Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2069: Ngăn Cản
"Việc này Lũng huynh yên tâm, chỉ cần Triệu gia không có tồn tại ma tôn tọa trấn thì hẳn là không cần để lộ ra thần thông cảnh giới chân chính đi, sau khi đoạt được Bát Túc Ma Tích đến tay thì sẽ lập tức dời đi không cần quan tâm thêm các chuyện không cần thiết khác." Thiên Thu thánh nữ thản nhiên cười nói thập phần tự tin.
Hàn Lập cùng vũ y nữ tử cũng không có ý kiến gì thêm.
Lũng gia lão tổ thấy vậy cũng gật đầu cho là đúng.
Vì thế khoảng thời gian tiếp theo đám người liền đi vào thương lượng kế hoạch, cẩn thận vạch ra từng chi tiết, từng bước đi sự tình.
Mấy canh giờ sau đám người Lũng gia lão tổ cùng Hàn Lập lại ly khai động phủ quay về Huyễn Dạ Thành.
Trong khoảng thời gian hai tháng tiếp theo, Hàn Lập vẫn một mực ở trong lầu các tu luyện và chờ đến thời điểm ước định.
Trong thời gian đó, Lũng gia lão tổ mấy lần truyền tin tới thông báo mọi việc vẫn tiến hành rất thuận lợi.
Lũng gia lão tổ chẳng những làm đám người Triệu gia tâm nổi lòng tham, thậm chí còn tỉ mỷ bày mưu tính kế khiến hai tên Ma Tôn của Triệu gia quyết định tự mình động thủ.
Chính thời điểm này Lũng gia lão tổ vẫn một mực ở trong Huyễn Dạ Thành nên đám người Triệu gia hoàn toàn không có cơ hội động thủ.
Vào một ngày, Hàn Lập đang tọa tĩnh trong tòa lầu các thì đột nhiên có âm thanh nho nhỏ bên người vang lên, một đoàn bạch quang bay ra chợt lóe lên huyễn hóa thành đám sương mù, bên trên hiện ra là đoạn văn tự dài chừng hơn chục chữ.
Hàn Lập đảo mắt qua đám văn tự vài lần rồi mỉm cười đi xuống dưới lầu.
Bên dưới đại sảnh lầu một là Chu Quả Nhi đang thành thành thật thật ngồi trên một chiếc ghế dài chắn ngang cửa lớn, một tay ôm cằm ngẩn ngơ.
Vừa thấy bóng dáng Hàn Lập đi xuống, tiểu nha đầu này choàng tỉnh chạy lại chào hỏi.
"Bây giờ ngươi không cần ở lại đây nữa, theo ta đi một chuyến." Hàn Lập thản nhiên phân phó một tiếng xong như sớm có quyết định liền đi thẳng ra đến cửa lớn.
Chu Quả Nhi nghe xong đầu tiên ngẩn ngơ nhưng sau đó không khỏi kinh hỷ ngoài mặt.
Trong miệng liền đáp "vâng" một tiếng rồi vội vàng đi theo sau lưng Hàn Lập.
Mặc dù khoảng thời gian ở cùng Hàn Lập nàng không bị dù chỉ một chút ngược đãi, nhưng suốt ngày bị ước thúc trong địa phương căn lầu các thì tự nhiên trong lòng có chút buồn bực như phải giam cầm. Hiện tại có thể được ra ngoài quả nhiên mừng rỡ không thôi.
Ly khai khỏi tòa lầu, Hàn Lập gọi một chiếc thú xa đem theo Chu Quả Nhi ra ngoài Huyễn Dạ Thành.
Vừa ra khỏi cổng sau, Hàn Lập đem theo Chu Quả Nhi hóa thành một đạo độn quang hướng về một đỉnh núi vô danh mà bay tới.
Không lâu sau, trong độn quang đám người Hàn Lập từ từ hạ xuống.
Nam tử tóc dài họ Lâm lúc này đang chờ dưới một gốc cây đại thụ trên đỉnh núi, vừa thấy bóng dáng Hàn Lập liền tươi cười bước ra nghênh đón.
Vị tu sỹ Hợp Thể Kỳ này nguyên bản vẫn mang thương thế, nhưng màu tóc khi tước màu xám trắng thì nay đã trở lại màu đen, trên khuân mặt cũng hồng hào thêm vài phần.
Để được điều này hẳn là khỏa Tôi Tinh Đan mà Hàn Lập cho ngày đó có công lao rất lớn.
"Hàn huynh quả nhiên giữ tín a, tiểu nha đầu này chính là tên vãn bối ngươi nói khi trước sao?" Nam tử tóc dài đảo mắt nhìn qua Chu Quả Nhi chợt hỏi.
"Không sai, nha đầu này đối với ta có chút uyên nguyên sâu xa. Đành phiền đạo hữu đưa nàng về Linh Giới, chờ sau khi mọi việc ở Ma Giới kết thúc ta sẽ đến đón nàng đi." Hàn Lập bất động thanh sắc trả lời.
"Đao hữu hãy yên tâm, đan dược ta đã nhận tự nhiên sẽ đảm bảo bình an cho nàng. Đám người Lũng huynh hai ngày nữa sẽ bắt đầu kế hoạch, việc này không nên chậm trễ nữa, ngay hôm nay ta sẽ khởi hành." Nam tử tóc dài nghiêm chỉnh nói.
"Ân, Lâm đ*o hữu đi sớm một chút cũng tốt, đề phòng vạn nhất bị liên lụy vào phiền toái ngoài ý." Hàn Lập gật đầu đồng ý sau đó quay qua Chu Quả Nhi nói:
"Ngươi gặp ta ở đây coi như cũng có chút duyên phận, nay ta giúp ngươi trở lại nhân tộc đi. Người này là thái thượng Lão tổ của một trong mấy đại thế gia của Nhân tộc, Lâm đ*o hữu, ngươi đi cùng người này hẳn sẽ bình yên vô sự. Còn lại mọi chuyện đợi đến khi gặp lại ta sẽ cho ngươi biết sau."
Chu Quả Nhi đang đứng một bên nghe được đành trợn mắt há mồm, môi khẽ nhúc nhích như định hỏi điều gì đó.
Nhưng đúng lúc này, tay áo Hàn Lập khẽ phất lên.
Một cỗ quang hà bay ra, Hàn Lập liền hóa thành một đạo thanh hồng nháy măt ly khai.
Trên đỉnh núi lúc này chỉ còn lại hai cái thân ảnh của nam tử tóc dài và Chu Quả Nhi.
"Tiểu nha đầu không cần lo lắng, Hàn huynh đã mang ngươi giao cho ta thì ta sẽ đưa ngươi an toàn về Linh giới." Nam tử tóc dài thản nhiên nhìn Chu Quả Nhi nói một câu.
"Linh giới, vậy ra tiền bối thật sự là người của Nhân tộc! Hàn tiền bối không lẽ cũng là?" Chu Quả Nhi dù sao cũng là người thông minh dị thường, bất quá khi nỗi khiếp sợ ban đầu qua đi thì vẫn có chút không thể tin được cất tiếng.
"Hắc hắc, lấy thân phận của ta cùng Hàn huynh đi lừa gạt một tên kết đan tiểu nha đầu nhà ngươi làm gì." Nam tử tóc dài bật cười hắc hăc.
"Nhưng khi nãy Hàn tiến bối nói có quan hệ sâu xa cùng vãn bối là thế nào? Xin tiền bối chỉ bảo cho một hai." Chu quả nhi hưng phấn một lúc bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì liền hỏi.
"Điều này ta cũng không biết, chẳng lẽ Hàn huynh chưa nói qua với ngươi sao?" Nam tử tóc dài có chút kinh ngạc.
"Ngay cả việc Hàn tiền bối không phải là ma tộc vãn bối cũng mới vừa biết đến, như thế nào hiểu được mình cùng Hàn tiền bối có quan hệ sâu xa gì?" Chu quả nhi nét mặt không khỏi lộ ra vẻ hoang mang.
Chu Qủa Nhi hồi tưởng lại khi Hàn Lập đem chuyện nàng tu luyện Tố Nữ Luân Hồi công tra vấn, trong lòng đã có chút phỏng đoán đôi chút nhưng lại không dám xác thực.
Nam tử tóc dài tuy đối với quan hệ giữa Hàn Lập và Chu Quả Nhi có đôi phần tò mò nhưng cũng không hỏi han gì thêm, chỉ dặn dò vài câu rồi nâng tay thả ra một chiếc phi chu màu đen tuyền bay tới. Phía trước phi chu là vài con khôi lỗi giống như giao mà không phải là giao đang nằm sấp quay đầu về phái trước.
Nam tử ở dưới ngoắc tay một cái, hai người bước lên phi chu, sau đó dưới sự điều khiển của đám thú hình khôi lỗi chiếc thuyền nhắm thẳng hướng man hoang phá không dời đi.
Bởi lo lắng đám người Lũng gia lão tổ sẽ hành động sớm nên sau khi ra khỏi phụ cận Huyễn Dạ Thành, nam tử tóc dài lệnh cho đám khôi lỗi thú điều khiển phi chu toàn lực bay đi.
Sau nửa ngày phi hành không mệt mỏi, phi chu liền xuất hiện ở một nơi cách đó trăm ngàn dặm.
Nhìn xuống phía dưới là vô số ụ đất nhấp nhô cao thấp, xa xa là một mảng như ẩn như hiện đồi núi liên miên không dứt, tất cả đều nhưng như chớp nháy mắt vụt qua.
Đúng lúc này trong tai nam tử tóc dài là một giọng nói nữ tử thản nhiên truyền đến:
"Nếu đã tới nơi này thì cũng nên dừng lại ở đây đi."
Âm thanh vừa dứt, phía hư không trên đầu bông nhiên dao động, vô số cánh hoa màu phấn hồng hiện ra rồi ngưng tụ thành một cái thủ trảo lớn hơn trăm trượng, khí thể phô thiên cái địa đánh xuống.
Trong nhất thời không khí xung quanh mang theo hương hoa thơm ngát ập vào mặt giống như toàn bộ trời đất nghiêng ngả, cho dù muốn trốn tránh cũng không được.
"Bất hảo!"
Nam tử tóc dài thấy cảnh này nhất thời đại loạn hét lên một tiếng, một tay bấm niệm thần chú, tay còn lại hướng lên trời giương lên.
Trong phút chốc, mấy đầu thú hình khôi lỗi kéo xe phía trước ngửa cổ lên trời phun ra nhiều loại bất đồng màu sắc quang trụ, đồng thời một luồng tinh quang lóe lên nhanh như chớp tạo thành một màn hào quang đem đám người trên xe phủ kín nghiêm mật bảo hộ.
Cùng lúc đó một chiếc cốt nhận xung quanh được bao phủ hắc khí lập lòe từ trong tay bắn ra, nhoáng một cái đón gió lớn lên thành một cái cự nhận thô dày to hơn mười trượng. Cự nhận lại hướng về bàn tay hồng phấn khổng lồ đón đầu trảm xuống một kích.
Nơi cự nhận đi qua, không gia hai bên như mở hồ vặn vẹo, dường như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nam tử tóc dài không hổ danh là tu sỹ hợp thể kỳ, ngay cả lúc tu vi đại giảm lại thập phần kinh sợ nhưng đã ra tay là khí thế long trời lở đất.
Ngay sau đó đám cột sáng cùng cự nhận đánh trúng đại thủ khổng lồ.
Một tiếng nổ kinh thiên truyền đến, trong phạm vi hơn trăm dặm xung quanh đều vang lên tiếng ông ông cộng hưởng.
Đám cột sáng bị bàn tay màu phấn hồng phát ra một tầng bụi phấn thổi qua mà tan, còn cây cốt nhận dù to lớn đến mấy cũng không thể ngăn được cự lực, liền tấc tấc vỡ vụn ra.
Tu sỹ Hợp Thể kỳ họ Lâm sắc mặt tái nhợt, đồng tư co rút lại đang muống thi triển thêm thần thông khác ngăn cản đại thủ đang áp xuống nhưng đã muộn.
Chỉ thấy trên không đám ánh sáng màu phấn hồng một hơi bay xuống đem màn hào quang đang che chắn bên ngoài xé rách ra. Nam tử tóc dài chỉ cảm thấy có vô số cánh hoa màu phấn hồng mang theo một làn hương thơn kỳ dị ập đến, pháp lực trong thân thê bị ngưng trệ, mõi thứ trong nháy mắt đều trở nên hỗn loạn.
Chỉ trong một khắc choáng váng, trong tai liền truyền đến một tiếng thét chói tai phát ra từ Chu Quả Nhi.
Nam tử tóc dài chỉ đành cười khổ.
Nửa ngày trước hắn còn hứa hẹn với Hàn Lập, giờ thì kết quả là bản thân cũng khó bảo toàn. Bất quá nếu không phải một thân pháp lực của hắn mất đi hơn phân nửa thì sẽ không phải không tiếp được một kích khi nãy.
Ý niệm này mới thoáng qua trong đầu nam tử tóc dài thì thần trí dần mơ hồ đi, cả người ngã quỵ xuống rồi như bị kéo bay lên bầu trời.
Một lúc sau trong một mảng rừng rậm âm u, nam tử tóc dài mơ màng tỉnh lại.
Lúc này từ thân thể hắn liền truyền đến một tia cảm nhận khác thường, liền nhấp nháy mi mắt một hồi rồi nhìn xuống.
Lúc này hắn bị một đám dây hoa trói chặt, khắp thân thể được bao quanh bởi một phiến kỳ hoa nhìn thập phần xinh đẹp. Nhưng coi kỹ lại thì toàn thân vô lực, tại đan điền mọi cửa đều trống rỗng, một tia pháp lực cũng không thể phục hồi.
Nam tử tóc dài thấy tình hình này trong lòng không khỏi trầm xuống, hai mắt hướng phía gần đó nhìn lại.
Kết quả chưa thấy được điều gì thì một âm thanh thô kệch của nam tử gần đó bỗng nhiên truyền đến.
"Bảo Hoa đại nhân, tên tiểu tử nhân tộc dường như đã muốn tỉnh lại."
Nam tử tóc dài rùng mình không dám nghĩ nhiều nhìn lại.
Chỉ thấy trên một cái ụ đất có một hắc giáp đại hán khuân mặt xấu xí, trên mặt lộ ra một đôi răng nanh, hai tay chắp sau lưng đang lạnh lùng nhìn hắn.
"Là ma tôn Ma tộc!"
Nam tử tóc dài với điều này đã sớm đoán trước nên cũng không có nhiều lắm ngạc nghiên biểu tình, ngược lại ánh mắt sớm nhìn qua một cây đại thụ cách đó không xa.
Dưới tán cây là một mảng hoa màu phấn hồng chớp động không thôi! Sau khi âm thanh của hắc giáp đại hán vang lên, mảng quang hà liền biến mất hiện ra một nữ tử thân y màu trắng dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Bạch y nữ tử nguyên bản đôi mắt đang khẽ nhắm, ngay khi nam tử tóc dài tỉnh dậy nàng tựa hồ có cảm ứng cũng khẽ mở mi ngọc ra, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của nam tử.
Chỉ trong phut chốc, nam tử đang nằm bất động thần chí lập tức bị si mê, chỉ cảm thấy dường như ánh mắt nữ tử hàm chứa một loại ý tứ băng trinh thân thiết không biết tên, lồng ngực chợt nóng bừng lên thậm chí trong đầu còn nảy sinh ra ý niệm vì đối phương mà không tiếc hy sinh thân mình.
Phàm Nhân Tu Tiên
Hàn Lập cùng vũ y nữ tử cũng không có ý kiến gì thêm.
Lũng gia lão tổ thấy vậy cũng gật đầu cho là đúng.
Vì thế khoảng thời gian tiếp theo đám người liền đi vào thương lượng kế hoạch, cẩn thận vạch ra từng chi tiết, từng bước đi sự tình.
Mấy canh giờ sau đám người Lũng gia lão tổ cùng Hàn Lập lại ly khai động phủ quay về Huyễn Dạ Thành.
Trong khoảng thời gian hai tháng tiếp theo, Hàn Lập vẫn một mực ở trong lầu các tu luyện và chờ đến thời điểm ước định.
Trong thời gian đó, Lũng gia lão tổ mấy lần truyền tin tới thông báo mọi việc vẫn tiến hành rất thuận lợi.
Lũng gia lão tổ chẳng những làm đám người Triệu gia tâm nổi lòng tham, thậm chí còn tỉ mỷ bày mưu tính kế khiến hai tên Ma Tôn của Triệu gia quyết định tự mình động thủ.
Chính thời điểm này Lũng gia lão tổ vẫn một mực ở trong Huyễn Dạ Thành nên đám người Triệu gia hoàn toàn không có cơ hội động thủ.
Vào một ngày, Hàn Lập đang tọa tĩnh trong tòa lầu các thì đột nhiên có âm thanh nho nhỏ bên người vang lên, một đoàn bạch quang bay ra chợt lóe lên huyễn hóa thành đám sương mù, bên trên hiện ra là đoạn văn tự dài chừng hơn chục chữ.
Hàn Lập đảo mắt qua đám văn tự vài lần rồi mỉm cười đi xuống dưới lầu.
Bên dưới đại sảnh lầu một là Chu Quả Nhi đang thành thành thật thật ngồi trên một chiếc ghế dài chắn ngang cửa lớn, một tay ôm cằm ngẩn ngơ.
Vừa thấy bóng dáng Hàn Lập đi xuống, tiểu nha đầu này choàng tỉnh chạy lại chào hỏi.
"Bây giờ ngươi không cần ở lại đây nữa, theo ta đi một chuyến." Hàn Lập thản nhiên phân phó một tiếng xong như sớm có quyết định liền đi thẳng ra đến cửa lớn.
Chu Quả Nhi nghe xong đầu tiên ngẩn ngơ nhưng sau đó không khỏi kinh hỷ ngoài mặt.
Trong miệng liền đáp "vâng" một tiếng rồi vội vàng đi theo sau lưng Hàn Lập.
Mặc dù khoảng thời gian ở cùng Hàn Lập nàng không bị dù chỉ một chút ngược đãi, nhưng suốt ngày bị ước thúc trong địa phương căn lầu các thì tự nhiên trong lòng có chút buồn bực như phải giam cầm. Hiện tại có thể được ra ngoài quả nhiên mừng rỡ không thôi.
Ly khai khỏi tòa lầu, Hàn Lập gọi một chiếc thú xa đem theo Chu Quả Nhi ra ngoài Huyễn Dạ Thành.
Vừa ra khỏi cổng sau, Hàn Lập đem theo Chu Quả Nhi hóa thành một đạo độn quang hướng về một đỉnh núi vô danh mà bay tới.
Không lâu sau, trong độn quang đám người Hàn Lập từ từ hạ xuống.
Nam tử tóc dài họ Lâm lúc này đang chờ dưới một gốc cây đại thụ trên đỉnh núi, vừa thấy bóng dáng Hàn Lập liền tươi cười bước ra nghênh đón.
Vị tu sỹ Hợp Thể Kỳ này nguyên bản vẫn mang thương thế, nhưng màu tóc khi tước màu xám trắng thì nay đã trở lại màu đen, trên khuân mặt cũng hồng hào thêm vài phần.
Để được điều này hẳn là khỏa Tôi Tinh Đan mà Hàn Lập cho ngày đó có công lao rất lớn.
"Hàn huynh quả nhiên giữ tín a, tiểu nha đầu này chính là tên vãn bối ngươi nói khi trước sao?" Nam tử tóc dài đảo mắt nhìn qua Chu Quả Nhi chợt hỏi.
"Không sai, nha đầu này đối với ta có chút uyên nguyên sâu xa. Đành phiền đạo hữu đưa nàng về Linh Giới, chờ sau khi mọi việc ở Ma Giới kết thúc ta sẽ đến đón nàng đi." Hàn Lập bất động thanh sắc trả lời.
"Đao hữu hãy yên tâm, đan dược ta đã nhận tự nhiên sẽ đảm bảo bình an cho nàng. Đám người Lũng huynh hai ngày nữa sẽ bắt đầu kế hoạch, việc này không nên chậm trễ nữa, ngay hôm nay ta sẽ khởi hành." Nam tử tóc dài nghiêm chỉnh nói.
"Ân, Lâm đ*o hữu đi sớm một chút cũng tốt, đề phòng vạn nhất bị liên lụy vào phiền toái ngoài ý." Hàn Lập gật đầu đồng ý sau đó quay qua Chu Quả Nhi nói:
"Ngươi gặp ta ở đây coi như cũng có chút duyên phận, nay ta giúp ngươi trở lại nhân tộc đi. Người này là thái thượng Lão tổ của một trong mấy đại thế gia của Nhân tộc, Lâm đ*o hữu, ngươi đi cùng người này hẳn sẽ bình yên vô sự. Còn lại mọi chuyện đợi đến khi gặp lại ta sẽ cho ngươi biết sau."
Chu Quả Nhi đang đứng một bên nghe được đành trợn mắt há mồm, môi khẽ nhúc nhích như định hỏi điều gì đó.
Nhưng đúng lúc này, tay áo Hàn Lập khẽ phất lên.
Một cỗ quang hà bay ra, Hàn Lập liền hóa thành một đạo thanh hồng nháy măt ly khai.
Trên đỉnh núi lúc này chỉ còn lại hai cái thân ảnh của nam tử tóc dài và Chu Quả Nhi.
"Tiểu nha đầu không cần lo lắng, Hàn huynh đã mang ngươi giao cho ta thì ta sẽ đưa ngươi an toàn về Linh giới." Nam tử tóc dài thản nhiên nhìn Chu Quả Nhi nói một câu.
"Linh giới, vậy ra tiền bối thật sự là người của Nhân tộc! Hàn tiền bối không lẽ cũng là?" Chu Quả Nhi dù sao cũng là người thông minh dị thường, bất quá khi nỗi khiếp sợ ban đầu qua đi thì vẫn có chút không thể tin được cất tiếng.
"Hắc hắc, lấy thân phận của ta cùng Hàn huynh đi lừa gạt một tên kết đan tiểu nha đầu nhà ngươi làm gì." Nam tử tóc dài bật cười hắc hăc.
"Nhưng khi nãy Hàn tiến bối nói có quan hệ sâu xa cùng vãn bối là thế nào? Xin tiền bối chỉ bảo cho một hai." Chu quả nhi hưng phấn một lúc bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì liền hỏi.
"Điều này ta cũng không biết, chẳng lẽ Hàn huynh chưa nói qua với ngươi sao?" Nam tử tóc dài có chút kinh ngạc.
"Ngay cả việc Hàn tiền bối không phải là ma tộc vãn bối cũng mới vừa biết đến, như thế nào hiểu được mình cùng Hàn tiền bối có quan hệ sâu xa gì?" Chu quả nhi nét mặt không khỏi lộ ra vẻ hoang mang.
Chu Qủa Nhi hồi tưởng lại khi Hàn Lập đem chuyện nàng tu luyện Tố Nữ Luân Hồi công tra vấn, trong lòng đã có chút phỏng đoán đôi chút nhưng lại không dám xác thực.
Nam tử tóc dài tuy đối với quan hệ giữa Hàn Lập và Chu Quả Nhi có đôi phần tò mò nhưng cũng không hỏi han gì thêm, chỉ dặn dò vài câu rồi nâng tay thả ra một chiếc phi chu màu đen tuyền bay tới. Phía trước phi chu là vài con khôi lỗi giống như giao mà không phải là giao đang nằm sấp quay đầu về phái trước.
Nam tử ở dưới ngoắc tay một cái, hai người bước lên phi chu, sau đó dưới sự điều khiển của đám thú hình khôi lỗi chiếc thuyền nhắm thẳng hướng man hoang phá không dời đi.
Bởi lo lắng đám người Lũng gia lão tổ sẽ hành động sớm nên sau khi ra khỏi phụ cận Huyễn Dạ Thành, nam tử tóc dài lệnh cho đám khôi lỗi thú điều khiển phi chu toàn lực bay đi.
Sau nửa ngày phi hành không mệt mỏi, phi chu liền xuất hiện ở một nơi cách đó trăm ngàn dặm.
Nhìn xuống phía dưới là vô số ụ đất nhấp nhô cao thấp, xa xa là một mảng như ẩn như hiện đồi núi liên miên không dứt, tất cả đều nhưng như chớp nháy mắt vụt qua.
Đúng lúc này trong tai nam tử tóc dài là một giọng nói nữ tử thản nhiên truyền đến:
"Nếu đã tới nơi này thì cũng nên dừng lại ở đây đi."
Âm thanh vừa dứt, phía hư không trên đầu bông nhiên dao động, vô số cánh hoa màu phấn hồng hiện ra rồi ngưng tụ thành một cái thủ trảo lớn hơn trăm trượng, khí thể phô thiên cái địa đánh xuống.
Trong nhất thời không khí xung quanh mang theo hương hoa thơm ngát ập vào mặt giống như toàn bộ trời đất nghiêng ngả, cho dù muốn trốn tránh cũng không được.
"Bất hảo!"
Nam tử tóc dài thấy cảnh này nhất thời đại loạn hét lên một tiếng, một tay bấm niệm thần chú, tay còn lại hướng lên trời giương lên.
Trong phút chốc, mấy đầu thú hình khôi lỗi kéo xe phía trước ngửa cổ lên trời phun ra nhiều loại bất đồng màu sắc quang trụ, đồng thời một luồng tinh quang lóe lên nhanh như chớp tạo thành một màn hào quang đem đám người trên xe phủ kín nghiêm mật bảo hộ.
Cùng lúc đó một chiếc cốt nhận xung quanh được bao phủ hắc khí lập lòe từ trong tay bắn ra, nhoáng một cái đón gió lớn lên thành một cái cự nhận thô dày to hơn mười trượng. Cự nhận lại hướng về bàn tay hồng phấn khổng lồ đón đầu trảm xuống một kích.
Nơi cự nhận đi qua, không gia hai bên như mở hồ vặn vẹo, dường như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nam tử tóc dài không hổ danh là tu sỹ hợp thể kỳ, ngay cả lúc tu vi đại giảm lại thập phần kinh sợ nhưng đã ra tay là khí thế long trời lở đất.
Ngay sau đó đám cột sáng cùng cự nhận đánh trúng đại thủ khổng lồ.
Một tiếng nổ kinh thiên truyền đến, trong phạm vi hơn trăm dặm xung quanh đều vang lên tiếng ông ông cộng hưởng.
Đám cột sáng bị bàn tay màu phấn hồng phát ra một tầng bụi phấn thổi qua mà tan, còn cây cốt nhận dù to lớn đến mấy cũng không thể ngăn được cự lực, liền tấc tấc vỡ vụn ra.
Tu sỹ Hợp Thể kỳ họ Lâm sắc mặt tái nhợt, đồng tư co rút lại đang muống thi triển thêm thần thông khác ngăn cản đại thủ đang áp xuống nhưng đã muộn.
Chỉ thấy trên không đám ánh sáng màu phấn hồng một hơi bay xuống đem màn hào quang đang che chắn bên ngoài xé rách ra. Nam tử tóc dài chỉ cảm thấy có vô số cánh hoa màu phấn hồng mang theo một làn hương thơn kỳ dị ập đến, pháp lực trong thân thê bị ngưng trệ, mõi thứ trong nháy mắt đều trở nên hỗn loạn.
Chỉ trong một khắc choáng váng, trong tai liền truyền đến một tiếng thét chói tai phát ra từ Chu Quả Nhi.
Nam tử tóc dài chỉ đành cười khổ.
Nửa ngày trước hắn còn hứa hẹn với Hàn Lập, giờ thì kết quả là bản thân cũng khó bảo toàn. Bất quá nếu không phải một thân pháp lực của hắn mất đi hơn phân nửa thì sẽ không phải không tiếp được một kích khi nãy.
Ý niệm này mới thoáng qua trong đầu nam tử tóc dài thì thần trí dần mơ hồ đi, cả người ngã quỵ xuống rồi như bị kéo bay lên bầu trời.
Một lúc sau trong một mảng rừng rậm âm u, nam tử tóc dài mơ màng tỉnh lại.
Lúc này từ thân thể hắn liền truyền đến một tia cảm nhận khác thường, liền nhấp nháy mi mắt một hồi rồi nhìn xuống.
Lúc này hắn bị một đám dây hoa trói chặt, khắp thân thể được bao quanh bởi một phiến kỳ hoa nhìn thập phần xinh đẹp. Nhưng coi kỹ lại thì toàn thân vô lực, tại đan điền mọi cửa đều trống rỗng, một tia pháp lực cũng không thể phục hồi.
Nam tử tóc dài thấy tình hình này trong lòng không khỏi trầm xuống, hai mắt hướng phía gần đó nhìn lại.
Kết quả chưa thấy được điều gì thì một âm thanh thô kệch của nam tử gần đó bỗng nhiên truyền đến.
"Bảo Hoa đại nhân, tên tiểu tử nhân tộc dường như đã muốn tỉnh lại."
Nam tử tóc dài rùng mình không dám nghĩ nhiều nhìn lại.
Chỉ thấy trên một cái ụ đất có một hắc giáp đại hán khuân mặt xấu xí, trên mặt lộ ra một đôi răng nanh, hai tay chắp sau lưng đang lạnh lùng nhìn hắn.
"Là ma tôn Ma tộc!"
Nam tử tóc dài với điều này đã sớm đoán trước nên cũng không có nhiều lắm ngạc nghiên biểu tình, ngược lại ánh mắt sớm nhìn qua một cây đại thụ cách đó không xa.
Dưới tán cây là một mảng hoa màu phấn hồng chớp động không thôi! Sau khi âm thanh của hắc giáp đại hán vang lên, mảng quang hà liền biến mất hiện ra một nữ tử thân y màu trắng dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Bạch y nữ tử nguyên bản đôi mắt đang khẽ nhắm, ngay khi nam tử tóc dài tỉnh dậy nàng tựa hồ có cảm ứng cũng khẽ mở mi ngọc ra, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của nam tử.
Chỉ trong phut chốc, nam tử đang nằm bất động thần chí lập tức bị si mê, chỉ cảm thấy dường như ánh mắt nữ tử hàm chứa một loại ý tứ băng trinh thân thiết không biết tên, lồng ngực chợt nóng bừng lên thậm chí trong đầu còn nảy sinh ra ý niệm vì đối phương mà không tiếc hy sinh thân mình.
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 2069: Ngăn Cản
10.0/10 từ 41 lượt.