Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1748: Lôi Vân Tử và Lôi Quang Pháp Trận
Bóng người rõ ràng là một gã nam tử vận thanh bào, trên lưng mang một cặp cánh trong suốt, khuôn mặt trông rất bình thường, nhưng thần sắc mang vẻ hết sức buồn bực oán hận.
Nho sinh cụt tay trong lòng vừa động, nhất thời thần niệm đảo qua.
Kết quả làm hắn ngẩn ra, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, liền vội vàng lớn tiếng hô to:
"Tiền bối cẩn thận, phía dưới chính là Thạch Nguyên Quy vốn đã có linh trí, thập phần đáng sợ".
"Thạch Nguyên Quy!" Tên thanh niên vừa nghe qua lời này, tựa hồ như lúc này mới phát giác ra sự hiện diện của bốn người cùng một thú ở bên dưới, nhưng sau khi ánh mắt đảo qua lại cười phá lên:
"Các ngươi thuộc Nhân tộc! Hảo, được lắm, vậy là nơi đây cách Thiên Uyên Thành không xa rồi".
Thanh niên nam tử vốn căn bản không hề để ý đến cổ thú cự quy, bộ dáng hoàn toàn không thèm ngó tới.
Còn cự quy tựa hồ cảm thấy tên nam tử trên không trung chẳng dễ chọc vào, linh trí nó không hề thấp, hai mắt xoay tròn nhìn láo liên, vẫn chưa dám tùy tiện công kích.
"Nơi đây cách Thiên Uyên Thành không xa lắm, nếu tiền bối không chê bai, bốn người vãn bối nguyện làm người dẫn đường vậy" Đại hán giáp đỏ cũng phát hiện tương tự, đúng là tu vi của nam tử trên kia thâm sâu không lường được, sau khi thần niệm lướt qua căn bản không thể tra ra được nông sâu, bây giờ tựa như người đang chết đuối lại vớ được cọng rơm cứu mạng vậy, nên hắn hét to lên.
Nho sinh cùng hai vị nữ tu còn lại cũng liên tục gật đầu đồng ý.
"Dẫn đường à, ừm, cũng tốt. Bất quá hãy chờ một chút, đầu Thạch Nguyên Quy này cũng có chút chỗ cần dùng tới, hãy đợi ta thu lấy nội đan rồi cùng lên đường một thể!" Thanh niên sau khi mỉm cười, lúc này mới nhìn về phía cổ thú.
Con Thạch Nguyên Quy này tuy không hiểu được ngôn từ bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng cũng phát hiện ra ánh mắt tên thanh niên ngó qua, trong lòng bỗng nhiên mất tự chủ nhất thời phát lạnh, nó gầm lên một tiếng, không chút lưỡng lự há miệng ra, một cây cột sáng thô to màu lam hướng không trung phun ra, đồng thời hơn mười cái xúc tu trên lưng cùng nhau xoắn tít bay ra, hóa thành vô số bóng đen bao trùm lấy thanh niên nam tử.
Con thú này có dự cảm không tốt, có thể người này sẽ đe dọa tính mạng của nó, nên cuồng tính bật trổi dậy.
Mới vừa thấy đòn công kích kinh người của cự quy, bốn người phía dưới sắc mặt đại biến, vội vàng thúc giục bảo vật hóa thành tầng tầng hào quang để tự vệ, rồi yên lặng lui ra phía sau vài bước.
Thanh niên mang cánh bay lơ lững trên không trung trông thấy thế lại phát ra một tràng cười dài.
Chỉ thấy hắn phất tay áo về phía trước, nhất thời một quầng sáng màu xám hiện ra chắn trước người hắn.
Cột sáng lam sắc đánh lên quầng sáng nọ, thoáng thấy hào quang chợt lóe rồi âm thầm biết mất không để lại dấu vết.
Nhìn thanh thế tấn công thật kinh người, nhưng một chút hiệu quả cũng không có.
Bóng đen rợp trời lại biến thành đại võng, phủ xuống tràn ngập khắp nơi, mí mắt tên thanh niên chẳng buồn chớp chút nào, nhưng cặp cánh sau lưng đột nhiên vỗ mạnh, thình lình tiếng sấm nổi lên, vô số điện quang trắng xanh trên cặp cánh đều hiện ra, "Binh ba" một âm thanh rất to ngân vang liên tục trong không trung.
Đồng thời lúc này, cánh tay tên thanh niên thoáng động, bàn tay đen thui từ trong tay áo tung ra một trảo đón đầu cự võng.
Đang trời quang mây tạnh bỗng vang lên một tiếng sấm sét!
Một màn kinh người hiện ra.
Ngay khi ngũ trảo được tung ra, trong nháy mắt những tia quang điện trắng xanh trên không trung đều tập trung kéo về cùng một chỗ, mang theo tiếng động ầm đùng, rồi lập tức hóa thành một bàn tay khổng lồ cũng màu trắng xanh to hơn một trượng, toàn bộ đều được hợp lại từ những tia quang điện đan xen vào nhau.
Năm ngón tay xòe ra, những xúc tu hóa thành cự võng lại bị bàn tay lôi điện khổng lồ dễ dàng phá tan như rọc giấy, kế tiếp bàn tay chợt lóe lên rồi biến mất.
Đồng thời lúc đó, ngay trên đỉnh đầu cự quy tia chớp hiện lên một đạo quang điện thật lớn, lập tức nhoáng lên rồi một lần nữa hóa thành bàn tay khổng lồ, bất ngờ tung ra một trảo như sét đánh không kịp bịt tai.
Một đòn công kích điện quang hỏa thạch này khiến cho cự quy kia không kịp phản kháng, lập tức liền bị điện quang màu xanh phá vỡ đi hộ thể, trực tiếp đánh thẳng lên thân hình rắn chắc của nó.
Vang lên một tiếng sấm thật lớn, quầng sáng trắng xanh bỗng bành trướng lên, vô số điện quang liền hiện ra.
Cũng không biết luồng quang điện đó có uy lực gì đáng sợ, thế mà khi thân hình Thạch Nguyên Quy bị điện quang chạm vào, chỉ vài cái chớp động lập tức biến thành tro bụi, thậm chí cả tiếng kêu la thảm thiết cũng chưa kịp thốt ra.
Điện quang chợt lóe lên rồi sau đó biến mất, chỉ còn lại mỗi viên yêu đan nhỏ tựa trứng chim, đang lặng lẽ lơ lững giữa không trung.
Ánh mắt thanh nên chợt lóe, không nói lời nào tung ra một trảo, tiếp theo vang lên một tiếng "Sưu", lập tức yêu đan hướng lên trời cao bắn nhanh đi, bay thẳng vào tay của hắn.
Tên thanh niên săm soi nhìn qua yêu đan vài lần, sau đó linh quang chợt lóe trực tiếp thu cất vào, rồi hướng mấy người Nho sinh thản nhiên nói: "Tốt lắm, có thể khởi hành rồi".
Bọn bốn người Nho sinh sớm chứng kiến đều há mồm trợn mắt.
Con Thạch Nguyên Quy này rất lợi hại tương đương với tu vi Luyện Hư kỳ, bản thân bọn họ vừa mới nếm mùi đau khổ, thiếu chút nữa toàn bộ đã ngã xuống rồi. Vậy mà vị thanh niên xa lạ đứng trước mặt đây, lại đối mặt với con thú này chỉ cần vung tay nhẹ nhàng đã đánh chết được cự quy.
Thật sự không còn gì để nói, chẳng lẽ cảnh giới đối phương còn cao hơn nhiều so với dự đoán lúc trước của bọn họ.
"Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối, chẳng lẽ người là Thánh giai tu sĩ đạt tới cảnh giới Hợp Thể kỳ rồi" Nho sinh sau khi hít sâu một hơi vội vàng thi lễ, cực kỳ kính cẩn hỏi.
"Hợp Thể? Tại hạ còn chưa đạt tới đâu, về phần danh tính tại hạ họ Hàn" Thanh niên liếc qua Nho sinh một cái, trả lời hết sức bình thường.
Tên thanh niên nam tử này rõ ràng đúng là Hàn Lập.
Hiện tại đã là thời điểm cách lúc trước hơn trăm năm từ khi hắn quay về Phong Nguyên Đại Lục bằng Truyền Tống Trận.
Năm đó hắn từ Lôi Minh Đại Lục truyền tống tới một nơi cực kỳ hẻo lánh ở Phong Nguyên Đại Lục, xung quanh Truyền Tống Trận ngoại trừ nhân thủ của Thiên Vân được phái tới để thủ hộ, cũng không có dị tộc nào khác.
Sau khi hắn đưa ra Ngọc giản chứng minh thân phận, lập tức thuận lợi nhẹ nhàng rời đi.
Nhưng hắn không thể nào nghĩ tới, hành trình quay về Nhân tộc lại gập ghềnh khó khăn và lâu dài đến thế.
Lúc đó với thần thông của hắn, cho dù đối mặt với Hợp Thể kỳ cũng không quá sợ hãi.
Nhưng thật sự Phong Nguyên Đại Lục quá rộng lớn, hơn nữa trên đường đi xuất hiện vô số hiểm cảnh kỳ dị, lại còn thu mua một ít vật phẩm trong khu vực dị tộc.
Cho dù Hàn Lập tập trung hết tinh thần cảnh giác để ứng phó hết mọi tình hình, thế nhưng vẫn có vài lần phải đối mặt với hiểm cảnh tưởng đâu đã ngã xuống rồi.
Có một đợt bị đàn cổ thú khoảng bảy tám con cấp Hợp Thể đuổi giết suốt mấy tháng trời, may mắn dựa vào lượng linh đan cùng linh thạch dư giã, cuối cùng mới cắt đuôi được đàn thú đó. Lại có lần tiến vào Kỳ Hàn Tuyệt Địa, đáng sợ nhất là bị một luồng quỷ khí quấn lấy cơ thể, nếu không phải do khí lạnh màu lam kích thích Ngũ Sắc Hàn Diễm trong thể nội khiến cho nó thăng cấp, rồi quay ngược lại hấp thu luôn loại khí âm hàn kỳ dị đó, chỉ sợ lúc đấy hắn đã vĩnh viễn hóa thành một tòa điêu khắc băng giá mãi mãi lưu lại nơi đó.
Chỉ có thế mà cũng khiến cho hắn tốn hết cả năm trời, cuối cùng mới có thể thoát thân khỏi tuyệt địa.
Lại có một lần, hắn đụng với một đám dị tộc cao giai, bọn kia thấy hắn đơn độc nên nãy sinh ý muốn giết người đoạt bảo.
Kết quả sau một phen đại chiến, hắn đã thi triển hầu hết các đại thần thông vốn có, thậm chí phóng ra Phệ Kim Trùng cùng với Huyền Thiên Tàn Nhận, rồi liên tiếp đánh chết bảy tám tên tu vi Luyện Hư, thậm chí còn làm bị thương nặng hai gã Hợp Thể kỳ nữa, nhưng bản thân cũng trúng phải một loại kỳ độc, khiến cho đại thương nguyên khí nên phải tìm đường chạy trối chết.
Lần bị thương đó, hắn phải bế quan hết mười mấy năm ở một chỗ hết ức bí ẩn, mới có thể hồi phục lại nguyên khí đồng thời hóa giải hoàn toàn chất độc đó.
Trên đường đi sau đó, đương nhiên hắn càng phải hết sức cẩn thận, thế nhưng vẫn liên tục đụng phải hiểm cảnh, khiến hắn bực bội không thôi.
Hiện tại, cuối cùng hắn cũng biết, vì sao khi nhắc tới sự tình đi xuyên qua đại lục, dù cho là Hợp Thể kỳ tồn tại cũng đều biến sắc.
Với thần thông bấy giờ, có mấy lần thiếu chút nữa hắn đã đi đời nhà ma rồi, bình thường có không ít Hợp Thể kỳ bị ngã xuống bởi vì ngao du xuyên đại lục kiểu này.
Nhưng cũng phải nói cho rõ, hình thức du lãm kiểu này đều là tồn tại đỉnh giai ở các tộc, sau khi đạt tới tu vi đại thành mới bắt đầu tính tới chuyện xuyên đại lục. Phải trải qua nhiều hiểm cảnh kỳ dị như thế, mới giúp cho bọn họ một lần nữa ma luyện tâm tính, biết đâu có thể chính mình đạt được một cơ duyên tạo hóa nào đó.
Tương tự như vậy, trên đường phản hồi Nhân tộc, Hàn Lập đã đối mặt rất nhiều hiểm nguy mà không chết, nên thu hoạch rất lớn thật sự khó thể tưởng tượng được.
Không chỉ trên đường đi, chỉ cần ở sâu trong khu hoang dã thì phần lớn đã thu thập được nhiều tài liệu quý hiếm rồi, hơn nữa dọc theo đường đi hắn dừng chân tại lãnh địa của một số dị tộc, theo đó đa phần đã học lóm được vài bí thuật pháp quyết không giống với công pháp của Nhân tộc, khiến cho hắn được lợi rất lớn.
Vị sợ người dị tộc phát hiện, mỗi lần hắn chỉ tìm hiểu ở những khu vực lân cận bên cạnh lãnh địa dị tộc, và chỉ tiến nhập vào những thành thị nào mà không có hiện diện của tồn tại cấp đỉnh giai.
Kể từ đó, những mối nguy hiểm dần dần được giảm bớt đáng kể.
Nhưng dù sao đi nữa, cũng không phải lần nào cũng được bình yên vô sự. Có một dạo hắn đi vào một thành nhỏ của một dị tộc được gọi là Minh tộc, nhưng lại bất ngờ gặp được một tên dị tộc nhân tự xưng là "Lôi Vân Tử".
Tên này rõ ràng cũng chỉ có tu vi Luyện Hư trung kỳ thôi, thế nhưng chỉ cần liếc mắt qua đã phát hiện ra thân phận dị tộc nhân của hắn.
Tự nhiên lúc đó hai người bùng nổ một hồi đại chiến.
Kết quả Hàn Lập vốn nghĩ có thể dễ dàng tiêu diệt được đối phương, nhưng không ngờ khi phát hiện ra, hắn căn bản không thể vây khốn được một gã chỉ có tu vi Luyện Hư trung kỳ.
Tên dị tộc nhân này là Lôi Vân Tử, lại được may mắn trời sinh đã có thể thao túng cùng lúc năm loại sức mạnh lôi điện khác nhau, dựa theo truyền thuyết hắn được gọi là "Ngũ Lôi Thân Thể", hơn nữa công pháp hắn tu luyện lại là đại thần thông thượng cổ Lôi Đình vốn đã sớm thất truyền từ lâu, lại có thể tùy thời đem cơ thể cùng lôi điện tự do chuyển hóa. Tuy rằng bị giới hạn theo tu vi nên không thể kéo dài được lâu, nhưng cũng đủ làm cho Hàn Lập giương mắt ra nhìn mà vô kế khả thi.
Càng nghịch thiên hơn chính là, vị Lôi Vân Tử này lại là một Trận Pháp tông sư rất có danh tiếng trong Minh tộc, hắn đã kết hợp chính bản thể với Lôi Đình thần thông, nghiên cứu ra một loại độc môn chính là Lôi Quang Pháp Trận. Hắn tùy thời có thể đem lôi điện trong thể nội biến hóa thành các loại trận pháp có khả năng vây địch hoặc công kích cùng phòng ngự, thật sự không còn gì để nói nữa.
Đương nhiên với đại thần thông của Hàn Lập, tên Lôi Vân Tử này cũng tương tự đừng mơ tưởng có thể chiếm được tiện nghi, hai người sau khi trải qua một cuộc chiếc kéo dài hơn tháng trời, ngược lại quay ra kết giao bằng hữu.
Tất nhiên Hàn Lập cảm thấy tò mò với Lôi Quang Pháp Trận của đối phương có thể thao túng được lực lượng lôi điện, còn Lôi Vân Tử lại rất hứng thú với Ích Tà Thần Lôi cùng Lôi Văn Cô Đọng Thuật mà năm xưa Hàn Lập lĩnh ngộ ra từ Thiên Lôi Mộc.
Vị này cùng Hàn Lập bèn bàn nhau, hai người tìm một chỗ ở rồi trao đổi cho nhau những tâm đắc của bản thân.
Kết quả là Hàn Lập đương nhiên học được vài loại Lôi Quang Pháp Trận rất có chỗ dùng đến, đối phương cũng hấp thụ được một ít Ích Tà Thần Lôi từ Hàn Lập và cũng học xong Lôi Văn Thuật.
Hai người lúc này mới vừa lòng chia tay nhau.
Bất quá là không biết do Lôi Quang Pháp Trận tu luyện quá khó hay do Lôi Vân Tử cố tình dấu đi những chỗ quan trọng nào đó, khiến cho Hàn Lập sau khi tu luyện vẫn chưa thể điều khiển theo ý muốn được, hơn nữa ngay khi thi triển lúc nào cũng xuất hiện vài trục trặc nho nhỏ.
Nên làm cho hắn luôn cảm thấy bực bội.
Ngay lúc vừa rồi, hắn bỏ công ra rà soát lại rất kỹ lưỡng toàn bộ trận pháp, rốt cuộc Hàn Lập đã có thể hiểu thông được đến tám chín phần.
Cho nên chuyện này làm cho hắn đối với Lôi Vân Tử luôn oán giận không thôi.
Tuy vậy, hắn cũng giống như thế, trong Lôi Văn Thuật có động tay động chân vài chỗ, mỗi khi đối phương cô đọng lôi châu, thì trong mười lần cũng không sai biệt lắm có thể thành công được một lần.
Phàm Nhân Tu Tiên
Nho sinh cụt tay trong lòng vừa động, nhất thời thần niệm đảo qua.
Kết quả làm hắn ngẩn ra, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, liền vội vàng lớn tiếng hô to:
"Tiền bối cẩn thận, phía dưới chính là Thạch Nguyên Quy vốn đã có linh trí, thập phần đáng sợ".
"Thạch Nguyên Quy!" Tên thanh niên vừa nghe qua lời này, tựa hồ như lúc này mới phát giác ra sự hiện diện của bốn người cùng một thú ở bên dưới, nhưng sau khi ánh mắt đảo qua lại cười phá lên:
"Các ngươi thuộc Nhân tộc! Hảo, được lắm, vậy là nơi đây cách Thiên Uyên Thành không xa rồi".
Thanh niên nam tử vốn căn bản không hề để ý đến cổ thú cự quy, bộ dáng hoàn toàn không thèm ngó tới.
Còn cự quy tựa hồ cảm thấy tên nam tử trên không trung chẳng dễ chọc vào, linh trí nó không hề thấp, hai mắt xoay tròn nhìn láo liên, vẫn chưa dám tùy tiện công kích.
"Nơi đây cách Thiên Uyên Thành không xa lắm, nếu tiền bối không chê bai, bốn người vãn bối nguyện làm người dẫn đường vậy" Đại hán giáp đỏ cũng phát hiện tương tự, đúng là tu vi của nam tử trên kia thâm sâu không lường được, sau khi thần niệm lướt qua căn bản không thể tra ra được nông sâu, bây giờ tựa như người đang chết đuối lại vớ được cọng rơm cứu mạng vậy, nên hắn hét to lên.
Nho sinh cùng hai vị nữ tu còn lại cũng liên tục gật đầu đồng ý.
"Dẫn đường à, ừm, cũng tốt. Bất quá hãy chờ một chút, đầu Thạch Nguyên Quy này cũng có chút chỗ cần dùng tới, hãy đợi ta thu lấy nội đan rồi cùng lên đường một thể!" Thanh niên sau khi mỉm cười, lúc này mới nhìn về phía cổ thú.
Con Thạch Nguyên Quy này tuy không hiểu được ngôn từ bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng cũng phát hiện ra ánh mắt tên thanh niên ngó qua, trong lòng bỗng nhiên mất tự chủ nhất thời phát lạnh, nó gầm lên một tiếng, không chút lưỡng lự há miệng ra, một cây cột sáng thô to màu lam hướng không trung phun ra, đồng thời hơn mười cái xúc tu trên lưng cùng nhau xoắn tít bay ra, hóa thành vô số bóng đen bao trùm lấy thanh niên nam tử.
Con thú này có dự cảm không tốt, có thể người này sẽ đe dọa tính mạng của nó, nên cuồng tính bật trổi dậy.
Mới vừa thấy đòn công kích kinh người của cự quy, bốn người phía dưới sắc mặt đại biến, vội vàng thúc giục bảo vật hóa thành tầng tầng hào quang để tự vệ, rồi yên lặng lui ra phía sau vài bước.
Thanh niên mang cánh bay lơ lững trên không trung trông thấy thế lại phát ra một tràng cười dài.
Chỉ thấy hắn phất tay áo về phía trước, nhất thời một quầng sáng màu xám hiện ra chắn trước người hắn.
Cột sáng lam sắc đánh lên quầng sáng nọ, thoáng thấy hào quang chợt lóe rồi âm thầm biết mất không để lại dấu vết.
Nhìn thanh thế tấn công thật kinh người, nhưng một chút hiệu quả cũng không có.
Bóng đen rợp trời lại biến thành đại võng, phủ xuống tràn ngập khắp nơi, mí mắt tên thanh niên chẳng buồn chớp chút nào, nhưng cặp cánh sau lưng đột nhiên vỗ mạnh, thình lình tiếng sấm nổi lên, vô số điện quang trắng xanh trên cặp cánh đều hiện ra, "Binh ba" một âm thanh rất to ngân vang liên tục trong không trung.
Đồng thời lúc này, cánh tay tên thanh niên thoáng động, bàn tay đen thui từ trong tay áo tung ra một trảo đón đầu cự võng.
Đang trời quang mây tạnh bỗng vang lên một tiếng sấm sét!
Một màn kinh người hiện ra.
Ngay khi ngũ trảo được tung ra, trong nháy mắt những tia quang điện trắng xanh trên không trung đều tập trung kéo về cùng một chỗ, mang theo tiếng động ầm đùng, rồi lập tức hóa thành một bàn tay khổng lồ cũng màu trắng xanh to hơn một trượng, toàn bộ đều được hợp lại từ những tia quang điện đan xen vào nhau.
Năm ngón tay xòe ra, những xúc tu hóa thành cự võng lại bị bàn tay lôi điện khổng lồ dễ dàng phá tan như rọc giấy, kế tiếp bàn tay chợt lóe lên rồi biến mất.
Đồng thời lúc đó, ngay trên đỉnh đầu cự quy tia chớp hiện lên một đạo quang điện thật lớn, lập tức nhoáng lên rồi một lần nữa hóa thành bàn tay khổng lồ, bất ngờ tung ra một trảo như sét đánh không kịp bịt tai.
Một đòn công kích điện quang hỏa thạch này khiến cho cự quy kia không kịp phản kháng, lập tức liền bị điện quang màu xanh phá vỡ đi hộ thể, trực tiếp đánh thẳng lên thân hình rắn chắc của nó.
Vang lên một tiếng sấm thật lớn, quầng sáng trắng xanh bỗng bành trướng lên, vô số điện quang liền hiện ra.
Cũng không biết luồng quang điện đó có uy lực gì đáng sợ, thế mà khi thân hình Thạch Nguyên Quy bị điện quang chạm vào, chỉ vài cái chớp động lập tức biến thành tro bụi, thậm chí cả tiếng kêu la thảm thiết cũng chưa kịp thốt ra.
Điện quang chợt lóe lên rồi sau đó biến mất, chỉ còn lại mỗi viên yêu đan nhỏ tựa trứng chim, đang lặng lẽ lơ lững giữa không trung.
Ánh mắt thanh nên chợt lóe, không nói lời nào tung ra một trảo, tiếp theo vang lên một tiếng "Sưu", lập tức yêu đan hướng lên trời cao bắn nhanh đi, bay thẳng vào tay của hắn.
Tên thanh niên săm soi nhìn qua yêu đan vài lần, sau đó linh quang chợt lóe trực tiếp thu cất vào, rồi hướng mấy người Nho sinh thản nhiên nói: "Tốt lắm, có thể khởi hành rồi".
Bọn bốn người Nho sinh sớm chứng kiến đều há mồm trợn mắt.
Con Thạch Nguyên Quy này rất lợi hại tương đương với tu vi Luyện Hư kỳ, bản thân bọn họ vừa mới nếm mùi đau khổ, thiếu chút nữa toàn bộ đã ngã xuống rồi. Vậy mà vị thanh niên xa lạ đứng trước mặt đây, lại đối mặt với con thú này chỉ cần vung tay nhẹ nhàng đã đánh chết được cự quy.
Thật sự không còn gì để nói, chẳng lẽ cảnh giới đối phương còn cao hơn nhiều so với dự đoán lúc trước của bọn họ.
"Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối, chẳng lẽ người là Thánh giai tu sĩ đạt tới cảnh giới Hợp Thể kỳ rồi" Nho sinh sau khi hít sâu một hơi vội vàng thi lễ, cực kỳ kính cẩn hỏi.
"Hợp Thể? Tại hạ còn chưa đạt tới đâu, về phần danh tính tại hạ họ Hàn" Thanh niên liếc qua Nho sinh một cái, trả lời hết sức bình thường.
Tên thanh niên nam tử này rõ ràng đúng là Hàn Lập.
Hiện tại đã là thời điểm cách lúc trước hơn trăm năm từ khi hắn quay về Phong Nguyên Đại Lục bằng Truyền Tống Trận.
Năm đó hắn từ Lôi Minh Đại Lục truyền tống tới một nơi cực kỳ hẻo lánh ở Phong Nguyên Đại Lục, xung quanh Truyền Tống Trận ngoại trừ nhân thủ của Thiên Vân được phái tới để thủ hộ, cũng không có dị tộc nào khác.
Sau khi hắn đưa ra Ngọc giản chứng minh thân phận, lập tức thuận lợi nhẹ nhàng rời đi.
Nhưng hắn không thể nào nghĩ tới, hành trình quay về Nhân tộc lại gập ghềnh khó khăn và lâu dài đến thế.
Lúc đó với thần thông của hắn, cho dù đối mặt với Hợp Thể kỳ cũng không quá sợ hãi.
Nhưng thật sự Phong Nguyên Đại Lục quá rộng lớn, hơn nữa trên đường đi xuất hiện vô số hiểm cảnh kỳ dị, lại còn thu mua một ít vật phẩm trong khu vực dị tộc.
Cho dù Hàn Lập tập trung hết tinh thần cảnh giác để ứng phó hết mọi tình hình, thế nhưng vẫn có vài lần phải đối mặt với hiểm cảnh tưởng đâu đã ngã xuống rồi.
Có một đợt bị đàn cổ thú khoảng bảy tám con cấp Hợp Thể đuổi giết suốt mấy tháng trời, may mắn dựa vào lượng linh đan cùng linh thạch dư giã, cuối cùng mới cắt đuôi được đàn thú đó. Lại có lần tiến vào Kỳ Hàn Tuyệt Địa, đáng sợ nhất là bị một luồng quỷ khí quấn lấy cơ thể, nếu không phải do khí lạnh màu lam kích thích Ngũ Sắc Hàn Diễm trong thể nội khiến cho nó thăng cấp, rồi quay ngược lại hấp thu luôn loại khí âm hàn kỳ dị đó, chỉ sợ lúc đấy hắn đã vĩnh viễn hóa thành một tòa điêu khắc băng giá mãi mãi lưu lại nơi đó.
Chỉ có thế mà cũng khiến cho hắn tốn hết cả năm trời, cuối cùng mới có thể thoát thân khỏi tuyệt địa.
Lại có một lần, hắn đụng với một đám dị tộc cao giai, bọn kia thấy hắn đơn độc nên nãy sinh ý muốn giết người đoạt bảo.
Kết quả sau một phen đại chiến, hắn đã thi triển hầu hết các đại thần thông vốn có, thậm chí phóng ra Phệ Kim Trùng cùng với Huyền Thiên Tàn Nhận, rồi liên tiếp đánh chết bảy tám tên tu vi Luyện Hư, thậm chí còn làm bị thương nặng hai gã Hợp Thể kỳ nữa, nhưng bản thân cũng trúng phải một loại kỳ độc, khiến cho đại thương nguyên khí nên phải tìm đường chạy trối chết.
Lần bị thương đó, hắn phải bế quan hết mười mấy năm ở một chỗ hết ức bí ẩn, mới có thể hồi phục lại nguyên khí đồng thời hóa giải hoàn toàn chất độc đó.
Trên đường đi sau đó, đương nhiên hắn càng phải hết sức cẩn thận, thế nhưng vẫn liên tục đụng phải hiểm cảnh, khiến hắn bực bội không thôi.
Hiện tại, cuối cùng hắn cũng biết, vì sao khi nhắc tới sự tình đi xuyên qua đại lục, dù cho là Hợp Thể kỳ tồn tại cũng đều biến sắc.
Với thần thông bấy giờ, có mấy lần thiếu chút nữa hắn đã đi đời nhà ma rồi, bình thường có không ít Hợp Thể kỳ bị ngã xuống bởi vì ngao du xuyên đại lục kiểu này.
Nhưng cũng phải nói cho rõ, hình thức du lãm kiểu này đều là tồn tại đỉnh giai ở các tộc, sau khi đạt tới tu vi đại thành mới bắt đầu tính tới chuyện xuyên đại lục. Phải trải qua nhiều hiểm cảnh kỳ dị như thế, mới giúp cho bọn họ một lần nữa ma luyện tâm tính, biết đâu có thể chính mình đạt được một cơ duyên tạo hóa nào đó.
Tương tự như vậy, trên đường phản hồi Nhân tộc, Hàn Lập đã đối mặt rất nhiều hiểm nguy mà không chết, nên thu hoạch rất lớn thật sự khó thể tưởng tượng được.
Không chỉ trên đường đi, chỉ cần ở sâu trong khu hoang dã thì phần lớn đã thu thập được nhiều tài liệu quý hiếm rồi, hơn nữa dọc theo đường đi hắn dừng chân tại lãnh địa của một số dị tộc, theo đó đa phần đã học lóm được vài bí thuật pháp quyết không giống với công pháp của Nhân tộc, khiến cho hắn được lợi rất lớn.
Vị sợ người dị tộc phát hiện, mỗi lần hắn chỉ tìm hiểu ở những khu vực lân cận bên cạnh lãnh địa dị tộc, và chỉ tiến nhập vào những thành thị nào mà không có hiện diện của tồn tại cấp đỉnh giai.
Kể từ đó, những mối nguy hiểm dần dần được giảm bớt đáng kể.
Nhưng dù sao đi nữa, cũng không phải lần nào cũng được bình yên vô sự. Có một dạo hắn đi vào một thành nhỏ của một dị tộc được gọi là Minh tộc, nhưng lại bất ngờ gặp được một tên dị tộc nhân tự xưng là "Lôi Vân Tử".
Tên này rõ ràng cũng chỉ có tu vi Luyện Hư trung kỳ thôi, thế nhưng chỉ cần liếc mắt qua đã phát hiện ra thân phận dị tộc nhân của hắn.
Tự nhiên lúc đó hai người bùng nổ một hồi đại chiến.
Kết quả Hàn Lập vốn nghĩ có thể dễ dàng tiêu diệt được đối phương, nhưng không ngờ khi phát hiện ra, hắn căn bản không thể vây khốn được một gã chỉ có tu vi Luyện Hư trung kỳ.
Tên dị tộc nhân này là Lôi Vân Tử, lại được may mắn trời sinh đã có thể thao túng cùng lúc năm loại sức mạnh lôi điện khác nhau, dựa theo truyền thuyết hắn được gọi là "Ngũ Lôi Thân Thể", hơn nữa công pháp hắn tu luyện lại là đại thần thông thượng cổ Lôi Đình vốn đã sớm thất truyền từ lâu, lại có thể tùy thời đem cơ thể cùng lôi điện tự do chuyển hóa. Tuy rằng bị giới hạn theo tu vi nên không thể kéo dài được lâu, nhưng cũng đủ làm cho Hàn Lập giương mắt ra nhìn mà vô kế khả thi.
Càng nghịch thiên hơn chính là, vị Lôi Vân Tử này lại là một Trận Pháp tông sư rất có danh tiếng trong Minh tộc, hắn đã kết hợp chính bản thể với Lôi Đình thần thông, nghiên cứu ra một loại độc môn chính là Lôi Quang Pháp Trận. Hắn tùy thời có thể đem lôi điện trong thể nội biến hóa thành các loại trận pháp có khả năng vây địch hoặc công kích cùng phòng ngự, thật sự không còn gì để nói nữa.
Đương nhiên với đại thần thông của Hàn Lập, tên Lôi Vân Tử này cũng tương tự đừng mơ tưởng có thể chiếm được tiện nghi, hai người sau khi trải qua một cuộc chiếc kéo dài hơn tháng trời, ngược lại quay ra kết giao bằng hữu.
Tất nhiên Hàn Lập cảm thấy tò mò với Lôi Quang Pháp Trận của đối phương có thể thao túng được lực lượng lôi điện, còn Lôi Vân Tử lại rất hứng thú với Ích Tà Thần Lôi cùng Lôi Văn Cô Đọng Thuật mà năm xưa Hàn Lập lĩnh ngộ ra từ Thiên Lôi Mộc.
Vị này cùng Hàn Lập bèn bàn nhau, hai người tìm một chỗ ở rồi trao đổi cho nhau những tâm đắc của bản thân.
Kết quả là Hàn Lập đương nhiên học được vài loại Lôi Quang Pháp Trận rất có chỗ dùng đến, đối phương cũng hấp thụ được một ít Ích Tà Thần Lôi từ Hàn Lập và cũng học xong Lôi Văn Thuật.
Hai người lúc này mới vừa lòng chia tay nhau.
Bất quá là không biết do Lôi Quang Pháp Trận tu luyện quá khó hay do Lôi Vân Tử cố tình dấu đi những chỗ quan trọng nào đó, khiến cho Hàn Lập sau khi tu luyện vẫn chưa thể điều khiển theo ý muốn được, hơn nữa ngay khi thi triển lúc nào cũng xuất hiện vài trục trặc nho nhỏ.
Nên làm cho hắn luôn cảm thấy bực bội.
Ngay lúc vừa rồi, hắn bỏ công ra rà soát lại rất kỹ lưỡng toàn bộ trận pháp, rốt cuộc Hàn Lập đã có thể hiểu thông được đến tám chín phần.
Cho nên chuyện này làm cho hắn đối với Lôi Vân Tử luôn oán giận không thôi.
Tuy vậy, hắn cũng giống như thế, trong Lôi Văn Thuật có động tay động chân vài chỗ, mỗi khi đối phương cô đọng lôi châu, thì trong mười lần cũng không sai biệt lắm có thể thành công được một lần.
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 1748: Lôi Vân Tử và Lôi Quang Pháp Trận
10.0/10 từ 41 lượt.