Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 279: Đại phú Tần trạch
Trong kinh thành, hình thành sự đối lập rõ nét so với khu phía Nam chính là khu phía Tây.
Cảnh tượng tương phản với hào sâu tường cao, tất cả phòng ốc của khu phía Tây đều loàng xoàng, bên trong là những người làm công việc tạp dịch thấp kém nhất, tiểu thương, người bán rong và người cùng khổ. Đương nhiên cũng có một bộ phận vô lại nhàn rỗi, chuyện gì cũng không làm, thêm người từ khu khác lạc đến cũng ở tại nơi này.
Mà cách tương đối xa khu phía Tây là khu phía Đông, ở đó có một ít phú thương đại hộ sống.
Mặc dù nhà những người này không có người làm quan nên không thể tiến vào khu phía Nam, nhưng nhà cửa to lớn được xây dựng nguy nga lộng lẫy. Tất cả đều không tiếc tiền để cho trạch viện của mình có thể ở phụ cận đứng đầu, chèn ép, ở trên những gia đình đại hộ khác.
Đương nhiên cũng có những trạch viện của những nhà có danh tiếng, người ở gần đó căn bản không thể nổi bật hơn được. Mấy cái đó chẳng những hơi thở phú quý và chiếm diện tích hơn xa kẻ khác, mà người ở trong đó còn là đại thương cự phú, gia tài vạn quan.
Ở một góc của khu phía Đông có một siêu cấp trạch viện, đó chính là Tần trạch, một nhà giàu có.
Diện tích chiếm hơn mười mẫu, làm cho người biết giá cả đất đai ở kinh thành không ai không há mồm cứng lưỡi cả nửa ngày.
Tần gia chẳng những phú khả địch quốc, lũng đoạn một phần tư sinh ý quặng đồng của Việt quốc, hơn nữa nghe nói gia chủ thần thông quảng đại, trong triều đều có quan to chuyên môn đứng ra nói chuyện cho bọn họ.
Hạ nhân của một nhà đại quý như thế, tự nhiên khí lực đầy mình, lời nói ra so với hạ nhân các trạch viện khác cũng lớn hơn rất nhiều.
Tên giữ cửa Tần Quý của Tần trạch chính là nghĩ như vậy.
Mỗi lần có người muốn đi vào Tần trạch cầu kiến gia chủ, vô luận thân phận là gì, có hay không có chức tước, tất cả đều đối với hắn – một tên hạ nhân nhỏ nhoi – khách khí vạn phần, không dám đắc tội với hắn tí nào.
Dần dần điều này làm cho hắn cơ hồ có cảm giác chính mình là đại nhân vật.
Bởi vậy, về sau mỗi khi có người nào đó đưa thiếp cầu kiến Tần gia, tự nhiên phải hiếu kính một chút. Nếu không hắn sẽ có sắc mặt khó coi, nói không chừng sẽ đặt qua một bên ba, bốn ngày mới thông báo.
Đương nhiên, nếu một ít nhân vật có thân phận cao quý đến cửa, hắn vẫn rất quy củ, hoàn toàn thể hiện bộ dáng có trách nhiệm mặc dù cực khổ, oán giận.
Đối với nhóm thiếu gia, tiểu thư hay ra vào, lại cực kỳ ân cần, chu đáo.
Cứ như vậy hắn thật đúng là làm cho nhiều chủ tử rất là vừa lòng, thậm chí có tin tức ngoài lề nói rằng tới đây còn muốn tăng cấp hắn lên làm quản sự những việc bên ngoài, có thể đi ra ngoài chưởng quản sinh ý nào đó. Tần Quý sau khi biết được, trong lòng lại càng cảm thấy ngọt ngào. Cảm giác đi đường nhẹ nhàng phiêu phiêu trong nhiều ngày.
Hôm nay hắn – Tần Quý đại gia – di chuyển ghế dài, nằm ở chỗ râm mát trước cửa lớn để tránh nóng. Sớm hôm nay gia chủ đã ra ngoài đi bàn việc kinh doanh, vài vị thiếu gia, tiểu thư cũng đã cùng với công tử bạn thân đến núi non phụ cận để du ngoạn, trong trạch viện hôm nay ngoại trừ vài vị phu nhân, chỉ có vị tiểu thư góa phụ đang sống.
Điều này có thể làm hắn thở ra một hơi, yên tâm nhàn nhã một chút.
Thời điểm khi Tần Quý đang được gió nhẹ man mát thổi qua, có chút mơ màng, bỗng nhiên truyền đến thanh âm rụt rè của một nam tử tuổi trẻ.
"Xin hỏi đây có phải là Tần trạch không?"
Tần Quý đang có ý ngái ngủ, bị âm thanh này làm cho không cánh mà bay, cảm giác cực kỳ khó chịu, không mở mắt liền mắng to vì tức giận:
"Kêu cái gì mà kêu! Khóc tang hả! Không nhìn thấy Quý gia nhà ngươi đang nằm sao chứ!"
Nói xong, Tần Quý mới mười hai phần không tình nguyện mở mắt nhìn lại, thần tình rất là tức giận.
Điều này cũng là do hắn từ âm thanh sợ hãi của đối phương, cho rằng đó chỉ là một tên tiểu tốt nên mới dám đối đãi phóng túng như thế.
Tần Quý rút cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng người nói chuyện, đó là một vị nam tử mặc áo vải thô khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, tướng mạo bình thường, không bắt mắt. Hơi thở còn để lộ ra ngoài sự quê mùa, cục mịch, rõ ràng là mới từ nông thôn lên thành thị.
Thấy vậy, khí lực trong lòng của hắn lại càng phát ra.
Hắn ngồi dậy, không nói hai lời, ngẩng cao đầu như được huấn luyện thành thục, dường như việc quấy rầy Tần Quý đại gia như hắn nghỉ ngơi chính là phạm phải tội lớn tày trời, khó có thể tha thứ.
Hắn mắng mỏ, nước miếng bay tứ tung, ước chừng sau khi thời gian kéo dài khoảng một chén trà nhỏ vẫn chưa bỏ qua, mà thanh niên quê mùa cục mịch này phảng phất cũng bị Tần đại gia như hắn làm cho bối rối, biểu tình tay chân luống cuống, chỉ biết ngây ngốc đứng nghe Tần Quý rầy la.
Sau nửa ngày tà hỏa của Tần Quý mới hoàn toàn phát tiết sạch sẽ, mới dừng quở mắng gay gắt.
Sau đó hắn liếc xéo thanh niên, tựa hồ nhớ tới câu hỏi lúc đầu của đối phương, liền tùy ý hỏi lại một câu:
"Ngươi đến Tần trạch làm gì? Chúng ta trong này không thiếu tạp dịch cùng hạ nhân, nên nhanh chóng rời đi. Hạ nhân bổn trạch cũng không phải dễ làm đâu. Không thu người có lai lịch không rõ ràng, trước tiên đi tìm người bảo lãnh đến rồi nói đi."
"Ta không phải tìm việc…Tần Ngôn là thúc thúc của ta, đây là một phong thư người trong nhà bảo ta đưa cho Tần thúc." Thanh niên tựa hồ mới vừa tỉnh táo lại từ trong sự quở trách nặng nề, sau khi nghe xong lời Tần Quý, vội vàng từ trong áo lấy ra một phong thư nhăn nhúm, lắp bắp hướng Tần Quý giải thích.
"Cái gì? Lão gia là thúc thúc của ngươi?"
Tần Quý đang muốn cầm lấy ấm trà ở gần đó uống vài ngụm, thì nhất thời bị lời nói của thanh niên này làm cho sợ hãi tới mức trực tiếp đem nước trà phun ra, kinh hãi thất sắc hỏi.
"Cái này…, ta cũng không biết nhưng người nhà bảo ta xưng hô là Tần thúc." Thanh niên gãi gãi đầu, trên mặt có chút bộ dáng xấu hổ.
Nhưng lần này Tần Quý rút cuộc không dám dễ dàng cười nhạo đối phương, vạn nhất vị này thực sự có quan hệ gì đó với lão gia, hắn sẽ ăn quả đắng.
Vì thế sau khi hắn do dự, cẩn thận hỏi:
"Phong thư này ta có thể liếc mắt xem một chút được không? Xin các hạ yên tâm, tại hạ chính là xem bì thư, tuyệt không dám mở ra."
Thanh niên nghe Tần Quý nói xong, gật gật đầu đồng ý ngoài dự kiến, hơn nữa một mặt đưa thư tín này cho hắn, một mặt nói.
"Vốn là muốn đem thư này đưa cho ngươi để ngươi giúp chuyển giao cho Tần thúc."
Tần Quý tiếp nhận phong thư mà có thể chính xác là một tín kiện, vội vàng lướt qua vài lần.
Tuy nói hạ nhân bình thường, căn bản sẽ không có khả năng nhận biết chữ, nhưng là Tần Quý hồi còn nhỏ cũng đã qua nửa năm ở trường tư, nên cũng có thể nhận biết câu chữ. Bởi vậy công việc giữ cửa mà vô số hạ nhân hâm mộ mới có thể rơi xuống đầu hắn.
"Tần ngôn hiền chất tự thân mở."
Mấy chữ to, đen trên phong thư làm Tần Quý trong lòng nhảy loạn một trận. Xem khẩu khí tựa hồ là trưởng bối của lão gia nhà mình.
Nghĩ đến đây sắc mặt Tần Quý lập tức biến đổi, cố gắng rặn ra vài nụ cười, hướng thanh niên nói:
"Vị công tử này, lão gia của ta không có nhà, nhưng có vài vị phu nhân ở trong phòng, ngươi có muốn đem tín thư này chuyển cho phu nhân hay không?" Thái độ Tần Quý không khỏi đại biến, ngay cả xưng hô cũng lập tức đề thăng.
"Như vậy đi, nếu không ta vào trước bẩm báo một chút với phu nhân, nhìn xem phu nhân rút cuộc trả lời các hạ như thế nào cho thuyết phục?"
Tần Quý cũng không dám để thanh niên này rời đi, vạn nhất thực sự có việc gì quan trọng sợ mình làm chậm trễ, sau đó liền quay đầu muốn vào giao cho phu nhân xử lý, sự tình gì hắn cũng mặc kệ, Tần Quý làm hạ nhân đã lâu như vậy nên cũng có chút tâm kế.
Lần này thanh niên lại đồng ý.
Tần Quý sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng tiếp đón vị người nhà vừa mới lên này, để hắn tạm thời giúp quan sát. Chính mình liền chạy vào trong nhà.
Hạ nhân khác thấy hắn có bộ dáng như lửa cháy đến mông, đều có chút kinh ngạc.
Tần Quý trực tiếp chạy đến hậu viện, hướng một vị nha hoàn chân to đang giữ sân nói mấy câu, liền an tâm trở lại đại môn đợi trả lời.
Hắn trở lại trước cửa, cùng thanh niên này cười nói mấy câu, một vị tiểu nha hoàn nhất lưu tướng mạo cũng được chạy đến.
Đi đến gần hai người, nàng cảm thấy hứng thú nhìn thanh niên quê mùa vài lần, sau đó liền truyền miệng lời của vị phu nhân nào đó. Trước tiên để vị thanh niên này đến một gian sương phòng nghỉ ngơi, đợi khi lão gia trở về mới định đoạt thân phận thật giả, dù sao người của tộc Tần gia rất nhiều. Nói không chừng thật sự là trưởng bối của một chi phụ nào đó có việc tìm tới tận cửa.
Một khi ở trên đã có lời xử lý chuyện này, Tần Quý cũng liền an tâm, tiếp tục làm tốt việc giữ cửa của hắn.
Mà tiểu nha hoàn kia mang theo thanh niên hướng sương phòng đãi khách tạm thời đi đến.
Trên đường rất nhiều người nhìn thấy hình dáng thanh niên này quê mùa cục mịch đều cảm thấy kinh ngạc liếc nhìn hắn vài lần, mà thanh niên này tựa hồ cảm thấy bất an. Hắn rõ ràng đem đầu hạ thấp, chỉ nhìn mặt đất, im lặng đi theo phía sau tiểu nha hoàn.
Điều này làm cho tiểu nha hoàn khi quay đầu liếc mắt nhìn thấy bộ dáng của thanh niên lạ lùng như vậy, không khỏi thất thanh cười. Rồi sau đó còn nhìn lại nam tử này vài lần cười hì hì, nghĩ rằng người này rất thú vị.
Sau khi đem thanh niên an trí trong một chỗ của sương phòng, tiểu nha hoàn dặn dò hắn không được chạy loạn, liền cười hì hì trở về phục mệnh.
Đợi khi nàng vừa rời khỏi phòng ở, bộ dáng thanh niên nam tử vốn vụng về, lúng túng đột nhiên động thân, ngốc tính trong mắt lập tức biến mất, cả người nhàn nhạt phát ra một loại hơi thở tiêu sái, còn đâu quê mùa.
"Thực không thể tưởng tượng được Tần gia nổi danh như vậy. Xem ra người ma đạo không có khả năng buông tha mục tiêu rõ ràng như thế." Thanh niên nhìn ra ngoài phòng, nhăn mặt nhíu mày, miệng thì thào lẩm bẩm.
Tuy nhiên Hàn Lập nghĩ đến việc Lý Hóa Nguyên an bài thân phận cho hắn, không khỏi rất bực mình.
Lão ở trong thư, bảo người đứng đầu Tần gia an bài thân phận hắn là hậu nhân của một chi phụ, để Hàn Lập giả dạng làm người thân thích từ dưới quê lên, điều này mới có thể giấu diếm tai mắt những người ở lâu trong Tần trạch.
Thân phận tiểu tử thôn quê tuy làm Hàn Lập có chút không thích nhưng hắn giả dạng lại không tốn sức. Dù sao trước đây Hàn Lập là một tiểu hài tử nhà nông chính hiệu ở thôn Thiên Tích, ngữ khí xử sự với người ngoài thế nào cho giống thì hắn không cần phải phí tâm suy nghĩ.
Sau khi Hàn Lập đóng cửa, liền ngồi xuống giường luyện khí, hi vọng có thể làm cho tu vi của mình trong lúc hộ vệ Tần trạch tăng tiến một chút.
Hàn Lập bất tri bất giác thực hiện một vòng tuần hoàn lớn thì đã đến đêm, lúc này rút cuộc có âm thanh lạo xạo của người trước cửa.
Tinh thần Hàn Lập rung lên, thần thái trên mặt lập tức biến mất không còn một mảnh, khôi phục hình tượng ngốc tiểu tử quê mùa, cục mịch.
Sau khi cánh cửa mở ra, bên ngoài có một vị phó dịch ăn mặc kiểu hạ nhân.
"Lão gia nhà ta đã hồi phủ, hiện tại phu nhân kêu ngươi qua, nay theo ta đi đi." Hạ nhân này không khách khí nói với Hàn Lập, sau đó xoay người bước đi, xem ra vẫn chưa để Hàn Lập vào trong mắt.
Điều này cũng khó trách, vị này cùng tên Tần Quý canh cửa kia bất đồng.
Thân là tâm phúc bên người của một phu nhân nào đó, hắn hằng năm nhìn thấy không ít người thân thích nghèo khổ đến Tần phủ xin tiền, tự nhiên cũng sẽ không quan tâm.
Dựa theo suy nghĩ của hắn, hơn phân nữa lão gia sẽ tiếp đãi một chút tên dân quê này, rồi sẽ cho ít ngân lượng để hắn trở về, căn bản sẽ không cho ở lâu trong phủ.
Mà Hàn Lập thành thật vâng lời, đi theo người này rời sương phòng, thẳng đến phòng khách của Tần trạch.
Lúc này trong phòng khách có một vị phụ nhân ung dung tao nhã hơn bốn mươi tuổi, đang hướng tới vị đứng đầu Tần gia – Tần Ngôn nhắc tới việc của Hàn Lập.
"Một khi đã dám cầm tín thư tới thăm, hơn phân nửa sẽ không giả. Xem ra thực là trưởng bối gia tộc kêu người tìm tới cửa."
"Nhìn xem rút cuộc có yêu cầu gì? Nếu không quá đáng thì tận lực thỏa mãn một chút đi! Đừng để cho người của chi chúng ta ở trong tộc mang tiếng xấu đối với thân thích nghèo khổ."
Tuổi Tần Ngôn ước chừng hơn năm mươi, nhưng bởi vì chăm sóc tốt nên xem ra giống như hơn bốn mươi, không có chút già cả. Hôm nay hắn đang uống trà tổ yến, sau khi cổ họng thanh mát mới chậm rãi nói.
Phàm Nhân Tu Tiên
Cảnh tượng tương phản với hào sâu tường cao, tất cả phòng ốc của khu phía Tây đều loàng xoàng, bên trong là những người làm công việc tạp dịch thấp kém nhất, tiểu thương, người bán rong và người cùng khổ. Đương nhiên cũng có một bộ phận vô lại nhàn rỗi, chuyện gì cũng không làm, thêm người từ khu khác lạc đến cũng ở tại nơi này.
Mà cách tương đối xa khu phía Tây là khu phía Đông, ở đó có một ít phú thương đại hộ sống.
Mặc dù nhà những người này không có người làm quan nên không thể tiến vào khu phía Nam, nhưng nhà cửa to lớn được xây dựng nguy nga lộng lẫy. Tất cả đều không tiếc tiền để cho trạch viện của mình có thể ở phụ cận đứng đầu, chèn ép, ở trên những gia đình đại hộ khác.
Đương nhiên cũng có những trạch viện của những nhà có danh tiếng, người ở gần đó căn bản không thể nổi bật hơn được. Mấy cái đó chẳng những hơi thở phú quý và chiếm diện tích hơn xa kẻ khác, mà người ở trong đó còn là đại thương cự phú, gia tài vạn quan.
Ở một góc của khu phía Đông có một siêu cấp trạch viện, đó chính là Tần trạch, một nhà giàu có.
Diện tích chiếm hơn mười mẫu, làm cho người biết giá cả đất đai ở kinh thành không ai không há mồm cứng lưỡi cả nửa ngày.
Tần gia chẳng những phú khả địch quốc, lũng đoạn một phần tư sinh ý quặng đồng của Việt quốc, hơn nữa nghe nói gia chủ thần thông quảng đại, trong triều đều có quan to chuyên môn đứng ra nói chuyện cho bọn họ.
Hạ nhân của một nhà đại quý như thế, tự nhiên khí lực đầy mình, lời nói ra so với hạ nhân các trạch viện khác cũng lớn hơn rất nhiều.
Tên giữ cửa Tần Quý của Tần trạch chính là nghĩ như vậy.
Mỗi lần có người muốn đi vào Tần trạch cầu kiến gia chủ, vô luận thân phận là gì, có hay không có chức tước, tất cả đều đối với hắn – một tên hạ nhân nhỏ nhoi – khách khí vạn phần, không dám đắc tội với hắn tí nào.
Dần dần điều này làm cho hắn cơ hồ có cảm giác chính mình là đại nhân vật.
Bởi vậy, về sau mỗi khi có người nào đó đưa thiếp cầu kiến Tần gia, tự nhiên phải hiếu kính một chút. Nếu không hắn sẽ có sắc mặt khó coi, nói không chừng sẽ đặt qua một bên ba, bốn ngày mới thông báo.
Đương nhiên, nếu một ít nhân vật có thân phận cao quý đến cửa, hắn vẫn rất quy củ, hoàn toàn thể hiện bộ dáng có trách nhiệm mặc dù cực khổ, oán giận.
Đối với nhóm thiếu gia, tiểu thư hay ra vào, lại cực kỳ ân cần, chu đáo.
Cứ như vậy hắn thật đúng là làm cho nhiều chủ tử rất là vừa lòng, thậm chí có tin tức ngoài lề nói rằng tới đây còn muốn tăng cấp hắn lên làm quản sự những việc bên ngoài, có thể đi ra ngoài chưởng quản sinh ý nào đó. Tần Quý sau khi biết được, trong lòng lại càng cảm thấy ngọt ngào. Cảm giác đi đường nhẹ nhàng phiêu phiêu trong nhiều ngày.
Hôm nay hắn – Tần Quý đại gia – di chuyển ghế dài, nằm ở chỗ râm mát trước cửa lớn để tránh nóng. Sớm hôm nay gia chủ đã ra ngoài đi bàn việc kinh doanh, vài vị thiếu gia, tiểu thư cũng đã cùng với công tử bạn thân đến núi non phụ cận để du ngoạn, trong trạch viện hôm nay ngoại trừ vài vị phu nhân, chỉ có vị tiểu thư góa phụ đang sống.
Điều này có thể làm hắn thở ra một hơi, yên tâm nhàn nhã một chút.
Thời điểm khi Tần Quý đang được gió nhẹ man mát thổi qua, có chút mơ màng, bỗng nhiên truyền đến thanh âm rụt rè của một nam tử tuổi trẻ.
"Xin hỏi đây có phải là Tần trạch không?"
Tần Quý đang có ý ngái ngủ, bị âm thanh này làm cho không cánh mà bay, cảm giác cực kỳ khó chịu, không mở mắt liền mắng to vì tức giận:
"Kêu cái gì mà kêu! Khóc tang hả! Không nhìn thấy Quý gia nhà ngươi đang nằm sao chứ!"
Nói xong, Tần Quý mới mười hai phần không tình nguyện mở mắt nhìn lại, thần tình rất là tức giận.
Điều này cũng là do hắn từ âm thanh sợ hãi của đối phương, cho rằng đó chỉ là một tên tiểu tốt nên mới dám đối đãi phóng túng như thế.
Tần Quý rút cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng người nói chuyện, đó là một vị nam tử mặc áo vải thô khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, tướng mạo bình thường, không bắt mắt. Hơi thở còn để lộ ra ngoài sự quê mùa, cục mịch, rõ ràng là mới từ nông thôn lên thành thị.
Thấy vậy, khí lực trong lòng của hắn lại càng phát ra.
Hắn ngồi dậy, không nói hai lời, ngẩng cao đầu như được huấn luyện thành thục, dường như việc quấy rầy Tần Quý đại gia như hắn nghỉ ngơi chính là phạm phải tội lớn tày trời, khó có thể tha thứ.
Hắn mắng mỏ, nước miếng bay tứ tung, ước chừng sau khi thời gian kéo dài khoảng một chén trà nhỏ vẫn chưa bỏ qua, mà thanh niên quê mùa cục mịch này phảng phất cũng bị Tần đại gia như hắn làm cho bối rối, biểu tình tay chân luống cuống, chỉ biết ngây ngốc đứng nghe Tần Quý rầy la.
Sau nửa ngày tà hỏa của Tần Quý mới hoàn toàn phát tiết sạch sẽ, mới dừng quở mắng gay gắt.
Sau đó hắn liếc xéo thanh niên, tựa hồ nhớ tới câu hỏi lúc đầu của đối phương, liền tùy ý hỏi lại một câu:
"Ngươi đến Tần trạch làm gì? Chúng ta trong này không thiếu tạp dịch cùng hạ nhân, nên nhanh chóng rời đi. Hạ nhân bổn trạch cũng không phải dễ làm đâu. Không thu người có lai lịch không rõ ràng, trước tiên đi tìm người bảo lãnh đến rồi nói đi."
"Ta không phải tìm việc…Tần Ngôn là thúc thúc của ta, đây là một phong thư người trong nhà bảo ta đưa cho Tần thúc." Thanh niên tựa hồ mới vừa tỉnh táo lại từ trong sự quở trách nặng nề, sau khi nghe xong lời Tần Quý, vội vàng từ trong áo lấy ra một phong thư nhăn nhúm, lắp bắp hướng Tần Quý giải thích.
"Cái gì? Lão gia là thúc thúc của ngươi?"
Tần Quý đang muốn cầm lấy ấm trà ở gần đó uống vài ngụm, thì nhất thời bị lời nói của thanh niên này làm cho sợ hãi tới mức trực tiếp đem nước trà phun ra, kinh hãi thất sắc hỏi.
"Cái này…, ta cũng không biết nhưng người nhà bảo ta xưng hô là Tần thúc." Thanh niên gãi gãi đầu, trên mặt có chút bộ dáng xấu hổ.
Nhưng lần này Tần Quý rút cuộc không dám dễ dàng cười nhạo đối phương, vạn nhất vị này thực sự có quan hệ gì đó với lão gia, hắn sẽ ăn quả đắng.
Vì thế sau khi hắn do dự, cẩn thận hỏi:
"Phong thư này ta có thể liếc mắt xem một chút được không? Xin các hạ yên tâm, tại hạ chính là xem bì thư, tuyệt không dám mở ra."
Thanh niên nghe Tần Quý nói xong, gật gật đầu đồng ý ngoài dự kiến, hơn nữa một mặt đưa thư tín này cho hắn, một mặt nói.
"Vốn là muốn đem thư này đưa cho ngươi để ngươi giúp chuyển giao cho Tần thúc."
Tần Quý tiếp nhận phong thư mà có thể chính xác là một tín kiện, vội vàng lướt qua vài lần.
Tuy nói hạ nhân bình thường, căn bản sẽ không có khả năng nhận biết chữ, nhưng là Tần Quý hồi còn nhỏ cũng đã qua nửa năm ở trường tư, nên cũng có thể nhận biết câu chữ. Bởi vậy công việc giữ cửa mà vô số hạ nhân hâm mộ mới có thể rơi xuống đầu hắn.
"Tần ngôn hiền chất tự thân mở."
Mấy chữ to, đen trên phong thư làm Tần Quý trong lòng nhảy loạn một trận. Xem khẩu khí tựa hồ là trưởng bối của lão gia nhà mình.
Nghĩ đến đây sắc mặt Tần Quý lập tức biến đổi, cố gắng rặn ra vài nụ cười, hướng thanh niên nói:
"Vị công tử này, lão gia của ta không có nhà, nhưng có vài vị phu nhân ở trong phòng, ngươi có muốn đem tín thư này chuyển cho phu nhân hay không?" Thái độ Tần Quý không khỏi đại biến, ngay cả xưng hô cũng lập tức đề thăng.
"Như vậy đi, nếu không ta vào trước bẩm báo một chút với phu nhân, nhìn xem phu nhân rút cuộc trả lời các hạ như thế nào cho thuyết phục?"
Tần Quý cũng không dám để thanh niên này rời đi, vạn nhất thực sự có việc gì quan trọng sợ mình làm chậm trễ, sau đó liền quay đầu muốn vào giao cho phu nhân xử lý, sự tình gì hắn cũng mặc kệ, Tần Quý làm hạ nhân đã lâu như vậy nên cũng có chút tâm kế.
Lần này thanh niên lại đồng ý.
Tần Quý sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng tiếp đón vị người nhà vừa mới lên này, để hắn tạm thời giúp quan sát. Chính mình liền chạy vào trong nhà.
Hạ nhân khác thấy hắn có bộ dáng như lửa cháy đến mông, đều có chút kinh ngạc.
Tần Quý trực tiếp chạy đến hậu viện, hướng một vị nha hoàn chân to đang giữ sân nói mấy câu, liền an tâm trở lại đại môn đợi trả lời.
Hắn trở lại trước cửa, cùng thanh niên này cười nói mấy câu, một vị tiểu nha hoàn nhất lưu tướng mạo cũng được chạy đến.
Đi đến gần hai người, nàng cảm thấy hứng thú nhìn thanh niên quê mùa vài lần, sau đó liền truyền miệng lời của vị phu nhân nào đó. Trước tiên để vị thanh niên này đến một gian sương phòng nghỉ ngơi, đợi khi lão gia trở về mới định đoạt thân phận thật giả, dù sao người của tộc Tần gia rất nhiều. Nói không chừng thật sự là trưởng bối của một chi phụ nào đó có việc tìm tới tận cửa.
Một khi ở trên đã có lời xử lý chuyện này, Tần Quý cũng liền an tâm, tiếp tục làm tốt việc giữ cửa của hắn.
Mà tiểu nha hoàn kia mang theo thanh niên hướng sương phòng đãi khách tạm thời đi đến.
Trên đường rất nhiều người nhìn thấy hình dáng thanh niên này quê mùa cục mịch đều cảm thấy kinh ngạc liếc nhìn hắn vài lần, mà thanh niên này tựa hồ cảm thấy bất an. Hắn rõ ràng đem đầu hạ thấp, chỉ nhìn mặt đất, im lặng đi theo phía sau tiểu nha hoàn.
Điều này làm cho tiểu nha hoàn khi quay đầu liếc mắt nhìn thấy bộ dáng của thanh niên lạ lùng như vậy, không khỏi thất thanh cười. Rồi sau đó còn nhìn lại nam tử này vài lần cười hì hì, nghĩ rằng người này rất thú vị.
Sau khi đem thanh niên an trí trong một chỗ của sương phòng, tiểu nha hoàn dặn dò hắn không được chạy loạn, liền cười hì hì trở về phục mệnh.
Đợi khi nàng vừa rời khỏi phòng ở, bộ dáng thanh niên nam tử vốn vụng về, lúng túng đột nhiên động thân, ngốc tính trong mắt lập tức biến mất, cả người nhàn nhạt phát ra một loại hơi thở tiêu sái, còn đâu quê mùa.
"Thực không thể tưởng tượng được Tần gia nổi danh như vậy. Xem ra người ma đạo không có khả năng buông tha mục tiêu rõ ràng như thế." Thanh niên nhìn ra ngoài phòng, nhăn mặt nhíu mày, miệng thì thào lẩm bẩm.
Tuy nhiên Hàn Lập nghĩ đến việc Lý Hóa Nguyên an bài thân phận cho hắn, không khỏi rất bực mình.
Lão ở trong thư, bảo người đứng đầu Tần gia an bài thân phận hắn là hậu nhân của một chi phụ, để Hàn Lập giả dạng làm người thân thích từ dưới quê lên, điều này mới có thể giấu diếm tai mắt những người ở lâu trong Tần trạch.
Thân phận tiểu tử thôn quê tuy làm Hàn Lập có chút không thích nhưng hắn giả dạng lại không tốn sức. Dù sao trước đây Hàn Lập là một tiểu hài tử nhà nông chính hiệu ở thôn Thiên Tích, ngữ khí xử sự với người ngoài thế nào cho giống thì hắn không cần phải phí tâm suy nghĩ.
Sau khi Hàn Lập đóng cửa, liền ngồi xuống giường luyện khí, hi vọng có thể làm cho tu vi của mình trong lúc hộ vệ Tần trạch tăng tiến một chút.
Hàn Lập bất tri bất giác thực hiện một vòng tuần hoàn lớn thì đã đến đêm, lúc này rút cuộc có âm thanh lạo xạo của người trước cửa.
Tinh thần Hàn Lập rung lên, thần thái trên mặt lập tức biến mất không còn một mảnh, khôi phục hình tượng ngốc tiểu tử quê mùa, cục mịch.
Sau khi cánh cửa mở ra, bên ngoài có một vị phó dịch ăn mặc kiểu hạ nhân.
"Lão gia nhà ta đã hồi phủ, hiện tại phu nhân kêu ngươi qua, nay theo ta đi đi." Hạ nhân này không khách khí nói với Hàn Lập, sau đó xoay người bước đi, xem ra vẫn chưa để Hàn Lập vào trong mắt.
Điều này cũng khó trách, vị này cùng tên Tần Quý canh cửa kia bất đồng.
Thân là tâm phúc bên người của một phu nhân nào đó, hắn hằng năm nhìn thấy không ít người thân thích nghèo khổ đến Tần phủ xin tiền, tự nhiên cũng sẽ không quan tâm.
Dựa theo suy nghĩ của hắn, hơn phân nữa lão gia sẽ tiếp đãi một chút tên dân quê này, rồi sẽ cho ít ngân lượng để hắn trở về, căn bản sẽ không cho ở lâu trong phủ.
Mà Hàn Lập thành thật vâng lời, đi theo người này rời sương phòng, thẳng đến phòng khách của Tần trạch.
Lúc này trong phòng khách có một vị phụ nhân ung dung tao nhã hơn bốn mươi tuổi, đang hướng tới vị đứng đầu Tần gia – Tần Ngôn nhắc tới việc của Hàn Lập.
"Một khi đã dám cầm tín thư tới thăm, hơn phân nửa sẽ không giả. Xem ra thực là trưởng bối gia tộc kêu người tìm tới cửa."
"Nhìn xem rút cuộc có yêu cầu gì? Nếu không quá đáng thì tận lực thỏa mãn một chút đi! Đừng để cho người của chi chúng ta ở trong tộc mang tiếng xấu đối với thân thích nghèo khổ."
Tuổi Tần Ngôn ước chừng hơn năm mươi, nhưng bởi vì chăm sóc tốt nên xem ra giống như hơn bốn mươi, không có chút già cả. Hôm nay hắn đang uống trà tổ yến, sau khi cổ họng thanh mát mới chậm rãi nói.
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 279: Đại phú Tần trạch
10.0/10 từ 41 lượt.