Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 592: Thoát ly
Gần đỉnh Bạo Phong Sơn, là một khối cự nham bằng phẳng, có một con khỉ màu bạc cao hơn mười trượng, hai tay đấm ngực nhìn trời gào rít, bên dưới thân ảnh cao lớn đó chính là nhóm người Hàn Lập.
Hàn Lập nghiêm trọng nhìn trời không nói, hai cô gái thì khuôn mặt tái nhợt, lộ ra vẻ kinh hoảng.
Có hơn một ngàn các loại âm thú đang xoay quanh bay múa trên bầu trời phía trên cự nham. To thì khoảng năm sáu chục trượng, nhỏ thì hơn một thước, không con nào là không có bộ dạng vô cùng dữ tợn.
Đó là những âm thú phi hành, tựa như là sợ hãi Đề Hồn Thú hóa thân thành vượn khổng lồ, nhất thời không dám tiến xuống, nhưng cũng không có rời đi, cứ như vậy dùng dằng tại nơi này.
Hàn Lập trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Bởi vì trong tròng mắt tham lam của nhóm âm thú này thì sự nhẫn nại của chúng nó đang suy giảm dần. Nếu đến lúc mà không chịu được nữa thì nhất định sẽ lao xuống.
Hàn Lập trong lòng mắng to tên béo cung cấp thông tin kia, ngoài việc nhắc đến trên Bạo Phong Sơn có phi hành âm thú nhưng lại không hề nói bọn chúng nhiều như vậy. Không hiểu là có ý dấu diếm hay là thật sự không biết.
Mấy người bọn họ vừa mới đi qua sương mù vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi một phen, không ngờ lại ngay lập tức bị âm thú phi hành phát hiện bao vây tại khu vực này. Hắn không còn cách nào là phải thả Đề Hồn Thú ra, huyễn hóa ra bộ dạng con khỉ khổng lồ này.
Đốii với năng lực khắc chế âm thú của Đề Hồn Thú, hắn tất nhiên là tin tưởng mười phần. Nhưng mà âm thú trên trời quả là quá nhiều, hắn không thể chắc là Đề Hồn Thú có thể một hơi đối phó nhiều như vậy, tâm lý có chút căng thẳng.
Nhưng đã đến bước này rồi, hắn cũng không thể suy nghĩ nhiều chỉ có thể liều mạng.
Nghĩ vậy, Hàn Lập quay mặt nhìn Mai Ngưng cùng Tử Linh nói nhỏ vài tiếng, sau đó móc từ trong áo ra một con ngựa nhỏ cùng một chiếc thuẫn làm bằng da thú, phân biệt đưa cho hai người. Còn hắn thì hai ống tay áo rung lên, sau đó là một trận đinh đang vang lên, mười thanh tiểu kiếm rơi đầy mặt đất.
Mỗi một thanh kiếm đều có một sợi gân thú nối với ngón tay Hàn Lập, thẳng băng như nhau. Nhưng mà chuyện Hàn Lập thao túng cả mười thanh thì trước nay chưa từng làm thử.
Ngay khi Hàn Lập chuẩn bị xong thì trên trời, âm thú cũng đã hết nhẫn nại.
Một con âm thú hình thể vô cùng lớn có ba chân rít lên một tiếng, hơn mười âm thú gần mấy người Hàn Lập hai cánh xòe ra mà đáp xuống, không để ý đến uy áp của Đề Hồn Thú.
Đại chiến rốt cuộc cũng bắt đầu!
Con khỉ khổng lồ đồng thời lúc âm thú lao xuống, cái mũi hít vào một hơi, cái miệng rộng cũng ngậm lại, hung hăng phun ra một mảng lớn ngân quang chớp chớp từ lỗ mũi, bao lấy tám chín âm thú. Những âm thú đó kêu lên thảm thiết, lập tức rụng xuống.
Nhưng hai con âm thú nhỏ lại thành cá lọt lưới, hai cánh đảo tránh khỏi ngân quang của con khỉ, sau đó hung hăng từ hai sườn mạnh mẽ đánh úp vào ba người Hàn Lập.
"Phành"tiếng nổ vang lên, một âm thú bị con khỉ đảo tay đánh bay ra mấy trượng, bay xuống dưới không biết đến nơi nào.
Mà một con âm thú năm sáu trượng khác trông giống như là một con ưng thừa dịp này lao đến đỉnh đầu nhóm Hàn Lập, không chút khách khí vung lợi trảo ra.
Hàn Lập sắc mặt âm trầm không có di chuyển, mười ngón tay huy động cực kỳ linh hoạt.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, phát ra từ miệng âm thú.
Cho dù không có cách nào rót pháp lực vào bên trong Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, nhưng vẫn có thể ngăn cản được một âm thú nho nhỏ này. Trong nháy mắt nó đã bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ, huyết nhục bay đầy trời. Hàn Lập tuy đã tránh ra nhưng vẫn bị dính một ít máu tươi trên người, hơi cau mày nhưng sau đó cũng không mấy bận tâm.
Bởi vì trên trời lại lao xuống một đám âm thú khác.
Lúc này không chỉ là mười mấy con to lớn nữa, mà là hơn hai mươi con từ bốn phương tám hướng ập xuống. Phía sau còn có một vài con âm thú mong chờ muốn thử.
Hàn Lập vô cùng căng thẳng không chút nghĩ ngợi, hai tay vung lên, võng kiếm màu xanh lại xuất hiện nhưng mà lần này phạm vi mở rộng hơn, đem Mai Ngưng cùng Tử Linh bảo vệ bên trong, ngân quang, thanh mang, tiếng kêu thảm thiết đan vào nhau. Cùng lúc này, trên mặt biển bên ngoài, vẫn âm u yên tĩnh không một tiếng động, không chút sóng xuất hiện, cũng không có gió biển thổi qua. Tất cả đều là một sự im lặng chết chóc, phảng phất như đây là một vùng biển chết vậy
Nhưng chính lúc này thì trên mặt biển, nước biển đột nhiên quay cuồng, từ lòng biển tỏa ra một cỗ hắc vụ.
Sương mù đen nhánh nhanh chóng thoát ra, trong nháy mắt đã đạt hơn trăm trượng.
Nhưng lúc này một tiếng sấm truyền ra, sau đó trong sương mù chớp động, xuất hiện những tia chớp chói mắt. Trong hắc vụ mở hồ xuất hiện một bóng người, sau lưng phảng phất như có đôi cánh màu bạc.
Không thể thấy rõ người bên trong rốt cuộc là người ở nơi nào, những tia chớp bạc chớp lóe vài cái, rồi bỗng nhiên biến mất, sau một khắc lại xuất hiện ở bên hắc vụ.
Liên tiếp không ngừng có tiếng rền vang, bên trong không ngừng có bóng người xuất hiện rồi biến mất, giống như là thuấn di, biến thành một quang điểm nơi chân trời rồi biến mất không thấy nữa.
Thoạt nhìn giống hệt như là đang chạy trối chết vậy.
Ngoài khơi một lần nữa yên tĩnh, chỉ còn sương đen không ngừng khuếch trương, sau đó bắt đầu hình thành lôi điện màu đen, vô thanh vô tức lóe lên.
Xa ngàn dặm bên ngoài hắc vụ lại lóe ra một trận lôi điện, sau đó trở nên ảm đạm hiện ra dần dần những bóng người. Đúng là Hàn Lập một tay ôm Tử Linh một tay ôm Mai Ngưng. Ba người dính sát vào nhau trông vô cùng thân mật.
Hàn Lập tuy ngã xuống nhưng ôn hương tràn ngập trong lòng, dù vậy nhưng khuôn mặt lại không hề thay đổi. Nhưng trong áo choàng, hai nàng mặt đều ửng đỏ, thoạt nhìn vô cùng rung động lòng người, khiến cho người khác yêu mến.
"Tốt rồi! Quỷ vụ không hề tràn tới đây nữa. Xem ra đã thoát ra khỏi địa phương quỷ quái đó rồi" Hàn Lập sau khi nhìn xung quanh đánh giá một chút, sắc mặt mới buông lỏng, sau đó thong thả buông hai cô gái trong ngực ra, bộ dáng có vài phần tác phong quân tử.
"Lần này đúng là nhọc công Hàn đạo hữu nhiều rồi. Nếu không phải đạo hữu có độn thuật thần kỳ thì vẫn không thể chạy thoát khỏi âm minh, khó khăn thật khó nói hết thành lời".
"Tử Linh tỷ nói đúng, nếu không nhờ Hàn huynh nhanh tay tương trợ thì chúng ta lại một lần nữa quay lại nơi âm minh đó rồi. Thật là nhờ Hàn huynh".
Tử Linh cùng Mai Ngưng vừa rời khỏi ngực Hàn Lập thì hộ thể trên người lập tức phát sáng, phiêu phù bên người Hàn Lập nói cảm ơn không ngừng.
Mấy ngày trước mấy người gặp nạn may mà nhờ có Đề Hồn Thú đánh chết tất cả âm thú phi hành nên mới có thể đặt chân lên trên đỉnh Bạo Phong Sơn. Tại đó chờ cái khe hở mở ra. Hai cô giá nói chuyện vô cùng hợp nhau, không lâu sau đã kết nghĩa kim lan xưng tỷ muội.
Điều này khiến cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.
Tại đỉnh núi đột nhiên xuất hiên mười cái khe không gian, cách bọn họ hơn trăm trượng trên trời cao. Thiên địa linh khí bên ngoài không ngừng tiến vào, thần thông của bọn họ lập tức khôi phục, liền mừng rỡ bay ra.
Nhưng không nghĩ vừa bay ra khỏi cái khe trong phút chốc, lại có một cỗ hấp lực vô cùng lớn hút lấy khiến cho bọn họ không thể động đậy, định mang tất cả quay về âm minh.
May mà Hàn Lập nhanh tay lẹ mắt, triển khai Phong Lôi Sí sau lưng, chớp mắt hai tay ôm hai người, dùng Lôi độn thuật rời khỏi hắc vụ đến nơi này.
Sau đó, đối với ơn cứu giúp này, hai cô giá này hướng tới Hàn Lập nói lên sự cảm kích chân thành.
"Nơi này là đâu? Sao lại nhìn lạ lùng như thế. Có vẻ quá yên tĩnh" Sau khi vẻ đỏ ửng trên mặt của Tử Linh đã hết, lúc này mới nhìn phụ cận xung quanh, đôi mày nhíu lại.
"Ồ! Đúng theo như lời Tử Linh tỷ nói, có chút không thích hợp. Một chút gió biển cũng không có, biển quá bình lặng" Mai Ngưng nhìn qua cũng vô cùng nghi hoặc
Hàn Lập cũng không có nói gì, hai mắt nhắm lại, buông thần thức ra bắt đầu thăm dò xung quanh.
Một lát sau, hắn mở mắt ra, đầy vẻ kinh ngạc.
"Sao? Huynh phát hiện ra cái gì sao? Biển gì sao lại ít cá như vậy, thoạt nhìn cũng là loài vô cùng hung mãnh nhưng hoán toàn không có yêu thú" Tử Linh cũng dùng thần thức dò xét, đôi mắt xinh đẹp mở to.
"Chờ một chút" Hàn Lập hít sâu một hơi nói, bắn ra mầy thanh trường kiếm màu xanh, quang mang xuất hiện, bắn nhanh vào lòng biến sâu.
Một lát sau, trong ánh mắt ngạc nhiên của hai cô gái, thi thể của một con thủy quái từ đáy biển bay lên.
Phàm Nhân Tu Tiên
Hàn Lập nghiêm trọng nhìn trời không nói, hai cô gái thì khuôn mặt tái nhợt, lộ ra vẻ kinh hoảng.
Có hơn một ngàn các loại âm thú đang xoay quanh bay múa trên bầu trời phía trên cự nham. To thì khoảng năm sáu chục trượng, nhỏ thì hơn một thước, không con nào là không có bộ dạng vô cùng dữ tợn.
Đó là những âm thú phi hành, tựa như là sợ hãi Đề Hồn Thú hóa thân thành vượn khổng lồ, nhất thời không dám tiến xuống, nhưng cũng không có rời đi, cứ như vậy dùng dằng tại nơi này.
Hàn Lập trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Bởi vì trong tròng mắt tham lam của nhóm âm thú này thì sự nhẫn nại của chúng nó đang suy giảm dần. Nếu đến lúc mà không chịu được nữa thì nhất định sẽ lao xuống.
Hàn Lập trong lòng mắng to tên béo cung cấp thông tin kia, ngoài việc nhắc đến trên Bạo Phong Sơn có phi hành âm thú nhưng lại không hề nói bọn chúng nhiều như vậy. Không hiểu là có ý dấu diếm hay là thật sự không biết.
Mấy người bọn họ vừa mới đi qua sương mù vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi một phen, không ngờ lại ngay lập tức bị âm thú phi hành phát hiện bao vây tại khu vực này. Hắn không còn cách nào là phải thả Đề Hồn Thú ra, huyễn hóa ra bộ dạng con khỉ khổng lồ này.
Đốii với năng lực khắc chế âm thú của Đề Hồn Thú, hắn tất nhiên là tin tưởng mười phần. Nhưng mà âm thú trên trời quả là quá nhiều, hắn không thể chắc là Đề Hồn Thú có thể một hơi đối phó nhiều như vậy, tâm lý có chút căng thẳng.
Nhưng đã đến bước này rồi, hắn cũng không thể suy nghĩ nhiều chỉ có thể liều mạng.
Nghĩ vậy, Hàn Lập quay mặt nhìn Mai Ngưng cùng Tử Linh nói nhỏ vài tiếng, sau đó móc từ trong áo ra một con ngựa nhỏ cùng một chiếc thuẫn làm bằng da thú, phân biệt đưa cho hai người. Còn hắn thì hai ống tay áo rung lên, sau đó là một trận đinh đang vang lên, mười thanh tiểu kiếm rơi đầy mặt đất.
Mỗi một thanh kiếm đều có một sợi gân thú nối với ngón tay Hàn Lập, thẳng băng như nhau. Nhưng mà chuyện Hàn Lập thao túng cả mười thanh thì trước nay chưa từng làm thử.
Ngay khi Hàn Lập chuẩn bị xong thì trên trời, âm thú cũng đã hết nhẫn nại.
Một con âm thú hình thể vô cùng lớn có ba chân rít lên một tiếng, hơn mười âm thú gần mấy người Hàn Lập hai cánh xòe ra mà đáp xuống, không để ý đến uy áp của Đề Hồn Thú.
Đại chiến rốt cuộc cũng bắt đầu!
Con khỉ khổng lồ đồng thời lúc âm thú lao xuống, cái mũi hít vào một hơi, cái miệng rộng cũng ngậm lại, hung hăng phun ra một mảng lớn ngân quang chớp chớp từ lỗ mũi, bao lấy tám chín âm thú. Những âm thú đó kêu lên thảm thiết, lập tức rụng xuống.
Nhưng hai con âm thú nhỏ lại thành cá lọt lưới, hai cánh đảo tránh khỏi ngân quang của con khỉ, sau đó hung hăng từ hai sườn mạnh mẽ đánh úp vào ba người Hàn Lập.
"Phành"tiếng nổ vang lên, một âm thú bị con khỉ đảo tay đánh bay ra mấy trượng, bay xuống dưới không biết đến nơi nào.
Mà một con âm thú năm sáu trượng khác trông giống như là một con ưng thừa dịp này lao đến đỉnh đầu nhóm Hàn Lập, không chút khách khí vung lợi trảo ra.
Hàn Lập sắc mặt âm trầm không có di chuyển, mười ngón tay huy động cực kỳ linh hoạt.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, phát ra từ miệng âm thú.
Cho dù không có cách nào rót pháp lực vào bên trong Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, nhưng vẫn có thể ngăn cản được một âm thú nho nhỏ này. Trong nháy mắt nó đã bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ, huyết nhục bay đầy trời. Hàn Lập tuy đã tránh ra nhưng vẫn bị dính một ít máu tươi trên người, hơi cau mày nhưng sau đó cũng không mấy bận tâm.
Bởi vì trên trời lại lao xuống một đám âm thú khác.
Lúc này không chỉ là mười mấy con to lớn nữa, mà là hơn hai mươi con từ bốn phương tám hướng ập xuống. Phía sau còn có một vài con âm thú mong chờ muốn thử.
Hàn Lập vô cùng căng thẳng không chút nghĩ ngợi, hai tay vung lên, võng kiếm màu xanh lại xuất hiện nhưng mà lần này phạm vi mở rộng hơn, đem Mai Ngưng cùng Tử Linh bảo vệ bên trong, ngân quang, thanh mang, tiếng kêu thảm thiết đan vào nhau. Cùng lúc này, trên mặt biển bên ngoài, vẫn âm u yên tĩnh không một tiếng động, không chút sóng xuất hiện, cũng không có gió biển thổi qua. Tất cả đều là một sự im lặng chết chóc, phảng phất như đây là một vùng biển chết vậy
Nhưng chính lúc này thì trên mặt biển, nước biển đột nhiên quay cuồng, từ lòng biển tỏa ra một cỗ hắc vụ.
Sương mù đen nhánh nhanh chóng thoát ra, trong nháy mắt đã đạt hơn trăm trượng.
Nhưng lúc này một tiếng sấm truyền ra, sau đó trong sương mù chớp động, xuất hiện những tia chớp chói mắt. Trong hắc vụ mở hồ xuất hiện một bóng người, sau lưng phảng phất như có đôi cánh màu bạc.
Không thể thấy rõ người bên trong rốt cuộc là người ở nơi nào, những tia chớp bạc chớp lóe vài cái, rồi bỗng nhiên biến mất, sau một khắc lại xuất hiện ở bên hắc vụ.
Liên tiếp không ngừng có tiếng rền vang, bên trong không ngừng có bóng người xuất hiện rồi biến mất, giống như là thuấn di, biến thành một quang điểm nơi chân trời rồi biến mất không thấy nữa.
Thoạt nhìn giống hệt như là đang chạy trối chết vậy.
Ngoài khơi một lần nữa yên tĩnh, chỉ còn sương đen không ngừng khuếch trương, sau đó bắt đầu hình thành lôi điện màu đen, vô thanh vô tức lóe lên.
Xa ngàn dặm bên ngoài hắc vụ lại lóe ra một trận lôi điện, sau đó trở nên ảm đạm hiện ra dần dần những bóng người. Đúng là Hàn Lập một tay ôm Tử Linh một tay ôm Mai Ngưng. Ba người dính sát vào nhau trông vô cùng thân mật.
Hàn Lập tuy ngã xuống nhưng ôn hương tràn ngập trong lòng, dù vậy nhưng khuôn mặt lại không hề thay đổi. Nhưng trong áo choàng, hai nàng mặt đều ửng đỏ, thoạt nhìn vô cùng rung động lòng người, khiến cho người khác yêu mến.
"Tốt rồi! Quỷ vụ không hề tràn tới đây nữa. Xem ra đã thoát ra khỏi địa phương quỷ quái đó rồi" Hàn Lập sau khi nhìn xung quanh đánh giá một chút, sắc mặt mới buông lỏng, sau đó thong thả buông hai cô gái trong ngực ra, bộ dáng có vài phần tác phong quân tử.
"Lần này đúng là nhọc công Hàn đạo hữu nhiều rồi. Nếu không phải đạo hữu có độn thuật thần kỳ thì vẫn không thể chạy thoát khỏi âm minh, khó khăn thật khó nói hết thành lời".
"Tử Linh tỷ nói đúng, nếu không nhờ Hàn huynh nhanh tay tương trợ thì chúng ta lại một lần nữa quay lại nơi âm minh đó rồi. Thật là nhờ Hàn huynh".
Tử Linh cùng Mai Ngưng vừa rời khỏi ngực Hàn Lập thì hộ thể trên người lập tức phát sáng, phiêu phù bên người Hàn Lập nói cảm ơn không ngừng.
Mấy ngày trước mấy người gặp nạn may mà nhờ có Đề Hồn Thú đánh chết tất cả âm thú phi hành nên mới có thể đặt chân lên trên đỉnh Bạo Phong Sơn. Tại đó chờ cái khe hở mở ra. Hai cô giá nói chuyện vô cùng hợp nhau, không lâu sau đã kết nghĩa kim lan xưng tỷ muội.
Điều này khiến cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.
Tại đỉnh núi đột nhiên xuất hiên mười cái khe không gian, cách bọn họ hơn trăm trượng trên trời cao. Thiên địa linh khí bên ngoài không ngừng tiến vào, thần thông của bọn họ lập tức khôi phục, liền mừng rỡ bay ra.
Nhưng không nghĩ vừa bay ra khỏi cái khe trong phút chốc, lại có một cỗ hấp lực vô cùng lớn hút lấy khiến cho bọn họ không thể động đậy, định mang tất cả quay về âm minh.
May mà Hàn Lập nhanh tay lẹ mắt, triển khai Phong Lôi Sí sau lưng, chớp mắt hai tay ôm hai người, dùng Lôi độn thuật rời khỏi hắc vụ đến nơi này.
Sau đó, đối với ơn cứu giúp này, hai cô giá này hướng tới Hàn Lập nói lên sự cảm kích chân thành.
"Nơi này là đâu? Sao lại nhìn lạ lùng như thế. Có vẻ quá yên tĩnh" Sau khi vẻ đỏ ửng trên mặt của Tử Linh đã hết, lúc này mới nhìn phụ cận xung quanh, đôi mày nhíu lại.
"Ồ! Đúng theo như lời Tử Linh tỷ nói, có chút không thích hợp. Một chút gió biển cũng không có, biển quá bình lặng" Mai Ngưng nhìn qua cũng vô cùng nghi hoặc
Hàn Lập cũng không có nói gì, hai mắt nhắm lại, buông thần thức ra bắt đầu thăm dò xung quanh.
Một lát sau, hắn mở mắt ra, đầy vẻ kinh ngạc.
"Sao? Huynh phát hiện ra cái gì sao? Biển gì sao lại ít cá như vậy, thoạt nhìn cũng là loài vô cùng hung mãnh nhưng hoán toàn không có yêu thú" Tử Linh cũng dùng thần thức dò xét, đôi mắt xinh đẹp mở to.
"Chờ một chút" Hàn Lập hít sâu một hơi nói, bắn ra mầy thanh trường kiếm màu xanh, quang mang xuất hiện, bắn nhanh vào lòng biến sâu.
Một lát sau, trong ánh mắt ngạc nhiên của hai cô gái, thi thể của một con thủy quái từ đáy biển bay lên.
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 592: Thoát ly
10.0/10 từ 41 lượt.