Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2372: Lục Dực lại xuất hiện
Một hồi âm thanh nổ mạnh ầm ầm vang lên.
Cách người thanh niên chừng mười trượng về phía trước, một tầng hào quang bảy màu chớp động, sau đó một vách tường tinh thể cực lớn hiện ra giữa không trung.
Lôi cầu và vầng sáng đập lên đó, lập tức bắn ra vô số ánh sáng, hơn mười vầng sáng bùng nổ, hóa thành một lực lượng khổng lồ bắn thẳng lên trời cao, dường như muốn đem mọi thứ xé rách ra và nuốt chửng vào một cách sạch sẽ.
Dưới uy năng khủng bố như thế nhưng vách tường bảy màu chỉ hơi lóe lên một chút, sau đó lại bình ổn như không có gì xảy ra, thanh niên áo đen phía sau căn bản không bị ảnh hưởng chút nào.
Ngược lại, lúc này, bầu trời bỗng dưng ảm đạm, một bàn tay khổng lồ trong suốt như lưu ly như xé rách hư không hiện ra.
Bàn tay khổng lồ óng ánh, bóng loáng, mặt ngoài phủ đầy phù văn màu vàng liên tục chuyển động bất định, năm ngón tay vừa xuất hiện, toàn bộ bầu trời như rung lên, một cỗ lực lượng khó tả bao phủ xuống.
“Phanh.”
Tại một chỗ bên ngoài cách đó mấy ngàn trượng, hư không chấn động, Nguyên Anh của gã đại hán chợt hiện ra.
Nguyên Anh vốn đã chạy tới tận chỗ này, vừa rồi dưới tác dụng của một cỗ lực lượng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện nên thuấn di lập tức bị cắt đứt, lại đem nó đẩy ra ngoài hư không.
Nguyên Anh vừa hiện ra, mặt mũi đã tràn đầy sợ hãi, còn đang chuẩn bị thi pháp một lần nữa thuấn di trốn đi thì bàn tay to lớn trong hư không thoáng cái đã xuất hiện trên đỉnh đầu Nguyên Anh, một ngón tay khổng lồ như cột chống trời điểm nhẹ xuống.
“Phốc”, Nguyên Anh không kịp phát ra tiếng kêu gì đã lập tức nổ tung, không thể tiếp nhận nổi lực lượng phủ xuống của một ngón tay này.
Sau khi bàn tay khổng lồ đem Nguyên Anh biến thành linh quang mà hút vào, nó nhoáng lên rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Một tay của thanh niên áo đen lại vung lên, vách tường bằng tinh thể trước người cũng vỡ tán loạn, nhưng kỳ quái nhất là hắn cũng không khống chế dòng sông máu dưới thân rời đi, ngược lại còn quay người, nhìn về một địa phương khác, sau đó nhàn nhạt buông một câu:
“Nhìn kịch vui lâu như thế rồi, hai người các ngươi cũng nên đi ra rồi.”
Nhưng phương hướng đó vẫn hoàn toàn im ắng, không xuất hiện chút dị thường nào.
“Hừ, rượu mời không uống còn muốn uống rượu phạt.”
Thanh niên áo đen thấy như thế thì hai hàng lông mày rướn lên, sau đó một ngón tay tùy ý điểm tới.
Ánh sáng màu đỏ vừa hiện trên bầu trời bên kia, một đạo quang điện đỏ thẫm bổ xuống, điện quang chớp động, hư không gần đó chấn động nhộn nhạo một trận.
“Ngươi đã sớm biết là chúng ta ở đây?” Một thanh âm giật mình phát ra từ trong hư không trống rỗng.
Sau đó nơi ấy hàn quang lóe lên, một nam một nữ lần lượt hiện ra.
Hai người đều một thân áo trắng, nam tử hai bên khuôn mặt có Linh Văn bàng bạc, dung nhan có vài phần tương tự Hàn Lập.
Nữ tử thì đẹp đẽ, lãnh diễm, da thịt trắng như tuyết, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo vô bì.
Hai người này, nam chính là Lục Dực Sương Công, nữ là người bị hắn bức phải đồng hành cùng – Băng Phượng.
Hai người bọn hắn đáng lẽ phải ở trên đại lục Lôi Đình, không hiểu sao lúc này lại đi tới đại lục Huyết Thiên này.
“Tiên Giới? Linh nô? Ngươi là Chân Tiên ở Thượng giới? Điều này không thể nào, sau thời thượng cổ, giới diện sở hữu và Chân Tiên giới đã mất đi liên hệ, sao Chân Tiên còn có thể tới đây được?” Thanh niên do Lục Dực Sương Công biến ảo thành mặc dù tâm tư âm trầm, nhưng nghe đối phương nói như thế thì cũng bị dọa cho sợ hãi.
Băng Phượng sau khi nghe thấy vậy thì vẻ mặt đại biến, cũng xuất hiện vẻ kinh nghi.
“Hừ, giới diện sở hữu? Bị mất đi liên hệ chỉ là một vài giới diện nho nhỏ của các ngươi mà thôi. Chân Tiên cũng không phải không có cách nào hạ xuống giới diện của các ngươi, chỉ là phải mất một cái giá khá lớn, những kẻ đó không muốn làm ra sự tình mất mà không bù được.” Thanh niên áo đen hừ một tiếng phản bác.
Trong nội tâm Lục Dực Sương Công âm thầm kinh hãi khi nghe những lời này, hơn nữa lúc trước nhìn thấy đối phương nhẹ nhàng giết chết ba gã tu sĩ Đại Thừa bằng thần thông kinh người, hắn lại hơi tin tưởng thân phận Chân Tiên của đối phương.
Nhưng muốn một lần nữa khiến hắn trở thành linh thú của người khác, dù đối phương địa vị cao tới đâu, hắn cũng sẽ tuyệt đối không đáp ứng.
“Ta cho các ngươi mười tức giời gian suy nghĩ, nếu không đáp ứng, hắc hắc,...” Thấy vẻ mặt âm tình bất định của Lục Dực Sương Công, thanh niên áo đen lập tức nói ra lời uy hiếp.
“Không cần tới mười tức, ta lập tức có thể cho ngươi câu trả lời. Muốn ta làm Linh nô sao, đừng ở đó mơ mộng hão huyền. Dù cho ngươi có quỳ trước mặt ta dập đầu ba cái thì ta cũng không thèm làm.” Thanh niên do Lục Dực Sương Công biến thành suy nghĩ một chút, sau đó trên mặt lộ ra vẻ trào phúng, quả quyết đáp.
“Ngươi nói cái gì? Dám ăn nói với ta như thế?” Thanh niên áo đen cảm thấy khó tin, mặt hắn xanh lại, đồng thời sát khí ầm ầm bộc phát ra bốn phương tám hướng.
Hư không xung quanh có sát khí tràn qua lập tức trở nên vặn vẹo, mơ hồ, lại thỉnh thoảng ẩn hiện những sợi tơ màu trắng như muốn xé nát không gian ra.
Lục Dực Sương Công thấy vậy thì cũng không nói hai lời, một quyền đánh lên ngực mình, lập tức một viên châu màu xanh dính cả máu huyết bắn ra.
Viên châu vừa mới bay ra, lập tức vòng ánh sáng bảo vệ xuất hiện, sau đó lóe thành một đôi cánh óng ánh, bám vào sau lưng hắn.
Cùng lúc, tay áo của Lục Dực Sương Công run lên, cuốn Băng Phượng vào trong, cuối cùng hắn huyễn hóa ra nguyên hình một con sương công màu trắng tuyết.
Trên lưng hắn không chỉ có ba cặp cánh mà còn có cặp cánh thứ tư do viên châu biến ảo thành.
Tám cánh của sương công màu trắng tuyết khẽ động, “vèo” một cái đã hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng, sau một cái lóe lên đã hoàn toàn biến mất trong không trung, chỉ để lại tiếng xé gió mơ hồ truyền đến từ rất xa.
Độn thuật kinh người như thế khiến cho đồng tử của gã thanh niên áo đen cũng phải co rụt lại, sau đó lại khôi phục như thường, chỉ nghe hắn nói một câu:
“Đúng là ngu xuẩn, tưởng rằng có độn thuật này là có thể thoát khỏi tay ta sao?”
Vừa dứt lời, dòng sông máu dưới chân thanh niên khẽ cuộn lên, đổ ập lên người hắn, qua thời gian mấy nhịp thở sau đã toàn bộ chui vào trong cơ thể gã thanh niên này.
Chỉ chốc lát, một cỗ hơi thở so với trước còn cường đại hơn mấy lần từ trong cơ thể hắn ầm ầm bạo phát ra.
Tay áo của hắn run lên, muốn thúc giục một bí thuật nào đó đuổi theo.
Đúng lúc này, một tiếng “phốc” truyền tới. Bốn phía xung quanh gã thanh niên áo đen đều xuất hiện phù văn Tử Kim, sau khi quay tít một vòng liền biến thành một phù khóa vàng rực rỡ bổ nhào về phía hắn.
Thanh niên áo đen biến sắc nhưng không hiểu tại sao vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề né tránh.
Một tiếng sét đánh vang lên giữa trời quang.
Một tầng ánh sáng màu tử kim xuất hiện quanh thân hắn, thân hình run lên, sau đó khí tức khủng bố vừa thả ra đã tiêu tán không còn.
Đồng thời sắc mặt của thanh niên áo đen cũng tái đi, lập tức há mồm phun ra một đoàn máu màu bạc, lúc này tầng ánh sáng màu tử kim mới tán loạn biến mất.
Sau đó, hắn ngưa mặt, hướng về phía mà Lục Dực Sương Công vừa trốn thoát, nhìn thoáng qua, rồi tự nói với mình mấy câu:
“Mặc dù chỉ là một tiểu giao diện nhưng lực lượng áp chế của nơi này ta cũng khó có thể đối phó nổi. Nhưng dù sao ta chỉ cần vận dụng hai, ba thành pháp lực cùng vài tiểu bán thần thông, hai linh vật hạ giới muốn chạy thoát khỏi ta cũng là nằm mơ. Dù sao thời điểm huyết tế sau cũng còn mấy tháng nữa, thời gian rảnh rảnh này chơi đùa một chút với các ngươi cũng tốt. Hy vọng hai các ngươi bổn sự không tệ, để cho tâm tình ta được khoan khoái dễ chịu một đoạn thời gian.”
Thanh niên áo đen càng nói thanh âm càng trở nên lạnh lẽo, sau đó tay áo run lên, dưới bàn chân hiện ra một dải mây bảy sắc, phá không bay đi.
Tốc độ di chuyển của hắn cũng không quá nhanh, dường như vô cùng thong dong.
Hai ngày sau, tại một núi nhỏ vô danh, trong một động phủ thô ráp được mở tạm, một nam một nữ ngồi khoanh chân đối mặt nhau.
Hai người này đúng là Lục Dực Sương Công và Băng Phượng.
Một lúc lâu sau, Lục Dực mở mắt, miệng há ra, một đoàn hàn khí trắng xóa bắn ra.
Băng Phượng ở phía đối diện cảm ứng được, thần sắc khẽ động, đôi mắt đẹp cũng mở ra, sau khi đánh giá Lục Dực một hồi, thần sắc xuất hiện vẻ phức tạp, hỏi:
“Ngươi đã khôi phục chân nguyên tiêu hao lúc trước rồi. Độn thuật khi trước, cho dù là Đại Thừa tu sĩ cũng không thể dễ dàng thi triển đâu. Không biết ngươi từ đâu mà đoạt được dị bảo, có thể hóa thành đôi linh cánh thứ tư, nếu không căn bản khó lòng có thể chạy thoát khỏi tên kia.”
“Hừ, những năm này ta xâm nhập và Man Hoang cũng không phải không công, cũng có mấy lần gặp kỳ ngộ nhỏ. Muốn ta làm nô cho kẻ khác, Chân Tiên cũng đừng mơ tưởng. Về phần chân nguyên, ngươi không cần phải lo lắng, thể nội ta vừa mới thu nạp Tố Âm tinh khí, rất nhanh có thể khôi phục như ban đầu. Nhưng nếu như ta có thể sớm tìm ra được nơi Tố Âm tộc ẩn thân, có thể học được pháp thuật câu thông lực lượng tinh thần, đạt được chân thân, cho dù đối phương là Chân Tiên hàng thế cũng chưa chắc ta không thể liều mạng.” Lục Dực hừ một tiếng, trong mắt lóe lên hàn quang.
“Cái này cũng do vận khí ngươi không tốt. Ai mà biết được Tố Âm tộc từ thượng cổ đã an cư tại đại lục Lôi Đình lại đột nhiên chuyển tới Huyết Thiên. Nếu không phải ngươi hao tổn tâm cơ truy tung tới tận đây, hiện tại chỉ sợ còn không được như ý nguyện đấy. Nhưng nghĩ dựa vào đó mà có thể đối phó được một gã Chân Tiên thì vẫn còn có chút mơ mộng.” Sau một hồi sắc mặt âm tình bất định, Băng Phượng mới lạnh giọng nói.
“Nếu là thời kỳ Chân Tiên toàn thịnh thì một tia hy vọng tất nhiên cũng không thể có. Nhưng với thân thể Chân Tiên hàng lâm hiện tại, phải chịu lực áp chế của giới diện, một thân thực lực của hắn chỉ có thể phát huy ba, bốn thành cũng đã coi như không tệ, cùng lắm cũng có thể sánh ngang bằng với một gã Chân Linh lợi hại mà thôi. Sao ta lại không ứng phó được chứ? Chỉ cần cho ta thời gian mấy trăm năm, ta sẽ... Không tốt, vậy mà hắn lại đuổi theo.”
Lục Dực còn đang nói, bỗng nhiên sắc mặt đột biến, thoáng một cái giật mình nói.
Phàm Nhân Tu Tiên
Cách người thanh niên chừng mười trượng về phía trước, một tầng hào quang bảy màu chớp động, sau đó một vách tường tinh thể cực lớn hiện ra giữa không trung.
Lôi cầu và vầng sáng đập lên đó, lập tức bắn ra vô số ánh sáng, hơn mười vầng sáng bùng nổ, hóa thành một lực lượng khổng lồ bắn thẳng lên trời cao, dường như muốn đem mọi thứ xé rách ra và nuốt chửng vào một cách sạch sẽ.
Dưới uy năng khủng bố như thế nhưng vách tường bảy màu chỉ hơi lóe lên một chút, sau đó lại bình ổn như không có gì xảy ra, thanh niên áo đen phía sau căn bản không bị ảnh hưởng chút nào.
Ngược lại, lúc này, bầu trời bỗng dưng ảm đạm, một bàn tay khổng lồ trong suốt như lưu ly như xé rách hư không hiện ra.
Bàn tay khổng lồ óng ánh, bóng loáng, mặt ngoài phủ đầy phù văn màu vàng liên tục chuyển động bất định, năm ngón tay vừa xuất hiện, toàn bộ bầu trời như rung lên, một cỗ lực lượng khó tả bao phủ xuống.
“Phanh.”
Tại một chỗ bên ngoài cách đó mấy ngàn trượng, hư không chấn động, Nguyên Anh của gã đại hán chợt hiện ra.
Nguyên Anh vốn đã chạy tới tận chỗ này, vừa rồi dưới tác dụng của một cỗ lực lượng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện nên thuấn di lập tức bị cắt đứt, lại đem nó đẩy ra ngoài hư không.
Nguyên Anh vừa hiện ra, mặt mũi đã tràn đầy sợ hãi, còn đang chuẩn bị thi pháp một lần nữa thuấn di trốn đi thì bàn tay to lớn trong hư không thoáng cái đã xuất hiện trên đỉnh đầu Nguyên Anh, một ngón tay khổng lồ như cột chống trời điểm nhẹ xuống.
“Phốc”, Nguyên Anh không kịp phát ra tiếng kêu gì đã lập tức nổ tung, không thể tiếp nhận nổi lực lượng phủ xuống của một ngón tay này.
Sau khi bàn tay khổng lồ đem Nguyên Anh biến thành linh quang mà hút vào, nó nhoáng lên rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Một tay của thanh niên áo đen lại vung lên, vách tường bằng tinh thể trước người cũng vỡ tán loạn, nhưng kỳ quái nhất là hắn cũng không khống chế dòng sông máu dưới thân rời đi, ngược lại còn quay người, nhìn về một địa phương khác, sau đó nhàn nhạt buông một câu:
“Nhìn kịch vui lâu như thế rồi, hai người các ngươi cũng nên đi ra rồi.”
Nhưng phương hướng đó vẫn hoàn toàn im ắng, không xuất hiện chút dị thường nào.
“Hừ, rượu mời không uống còn muốn uống rượu phạt.”
Thanh niên áo đen thấy như thế thì hai hàng lông mày rướn lên, sau đó một ngón tay tùy ý điểm tới.
Ánh sáng màu đỏ vừa hiện trên bầu trời bên kia, một đạo quang điện đỏ thẫm bổ xuống, điện quang chớp động, hư không gần đó chấn động nhộn nhạo một trận.
“Ngươi đã sớm biết là chúng ta ở đây?” Một thanh âm giật mình phát ra từ trong hư không trống rỗng.
Sau đó nơi ấy hàn quang lóe lên, một nam một nữ lần lượt hiện ra.
Hai người đều một thân áo trắng, nam tử hai bên khuôn mặt có Linh Văn bàng bạc, dung nhan có vài phần tương tự Hàn Lập.
Nữ tử thì đẹp đẽ, lãnh diễm, da thịt trắng như tuyết, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo vô bì.
Hai người này, nam chính là Lục Dực Sương Công, nữ là người bị hắn bức phải đồng hành cùng – Băng Phượng.
Hai người bọn hắn đáng lẽ phải ở trên đại lục Lôi Đình, không hiểu sao lúc này lại đi tới đại lục Huyết Thiên này.
“Tiên Giới? Linh nô? Ngươi là Chân Tiên ở Thượng giới? Điều này không thể nào, sau thời thượng cổ, giới diện sở hữu và Chân Tiên giới đã mất đi liên hệ, sao Chân Tiên còn có thể tới đây được?” Thanh niên do Lục Dực Sương Công biến ảo thành mặc dù tâm tư âm trầm, nhưng nghe đối phương nói như thế thì cũng bị dọa cho sợ hãi.
Băng Phượng sau khi nghe thấy vậy thì vẻ mặt đại biến, cũng xuất hiện vẻ kinh nghi.
“Hừ, giới diện sở hữu? Bị mất đi liên hệ chỉ là một vài giới diện nho nhỏ của các ngươi mà thôi. Chân Tiên cũng không phải không có cách nào hạ xuống giới diện của các ngươi, chỉ là phải mất một cái giá khá lớn, những kẻ đó không muốn làm ra sự tình mất mà không bù được.” Thanh niên áo đen hừ một tiếng phản bác.
Trong nội tâm Lục Dực Sương Công âm thầm kinh hãi khi nghe những lời này, hơn nữa lúc trước nhìn thấy đối phương nhẹ nhàng giết chết ba gã tu sĩ Đại Thừa bằng thần thông kinh người, hắn lại hơi tin tưởng thân phận Chân Tiên của đối phương.
Nhưng muốn một lần nữa khiến hắn trở thành linh thú của người khác, dù đối phương địa vị cao tới đâu, hắn cũng sẽ tuyệt đối không đáp ứng.
“Ta cho các ngươi mười tức giời gian suy nghĩ, nếu không đáp ứng, hắc hắc,...” Thấy vẻ mặt âm tình bất định của Lục Dực Sương Công, thanh niên áo đen lập tức nói ra lời uy hiếp.
“Không cần tới mười tức, ta lập tức có thể cho ngươi câu trả lời. Muốn ta làm Linh nô sao, đừng ở đó mơ mộng hão huyền. Dù cho ngươi có quỳ trước mặt ta dập đầu ba cái thì ta cũng không thèm làm.” Thanh niên do Lục Dực Sương Công biến thành suy nghĩ một chút, sau đó trên mặt lộ ra vẻ trào phúng, quả quyết đáp.
“Ngươi nói cái gì? Dám ăn nói với ta như thế?” Thanh niên áo đen cảm thấy khó tin, mặt hắn xanh lại, đồng thời sát khí ầm ầm bộc phát ra bốn phương tám hướng.
Hư không xung quanh có sát khí tràn qua lập tức trở nên vặn vẹo, mơ hồ, lại thỉnh thoảng ẩn hiện những sợi tơ màu trắng như muốn xé nát không gian ra.
Lục Dực Sương Công thấy vậy thì cũng không nói hai lời, một quyền đánh lên ngực mình, lập tức một viên châu màu xanh dính cả máu huyết bắn ra.
Viên châu vừa mới bay ra, lập tức vòng ánh sáng bảo vệ xuất hiện, sau đó lóe thành một đôi cánh óng ánh, bám vào sau lưng hắn.
Cùng lúc, tay áo của Lục Dực Sương Công run lên, cuốn Băng Phượng vào trong, cuối cùng hắn huyễn hóa ra nguyên hình một con sương công màu trắng tuyết.
Trên lưng hắn không chỉ có ba cặp cánh mà còn có cặp cánh thứ tư do viên châu biến ảo thành.
Tám cánh của sương công màu trắng tuyết khẽ động, “vèo” một cái đã hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng, sau một cái lóe lên đã hoàn toàn biến mất trong không trung, chỉ để lại tiếng xé gió mơ hồ truyền đến từ rất xa.
Độn thuật kinh người như thế khiến cho đồng tử của gã thanh niên áo đen cũng phải co rụt lại, sau đó lại khôi phục như thường, chỉ nghe hắn nói một câu:
“Đúng là ngu xuẩn, tưởng rằng có độn thuật này là có thể thoát khỏi tay ta sao?”
Vừa dứt lời, dòng sông máu dưới chân thanh niên khẽ cuộn lên, đổ ập lên người hắn, qua thời gian mấy nhịp thở sau đã toàn bộ chui vào trong cơ thể gã thanh niên này.
Chỉ chốc lát, một cỗ hơi thở so với trước còn cường đại hơn mấy lần từ trong cơ thể hắn ầm ầm bạo phát ra.
Tay áo của hắn run lên, muốn thúc giục một bí thuật nào đó đuổi theo.
Đúng lúc này, một tiếng “phốc” truyền tới. Bốn phía xung quanh gã thanh niên áo đen đều xuất hiện phù văn Tử Kim, sau khi quay tít một vòng liền biến thành một phù khóa vàng rực rỡ bổ nhào về phía hắn.
Thanh niên áo đen biến sắc nhưng không hiểu tại sao vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề né tránh.
Một tiếng sét đánh vang lên giữa trời quang.
Một tầng ánh sáng màu tử kim xuất hiện quanh thân hắn, thân hình run lên, sau đó khí tức khủng bố vừa thả ra đã tiêu tán không còn.
Đồng thời sắc mặt của thanh niên áo đen cũng tái đi, lập tức há mồm phun ra một đoàn máu màu bạc, lúc này tầng ánh sáng màu tử kim mới tán loạn biến mất.
Sau đó, hắn ngưa mặt, hướng về phía mà Lục Dực Sương Công vừa trốn thoát, nhìn thoáng qua, rồi tự nói với mình mấy câu:
“Mặc dù chỉ là một tiểu giao diện nhưng lực lượng áp chế của nơi này ta cũng khó có thể đối phó nổi. Nhưng dù sao ta chỉ cần vận dụng hai, ba thành pháp lực cùng vài tiểu bán thần thông, hai linh vật hạ giới muốn chạy thoát khỏi ta cũng là nằm mơ. Dù sao thời điểm huyết tế sau cũng còn mấy tháng nữa, thời gian rảnh rảnh này chơi đùa một chút với các ngươi cũng tốt. Hy vọng hai các ngươi bổn sự không tệ, để cho tâm tình ta được khoan khoái dễ chịu một đoạn thời gian.”
Thanh niên áo đen càng nói thanh âm càng trở nên lạnh lẽo, sau đó tay áo run lên, dưới bàn chân hiện ra một dải mây bảy sắc, phá không bay đi.
Tốc độ di chuyển của hắn cũng không quá nhanh, dường như vô cùng thong dong.
Hai ngày sau, tại một núi nhỏ vô danh, trong một động phủ thô ráp được mở tạm, một nam một nữ ngồi khoanh chân đối mặt nhau.
Hai người này đúng là Lục Dực Sương Công và Băng Phượng.
Một lúc lâu sau, Lục Dực mở mắt, miệng há ra, một đoàn hàn khí trắng xóa bắn ra.
Băng Phượng ở phía đối diện cảm ứng được, thần sắc khẽ động, đôi mắt đẹp cũng mở ra, sau khi đánh giá Lục Dực một hồi, thần sắc xuất hiện vẻ phức tạp, hỏi:
“Ngươi đã khôi phục chân nguyên tiêu hao lúc trước rồi. Độn thuật khi trước, cho dù là Đại Thừa tu sĩ cũng không thể dễ dàng thi triển đâu. Không biết ngươi từ đâu mà đoạt được dị bảo, có thể hóa thành đôi linh cánh thứ tư, nếu không căn bản khó lòng có thể chạy thoát khỏi tên kia.”
“Hừ, những năm này ta xâm nhập và Man Hoang cũng không phải không công, cũng có mấy lần gặp kỳ ngộ nhỏ. Muốn ta làm nô cho kẻ khác, Chân Tiên cũng đừng mơ tưởng. Về phần chân nguyên, ngươi không cần phải lo lắng, thể nội ta vừa mới thu nạp Tố Âm tinh khí, rất nhanh có thể khôi phục như ban đầu. Nhưng nếu như ta có thể sớm tìm ra được nơi Tố Âm tộc ẩn thân, có thể học được pháp thuật câu thông lực lượng tinh thần, đạt được chân thân, cho dù đối phương là Chân Tiên hàng thế cũng chưa chắc ta không thể liều mạng.” Lục Dực hừ một tiếng, trong mắt lóe lên hàn quang.
“Cái này cũng do vận khí ngươi không tốt. Ai mà biết được Tố Âm tộc từ thượng cổ đã an cư tại đại lục Lôi Đình lại đột nhiên chuyển tới Huyết Thiên. Nếu không phải ngươi hao tổn tâm cơ truy tung tới tận đây, hiện tại chỉ sợ còn không được như ý nguyện đấy. Nhưng nghĩ dựa vào đó mà có thể đối phó được một gã Chân Tiên thì vẫn còn có chút mơ mộng.” Sau một hồi sắc mặt âm tình bất định, Băng Phượng mới lạnh giọng nói.
“Nếu là thời kỳ Chân Tiên toàn thịnh thì một tia hy vọng tất nhiên cũng không thể có. Nhưng với thân thể Chân Tiên hàng lâm hiện tại, phải chịu lực áp chế của giới diện, một thân thực lực của hắn chỉ có thể phát huy ba, bốn thành cũng đã coi như không tệ, cùng lắm cũng có thể sánh ngang bằng với một gã Chân Linh lợi hại mà thôi. Sao ta lại không ứng phó được chứ? Chỉ cần cho ta thời gian mấy trăm năm, ta sẽ... Không tốt, vậy mà hắn lại đuổi theo.”
Lục Dực còn đang nói, bỗng nhiên sắc mặt đột biến, thoáng một cái giật mình nói.
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 2372: Lục Dực lại xuất hiện
10.0/10 từ 41 lượt.