Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1300: Tam tộc tề tụ
Một luồng yêu khí kinh người nổi lên, tất nhiên là đang xông vào cửa Hỗn Độn cốc, nó làm cho những tên thuộc Nhân tộc đang mai phục chờ Hàn Lập đều cảm thấy tim đập loạn lên.
Có một số tu sĩ sớm đã theo dõi nơi này cách đây không lâu, mới tận mắt nhìn thấy hai tên Linh tộc ở trong cốc, đã giết một số tên của Yêu tộc, thậm chí còn thích sát vô số những hoá hình cấp cao của yêu tu, thực lực vẫn là cao hơn rất nhiều so với Yêu tộc
Bây giờ Yêu tộc đột nhiên bày ra thế tấn công mạnh, lẽ nào đã có sự thay đổi lớn?
Chính là lúc nơi Nhân tộc đang ẩn trốn, mọi người trong lòng đều kinh ngạc, thì phía Hỗn Độn cốc đột nhiên truyền đến một tiếng ầm ầm cực lớn, tiếp theo đó đất vàng phía cửa cốc bắn lên tung toé, trên địa thánh và không trung cao vút đồng thời nổi lên một đống thứ.
Trên không trung toàn là những con mộc điểu màu xanh rất dài, mà dưới đất lại là người khổng lồ cao tới sáu bẩy trượng, tất cả đều trào lên.
Những hình nộm mộc điểu ngoài màu xanh ra, thì mỗi con đều rất sống động như thật, cơ thể uyển chuyển, nhìn từ xa làm người ta rất khó phân biệt được đâu là giả đâu là thật
Còn người khổng lồ đá thì vô cùng to lớn, trên khuôn mặt to ngoài đôi mắt màu trắng nhạt ra, cũng không có thứ gì khác, những hòn đá tạo thành những người khổng lồ này thì có đủ loại, đa dạng.
Như vậy, những hình nộm gỗ và đá vừa xuất hiện, làm những kẻ trong đại chiến Yêu Linh lần trước chưa từng nhìn thấy đều lạnh toát sợ hãi.
Hàn Lập từ xa nhìn thấy nhiều hình nộm như vậy thần sắc cũng không khỏi có chút thay đổi.
Chính vào lúc này, một con mộc phụng xanh và một người đá toàn thân màu xám đồng thời đi ra.
Lập tức linh quang trên đỉnh đầu con mộc phụng loé sáng, một vệt màu xanh hiện lên, hiện ra một nữ tử váy xanh rất lớn, còn tên khổng lồ thì lại đưa một cánh tay ra, cùng lúc hiện ra một ông cụ vóc dáng tương đối, trong tay nắm một cây gậy đá màu trắng, sắc mặt lạnh lùng dò xét thứ yêu khí mà làm cho người ta kinh sợ.
"Tiểu đạo hữu nếu có ở đây thì ra đây nói một tiếng." Ông cụ đột nhiên mở lời, giọng nói oang oang phát ra như tiếng chuông điểm, làm cho mười mấy tên trong hai tộc Yêu Nhân đều nghe rất rõ.
Đám yêu khí mày xám đối diện lặn lại, một tiếng phụng kêu lanh lảnh truyền đến, tiếp theo đó một quả cầu lửa màu đen từ bên trong bắn ra, sau một hồi quay cuồng liền hoá thành một thiếu phụ cung trang khuôn mặt mang đầy sát khí
"Hoàng Thạch công, ngươi kêu ta ra có chuyện gì, chẳng lẽ muốn ta cho ra khỏi Hỗn Độn cốc." Chiếc môi đỏ của cung trang thiếu phụ khẽ động đậy, không khách khí nói.
"Cho ra khỏi Hỗn Độn cốc? Đạo hữu thật sự dám nói ra như vậy sao. Không biết mười mấy ngày trước, ai đã bị ta đánh cho đại bại, suýt chút nữa cái mạng nhỏ cũng không giữ được nhỉ. Chẳng qua chỉ mới là hoá thần yêu tu thời kì đầu, sao lại dám đối đầu với hai thần tướng cấp trung như chúng ta chứ. Khuyên ngươi nên về đi, chỉ là không muốn những tu si của Nhân tộc nhân cơ hội mà ngư ông đắc lợi thôi." Trong không trung những lời nói này vang vang và vô cùng êm tai
"Ây, tiểu nha đầu các vị không coi ra gì, thế còn tại hạ thì sao?" Yêu khí phía đằng sau quay cuồng lên, lại có một kĩ tu từ từ bay lên
Người này vóc người hơi nhỏ, trên vai đậu một con bướm phát quang, chính là thiều niên họ Hoàn thanh tú
Hoàng thạch công và Thiên Anh hai người của Linh tộc vừa nhìn thấy thiếu niên liền kinh hãi thất sắc, Hoàng thạch công cơ thịt trên mặt rung lên, thất thanh nói:
"Hoàn Thương Kì, chính là ngươi. Sao ngươi lại ở đây?"
"pì pì, hai ngươi hoá ra vẫn nhận ra lão phu. Trận chiến năm đó, khi ta còn chưa lên tới tầng luyện hư đã có thể dùng sức địch lại hai ngươi rồi, hôm nay hơn một vạn năm đã qua, ta sớm đã trở thành ngũ hành thể rồi. Nhưng hai ngươi vẫn chỉ là hai linh tướng. Xem ra linh tộc ngoài khả năng thọ trường cửu ra, thật sự không có cách nào đấu sức được với hai tộc Yêu Nhân chúng ta. Có lẽ sớm muộn cũng sẽ giống như những tộc nhỏ yếu khác, từ từ biến mất khỏi linh giới. Nếu như vậy, chi bằng sớm quy thuận chúng ta đi.
"Hừ, Hoàn đạo hữu khẩu khí thật lớn, Linh tộc chúng ta tuy không mạnh, nhưng vẫn có thể tồn tại trong linh giới đến ngày nay đương nhiên là có cái lí của nó. Ngươi chẳng qua chỉ là một tên trưởng lão bé tẹo của Yêu tộc, có tư cách gì nói đến sự tồn vong của tộc ta. Các hạ chính là không sợ gió lớn đấy." Hoàng thạch công nghe thấy những lời nói như vậy của thiếu niên, trong lòng vô cùng phẫn nộ, sự kiêng nể lúc đầu cũng không còn.
"Tại hại không có tư cách nói về chuyện của tộc các vị, nhưng những lời đó là của tộc trưởng đại nhân chúng ta nói, tại hạ không dám nói sai một chữ." Thiếu niên không một chút nổi nóng nói, lại còn cười ha ha
"Các hạ đừng nằm mơ. Chúng ta có mấy vị thánh linh đại nhân ở đây, tuyệt đối sẽ không quy thuận bất kì tộc nào." Thiên Anh lạnh lùng nói.
"Nếu đã như vậy, Hoàn mỗ cũng không còn gì để nói. Hoàng Lương đạo hữu, Lam thành chủ, các ngươi cũng hiện thân ra đi. Lão phu biết rất rõ, các ngươi hôm qua đã đuổi đến đây rồi. Chẳng lẽ lại đúng là muốn ngồi để chờ ngư ông đắc lợi?" Thiếu niên họ Hoàn lạnh lùng cười rồi đột nhiên quay đầu lại, quay sang một phía hư không khác, hét to với khuôn mặt mang vẻ dị thường.
Câu nói này đã làm cho hai người thuộc linh tộc và mấy tên Nhân tộc đang ẩn trốn không ra ở gần đó đều rất ngạc nhiên.
Một màu trắng nhạt hiện lên, giống như một chiếc khăn che mặt vô hình đột nhiên được tháo ra, trong hư không chợt hiện ra một chiếc thuyền ngọc cực lớn dài ba mươi mấy trượng, rộng bốn, năm trượng, toàn thân ánh sáng trắng mờ mịt, lặng yên nổi lên ở chỗ đó.
Trên chiếc thuyền ngọc đó bất ngờ hiện lên đệ nhất tu sĩ Hoàng Lương linh quân.
Lam thành chủ và một đám người mang vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên là thấy việc hành tung của mình bị tiết lộ đã nằm ngoài ý muốn
"Bướm huyễn diễm, hoá ra kẻ nghe trộm bọn ta nói chuyện ở thành Lạc Nhậtchính là lão quỷ ngươi!" Ánh mắt Hoàng Lương linh quân nhìn lướt qua bả vai của người thiếu niên, khuôn mặt lặng như nước.
"Hoàng Lương huynh bây giờ mới phát giác ra sao, ta nghĩ đạo hữu đã sớm biết chuyện này rồi chứ." Khoé miệng người thiếu niên hơi nhếch lên.
"Con chuột nhà ngươi, luôn ở trong hang trốn độ đại thiên kiếp, không chịu ra ngoài, bây giờ làm sao lại dám chạy đến đất này.
Không sợ chuẩn bị không chu đáo, độ kiếp không có cách nào thành công sao?" Hoàng Lương linh quân dường như có sự quen biết khác thường với thiếu niên họ Hoàn này, nói chuyện thoáng có chút châm chọc.
"Khụ! Lão phu quả thật có nắm chắc đại thiên kiếp mà trải qua ba nghìn năm mới có một lần, chứ sao lại có lòng thảnh thơi mà xuất hiện ở đây chứ. Hoàn mỗ trong thời kì đầu tiên của luyện hư quanh đi quẩn lại đã hơn mấy vạn năm rồi, một lần đại kiếp đã đủ tốn sức lực rồi, không có một chút nào nắm chắc lần sau, đương nhiên là chi bằng xuất hiện, để tìm một cơ duyên khác. Hoàng đạo hữu, ngươi mới bước vào thời kì luyện hư, chỉ mới qua một lần thiên kiếp, lại không nghĩ đến chuyện này sao." Yêu tu trường luyện đến trung kì của luyện hư này thở dài một tiếng, nói.
Vừa nghe đối phương nhắc đến chuyện đại thiên kiếp, sắc mặt Hoàng Lương linh quân liền thay đổi, ánh mắt trở nên dị thường khó coi.
Tình hình của đại thiên kiếp lần đầu tiên hắn vẫn nhớ như in, cái quá trình đáng sợ đó làm cho hắn đến nay vẫn không lạnh mà run.
"Hừ, ngươi muốn tìm một cơ duyên đột phá, đến vùng Mãn Hoang không phải là tốt hơn sao, chạy đến chỗ Nhân tộc làm gì. Ngươi chỉ là kiếm cớ thôi, nhưng cũng cần phải tìm lí do nào làm cho người ta tin chứ." Hoàng Lương linh quân mồm hơi động, không phát ra tiếng ở mồm nhưng âm thanh vẫn được truyền ra.
""Hoàng đạo hữu lần này trách nhầm ta rồi. Ta xuất hiện ở thành Lạc Nhậtvốn là muốn mời đạo hữu đến Mãn Hoang một lần. Chỉ là đúng lúc gặp phải chuyện của Linh tộc. Lão phu vốn là trưởng lão của Quỳnh Thử tộc, đương nhiên không thể không ra tay được." Thiếu niên cười ha ha nói.
"Tìm ta đi Mãn Hoang?" Hoàng Lương linh quân ngẩn ra.
"Không sai. Tuy hai ta Nhân Yêu khác nhau, nhưng lại thần thông hộ bổ, nếu như liên thủ thì sẽ am toàn hơn nhiều trong Mãn Hoang. Hơn nghìn năm trước không phải chúng ta đã từng liên thủ một lần sao, hơn nữa còn có thu hoạch lớn mà trở về. Đối với Hoàng Lương đạo hữu, lão phu rất yên tâm. Còn những người khác, cho dù là trưởng lão cùng tộc, lão phu cũng không dám đồng hành. Lần đại thiên kiếp của đạo hữu cũng sắp tới rồi đúng không. Nếu như không nhân cơ hội tìm ta bảo vật độ kiếp, không biết ngươi nắm chắc được bao nhiêu cơ hội vượt qua lần độ kiếp này. Uy lực của thiên kiếp càng lúc càng lợi hại hơn." Thiếu niên bình tĩnh trả lời."
"Hoàn huynh hỏi như vậy, Hoàng mỗ cũng không ngại nói thẳng. lần đại thiên kiếp thứ hai này, với tình hình của ta hiên nay chỉ có thể nắm chắc một nửa thôi. Lần độ kiếp trước ta đã huỷ hoại không ít bảo vật." Hoàng Lương linh quân đứng trên thuyền ngọc trầm ngâm một hồi lâu, mới từ từ đáp lời.
"Đúng như vậy. Hi vọng lão phu trải qua được thiên kiếp lần sau ngay cả một phần tư cũng không có. Thế nào, đạo hữu phải chăng là đồng ý đi đến thế giới Mãn Hoang với ta một chuyến." Thiếu niên nghiêm nghị nói.
Hoàng Lương linh quân nghe thấy lời mời chính thức của đối phương, sắc mặt bất định. Một hồi lâu sau, mới nhăn mày hỏi: "Nếu như ngươi đã muốn liên thủ cùng ta đến thế giới Mãn Hoang, thì chuyện ở đất Linh tộc này giải quyết thế nào?"
"Việc này lại không dễ, hai chúng ta liên thủ, nhưng phải bắt được tên phản nghịch rồi hãy nói. Còn về thứ trên người hắn, nếu như số lượng nhiều thì hai tộc chúng ta sẽ phân chia là được. Nếu như chỉ có một chiếc, thì chúng ta sẽ khai triển thần công, ai thắng sẽ có thể cầm vật đó, thế nào?" Thiếu niên họ Hoàn dường như sớm đã có tính toán, không chút trậm trễ nói.
"Ngươi lão quỷ này đúng là giỏi tính toán, ngươi tiến vào luyện hư sớm hơn ta cả mấy nghìn năm, ta làm sao có thể đánh át được ngươi." Hoàng Lương linh quân không do dự lắc đầu nói.
"Vậy Hoàng huynh nói phải làm sao?" Thiếu niên lại không cảm thấy bất ngờ, thản nhiên hỏi lại.
"Đến lúc đấy xem nó rốt cuộc là vật gì rồi hãy nói. Mỗi bên phải bỏ ra một cái giá không nhỏ thì mới có thể lấy được thứ đó." Hoàng Lương linh quân vuốt vuốt chòm râu nói.
"Không thành vấn đề, cứ làm theo lời đạo hữu nói. Hai tộc chúng ta liên thủ, giải quyết trước hai tên Linh tộc đó rồi hẵn nói." Nét mặt tàn khốc thiếu niên họ Hoàn chợt loé lên, nói.
"Ha ha, được! Chúng ta quyết định như thế." Hoàng Lương linh quân gật đầu, sau đó quay lại phía Lam thành chủ giải thích mấy câu.
Ý đồ của mấy tên muốn ngồi đợi ngư ông đắc lợi bị vạch mặt, Yêu tộc cũng xuất hiện một vị Yêu tu luyện hư kì, đương nhiên cũng không còn cách nào mà phải nhận lời
Cứ như thế, Lam thành chủ xoa xoa tay không nói hai lời, tiếp theo đó giơ lên, lập tức quả cầu lửa lớn màu xanh vút lên trời, nổ tan trong không trung.
Ngay lập tức trong rừng cây trên đỉnh núi phía xa, đủ các loại ánh sáng màu sắc khác nhau phát ra, một vệt sáng bay lướt qua, đám tu sĩ Nhân tộc và luyện thể sĩ dần dần hiện thân.
Phàm Nhân Tu Tiên
Có một số tu sĩ sớm đã theo dõi nơi này cách đây không lâu, mới tận mắt nhìn thấy hai tên Linh tộc ở trong cốc, đã giết một số tên của Yêu tộc, thậm chí còn thích sát vô số những hoá hình cấp cao của yêu tu, thực lực vẫn là cao hơn rất nhiều so với Yêu tộc
Bây giờ Yêu tộc đột nhiên bày ra thế tấn công mạnh, lẽ nào đã có sự thay đổi lớn?
Chính là lúc nơi Nhân tộc đang ẩn trốn, mọi người trong lòng đều kinh ngạc, thì phía Hỗn Độn cốc đột nhiên truyền đến một tiếng ầm ầm cực lớn, tiếp theo đó đất vàng phía cửa cốc bắn lên tung toé, trên địa thánh và không trung cao vút đồng thời nổi lên một đống thứ.
Trên không trung toàn là những con mộc điểu màu xanh rất dài, mà dưới đất lại là người khổng lồ cao tới sáu bẩy trượng, tất cả đều trào lên.
Những hình nộm mộc điểu ngoài màu xanh ra, thì mỗi con đều rất sống động như thật, cơ thể uyển chuyển, nhìn từ xa làm người ta rất khó phân biệt được đâu là giả đâu là thật
Còn người khổng lồ đá thì vô cùng to lớn, trên khuôn mặt to ngoài đôi mắt màu trắng nhạt ra, cũng không có thứ gì khác, những hòn đá tạo thành những người khổng lồ này thì có đủ loại, đa dạng.
Như vậy, những hình nộm gỗ và đá vừa xuất hiện, làm những kẻ trong đại chiến Yêu Linh lần trước chưa từng nhìn thấy đều lạnh toát sợ hãi.
Hàn Lập từ xa nhìn thấy nhiều hình nộm như vậy thần sắc cũng không khỏi có chút thay đổi.
Chính vào lúc này, một con mộc phụng xanh và một người đá toàn thân màu xám đồng thời đi ra.
Lập tức linh quang trên đỉnh đầu con mộc phụng loé sáng, một vệt màu xanh hiện lên, hiện ra một nữ tử váy xanh rất lớn, còn tên khổng lồ thì lại đưa một cánh tay ra, cùng lúc hiện ra một ông cụ vóc dáng tương đối, trong tay nắm một cây gậy đá màu trắng, sắc mặt lạnh lùng dò xét thứ yêu khí mà làm cho người ta kinh sợ.
"Tiểu đạo hữu nếu có ở đây thì ra đây nói một tiếng." Ông cụ đột nhiên mở lời, giọng nói oang oang phát ra như tiếng chuông điểm, làm cho mười mấy tên trong hai tộc Yêu Nhân đều nghe rất rõ.
Đám yêu khí mày xám đối diện lặn lại, một tiếng phụng kêu lanh lảnh truyền đến, tiếp theo đó một quả cầu lửa màu đen từ bên trong bắn ra, sau một hồi quay cuồng liền hoá thành một thiếu phụ cung trang khuôn mặt mang đầy sát khí
"Hoàng Thạch công, ngươi kêu ta ra có chuyện gì, chẳng lẽ muốn ta cho ra khỏi Hỗn Độn cốc." Chiếc môi đỏ của cung trang thiếu phụ khẽ động đậy, không khách khí nói.
"Cho ra khỏi Hỗn Độn cốc? Đạo hữu thật sự dám nói ra như vậy sao. Không biết mười mấy ngày trước, ai đã bị ta đánh cho đại bại, suýt chút nữa cái mạng nhỏ cũng không giữ được nhỉ. Chẳng qua chỉ mới là hoá thần yêu tu thời kì đầu, sao lại dám đối đầu với hai thần tướng cấp trung như chúng ta chứ. Khuyên ngươi nên về đi, chỉ là không muốn những tu si của Nhân tộc nhân cơ hội mà ngư ông đắc lợi thôi." Trong không trung những lời nói này vang vang và vô cùng êm tai
"Ây, tiểu nha đầu các vị không coi ra gì, thế còn tại hạ thì sao?" Yêu khí phía đằng sau quay cuồng lên, lại có một kĩ tu từ từ bay lên
Người này vóc người hơi nhỏ, trên vai đậu một con bướm phát quang, chính là thiều niên họ Hoàn thanh tú
Hoàng thạch công và Thiên Anh hai người của Linh tộc vừa nhìn thấy thiếu niên liền kinh hãi thất sắc, Hoàng thạch công cơ thịt trên mặt rung lên, thất thanh nói:
"Hoàn Thương Kì, chính là ngươi. Sao ngươi lại ở đây?"
"pì pì, hai ngươi hoá ra vẫn nhận ra lão phu. Trận chiến năm đó, khi ta còn chưa lên tới tầng luyện hư đã có thể dùng sức địch lại hai ngươi rồi, hôm nay hơn một vạn năm đã qua, ta sớm đã trở thành ngũ hành thể rồi. Nhưng hai ngươi vẫn chỉ là hai linh tướng. Xem ra linh tộc ngoài khả năng thọ trường cửu ra, thật sự không có cách nào đấu sức được với hai tộc Yêu Nhân chúng ta. Có lẽ sớm muộn cũng sẽ giống như những tộc nhỏ yếu khác, từ từ biến mất khỏi linh giới. Nếu như vậy, chi bằng sớm quy thuận chúng ta đi.
"Hừ, Hoàn đạo hữu khẩu khí thật lớn, Linh tộc chúng ta tuy không mạnh, nhưng vẫn có thể tồn tại trong linh giới đến ngày nay đương nhiên là có cái lí của nó. Ngươi chẳng qua chỉ là một tên trưởng lão bé tẹo của Yêu tộc, có tư cách gì nói đến sự tồn vong của tộc ta. Các hạ chính là không sợ gió lớn đấy." Hoàng thạch công nghe thấy những lời nói như vậy của thiếu niên, trong lòng vô cùng phẫn nộ, sự kiêng nể lúc đầu cũng không còn.
"Tại hại không có tư cách nói về chuyện của tộc các vị, nhưng những lời đó là của tộc trưởng đại nhân chúng ta nói, tại hạ không dám nói sai một chữ." Thiếu niên không một chút nổi nóng nói, lại còn cười ha ha
"Các hạ đừng nằm mơ. Chúng ta có mấy vị thánh linh đại nhân ở đây, tuyệt đối sẽ không quy thuận bất kì tộc nào." Thiên Anh lạnh lùng nói.
"Nếu đã như vậy, Hoàn mỗ cũng không còn gì để nói. Hoàng Lương đạo hữu, Lam thành chủ, các ngươi cũng hiện thân ra đi. Lão phu biết rất rõ, các ngươi hôm qua đã đuổi đến đây rồi. Chẳng lẽ lại đúng là muốn ngồi để chờ ngư ông đắc lợi?" Thiếu niên họ Hoàn lạnh lùng cười rồi đột nhiên quay đầu lại, quay sang một phía hư không khác, hét to với khuôn mặt mang vẻ dị thường.
Câu nói này đã làm cho hai người thuộc linh tộc và mấy tên Nhân tộc đang ẩn trốn không ra ở gần đó đều rất ngạc nhiên.
Một màu trắng nhạt hiện lên, giống như một chiếc khăn che mặt vô hình đột nhiên được tháo ra, trong hư không chợt hiện ra một chiếc thuyền ngọc cực lớn dài ba mươi mấy trượng, rộng bốn, năm trượng, toàn thân ánh sáng trắng mờ mịt, lặng yên nổi lên ở chỗ đó.
Trên chiếc thuyền ngọc đó bất ngờ hiện lên đệ nhất tu sĩ Hoàng Lương linh quân.
Lam thành chủ và một đám người mang vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên là thấy việc hành tung của mình bị tiết lộ đã nằm ngoài ý muốn
"Bướm huyễn diễm, hoá ra kẻ nghe trộm bọn ta nói chuyện ở thành Lạc Nhậtchính là lão quỷ ngươi!" Ánh mắt Hoàng Lương linh quân nhìn lướt qua bả vai của người thiếu niên, khuôn mặt lặng như nước.
"Hoàng Lương huynh bây giờ mới phát giác ra sao, ta nghĩ đạo hữu đã sớm biết chuyện này rồi chứ." Khoé miệng người thiếu niên hơi nhếch lên.
"Con chuột nhà ngươi, luôn ở trong hang trốn độ đại thiên kiếp, không chịu ra ngoài, bây giờ làm sao lại dám chạy đến đất này.
Không sợ chuẩn bị không chu đáo, độ kiếp không có cách nào thành công sao?" Hoàng Lương linh quân dường như có sự quen biết khác thường với thiếu niên họ Hoàn này, nói chuyện thoáng có chút châm chọc.
"Khụ! Lão phu quả thật có nắm chắc đại thiên kiếp mà trải qua ba nghìn năm mới có một lần, chứ sao lại có lòng thảnh thơi mà xuất hiện ở đây chứ. Hoàn mỗ trong thời kì đầu tiên của luyện hư quanh đi quẩn lại đã hơn mấy vạn năm rồi, một lần đại kiếp đã đủ tốn sức lực rồi, không có một chút nào nắm chắc lần sau, đương nhiên là chi bằng xuất hiện, để tìm một cơ duyên khác. Hoàng đạo hữu, ngươi mới bước vào thời kì luyện hư, chỉ mới qua một lần thiên kiếp, lại không nghĩ đến chuyện này sao." Yêu tu trường luyện đến trung kì của luyện hư này thở dài một tiếng, nói.
Vừa nghe đối phương nhắc đến chuyện đại thiên kiếp, sắc mặt Hoàng Lương linh quân liền thay đổi, ánh mắt trở nên dị thường khó coi.
Tình hình của đại thiên kiếp lần đầu tiên hắn vẫn nhớ như in, cái quá trình đáng sợ đó làm cho hắn đến nay vẫn không lạnh mà run.
"Hừ, ngươi muốn tìm một cơ duyên đột phá, đến vùng Mãn Hoang không phải là tốt hơn sao, chạy đến chỗ Nhân tộc làm gì. Ngươi chỉ là kiếm cớ thôi, nhưng cũng cần phải tìm lí do nào làm cho người ta tin chứ." Hoàng Lương linh quân mồm hơi động, không phát ra tiếng ở mồm nhưng âm thanh vẫn được truyền ra.
""Hoàng đạo hữu lần này trách nhầm ta rồi. Ta xuất hiện ở thành Lạc Nhậtvốn là muốn mời đạo hữu đến Mãn Hoang một lần. Chỉ là đúng lúc gặp phải chuyện của Linh tộc. Lão phu vốn là trưởng lão của Quỳnh Thử tộc, đương nhiên không thể không ra tay được." Thiếu niên cười ha ha nói.
"Tìm ta đi Mãn Hoang?" Hoàng Lương linh quân ngẩn ra.
"Không sai. Tuy hai ta Nhân Yêu khác nhau, nhưng lại thần thông hộ bổ, nếu như liên thủ thì sẽ am toàn hơn nhiều trong Mãn Hoang. Hơn nghìn năm trước không phải chúng ta đã từng liên thủ một lần sao, hơn nữa còn có thu hoạch lớn mà trở về. Đối với Hoàng Lương đạo hữu, lão phu rất yên tâm. Còn những người khác, cho dù là trưởng lão cùng tộc, lão phu cũng không dám đồng hành. Lần đại thiên kiếp của đạo hữu cũng sắp tới rồi đúng không. Nếu như không nhân cơ hội tìm ta bảo vật độ kiếp, không biết ngươi nắm chắc được bao nhiêu cơ hội vượt qua lần độ kiếp này. Uy lực của thiên kiếp càng lúc càng lợi hại hơn." Thiếu niên bình tĩnh trả lời."
"Hoàn huynh hỏi như vậy, Hoàng mỗ cũng không ngại nói thẳng. lần đại thiên kiếp thứ hai này, với tình hình của ta hiên nay chỉ có thể nắm chắc một nửa thôi. Lần độ kiếp trước ta đã huỷ hoại không ít bảo vật." Hoàng Lương linh quân đứng trên thuyền ngọc trầm ngâm một hồi lâu, mới từ từ đáp lời.
"Đúng như vậy. Hi vọng lão phu trải qua được thiên kiếp lần sau ngay cả một phần tư cũng không có. Thế nào, đạo hữu phải chăng là đồng ý đi đến thế giới Mãn Hoang với ta một chuyến." Thiếu niên nghiêm nghị nói.
Hoàng Lương linh quân nghe thấy lời mời chính thức của đối phương, sắc mặt bất định. Một hồi lâu sau, mới nhăn mày hỏi: "Nếu như ngươi đã muốn liên thủ cùng ta đến thế giới Mãn Hoang, thì chuyện ở đất Linh tộc này giải quyết thế nào?"
"Việc này lại không dễ, hai chúng ta liên thủ, nhưng phải bắt được tên phản nghịch rồi hãy nói. Còn về thứ trên người hắn, nếu như số lượng nhiều thì hai tộc chúng ta sẽ phân chia là được. Nếu như chỉ có một chiếc, thì chúng ta sẽ khai triển thần công, ai thắng sẽ có thể cầm vật đó, thế nào?" Thiếu niên họ Hoàn dường như sớm đã có tính toán, không chút trậm trễ nói.
"Ngươi lão quỷ này đúng là giỏi tính toán, ngươi tiến vào luyện hư sớm hơn ta cả mấy nghìn năm, ta làm sao có thể đánh át được ngươi." Hoàng Lương linh quân không do dự lắc đầu nói.
"Vậy Hoàng huynh nói phải làm sao?" Thiếu niên lại không cảm thấy bất ngờ, thản nhiên hỏi lại.
"Đến lúc đấy xem nó rốt cuộc là vật gì rồi hãy nói. Mỗi bên phải bỏ ra một cái giá không nhỏ thì mới có thể lấy được thứ đó." Hoàng Lương linh quân vuốt vuốt chòm râu nói.
"Không thành vấn đề, cứ làm theo lời đạo hữu nói. Hai tộc chúng ta liên thủ, giải quyết trước hai tên Linh tộc đó rồi hẵn nói." Nét mặt tàn khốc thiếu niên họ Hoàn chợt loé lên, nói.
"Ha ha, được! Chúng ta quyết định như thế." Hoàng Lương linh quân gật đầu, sau đó quay lại phía Lam thành chủ giải thích mấy câu.
Ý đồ của mấy tên muốn ngồi đợi ngư ông đắc lợi bị vạch mặt, Yêu tộc cũng xuất hiện một vị Yêu tu luyện hư kì, đương nhiên cũng không còn cách nào mà phải nhận lời
Cứ như thế, Lam thành chủ xoa xoa tay không nói hai lời, tiếp theo đó giơ lên, lập tức quả cầu lửa lớn màu xanh vút lên trời, nổ tan trong không trung.
Ngay lập tức trong rừng cây trên đỉnh núi phía xa, đủ các loại ánh sáng màu sắc khác nhau phát ra, một vệt sáng bay lướt qua, đám tu sĩ Nhân tộc và luyện thể sĩ dần dần hiện thân.
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 1300: Tam tộc tề tụ
10.0/10 từ 41 lượt.