Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1781: Thiên Nguyên Thánh Hoàng
"Vị này chính là Hàn đạo hữu?" Thiếu phụ cẩn thận liếc mắt đánh giá Hàn Lập một cái, trong mắt loé lên một tia nghi ngờ.
Vừa rồi Hàn Lập chỉ thoáng cái đã xua tan linh áp của nàng phóng ra, việc này làm cho nàng vô cùng chú ý, hiện giờ lại nghe thấy người này có thể chữa khỏi bệnh cho nữ đồng, khiến cho trong lòng nàng không khỏi rùng mình.
Nàng rõ ràng cảm ứng được đối phương chỉ là một gã Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, nhưng từ trên người đối phương nàng lại cảm thấy một cỗ uy áp không nói lên lời mơ hồ tán phát ra. Khiến cho thiếu phụ có cảm giác chỉ cần đối phương vừa ra tay một cái, thì chỉ một kích có thể diệt sát mình.
"Như thế nào lại có cảm giác này?"
Nữ tử kêu thầm một tiếng, trong cơ thể pháp lực khẽ lưu chuyển một vòng, rồi lại dùng thần niệm hướng Hàn Lập cẩn thận quét tới.
Nhưng lúc này, loại uy áp trên thân Hàn Lập, lại biến mất hoàn toàn, giống như nó chưa bao giờ xuất hiện qua.
Thiếu phụ tâm niệm khẽ xoay chuyển nhanh hơn mấy phần, trong lòng càng ngày càng nghi ngờ, nhưng vì nữ đồng tên là Ngân Hạnh Nhi kia, nên nàng vẫn hướng ba người Hàn Lập tươi cười nói:
"Thiếp thân Nhạc Hoa, đa tạ ba bị đạo hữu ra tay trợ giúp tiểu tế (con rể) cùng Quá Nhi! Nếu không chê, mời ba vị đạo hữu tới động phủ nhỏ hẹp của ta nghỉ ngơi một chút, Nhạc Hoa nhất định phải cảm tạ đại ân cứu mạng của ba vị đạo hữu."
"Cái này …!"
Đối diện một gã Kết Đan tu sĩ, ngay cả Hải Đại Thiếu cùng Khí Linh Tử là kẻ lớn gan, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng, nhịn không được liền dùng ánh mắt liếc nhìn Hàn Lập rò xét.
Mà Hàn Lập cũng không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt lại đảo qua trên người nữ đồng tên là Quá Nhi kia, sau đó bất động thanh sắc gật gật đầu nói:
"Nếu Nhạc đạo hữu đã có ý mời, vậy thì ba người Hàn mỗ liền quấy rầy một phen."
"Đâu có, đạo hữu có thể quang lâm tới nơi ẩn cư chật hẹp của thiếp thân, chính là điều may mắn của Nhạc Hoa rồi!" Thiếu phụ vừa nghe thấy Hàn Lập lấy ngang hàng thân phận để xưng hô đối với mình, có chút ngẩn ra, nhưng lại không có hiện ra một chút tức giận nào, ngược lại có vài phần vui mừng.
Hiển nhiên vị Nhạc Hoa tiên tử này mờ hồ đoán ra được cái gì đó.
Bên cạnh trung niên nam tử miệng khẽ há ra, nhìn về phía Hàn Lập với ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Người khác thì không biết, nhưng hắn rất rõ tính cách của vị nhạc mẫu đại nhân này là người tâm cao khí ngạo. Hiện giờ lại đối với một gã Trúc Cơ Kỳ tu sĩ khách khí như vậy, khiến cho hắn khó có thể tin vào mắt mình.
Nhưng đối với Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử do mới lần đầu tiếp xúc với một gã kết đan tu sĩ, nên cũng không cảm giác được có cái gì không ổn, lại nghe thấy Nhạc Hoa tiên tử muốn hậu tạ bọn hắn, ngược lại cả hai đều hiện lên vẻ hớn hở.
Ngay khi Hàn Lập định vung tay xuất ra phi xa để mọi người rời đi nơi này. Thì trên bầu trời lại mơ hồ nghe thấy những âm thanh vô cùng du dương từ phía xa xa truyền tới.
Âm thanh vô cùng vui vẻ dễ nghe, làm cho người nghe có cảm giác say lòng.
Đám người Hàn Lập cùng Nhạc Hoa tiên tử vừa nghe thấy âm thanh này, đều ngẩn ra, đồng thời đều ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Chỉ thấy xa xa phía chân trời, có một đám mây ngũ sắc lưu động, rồi hiện ra hai hàng giáp sĩ trên người mặc hắc sắc chiến giáp đang cưỡi trên một quái thú đầu trâu thân hổ.
Những tên giáp sĩ này khuôn mặt đều lạnh lùng. Một tay cầm giáo, một tay cầm một cái pháp khí hình rừu, thúc dục quái thú dưới thân từ từ phi hành về phía trước.
Nhạc Hoa tiên tử sau khi dùng thần niệm đảo qua đám kỵ sĩ này, lập tức hít vào một hơi thật sâu.
Không ngờ đám kỵ sĩ này toàn bộ đều là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, ước trừng phải có tới hơn một trăm người.
Mà sau khi đám kỵ sĩ bay theo đội hình đi qua, tiếp theo là vài chiếc hắc sắc chiến xa ở trong đám mây ngũ sắc bay theo.
Mỗi một chiếc chiến xa này đều chế tạo vô cùng tinh xảo, phía trên chiến xa đều có ba gã giáp sĩ đồng dạng mặc hắc sắc chiến giáp đứng ở trên đó, phía trước là một con phi cầm có tướng mạo vô cùng hung dữ kéo xe bay đi.
Ngay khi ba mươi sáu chiếc chiến xa độc nhất vô nhị này bay qua, thì phía sau lại có một đội tu sĩ ăn mặc quần áo khác nhau từ từ hiện ra, trong đó già có trẻ có, có nam có nữ. Tất cả trong mắt đều ẩn tàng thần quang, khí tức bất phàm.
Đám tu sĩ này có mười tám người, nhưng tu vi đều là Luyện Hư Hậu kỳ viên mãn tu sĩ.
Mà sau khi đám tu sĩ này bay qua, thì phía sau trong đám mây truyền ra nhưng tiếng ầm ầm, mơ hồ hiện ra một toà lầu các cao hai tầng. Mà chính xác mà nói thì đó là một chiếc thú xa khổng lồ có hình dáng giống như một toà lầu các mới đúng.
Mà trên thú xa tại tầng một, có một đám cung trang nữ tử mặc y phục ngũ sắc trông vô cùng rực rỡ.
Mỗi một tên đều kiều diễm động lòng người, ngoài ra trên người mấy nữ tử này đều cầm một loại nhạc cụ, người thì trong lòng ôm tỳ bà, kẻ thì đánh đàn, người thì thổi sáo …
Những âm thanh nghe động lòng người đó, chính là từ trong tay những nữ tử này truyền ra.
Nhưng ánh mắt của Hàn Lập căn bản là không đăt trên người những nữ tử này, mà hướng nhìn về phía tầng hai của thú xa này, ở nơi này hiện giờ đang có ba người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn ngọc màu lục.
Trên bàn chất đầy một số loại linh quả cùng với tửu thuỷ (rượu hoa quả), ba người lúc này đang đàm đạo với nhau cái gì đó rồi cùng nâng ly cạn chén.
Nhưng mà ánh mắt Hàn Lập lại nhanh tróng chú ý tới phía trên đỉnh của chiếc thú xa khổng lồ này, ở trên đó cắm một cái lá cờ thật lớn toả ra ngân quang.
Lá cờ này được thêu long vẽ phượng, trên đó không ngừng tán phát ra những dao động của cấm chế, mà ở giữa lá cờ lại thêu một chữ "Thánh" bằng cổ văn thật lớn.
"Thánh hoàng! là cờ hiều của Thiên Nguyên Thánh Hoàng! Đây là xa giá của thánh hoàng!" Bên cạnh Nhạc Hoa Tiên tử sau khi nhìn rõ lá cờ trên đỉnh thú xa khổng lồ phía xa xa kia, lại hoảng sợ thét lên một tiếng kinh hãi.
Hàn Lập nghe xong sắc mặt hơi đổi, ánh mắt ngưng tụ nhìn kỹ, rốt cuộc thấy rõ ràng ba gã tu sĩ đang ngồi nói chuyện với nhau ở tầng hai.
Ba người này tướng mạo vô cùng kỳ lạ.
Ngồi ở giữa là một người mặc nho bào màu trắng, tướng mạo nho nhã, chỉ có điều hai tai người này lại hơi dài, trên mặt đang mang vẻ mặt tươi cười.
Bên cạnh là một lão giả, mặc trường bào màu xám, khuôn mặt hơi gày, nhưng hai mắt mơ hồ như phóng ra bích mang.
Người cuối cùng, là một tăng nhân béo tròn bên ngoài khoác một chiếc áo cà sa màu tím, nhìn như khoảng bốn năm mươi tuổi, trông tai to mặt lớn, vẻ mặt thì hiền lành.
Mà ba người này đều là Hợp Thể Kỳ tu sĩ.
Về phần người mặc nho bào màu trắng ngồi ở giữa, dưới linh mục của hắn, thì thấy bên ngoài thân người này được bao phủ một tầng ánh sáng màu trắng bạc. Hắn mất rất nhiều khí lực mới nhìn ra được đối phương có tu vi là Hợp Thể Hậu Kỳ đáng sợ tồn tại.
Xem ra nho sinh mặc áo bào trắng này chính là một trong Tam Hoàng, Thiên Nguyên Thánh Hoàng!
Trung niên nam tử cùng với đám người Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu đứng ở bên cạnh, sớm thấy đã trợn mắt há hốc mồm, sau lại nghe thấy xa đội phía xa xa kia chính là xa giá của Thiên Nguyên Thánh Hoàng, cho dù là người có to gan lớn mật đến đâu cũng không khỏi dâng lên một cỗ run rẩy sợ hãi, nhưng nhìn vào trong mắt lại thấy một vẻ hưng phấn khó có thể nhịn được.
Đây chính là Hợp Thể Kỳ tồn tại, cả nhân tộc cũng chỉ có mấy chục người mà thôi, mà Tam Hoàng lại là một trong những Nhân tộc cao giai nhất tồn tại rồi.
Có thể chính mắt nhìn thấy hình dáng của Tam Hoàng, trong những tu sĩ ở nhân tộc cũng tuyệt đối không có bao nhiêu.
Bọn hắn ở chỗ này có thể nhìn thấy xa giá của Thánh Hoàng cũng coi như là tạo hoá không nhỏ rồi.
Tuy nhiên đúng lúc Hàn Lập đang dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá nho sinh mặc áo bào trắng ở trên thú xa phía xa xa kia, thì vị Thiên Nguyên Thánh Hoàng này đang cùng với tăng nhân đang cười cười nói nói, đột nhiên thần sắc khẽ động, sau đó liền đứng dậy, bước vài bước tới phía rìa tầng hai, đồng thời trong mắt kim mang chớp động, hướng nhìn về phía Hàn Lập nói.
"Không biết vị đạo hữu nào cũng ở chỗ này, nếu cảm thấy không chê, có thể lên đây cùng uống vài ly linh tửu!"
Thanh âm của Thiên Nguyên Thánh Hoàng cũng không quá lớn, nhưng không biết làm như thế nào, mà không ngừng quanh quẩn ở trên không trung, đến khi truyền vào trong tai mọi người thì vô cùng rõ ràng.
Trừ bỏ Hàn Lập ra, vô luận là Nhạc Hoa tiên tử hay là đám người Hải Đại Thiếu, cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
"Thánh hoàng tiền bối chẳng lẽ đang nói chuyện với chúng ta?" Sau một hồi lâu, Hải Đại Thiếu, nuốt một chút nước miếng, lớn mật nói một câu mang theo vẻ thiếu tự tin nói.
"Không có khả năng! Có thể được thánh hoàng tiền bối xưng hô như vậy, cũng chỉ có thể là cùng giai tu sĩ mà thôi, những người chúng ta, như thế nào có thể được!" Bạch Hoá Cập liên tục lắc đầu, bộ dáng tuyệt đối không thể tin tưởng.
"Nhưng mà phụ cận quanh đây, cũng chỉ có mấy người chúng ta mà thôi." Khí Linh Tử hai mắt mở to, đồng dạng thì thào nói.
Cái này thật ra cũng không giả! Mấy tên Nam Sơn Tam ác kia để tiện cho việc hạ thủ đối với cha con Bạch Hoá Cập, đã cố ý đưa bọn họ tới chỗ hẻo lánh này, trong phạm vi trăm dặm quanh đây căn bản không thấy bóng dáng của tu sĩ khác.
"Hải đạo hữu, hai người các ngươi trước tiên hãy đến động phủ của hoa đạo hữu nghỉ tạm một chút đi. Ta đi lên phía trước gặp vị Thiên Nguyên Thánh Hoàng này trong chốc lát, sau này ta tự có biện pháp tìm được các ngươi.
Nghe xong Hàn Lập nói như vậy. Đám người Hải Đại Thiếu, Khí Linh Tử cùng với Nguyệt Hoa Tiên Tử và trung niên nam tử đều trợn mắt há hốc mồm.
"Hàn huynh, …ngươi nói … cái …cái gì?" Hải Đại Thiếu lắp bắp nói một cách không rõ ràng.
Nhưng Hàn Lập lại lắc đầu, cũng không nói thêm cái gì nữa, mà bên ngoài thân thanh quang chợt loé, thoáng chốc hoá thành một đạo thanh hồng, hướng thẳng tới xa giá bay đi, chỉ sau mấy cái chớp động, đã độn xuất ra xa hơn nghìn trượng.
Tại chỗ, chỉ để lại đám người đang trợn mắt há mồm, chỉ có nữ đồng Ngân Hạnh Nhi kia, hai mắt đang mở to nhìn những người khác, tựa hồ có chút minh bạch, trên mặt ửng hồng bộ dạng có chút ngây thơ vô cùng đáng yêu.
"Nguyên lai Hàn đạo hữu lại là một vị tiền bối Hợp Thể Kỳ, ta sớm đã đoán được. Trừ bỏ Hợp Thể tu sĩ ra, những người khác làm sao có thể có biện pháp chữa được bệnh hàn độc trong cơ thể Quá Nhi cơ chứ!" Thiếu phụ theo bản năng tự nói vài câu, trên khuôn mặt thoáng chốc hiện nên vẻ vô cùng mừng rỡ.
"Hải đạo hữu, chẳng lẽ hai người các ngươi cũng là …" Bạch Hoá Cập nhìn chằm chặp vào Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử đứng ở bên cạnh, có chút lắp bắp như muốn nói cái gì.
"Không, không phải, hai người chúng ta chính là hàng thật giá thật bình thường tu sĩ, tu vi của ta chỉ có Trúc Cơ Kỳ, không giả chút nào. Chúng ta cùng Hàn huynh … không …phải là Hàn lão tiền bối, cũng chỉ là trên đường quen biết, tuyệt đối không biết lão nhân gia chính là Hợp Thể tu sĩ?" Khí Linh Tử giật mình một cái rồi hồi phục lại thần trí, rồi vội vàng lắc đầu liên tục trả lời.
"Ta …Chúng ta vậy mà lại cùng một vị Hợp Thể tu sĩ đồng hành trong mấy tháng, lại còn cùng nhau uống trà, cùng nhau uống rượu …lại còn xưng hô ngang hàng… Khí Linh Tử, ta không có nằm mơ đấy chứ!" Hải Đại Thiếu thì lại giống như mộng du hốt hoảng nói.
Đồng thời trong lúc đó, Hàn Lập biến thành thanh hồng, cũng đã bay tới gần xa giá.
Những tên giáp sĩ, lúc vừa rồi cũng đã nghe thấy Thiên Nguyên Thánh Hoàng nói, tự nhiên cũng không có tiến lên ngăn cản Hàn Lập.
Hàn Lập sau khi độn quang thu lại, liền xuất hiện ở trong tầng thứ hai của thú xa khổng lồ, rồi chấp tay hướng về ba gã Hợp Thể Kỳ bên trong mỉm cười nói:
"Tại hạ Hàn Lập, ra mắt ba vị đạo hữu."
"ồ, Hàn Lập. chẳng lẽ chính là vị Hàn đạo hữu gần đây ở trong Thiên Nguyên Cảnh ta vừa mới tiến giai! Lão phu Hoàng Đãng ra mắt đạo hữu." Lão giả khô gày vừa nghe thấy như vậy, thần sắc khẽ động, đáp lễ trả lại.
"Ha ha! Hàn mỗ quả thật vừa mới tiến giai được có vài năm!" Hàn Lập khoé miệng khẽ nhếch lên, cười khẽ trả lời.
Phàm Nhân Tu Tiên
Vừa rồi Hàn Lập chỉ thoáng cái đã xua tan linh áp của nàng phóng ra, việc này làm cho nàng vô cùng chú ý, hiện giờ lại nghe thấy người này có thể chữa khỏi bệnh cho nữ đồng, khiến cho trong lòng nàng không khỏi rùng mình.
Nàng rõ ràng cảm ứng được đối phương chỉ là một gã Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, nhưng từ trên người đối phương nàng lại cảm thấy một cỗ uy áp không nói lên lời mơ hồ tán phát ra. Khiến cho thiếu phụ có cảm giác chỉ cần đối phương vừa ra tay một cái, thì chỉ một kích có thể diệt sát mình.
"Như thế nào lại có cảm giác này?"
Nữ tử kêu thầm một tiếng, trong cơ thể pháp lực khẽ lưu chuyển một vòng, rồi lại dùng thần niệm hướng Hàn Lập cẩn thận quét tới.
Nhưng lúc này, loại uy áp trên thân Hàn Lập, lại biến mất hoàn toàn, giống như nó chưa bao giờ xuất hiện qua.
Thiếu phụ tâm niệm khẽ xoay chuyển nhanh hơn mấy phần, trong lòng càng ngày càng nghi ngờ, nhưng vì nữ đồng tên là Ngân Hạnh Nhi kia, nên nàng vẫn hướng ba người Hàn Lập tươi cười nói:
"Thiếp thân Nhạc Hoa, đa tạ ba bị đạo hữu ra tay trợ giúp tiểu tế (con rể) cùng Quá Nhi! Nếu không chê, mời ba vị đạo hữu tới động phủ nhỏ hẹp của ta nghỉ ngơi một chút, Nhạc Hoa nhất định phải cảm tạ đại ân cứu mạng của ba vị đạo hữu."
"Cái này …!"
Đối diện một gã Kết Đan tu sĩ, ngay cả Hải Đại Thiếu cùng Khí Linh Tử là kẻ lớn gan, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng, nhịn không được liền dùng ánh mắt liếc nhìn Hàn Lập rò xét.
Mà Hàn Lập cũng không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt lại đảo qua trên người nữ đồng tên là Quá Nhi kia, sau đó bất động thanh sắc gật gật đầu nói:
"Nếu Nhạc đạo hữu đã có ý mời, vậy thì ba người Hàn mỗ liền quấy rầy một phen."
"Đâu có, đạo hữu có thể quang lâm tới nơi ẩn cư chật hẹp của thiếp thân, chính là điều may mắn của Nhạc Hoa rồi!" Thiếu phụ vừa nghe thấy Hàn Lập lấy ngang hàng thân phận để xưng hô đối với mình, có chút ngẩn ra, nhưng lại không có hiện ra một chút tức giận nào, ngược lại có vài phần vui mừng.
Hiển nhiên vị Nhạc Hoa tiên tử này mờ hồ đoán ra được cái gì đó.
Bên cạnh trung niên nam tử miệng khẽ há ra, nhìn về phía Hàn Lập với ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Người khác thì không biết, nhưng hắn rất rõ tính cách của vị nhạc mẫu đại nhân này là người tâm cao khí ngạo. Hiện giờ lại đối với một gã Trúc Cơ Kỳ tu sĩ khách khí như vậy, khiến cho hắn khó có thể tin vào mắt mình.
Nhưng đối với Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử do mới lần đầu tiếp xúc với một gã kết đan tu sĩ, nên cũng không cảm giác được có cái gì không ổn, lại nghe thấy Nhạc Hoa tiên tử muốn hậu tạ bọn hắn, ngược lại cả hai đều hiện lên vẻ hớn hở.
Ngay khi Hàn Lập định vung tay xuất ra phi xa để mọi người rời đi nơi này. Thì trên bầu trời lại mơ hồ nghe thấy những âm thanh vô cùng du dương từ phía xa xa truyền tới.
Âm thanh vô cùng vui vẻ dễ nghe, làm cho người nghe có cảm giác say lòng.
Đám người Hàn Lập cùng Nhạc Hoa tiên tử vừa nghe thấy âm thanh này, đều ngẩn ra, đồng thời đều ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Chỉ thấy xa xa phía chân trời, có một đám mây ngũ sắc lưu động, rồi hiện ra hai hàng giáp sĩ trên người mặc hắc sắc chiến giáp đang cưỡi trên một quái thú đầu trâu thân hổ.
Những tên giáp sĩ này khuôn mặt đều lạnh lùng. Một tay cầm giáo, một tay cầm một cái pháp khí hình rừu, thúc dục quái thú dưới thân từ từ phi hành về phía trước.
Nhạc Hoa tiên tử sau khi dùng thần niệm đảo qua đám kỵ sĩ này, lập tức hít vào một hơi thật sâu.
Không ngờ đám kỵ sĩ này toàn bộ đều là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, ước trừng phải có tới hơn một trăm người.
Mà sau khi đám kỵ sĩ bay theo đội hình đi qua, tiếp theo là vài chiếc hắc sắc chiến xa ở trong đám mây ngũ sắc bay theo.
Mỗi một chiếc chiến xa này đều chế tạo vô cùng tinh xảo, phía trên chiến xa đều có ba gã giáp sĩ đồng dạng mặc hắc sắc chiến giáp đứng ở trên đó, phía trước là một con phi cầm có tướng mạo vô cùng hung dữ kéo xe bay đi.
Ngay khi ba mươi sáu chiếc chiến xa độc nhất vô nhị này bay qua, thì phía sau lại có một đội tu sĩ ăn mặc quần áo khác nhau từ từ hiện ra, trong đó già có trẻ có, có nam có nữ. Tất cả trong mắt đều ẩn tàng thần quang, khí tức bất phàm.
Đám tu sĩ này có mười tám người, nhưng tu vi đều là Luyện Hư Hậu kỳ viên mãn tu sĩ.
Mà sau khi đám tu sĩ này bay qua, thì phía sau trong đám mây truyền ra nhưng tiếng ầm ầm, mơ hồ hiện ra một toà lầu các cao hai tầng. Mà chính xác mà nói thì đó là một chiếc thú xa khổng lồ có hình dáng giống như một toà lầu các mới đúng.
Mà trên thú xa tại tầng một, có một đám cung trang nữ tử mặc y phục ngũ sắc trông vô cùng rực rỡ.
Mỗi một tên đều kiều diễm động lòng người, ngoài ra trên người mấy nữ tử này đều cầm một loại nhạc cụ, người thì trong lòng ôm tỳ bà, kẻ thì đánh đàn, người thì thổi sáo …
Những âm thanh nghe động lòng người đó, chính là từ trong tay những nữ tử này truyền ra.
Nhưng ánh mắt của Hàn Lập căn bản là không đăt trên người những nữ tử này, mà hướng nhìn về phía tầng hai của thú xa này, ở nơi này hiện giờ đang có ba người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn ngọc màu lục.
Trên bàn chất đầy một số loại linh quả cùng với tửu thuỷ (rượu hoa quả), ba người lúc này đang đàm đạo với nhau cái gì đó rồi cùng nâng ly cạn chén.
Nhưng mà ánh mắt Hàn Lập lại nhanh tróng chú ý tới phía trên đỉnh của chiếc thú xa khổng lồ này, ở trên đó cắm một cái lá cờ thật lớn toả ra ngân quang.
Lá cờ này được thêu long vẽ phượng, trên đó không ngừng tán phát ra những dao động của cấm chế, mà ở giữa lá cờ lại thêu một chữ "Thánh" bằng cổ văn thật lớn.
"Thánh hoàng! là cờ hiều của Thiên Nguyên Thánh Hoàng! Đây là xa giá của thánh hoàng!" Bên cạnh Nhạc Hoa Tiên tử sau khi nhìn rõ lá cờ trên đỉnh thú xa khổng lồ phía xa xa kia, lại hoảng sợ thét lên một tiếng kinh hãi.
Hàn Lập nghe xong sắc mặt hơi đổi, ánh mắt ngưng tụ nhìn kỹ, rốt cuộc thấy rõ ràng ba gã tu sĩ đang ngồi nói chuyện với nhau ở tầng hai.
Ba người này tướng mạo vô cùng kỳ lạ.
Ngồi ở giữa là một người mặc nho bào màu trắng, tướng mạo nho nhã, chỉ có điều hai tai người này lại hơi dài, trên mặt đang mang vẻ mặt tươi cười.
Bên cạnh là một lão giả, mặc trường bào màu xám, khuôn mặt hơi gày, nhưng hai mắt mơ hồ như phóng ra bích mang.
Người cuối cùng, là một tăng nhân béo tròn bên ngoài khoác một chiếc áo cà sa màu tím, nhìn như khoảng bốn năm mươi tuổi, trông tai to mặt lớn, vẻ mặt thì hiền lành.
Mà ba người này đều là Hợp Thể Kỳ tu sĩ.
Về phần người mặc nho bào màu trắng ngồi ở giữa, dưới linh mục của hắn, thì thấy bên ngoài thân người này được bao phủ một tầng ánh sáng màu trắng bạc. Hắn mất rất nhiều khí lực mới nhìn ra được đối phương có tu vi là Hợp Thể Hậu Kỳ đáng sợ tồn tại.
Xem ra nho sinh mặc áo bào trắng này chính là một trong Tam Hoàng, Thiên Nguyên Thánh Hoàng!
Trung niên nam tử cùng với đám người Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu đứng ở bên cạnh, sớm thấy đã trợn mắt há hốc mồm, sau lại nghe thấy xa đội phía xa xa kia chính là xa giá của Thiên Nguyên Thánh Hoàng, cho dù là người có to gan lớn mật đến đâu cũng không khỏi dâng lên một cỗ run rẩy sợ hãi, nhưng nhìn vào trong mắt lại thấy một vẻ hưng phấn khó có thể nhịn được.
Đây chính là Hợp Thể Kỳ tồn tại, cả nhân tộc cũng chỉ có mấy chục người mà thôi, mà Tam Hoàng lại là một trong những Nhân tộc cao giai nhất tồn tại rồi.
Có thể chính mắt nhìn thấy hình dáng của Tam Hoàng, trong những tu sĩ ở nhân tộc cũng tuyệt đối không có bao nhiêu.
Bọn hắn ở chỗ này có thể nhìn thấy xa giá của Thánh Hoàng cũng coi như là tạo hoá không nhỏ rồi.
Tuy nhiên đúng lúc Hàn Lập đang dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá nho sinh mặc áo bào trắng ở trên thú xa phía xa xa kia, thì vị Thiên Nguyên Thánh Hoàng này đang cùng với tăng nhân đang cười cười nói nói, đột nhiên thần sắc khẽ động, sau đó liền đứng dậy, bước vài bước tới phía rìa tầng hai, đồng thời trong mắt kim mang chớp động, hướng nhìn về phía Hàn Lập nói.
"Không biết vị đạo hữu nào cũng ở chỗ này, nếu cảm thấy không chê, có thể lên đây cùng uống vài ly linh tửu!"
Thanh âm của Thiên Nguyên Thánh Hoàng cũng không quá lớn, nhưng không biết làm như thế nào, mà không ngừng quanh quẩn ở trên không trung, đến khi truyền vào trong tai mọi người thì vô cùng rõ ràng.
Trừ bỏ Hàn Lập ra, vô luận là Nhạc Hoa tiên tử hay là đám người Hải Đại Thiếu, cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
"Thánh hoàng tiền bối chẳng lẽ đang nói chuyện với chúng ta?" Sau một hồi lâu, Hải Đại Thiếu, nuốt một chút nước miếng, lớn mật nói một câu mang theo vẻ thiếu tự tin nói.
"Không có khả năng! Có thể được thánh hoàng tiền bối xưng hô như vậy, cũng chỉ có thể là cùng giai tu sĩ mà thôi, những người chúng ta, như thế nào có thể được!" Bạch Hoá Cập liên tục lắc đầu, bộ dáng tuyệt đối không thể tin tưởng.
"Nhưng mà phụ cận quanh đây, cũng chỉ có mấy người chúng ta mà thôi." Khí Linh Tử hai mắt mở to, đồng dạng thì thào nói.
Cái này thật ra cũng không giả! Mấy tên Nam Sơn Tam ác kia để tiện cho việc hạ thủ đối với cha con Bạch Hoá Cập, đã cố ý đưa bọn họ tới chỗ hẻo lánh này, trong phạm vi trăm dặm quanh đây căn bản không thấy bóng dáng của tu sĩ khác.
"Hải đạo hữu, hai người các ngươi trước tiên hãy đến động phủ của hoa đạo hữu nghỉ tạm một chút đi. Ta đi lên phía trước gặp vị Thiên Nguyên Thánh Hoàng này trong chốc lát, sau này ta tự có biện pháp tìm được các ngươi.
Nghe xong Hàn Lập nói như vậy. Đám người Hải Đại Thiếu, Khí Linh Tử cùng với Nguyệt Hoa Tiên Tử và trung niên nam tử đều trợn mắt há hốc mồm.
"Hàn huynh, …ngươi nói … cái …cái gì?" Hải Đại Thiếu lắp bắp nói một cách không rõ ràng.
Nhưng Hàn Lập lại lắc đầu, cũng không nói thêm cái gì nữa, mà bên ngoài thân thanh quang chợt loé, thoáng chốc hoá thành một đạo thanh hồng, hướng thẳng tới xa giá bay đi, chỉ sau mấy cái chớp động, đã độn xuất ra xa hơn nghìn trượng.
Tại chỗ, chỉ để lại đám người đang trợn mắt há mồm, chỉ có nữ đồng Ngân Hạnh Nhi kia, hai mắt đang mở to nhìn những người khác, tựa hồ có chút minh bạch, trên mặt ửng hồng bộ dạng có chút ngây thơ vô cùng đáng yêu.
"Nguyên lai Hàn đạo hữu lại là một vị tiền bối Hợp Thể Kỳ, ta sớm đã đoán được. Trừ bỏ Hợp Thể tu sĩ ra, những người khác làm sao có thể có biện pháp chữa được bệnh hàn độc trong cơ thể Quá Nhi cơ chứ!" Thiếu phụ theo bản năng tự nói vài câu, trên khuôn mặt thoáng chốc hiện nên vẻ vô cùng mừng rỡ.
"Hải đạo hữu, chẳng lẽ hai người các ngươi cũng là …" Bạch Hoá Cập nhìn chằm chặp vào Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử đứng ở bên cạnh, có chút lắp bắp như muốn nói cái gì.
"Không, không phải, hai người chúng ta chính là hàng thật giá thật bình thường tu sĩ, tu vi của ta chỉ có Trúc Cơ Kỳ, không giả chút nào. Chúng ta cùng Hàn huynh … không …phải là Hàn lão tiền bối, cũng chỉ là trên đường quen biết, tuyệt đối không biết lão nhân gia chính là Hợp Thể tu sĩ?" Khí Linh Tử giật mình một cái rồi hồi phục lại thần trí, rồi vội vàng lắc đầu liên tục trả lời.
"Ta …Chúng ta vậy mà lại cùng một vị Hợp Thể tu sĩ đồng hành trong mấy tháng, lại còn cùng nhau uống trà, cùng nhau uống rượu …lại còn xưng hô ngang hàng… Khí Linh Tử, ta không có nằm mơ đấy chứ!" Hải Đại Thiếu thì lại giống như mộng du hốt hoảng nói.
Đồng thời trong lúc đó, Hàn Lập biến thành thanh hồng, cũng đã bay tới gần xa giá.
Những tên giáp sĩ, lúc vừa rồi cũng đã nghe thấy Thiên Nguyên Thánh Hoàng nói, tự nhiên cũng không có tiến lên ngăn cản Hàn Lập.
Hàn Lập sau khi độn quang thu lại, liền xuất hiện ở trong tầng thứ hai của thú xa khổng lồ, rồi chấp tay hướng về ba gã Hợp Thể Kỳ bên trong mỉm cười nói:
"Tại hạ Hàn Lập, ra mắt ba vị đạo hữu."
"ồ, Hàn Lập. chẳng lẽ chính là vị Hàn đạo hữu gần đây ở trong Thiên Nguyên Cảnh ta vừa mới tiến giai! Lão phu Hoàng Đãng ra mắt đạo hữu." Lão giả khô gày vừa nghe thấy như vậy, thần sắc khẽ động, đáp lễ trả lại.
"Ha ha! Hàn mỗ quả thật vừa mới tiến giai được có vài năm!" Hàn Lập khoé miệng khẽ nhếch lên, cười khẽ trả lời.
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 1781: Thiên Nguyên Thánh Hoàng
10.0/10 từ 41 lượt.