Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1649: Tam ma
Ngũ sắc quang kiếm vừa động đã lao xuống. Cự thừ thầm kêu một tiếng bất hảo, thân trong hắc hồng phong hoả trụ "oanh" một tiếng mà nhằm trên không trung cuốn đi. Không gian nơi nào phong hoả chi lực đi qua đều bị bóp méo vặn vẹo, âm thanh vù vù vang lớn dường như cả hư không cũng bị xé rách. Chỉ chợt loé lên nó đã đem ngũ sắc quang kiếm quấn vào trong đó.
Tử mang chợt hiện rồi bên trong truyền ra tiếng nổ vang kinh người, cả kiếm trận biến thành quầng sáng đều kịch liệt run rẩy, tựa hồ tuỳ thời có thể vỡ vụn ra. Cự thừ thần sắc buông lỏng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Nó nghĩ, chiêu này của nó hơ mồ đã phát huy ra toàn bộ tiềm lực của phụ thân Cự thừ, đồng thời cũng đã mượn đến uy năng của viên linh châu trên trán mà thi triển một loại đại thần thông dung hợp lại cho nên tuyệt đối không phải kiếm trận này có thể ngăn được. Cho dù là bản thể của nó đối mặt với chiêu này cũng phải tạm lánh đi.
Bất quá, vẻ tươi cười của Cự thừ vừa lộ ra thì trong phong hoả chi lực bỗng nhiên truyền ra một tiếng rồng ngâm, tiếp theo hắc trụ đột nhiên quỷ dị chia ra để lộ ra ánh ngũ sắc linh quang chớp động, bên trong là một thanh cự kiếm dài hơn một trượng. Quang hoa chợt loé, cự kiếm run lên mà phát ra thanh âm vù vù.
Tại phụ cân, phong hoả chi lực giống như gặp phải lực lượng bất khả tư nghị phản kích lại nên phát ra âm thanh quái dị vang ra tứ phía, đồng thời để cự kiếm hoàn toàn hiển lộ ra. Ngũ sắc cự kiếm vào lúc này đang quay tròn và nhắm ngay vào cự thâu nhẹ nhàng trảm tới. Nhát chém này vô thanh vô tức, nhìn như không có mấy uy lực nhưng viên châu màu xám trên trán cự thừ lại bịch một tiếng rồi đột nhiên vỡ vụn ra.
"Không có khả năng!"
Cự thừ bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai thê lương, hai mắt đang nhắm chặt liền lập tức mở ra. Con mắt đỏ tươi như máu, ẩn hiện như có máu chảy ra nhưng ngay sau đó, thân hình to lớn của ma thú này không hề có chút dấu hiệu nào đột nhiên phân thành hai. Một cỗ hoả diễm đỏ đậm từ trong thân thể bị chia lìa mà tuôn ra rồi hoá thành một biển lửa đỏ đậm mà tàn thi của cự thừ thì giống như trong nháy mắt bị phong hoá, ở trong hoả diễm hoá thành hai luồng khói xám trắng rồi biến mất trong thiên địa vô ảnh vô tung.
Cự thừ bị phụ thân này dưới uy năng của Nguyên Khí Chi Kiếm lại vô pháp ngăn trở nổi một trảm, nguyên thần cũng không thể chạy ra được. Trên không, thanh quang chợt loé rồi thân hình Hàn Lập hiện lên trong kiếm trân, hắn đưa mắt nhìn về biển lửa đang rào rạt thiêu đốt phía dưới khẽ thở dài một hơi:
"Mượn thiên địa chi lực quả nhiên không phải là bí thuật bình thường có thể sánh bằng. Lúc trước đối mặt với ma viên kia, nếu không phải thân ở trong thông đạo ma khí nên không thể tụ tập đủ thiên địa nguyên khí. Bằng không dùng Nguyên Khí Chi Kiếm này hẳn là cũng có thể đủ chém giết ma viên này không cần vận dụng đến Huyền Thiên chi bảo làm cho pháp tướng lỗ lã quá mức.
Hàn Lập nói xong mấy câu thì trên mặt hiện ra vẻ tiếc nuối nhưng trong mắt lam mang chợt loé lên rồi hướng xuống biển lửa cẩn thận nhìn một cái, đột nhiên đuôi lông mày nhướng lên, giơ tay đánh ra một trảo. "Sưu" một tiếng, từ trong biển lửa bay vụt ra một vật, sau mấy cái chớp động đã bị Hàn Lập nhiếp tới trong tay. Đây là một cái túi màu lam nhạt, mặt ngoài minh ẩn nhiều loại phù văn bất đồng, ánh sáng loè loè, tựa hồ không phải là phàm vật.
"Túi trữ vật?"
Trên mặt Hàn Lập hiện ra một tia ngạc nhiên, bộ dáng có chút không quá khẳng định.
Hắn hơi trầm ngâm rồi bàn tay cầm túi đột nhiên trở nên đen như mực, đồng thời phiến phiến ánh sáng màu xám từ trong lòng bàn tay phun ra đem cái túi to bao vây nghiêm mật. Tiếp theo lại giơ tay lên bắn ra một đạo pháp quyết màu xanh, pháp quyết chợt loé lên rồi biến mất vào trong túi. Cái túi to màu xanh nhất thời hoảng loạn một trận, trong miệng túi linh quang chợt loé rồi từ từ mở ra.
"Phốc xuy" một tiếng.
Một đoàn lam quang từ bên trong kích bắn ra, sau khi chợt loé lên bộ dáng sẽ phá không bay đi nhưng Hàn Lập sớm đã có phòng bị, sao có thể để cho nó độn đi mất. Hắn hừ lạnh một tiếng, hôi sắc quang hà đột nhiên bành trướng ra rồi vòng lại phía sau, nhanh chóng đem lam sắc quang đoàn kia vây vào trong đó. Hôi sắc và lam mang đan vào nhau khiến cho nó nhất thời hiện nguyên hình.
Đây là một viên châu trong suốt, lam quang mênh mông, to cỡ ngón tay cái, mặt ngoài có quang mang kỳ lạ lưu chuyển, trông giống như ngọc lưu ly.
"Đây là..."
Hàn Lập dùng thần niệm hướng lên trên mặt đảo qua, bộ dáng có chút ngoài ý muốn.
"Nội đan? Không đúng nhưng hình như cũng không phải là pháp khí."
Hàn Lập vươn tay đem viên châu hút lại, sau đó dùng hai ngón tay kẹp lại đưa lên tới trước mắt nhìn kỹ một lần nhưng nhất thời không thể xác định được lai lịch của nó.
"Quên đi, sau này nghiên cứu kỹ thêm một chút. Hiện tại nên mau ly khai khỏi nơi đây đã."
Hàn Lập sau khi hơi cân nhắc một chút thì một tay liền lật lấy ra một cái hộp ngọc, đem hạt châu bỏ vào trong đó. Sau đó hắn nhìn hoả diễm đỏ đậm phía dưới, thần sắc vừa động. Cũng không thấy hắn có hành động dị thường gì mà quầng sáng màu xanh trên không trung bỗng nhiên ngân quang chợt loé rồi Phệ Linh hoả điểu bay vọt ra, nghiêng đầu chui vào trong biển lửa.
Hoả diễm rào rạt trong nháy mắt công phu đã bị Phệ Linh hoả điểu thôn phệ biến mất. Theo sau nó kêu lên một tiếng vui mừng, hai cánh mở ray bay về phía Hàn Lập rồi lại tiến vào trong thân mình biến mất.
Mà Hàn Lập hai tay bắt quyết, quầng sáng màu lam nhạt chợt tắt rồi thanh liên đầy trời hiện ra. Đám thanh liên đó hơi chuyển liền một lần nữa hoá thành bảy mươi hai thanh tiểu kiếm màu xanh. Hàn Lập thân hình vừa động đã hoá thành một đạo kinh hồng màu xanh, bay múa một trận trên không trung. Chúng phi kiếm nhất thời bị thu vào. Theo sau độn quang không chút dừng lại, trực tiếp nhằm phía chân trời bay đi, chỉ sau mấy cái chớp động đã biến mất vô ảnh vô tung.
Ngay lúc Hàn Lập đánh chết cự thừ thì đồng thời ở một nơi sâu trong Ma Kim Sơn Mạch, trong một toà cung điện hùng vĩ, một gã thanh bào nam tử đang cùng hai người khác sóng vai đứng cùng một chỗ, ngóng nhìn về một cái hắc ô đại môn cách đó không xa, trên mặt đột nhiên biến sắc, thần sắc trở nên khó coi dị thường.
"Như thế nào, Thiết huynh có chuyện gì sao?"
Bên cạnh một gã huyết bào nhân, vừa thấy vẻ khác thường của nam tử thì liền hỏi một câu.
"Không có gì, một cái phụ thân của ta vừa bị huỷ."
Thanh bào nam tử cũng không có ý giấu diếm, chậm rãi nói.
"Ký phụ hoá thân? Thiết huynh dùng Ma cốt châu kia luyện chế tạo hoá thân sao?"
Một lão già khác cả người ngân sắc lóng lánh, khuôn mặt nho nhã trong mắt hiện lên quang mang kỳ lạ hỏi.
"Hắc hắc, Đa Nhãn huynh đối với thần thông của Thiết mỗ thật sự hiểu biết thật nhiều a."
Thanh bào nam tử tựa hồ xem lão già không thuận mắt, cười hắc hắc nói.
"Ma cốt châu hoá thân nếu ký phụ vào một gã thủ hạ thích hợp mà nói thì hẳn là có thể phát huy được hai ba thành thông của bản thể. Lấy loại thực lực này, trong Ma Kim Sơn Mạch ngoại trừ ba người chúng ta ra thì không có người nào có thể huỷ diệt cái hoá thân này."
Ngân bào lão giả lại không thèm để ý tiếp tục nói.
"Cái này cũng không nhất định. Đa Nhãn ma huynh chả lẽ đã quên, năm đó trừ bỏ chúng ta mấy người đi theo Thánh tổ vào Linh giới ra thì còn một gã cùng giai với chúng ta sao? Thần thông của đầu ma viên kia cũng không thua ba người chúng ta."
Huyết bào nhân lại cười khẽ nói.
"Hừ, đầu ma viên kia dám trộm Huyền Thiên tàn bảo mà Thánh tổ giao cho chúng ta cùng bảo quản. Hắn sao lại dám hiện diện tại nơi đây."
Ngân bào lão giả cười lạnh một tiếng nói.
"Cái này cũng không nhất định. Ta phỏng chừng nó sở dĩ làm như thế, hơn phân nửa là muốn ra bên ngoài tìm kiếm phương pháp chữa trị Huyền Thiên tàn bảo kia, sau đó mượn bảo vật này mà phản hồi Thánh giới."
Huyết bào nhân lơ đễnh trả lời.
"Chữa trị Huyền Thiên tàn bảo! Nó nghĩ nơi này còn là Cổ ma giới của chúng ta sao? Người đó có đại thần thông và thực lực cũng không kém so với Thánh giới Thánh tổ của chúng ta chút nào. Kha, nếu không phải chúng ta thật sự bị ép buộc không còn cách nào khác thì Thánh tổ đại nhân cũng không liều mạng huỷ diệt Huyền Thiên Chi Bảo để phá vỡ giới diện, đem chúng ta mạnh mẽ xuyên xuống tới đây."
Ngân bào lão giả ánh mắt chớp động nói.
"Không cần đoán, muốn biết hoá thân của ngươi bị huỷ bởi người nào thì chờ tay quay lại dùng bí thuật tra xét liền biết được ngay thôi. Huống chi, theo lần truyền tin cuối cùng về của hoá thân này thì tựa hồ lệnh ái của Huyết Tí huynh có mặt ở phụ cân."
Thanh bào nam tử thản nhiên nói.
"Huyết tục! Thiết huynh có phải muốn nói ký phụ hoá thân của ngươi bị huỷ trong tay tiểu nữ?"
Huyết bào nhân cười ha ha, tựa cười tựa không cười nói.
"Chỉ bằng vào một người thiên kim thì tự nhiên là không được nhưng nếu thêm một kẻ mới tiến giai lên thánh giai là ma ngạc thì cũng rất có thể."
Thanh bào nam tử nhìn huyết bào nhân gằn từng chữ nói ra.
"Cái gì, tiến lên thánh giai?"
"Ngươi nói chính là đầu ma ngạc kia?"
Lúc này đây, huyết bào nhân và ngân bào lão giả đồng thời cả kinh thất thanh hỏi.
"Nhị vị đạo hữu không cần kinh ngạc, ta nghĩ sau đây không lâu, thủ hạ của các ngươi sẽ tự mình bẩm báo tin tức này. Về phần đầu ma ngạc kia thì có thể còn có ai khác. Tự nhiên là đầu Hắc uyên ngạc kia."
Thanh bào nam tử lại cười khổ một tiếng nói.
"Nguyên lai là nó, như thế mới đúng!"
Vừa nghe nói thân phận của ma ngạc, ngân bào lão giả sắc mặt ngưng trọng vài phần nói.
"Là người nầy mà nói thì có thể có chút phiền phức. Nó chính là toạ kỵ năm đó của Minh La Thánh tổ, mà Thánh tổ của chúng ta năm đó cùng Minh La Thánh tổ rất có giao tình. Hiện tại tuy rằng mang theo chúng ta ly khai Thánh giới nhưng chúng ta cũng không tiện trực tiếp ra tay đối phó với ma ngạc này. Tuy nhiên, kẻ này năm đó không phục sự quản thúc của bọn ta mà hiện tại đã tiến giai lên thánh giai thì chỉ sợ là càng thêm không kiêng nể gì. Bất lợi là chúng ta quản lý cả toà sơn mạch."
Huyết bào nhân cũng chau mày, có chút buồn bực nói.
"Việc này cũng không có gì khó. Ma ngạc này nếu đã tiến giai lên thánh giai thì Thánh tổ đại nhân lại không thể tiếp tục mặc kệ không hỏi được. Đến lúc đó, giao cho Thánh tổ đại nhân xử lý là được, chúng ta không cần quan tâm làm gì."
Thanh bào nhân như đã định liệu trước nói.
"Lời này có lý. Thánh tổ đại nhân sắp thức tỉnh rồi, tốt nhất là nghe lão nhân gia ngài phân phó."
Ngân bào lão giả sờ sờ chòm râu trên cằm gật đầu nói.
"Ân, cứ theo lời nhị vị đạo hữu nói vậy."
Huyết bào nhân nghĩ ngợi một lúc rồi cũng không có ý phản đối nỏi.
"Tại hạ chỉ là muốn nghe xem, trong lúc Thánh tổ lão nhân gia sắp thức tỉnh thì hai người ngươi, một người đem một cái ký phụ hoá thân phái ra ngoài, một người sai ái nữ ly khai nơi đây. Không biết bên ngoài có chuyện gì phát sinh và nhị vị đạo hữu có tính toán gì không."
Ngân bào lão giả hai mắt nhíu lại, bỗng nhiên hỏi.
Nghe được ngân bào lão giả hỏi như thế, thanh bào nam tử cùng huyết bào nhân nao nao, không khỏi liếc nhìn nhau một cái. Song mục của huyết bào nhân xoay chuyển rồi lập tức cười nhẹ hỏi ngược lại:
"Đa Nhãn, ngươi cần gì phải ra vẻ không biết! Thủ hạ của ngươi không phải là đại bộ phận đã xuất động sao. Không muốn nói cho ta là ngươi không biết gì về chuyện Chi tiên nha?"
Thanh bào nhân đứng ở bên sắc mặt âm trầm nói.
"Chi tiên, cái gì Chi tiên? Lão phu phân phó thủ hạ dưới tay xuất động chính là muốn bắt lại kẻ hại tánh mạng của con ta kia mà hảo hảo báo thủ rửa hận"
Ngân bào lão giả sửng sốt, không khỏi kinh ngạc nói.
Phàm Nhân Tu Tiên
Tử mang chợt hiện rồi bên trong truyền ra tiếng nổ vang kinh người, cả kiếm trận biến thành quầng sáng đều kịch liệt run rẩy, tựa hồ tuỳ thời có thể vỡ vụn ra. Cự thừ thần sắc buông lỏng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Nó nghĩ, chiêu này của nó hơ mồ đã phát huy ra toàn bộ tiềm lực của phụ thân Cự thừ, đồng thời cũng đã mượn đến uy năng của viên linh châu trên trán mà thi triển một loại đại thần thông dung hợp lại cho nên tuyệt đối không phải kiếm trận này có thể ngăn được. Cho dù là bản thể của nó đối mặt với chiêu này cũng phải tạm lánh đi.
Bất quá, vẻ tươi cười của Cự thừ vừa lộ ra thì trong phong hoả chi lực bỗng nhiên truyền ra một tiếng rồng ngâm, tiếp theo hắc trụ đột nhiên quỷ dị chia ra để lộ ra ánh ngũ sắc linh quang chớp động, bên trong là một thanh cự kiếm dài hơn một trượng. Quang hoa chợt loé, cự kiếm run lên mà phát ra thanh âm vù vù.
Tại phụ cân, phong hoả chi lực giống như gặp phải lực lượng bất khả tư nghị phản kích lại nên phát ra âm thanh quái dị vang ra tứ phía, đồng thời để cự kiếm hoàn toàn hiển lộ ra. Ngũ sắc cự kiếm vào lúc này đang quay tròn và nhắm ngay vào cự thâu nhẹ nhàng trảm tới. Nhát chém này vô thanh vô tức, nhìn như không có mấy uy lực nhưng viên châu màu xám trên trán cự thừ lại bịch một tiếng rồi đột nhiên vỡ vụn ra.
"Không có khả năng!"
Cự thừ bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai thê lương, hai mắt đang nhắm chặt liền lập tức mở ra. Con mắt đỏ tươi như máu, ẩn hiện như có máu chảy ra nhưng ngay sau đó, thân hình to lớn của ma thú này không hề có chút dấu hiệu nào đột nhiên phân thành hai. Một cỗ hoả diễm đỏ đậm từ trong thân thể bị chia lìa mà tuôn ra rồi hoá thành một biển lửa đỏ đậm mà tàn thi của cự thừ thì giống như trong nháy mắt bị phong hoá, ở trong hoả diễm hoá thành hai luồng khói xám trắng rồi biến mất trong thiên địa vô ảnh vô tung.
Cự thừ bị phụ thân này dưới uy năng của Nguyên Khí Chi Kiếm lại vô pháp ngăn trở nổi một trảm, nguyên thần cũng không thể chạy ra được. Trên không, thanh quang chợt loé rồi thân hình Hàn Lập hiện lên trong kiếm trân, hắn đưa mắt nhìn về biển lửa đang rào rạt thiêu đốt phía dưới khẽ thở dài một hơi:
"Mượn thiên địa chi lực quả nhiên không phải là bí thuật bình thường có thể sánh bằng. Lúc trước đối mặt với ma viên kia, nếu không phải thân ở trong thông đạo ma khí nên không thể tụ tập đủ thiên địa nguyên khí. Bằng không dùng Nguyên Khí Chi Kiếm này hẳn là cũng có thể đủ chém giết ma viên này không cần vận dụng đến Huyền Thiên chi bảo làm cho pháp tướng lỗ lã quá mức.
Hàn Lập nói xong mấy câu thì trên mặt hiện ra vẻ tiếc nuối nhưng trong mắt lam mang chợt loé lên rồi hướng xuống biển lửa cẩn thận nhìn một cái, đột nhiên đuôi lông mày nhướng lên, giơ tay đánh ra một trảo. "Sưu" một tiếng, từ trong biển lửa bay vụt ra một vật, sau mấy cái chớp động đã bị Hàn Lập nhiếp tới trong tay. Đây là một cái túi màu lam nhạt, mặt ngoài minh ẩn nhiều loại phù văn bất đồng, ánh sáng loè loè, tựa hồ không phải là phàm vật.
"Túi trữ vật?"
Trên mặt Hàn Lập hiện ra một tia ngạc nhiên, bộ dáng có chút không quá khẳng định.
Hắn hơi trầm ngâm rồi bàn tay cầm túi đột nhiên trở nên đen như mực, đồng thời phiến phiến ánh sáng màu xám từ trong lòng bàn tay phun ra đem cái túi to bao vây nghiêm mật. Tiếp theo lại giơ tay lên bắn ra một đạo pháp quyết màu xanh, pháp quyết chợt loé lên rồi biến mất vào trong túi. Cái túi to màu xanh nhất thời hoảng loạn một trận, trong miệng túi linh quang chợt loé rồi từ từ mở ra.
"Phốc xuy" một tiếng.
Một đoàn lam quang từ bên trong kích bắn ra, sau khi chợt loé lên bộ dáng sẽ phá không bay đi nhưng Hàn Lập sớm đã có phòng bị, sao có thể để cho nó độn đi mất. Hắn hừ lạnh một tiếng, hôi sắc quang hà đột nhiên bành trướng ra rồi vòng lại phía sau, nhanh chóng đem lam sắc quang đoàn kia vây vào trong đó. Hôi sắc và lam mang đan vào nhau khiến cho nó nhất thời hiện nguyên hình.
Đây là một viên châu trong suốt, lam quang mênh mông, to cỡ ngón tay cái, mặt ngoài có quang mang kỳ lạ lưu chuyển, trông giống như ngọc lưu ly.
"Đây là..."
Hàn Lập dùng thần niệm hướng lên trên mặt đảo qua, bộ dáng có chút ngoài ý muốn.
"Nội đan? Không đúng nhưng hình như cũng không phải là pháp khí."
Hàn Lập vươn tay đem viên châu hút lại, sau đó dùng hai ngón tay kẹp lại đưa lên tới trước mắt nhìn kỹ một lần nhưng nhất thời không thể xác định được lai lịch của nó.
"Quên đi, sau này nghiên cứu kỹ thêm một chút. Hiện tại nên mau ly khai khỏi nơi đây đã."
Hàn Lập sau khi hơi cân nhắc một chút thì một tay liền lật lấy ra một cái hộp ngọc, đem hạt châu bỏ vào trong đó. Sau đó hắn nhìn hoả diễm đỏ đậm phía dưới, thần sắc vừa động. Cũng không thấy hắn có hành động dị thường gì mà quầng sáng màu xanh trên không trung bỗng nhiên ngân quang chợt loé rồi Phệ Linh hoả điểu bay vọt ra, nghiêng đầu chui vào trong biển lửa.
Hoả diễm rào rạt trong nháy mắt công phu đã bị Phệ Linh hoả điểu thôn phệ biến mất. Theo sau nó kêu lên một tiếng vui mừng, hai cánh mở ray bay về phía Hàn Lập rồi lại tiến vào trong thân mình biến mất.
Mà Hàn Lập hai tay bắt quyết, quầng sáng màu lam nhạt chợt tắt rồi thanh liên đầy trời hiện ra. Đám thanh liên đó hơi chuyển liền một lần nữa hoá thành bảy mươi hai thanh tiểu kiếm màu xanh. Hàn Lập thân hình vừa động đã hoá thành một đạo kinh hồng màu xanh, bay múa một trận trên không trung. Chúng phi kiếm nhất thời bị thu vào. Theo sau độn quang không chút dừng lại, trực tiếp nhằm phía chân trời bay đi, chỉ sau mấy cái chớp động đã biến mất vô ảnh vô tung.
Ngay lúc Hàn Lập đánh chết cự thừ thì đồng thời ở một nơi sâu trong Ma Kim Sơn Mạch, trong một toà cung điện hùng vĩ, một gã thanh bào nam tử đang cùng hai người khác sóng vai đứng cùng một chỗ, ngóng nhìn về một cái hắc ô đại môn cách đó không xa, trên mặt đột nhiên biến sắc, thần sắc trở nên khó coi dị thường.
"Như thế nào, Thiết huynh có chuyện gì sao?"
Bên cạnh một gã huyết bào nhân, vừa thấy vẻ khác thường của nam tử thì liền hỏi một câu.
"Không có gì, một cái phụ thân của ta vừa bị huỷ."
Thanh bào nam tử cũng không có ý giấu diếm, chậm rãi nói.
"Ký phụ hoá thân? Thiết huynh dùng Ma cốt châu kia luyện chế tạo hoá thân sao?"
Một lão già khác cả người ngân sắc lóng lánh, khuôn mặt nho nhã trong mắt hiện lên quang mang kỳ lạ hỏi.
"Hắc hắc, Đa Nhãn huynh đối với thần thông của Thiết mỗ thật sự hiểu biết thật nhiều a."
Thanh bào nam tử tựa hồ xem lão già không thuận mắt, cười hắc hắc nói.
"Ma cốt châu hoá thân nếu ký phụ vào một gã thủ hạ thích hợp mà nói thì hẳn là có thể phát huy được hai ba thành thông của bản thể. Lấy loại thực lực này, trong Ma Kim Sơn Mạch ngoại trừ ba người chúng ta ra thì không có người nào có thể huỷ diệt cái hoá thân này."
Ngân bào lão giả lại không thèm để ý tiếp tục nói.
"Cái này cũng không nhất định. Đa Nhãn ma huynh chả lẽ đã quên, năm đó trừ bỏ chúng ta mấy người đi theo Thánh tổ vào Linh giới ra thì còn một gã cùng giai với chúng ta sao? Thần thông của đầu ma viên kia cũng không thua ba người chúng ta."
Huyết bào nhân lại cười khẽ nói.
"Hừ, đầu ma viên kia dám trộm Huyền Thiên tàn bảo mà Thánh tổ giao cho chúng ta cùng bảo quản. Hắn sao lại dám hiện diện tại nơi đây."
Ngân bào lão giả cười lạnh một tiếng nói.
"Cái này cũng không nhất định. Ta phỏng chừng nó sở dĩ làm như thế, hơn phân nửa là muốn ra bên ngoài tìm kiếm phương pháp chữa trị Huyền Thiên tàn bảo kia, sau đó mượn bảo vật này mà phản hồi Thánh giới."
Huyết bào nhân lơ đễnh trả lời.
"Chữa trị Huyền Thiên tàn bảo! Nó nghĩ nơi này còn là Cổ ma giới của chúng ta sao? Người đó có đại thần thông và thực lực cũng không kém so với Thánh giới Thánh tổ của chúng ta chút nào. Kha, nếu không phải chúng ta thật sự bị ép buộc không còn cách nào khác thì Thánh tổ đại nhân cũng không liều mạng huỷ diệt Huyền Thiên Chi Bảo để phá vỡ giới diện, đem chúng ta mạnh mẽ xuyên xuống tới đây."
Ngân bào lão giả ánh mắt chớp động nói.
"Không cần đoán, muốn biết hoá thân của ngươi bị huỷ bởi người nào thì chờ tay quay lại dùng bí thuật tra xét liền biết được ngay thôi. Huống chi, theo lần truyền tin cuối cùng về của hoá thân này thì tựa hồ lệnh ái của Huyết Tí huynh có mặt ở phụ cân."
Thanh bào nam tử thản nhiên nói.
"Huyết tục! Thiết huynh có phải muốn nói ký phụ hoá thân của ngươi bị huỷ trong tay tiểu nữ?"
Huyết bào nhân cười ha ha, tựa cười tựa không cười nói.
"Chỉ bằng vào một người thiên kim thì tự nhiên là không được nhưng nếu thêm một kẻ mới tiến giai lên thánh giai là ma ngạc thì cũng rất có thể."
Thanh bào nam tử nhìn huyết bào nhân gằn từng chữ nói ra.
"Cái gì, tiến lên thánh giai?"
"Ngươi nói chính là đầu ma ngạc kia?"
Lúc này đây, huyết bào nhân và ngân bào lão giả đồng thời cả kinh thất thanh hỏi.
"Nhị vị đạo hữu không cần kinh ngạc, ta nghĩ sau đây không lâu, thủ hạ của các ngươi sẽ tự mình bẩm báo tin tức này. Về phần đầu ma ngạc kia thì có thể còn có ai khác. Tự nhiên là đầu Hắc uyên ngạc kia."
Thanh bào nam tử lại cười khổ một tiếng nói.
"Nguyên lai là nó, như thế mới đúng!"
Vừa nghe nói thân phận của ma ngạc, ngân bào lão giả sắc mặt ngưng trọng vài phần nói.
"Là người nầy mà nói thì có thể có chút phiền phức. Nó chính là toạ kỵ năm đó của Minh La Thánh tổ, mà Thánh tổ của chúng ta năm đó cùng Minh La Thánh tổ rất có giao tình. Hiện tại tuy rằng mang theo chúng ta ly khai Thánh giới nhưng chúng ta cũng không tiện trực tiếp ra tay đối phó với ma ngạc này. Tuy nhiên, kẻ này năm đó không phục sự quản thúc của bọn ta mà hiện tại đã tiến giai lên thánh giai thì chỉ sợ là càng thêm không kiêng nể gì. Bất lợi là chúng ta quản lý cả toà sơn mạch."
Huyết bào nhân cũng chau mày, có chút buồn bực nói.
"Việc này cũng không có gì khó. Ma ngạc này nếu đã tiến giai lên thánh giai thì Thánh tổ đại nhân lại không thể tiếp tục mặc kệ không hỏi được. Đến lúc đó, giao cho Thánh tổ đại nhân xử lý là được, chúng ta không cần quan tâm làm gì."
Thanh bào nhân như đã định liệu trước nói.
"Lời này có lý. Thánh tổ đại nhân sắp thức tỉnh rồi, tốt nhất là nghe lão nhân gia ngài phân phó."
Ngân bào lão giả sờ sờ chòm râu trên cằm gật đầu nói.
"Ân, cứ theo lời nhị vị đạo hữu nói vậy."
Huyết bào nhân nghĩ ngợi một lúc rồi cũng không có ý phản đối nỏi.
"Tại hạ chỉ là muốn nghe xem, trong lúc Thánh tổ lão nhân gia sắp thức tỉnh thì hai người ngươi, một người đem một cái ký phụ hoá thân phái ra ngoài, một người sai ái nữ ly khai nơi đây. Không biết bên ngoài có chuyện gì phát sinh và nhị vị đạo hữu có tính toán gì không."
Ngân bào lão giả hai mắt nhíu lại, bỗng nhiên hỏi.
Nghe được ngân bào lão giả hỏi như thế, thanh bào nam tử cùng huyết bào nhân nao nao, không khỏi liếc nhìn nhau một cái. Song mục của huyết bào nhân xoay chuyển rồi lập tức cười nhẹ hỏi ngược lại:
"Đa Nhãn, ngươi cần gì phải ra vẻ không biết! Thủ hạ của ngươi không phải là đại bộ phận đã xuất động sao. Không muốn nói cho ta là ngươi không biết gì về chuyện Chi tiên nha?"
Thanh bào nhân đứng ở bên sắc mặt âm trầm nói.
"Chi tiên, cái gì Chi tiên? Lão phu phân phó thủ hạ dưới tay xuất động chính là muốn bắt lại kẻ hại tánh mạng của con ta kia mà hảo hảo báo thủ rửa hận"
Ngân bào lão giả sửng sốt, không khỏi kinh ngạc nói.
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 1649: Tam ma
10.0/10 từ 41 lượt.