Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1979: Hỗn Thiên Lưỡng Nghi trận
"Cố đạo hữu, nơi đây hẳn là ngươi có chỗ chuyên dùng để tỷ thí chứ? Sợ rằng phải mượn dùng một lát rồi."
Hàn Lập quay đầu lại, hỏi hôi bào lão giả một câu.
"Đương nhiên là có, Đâu Nguyên các có một chỗ lợi dụng khe không gian mà mở ra một không gian riêng. Ở bên trong, cho dù tu sĩ Hợp Thể kỳ tranh đấu cũng không ảnh hưởng đến bên ngoài. Hai vị đạo hữu nếu muốn luận bàn thì hiển nhiên không thành vấn đề."
Cố lão giả sau khi ngẩn ra, lập tức trả lời.
Kim Việt thiền sư mắt thấy Hàn Lập chỉ nói vài câu quyết định "ba kích xong chuyện", khóe miệng không khỏi có chút co quắp.
Mặc dù bọn họ từ miệng Ngân Quang tiên tử biết được thần thông Hàn Lập vượt xa tu sĩ cùng giai, ngay cả tôn giả Ma tộc cũng liên tiếp giết mấy tên, nhưng nếu chỉ công kích ba lần thì Thanh Long thượng nhân hiển nhiên có thể đỡ được. Nếu không, vị trưởng lão Cửu Tinh tông mới gia nhập Thiên Uyên thành này chỉ có thể nói là hư danh mà thôi, trưởng lão hội cũng không cần phải mạo hiểm đắc tội với Hàn Lập mà tiếp tục che chở hắn.
Kim Việt thiền sư trong nháy mắt đã đem quan hệ lợi hại nghĩ tới thấu triệt, miệng mở khuyên thêm vài câu nhưng sau khi thấy không có hiệu quả, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng rồi không mở miệng nói gì nữa. Về phần Ngân Quang tiên tử và Cố lão giả, một người thì có chút hướng về Hàn Lập, một người thì giữ ý tứ không muốn đắc tội cả hai, cho nên ý kiến nêu ra cũng rất khác nhau.
Vì vậy những người liên quan, dưới sự dẫn đầu của Cố lão giả đều hướng ngoài cửa đi ra.
Bất quá trong nháy mắt đi ra ngoài cửa Hàn Lập bỗng nhiên quay lại nhìn đám người Tiểu Hồng một cái, thản nhiên nói một câu:
"Ngày mai vào lúc này, nếu ta không thấy mấy người các ngươi thì. Hắc hắc, kết quả có lẽ các ngươi cũng nghĩ ra!"
Nói xong, hắn không quản tới đám người này nữa mà trực tiếp đi ra ngoài, đám người Tiểu Hồng trong lòng run sợ không thôi, không ai dám nói năng gì.
Về phần đám người Kim Việt thiền sư thì giống như không nghe, không nhìn thấy, đều dẫn nhau rời đi.
Thanh Long thượng nhân mặc dù mặt không chút thay đổi quay lại nhìn mấy người bọn họ một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ một mực đi ra ngoài đại sảnh.
"Tiểu tiên tử, mấy người chúng ta phải làm sao bây giờ? Thanh Long tiền bối dường như không định che chở chúng ta! Phải làm sao bây giờ?"
Một tu sĩ Yêu tộc mặt đầy lông, sau khi thấy đám người Hàn Lập biến mất ngoài đại môn lập tức khóc lóc thảm thiết hỏi Tiểu Hồng một câu.
"Không sai, điều này không giống như lúc trước đạo hữu nói. Lúc ấy tiên tử thay Thanh Long tiền bối xuất hiện khuyên bảo ta, nói rằng Hàn tiền bối đã chết, hơn nữa cho dù có trở lại thì tất cả cũng do Thanh Long tiền bối làm chủ, tuyệt không liên quan đến chúng ta. Hiện tại phải nói rõ ràng cho chúng ta mới được."
Một tu sĩ Nhân tộc khác cũng vội vã hỏi.
Mấy người khác mặc dù không nói gì nhưng đồng dạng đều nhìn Tiểu Hồng, dường như đều coi nữ tử này là chủ.
"Hừ, các ngươi tưởng rằng thiếp thân có thể thoát khỏi trách nhiệm sao? Lúc đầu Thanh Long tiền bối cũng dùng những lời như thế này cam đoan với ta, ta bất quá chỉ chuyển lời của hắn mà thôi. Ta sao biết được đều là tu sĩ Hợp Thể kỳ mà hắn lại kiêng kỵ người này như thế, ngay cả chút can đảm che chở chúng ta cũng không có. Cũng may, mấy người chúng ta đều là người có chút thân phận, người nọ ngay cả khi thần thông rất cao, nhưng cũng không thể một chưởng đánh chết chúng ta được. Nhưng ngày mai có lẽ một chút đau khổ khẳng định là không thể tránh được."
Sắc mặt Tiểu Hồng khôi phục được hai phần, nghe những người khác chất vấn, ngọc dung trầm xuống, tức giận trả lời.
"Ngày mai chúng ta nhất định phải đến động phủ Hàn tiền bối sao?"
Một người sắc mặt âm tình bất định, có chút chần chờ hỏi.
"Hừ, ta khuyên các ngươi tốt nhất là không nên bỏ trốn, nếu thật sự làm như thế, người nọ đã có lý do để giết chúng ta. Đến lúc đó, cho dù trưởng bối ra mặt thì chỉ sợ cũng không thể bảo vệ được chúng ta."
Tiểu Hồng sau khi hừ một tiếng, đề tỉnh nói.
"Tiểu đạo hữu nói rất đúng! Hắn yên tâm để chúng ta rời đi như vậy chỉ sợ sớm đã hạ thần niệm ấn ký lên người chúng ta, muốn chạy trốn thì đúng là tự tìm đường chết. Hơn nữa, Thiên Uyên thành đã sớm bị đại quân Ma tộc bao vây, cho dù muốn rời đi thì có thể đi đâu được đây? Ngày mai phải thành thật đến thỉnh tội! Tại hạ muốn nói việc này cho một vị trưởng bối, trước xin cáo từ."
Một tu sĩ tương đối già khẽ thở dài một hơi, sau khi ôm quyền liền lo lắng rời đi.
Mấy người còn lại sau khi hai mặt nhìn nhau vài lần, đều cảm thấy không còn con đường thứ hai để chọn, cũng chỉ có thể rời đi trong lo lắng.
Trong nháy mắt, cả đại sảnh chỉ còn lại một mình nữ tử Tiểu Hồng.
Nàng sau khi đứng ngây ngẩn tại chỗ hơn nửa ngày, thần sắc trên mặt trong chốc lát chuyển thành nghiến răng nghiến lợi, trong chốc lát lại chuyển thành tràn đầy sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng nhấc chân, bất đắc dĩ rời đi.
Về phần những người khác sau khi trở về, người thì định chuẩn bị lễ vật, người thì đi nhờ vả người khác, quyết định hoàn toàn khác nhau.
Lúc này, đám người Hàn Lập dưới sự dẫn đầu của hôi bào lão giả đã đi tới thính đường trên tầng cao nhất của lầu các. Nhìn pháp trận nhỏ bố trí giữa thính đường, ánh mắt Hàn Lập có chút chớp động. Cố lão giả không chút chần chờ đi tới trước pháp trận, hai tay bắt quyết liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết vô cùng huyền diệu. Pháp quyết biến thành linh quang chợt lóe liền nhập vào trong pháp trận. Sau một khắc, tiếng "vù vù" xé gió vang lên, cả tòa pháp trận liền được kích hoạt.
Cố lão giả lúc này mới quay người lại cười nói với mọi người:
"Thông qua truyền tống trận này có thể trực tiếp tiến vào nơi tỷ thí. Mấy vị đạo hữu cũng đi thôi, pháp trận này đủ để một lần truyền tống chúng ta vào trong phiến không gian kia."
"Nếu như vậy, Hàn mỗ không khách khí."
Hàn Lập mỉm cười, thân hình chớp một cái liền quỷ dị xuất hiện ở trung tâm pháp trận.
Lấy thần thông hiện tại của hắn, khe không gian loại nhỏ này không thể vây khốn được hắn, cho nên hiển nhiên trong lòng không có bất cứ cố kỵ gì. Thanh Long thượng nhân phảng phất không muốn yếu thế, mặc dù sắc mặt âm trầm không nói gì nhưng tay áo phất lên, linh quang ngoài thân đại thịnh, cũng hóa thành một đoàn thanh quang bay vào trong pháp trận.
Thấy hành động của hai người Hàn Lập như vậy Kim Việt thiền sư cũng chỉ có thể lắc đầu mà theo sau, Băng Phượng thì nhíu mày cũng đi qua. Hôi bào lão giả và Ngân Quang tiên tử là người cuối cùng bước vào pháp trận. Lão giả trong nháy mắt khi tiến vào, lập tức thúc dục pháp quyết. Pháp trận nhất thời phát ra một tầng ngũ sắc hà quang, nhanh chóng vây mọi người vào trong. Hàn Lập chỉ cảm thấy cảnh sắc bốn phía hơi mơ hồ đi một lát thì đã tới một nơi xa lạ.
Ánh mắt đảo qua khắp nơi liền đem cảnh vật gần đó thu vào mắt.
Không gian trước mắt cũng không nhỏ, rộng chừng mấy ngàn mẫu, bốn phía cũng không giống như khe không gian bình thường, đồng dạng là vách ngăn không gian mờ ảo nhưng ở trung tâm lại có một đài cao đường kính hon trăm trượng. Bề mặt đài cao chớp động linh quang mờ nhạt, nhìn qua thì biết đã trải qua cấm chế gia cố đặc thù, xung quanh là mấy chục cột đá cao mấy chục trượng, đứng vững xung quanh. Những cây cột này bề mặt khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, mỗi một cây đều có một viên cực phẩm linh thạch khảm vào, có vẻ cực kỳ tinh xảo.
"Hỗn Thiên Lưỡng Nghi trận! Cổ huynh, ngươi đã tốn không ít công sức a! Có pháp trận này bảo hộ, cho dù tu sĩ cấp bậc như chúng ta đánh nhau thì đúng là rất khó ảnh hưởng đến người bên ngoài."
Ngân Quang tiên tử liếc mắt một cái liền nhận ra bố trí xung quanh, có chút giật mình nói.
Trên mặt Kim Việt thiền sư cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
"Ha ha, chút thủ đoạn thôi mà, đã làm mấy vị đạo hữu chê cười. Tại hạ thi thoảng cũng có thí nghiệm một chút thần thông công pháp cho nên mới ở nơi này bố trí chút ít."
Mặc dù hôi bào lão giả vô cùng khiêm tốn nhưng trong mắt không nhịn được lộ ra một tia đắc ý.
Cấm chế bố trí nơi đây đích xác tốn của hắn không ít tâm tư.
Hàn Lập sau khi híp mắt nhìn một lát, không nói hai lời bắt đầu bắt quyết, thanh quang nổi lên liền hóa thành một đạo thanh hồng chói mắt bay lên đài cao.
Đến giữa không trung linh quang liền thu lại, thân hình Hàn Lập lần nữa hiện ra, không chút hoang mang lạnh nhạt nói với Thanh Long thượng nhân:
"Thanh Long đạo hữu, nếu đã tới sao lại không lên đài? Còn chờ đến bao giờ nữa?"
Sắc mặt Thanh Long thượng nhân trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, chân nhấc về phía trước, lập tức một cổ thanh khí bao phủ lấy thân hình hắn vào trong phiêu dật hướng đài cao bay lên rồi dừng giữa không trung đối diện với Hàn Lập. Nếu không phải thần sắc hắn âm trầm như băng thì cũng rất giống tiên nhân phiêu nhiên xuất trần.
Cố lão giả bên cạnh thấy cảnh này, không dám chậm trễ một tay vừa lật, một cái ngân sắc ngọc bàn hiện ra rồi hướng đài cao ném lên. Nhất thời, ngọc bàn nhoáng lên một cái hóa thành một ngân sắc quang cầu lơ lửng giữa trời. Lúc này lão giả mới dùng tay chỉ một cái, đồng thời miệng lầm bầm niệm chú. Theo đó, từng đạo "ầm ầm" bạo liệt phát ra, cột đá xung quanh phát ra quang mang chói mắt, đồng thời đỉnh cột đá chợt lóe linh quang phun ra các loại quang trụ, vừa lúc tập hợp với ngân sắc quang cầu do ngọc bàn biến thành.
Sau một khắc, ngân sắc quang cầu nổ bung ra, trong vô số ngân quang chớp động liền hóa thành một màn hào quang dày đặc, đem cả đài cao bao phủ lại. Bề mặt quang mạc chẳng những phát ra ngân quang chói mắt mà còn có vô số phù văn màu trắng sữa tuôn ra, đem cả đài cao bao phủ vào trong, có vẻ vạn phần thần bí.
"Tốt lắm, cấm chế đã hoàn thành. Hiện tại cho dù hai vị đạo hữu đánh tới long trời lỡ đất bên trong thì đối với chúng ta cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng."
Hôi bào lão giả thở dài một hơi, sau khi thu pháp quyết lại liền quay đầu cười nói với Kim Việt thiền sư.
"Đã làm phiền Cố thí chủ rồi. Hy vọng hai vị đạo hữu chỉ là luận bàn tới điểm là có thể lập tức dừng tay, nếu không thật sự sẽ tổn thương tới hòa khí đôi bên."
Kim Việt thiền sư cảm ơn một tiếng, nhưng lại có chút lo lắng nói.
"Đại sư yên tâm, nếu chỉ là ba kích thì Thanh Long đạo hữu vô luận thế nào cũng có thể đỡ được. Bất quá, hai vị đạo hữu khẳng định sẽ vận dụng thực lực chính thức, chúng ta có thể tận mắt nhìn thấy thì cũng xem như được mở rộng tầm mắt! Đặc biệt là vị Hàn đạo hữu kia, nghe nói có vài tên tôn giả Ma tộc đã chết trong tay hắn, lão phu đối với thần thông của hắn càng thêm hứng thú."
Cố lão giả cười nói.
"Hy vọng là thế!"
Kim Việt thiền sư sau một tiếng phật hiệu liền thở dài nói.
Về phần Băng Phượng, nàng nhìn Hàn Lập trong quang mạc trong lòng không khỏi có vài phần lo lắng.
"Đạo hữu chuẩn bị chưa, Hàn mỗ ra tay đây!"
Hàn Lập nhìn Thanh Long thượng nhân phía đối diện, trên mặt sau khi hiện lên một tia sát khí, bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Cơ hồ cùng lúc đó, hắn nắm chặt hai tay lại, một tiếng sét đánh truyền đến!
Kim sắc điện quang từ hai cánh tay chợt lóe bắn ra, vô số điện hồ thô to tuôn ra sau đó ngưng tụ hóa thành hai kim sắc điện mãng phóng lên cao, giương nanh múa vuốt, thanh thế cực kỳ kinh người!
Phàm Nhân Tu Tiên
Hàn Lập quay đầu lại, hỏi hôi bào lão giả một câu.
"Đương nhiên là có, Đâu Nguyên các có một chỗ lợi dụng khe không gian mà mở ra một không gian riêng. Ở bên trong, cho dù tu sĩ Hợp Thể kỳ tranh đấu cũng không ảnh hưởng đến bên ngoài. Hai vị đạo hữu nếu muốn luận bàn thì hiển nhiên không thành vấn đề."
Cố lão giả sau khi ngẩn ra, lập tức trả lời.
Kim Việt thiền sư mắt thấy Hàn Lập chỉ nói vài câu quyết định "ba kích xong chuyện", khóe miệng không khỏi có chút co quắp.
Mặc dù bọn họ từ miệng Ngân Quang tiên tử biết được thần thông Hàn Lập vượt xa tu sĩ cùng giai, ngay cả tôn giả Ma tộc cũng liên tiếp giết mấy tên, nhưng nếu chỉ công kích ba lần thì Thanh Long thượng nhân hiển nhiên có thể đỡ được. Nếu không, vị trưởng lão Cửu Tinh tông mới gia nhập Thiên Uyên thành này chỉ có thể nói là hư danh mà thôi, trưởng lão hội cũng không cần phải mạo hiểm đắc tội với Hàn Lập mà tiếp tục che chở hắn.
Kim Việt thiền sư trong nháy mắt đã đem quan hệ lợi hại nghĩ tới thấu triệt, miệng mở khuyên thêm vài câu nhưng sau khi thấy không có hiệu quả, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng rồi không mở miệng nói gì nữa. Về phần Ngân Quang tiên tử và Cố lão giả, một người thì có chút hướng về Hàn Lập, một người thì giữ ý tứ không muốn đắc tội cả hai, cho nên ý kiến nêu ra cũng rất khác nhau.
Vì vậy những người liên quan, dưới sự dẫn đầu của Cố lão giả đều hướng ngoài cửa đi ra.
Bất quá trong nháy mắt đi ra ngoài cửa Hàn Lập bỗng nhiên quay lại nhìn đám người Tiểu Hồng một cái, thản nhiên nói một câu:
"Ngày mai vào lúc này, nếu ta không thấy mấy người các ngươi thì. Hắc hắc, kết quả có lẽ các ngươi cũng nghĩ ra!"
Nói xong, hắn không quản tới đám người này nữa mà trực tiếp đi ra ngoài, đám người Tiểu Hồng trong lòng run sợ không thôi, không ai dám nói năng gì.
Về phần đám người Kim Việt thiền sư thì giống như không nghe, không nhìn thấy, đều dẫn nhau rời đi.
Thanh Long thượng nhân mặc dù mặt không chút thay đổi quay lại nhìn mấy người bọn họ một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ một mực đi ra ngoài đại sảnh.
"Tiểu tiên tử, mấy người chúng ta phải làm sao bây giờ? Thanh Long tiền bối dường như không định che chở chúng ta! Phải làm sao bây giờ?"
Một tu sĩ Yêu tộc mặt đầy lông, sau khi thấy đám người Hàn Lập biến mất ngoài đại môn lập tức khóc lóc thảm thiết hỏi Tiểu Hồng một câu.
"Không sai, điều này không giống như lúc trước đạo hữu nói. Lúc ấy tiên tử thay Thanh Long tiền bối xuất hiện khuyên bảo ta, nói rằng Hàn tiền bối đã chết, hơn nữa cho dù có trở lại thì tất cả cũng do Thanh Long tiền bối làm chủ, tuyệt không liên quan đến chúng ta. Hiện tại phải nói rõ ràng cho chúng ta mới được."
Một tu sĩ Nhân tộc khác cũng vội vã hỏi.
Mấy người khác mặc dù không nói gì nhưng đồng dạng đều nhìn Tiểu Hồng, dường như đều coi nữ tử này là chủ.
"Hừ, các ngươi tưởng rằng thiếp thân có thể thoát khỏi trách nhiệm sao? Lúc đầu Thanh Long tiền bối cũng dùng những lời như thế này cam đoan với ta, ta bất quá chỉ chuyển lời của hắn mà thôi. Ta sao biết được đều là tu sĩ Hợp Thể kỳ mà hắn lại kiêng kỵ người này như thế, ngay cả chút can đảm che chở chúng ta cũng không có. Cũng may, mấy người chúng ta đều là người có chút thân phận, người nọ ngay cả khi thần thông rất cao, nhưng cũng không thể một chưởng đánh chết chúng ta được. Nhưng ngày mai có lẽ một chút đau khổ khẳng định là không thể tránh được."
Sắc mặt Tiểu Hồng khôi phục được hai phần, nghe những người khác chất vấn, ngọc dung trầm xuống, tức giận trả lời.
"Ngày mai chúng ta nhất định phải đến động phủ Hàn tiền bối sao?"
Một người sắc mặt âm tình bất định, có chút chần chờ hỏi.
"Hừ, ta khuyên các ngươi tốt nhất là không nên bỏ trốn, nếu thật sự làm như thế, người nọ đã có lý do để giết chúng ta. Đến lúc đó, cho dù trưởng bối ra mặt thì chỉ sợ cũng không thể bảo vệ được chúng ta."
Tiểu Hồng sau khi hừ một tiếng, đề tỉnh nói.
"Tiểu đạo hữu nói rất đúng! Hắn yên tâm để chúng ta rời đi như vậy chỉ sợ sớm đã hạ thần niệm ấn ký lên người chúng ta, muốn chạy trốn thì đúng là tự tìm đường chết. Hơn nữa, Thiên Uyên thành đã sớm bị đại quân Ma tộc bao vây, cho dù muốn rời đi thì có thể đi đâu được đây? Ngày mai phải thành thật đến thỉnh tội! Tại hạ muốn nói việc này cho một vị trưởng bối, trước xin cáo từ."
Một tu sĩ tương đối già khẽ thở dài một hơi, sau khi ôm quyền liền lo lắng rời đi.
Mấy người còn lại sau khi hai mặt nhìn nhau vài lần, đều cảm thấy không còn con đường thứ hai để chọn, cũng chỉ có thể rời đi trong lo lắng.
Trong nháy mắt, cả đại sảnh chỉ còn lại một mình nữ tử Tiểu Hồng.
Nàng sau khi đứng ngây ngẩn tại chỗ hơn nửa ngày, thần sắc trên mặt trong chốc lát chuyển thành nghiến răng nghiến lợi, trong chốc lát lại chuyển thành tràn đầy sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng nhấc chân, bất đắc dĩ rời đi.
Về phần những người khác sau khi trở về, người thì định chuẩn bị lễ vật, người thì đi nhờ vả người khác, quyết định hoàn toàn khác nhau.
Lúc này, đám người Hàn Lập dưới sự dẫn đầu của hôi bào lão giả đã đi tới thính đường trên tầng cao nhất của lầu các. Nhìn pháp trận nhỏ bố trí giữa thính đường, ánh mắt Hàn Lập có chút chớp động. Cố lão giả không chút chần chờ đi tới trước pháp trận, hai tay bắt quyết liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết vô cùng huyền diệu. Pháp quyết biến thành linh quang chợt lóe liền nhập vào trong pháp trận. Sau một khắc, tiếng "vù vù" xé gió vang lên, cả tòa pháp trận liền được kích hoạt.
Cố lão giả lúc này mới quay người lại cười nói với mọi người:
"Thông qua truyền tống trận này có thể trực tiếp tiến vào nơi tỷ thí. Mấy vị đạo hữu cũng đi thôi, pháp trận này đủ để một lần truyền tống chúng ta vào trong phiến không gian kia."
"Nếu như vậy, Hàn mỗ không khách khí."
Hàn Lập mỉm cười, thân hình chớp một cái liền quỷ dị xuất hiện ở trung tâm pháp trận.
Lấy thần thông hiện tại của hắn, khe không gian loại nhỏ này không thể vây khốn được hắn, cho nên hiển nhiên trong lòng không có bất cứ cố kỵ gì. Thanh Long thượng nhân phảng phất không muốn yếu thế, mặc dù sắc mặt âm trầm không nói gì nhưng tay áo phất lên, linh quang ngoài thân đại thịnh, cũng hóa thành một đoàn thanh quang bay vào trong pháp trận.
Thấy hành động của hai người Hàn Lập như vậy Kim Việt thiền sư cũng chỉ có thể lắc đầu mà theo sau, Băng Phượng thì nhíu mày cũng đi qua. Hôi bào lão giả và Ngân Quang tiên tử là người cuối cùng bước vào pháp trận. Lão giả trong nháy mắt khi tiến vào, lập tức thúc dục pháp quyết. Pháp trận nhất thời phát ra một tầng ngũ sắc hà quang, nhanh chóng vây mọi người vào trong. Hàn Lập chỉ cảm thấy cảnh sắc bốn phía hơi mơ hồ đi một lát thì đã tới một nơi xa lạ.
Ánh mắt đảo qua khắp nơi liền đem cảnh vật gần đó thu vào mắt.
Không gian trước mắt cũng không nhỏ, rộng chừng mấy ngàn mẫu, bốn phía cũng không giống như khe không gian bình thường, đồng dạng là vách ngăn không gian mờ ảo nhưng ở trung tâm lại có một đài cao đường kính hon trăm trượng. Bề mặt đài cao chớp động linh quang mờ nhạt, nhìn qua thì biết đã trải qua cấm chế gia cố đặc thù, xung quanh là mấy chục cột đá cao mấy chục trượng, đứng vững xung quanh. Những cây cột này bề mặt khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, mỗi một cây đều có một viên cực phẩm linh thạch khảm vào, có vẻ cực kỳ tinh xảo.
"Hỗn Thiên Lưỡng Nghi trận! Cổ huynh, ngươi đã tốn không ít công sức a! Có pháp trận này bảo hộ, cho dù tu sĩ cấp bậc như chúng ta đánh nhau thì đúng là rất khó ảnh hưởng đến người bên ngoài."
Ngân Quang tiên tử liếc mắt một cái liền nhận ra bố trí xung quanh, có chút giật mình nói.
Trên mặt Kim Việt thiền sư cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
"Ha ha, chút thủ đoạn thôi mà, đã làm mấy vị đạo hữu chê cười. Tại hạ thi thoảng cũng có thí nghiệm một chút thần thông công pháp cho nên mới ở nơi này bố trí chút ít."
Mặc dù hôi bào lão giả vô cùng khiêm tốn nhưng trong mắt không nhịn được lộ ra một tia đắc ý.
Cấm chế bố trí nơi đây đích xác tốn của hắn không ít tâm tư.
Hàn Lập sau khi híp mắt nhìn một lát, không nói hai lời bắt đầu bắt quyết, thanh quang nổi lên liền hóa thành một đạo thanh hồng chói mắt bay lên đài cao.
Đến giữa không trung linh quang liền thu lại, thân hình Hàn Lập lần nữa hiện ra, không chút hoang mang lạnh nhạt nói với Thanh Long thượng nhân:
"Thanh Long đạo hữu, nếu đã tới sao lại không lên đài? Còn chờ đến bao giờ nữa?"
Sắc mặt Thanh Long thượng nhân trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, chân nhấc về phía trước, lập tức một cổ thanh khí bao phủ lấy thân hình hắn vào trong phiêu dật hướng đài cao bay lên rồi dừng giữa không trung đối diện với Hàn Lập. Nếu không phải thần sắc hắn âm trầm như băng thì cũng rất giống tiên nhân phiêu nhiên xuất trần.
Cố lão giả bên cạnh thấy cảnh này, không dám chậm trễ một tay vừa lật, một cái ngân sắc ngọc bàn hiện ra rồi hướng đài cao ném lên. Nhất thời, ngọc bàn nhoáng lên một cái hóa thành một ngân sắc quang cầu lơ lửng giữa trời. Lúc này lão giả mới dùng tay chỉ một cái, đồng thời miệng lầm bầm niệm chú. Theo đó, từng đạo "ầm ầm" bạo liệt phát ra, cột đá xung quanh phát ra quang mang chói mắt, đồng thời đỉnh cột đá chợt lóe linh quang phun ra các loại quang trụ, vừa lúc tập hợp với ngân sắc quang cầu do ngọc bàn biến thành.
Sau một khắc, ngân sắc quang cầu nổ bung ra, trong vô số ngân quang chớp động liền hóa thành một màn hào quang dày đặc, đem cả đài cao bao phủ lại. Bề mặt quang mạc chẳng những phát ra ngân quang chói mắt mà còn có vô số phù văn màu trắng sữa tuôn ra, đem cả đài cao bao phủ vào trong, có vẻ vạn phần thần bí.
"Tốt lắm, cấm chế đã hoàn thành. Hiện tại cho dù hai vị đạo hữu đánh tới long trời lỡ đất bên trong thì đối với chúng ta cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng."
Hôi bào lão giả thở dài một hơi, sau khi thu pháp quyết lại liền quay đầu cười nói với Kim Việt thiền sư.
"Đã làm phiền Cố thí chủ rồi. Hy vọng hai vị đạo hữu chỉ là luận bàn tới điểm là có thể lập tức dừng tay, nếu không thật sự sẽ tổn thương tới hòa khí đôi bên."
Kim Việt thiền sư cảm ơn một tiếng, nhưng lại có chút lo lắng nói.
"Đại sư yên tâm, nếu chỉ là ba kích thì Thanh Long đạo hữu vô luận thế nào cũng có thể đỡ được. Bất quá, hai vị đạo hữu khẳng định sẽ vận dụng thực lực chính thức, chúng ta có thể tận mắt nhìn thấy thì cũng xem như được mở rộng tầm mắt! Đặc biệt là vị Hàn đạo hữu kia, nghe nói có vài tên tôn giả Ma tộc đã chết trong tay hắn, lão phu đối với thần thông của hắn càng thêm hứng thú."
Cố lão giả cười nói.
"Hy vọng là thế!"
Kim Việt thiền sư sau một tiếng phật hiệu liền thở dài nói.
Về phần Băng Phượng, nàng nhìn Hàn Lập trong quang mạc trong lòng không khỏi có vài phần lo lắng.
"Đạo hữu chuẩn bị chưa, Hàn mỗ ra tay đây!"
Hàn Lập nhìn Thanh Long thượng nhân phía đối diện, trên mặt sau khi hiện lên một tia sát khí, bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Cơ hồ cùng lúc đó, hắn nắm chặt hai tay lại, một tiếng sét đánh truyền đến!
Kim sắc điện quang từ hai cánh tay chợt lóe bắn ra, vô số điện hồ thô to tuôn ra sau đó ngưng tụ hóa thành hai kim sắc điện mãng phóng lên cao, giương nanh múa vuốt, thanh thế cực kỳ kinh người!
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 1979: Hỗn Thiên Lưỡng Nghi trận
10.0/10 từ 41 lượt.