Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 468: Hắc giáp quỷ dị
Hàn Lập cầm cái áo choàng trong tay và xem xét hồi lâu.
Cái áo choàng này có kiểu dáng rất kỳ lạ gồm hai lớp tạo thành. Bên trong là lớp sợi ti tuyến dệt thành, còn bên ngoài phủ một lớp lông chim kỳ lạ. Lớp lông chim này toả ra một tầng hào quang màu đỏ sậm, trông cực kỳ quỷ dị.
Cái áo choàng này đích thực là một loại cổ bảo, vì vậy Hàn Lập rất muốn biết được công dụng của nó như thế nào.
Nhưng hắn cũng đoán được năm bảy phần công dụng của cái áo choàng này là ẩn dấu khí tức hoặc là dùng để phòng ngự. Hai loại công dụng này thực sự là hữu dụng cho Hàn Lập khi gặp cường địch ở trong thạch điện này.
Nhìn ba kiện cổ bảo này, Hàn Lập có chút trù trừ, khó mà quyết định chọn ra cái nào, bỏ cái nào.
Do quy định mỗi người chỉ có thể lấy được một loại cổ bảo, sau khi lấy xong sẽ bị truyền tống ra bên ngoài, vì vậy hắn cần phải suy nghĩ cho kỹ mới được.
Theo lý thuyết, lấy cái gương tròn màu vàng là tốt nhất.
Hàn Lập có thể khẳng định uy lực của nó chắc là không nhỏ. Vì vậy nó sẽ làm cho thực lực của hắn tăng lên rất nhiều.
Còn lại là cái ngũ xuyến hoàn đồng trông rất là cổ quái, có thể sẽ đem lại cho hắn nhiều công dụng. Chỉ cần nhìn màn quang hoa ngũ sắc chớp loé liên tục cũng thấy được là nó thực sự là một kiện cổ bảo thần kỳ.
Nếu giờ mà lấy cái áo choàng thì chắc chắn sẽ có cơ hội sử dụng ngay, nói không chừng nếu gặp nguy hiểm nó sẽ cứu mình một mạng.
Hàn Lập đảo mắt, nhìn lại ba kiện cổ bảo chằm chằm, dường như muốn lấy đi tất cả ba cái mà không đành lòng bỏ đi cái nào cả.
Việc này làm cho sắc mặt hắn không ngừng thay đổi, đối với mấy kiện cổ bảo này đã nằm trong tay hắn rồi nhưng lại không thể có được tất cả, thật là quá đau đầu!
Sau một hồi lâu, Hàn Lập hít sâu một hơi, sắc mặt trở lại bình thường.
Trầm ngâm chốc lát, trong mắt hắn chợt loé lên một tia tinh quang, một ý tưởng dị thường xuất hiện trong đầu của hắn.
Ý tưởng này xuất hiện trong đầu của hắn, liền làm cho hắn vui mừng không thôi.
Theo hiểu biết của hắn về trận pháp và cấm chế, trừ khi tìm được mấu chốt của cấm chế hoặc trực tiếp dùng sức mạnh phá hủy không gian bị cấm chế, gần như không còn phương pháp tiểu xảo nào có thể đối phó nổi với cấm chế cao cấp ép người ra khỏi một không gian. Còn nếu không biết mà đụng chạm tới cấm chế thì sẽ bị nó tự động truyền tống ra bên ngoài ngay lập tức.
Cả hai phương pháp này, Hàn Lập đều không có khả năng thực hiện được.
Tìm cách phá đi cái không gian cấm chế này, chỉ có cấp bậc đại tông sư cùng với nhiều năm nghiền ngẫm nghiên cứu mới có khả năng làm nổi.
Còn dùng sức mạnh công phá cấm chế này ra thì đối với hắn mà nói, giống như là hái sao trên trời vậy.
Việc này đến Nguyên kỳ tu sĩ còn không làm được thì một gã Kết đan kỳ như hắn sao có thể chứ.
Chẳng qua hắn cũng đã có một ít hiểu biết về trận pháp học được từ vị thiên tài về trận pháp Tân Như Âm, cũng như đã đọc được một số điều từ những sách cổ xưa nói về không gian cấm chế. Vì vậy, hắn mới có ý tưởng là tạm thời khống chế được cấm chế không gian trong thời gian ngắn.
Tuy nhiên chỉ cần khoảng thời gian ngắn ngủi đó cũng đủ cho hắn lấy được ba kiện cổ bảo này.
Có điều, muốn làm được việc này, phải thực hiện từng bước mới được. Trước tiên hắn cần có biện pháp che dấu toàn bộ linh lực của hắn để không có bất kỳ sự liên hệ nào hết với không gian cấm chế này.
Cách làm này là từ một quyển sách cổ mà hắn biết được, bản thân Tân Như Âm cũng giễu cợt là tả đạo, cho dù là Nguyên anh kỳ tu sĩ đi nữa thì chỉ sợ cũng không có khả năng. Việc này chỉ là do hắn trong lúc nhất thời có những suy nghĩ kỳ lạ mà nghĩ ra, chứ loại tu sĩ thật sự có đại thần thông như vậy, hoàn toàn có thể dùng thực lực bản thân mạnh mẽ phá trừ đi cấm chế, cần gì phải phiền toái như vậy.
Trong tu tiên giới, các tu sĩ nhiều lắm cũng chỉ có khả năng ẩn giấu khí tức, làm cho các cao thủ khác không thể phát hiện, chứ làm sao có thể đoạn tuyệt, cắt đứt không liên hệ với thiên địa linh khí.
Khi còn ở động phủ, Hàn Lập đọc tới đoạn này lập tức liên tưởng tới đã từng chứng kiến năng lực biến thái thôn phệ thiên địa linh khí của Phệ Kim Trùng. Vì vậy, trong lúc hưng phấn hắn liền đem Phệ Kim Trùng ra làm một thí nghiệm nhỏ, quả thực khống chế được cấm chế trong khoảng thời gian rất ngắn. Thấy việc này lạ nhưng Hàn Lập cũng chỉ cười, sau đó không để ý tới nữa.
Hàn Lập ngưng thần suy nghĩ một chút. Nếu việc này thành công thì không cần phải nói nữa, còn nếu không thành công thì hắn cũng có một kiện cổ bảo, tính ra cũng không có tổn thất gì.
Nghĩ như vậy xong, Hàn Lập không hề do dự, liền vung hai tay lên, tế xuất toàn bộ linh thú ra ngoài. Mấy vạn con Phệ Kim Trùng liền kêu lên một tiếng bay, ra tạo thành một lớp mây mù khổng lồ bao phủ toàn bộ thân hình Hàn Lập.
Hàn Lập không để ý gì đến những biến hoá của Phệ Kim Trùng, mà đang tập trung xác định rõ vị trí, phương hướng của ba kiện cổ bảo, cân nhắc một chút liền đi tới chỗ cái áo choàng trước. Lúc này đám mây do Phệ Kim Trùng tạo nên đang theo sát bên hắn.
Khi cách cái áo choàng một khoảng, Hàn Lập liền cảm thấy linh khí xung quanh có chút biến hoá, vội vàng đứng yên, trên mặt có vẻ ngưng trọng.
Bỗng nhiên Hàn Lập đưa hai tay ra bắt quyết, từ trong miệng truyền ra một tràng chú ngữ.
Đám mây Phệ Kim Trùng bao quanh Hàn Lập nhất thời biến động, lập tức hướng tới Hàn Lập, bao lấy và quấn quanh người hắn hết lớp này đến lớp khác, tạo ra nhiều tầng bảo vệ và biến hắn thành một màu vàng có lẫn bạc.
Lúc này Hàn lập đã trở thành một cái cột Phệ Kim Trùng, còn miệng thì không ngừng niệm chú ngữ thậm chí càng ngày càng nhanh hơn.
Không lâu sau đó, Phệ Kim Trùng trên người hắn cũng đập cánh phát ra tiếng kêu, dường như là để hỗ trợ thêm cho Hàn Lập.
Phệ Kim Trùng càng lúc càng kêu to, miệng của chúng đều mở ra, không ngừng mấp máy, trông rất là quy củ nhưng cũng cực kỳ quái dị.
Lúc này, Hàn Lập vẫn không ngừng niệm chú ngữ, mà âm thanh càng lúc càng lúc càng to hơn.
Sau đó, một cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Thân hình Hàn Lập với đầy Phệ Kim Trùng, theo tiếng kêu của nó mà lúc lớn lúc nhỏ, từ từ xuất hiện một đám các điểm màu đen.
Các điểm màu đen này lập loè loé lên, lúc lớn, lúc nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn lên.
Sau đó những điểm đen này kết hợp lại thành những điểm đen to hơn, còn những điểm đen khác cũng liên kết lại với nhau tập hợp lại tạo thành một đám lớn màu đen.
Các điểm đen bao phủ kết hợp lại với nhau giống như một đoá hoa cúc đang nở ra bao phủ toàn bộ thân thể của Hàn Lập không chừa chỗ nào trống cả.
Cuối cùng mấy điểm đen do Phệ Kim Trùng làm ra này không ngừng dung hợp, mở rộng ra, phủ toàn bộ thân thể Hàn Lập, bao bọc hắn vào bên trong, tạo thành một cái khôi giáp màu đen lấp loé quang mang, mưa gió cũng không thể xâm nhập nổi.
Tiếng Phệ Kim Trùng kêu vang cũng biến mất không còn tung tích trong khoảng khắc cái khôi giáp kỳ lạ này hiện ra.
Khôi giáp này đen nhánh, không lẫn bất kỳ màu sắc nào khác, nhìn bề ngoài căn bản là không thể nào biết được tình hình bên trong nó là cái gì.
Đúng lúc này Hàn Lập liền hành động.
Một bàn tay quỷ dị màu đen vươn ra, giống như một tia chớp bắt lấy cái áo choàng từ phía xa, bản thân chuyển động hướng tới cái ngũ sắc đồng hoàn đi tới.
Ngay khi Hàn Lập nắm lấy cái áo choàng thì lam quang ở quanh thân đại thịnh, vô số quang mang này hướng Hàn Lập mà đánh tới. Ngay khi tiếp xúc với khôi giáp màu đen liền bị nó hấp thu không còn chút gì nữa.
Nhưng lam quang không thấy vậy mà lùi bước, ngược lại càng hung hăng tụ tập càng nhiều hơn nữa tấn công tới hướng khôi giáp màu đen.
Lúc này khôi giáp màu đen quỷ dị nhất thời run rẩy, lung lay không ngừng.
Hàn Lập có phần nôn nóng nhưng hành động vô cùng cẩn thận dường như sợ làm kinh động đến cái gì đó.
Khoảng cách rất ngắn chỉ khoảng năm sáu trượng nhưng Hàn Lập di chuyển vô cùng gian nan và khó khăn, một hồi lâu mới tới bên cạnh cái cổ bảo Ngũ sắc đồng hoàn. Nỗi vui mừng liền dâng lên trong lòng Hàn Lập nhưng hắn vẫn cố đè nén lại, đồng thời một bàn tay màu đen quỷ dị đưa ra chậm rãi nắm chặt cái Ngũ sắc đồng hoàn.
Lúc này dường như khôi giáp màu đen không chịu nổi sự tấn công dữ dội của lam quang. Một tiếng va chạm vang lên thật là lớn và chói tai, cái khôi giáp màu đen liền bị phá tan, biến thành nhiều điểm đen bay tứ tán xung quanh.
Hàn Lập cũng không có phản ứng gì, mặc cho lam quang không ngừng chuyển nhập vào thân thể hắn.
Một trận chấn động làm xoay chuyển cả trời đất, mang thân thể Hàn lập cùng quả cầu lam quang biến mất.
Một trận quang mang màu lam làm chói mắt mọi người, Hàn Lập liền xuất hiện trong một thạch thất rộng lớn.
Vặn mình vài cái, Hàn Lập miễn cưỡng ổn định thân hình, đứng thẳng kinh hãi nhìn ra bốn phía.
Lập tức trong lòng buông lỏng!
May là bốn phía không thấy ai cả. Nếu không với hình dạng bây giờ của hắn sẽ làm cho người kinh ngạc, thật sự là rât quỷ dị!
Nghĩ như vậy xong, Hàn Lập kêu lên một tiếng.
Đám Phệ Kim Trùng trên người hắn liền bay lên, hoá thành một đám mây màu vàng dừng trên đỉnh đầu.
Hàn Lập không để ý gì đến chúng mà vội vàng nhìn lại hai kiện cổ bảo đang nằm trên tay hắn.
Lúc này đây sau nhiều lần kinh biến, hai kiện cổ bảo vẫn còn ở trên tay của hắn. Việc này làm cho lòng hắn nỗi lên một cảm giác vui sướng tột cùng, không thể tả được.
Sau đó hắn dùng mấy ngón tay phân biệt vuốt ve hai kiện Cổ bảo một chút.
Áo choàng hơi nóng lên, còn Ngũ sắc đồng hoàn thì ngược lại lạnh lẽo vô cùng, giống như một tảng băng.
Hàn Lập nhìn ngắm, xem xét một hồi, rồi mới đảo mắt nhìn cái thạch thất này.
Nơi này ngoài cái pháp trận là cổ truyền tống trận ra thì phía trước chỉ có một cái thông đạo hình vuông mà thôi, còn lại chỉ là nơi lạnh lẽo, yên tĩnh lạ thường.
Phàm Nhân Tu Tiên
Cái áo choàng này có kiểu dáng rất kỳ lạ gồm hai lớp tạo thành. Bên trong là lớp sợi ti tuyến dệt thành, còn bên ngoài phủ một lớp lông chim kỳ lạ. Lớp lông chim này toả ra một tầng hào quang màu đỏ sậm, trông cực kỳ quỷ dị.
Cái áo choàng này đích thực là một loại cổ bảo, vì vậy Hàn Lập rất muốn biết được công dụng của nó như thế nào.
Nhưng hắn cũng đoán được năm bảy phần công dụng của cái áo choàng này là ẩn dấu khí tức hoặc là dùng để phòng ngự. Hai loại công dụng này thực sự là hữu dụng cho Hàn Lập khi gặp cường địch ở trong thạch điện này.
Nhìn ba kiện cổ bảo này, Hàn Lập có chút trù trừ, khó mà quyết định chọn ra cái nào, bỏ cái nào.
Do quy định mỗi người chỉ có thể lấy được một loại cổ bảo, sau khi lấy xong sẽ bị truyền tống ra bên ngoài, vì vậy hắn cần phải suy nghĩ cho kỹ mới được.
Theo lý thuyết, lấy cái gương tròn màu vàng là tốt nhất.
Hàn Lập có thể khẳng định uy lực của nó chắc là không nhỏ. Vì vậy nó sẽ làm cho thực lực của hắn tăng lên rất nhiều.
Còn lại là cái ngũ xuyến hoàn đồng trông rất là cổ quái, có thể sẽ đem lại cho hắn nhiều công dụng. Chỉ cần nhìn màn quang hoa ngũ sắc chớp loé liên tục cũng thấy được là nó thực sự là một kiện cổ bảo thần kỳ.
Nếu giờ mà lấy cái áo choàng thì chắc chắn sẽ có cơ hội sử dụng ngay, nói không chừng nếu gặp nguy hiểm nó sẽ cứu mình một mạng.
Hàn Lập đảo mắt, nhìn lại ba kiện cổ bảo chằm chằm, dường như muốn lấy đi tất cả ba cái mà không đành lòng bỏ đi cái nào cả.
Việc này làm cho sắc mặt hắn không ngừng thay đổi, đối với mấy kiện cổ bảo này đã nằm trong tay hắn rồi nhưng lại không thể có được tất cả, thật là quá đau đầu!
Sau một hồi lâu, Hàn Lập hít sâu một hơi, sắc mặt trở lại bình thường.
Trầm ngâm chốc lát, trong mắt hắn chợt loé lên một tia tinh quang, một ý tưởng dị thường xuất hiện trong đầu của hắn.
Ý tưởng này xuất hiện trong đầu của hắn, liền làm cho hắn vui mừng không thôi.
Theo hiểu biết của hắn về trận pháp và cấm chế, trừ khi tìm được mấu chốt của cấm chế hoặc trực tiếp dùng sức mạnh phá hủy không gian bị cấm chế, gần như không còn phương pháp tiểu xảo nào có thể đối phó nổi với cấm chế cao cấp ép người ra khỏi một không gian. Còn nếu không biết mà đụng chạm tới cấm chế thì sẽ bị nó tự động truyền tống ra bên ngoài ngay lập tức.
Cả hai phương pháp này, Hàn Lập đều không có khả năng thực hiện được.
Tìm cách phá đi cái không gian cấm chế này, chỉ có cấp bậc đại tông sư cùng với nhiều năm nghiền ngẫm nghiên cứu mới có khả năng làm nổi.
Còn dùng sức mạnh công phá cấm chế này ra thì đối với hắn mà nói, giống như là hái sao trên trời vậy.
Việc này đến Nguyên kỳ tu sĩ còn không làm được thì một gã Kết đan kỳ như hắn sao có thể chứ.
Chẳng qua hắn cũng đã có một ít hiểu biết về trận pháp học được từ vị thiên tài về trận pháp Tân Như Âm, cũng như đã đọc được một số điều từ những sách cổ xưa nói về không gian cấm chế. Vì vậy, hắn mới có ý tưởng là tạm thời khống chế được cấm chế không gian trong thời gian ngắn.
Tuy nhiên chỉ cần khoảng thời gian ngắn ngủi đó cũng đủ cho hắn lấy được ba kiện cổ bảo này.
Có điều, muốn làm được việc này, phải thực hiện từng bước mới được. Trước tiên hắn cần có biện pháp che dấu toàn bộ linh lực của hắn để không có bất kỳ sự liên hệ nào hết với không gian cấm chế này.
Cách làm này là từ một quyển sách cổ mà hắn biết được, bản thân Tân Như Âm cũng giễu cợt là tả đạo, cho dù là Nguyên anh kỳ tu sĩ đi nữa thì chỉ sợ cũng không có khả năng. Việc này chỉ là do hắn trong lúc nhất thời có những suy nghĩ kỳ lạ mà nghĩ ra, chứ loại tu sĩ thật sự có đại thần thông như vậy, hoàn toàn có thể dùng thực lực bản thân mạnh mẽ phá trừ đi cấm chế, cần gì phải phiền toái như vậy.
Trong tu tiên giới, các tu sĩ nhiều lắm cũng chỉ có khả năng ẩn giấu khí tức, làm cho các cao thủ khác không thể phát hiện, chứ làm sao có thể đoạn tuyệt, cắt đứt không liên hệ với thiên địa linh khí.
Khi còn ở động phủ, Hàn Lập đọc tới đoạn này lập tức liên tưởng tới đã từng chứng kiến năng lực biến thái thôn phệ thiên địa linh khí của Phệ Kim Trùng. Vì vậy, trong lúc hưng phấn hắn liền đem Phệ Kim Trùng ra làm một thí nghiệm nhỏ, quả thực khống chế được cấm chế trong khoảng thời gian rất ngắn. Thấy việc này lạ nhưng Hàn Lập cũng chỉ cười, sau đó không để ý tới nữa.
Hàn Lập ngưng thần suy nghĩ một chút. Nếu việc này thành công thì không cần phải nói nữa, còn nếu không thành công thì hắn cũng có một kiện cổ bảo, tính ra cũng không có tổn thất gì.
Nghĩ như vậy xong, Hàn Lập không hề do dự, liền vung hai tay lên, tế xuất toàn bộ linh thú ra ngoài. Mấy vạn con Phệ Kim Trùng liền kêu lên một tiếng bay, ra tạo thành một lớp mây mù khổng lồ bao phủ toàn bộ thân hình Hàn Lập.
Hàn Lập không để ý gì đến những biến hoá của Phệ Kim Trùng, mà đang tập trung xác định rõ vị trí, phương hướng của ba kiện cổ bảo, cân nhắc một chút liền đi tới chỗ cái áo choàng trước. Lúc này đám mây do Phệ Kim Trùng tạo nên đang theo sát bên hắn.
Khi cách cái áo choàng một khoảng, Hàn Lập liền cảm thấy linh khí xung quanh có chút biến hoá, vội vàng đứng yên, trên mặt có vẻ ngưng trọng.
Bỗng nhiên Hàn Lập đưa hai tay ra bắt quyết, từ trong miệng truyền ra một tràng chú ngữ.
Đám mây Phệ Kim Trùng bao quanh Hàn Lập nhất thời biến động, lập tức hướng tới Hàn Lập, bao lấy và quấn quanh người hắn hết lớp này đến lớp khác, tạo ra nhiều tầng bảo vệ và biến hắn thành một màu vàng có lẫn bạc.
Lúc này Hàn lập đã trở thành một cái cột Phệ Kim Trùng, còn miệng thì không ngừng niệm chú ngữ thậm chí càng ngày càng nhanh hơn.
Không lâu sau đó, Phệ Kim Trùng trên người hắn cũng đập cánh phát ra tiếng kêu, dường như là để hỗ trợ thêm cho Hàn Lập.
Phệ Kim Trùng càng lúc càng kêu to, miệng của chúng đều mở ra, không ngừng mấp máy, trông rất là quy củ nhưng cũng cực kỳ quái dị.
Lúc này, Hàn Lập vẫn không ngừng niệm chú ngữ, mà âm thanh càng lúc càng lúc càng to hơn.
Sau đó, một cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Thân hình Hàn Lập với đầy Phệ Kim Trùng, theo tiếng kêu của nó mà lúc lớn lúc nhỏ, từ từ xuất hiện một đám các điểm màu đen.
Các điểm màu đen này lập loè loé lên, lúc lớn, lúc nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn lên.
Sau đó những điểm đen này kết hợp lại thành những điểm đen to hơn, còn những điểm đen khác cũng liên kết lại với nhau tập hợp lại tạo thành một đám lớn màu đen.
Các điểm đen bao phủ kết hợp lại với nhau giống như một đoá hoa cúc đang nở ra bao phủ toàn bộ thân thể của Hàn Lập không chừa chỗ nào trống cả.
Cuối cùng mấy điểm đen do Phệ Kim Trùng làm ra này không ngừng dung hợp, mở rộng ra, phủ toàn bộ thân thể Hàn Lập, bao bọc hắn vào bên trong, tạo thành một cái khôi giáp màu đen lấp loé quang mang, mưa gió cũng không thể xâm nhập nổi.
Tiếng Phệ Kim Trùng kêu vang cũng biến mất không còn tung tích trong khoảng khắc cái khôi giáp kỳ lạ này hiện ra.
Khôi giáp này đen nhánh, không lẫn bất kỳ màu sắc nào khác, nhìn bề ngoài căn bản là không thể nào biết được tình hình bên trong nó là cái gì.
Đúng lúc này Hàn Lập liền hành động.
Một bàn tay quỷ dị màu đen vươn ra, giống như một tia chớp bắt lấy cái áo choàng từ phía xa, bản thân chuyển động hướng tới cái ngũ sắc đồng hoàn đi tới.
Ngay khi Hàn Lập nắm lấy cái áo choàng thì lam quang ở quanh thân đại thịnh, vô số quang mang này hướng Hàn Lập mà đánh tới. Ngay khi tiếp xúc với khôi giáp màu đen liền bị nó hấp thu không còn chút gì nữa.
Nhưng lam quang không thấy vậy mà lùi bước, ngược lại càng hung hăng tụ tập càng nhiều hơn nữa tấn công tới hướng khôi giáp màu đen.
Lúc này khôi giáp màu đen quỷ dị nhất thời run rẩy, lung lay không ngừng.
Hàn Lập có phần nôn nóng nhưng hành động vô cùng cẩn thận dường như sợ làm kinh động đến cái gì đó.
Khoảng cách rất ngắn chỉ khoảng năm sáu trượng nhưng Hàn Lập di chuyển vô cùng gian nan và khó khăn, một hồi lâu mới tới bên cạnh cái cổ bảo Ngũ sắc đồng hoàn. Nỗi vui mừng liền dâng lên trong lòng Hàn Lập nhưng hắn vẫn cố đè nén lại, đồng thời một bàn tay màu đen quỷ dị đưa ra chậm rãi nắm chặt cái Ngũ sắc đồng hoàn.
Lúc này dường như khôi giáp màu đen không chịu nổi sự tấn công dữ dội của lam quang. Một tiếng va chạm vang lên thật là lớn và chói tai, cái khôi giáp màu đen liền bị phá tan, biến thành nhiều điểm đen bay tứ tán xung quanh.
Hàn Lập cũng không có phản ứng gì, mặc cho lam quang không ngừng chuyển nhập vào thân thể hắn.
Một trận chấn động làm xoay chuyển cả trời đất, mang thân thể Hàn lập cùng quả cầu lam quang biến mất.
Một trận quang mang màu lam làm chói mắt mọi người, Hàn Lập liền xuất hiện trong một thạch thất rộng lớn.
Vặn mình vài cái, Hàn Lập miễn cưỡng ổn định thân hình, đứng thẳng kinh hãi nhìn ra bốn phía.
Lập tức trong lòng buông lỏng!
May là bốn phía không thấy ai cả. Nếu không với hình dạng bây giờ của hắn sẽ làm cho người kinh ngạc, thật sự là rât quỷ dị!
Nghĩ như vậy xong, Hàn Lập kêu lên một tiếng.
Đám Phệ Kim Trùng trên người hắn liền bay lên, hoá thành một đám mây màu vàng dừng trên đỉnh đầu.
Hàn Lập không để ý gì đến chúng mà vội vàng nhìn lại hai kiện cổ bảo đang nằm trên tay hắn.
Lúc này đây sau nhiều lần kinh biến, hai kiện cổ bảo vẫn còn ở trên tay của hắn. Việc này làm cho lòng hắn nỗi lên một cảm giác vui sướng tột cùng, không thể tả được.
Sau đó hắn dùng mấy ngón tay phân biệt vuốt ve hai kiện Cổ bảo một chút.
Áo choàng hơi nóng lên, còn Ngũ sắc đồng hoàn thì ngược lại lạnh lẽo vô cùng, giống như một tảng băng.
Hàn Lập nhìn ngắm, xem xét một hồi, rồi mới đảo mắt nhìn cái thạch thất này.
Nơi này ngoài cái pháp trận là cổ truyền tống trận ra thì phía trước chỉ có một cái thông đạo hình vuông mà thôi, còn lại chỉ là nơi lạnh lẽo, yên tĩnh lạ thường.
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 468: Hắc giáp quỷ dị
10.0/10 từ 41 lượt.