Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 473: Lang thủ Khôi Lỗi
Lúc này đám người Hàn Lập đang đi trong một nơi tương tự như là một mê cung.
Vách thông đạo làm bằng những tảng đá to lớn xếp ngang dọc, mỗi khi đi qua một ngã tư đều thấy có nhiều phù văn kỳ quái được khắc trên cánh cửa đá.
Kích cỡ của các cửa đá này tương đương với nhau, rộng chừng mười trượng hơn, có khi nằm ở hướng nam có khi là ở hướng bắc, cũng có khi là không theo hướng nào, tựa hồ như không theo quy luật nào cả. Những mặt trên đều lóe lên bạch quang nhàn nhạt, tựa hồ đã được thi triển một loại cấm chế nào đó.
Tuy những ngã tư này đi một khoảng cách xa mới gặp một cái, nhưng Hàn Lập thầm nhẩm tính, hắn đi nãy giờ cũng đã qua tối thiểu là 7, 8 cái như thế, đó là chưa tính những con đường khác.
Như vậy số lượng cửa đá thật sự là không ít!
Hiện tại mọi người đang ngạc nhiên đứng trước một cánh cửa đá.
Hàn Lập thần sắc giật mình.
Cánh cửa này cùng với những cánh khác có một vài điểm bất đồng, mặc dù phù văn giống nhau, nhưng một chút hào quang cũng không có, tựa như cấm chế đã bị phá đi.
Lúc này hai mắt Hàn Lập mang theo một tia dị sắc.
"Hàn sư đệ, bảo vật bên trong thạch thất này sớm đã bị người ta lấy đi. Có cái gì để xem nữa? Mỗi người chỉ có thể sử dụng Hư Thiên tàn đồ, mở ra một cửa phòng mà thôi, vô luận có lấy được bảo vật thành công hay không cũng không thể quay trở ra lại mà sẽ bị trực tiếp đưa ra bên ngoài Hư Thiên Điện. Ta cũng muốn chọn mở một cái ra để xem, dù sao tu sĩ Kết đan kỳ cũng chỉ có thể lấy được bảo vật tại tầng thứ nhất, còn những tầng khác nếu đi đến đó so với việc tự sát thì không sai biết lắm" Ô Sửu ở một bên nhìn thấy sắc mặt Hàn Lập, cực kỳ nhiệt tình giải thích.
"Hàn sư đệ?"
Hàn Lập vừa nghe cách xưng hồ này từ trong miệng Ô Sửu, tuy không chỉ mới nghe qua lần đầu, cũng vẫn có cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
Với định lực hơn người của hắn, trên mặt cũng không có đổi sắc chỉ cười cười trả lời:
"Vậy Ô huynh sao không chọn lựa một cánh cửa nào đó vào mà lấy bảo vật. Nếu không đến lúc lên tầng hai, chẳng lẽ lại lãng phí cơ hội này sao".
"Khụ! Ta đã nghĩ qua, nhưng gia tổ đã sớm dặn dò, lần này đi tìm bảo vật thủy chung ta phải đi theo bên cạnh, nói không chừng lúc đó vận may lại rơi trên người ta" Ô Sửu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, vẻ tham lam chợt lóe lên trên mặt.
Hàn Lập nghe xong lời này mỉm cười, ánh mắt chỉ đảo qua cánh cửa đá. Tới lúc trở ra, việc sau khi có thể lấy bảo vật sẽ bị truyền tống được hắn ghi nhớ vào trong lòng.
Ai biết được sau này hắn có thể sử dụng biện pháp này để chạy trốn chứ?
Lúc này đoàn người sau khi xuyên qua mấy cái cửa thì tiến vào bên trong một con đường lát đá xanh.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng trầm muộn của vật nặng rơi xuống từ phía đối diện truyền đến, thanh âm này liên tiếp từng tiếng vang lên phảng phất như có cái gì thật lớn đang từ từ tới gần mọi người.
Cực Âm tổ sư cùng Thanh Dịch cư sĩ sắc mặt khẽ biến, dừng bước, nhìn chằm chằm về phía thông đạo đối diện, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Mà Man Hồ Tử khi nghe thanh âm này, lại cười hắc hắc lộ ra vẻ hưng phấn, đồng thời trên người kim quang chợt lóe, một tầng lân phiến màu vàng xuất hiện toàn thân, dĩ nhiên đã vận dụng Thiên Ma Công.
Hàn Lập lần đầu tiên nhìn thấy hình tượng kỳ dị của Thiên Ma Công ở khoảng cách gần như vậy, không nhịn được tò mò nhìn Man Hồ Tử một cách hiếu kỳ.
Nhưng Man Hồ Tử, linh cảm nhạy bén, cảm ứng được cái nhìn của Hàn Lập, quay đầu lại hường hắn cười dữ tợn, phối hợp những lân phiến trên mặt trông vẻ cười cực kỳ đáng sợ.
Hàn Lập trong lòng tim đập nhanh lên một chút, không biết đối phương có dụng ý gì, nhưng nét mặt vẫn như cũ miễn cưỡng mỉm cười đáp trả.
May là Man Hồ Tử chỉ cười cười, rồi lập tức quay đầu về hướng vừa rồi.
Thanh âm trầm trọng nọ ngày càng rõ, tựa hồ khoảng cách lúc này chỉ là khoảng ba mươi trượng.
Nhưng ở thông đạo đối diện vẫn là một mảng tối đen, Hàn Lập căn bản không cách nào nhìn rõ được cái gì, hiển nhiên bên trong điện vẫn có cấm chế hạn chế nhất định với thần thức của các tu sĩ.
Nhưng Hàn Lập chú ý tới lão quái Cực Âm tổ sư, trong mắt hàn quang chợt lóe, tựa hồ nhìn thấy gì đó.
Không đợi Cực Âm tổ sư cùng nho sam lão giả ra tay, Man Hồ Tử gầm nhẹ một tiếng hóa thành một đạo kim quang phi độn vào trong thông đạo.
Sau đó tiếng gió "Hô hô" từ một trận quyền cước đấm đá ở xa xa chợt nổi lên, có tiếng kim loại va chạm nhau "keng keng" chói tai cực kỳ!
Cực Âm cùng nho sam lão giả vừa thấy cảnh này, hai người không nhịn được hai mắt nhìn nhau.
Hàn Lập đứng một bên có chút nghi hoặc, chợt "oành đùng" một tiếng nổ vang lên, tiếp theo có có thanh âm rơi vỡ, tựa như có vật gì bị vỡ nát ra.
Hàn Lập trong lòng chợt động, mơ hồ nghĩ tới cái gì đó.
Lúc này ở phía đối diện đã yên ắng lại, sau đó nổi lên tiếng cười cuồng ngạo của Man Hồ Tử, bộ dáng tựa hồ cực kỳ khoái chí.
Cực Âm tổ sư tựa hồ nhớ ra cái gì mỉm cười nói: "Đi thôi! Đã không sao rồi, thiếu chút nữa đã quên mất, tu vi của ta không còn như ba trăm năm trước nữa. Tầng thủ vệ thứ nhất này đối với chúng ta cũng không có gì uy hiếp nữa".
Lão giả nho sam thần sắc chợt thả lỏng xuống cười rộ lên nói: "Đúng vậy! Lão hủ cũng đã quên mất điểm này! Lần trước Thanh mỗ tới đây là mới tiến vào Nguyên anh kỳ không lâu, vật ấy đã gây ấn tượng cho chúng ta quá sâu đậm. Thật ra Man huynh sử dụng Thiên Ma Công đối phó bọn chúng cũng vừa lúc, nếu không chúng ta bây giờ ứng phó cũng phải tốn nhiều công sức".
Sau đó hai vị đầu lĩnh lại tiếp tục đi tới phía trước, Hàn Lập cùng Ô Sửu tò mò đi theo sát phía sau. Mà Huyền Cốt nguyên lúc đầu mặt không chút thay đổi lại hơi lộ ra vẻ khinh thường, không hoảng không vội đi ở cuối cùng.
Đi tới khoảng hơn mười trượng, Hàn Lập thấy Man Hồ Tử hai tay để sau lưng đang đứng ở phía trước, dưới chân có vật gì đó lập lóe ngân quang.
Man Hồ Tử vừa thấy đám người Cực Âm đi tới, xoay đầu mở miệng thản nhiên nói: "Cũng không tệ, đồ vật này thật thích hợp để ta làm nóng người. Hư Thiên Điện này cũng có chút ý tứ, bất quá đồ vật này cũng không lợi hại giống như những gì đồn đãi!"
"Đó là do Thiên Ma Công của huynh sắc bén vô cùng, những những tu sĩ khác ở nơi chật hẹp này cũng khó mà sử dụng pháp bảo, cũng phải gặp chút phiền toái" Lão giả nho sam cười nói.
Man Hồ Tử nghe lời đối phương nói trong đó có phần nịnh hót, cười hắc hắc không có nói gì nữa.
Trên người hắn, những lân phiến màu vàng đang nhanh chóng lặn xuống, tựa hồ trận giao tranh vừa rồi cũng chưa có tận hứng.
Hai người Cực Âm nhìn nhau cười, Man Hồ Tử nguyện ý vì họ mà mở đường, bọn họ tự nhiên cực kỳ vui vẻ, mọi buồn bực đều cho qua.
Khi đi ngang qua vật màu bạc kia, Hàn Lập ngừng lại, cúi đầu nhìn.
"Cơ quan Khôi Lỗi!" Quả nhiên là nó. Bất quá khôi lỗi này cấp bậc gì mà có thể cùng Nguyên anh trung kỳ tu sĩ so chiêu một hồi mà không bị tiêu diệt, Hàn Lập trong lòng cũng có chút hoảng sợ.
Trên mặt đất, đại bộ phận khôi lỗi đều vỡ thành một khối màu bạc, không biết là kim loại gì, còn có một số kim sắc lang thủ bị tàn phá mất một nửa, một vài lưỡi đao đen thui, cùng một số đồ vật kỳ quái khác.
"Đừng nhìn nữa, những tài liệu này đích thực là cực kỳ hy hữu, nhưng không cách nào luyện chế thành pháp bảo, nếu không thì sớm đã có người đã thử qua rồi" Huyền Cốt xẹt qua bên cảnh thản nhiên nói một câu, cũng không quay đầu lại.
Hàn Lập thoáng nao nao, nhưng vẫn như không nghe thấy, vẫn ngưng thần nhìn xuống đất.
Ánh mắt hắn rơi vào một viên bảo thạch màu xanh biếc, vật đó lập lòe tản ra một cổ hàn khí, làm cho hắn có một loại cảm giác rất quỷ dị.
Sau khi trầm ngâm một lúc, Hàn Lập lập tức động thủ đem vật đó thu vào túi trữ vật. Lúc này mới đuổi theo đoàn người ở phía trước.
Hàn Lập suy nghĩ rất đơn giản, cho dù đồ vật này thật sự vô dụng, nhưng cách cấu tạo, sắp xếp cùng thủ pháp luyện chế cũng có thể giúp cho hắn hiểu rõ thêm một ít vế thuật chế tạo cũng đặc điểm của Khôi lỗi cổ xưa.
Dù sao bốn khôi lỗi kia địch thực là khôi lỗi cấp A tối cao, nghĩa là tương đương với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi. Ngày đó hắn cũng đã từng thấy qua cự hổ khôi lỗi thú một kích toàn lực liền tiêu hao một khối linh thạch bậc trung.
Mà khôi lỗi kim sắc lang thủ kia, thực lực còn trên cả Kết đan sơ kỳ. Man Hồ Tử nọ bộ dạng khi ra tay cũng không vận dụng bất kỳ pháp bảo nào. Nhưng Cực Âm tổ sư cùng lão giả nho sam đối với những khôi lỗi này lại bộ dáng lại tỏ ra rất xem trọng, chứng tỏ chúng là vật bất phàm.
Đồ vật tốt như vậy, Hàn Lập tự nhiên muốn nghiên cứu qua.
Huống hồ chi với hắn hiện tại khẳng định là không có cơ hội tiến vào cửa đá mà thu được bảo vật gì.
Dù sao hắn cảm giác rất rõ ràng, ba lão quái Nguyên anh kỳ kia, mặc dù đi ở phía trước, nhưng nhất cử nhất động đều bị bọn họ giám thị, muốn nửa đường lén trộm rồi bỏ đi hay đột nhiên xông vào thạch môn, thuần túy là si tâm vọng tưởng.
Với tính cách của Hàn Lập, vào đây mà tay không về thì thật sự có chút không cam lòng.
Những kiện khôi lỗi bị phá hủy này, cũng là an ủi đối với việc đi vào trong nội điện này của hắn!
Về phần bảo vật Hư Thiên Đỉnh kia, Hàn Lập tự biết mình căn bản là hy vọng xa vời.
Phàm Nhân Tu Tiên
Vách thông đạo làm bằng những tảng đá to lớn xếp ngang dọc, mỗi khi đi qua một ngã tư đều thấy có nhiều phù văn kỳ quái được khắc trên cánh cửa đá.
Kích cỡ của các cửa đá này tương đương với nhau, rộng chừng mười trượng hơn, có khi nằm ở hướng nam có khi là ở hướng bắc, cũng có khi là không theo hướng nào, tựa hồ như không theo quy luật nào cả. Những mặt trên đều lóe lên bạch quang nhàn nhạt, tựa hồ đã được thi triển một loại cấm chế nào đó.
Tuy những ngã tư này đi một khoảng cách xa mới gặp một cái, nhưng Hàn Lập thầm nhẩm tính, hắn đi nãy giờ cũng đã qua tối thiểu là 7, 8 cái như thế, đó là chưa tính những con đường khác.
Như vậy số lượng cửa đá thật sự là không ít!
Hiện tại mọi người đang ngạc nhiên đứng trước một cánh cửa đá.
Hàn Lập thần sắc giật mình.
Cánh cửa này cùng với những cánh khác có một vài điểm bất đồng, mặc dù phù văn giống nhau, nhưng một chút hào quang cũng không có, tựa như cấm chế đã bị phá đi.
Lúc này hai mắt Hàn Lập mang theo một tia dị sắc.
"Hàn sư đệ, bảo vật bên trong thạch thất này sớm đã bị người ta lấy đi. Có cái gì để xem nữa? Mỗi người chỉ có thể sử dụng Hư Thiên tàn đồ, mở ra một cửa phòng mà thôi, vô luận có lấy được bảo vật thành công hay không cũng không thể quay trở ra lại mà sẽ bị trực tiếp đưa ra bên ngoài Hư Thiên Điện. Ta cũng muốn chọn mở một cái ra để xem, dù sao tu sĩ Kết đan kỳ cũng chỉ có thể lấy được bảo vật tại tầng thứ nhất, còn những tầng khác nếu đi đến đó so với việc tự sát thì không sai biết lắm" Ô Sửu ở một bên nhìn thấy sắc mặt Hàn Lập, cực kỳ nhiệt tình giải thích.
"Hàn sư đệ?"
Hàn Lập vừa nghe cách xưng hồ này từ trong miệng Ô Sửu, tuy không chỉ mới nghe qua lần đầu, cũng vẫn có cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
Với định lực hơn người của hắn, trên mặt cũng không có đổi sắc chỉ cười cười trả lời:
"Vậy Ô huynh sao không chọn lựa một cánh cửa nào đó vào mà lấy bảo vật. Nếu không đến lúc lên tầng hai, chẳng lẽ lại lãng phí cơ hội này sao".
"Khụ! Ta đã nghĩ qua, nhưng gia tổ đã sớm dặn dò, lần này đi tìm bảo vật thủy chung ta phải đi theo bên cạnh, nói không chừng lúc đó vận may lại rơi trên người ta" Ô Sửu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, vẻ tham lam chợt lóe lên trên mặt.
Hàn Lập nghe xong lời này mỉm cười, ánh mắt chỉ đảo qua cánh cửa đá. Tới lúc trở ra, việc sau khi có thể lấy bảo vật sẽ bị truyền tống được hắn ghi nhớ vào trong lòng.
Ai biết được sau này hắn có thể sử dụng biện pháp này để chạy trốn chứ?
Lúc này đoàn người sau khi xuyên qua mấy cái cửa thì tiến vào bên trong một con đường lát đá xanh.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng trầm muộn của vật nặng rơi xuống từ phía đối diện truyền đến, thanh âm này liên tiếp từng tiếng vang lên phảng phất như có cái gì thật lớn đang từ từ tới gần mọi người.
Cực Âm tổ sư cùng Thanh Dịch cư sĩ sắc mặt khẽ biến, dừng bước, nhìn chằm chằm về phía thông đạo đối diện, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Mà Man Hồ Tử khi nghe thanh âm này, lại cười hắc hắc lộ ra vẻ hưng phấn, đồng thời trên người kim quang chợt lóe, một tầng lân phiến màu vàng xuất hiện toàn thân, dĩ nhiên đã vận dụng Thiên Ma Công.
Hàn Lập lần đầu tiên nhìn thấy hình tượng kỳ dị của Thiên Ma Công ở khoảng cách gần như vậy, không nhịn được tò mò nhìn Man Hồ Tử một cách hiếu kỳ.
Nhưng Man Hồ Tử, linh cảm nhạy bén, cảm ứng được cái nhìn của Hàn Lập, quay đầu lại hường hắn cười dữ tợn, phối hợp những lân phiến trên mặt trông vẻ cười cực kỳ đáng sợ.
Hàn Lập trong lòng tim đập nhanh lên một chút, không biết đối phương có dụng ý gì, nhưng nét mặt vẫn như cũ miễn cưỡng mỉm cười đáp trả.
May là Man Hồ Tử chỉ cười cười, rồi lập tức quay đầu về hướng vừa rồi.
Thanh âm trầm trọng nọ ngày càng rõ, tựa hồ khoảng cách lúc này chỉ là khoảng ba mươi trượng.
Nhưng ở thông đạo đối diện vẫn là một mảng tối đen, Hàn Lập căn bản không cách nào nhìn rõ được cái gì, hiển nhiên bên trong điện vẫn có cấm chế hạn chế nhất định với thần thức của các tu sĩ.
Nhưng Hàn Lập chú ý tới lão quái Cực Âm tổ sư, trong mắt hàn quang chợt lóe, tựa hồ nhìn thấy gì đó.
Không đợi Cực Âm tổ sư cùng nho sam lão giả ra tay, Man Hồ Tử gầm nhẹ một tiếng hóa thành một đạo kim quang phi độn vào trong thông đạo.
Sau đó tiếng gió "Hô hô" từ một trận quyền cước đấm đá ở xa xa chợt nổi lên, có tiếng kim loại va chạm nhau "keng keng" chói tai cực kỳ!
Cực Âm cùng nho sam lão giả vừa thấy cảnh này, hai người không nhịn được hai mắt nhìn nhau.
Hàn Lập đứng một bên có chút nghi hoặc, chợt "oành đùng" một tiếng nổ vang lên, tiếp theo có có thanh âm rơi vỡ, tựa như có vật gì bị vỡ nát ra.
Hàn Lập trong lòng chợt động, mơ hồ nghĩ tới cái gì đó.
Lúc này ở phía đối diện đã yên ắng lại, sau đó nổi lên tiếng cười cuồng ngạo của Man Hồ Tử, bộ dáng tựa hồ cực kỳ khoái chí.
Cực Âm tổ sư tựa hồ nhớ ra cái gì mỉm cười nói: "Đi thôi! Đã không sao rồi, thiếu chút nữa đã quên mất, tu vi của ta không còn như ba trăm năm trước nữa. Tầng thủ vệ thứ nhất này đối với chúng ta cũng không có gì uy hiếp nữa".
Lão giả nho sam thần sắc chợt thả lỏng xuống cười rộ lên nói: "Đúng vậy! Lão hủ cũng đã quên mất điểm này! Lần trước Thanh mỗ tới đây là mới tiến vào Nguyên anh kỳ không lâu, vật ấy đã gây ấn tượng cho chúng ta quá sâu đậm. Thật ra Man huynh sử dụng Thiên Ma Công đối phó bọn chúng cũng vừa lúc, nếu không chúng ta bây giờ ứng phó cũng phải tốn nhiều công sức".
Sau đó hai vị đầu lĩnh lại tiếp tục đi tới phía trước, Hàn Lập cùng Ô Sửu tò mò đi theo sát phía sau. Mà Huyền Cốt nguyên lúc đầu mặt không chút thay đổi lại hơi lộ ra vẻ khinh thường, không hoảng không vội đi ở cuối cùng.
Đi tới khoảng hơn mười trượng, Hàn Lập thấy Man Hồ Tử hai tay để sau lưng đang đứng ở phía trước, dưới chân có vật gì đó lập lóe ngân quang.
Man Hồ Tử vừa thấy đám người Cực Âm đi tới, xoay đầu mở miệng thản nhiên nói: "Cũng không tệ, đồ vật này thật thích hợp để ta làm nóng người. Hư Thiên Điện này cũng có chút ý tứ, bất quá đồ vật này cũng không lợi hại giống như những gì đồn đãi!"
"Đó là do Thiên Ma Công của huynh sắc bén vô cùng, những những tu sĩ khác ở nơi chật hẹp này cũng khó mà sử dụng pháp bảo, cũng phải gặp chút phiền toái" Lão giả nho sam cười nói.
Man Hồ Tử nghe lời đối phương nói trong đó có phần nịnh hót, cười hắc hắc không có nói gì nữa.
Trên người hắn, những lân phiến màu vàng đang nhanh chóng lặn xuống, tựa hồ trận giao tranh vừa rồi cũng chưa có tận hứng.
Hai người Cực Âm nhìn nhau cười, Man Hồ Tử nguyện ý vì họ mà mở đường, bọn họ tự nhiên cực kỳ vui vẻ, mọi buồn bực đều cho qua.
Khi đi ngang qua vật màu bạc kia, Hàn Lập ngừng lại, cúi đầu nhìn.
"Cơ quan Khôi Lỗi!" Quả nhiên là nó. Bất quá khôi lỗi này cấp bậc gì mà có thể cùng Nguyên anh trung kỳ tu sĩ so chiêu một hồi mà không bị tiêu diệt, Hàn Lập trong lòng cũng có chút hoảng sợ.
Trên mặt đất, đại bộ phận khôi lỗi đều vỡ thành một khối màu bạc, không biết là kim loại gì, còn có một số kim sắc lang thủ bị tàn phá mất một nửa, một vài lưỡi đao đen thui, cùng một số đồ vật kỳ quái khác.
"Đừng nhìn nữa, những tài liệu này đích thực là cực kỳ hy hữu, nhưng không cách nào luyện chế thành pháp bảo, nếu không thì sớm đã có người đã thử qua rồi" Huyền Cốt xẹt qua bên cảnh thản nhiên nói một câu, cũng không quay đầu lại.
Hàn Lập thoáng nao nao, nhưng vẫn như không nghe thấy, vẫn ngưng thần nhìn xuống đất.
Ánh mắt hắn rơi vào một viên bảo thạch màu xanh biếc, vật đó lập lòe tản ra một cổ hàn khí, làm cho hắn có một loại cảm giác rất quỷ dị.
Sau khi trầm ngâm một lúc, Hàn Lập lập tức động thủ đem vật đó thu vào túi trữ vật. Lúc này mới đuổi theo đoàn người ở phía trước.
Hàn Lập suy nghĩ rất đơn giản, cho dù đồ vật này thật sự vô dụng, nhưng cách cấu tạo, sắp xếp cùng thủ pháp luyện chế cũng có thể giúp cho hắn hiểu rõ thêm một ít vế thuật chế tạo cũng đặc điểm của Khôi lỗi cổ xưa.
Dù sao bốn khôi lỗi kia địch thực là khôi lỗi cấp A tối cao, nghĩa là tương đương với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi. Ngày đó hắn cũng đã từng thấy qua cự hổ khôi lỗi thú một kích toàn lực liền tiêu hao một khối linh thạch bậc trung.
Mà khôi lỗi kim sắc lang thủ kia, thực lực còn trên cả Kết đan sơ kỳ. Man Hồ Tử nọ bộ dạng khi ra tay cũng không vận dụng bất kỳ pháp bảo nào. Nhưng Cực Âm tổ sư cùng lão giả nho sam đối với những khôi lỗi này lại bộ dáng lại tỏ ra rất xem trọng, chứng tỏ chúng là vật bất phàm.
Đồ vật tốt như vậy, Hàn Lập tự nhiên muốn nghiên cứu qua.
Huống hồ chi với hắn hiện tại khẳng định là không có cơ hội tiến vào cửa đá mà thu được bảo vật gì.
Dù sao hắn cảm giác rất rõ ràng, ba lão quái Nguyên anh kỳ kia, mặc dù đi ở phía trước, nhưng nhất cử nhất động đều bị bọn họ giám thị, muốn nửa đường lén trộm rồi bỏ đi hay đột nhiên xông vào thạch môn, thuần túy là si tâm vọng tưởng.
Với tính cách của Hàn Lập, vào đây mà tay không về thì thật sự có chút không cam lòng.
Những kiện khôi lỗi bị phá hủy này, cũng là an ủi đối với việc đi vào trong nội điện này của hắn!
Về phần bảo vật Hư Thiên Đỉnh kia, Hàn Lập tự biết mình căn bản là hy vọng xa vời.
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 473: Lang thủ Khôi Lỗi
10.0/10 từ 41 lượt.