Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1541: Dùng hỏa hóa đan
Dùng ngón tay vuốt ve dấu ấn màu vàng một lúc sau đó Hàn Lập lại hạ tay xuống, trầm ngâm trong chốc lát rồi lại lần nữa lấy ra vài loại đan dược mà ăn vào.
hắn tuy rất có hứng thú đối với Liệt Dương đan, hơn nữa hiệu lực của nó theo lời phụ nhân kia thì vô cùng kì diệu nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thực sự đem mọi hy vọng ký thác vào cái này.
Sau đó không lâu hắn lại lần nữa nhắm hai mắt lại mà chìm vào nhập định.
Hai ngày sau, trên trời cao phía chân trời đột nhiên có một đóa bạch vân đang phi hành rất nhanh, trên đóa bạch vân này đang có hai người đang đứng, đó là một phụ nhân và thiếu nữ Châu nhi nọ.
Trên lưng thiếu nữ này vẫn đang mang theo cây đại cung màu vàng và ba cây Bạch cốt tiễn còn trên tay phụ nhân thì cầm một cái hộp ngọc màu đỏ thẫm.
Một lát công phu sau hai người dừng lại trên không, đứng lơ lửng bất động.
"Người nọ thì ra lại ở đây? Tựa hồ đã bày ra cấm chế gì đó. Hừ, người này vẫn hoàn toàn không yên tâm đối với chúng ta". Đôi mắt đẹp của Châu nhi nhấp nháy hiếu kỳ nhìn xuống phía dưới dò xét vài căn nhà gỗ rồi ánh mắt lập tức tập trung vào một căn phòng trong đó được bạch quang bao phủ, trong mũi hừ một tiếng.
"Hàn tiên sinh pháp lực bị hao tổn, hơn nữa đối với chúng ta lại khôgn có thâm giao nên làm như thế cũng không có gì kỳ quái. Nếu đổi lại trong tình huống trốn tránh này mà lại không có bất kỳ cấm chế nào thì ta lại có chút kỳ quái". Phụ nhân khẽ cười một tiếng tỏ vẻ không e ngại.
Rồi lập tức nàng khu động Bạch VÂn lập tức đem hai người hạ xuống.
"Hàn tiền bối, thiếp thân đã mang Liệt Dương đan đến đây. Mong được gặp qua tiên sinh!". Phụ nhân hướng về phía cửa phòng thi lễ ung dung truyền âm nói.
"Nguyên lai là Hỏa đạo hữu, Hàn mỗ không tiện dứng dậy đón chào, mời đạo hữu vào a". Thanh âm của một nam nhân từ trong phòng nhàn nhạt truyền ra.
Vừa dứt lời, màn bạch quang lóe lên, thoáng một chút đã tan đi đồng thời cửa phòng từ từ mở ra. Phụ nhân thấy tình hình này thì cũng không hề chần chờ, lập tức mang theo thiếu nữ cùng nhau đi tớit iến vào trong cửa.
"Ồ, đây là...". Phụ nhân sau khi tiến vào trong phòng thì có nhìn lướt qua, sau đó trên mặt bỗng nhiên khẽ biến đổi lộ ra vẻ giật mình.
Trên đầu một cái giường gỗ ở trong phòng đang có hai gã "Hàn Lập" cùng ngồi song song. Một tên trong đó đang mỉm cười nhìn bọn họ, một tên khác thì mặt vô biểu tình nhắm chặt hai mắt.
Thiếu nữ cũng khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, ánh mắt quét qua trên người hai gã "Hàn Lập" nhưng cũng không biết có phát hiện ra cái gì hay không.
"Đạo hữu mời ngồi, vị này chính là...?". Tên Hàn Lập mở mắt kia chỉ vào một cái ghế nói đồng thời lại nhìn thiếu nữ này liếc mắt một cái lộ ra một tia thăm hỏi.
"Đây là tiểu nữ Bạch Châu nhi, trước kia một mực ở bên ngoài tu luyện, hai ngày trước vừa mới quay về trong tộc". Phụ nhân vẻ mặt mang theo một tia kính cẩn trả lời, đồng thời thần niệm hướng tới trên người hai gã Hàn Lập mà quét qua một cái, trong nội tâm nhất thời thầm giật mình.
Hai gã "Hàn Lập" này tuy có một gã khí tức rất yếu, một gã khí tức mạnh hơn nhưng cả hai nàng đều vô pháp khám phá ra tu vi cảnh giới. Trong khi đó hết lần này tới lần khác hai người vô luận là về phục sức hay tướng mạo đều tuyệt đối độc nhất vô nhị!
Điều này làm cho trong lòng nàng có chút sợ hãi.
Tuy nhiên bên ngoài có thần thông hóa thân thuật, điều này nàng cũng đã nghe nói qua nhưng cũng không phải một tên Tế tự của một chi nhánh tiểu tộc như nàng có thể học được. Nhưng chỉ dựa vào một điểm này đã có thể khẳng định thần thông của đối phương không phải bình thường. Lúc này có nên để cho thiếu nữ tiến hành thử hay không, điều này làm cho nàng có chút do dự bất định.
Đúng lúc này, thiếu nữ Châu nhi kia lại thướt tha tiến lên một bước, xông tới phía "Hàn Lập" thi lễ đồng thời ngon ngọt cười nói: "Châu nhi nghe gia mẫu nói trong tộc mới có một vị thượng tộc tiền bối đến cho nên đặc biệt đến bái kiến một lần. Mong tiền bối ngàn vạn lần không nên trách tội!".
"Nguyên lai là thiên kim của Hòa đạo hữu, tuổi còn trẻ mà tu vi đã cao như vậy, thật sự là thật đáng mừng a!". Vị Hàn Lập mở mắt nọ cười hắc hắc rồi thuận miệng tán thưởng hai câu.
"Đâu có! Điểm tu vi ấy của tiểu nữ đâu có đáng để tiền bối để ở trong mắt. Đúng rồi, khôgn biết tiền bối trong này có chỗ nào không quen không, nếu có chỗ nào không ổn thì cứ việc nói ra. Vãn bối lập tức đổi cho tiền bối một chỗ ở khác". Phụ nhân tạm thời đem tâm tư trong lòng bỏ qua, trên mặt tươi cười nói ra.
"Chỗ này linh khí không tệ, khôgn cần phiền toái như thế. Vật trong tay đạo hữu chính là Liệt Dương thần đan sao?". Vị Hàn Lập nọ khôgn nói thêm gì mà nhìn chằm chằm vào cái hộp ngọc màu đỏ sẫm trong tay phụ nhân, có phần cảm thấy hứng thú nói.
"Không sai, đúng là vật ấy. Đan dược này là do Đại Tế Ti đời thứ nhất của tộc ta tại phụ cận Hải Vực chém giết một trận mà lấy được", phu nhân đem hộp ngọc nâng lên sau đó cười thừa nhận nói đồng thời cũng giới thiệu sơ qua về lai lịch viên đan dược này.
Trong lòng Hàn Lập tuy cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn bất động thanh sắc lẳng lặng nghe tiếp. Đúng lúc này, thiếu nữ đứng một bên trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, hai bàn tay nhỏ giấu ở trong tay áo, đột nhiên trên một tay xuất hiện một mảnh là xanh biéc dị thường còn tay kia thì đột nhiên niết nấn một cái cái pháp quyết cổ quái.
Lập tức một cỗ thần niệm vô hình nhằm hướng hai gã Hàn Lập lặng yên đánh tới nhưng hai gã Hàn Lập phản ứng hoàn toàn bất đồng.
Gã "Hàn Lập" hai mắt nhắm nghiền thì vẫn đang không chút cử động, phảng phất như không nhận ra cái gì, tỏ vẻ khôgn có gì xảy ra.
Nhưng thiếu nữ dùng bí thuật thúc dục thần niệm rơi trên người Hàn Lập lại cảm thấy phảng phất như rơi trên vật chết, cũng không phát giác bất luận cái gì thần niệm chấn động trên người đối phương.
Trong lòng thiếu nữ khẽ giật mình, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Loại tình hình này không biết là do đối phương biết một loại bí thuật khôgn thể tưởng tượng nổi, có thể đem thần niệm của chính mình triệt để che đậy hoạt hoặc đối phương thật sự chỉ là một cái nhục thân mà thôi.
Chưa đợi nàng hiểu chuyện gì xảy ra thì kết quả thần niệm dò xét một vị "Hàn Lập" khác lại khiến cho thiếu nữ thần sắc đại biến, đột nhiên miệng khẩn cấp hớp hớp vài cái, trên mặt thóagn một chút đã tái nhợt không còn chút máu.
Thần niệm của nàng thúc giục đến gần thân thể đối phương thì phảng phất như tiến vào trong một cái vòng xoáy khổng lồ, tất cả thần niệm thoáng một chút khôgn tự chủ được nhằm hướng thân thể đối phương mà bị cuốn vào. Lần này làm cho thiếu nữ kinh hãi hồn phi phách tán vội vàng đem bí thuật thu lại, điên cuồng thu thần niệm của mình về.
Tuy nhiên thần niệm nhìn như không có cách nào cứu trở về lại rất dễ dàng được nàng thu trở về, cũng không gặp chút trở ngại nào. Điều này lại làm cho thiếu nữ khẽ giật mình.
Mà đúng lúc này, vị "Hàn Lập" đang nói chuyện cùng thiếu nữ nói ánh mắt lại liếc một cái nhìn thiếu nữ, trong ánh mắt lộ ra vẻ giống như cười mà không phải cười.
Thiếu nữ nhìn thấy vậy thì cái miệng anh đào nhỏ nhắn hé ra, có chút khôgn biết làm sao. Thoạt nhìn quẫn bách dị thường.
Phụ nhân tựa hồ đối với việc này hết thảy không phát giác ra chút nào, trong miệng lại tiếp tục nói giới thiệu với Hàn Lập về đan phương Liệt Dương thần đan cùng một số vấn đề cần kiêng kị khi sử dụng rồi liền đem cái hộp ngọc màu đỏ dâng lên cho "Hàn Lập".
"Hàn Lập" nghiêm nghị cảm ơn một tiếng rồi mới khẽ vẫy một tay đem hộp ngọc thu vào trong tay.
Kế tiếp phụ nhân không hề muốn nán lại lâu, thập phần thức thời nói ra lời cáo từ rồi lôi thiếu nữ đứng bên cạnh thần hồn vẫn còn có chút kinh hãi bất định ra khỏi phòng.
"Đề Hồn, ngươi cũng đáo để thật, như thế nào lại vô duyên vo cớ hù dọa nha đầu kia nhảy dựng lên". Vị Hàn Lập ngồi nhắm mắt một bên sau khi phụ nhân và thiếu nữ vừa lui ra thì đột nhiên giương đôi mắt nhàn nhạt nói một câu.
Tiếp theo đó hắn vung tay lên, cả căn nhà gỗ lập tức bị bạch quang bao phủ bên ngoài.
"Chủ nhân! Nha đầu kia lá gan không nhỏ, tu vi bất quá chỉ có Kết Đan kỳ mà cũng dám dò xét chủ nhân nên ta tự nhiên muốn làm cho nàng biết khó mà lui!". Một gã "Hàn Lập" khác hì hì cười trả lời.
Lập tức gã "Hàn Lập" này trên người hắc quang chợt lóe lên, hình thể co rụt lại rồi hóa thánh một con Hắc Tiểu Hầu.
Con khỉ nhỏ này thân hình nhảy chồm lên, nhảy lên đầu vai Hàn Lập rồi có chút nịnh nọt đem hộp ngọc dâng lên trước mặt Hàn Lập. Hàn Lập mỉm cười lắc đầu, cũng không nói thêm cái gì, đem hộp ngọc nhận lấy.
Đề Hồn từ sau khi linh trí sơ khai tại Thiên Uyên Thành lại được Hàn Lập đem các loại tri thức và điển tịch trong thần thức của hắn rót vào. Sau một thời gian dài dần dần tiêu hóa thì ngay cả thân hình cũng biến thành giống hình dạng của hắn, càng ngày càng không cách nào phân biệt được thiệt giả.
Hàn Lập đem hộp ngọc nhẹ nhàng mở ra. Một phiến hồng hà phát ra mang theo một cỗ nhiệt khí ập tới trước mặt khiến cho hắn phảng phất như đang ở cạnh lò nướng.
Hàn Lập không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, ngưng thần nhìn lại. Chỉ thấy trong phiến hồng quang có một viên đan dược to cỡ ngón tay cái, phía trên có xích mang chói mắt chớp động không thôi.
"Đây là Liệt dương thần đan, quả nhiên có chút kỳ lạ. "Hàn Lập thì thào một tiếng, duỗi hai ngón tay ra không chút hoang mang nhằm hướng hộp ngọc tiến vào.
"Phốc phốc" một tiếng vang nhỏ!
Khi hai ngón tay vừa mới tới gần viên đan dược thì trong nháy mắt có một đoàn xích diễm phóng ra, thoáng một chốc đã đem bàn tay Hàn Lập bao trùm trong đó.
Nếu là tu sĩ bình thường thì chỉ sợ lần này đã bị ngọn lửa quỷ dị làm bỏng không nhẹ nhưng Hàn Lập hôm nay thân thể cường hoành, tự nhiên khôgn xem điểm ngọn lửa ấy vào đâu. Trên ngón tay ngay cả tia sưng do bị phỏng cũng không xuất hiện, rồi liền đã đem viên châu kẹp trong tay.
Đề Hồn ngồi xổm trên đầu vai Hàn Lập, hai tròng mắt cũng chằm chằm nhìn vào viên châu chớp chớp không ngừng, bộ dạng tựa hồ đối với viên thuốc này cũng cảm thấy rất hiếu kỳ.
hàn Lập ánh mắt chớp động nhìn chằm chằm vào viên thuốc này, sau một lúc lâu trên mặt hiện ra vẻ đánh giá. Nếu như lời phụ nhân nói thì viên thuốc này có tính hỏa chúc vô cùng bá đạo, quá trình và thủ tục phục dùng thập phần phức tạp, hơn nữa cũng chỉ cần không cẩn thận là dễ dàng bị thuốc cắn trả, theo đó mà bị thiêu cháy.
Tốt nhất là trước tiên dùng đại lượng hàn chúc linh đan linh dược trung hòa viên thuốc này, sau đó mới dùng là tốt nhất. Đúng vậy, hắn tinh tường cảm thấy trong viên thuốc này chứa Cực Hỏa chi lực rất lớn, thật sự không nhỏ, nếu cứ như thế mà dùng thì không khỏi có chút lãng phí.
Trong lòng nghĩ xong, Hàn Lập không lưỡng lự há miệng phun ra một đoàn hỏa cầu màu bạc. Đúng là Phệ Linh Thiên Hỏa.
Ngọn lửa này kêu "Phanh" một tiếng rồi thoáng cái hóa thành đầu Hỏa Điểu màu bạc to cỡ nắm tay bay quanh Hàn Lập mấy vòng. Truyện này đang được nhóm Hiệp Thư Các đánh máy lại từ file ảnh. Nếu muốn truyện ra nhanh hơn mời huynh đệ vào đây đăng ký giúp chúng tôi một tay: http:///forum/showthread.php?t=134326999
Hàn Lập nhướng lông mày, ngón tay khẽ ngúc nhích thoáng một chút, viên châu màu hồng đỏ thẫm trong tay chậm rãi bay ra. Trong miệng Hỏa Điểu màu bạc lập tức kêu lên một tiếng thanh minh, hai cánh mở ra rồi lập tức nhào tới chỗ viên châu trên.
Sau một khắc, ngọn lửa màu bạc liền đem Liệt Dương thần đan triệt để bao vây vào trong đó.
Bên kia, cách quả núi nhỏ hơn mấy chục dặm, phía trên bầu trời, phụ nhân và thiếu nữ đang khống chế Bạch Vân Phi phi độn đi. Đột nhiên bạch quang lóe lên, đóa bạch vân thoáng một chút tự nhiên chậm lại.
"Châu nhi, thần niệm có bị hao tổn không?". Phụ nhân khẽ thở dài, mở miệng hỏi. "Mẫu thân, ta không sao. Con chỉ bị một chút kinh hãi thôi". Thiếu nữ hiển nhiên còn có chút nghĩ lại mà sợ không thôi, miễn cưỡng cười nói.
"Đúng vậy", thiếu nữ hai mát đỏ lên tựa hồ muốn nói gì đó nhưng Phụ nhân lại tựa hồ như khong muốn nói cái gì nữa, hai tay bấm pháp quyết, Bạch Vân dưới bàn chân sau khi quay cuồng một cái thì lập tức đem hai người bao phủ vào trong đó.
Lập tức Bạch Vân hóa thành một đoàn bạch quang bắn đi, không lâu sau đã biến mất vô ảnh vô tung nơi chân trời.
Phàm Nhân Tu Tiên
hắn tuy rất có hứng thú đối với Liệt Dương đan, hơn nữa hiệu lực của nó theo lời phụ nhân kia thì vô cùng kì diệu nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thực sự đem mọi hy vọng ký thác vào cái này.
Sau đó không lâu hắn lại lần nữa nhắm hai mắt lại mà chìm vào nhập định.
Hai ngày sau, trên trời cao phía chân trời đột nhiên có một đóa bạch vân đang phi hành rất nhanh, trên đóa bạch vân này đang có hai người đang đứng, đó là một phụ nhân và thiếu nữ Châu nhi nọ.
Trên lưng thiếu nữ này vẫn đang mang theo cây đại cung màu vàng và ba cây Bạch cốt tiễn còn trên tay phụ nhân thì cầm một cái hộp ngọc màu đỏ thẫm.
Một lát công phu sau hai người dừng lại trên không, đứng lơ lửng bất động.
"Người nọ thì ra lại ở đây? Tựa hồ đã bày ra cấm chế gì đó. Hừ, người này vẫn hoàn toàn không yên tâm đối với chúng ta". Đôi mắt đẹp của Châu nhi nhấp nháy hiếu kỳ nhìn xuống phía dưới dò xét vài căn nhà gỗ rồi ánh mắt lập tức tập trung vào một căn phòng trong đó được bạch quang bao phủ, trong mũi hừ một tiếng.
"Hàn tiên sinh pháp lực bị hao tổn, hơn nữa đối với chúng ta lại khôgn có thâm giao nên làm như thế cũng không có gì kỳ quái. Nếu đổi lại trong tình huống trốn tránh này mà lại không có bất kỳ cấm chế nào thì ta lại có chút kỳ quái". Phụ nhân khẽ cười một tiếng tỏ vẻ không e ngại.
Rồi lập tức nàng khu động Bạch VÂn lập tức đem hai người hạ xuống.
"Hàn tiền bối, thiếp thân đã mang Liệt Dương đan đến đây. Mong được gặp qua tiên sinh!". Phụ nhân hướng về phía cửa phòng thi lễ ung dung truyền âm nói.
"Nguyên lai là Hỏa đạo hữu, Hàn mỗ không tiện dứng dậy đón chào, mời đạo hữu vào a". Thanh âm của một nam nhân từ trong phòng nhàn nhạt truyền ra.
Vừa dứt lời, màn bạch quang lóe lên, thoáng một chút đã tan đi đồng thời cửa phòng từ từ mở ra. Phụ nhân thấy tình hình này thì cũng không hề chần chờ, lập tức mang theo thiếu nữ cùng nhau đi tớit iến vào trong cửa.
"Ồ, đây là...". Phụ nhân sau khi tiến vào trong phòng thì có nhìn lướt qua, sau đó trên mặt bỗng nhiên khẽ biến đổi lộ ra vẻ giật mình.
Trên đầu một cái giường gỗ ở trong phòng đang có hai gã "Hàn Lập" cùng ngồi song song. Một tên trong đó đang mỉm cười nhìn bọn họ, một tên khác thì mặt vô biểu tình nhắm chặt hai mắt.
Thiếu nữ cũng khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, ánh mắt quét qua trên người hai gã "Hàn Lập" nhưng cũng không biết có phát hiện ra cái gì hay không.
"Đạo hữu mời ngồi, vị này chính là...?". Tên Hàn Lập mở mắt kia chỉ vào một cái ghế nói đồng thời lại nhìn thiếu nữ này liếc mắt một cái lộ ra một tia thăm hỏi.
"Đây là tiểu nữ Bạch Châu nhi, trước kia một mực ở bên ngoài tu luyện, hai ngày trước vừa mới quay về trong tộc". Phụ nhân vẻ mặt mang theo một tia kính cẩn trả lời, đồng thời thần niệm hướng tới trên người hai gã Hàn Lập mà quét qua một cái, trong nội tâm nhất thời thầm giật mình.
Hai gã "Hàn Lập" này tuy có một gã khí tức rất yếu, một gã khí tức mạnh hơn nhưng cả hai nàng đều vô pháp khám phá ra tu vi cảnh giới. Trong khi đó hết lần này tới lần khác hai người vô luận là về phục sức hay tướng mạo đều tuyệt đối độc nhất vô nhị!
Điều này làm cho trong lòng nàng có chút sợ hãi.
Tuy nhiên bên ngoài có thần thông hóa thân thuật, điều này nàng cũng đã nghe nói qua nhưng cũng không phải một tên Tế tự của một chi nhánh tiểu tộc như nàng có thể học được. Nhưng chỉ dựa vào một điểm này đã có thể khẳng định thần thông của đối phương không phải bình thường. Lúc này có nên để cho thiếu nữ tiến hành thử hay không, điều này làm cho nàng có chút do dự bất định.
Đúng lúc này, thiếu nữ Châu nhi kia lại thướt tha tiến lên một bước, xông tới phía "Hàn Lập" thi lễ đồng thời ngon ngọt cười nói: "Châu nhi nghe gia mẫu nói trong tộc mới có một vị thượng tộc tiền bối đến cho nên đặc biệt đến bái kiến một lần. Mong tiền bối ngàn vạn lần không nên trách tội!".
"Nguyên lai là thiên kim của Hòa đạo hữu, tuổi còn trẻ mà tu vi đã cao như vậy, thật sự là thật đáng mừng a!". Vị Hàn Lập mở mắt nọ cười hắc hắc rồi thuận miệng tán thưởng hai câu.
"Đâu có! Điểm tu vi ấy của tiểu nữ đâu có đáng để tiền bối để ở trong mắt. Đúng rồi, khôgn biết tiền bối trong này có chỗ nào không quen không, nếu có chỗ nào không ổn thì cứ việc nói ra. Vãn bối lập tức đổi cho tiền bối một chỗ ở khác". Phụ nhân tạm thời đem tâm tư trong lòng bỏ qua, trên mặt tươi cười nói ra.
"Chỗ này linh khí không tệ, khôgn cần phiền toái như thế. Vật trong tay đạo hữu chính là Liệt Dương thần đan sao?". Vị Hàn Lập nọ khôgn nói thêm gì mà nhìn chằm chằm vào cái hộp ngọc màu đỏ sẫm trong tay phụ nhân, có phần cảm thấy hứng thú nói.
"Không sai, đúng là vật ấy. Đan dược này là do Đại Tế Ti đời thứ nhất của tộc ta tại phụ cận Hải Vực chém giết một trận mà lấy được", phu nhân đem hộp ngọc nâng lên sau đó cười thừa nhận nói đồng thời cũng giới thiệu sơ qua về lai lịch viên đan dược này.
Trong lòng Hàn Lập tuy cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn bất động thanh sắc lẳng lặng nghe tiếp. Đúng lúc này, thiếu nữ đứng một bên trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, hai bàn tay nhỏ giấu ở trong tay áo, đột nhiên trên một tay xuất hiện một mảnh là xanh biéc dị thường còn tay kia thì đột nhiên niết nấn một cái cái pháp quyết cổ quái.
Lập tức một cỗ thần niệm vô hình nhằm hướng hai gã Hàn Lập lặng yên đánh tới nhưng hai gã Hàn Lập phản ứng hoàn toàn bất đồng.
Gã "Hàn Lập" hai mắt nhắm nghiền thì vẫn đang không chút cử động, phảng phất như không nhận ra cái gì, tỏ vẻ khôgn có gì xảy ra.
Nhưng thiếu nữ dùng bí thuật thúc dục thần niệm rơi trên người Hàn Lập lại cảm thấy phảng phất như rơi trên vật chết, cũng không phát giác bất luận cái gì thần niệm chấn động trên người đối phương.
Trong lòng thiếu nữ khẽ giật mình, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Loại tình hình này không biết là do đối phương biết một loại bí thuật khôgn thể tưởng tượng nổi, có thể đem thần niệm của chính mình triệt để che đậy hoạt hoặc đối phương thật sự chỉ là một cái nhục thân mà thôi.
Chưa đợi nàng hiểu chuyện gì xảy ra thì kết quả thần niệm dò xét một vị "Hàn Lập" khác lại khiến cho thiếu nữ thần sắc đại biến, đột nhiên miệng khẩn cấp hớp hớp vài cái, trên mặt thóagn một chút đã tái nhợt không còn chút máu.
Thần niệm của nàng thúc giục đến gần thân thể đối phương thì phảng phất như tiến vào trong một cái vòng xoáy khổng lồ, tất cả thần niệm thoáng một chút khôgn tự chủ được nhằm hướng thân thể đối phương mà bị cuốn vào. Lần này làm cho thiếu nữ kinh hãi hồn phi phách tán vội vàng đem bí thuật thu lại, điên cuồng thu thần niệm của mình về.
Tuy nhiên thần niệm nhìn như không có cách nào cứu trở về lại rất dễ dàng được nàng thu trở về, cũng không gặp chút trở ngại nào. Điều này lại làm cho thiếu nữ khẽ giật mình.
Mà đúng lúc này, vị "Hàn Lập" đang nói chuyện cùng thiếu nữ nói ánh mắt lại liếc một cái nhìn thiếu nữ, trong ánh mắt lộ ra vẻ giống như cười mà không phải cười.
Thiếu nữ nhìn thấy vậy thì cái miệng anh đào nhỏ nhắn hé ra, có chút khôgn biết làm sao. Thoạt nhìn quẫn bách dị thường.
Phụ nhân tựa hồ đối với việc này hết thảy không phát giác ra chút nào, trong miệng lại tiếp tục nói giới thiệu với Hàn Lập về đan phương Liệt Dương thần đan cùng một số vấn đề cần kiêng kị khi sử dụng rồi liền đem cái hộp ngọc màu đỏ dâng lên cho "Hàn Lập".
"Hàn Lập" nghiêm nghị cảm ơn một tiếng rồi mới khẽ vẫy một tay đem hộp ngọc thu vào trong tay.
Kế tiếp phụ nhân không hề muốn nán lại lâu, thập phần thức thời nói ra lời cáo từ rồi lôi thiếu nữ đứng bên cạnh thần hồn vẫn còn có chút kinh hãi bất định ra khỏi phòng.
"Đề Hồn, ngươi cũng đáo để thật, như thế nào lại vô duyên vo cớ hù dọa nha đầu kia nhảy dựng lên". Vị Hàn Lập ngồi nhắm mắt một bên sau khi phụ nhân và thiếu nữ vừa lui ra thì đột nhiên giương đôi mắt nhàn nhạt nói một câu.
Tiếp theo đó hắn vung tay lên, cả căn nhà gỗ lập tức bị bạch quang bao phủ bên ngoài.
"Chủ nhân! Nha đầu kia lá gan không nhỏ, tu vi bất quá chỉ có Kết Đan kỳ mà cũng dám dò xét chủ nhân nên ta tự nhiên muốn làm cho nàng biết khó mà lui!". Một gã "Hàn Lập" khác hì hì cười trả lời.
Lập tức gã "Hàn Lập" này trên người hắc quang chợt lóe lên, hình thể co rụt lại rồi hóa thánh một con Hắc Tiểu Hầu.
Con khỉ nhỏ này thân hình nhảy chồm lên, nhảy lên đầu vai Hàn Lập rồi có chút nịnh nọt đem hộp ngọc dâng lên trước mặt Hàn Lập. Hàn Lập mỉm cười lắc đầu, cũng không nói thêm cái gì, đem hộp ngọc nhận lấy.
Đề Hồn từ sau khi linh trí sơ khai tại Thiên Uyên Thành lại được Hàn Lập đem các loại tri thức và điển tịch trong thần thức của hắn rót vào. Sau một thời gian dài dần dần tiêu hóa thì ngay cả thân hình cũng biến thành giống hình dạng của hắn, càng ngày càng không cách nào phân biệt được thiệt giả.
Hàn Lập đem hộp ngọc nhẹ nhàng mở ra. Một phiến hồng hà phát ra mang theo một cỗ nhiệt khí ập tới trước mặt khiến cho hắn phảng phất như đang ở cạnh lò nướng.
Hàn Lập không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, ngưng thần nhìn lại. Chỉ thấy trong phiến hồng quang có một viên đan dược to cỡ ngón tay cái, phía trên có xích mang chói mắt chớp động không thôi.
"Đây là Liệt dương thần đan, quả nhiên có chút kỳ lạ. "Hàn Lập thì thào một tiếng, duỗi hai ngón tay ra không chút hoang mang nhằm hướng hộp ngọc tiến vào.
"Phốc phốc" một tiếng vang nhỏ!
Khi hai ngón tay vừa mới tới gần viên đan dược thì trong nháy mắt có một đoàn xích diễm phóng ra, thoáng một chốc đã đem bàn tay Hàn Lập bao trùm trong đó.
Nếu là tu sĩ bình thường thì chỉ sợ lần này đã bị ngọn lửa quỷ dị làm bỏng không nhẹ nhưng Hàn Lập hôm nay thân thể cường hoành, tự nhiên khôgn xem điểm ngọn lửa ấy vào đâu. Trên ngón tay ngay cả tia sưng do bị phỏng cũng không xuất hiện, rồi liền đã đem viên châu kẹp trong tay.
Đề Hồn ngồi xổm trên đầu vai Hàn Lập, hai tròng mắt cũng chằm chằm nhìn vào viên châu chớp chớp không ngừng, bộ dạng tựa hồ đối với viên thuốc này cũng cảm thấy rất hiếu kỳ.
hàn Lập ánh mắt chớp động nhìn chằm chằm vào viên thuốc này, sau một lúc lâu trên mặt hiện ra vẻ đánh giá. Nếu như lời phụ nhân nói thì viên thuốc này có tính hỏa chúc vô cùng bá đạo, quá trình và thủ tục phục dùng thập phần phức tạp, hơn nữa cũng chỉ cần không cẩn thận là dễ dàng bị thuốc cắn trả, theo đó mà bị thiêu cháy.
Tốt nhất là trước tiên dùng đại lượng hàn chúc linh đan linh dược trung hòa viên thuốc này, sau đó mới dùng là tốt nhất. Đúng vậy, hắn tinh tường cảm thấy trong viên thuốc này chứa Cực Hỏa chi lực rất lớn, thật sự không nhỏ, nếu cứ như thế mà dùng thì không khỏi có chút lãng phí.
Trong lòng nghĩ xong, Hàn Lập không lưỡng lự há miệng phun ra một đoàn hỏa cầu màu bạc. Đúng là Phệ Linh Thiên Hỏa.
Ngọn lửa này kêu "Phanh" một tiếng rồi thoáng cái hóa thành đầu Hỏa Điểu màu bạc to cỡ nắm tay bay quanh Hàn Lập mấy vòng. Truyện này đang được nhóm Hiệp Thư Các đánh máy lại từ file ảnh. Nếu muốn truyện ra nhanh hơn mời huynh đệ vào đây đăng ký giúp chúng tôi một tay: http:///forum/showthread.php?t=134326999
Hàn Lập nhướng lông mày, ngón tay khẽ ngúc nhích thoáng một chút, viên châu màu hồng đỏ thẫm trong tay chậm rãi bay ra. Trong miệng Hỏa Điểu màu bạc lập tức kêu lên một tiếng thanh minh, hai cánh mở ra rồi lập tức nhào tới chỗ viên châu trên.
Sau một khắc, ngọn lửa màu bạc liền đem Liệt Dương thần đan triệt để bao vây vào trong đó.
Bên kia, cách quả núi nhỏ hơn mấy chục dặm, phía trên bầu trời, phụ nhân và thiếu nữ đang khống chế Bạch Vân Phi phi độn đi. Đột nhiên bạch quang lóe lên, đóa bạch vân thoáng một chút tự nhiên chậm lại.
"Châu nhi, thần niệm có bị hao tổn không?". Phụ nhân khẽ thở dài, mở miệng hỏi. "Mẫu thân, ta không sao. Con chỉ bị một chút kinh hãi thôi". Thiếu nữ hiển nhiên còn có chút nghĩ lại mà sợ không thôi, miễn cưỡng cười nói.
"Đúng vậy", thiếu nữ hai mát đỏ lên tựa hồ muốn nói gì đó nhưng Phụ nhân lại tựa hồ như khong muốn nói cái gì nữa, hai tay bấm pháp quyết, Bạch Vân dưới bàn chân sau khi quay cuồng một cái thì lập tức đem hai người bao phủ vào trong đó.
Lập tức Bạch Vân hóa thành một đoàn bạch quang bắn đi, không lâu sau đã biến mất vô ảnh vô tung nơi chân trời.
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 1541: Dùng hỏa hóa đan
10.0/10 từ 41 lượt.