Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1615: Ngân giao, quái trùng

"Hóa hình Ma tiêu! Chẳng thể trách, đám Linh giới lần này tiến vào tất cả đều là vì vật nọ. Không đúng, những người này cũng không thể biết hiệu quả chân chính của Chi tiên."

Thanh âm giật mình từ miệng Cự thủ phát ra, bộ dáng giật mình không nhỏ.

"Mặc kệ như thế nào. Thứ này tuyệt đối không thể để rơi vào tay bọn họ. Nhưng việc cung nghênh Thủy tổ đại nhân cũng không thể trì hoãn. Như vậy đi, ngươi lập tức trở lại triệu tập một đám ma thú đi tìm Chi tiên cho ta. Lấy sự hiểu biết của chúng đối với cả sơn mạch này thì nhất định là có thể đắc thủ nhưng phải nhớ kỹ, phải âm thầm hành động, đừng làm cho thủ hạ của Đa Nhãn cùng Huyết Ti biết việc này. Mặt khác, nếu gặp người Linh giới khác thì đem toàn bộ giết đi. Tuy chúng ta cùng đỉnh giai tồn tại của Linh giới từng có ước định nhưng nếu không phải là khiến toàn bộ ly khai sơn mạch hoặc một lần biến mất hai ba mươi người thì vẫn không sao cả. Lấy thân phận của bọn hắn đâu có thể vì điểm ấy mà lại xuất đầu."

Cự sí nam tử sau khi trầm ngâm một chút thì lạnh lùng phân phó nói.

"Nếu đại nhân nói như thế thì thủ hạ lập tức phản hồi. Những người đó mặc dù có Pháp khí có thể truy tung Chi tiên, mặc dù ở trong vòng trăm dặm là có hiệu quả nhưng nếu có thì việc tìm được Chi tiên càng nắm chắc hơn một ít. Tên còn lại pháp khí đã bị đại nhân hủy diệt rồi nhưng tên ta nuốt thì Pháp khí vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, ta trước tiên giao cho đại nhân."

Cự thủ há mồm phun ra một cái pháp bàn.

"Còn có việc này ư, nếu là như vậy mà nói thì chỉ cần hóa ra cái pháp khí kia thì Chi tiên này sẽ là vật trong túi của ta, ngươi lập tức đi xử lý đi."

Cự sí nam tử nghe vậy thì vui vẻ đem pháp bàn thu lấy vào trong tay.

"Tuân mệnh."

Cự thủ đáp ứng một tiếng rồi cúi đầu nhắm hải vụ vô thanh vô tức tiến nhập vào trong đó. Cự sí nam tử cầm pháp bàn trong tay thu lại, hai cánh thật lớn run lên liền hóa thành một đạo quang mang nhằm hướng chân trời bắn đi.

Hai ngày sau ở một khu vực đầy đại thụ kỳ quái trải rộng hơn mười trượng có lưỡng đạo quang mang đang một trước một sau phá không truy đuổi. Phía trước là linh chu màu vàng nhạt dài chừng ba bốn trượng, phía trên có ba người hai đứng một ngồi, trong đó có một người mặc lam sam ngồi xếp bằng, mặt không nhúc nhích tựa hồ bị trọng thương, hai người kia trên người linh quang chớp động không thôi, chính là đang điên cuồng thúc dục pháp lực sử dụng linh châu. Đạo quang mang phía sau có màu đỏ, mũi nhọn, hình dáng quỷ dị, bao xung quanh là một đoàn hôi khí mơ hồ có quỷ ảnh chớp động không thôi. Phía trong một bóng người thân mặc chiến giáp màu bạc, lấp lóe huyết sắc phong mang đáng chú ý dị thường. Đúng là tên nam tử họ Khuê lúc ở Lôi Vân Các thiếu chút nữa đã động thủ với Hàn Lập.

Người này hai tay chắp sau lưng, mặt không chút thay đổi nhìn linh chu chạy trốn phía trước, ở chỗ sâu trong mắt mơ hồ như có thị huyết nhảy lên. Hai người một đuổi một chạy trong nháy mắt công phu đã bay được hơn mười dặm nhưng vô luận là phi hành bảo vật hay là pháp lực của nam tử họ Khuê đều xa hơn ba người phía trước. Một lát công phu sau đã đến gần linh chu phía trước một khoảng cách gần.


"Đạo hữu cần gì phải bức bách nhau đến vậy, ba người ta cùng các hạ không oán không cừu, nguyện ý lập tức rời khỏi sơn mạch, đem truy tung pháp bàn giao ra. Chỉ hy vọng thả cho chúng ta một con đường sống."

Trên linh chu, một người khẩn trương hướng về phía sau lớn tiếng truyền âm nói.

"Tha cho các ngươi một con đường sống. Đương nhiên là có thể, đem tinh huyết cùng nguyên thần của bọn ngươi kính dâng lên bản tôn thì ta sẽ bỏ qua cho các ngươi."

Nam tử họ Khuê không chút biểu tình nói, thanh âm không lớn, mặc dù khoảng cách xa nhau như thế nhưng vẫn rõ ràng dị thường.

"Ngươi quả nhiên là một gã trời đánh."

Người vừa nói chuyện nghe vậy thì không khỏi chửi ầm lên nhưng đồng thời ba người tự nhiên lại càng thêm kinh hoàng, lúc này không chỉ có hai người đang đứng miệng điên cuồng phun tinh huyết kích khởi tiềm lực mà cả người đang ngồi xếp bằng cũng bất chấp thương thế, đồng dạng hai tay hướng dưới chân nhấn một cái, cũng bắt đầu đem linh lực rót vào linh chu.

Theo đó, tốc độ của linh chu tăng lên nhiều, so với kẻ truy đuổi phía sau không kém hơn là bao, thậm chí còn thoáng có bộ dáng nhanh hơn nhưng ba người trên mặt chưa kịp lộ ra vẻ mừng thì nam tử họ Khuê đã cười lạnh một tiếng, bên ngoài chiến giáp bỗng nhiên ngân quang đại phóng, tiếp theo một tay bắt quyết, một cước đột nhiên giẫm một cái rồi tốc độ tăng gấp đôi.

Một màn không thể tin được xuất hiện, nguyên bản huyết mang đang chạy như bay thì đột nhiên kịch liệt quay cuồng một trận rồi hóa thành vô số vân đoàn, tiếp theo là một tiếng rồng ngâm từ bên trong ầm ầm phát ra.

Ba người phía trước sau khi nghe được động tĩnh như thế thì trên mặt đều lộ ra vẻ giật mình quay đầu nhìn về phía sau. Kết quả khiến ba người không khỏi hồn phi phách tán vì trong mây mù màu xám huyết quang chợt lóe, một đầu giao long màu bạc nhất thời lướt sóng bắn ra, chỉ một cái chớp động đã biến mất tại xa xa không thấy. Tiếp theo, không gian phía trên linh chu dao động kịch liệt rồi giao long từ trong hư không quỷ dị hiện ra, mang theo một cỗ ác phong đánh xuống.

Ba người chấn động nhưng dù sao cũng không phải hạng người bình thường, hai tay bấm quyết trong nháy mắt đã ném ra bảy tám kiện bảo vật nhằm hướng giao long đánh tới nhưng yêu mục của giao long huyết quang chợt lóe, há một một cái phun ra một viên Huyết hồng châu từ trong âm thanh ầm ầm phun tới.

Viên châu quay tròn vừa chuyển động đột nhiên thả ra đại phiến hắc hồng huyết quang. Số bảo vật của mấy người kia sau khi bị huyết quang này đảo qua thì đều từ trên không rớt xuống. Huyết quang thuận thế đảo qua, đem linh chu bao vào bên trong.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp phát ra!



Lúc này bên ngoài ngân giao linh quang chợt lóe lên rồi hóa thành nhân hình. Đúng là tên nam tử họ Khuê kia. Hắn hai mắt lạnh như băng giơ tay, đem một tia máu bên miệng quệt đi rồi xoay đầu nhìn chỗ sâu trong sơn mạch liếc mắt một cái. Độn quang vừa lóe liền biến thành một đạo huyết quang bắn đi.

Trong một đám sương mù màu trắng mông lung giống như thác nước khôn cùng vắt ngan qua sơn mạch. So với cảnh bốn phía là hôi sắc mà khí thì đám sương này có vẻ cực kỳ đáng chú ý!

Ba người Hàn Lập trôi nổi đứng trước đám sương mù, thần sắc trầm mặc không nói.

"Nhất định là phải thông qua nơi đây, không thể đi vòng qua sao?"

Tiêm Tiêm bỗng nhiên mở miệng hỏi.

"Chỉ sợ là không được. Mấy ngày trước đây bởi vì vượt qua đám ma phong đột nhiên xuất hiện kia mà chúng ta đã hao phí hai ngày thời gian, bây giờ lại đi đường vòng thì chỉ sợ thời gian không còn kịp rồi!"

Việt Tông nhăn mày nói.

"Dựa theo lời Việt đạo hữu thì trước kia nơi đây cũng không có sương mù này, hiện giờ lại xuất hiện dị tượng này chỉ sợ là có chút quỷ dị."

Tiêm Tiêm thở dài một hơi nói.

"Hơn là quỷ dị! Trong đám sương mù này ẩn chứa sát khí, hơn phân nửa là cường đại ma thú ẩn nấp trong đó, thậm chí đám sương mù này là do ma thú đó làm ra."

Hàn Lập nhìn vào sâu trong đám sương mù rồi thản nhiên nói một câu.

"Bất quá có Hàn huynh ở đây, cho dù có cao giai ma thú thì cũng quyết không nói không đi."


Tiêm Tiêm nhìn Hàn Lập liếc mắt một cái, khẽ nở nụ cười.

"Tiêm tiên tử nói sai rồi. Nếu bên trong chỉ có một đầu ma thú thì Hàn mỗ chỉ cần sắp xếp một chút là tự nhiên không có vấn đề gì nhưng nếu đồng thời có một đám cao giai ma thú ở trong đó thì ta cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình thôi."

Hàn Lập lắc đầu, có vẻ bình tĩnh dị thường nói.

"Một đám ma thú! Như thế nào có thể? Cao giai ma thú rất ít quần cư."

Vẻ tươi cười của Tiêm Tiêm ngưng tụ lại, miễn cưỡng nói.

"Việc này cũng không nhất định. Sương mù lớn như thế, tuy loãng nhưng không giống như là một con ma thú ở đây. Vì vậy hoặc là ma thú này cường đại dị thường hoặc là có một đám cao giai ma thú ở trong đó."

Việt Tông ánh mắt chớp động nói.

Nghe Việt Tông nói như thế, Tinh Tộc nữ tử sắc mặt có chút khó coi, sau một lúc lâu mới noi thêm:

"Nhị vị đạo hữu muốn như thế nào, chẳng lẽ định phản hồi lúc này sao?"

"Phản hồi thì đương nhiên là chưa đến mức đó, ý của ta là, sau khi tiến vào bên trong thì nhất định phải cẩn thận nhiều hơn. Vạn nhất đụng tới nguy hiểm gì thì nên có biện pháp ứng đối chu đáo. Đương nhiên nếu thực sự chúng ta vô lực phản kháng thì vì mạng nhỏ này cũng chỉ có cách theo đường cũ quay về thôi."

Hàn Lập cười nói.

Tiêm Tiêm thần sắc vừa chậm, Việt Tông lại thay đổi sắc mặt nhịn không được hỏi:

"Hàn tiền bối vẫn quyết định đi vào trong đó?"

"Không sai. Việc này đối với Hàn mỗ đồng dạng cũng trọng yếu, không có khả năng dễ dàng rời khỏi. Chẳng lẽ Việt đạo hữu có chút khiếp đảm."

Hàn Lập nhìn Việt Tông liếc mắt một cái, thản nhiên nói.

"Ta lúc trước đã nhận ân của tiền bối, nếu tiền bối cảm thấy nhất định phải tiến vào thì vãn bối tự nhiên sẽ liều mạng bồi tiếp."

Việt Tông sắc mặt âm tình bất định hồi lâu rồi cuối cùng căn răng một cái nói.

Hàn Lập mỉm cười, không nói gì nữa mà Tiêm Tiêm nghe được lời này thì trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cũng nói:

"Nếu nhị vị đạo hữu đều có quyết định thì chúng ta đi thôi. Đến lúc đó thực sự mà gặp phải cường đại ma thú thì nhị vị đạo hữu cũng không cần lo lắng cho ta. Ta tuy tu vi thấp nhưng thủ đoạn bảo mệnh thì cũng có một chút. Đủ để tự chiếu cố."

"Có Tiêm tiên tử nói những lời này thì vậy càng không thành vấn đề."

Hàn Lập cười ha ha, lúc này hóa thành độn quang dẫn đầu bay vào trong sương mù.

Lấy thần thông hiện giờ của hắn, cho dù đụng tới thánh giai ma thú cũng có thủ đoạn tự bảo vệ mình nên tự nhiên đối với đám sương mù trước mắt kia không có nhiều băn khoăn.

Tinh Tộc nữ tử cùng Việt Tông liếc mắt nhìn nhau rồi tự nhiên theo sát phía sau. Thanh hồng không nhanh không chậm phi hành ở tầng trời thấp, Hàn Lập ở trong độn quang không ngừng hướng mọi nơi xung quanh quan sát, lam mang trong mắt có chút biểu hiện có vẻ thần bí dị thường.

Giờ phút này hắn đã đem không ít linh lực quán chú vào trong mắt, linh mục thần thông đã thi triển mười thành đồng thời một cái tiểu thuãn cũng vây quanh thân hình từ từ chuyển động, mặt ngoài linh quang lưu chuyển, có phù văn như ẩn như hiện.

Đúng là tiểu thuẫn dùng thân thể Quái nga mà luyện chế thành! Nơi đây là chỗ nguy hiểm, hắn cũng sẽ không lưu thủ cái gì. Mà Việt Tông theo phía sau ngoài một đôi pháp luân thì trong tay lại có thêm một cái hòm màu sắc quái dị. Nắp hộp từ từ mở ra, bên trong có một con quái trùng mập mạp, trên thân có vô số ngân điểm. Thân thể nó cực giống con tằm nhưng đỉnh đầu lại sinh ra một bộ mặt quỷ dị, liên tục chớp động trông rất sống động, giống như còn sống.

Phàm Nhân Tu Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Story Chương 1615: Ngân giao, quái trùng
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...