Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 561: Mượn cái đầu

"Hừ! Nữ nhân này năm đó đem điển tịch tu luyện của thiếu chủ lấy đi, có thủ đoạn này cũng không có gì ngạc nhiên. Chờ sau khi ta phá xong trận pháp này, việc còn lại làm phiền mấy vị đạo hữu" Lão giả trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, nhưng sau đó khôi phục như thường nói.

"Yên tâm. Cho dù nữ nhân này có ba đầu sáu tay, lần này chắp cánh cũng khó mà bay thoát" Khô lâu cười hì hì nói, sắc mặt không đổi.

Lão giả vừa nghe lời nói này, cũng cảm thấy không có vấn đề gì, không chần chờ hai tay đột nhiên mạnh mẽ chà xát, một mũi nhọn màu vàng chói mắt từ trong tay bỗng nhiên mọc lên.

" Phá" Lão giả miệng quát khẽ, mũi nhọn màu vàng trong tay hóa thành một đạo cầu vồng, hướng mặt ngoài núi đá bay tới.

"Oành đùng đùng" Một tiếng trầm muộn phát ra. Núi đá trước mắt giống như mặt nước bị ném một đá lớn vào, nguyên vốn đang tĩnh lặng, nhất thời bạch quang nhộn nhạo, cảnh sắc sau đó biến đổi, bỗng nhiên xuất hiện một ngọn núi linh khí bức người, cảnh sắc tuyệt đẹp.

"Đây là?" Khô lâu cùng với đại hán hung ác nhìn thấy trước mắt biển đổi, không khỏi miệng mở to hồi lâu, trợn mắt há hốc mồm.

"Hắc hắc, đây vốn là mật trận Câu Linh Trận của bổn môn. Có thể đem linh khí trong thiên hạ che dấu vào trong trận pháp. Yêu nữ tu vi không đủ, chỉ có thể che dấu bộ phận linh khí. Nếu là tổ sư của bổn môn tự thân bố trí trận pháp này, một tia linh khí không lộ ra ngoài cũng là chuyện dễ dàng" Lão giả họ Đinh liếc mắt một cái, có chút kiêu ngạo nói.

Hàn Lập thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi nghe lão giả nói rõ, trong lòng chợt động. Nếu như có thể nắm lấy phương pháp bố trí Linh Câu Trận này vào tay, động phủ của hắn sau này có thể an toàn hơn rất nhiều.

Giờ phút này, huyễn cảnh trước mắt đã biến mất, một cửa đá phóng ra lục quang xuất hiện tại khoảng giũa lưng chừng núi. Xem ra động phủ của Nguyên Dao ở tại nơi đây.

"Chúng ta cùng động thủ" Lão giả hung quang chợt lóe lên nói.

Khô lâu gật gật đầu, há mồm phun ra một thanh quái nhận màu đen, nửa đao nửa kiếm, phi thường quái dị. Mà đại hán hung ác quát khẽ một tiếng, từ trong tay bay ra một thanh búa lớn hàn quang dày đặc khí thế như phá núi mà ra, làm cho Hàn Lập ở bên cạnh cũng giật mình. Sử dụng binh khí to lớn như vậy làm pháp bảo, thật đúng là cực kỳ hiếm thấy.

"Đạo hữu vì sao…" Lão giả chính mình cũng phun ra một thanh phi kiếm màu trắng, nhưng thấy Hàn Lập không có chút động tác nào, không khỏi có chút buồn bực.

Hàn Lập mỉm cười, đang muốn nói một vài lí do để tùy ý hí lộng cho việc này qua đi, bỗng nhiên cánh cửa đá tự động mở rộng, từ bên trong một đạo lục quang bay ra.


Lão giả thấy thế, cũng không nói gì nữa, lập tức cùng những người khác phóng về phía đó.

Lục quang sau khi xoay quanh một vòng, tại phía trước động hào quang tập trung lại, hiện ra một tuyệt sắc giai nhân mặc đồ đen, da thịt trắng như tuyết.

Nữ nhân này thản thiên tươi cười, thu ba trong mắt lưu động, chỉ cười thôi mà đã phong tình vạn chủng.

Đúng là Nguyên Dao trước chia tay với Hàn Lập tại Hư Thiên Điện.

Nữ nhân này đã nhiều năm không gặp, chẳng những dung nhan không đổi. Ngược lại càng thêm phong tình khiến người ta động lòng.

Chẳng qua trong lúc nữ nhân này nhìn mọi người, ánh mắt dừng ở trên người lão giả Thanh Dương Môn, sắc mặt đại biến, trên mắt hiện lên một tầng sương lạnh, trở nên lạnh lùng hẳn lên.

"Mấy vị đạo hữu đến trước phủ của tiểu nữ, có việc gì muốn chỉ giáo sao?" Tựa hồ biết mị thuật đối với các tu sĩ phía trước không có tác dụng.

Nguyên Dao biến sắc lạnh lùng nói, đối với lão giả lại càng không dám nhìn trực tiếp.

Lão giả họ Đinh thấy vậy, trong lòng thốt nhiên giận dữ, nhưng hắn cũng là người tâm cơ âm trầm, biểu hiện ra cũng không có tức giận. Ngược lại tươi tỉnh cười nói:

"Yêu nữ! Đến lúc này rồi ngươi còn ra vẻ không biết gì cũng là vô dụng. Đã ám hại thiếu chủ, lại lấy trộm bảo vật của môn phái, ngươi cho rằng hôm nay còn có thể chạy thoát sao?"

Nguyên Dao nghe thấy lời này, cũng không có nói gì, mà đôi mắt trong sáng hơi đổi, một mực nhìn kỹ tu vị của mấy người đối phương.

Kết quả làm tim nàng đập mạnh một chút, trong lòng trầm hẳn xuống.



Nếu bốn người này cùng nhau liên thủ. Nàng mặc dù có một số kiện bảo vật hộ thân có uy lực kinh người, mấy năm nay cũng tu luyện một hai loại mật thuật, nhưng vẫn là lành ít dữ nhiều.

Lúc này khô lâu cùng với đại hán hung ác, hiển nhiên bị dung mạo tuyệt sắc của Nguyên Dao làm cho rung động một chút, nhưng sau đó liếc mắt nhìn nhau trong mắt đều có chút tiếc nuối. Nếu không phải nữ tử này đắc tội với Tam Dương Lão Ma của Thanh Dương Môn, thì tuyệt đối là đạo lữ song tu tốt nhất, thật sự có chút đáng tiếc.

Nguyên Dao gặp phải hiểm cảnh, ngược lại thần sắc lại trấn tĩnh.

Sau khi cười lạnh một tiếng, tay chợt lật nhanh, một khối trận bàn màu trắng xuất hiện tại ngọc thủ, khẽ chạm vào bạch quang bắn ra bốn phía.

Tầng sương mù lớn màu vàng xanh cuồn cuộn bốc lên, trong một chút đã đem cả tòa núi nhỏ che lấp, lão giả thấy vậy khẽ quát một tiếng, phi kiếm trước thân chợt lóe hướng Nguyên Dao mà chém tới.

Nhưng Nguyên Dao cười khẽ một tiếng, không nói hai lời, thân hình chợt lóe, lui vào giữa tầng sương mù.

"Hừ! Chỉ là một cái huyễn trận, mà cũng dám lấy ra hí lộng!" Lão giả thấy vậy nhướng mày, nhưng ngoài mặt cũng không có khinh thường, hai tay bắt pháp quyết, phi kiếm vọt tới một điểm.

Phi kiếm sau khi vang lên một tiếng, tại không trung cuồng vũ, trong nháy mắt hóa thành một bánh xe ánh sáng đường kích mấy trượng, không khách khí hướng vào trong sương mù bay tới, đi qua nơi nào sương mù đều tan ra không còn gì.

Trong nháy mắt, sương mù trước cửa đã được kiếm quang của lão giả khu trừ sạch sẽ, một lần nũa cánh cửa đá lại lộ ra.

Đại hán hung ác thấy vậy, không hề chần chờ nữa mà một ngón tay chỉ vào pháp bảo của mình, lưỡi búa kia chợt to lên mấy lần, hung hăng hướng tới cửa đá mà bổ tới.

Hoàng quang lục mang đan vào một chỗ, âm thanh bạo liệt không ngừng phát ra.

Ở bên cạnh Hàn Lập, khô lâu cũng muốn sử dụng quái nhận của chính mình đồng loạt công kích, nhưng lại đột nhiên phát ra âm thanh kinh ngạc.



Hàn Lập nghe lời ấy, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, nhưng thần sắc vẫn như thường, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Mà đại hán hung ác đối với lời nói của khô lâu phi thường tin tưởng, vừa nghe nói thế lập tức dừng công kích đối với cửa đá lại, cũng lập tức phi độn đuổi theo.

Lão giả thấy vậy, thần sắc nửa tin nửa ngờ lộ ra, chần chờ một chút mới hướng Hàn Lập nghi hoặc mà hỏi.

"Đạo hữu, lời nói vừa rồi là thật hay giả. Lão hủ như thế nào một điểm cũng không có nhận thấy".

Trong mấy người tu vi Hàn Lập là cao nhất, lão giả cảm giác được Hàn Lập nói mới có thể tin được.

Nhưng Hàn Lập nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt cũng không có thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên một tia dị sắc kì quái.

"Vị đạo hữu kia nói không sai, nữ nhân kia xác thực từ phía sau núi chạy mất. Bất quá, hiện tại đã bị hai vị đạo hữu ngăn cản, đang đánh nhau sống chết" Hàn Lập hai tay chắp sau lưng, sau khi liếc mắt về phía sau núi, không chút vội vàng nói.

"Tốt lắm. Hai người chúng ta đi tới đó tương trợ, nhất định là bắt được yêu nữ" Lão giả vừa nghe lời này, lập tức mừng rỡ nói.

"Chính xác, chúng ta đi qua đấy mà nói, bắt giữ nữ nhân kia khẳng định dễ như trở bàn tay. Bất quá trước khi đi, Hàn mỗ muốn hướng tới đạo hữu mượn trước một món đồ vật" Hàn Lập quay mặt lại, dùng một loại thần sắc quỷ dị nhìn lão giả cách đó mấy trượng, ung dung nói.

"Mượn đồ vật, đạo hữu muốn mượn vật gì?" Lão giả họ Đinh không khỏi ngẩn người, theo bản năng kì quái hỏi.

"Nhân tiện mượn cái đầu dùng một lát!" Hàn Lập nhen nheo mũi, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.

Không chờ lão giả phản ứng, miệng hé ra, một đạo lục quang chói mắt liền hiện, trong nháy mắt vây quanh đầu của lão giả một lần, cái đầu liền tự động rơi xuống.



Hắn lúc này mới híp mắt, liếc mắt nhìn cái đầu bị thanh quang bao lấy.

Bởi vì ra tay quá nhanh, trên đầu vẫn tràn đầy biểu tình kinh ngạc.

"Chớ có trách ta, một khi đã nhìn thấy ta tại Truyền tống trận, chỉ có thể tính các ngươi vận khí không tốt mà thôi" Hàn Lập khẽ thở dài, thì thầm nói.

Đột nhiên hắn mãnh mẽ nhấc tay, nhìn sang hướng phía sau núi, trên mặt lộ ra một tia dị sắc.

"Hắc hắc! Không nghĩ tới tiểu nha đầu Nguyên Dao kia, tu vị thật đúng là tăng nhanh!" Hàn Lập chợt khen, sau đó cầm lấy đầu lâu, người liền hóa thành một đạo cầu vồng phi độn mà đi.

Trên không trung phía sau mặt núi, khô lâu cùng với đại hán hung ác một mặt chỉ huy pháp bảo cùng một thanh quái chùy màu đỏ chiến đấu cùng một chỗ, một mặt hai tay bắt pháp quyết, các loại pháp thuật không ngừng hướng về phía đối diện ầm ầm đánh qua.

Mà Nguyên Dao giờ phút này toàn thân được mây đen bao phủ, từ trong đoa bay ra cả trăm đạo lục sắc ma hỏa, cùng với hai người đối diện pháp thuật không ngừng oanh kích.

Chỉ có điều nữ nhân này một mặt chiến đấu, một mặt không ngừng lui về phía sau, cố gắng nghĩ cách thoát khỏi nơi này.

Nhưng hai người khô lâu tựa hồ kinh nghiệm tranh đấu phi thường phong phú, vận dụng công kích, chung quy khiến cho Nguyên Dao không có cách nào có thể bứt ra rời đi dù chỉ là một chút.

Lúc này ba người chứng kiến Hàn Lập độn quang phi độn mà đến, đại hán hung ác cùng khô lâu trong lòng mừng rỡ.

Chờ Hàn Lập hào quang tụ lại, tại phụ cận hiện ra thân hình, đại hán hung ác vội vàng lên tiếng, cũng có chút bất mãn nói.

"Đạo hữu nhanh chóng ra tay đi, ba người chúng ta đồng loạt công kích mà nói, nhất định có thể bắt giữ nữ nhân này. Bất quá đạo hữu Thanh Dương Môn đi đâu rồi? Đây là chuyện trong môn phái của hắn, sao lại còn lề mề kéo dài".

"Hai vị không cần đợi. Đinh đạo hữu, hắn ở đây!" Nghe lời này, Hàn Lập mặt không chút thay đổi giơ tay lên, đem đầu lâu giấu ở sau người ra, hướng về phía đại hán hung ác mà vứt tới

Phàm Nhân Tu Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Story Chương 561: Mượn cái đầu
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...