Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1977: Tức giận
Nam tử khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt ngay thẳng uy nghiêm, trong tay cầm một quyển sách trắng, thần sắc thong dong, đúng là Thanh Long thượng nhân lúc đầu cùng Hàn Lập đối kháng đại quân Ma tộc.
"Tiền bối hẳn cũng biết, chỉ dùng sức mạnh mà không phải thiếp thân tự nguyện, thì sẽ không chiếm được thứ ngươi muốn. Huống hồ, tiền bối không cố kỵ ý tứ của các vị tiền bối khác trong thành sao?"
Băng Phượng nhìn chằm chằm Thanh Long thượng nhân, chậm rãi nói.
"Nếu mấy ngày trước ngươi nói lời này thì lão phu có lẽ thật sụ kiêng ky vài phần, nhưng hiện tại lão phu đã tu luyện xong một loại thần thông mới, có thể khiến ngươi cam tâm tình nguyện phối hợp. Về phần những đạo hữu khác ở Thiên Uyên thành thì ngươi không cần trông chờ. Hiện tại ta đã chính thức gia nhập Thiên Uyên thành, trở thành một trong những trưởng lão trong thành. Đem bổn tọa so sánh với một vị tu sĩ đã chết, bọn họ chăng lẽ không cân nhắc nặng nhẹ sao?"
Tới lúc này, Thanh Long thượng nhân không cần phải giả dối, lạnh lùng nói thẳng.
Băng Phượng nghe vậy biến sắc, sau khi khẽ thở dài đột nhiên phất tay về phía trước. Bạch quang chớp động, một cái khe hở màu trắng hiện lên. Thân hình nàng hơi mơ hồ đi, cả người liền như hư ảnh biến mất vào trong.
Băng Phượng hành động nhanh như chớp khiến đám người Tiểu Hồng gần đó không kịp phản ứng.
Chờ khi bọn họ giận dữ muốn ra tay thì cái khe nọ chợt lóe bạch quang, liền quỷ dị thu nhỏ lại. Thanh Long thượng nhân thấy cảnh này thần sắc vẫn như trước, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng phất ngọc thư trong tay về hư không phía trước.
Ngân quang chợt lóe, một cổ văn màu bạc từ trong ngọc thư bắn ra, cũng chợt hóa to bằng đầu người, chợt lóe liền đánh vào chỗ khe hở không gian đang dần biến mất kia.
"Ầm!" một tiếng, hư không bên kia sau khi bị ngân văn nổ tung ra, phảng phất như mặt hồ gợn sóng mà vặn vẹo một trận, tiếp theo vỡ vụn thành từng mảnh. Một tiếng rên đau đớn phát ra, thân thể mềm mại của Băng Phượng lảo đảo từ trong hư không hiện ra, sau khi thối lui vài bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, lần nữa ngẩng đầu lên.
Giờ phút này ánh mắt nàng ngay cả khi vẫn lạnh như băng nhưng sắc mặt thật sự có chút khó coi.
"Hừ, nếu để ngươi chạy thoát trước mặt lão phu thì tên lão phu liền viết ngược lại cho ngươi xem. Tốt lắm! Ngươi muốn ngoan ngoãn để chư vị đạo hữu phong bế pháp lực hay là để lão phu tự mình ra tay?"
Thanh Long thượng nhân liếc mắt nhìn Băng Phượng một cái, hãnh diện nói.
Lúc này đám người Tiểu Hồng mới " a" một tiếng, từ bốn phía gắt gao vây nữ tử vào trong. Băng Phượng đứng tại chỗ không nhúc nhích nhưng trong lòng lại âm trầm như nước.
"Ồ, không biết tên của Thanh Long đạo hữu đảo ngược lại sẽ đọc như thế nào? Không ngại thử đọc cho Hàn mỗ nghe một chút!"
Ngay lúc Tiểu Hồng vừa định tiến lên ra tay, đột nhiên một thanh âm nam tử lạnh lùng vang lên quanh quẩn trong thính đường.
Sắc mặt nữ tử này thoáng cái liền trở nên tái nhợt không còn chút máu, đồng thời một tiếng "ầm" kinh thiên động địa truyển đến.
Nguyên bổn đại môn bị cấm chế rắn chắc bao phủ đang chớp động linh quang, đột nhiên từ bên ngoài nồ tung ra. Tiếp theo, từng mảnh vỡ bay tung tóe, một cổ cuồng bạo chi khí từ bên ngoài tuôn vào!
Hai gã tu sĩ Luyện Hư kỳ đang cản phía trước bị cổ khí tức đáng sợ này ập tới, phảng phất như bị xe tải tông phải, thân hình giống như bao cát văng lên trời bắn thẳng tới vách tường đối diện. Mà hết lần này tới lần khác vách tường cũng phóng ra cấm chế, phảng phất cứng như sắt.
Hai tên tu sĩ Nhân tộc này cũng không phải là tu sĩ pháp thể song tu, sau cú va chạm mạnh như vậy không thể tránh khỏi đầu rơi máu chảy một trận, ngay cả kêu một tiếng cũng không phát ra được, trực tiếp chết tại trận. Một kích mới vừa rồi, ngay cả Nguyên anh trong người bọn họ cũng trực tiếp bị chấn ngất đi.
Mấy người khác thấy cảnh này trong lòng run sợ, chợt lóe tránh xa khỏi đại môn. Thanh Long thượng nhân trong nháy mắt nghe lời ấy sắc mặt cũng đại biến. Về phần Băng Phượng thì vừa vui mừng vừa sợ hãi, vội quay người lại đôi mắt đẹp nhìn về phía đại môn. Chỉ thấy khí tức đáng sợ ngoài cửa thu lại, một thanh niên mặc áo xanh lạnh nhạt đi đến.
Không phải Hàn Lập thì là ai!
"Hàn huynh, cuối cùng huynh cũng trở về!"
Băng Phượng ngay cả khi luôn lạnh như băng, giờ phút này cũng khó nén kích động trong lòng nét mặt hiện lên vẻ ửng đỏ bật thốt lên.
"Ừm, mặc dù gặp chút phiền phức nhưng cuối cùng cũng bình yên vô sự."
Hàn Lập sau khi nhìn thấy gương mặt Băng Phượng, khẽ mỉm cười nói.
"Không ngờ Hàn hiền đệ có thể chạy thoát từ tay Thánh tổ Ma tộc, thật sự là chuyện đáng mừng. Tại hạ và những đạo hữu khác nhất định phải mở tiệc rượu tẩy trần cho Hàn đạo hữu mới được."
Thanh Long thượng nhân dù sao cũng là tu sĩ Hợp Thể trung kỳ, sau khi trong lòng bối rối một chập liền lập tức phản ứng lại, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười.
Thế nhưng Hàn Lập căn bản không để ý tới Thanh Long thượng nhân, hai mắt hơi nhíu, ánh mắt phảng phất sắc bên như đao kiếm quét về phía mấy người Tiểu Hồng, không chú cảm tình nói hai chữ:
"Được lắm!"
Ngoại trừ hai gã tu sĩ đã chết ngất ra, mấy tên Luyện Hư kỳ bao gồm cả Tiểu Hồng bên trong nhất thời vẻ mặt đều cắt không còn chút máu. Cho dù bọn họ chưa từng gặp qua Hàn Lập nhưng giờ phút này hiển nhiên cũng biết thân phận người phía trước, sự sợ hãi trong lòng lớn thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Bọn họ sỡ dĩ bị Thanh Long thượng nhân mua chuộc, nguyên nhân chính tự nhiên là do Thanh Long thượng nhân vỗ ngực cam đoan rằng Hàn Lập đã chết. Nếu không, cho dù đám người bọn họ có thêm mấy lá gan, cũng tuyệt không có dũng khí nhúng tay vào chuyện này. Hiện tại nếu vị tu sĩ Hợp Thể kỳ Hàn Lập này không chết, ngược lại vừa lúc xuất hiện nơi đây, ngay cả chút cơ hội ngụy biện cũng không có, kết quả có thể nghĩ được.
"Hàn tiền bối, chúc mừng lão nhân gia người bình an trở về thành, gia sư là...."
Một gã đại hán tướng mạo thoạt nhìn thô lỗ, hai tay ôm quyền muốn nói gì đó nhưng sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, không nói hai lời đột nhiên phất tay lên.
"Phanh" một tiếng, đại hán chỉ cảm thấy ngực nóng lên, thân hình liền giống như diều đứt dây giống như hai người trước, sau khi bị ném lên vách tường liền một đoàn tinh huyết bắn ra rồi bất tỉnh nhân sự.
Mấy người khác kinh hãi vội nhìn lại, chỉ thấy vạt áo trước ngực đại hán sớm biến mất lộ ra một bộ chiến giáp màu xám trắng bóng loáng.
Bộ giáp này thoạt nhìn không có chút khác thường nhưng sau một khắc liền phát ra tiếng giòn tan! Kiện chiến giáp vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành một từng mảnh nhỏ trực tiếp rơi xuống người đại hán.
Một kích nhìn như hời hợt của Hàn Lập thế nhưng chẳng những đánh đại hán trọng thương mà ngay cả bảo giáp trên người cũng bị phá hủy. Kết quả này khiến những người còn lại nguyên bổn trong lòng có suy nghĩ thử vận may đều hít một ngụm lương khí, toàn thân phát lạnh không thể nói ra nửa chữ "không" đươc.
Thanh Long thượng nhân thấy cảnh này, cơ mặt tự hành co quắp lại nhưng chợt nhớ tới cảnh ngày đó Hàn Lập một mình độc đấu mấy tên tu sĩ Hợp Thể kỳ, trong lòng đồng dạng cũng không dám nói rằng việc kia tàn nhẫn, chỉ có thể ho một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Hàn huynh cần gì tức giận như thế, mới vừa rồi ngươi đã đánh trọng thương ái đồ của Cố trưởng lão trong thành, ra tay nặng như thế sợ rằng khó có thể cấp cho Cố trưởng lão công đạo!"
"Công đạo? Muốn công đạo gì đây? Cố trưởng lão nếu cảm thấy ta ra tay quá nặng thì cứ việc tìm đến Hàn mỗ. Nhưng, thật ra các hạ có nên cho ta một cái công đạo hay không?"
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, lúc này mời quay đâu lại, không chút khách khí, lạnh lùng nói.
"Khụ, sỡ dĩ xảy ra chuyện này cũng không phải là ý của ta. Nguyên bổn ta tưởng Hàn đạo hữu đã vẫn lạc cho nên lúc này mới mời Băng Phượng đạo hữu đến đây. Nếu Hàn huynh đệ không sao thì lão phu ngày khác sẽ tự minh tới nhà bồi tội."
Thanh Long thượng nhân có vẻ là người cầm được thì cũng có thể thả ra được, không phản biện gì nhiều mà trực tiếp mềm mỏng nói.
"Tới nhà bồi tội? Hàn mỗ không dám! Ngày đó tại hạ mạo hiểm đến Ỷ Thiên thành giúp các hạ một tay, hiện tại chỉ mới mấy ngày không trở về các hạ liền làm ra loại chuyện này. Hàn mỗ nếu không làm đến cùng thì sau này sao dám xuất hiện trước mặt người khác!"
Hàn Lập nhìn chằm chằm Thanh Long thượng nhân, âm trầm phun ra từng chữ một.
"Việc đã đến nước này? Vậy Hàn đạo hữu rốt cục muốn thế nào, chẳng lẽ muốn đánh nhau với bổn tọa?"
Thanh Long thượng nhân nghe Hàn Lập nói thế không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, khẩu khí liền cứng lên vài phần.
"Nếu Thanh Long đạo hữu đã nói thế tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh! Đạo hữu dám tới cửa ức hiếp như thế có lẽ tự phụ thần thông rất lớn. Hàn mỗ cũng muốn thỉnh giáo một chút!"
Hàn Lập cười ha ha, không chút do dự đồng ý ngay lập tức.
Sắc mặt Thanh Long thượng nhân hiển nhiên trở nên cực kỳ khó coi, nhưng Hàn Lập không có ý nói nhảm, hai tay phất lên, bên trong truyền ra tiếng ầm ầm. Tiếp đó, thanh quang chớp động, vô số tiểu kiếm màu xanh tuôn ra. Đồng thời, ngoài thân chợt lóe kim quang, một cổ linh áp so với lúc trước còn kinh người hơn tuôn ra đè thẳng về phía Thanh Long thượng nhân đối diện.
Thanh Long thượng nhân thấy Hàn Lập từng bước áp bức rốt cục cũng không thể kiềm chế tức giận, sắc mặt thoáng cái chuyển thành xanh mét, một tay nhấc lên, ngọc thư trong tay nhất thời bay lên, bên trong chớp động đủ loại hà quang, mơ hồ có vô số phù văn muốn rục rịch từ đó bay ra.
Đám người Tiểu Hồng thấy hai đại tu sĩ Hợp Thể kỳ sắp đánh nhau tại đây trong lòng hiển nhiên cực kỳ hoảng hốt. Nhưng đã có ba người trước đó làm ví dụ, cho nên không ai dám nói gì, cũng không dám chuồn đi, chỉ có thể kiên trì đến cùng, chậm rãi thối lui ra bốn phía đại sảnh.
Ngay cả khi biết chút cự lực ấy đối với tu sĩ Hợp Thể kỳ tranh đấu căn bản không tính là gì, nhưng trong lòng cũng có chút an ủi.
Hàn Lập đối với cử động của những người khác, phảng phất giống như không nhìn thấy, ánh mắt phát lạnh nhìn chằm chằm Thanh Long thượng nhân, trong lòng âm thầm thúc dục kiếm quyết. Nhưng tích tắc ngay lúc này, đột nhiên một đạo bạch hồng từ ngoài cửa chợt lóe bắn vào trong đại sảnh, sau khi xoay quanh một vòng liền vững vàng bắn xuống mặt đất giữa Thanh Long thượng nhân và Hàn Lập.
Trong bạch quang chớp động, một đạo nhân ảnh thoáng hiện ra, lập tức cười ha ha nói:
"Hai vị đạo hữu chẳng lẽ định đánh nhau ở nơi này, hủy đi nơi ở của Bạch trưởng lão sao? Không bằng cấp cho tại hạ chút mặt mũi, tạm dừng mâu thuẫn để lão phu hòa giải một chút!"
Người này mặt đầy nếp nhăn, đỉnh đầu có kim quang phát sáng, trên người khoác một kiện kim sắc cà sa, vẻ mặt vô cùng hòa ái, đúng là vị Kim Việt thiền sư nọ!
Phàm Nhân Tu Tiên
"Tiền bối hẳn cũng biết, chỉ dùng sức mạnh mà không phải thiếp thân tự nguyện, thì sẽ không chiếm được thứ ngươi muốn. Huống hồ, tiền bối không cố kỵ ý tứ của các vị tiền bối khác trong thành sao?"
Băng Phượng nhìn chằm chằm Thanh Long thượng nhân, chậm rãi nói.
"Nếu mấy ngày trước ngươi nói lời này thì lão phu có lẽ thật sụ kiêng ky vài phần, nhưng hiện tại lão phu đã tu luyện xong một loại thần thông mới, có thể khiến ngươi cam tâm tình nguyện phối hợp. Về phần những đạo hữu khác ở Thiên Uyên thành thì ngươi không cần trông chờ. Hiện tại ta đã chính thức gia nhập Thiên Uyên thành, trở thành một trong những trưởng lão trong thành. Đem bổn tọa so sánh với một vị tu sĩ đã chết, bọn họ chăng lẽ không cân nhắc nặng nhẹ sao?"
Tới lúc này, Thanh Long thượng nhân không cần phải giả dối, lạnh lùng nói thẳng.
Băng Phượng nghe vậy biến sắc, sau khi khẽ thở dài đột nhiên phất tay về phía trước. Bạch quang chớp động, một cái khe hở màu trắng hiện lên. Thân hình nàng hơi mơ hồ đi, cả người liền như hư ảnh biến mất vào trong.
Băng Phượng hành động nhanh như chớp khiến đám người Tiểu Hồng gần đó không kịp phản ứng.
Chờ khi bọn họ giận dữ muốn ra tay thì cái khe nọ chợt lóe bạch quang, liền quỷ dị thu nhỏ lại. Thanh Long thượng nhân thấy cảnh này thần sắc vẫn như trước, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng phất ngọc thư trong tay về hư không phía trước.
Ngân quang chợt lóe, một cổ văn màu bạc từ trong ngọc thư bắn ra, cũng chợt hóa to bằng đầu người, chợt lóe liền đánh vào chỗ khe hở không gian đang dần biến mất kia.
"Ầm!" một tiếng, hư không bên kia sau khi bị ngân văn nổ tung ra, phảng phất như mặt hồ gợn sóng mà vặn vẹo một trận, tiếp theo vỡ vụn thành từng mảnh. Một tiếng rên đau đớn phát ra, thân thể mềm mại của Băng Phượng lảo đảo từ trong hư không hiện ra, sau khi thối lui vài bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, lần nữa ngẩng đầu lên.
Giờ phút này ánh mắt nàng ngay cả khi vẫn lạnh như băng nhưng sắc mặt thật sự có chút khó coi.
"Hừ, nếu để ngươi chạy thoát trước mặt lão phu thì tên lão phu liền viết ngược lại cho ngươi xem. Tốt lắm! Ngươi muốn ngoan ngoãn để chư vị đạo hữu phong bế pháp lực hay là để lão phu tự mình ra tay?"
Thanh Long thượng nhân liếc mắt nhìn Băng Phượng một cái, hãnh diện nói.
Lúc này đám người Tiểu Hồng mới " a" một tiếng, từ bốn phía gắt gao vây nữ tử vào trong. Băng Phượng đứng tại chỗ không nhúc nhích nhưng trong lòng lại âm trầm như nước.
"Ồ, không biết tên của Thanh Long đạo hữu đảo ngược lại sẽ đọc như thế nào? Không ngại thử đọc cho Hàn mỗ nghe một chút!"
Ngay lúc Tiểu Hồng vừa định tiến lên ra tay, đột nhiên một thanh âm nam tử lạnh lùng vang lên quanh quẩn trong thính đường.
Sắc mặt nữ tử này thoáng cái liền trở nên tái nhợt không còn chút máu, đồng thời một tiếng "ầm" kinh thiên động địa truyển đến.
Nguyên bổn đại môn bị cấm chế rắn chắc bao phủ đang chớp động linh quang, đột nhiên từ bên ngoài nồ tung ra. Tiếp theo, từng mảnh vỡ bay tung tóe, một cổ cuồng bạo chi khí từ bên ngoài tuôn vào!
Hai gã tu sĩ Luyện Hư kỳ đang cản phía trước bị cổ khí tức đáng sợ này ập tới, phảng phất như bị xe tải tông phải, thân hình giống như bao cát văng lên trời bắn thẳng tới vách tường đối diện. Mà hết lần này tới lần khác vách tường cũng phóng ra cấm chế, phảng phất cứng như sắt.
Hai tên tu sĩ Nhân tộc này cũng không phải là tu sĩ pháp thể song tu, sau cú va chạm mạnh như vậy không thể tránh khỏi đầu rơi máu chảy một trận, ngay cả kêu một tiếng cũng không phát ra được, trực tiếp chết tại trận. Một kích mới vừa rồi, ngay cả Nguyên anh trong người bọn họ cũng trực tiếp bị chấn ngất đi.
Mấy người khác thấy cảnh này trong lòng run sợ, chợt lóe tránh xa khỏi đại môn. Thanh Long thượng nhân trong nháy mắt nghe lời ấy sắc mặt cũng đại biến. Về phần Băng Phượng thì vừa vui mừng vừa sợ hãi, vội quay người lại đôi mắt đẹp nhìn về phía đại môn. Chỉ thấy khí tức đáng sợ ngoài cửa thu lại, một thanh niên mặc áo xanh lạnh nhạt đi đến.
Không phải Hàn Lập thì là ai!
"Hàn huynh, cuối cùng huynh cũng trở về!"
Băng Phượng ngay cả khi luôn lạnh như băng, giờ phút này cũng khó nén kích động trong lòng nét mặt hiện lên vẻ ửng đỏ bật thốt lên.
"Ừm, mặc dù gặp chút phiền phức nhưng cuối cùng cũng bình yên vô sự."
Hàn Lập sau khi nhìn thấy gương mặt Băng Phượng, khẽ mỉm cười nói.
"Không ngờ Hàn hiền đệ có thể chạy thoát từ tay Thánh tổ Ma tộc, thật sự là chuyện đáng mừng. Tại hạ và những đạo hữu khác nhất định phải mở tiệc rượu tẩy trần cho Hàn đạo hữu mới được."
Thanh Long thượng nhân dù sao cũng là tu sĩ Hợp Thể trung kỳ, sau khi trong lòng bối rối một chập liền lập tức phản ứng lại, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười.
Thế nhưng Hàn Lập căn bản không để ý tới Thanh Long thượng nhân, hai mắt hơi nhíu, ánh mắt phảng phất sắc bên như đao kiếm quét về phía mấy người Tiểu Hồng, không chú cảm tình nói hai chữ:
"Được lắm!"
Ngoại trừ hai gã tu sĩ đã chết ngất ra, mấy tên Luyện Hư kỳ bao gồm cả Tiểu Hồng bên trong nhất thời vẻ mặt đều cắt không còn chút máu. Cho dù bọn họ chưa từng gặp qua Hàn Lập nhưng giờ phút này hiển nhiên cũng biết thân phận người phía trước, sự sợ hãi trong lòng lớn thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Bọn họ sỡ dĩ bị Thanh Long thượng nhân mua chuộc, nguyên nhân chính tự nhiên là do Thanh Long thượng nhân vỗ ngực cam đoan rằng Hàn Lập đã chết. Nếu không, cho dù đám người bọn họ có thêm mấy lá gan, cũng tuyệt không có dũng khí nhúng tay vào chuyện này. Hiện tại nếu vị tu sĩ Hợp Thể kỳ Hàn Lập này không chết, ngược lại vừa lúc xuất hiện nơi đây, ngay cả chút cơ hội ngụy biện cũng không có, kết quả có thể nghĩ được.
"Hàn tiền bối, chúc mừng lão nhân gia người bình an trở về thành, gia sư là...."
Một gã đại hán tướng mạo thoạt nhìn thô lỗ, hai tay ôm quyền muốn nói gì đó nhưng sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, không nói hai lời đột nhiên phất tay lên.
"Phanh" một tiếng, đại hán chỉ cảm thấy ngực nóng lên, thân hình liền giống như diều đứt dây giống như hai người trước, sau khi bị ném lên vách tường liền một đoàn tinh huyết bắn ra rồi bất tỉnh nhân sự.
Mấy người khác kinh hãi vội nhìn lại, chỉ thấy vạt áo trước ngực đại hán sớm biến mất lộ ra một bộ chiến giáp màu xám trắng bóng loáng.
Bộ giáp này thoạt nhìn không có chút khác thường nhưng sau một khắc liền phát ra tiếng giòn tan! Kiện chiến giáp vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành một từng mảnh nhỏ trực tiếp rơi xuống người đại hán.
Một kích nhìn như hời hợt của Hàn Lập thế nhưng chẳng những đánh đại hán trọng thương mà ngay cả bảo giáp trên người cũng bị phá hủy. Kết quả này khiến những người còn lại nguyên bổn trong lòng có suy nghĩ thử vận may đều hít một ngụm lương khí, toàn thân phát lạnh không thể nói ra nửa chữ "không" đươc.
Thanh Long thượng nhân thấy cảnh này, cơ mặt tự hành co quắp lại nhưng chợt nhớ tới cảnh ngày đó Hàn Lập một mình độc đấu mấy tên tu sĩ Hợp Thể kỳ, trong lòng đồng dạng cũng không dám nói rằng việc kia tàn nhẫn, chỉ có thể ho một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Hàn huynh cần gì tức giận như thế, mới vừa rồi ngươi đã đánh trọng thương ái đồ của Cố trưởng lão trong thành, ra tay nặng như thế sợ rằng khó có thể cấp cho Cố trưởng lão công đạo!"
"Công đạo? Muốn công đạo gì đây? Cố trưởng lão nếu cảm thấy ta ra tay quá nặng thì cứ việc tìm đến Hàn mỗ. Nhưng, thật ra các hạ có nên cho ta một cái công đạo hay không?"
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, lúc này mời quay đâu lại, không chút khách khí, lạnh lùng nói.
"Khụ, sỡ dĩ xảy ra chuyện này cũng không phải là ý của ta. Nguyên bổn ta tưởng Hàn đạo hữu đã vẫn lạc cho nên lúc này mới mời Băng Phượng đạo hữu đến đây. Nếu Hàn huynh đệ không sao thì lão phu ngày khác sẽ tự minh tới nhà bồi tội."
Thanh Long thượng nhân có vẻ là người cầm được thì cũng có thể thả ra được, không phản biện gì nhiều mà trực tiếp mềm mỏng nói.
"Tới nhà bồi tội? Hàn mỗ không dám! Ngày đó tại hạ mạo hiểm đến Ỷ Thiên thành giúp các hạ một tay, hiện tại chỉ mới mấy ngày không trở về các hạ liền làm ra loại chuyện này. Hàn mỗ nếu không làm đến cùng thì sau này sao dám xuất hiện trước mặt người khác!"
Hàn Lập nhìn chằm chằm Thanh Long thượng nhân, âm trầm phun ra từng chữ một.
"Việc đã đến nước này? Vậy Hàn đạo hữu rốt cục muốn thế nào, chẳng lẽ muốn đánh nhau với bổn tọa?"
Thanh Long thượng nhân nghe Hàn Lập nói thế không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, khẩu khí liền cứng lên vài phần.
"Nếu Thanh Long đạo hữu đã nói thế tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh! Đạo hữu dám tới cửa ức hiếp như thế có lẽ tự phụ thần thông rất lớn. Hàn mỗ cũng muốn thỉnh giáo một chút!"
Hàn Lập cười ha ha, không chút do dự đồng ý ngay lập tức.
Sắc mặt Thanh Long thượng nhân hiển nhiên trở nên cực kỳ khó coi, nhưng Hàn Lập không có ý nói nhảm, hai tay phất lên, bên trong truyền ra tiếng ầm ầm. Tiếp đó, thanh quang chớp động, vô số tiểu kiếm màu xanh tuôn ra. Đồng thời, ngoài thân chợt lóe kim quang, một cổ linh áp so với lúc trước còn kinh người hơn tuôn ra đè thẳng về phía Thanh Long thượng nhân đối diện.
Thanh Long thượng nhân thấy Hàn Lập từng bước áp bức rốt cục cũng không thể kiềm chế tức giận, sắc mặt thoáng cái chuyển thành xanh mét, một tay nhấc lên, ngọc thư trong tay nhất thời bay lên, bên trong chớp động đủ loại hà quang, mơ hồ có vô số phù văn muốn rục rịch từ đó bay ra.
Đám người Tiểu Hồng thấy hai đại tu sĩ Hợp Thể kỳ sắp đánh nhau tại đây trong lòng hiển nhiên cực kỳ hoảng hốt. Nhưng đã có ba người trước đó làm ví dụ, cho nên không ai dám nói gì, cũng không dám chuồn đi, chỉ có thể kiên trì đến cùng, chậm rãi thối lui ra bốn phía đại sảnh.
Ngay cả khi biết chút cự lực ấy đối với tu sĩ Hợp Thể kỳ tranh đấu căn bản không tính là gì, nhưng trong lòng cũng có chút an ủi.
Hàn Lập đối với cử động của những người khác, phảng phất giống như không nhìn thấy, ánh mắt phát lạnh nhìn chằm chằm Thanh Long thượng nhân, trong lòng âm thầm thúc dục kiếm quyết. Nhưng tích tắc ngay lúc này, đột nhiên một đạo bạch hồng từ ngoài cửa chợt lóe bắn vào trong đại sảnh, sau khi xoay quanh một vòng liền vững vàng bắn xuống mặt đất giữa Thanh Long thượng nhân và Hàn Lập.
Trong bạch quang chớp động, một đạo nhân ảnh thoáng hiện ra, lập tức cười ha ha nói:
"Hai vị đạo hữu chẳng lẽ định đánh nhau ở nơi này, hủy đi nơi ở của Bạch trưởng lão sao? Không bằng cấp cho tại hạ chút mặt mũi, tạm dừng mâu thuẫn để lão phu hòa giải một chút!"
Người này mặt đầy nếp nhăn, đỉnh đầu có kim quang phát sáng, trên người khoác một kiện kim sắc cà sa, vẻ mặt vô cùng hòa ái, đúng là vị Kim Việt thiền sư nọ!
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 1977: Tức giận
10.0/10 từ 41 lượt.