ xem nên phân phối những đệ tử này như thế nào" Lam bào tu sĩ sau khi đánh giá hết những tân đệ tử đứng trước mắt rồi chậm rãi nhìn những tu sĩ khác nói.
"Việc này hết thảy đều do Chưởng môn sư huynh quyết định. Nói vậy nhưng Ngụy sư huynh chắc chắn phải làm cho ta tâm phục khẩu phục" Một lão giả, tóc có chút xám trắng, xoa xoa bộ râu ngắn dưới cằm, với bộ dáng vô cùng khách khí. Trong lời nói vừa đưa vừa đẩy khéo léo phát ra:
"Bất quá, ở đây không tính tới ngoại sự đệ tử. Đối với nội môn đệ tử, Ẩn Kiếm Phong chúng ta lần trước chỉ có thu nhận hai người mà thôi. So với những nơi khác đều ít hơn. Lần này đây có thể được phân nhiều hơn một người hay không. Những đệ tử khác ta không nói tới, ta chỉ muốn có được tên đệ tử có Đoán kim chi thể để Ẩn Kiếm Phong chúng ta dạy dỗ".
Lão giả này nói xong rồi chỉ tới một vị thanh niên khôi ngô, gã thanh niên này nghe vậy liền ngẩn người ra, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
"Hừ! Ẩn Kiếm Phong các ngươi lần trước mặc dù số đệ tử được ít nhất, nhưng trong đó đều là đệ tử có hai linh căn, điều nầy sao không nói. Lần này thật vất vả mới tìm ra được một vị đệ tử có linh thể đặc thù, tự nhiên phải để cho Hỏa Vân Phong chúng ta chứ" Một vị trung niên sắc mặt hơi trắng một chút, vừa nghe xong lời này lập tức nhịn không được, không chút khách khí lên tiếng phản bác.
"Hỏa Vân Phong các ngươi với hỏa thuộc tính công pháp là chính, còn tu sĩ Đoán kim chi thể là do trời sinh công pháp thuộc tính chất kim. Dương sư đệ, các ngươi có cái gì mà tranh chứ" Lão giả tóc xám trắng vừa nghe lời ấy liền cười hắc hắc lắc đầu nói.
"Việc các ngươi Ẩn Kiếm Phong có công pháp kim thuộc tính, thì Hỏa Vân Phong chúng ta cũng có Lý sư bá với Kim Luyện quyết ở Khê Quốc này cũng rất là nổi danh. Vì vậy đệ tử tu luyện công pháp này thì có gì là không thể chứ" Người trung niên không một chút nhượng bộ nói.
"Ngươi…"
"Được rồi. Hai vị sư huynh cũng đừng tranh cãi nữa, không có kết quả gì đâu. Hay là để cho Chưởng môn sư huynh quyết định. Không cần biết là phân về nơi nào thì đây cũng chính là đệ tử của Lạc Vân Tông chúng ta. Vì vậy không cần tranh chấp làm chi" Thì ra là vị Thu sư huynh cười khẻ lên tiếng khuyên giải.
Vừa nghe nói thế, lão giả cùng với vị trung niên sắc mặt trắng bạch liếc nhìn nhau một cái, nhưng lập tức lão giả liền nhanh hơn một bước nói:
"Thu sư đệ nói vậy cũng có lý, vậy việc này sẽ do Chưởng môn sư huynh quyết định. Còn Ẩn Kiếm Phong chúng ta sẽ không có ý kiến gì".
Còn vị trung niên nghe vậy, sắc mặt chần trừ một chút, cũng không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Chưởng môn Lạc Vân Tông sắc mặt bình tĩnh, sau khi suy nghĩ một chút, liếc nhìn đám bảy người Hàn Lập một cái rồi chậm rãi nói:
"Người đệ tử này có điểm đặc thù sẽ được xử lý sau cùng. Bây giờ, trước tiên xem nên phân phối các đệ tử thuộc về ai đã. Dù sao lục Phong trong Lạc Vân Tông chúng ta, cũng không ngại có thêm nhiều đệ tử. Bây giờ hãy từ bảy tên ngoại sự đệ tử bắt đầu phân chia đi".
Một lúc lâu sau, Hàn Lập cùng gã râu quai nón hai người, đứng ở trên cự bát đi theo vị thanh niên họ Du lần nữa hướng tới Thiên Tuyền Phong phi độn quay về.
Phục sức trên người bọn họ đã đổi thành màu lam đệ tử cấp thấp. Bên trong nội đường sau một phen phân chia hai người bọn hắn được phân chia cấp cho Thiên Tuyền Phong.
Còn vị thanh niên họ Du đối với việc này dường như không có ý kiến gì, chỉ chờ sau khi việc phân phối chấm dứt, rồi mới mang theo hai người này từ thạch điện rời đi.
Còn về vị thanh niên khôi ngô kia không ngờ lại được phân cho Huyễn Thạch Phong. Còn lão giả tóc xám cùng với vị trung niên của Ẩn Kiếm Phong không có được người này nên vẻ mặt có chút mất hứng, nhưng cũng đành phải chấp nhận. Cũng may, bọn họ cũng được phân cho hai gã nội môn đệ tử khác, nên cuối cùng cũng không quay về tay không.
"Các ngươi hai người thân phận mặc dù chỉ là ngoại sự đệ tử. Nhưng đã được phân cho Thiên Tuyền Phong chúng ta thì cũng tính là các ngươi gặp may. Bởi vì gia sư cũng là sư tổ của các ngươi, đối đãi với mọi người rất là nhân hậu. Vì vậy chúng ta cũng không đối đãi với các ngoại sự đệ tử các ngươi quá nghiêm khắc. Nhưng khi phân công nhiệm vụ cho các ngươi thì các ngươi nhất định phải cố gắng mà hoàn thành, thời gian còn lại các ngươi sẽ được tự do. Nếu có cơ hội lập được công lớn nói không chừng sư tổ cũng sẽ ban thưởng Trúc Cơ Đan cho các ngươi. Dù sao trên danh nghĩa ngoại sự đệ tử cùng nội môn đệ tử đều có cùng mức hưởng thụ đãi ngộ giống nhau. Nhưng nhiệm vụ chủ yếu của nội môn đệ tử chỉ là tu luyện, còn các ngươi bởi vì do nguyên nhân tư chất nên chủ yếu chỉ học cách chế phù, luyện đan và làm các việc khác. Hiện tại bổn Phong có vài vị sư bá có khả năng chế tạo phù và luyện đan rất là cao thâm. Các ngươi có thể học được không ít chuyện tốt" Do biết được Hàn Lập cùng râu quai nón đã là đệ tử của Thiên Tuyền Phong, nên vị thanh niên này đối với hai người bọn Hàn Lập ôn hòa rất nhiều, bắt đầu giảng giải nói cho họ biết một số chuyện.
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 599: Đoán kim chi thể
10.0/10 từ 41 lượt.