Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1172: Bị bắt

"Hàn sư thúc? Ngươi nói chính là…"

Mộ Phái Linh ngẩn ra, có chút ấp a ấp úng.

"Không sai, ta cũng từng nói qua cho Mộ sư muội một lần, năm đó Tử Linh đạo hữu có nói cho ta biết, nàng từng theo sư thúc cùng nhau xông qua nội cốc cho nên mới biết có một lộ tuyến an ổn."

Nữ tử họ Tống dịu dàng cười nói.

"Vị Tử Linh cô nương này ta đã gặp qua mấy chục năm trước, đích xác là một thiên tiên tuyệt đại mỹ nữ, ta là một nư tử mà còn cảm thấy động tâm. Nghe nói không ít nam tu sĩ phải đau khổ theo đuổi nàng, vì tranh giành tình nhân mà không biết bao nhiêu tràng đấu pháp sống mái với nhau, thậm chí nàng còn được xưng là Thiên Nam tu tiên đệ nhất mỹ nữ. Có điều lai lịch của nàng có chút thần bí, cùng sư thúc quen biết khá lâu, có thể là hồng nhan tri kỷ, Mộ muội muội có thể ngươi phải cẩn thận một chút!"

Liễu Ngọc nhãn châu xoay động, cười khanh khách, trêu đùa Mộ Phái Linh.

"Ta…có cái gì phải cẩn thận." Mộ Phái Linh mặt ngọc một trận ửng đỏ khẽ gắt.

"Liễu sư muội đừng trêu chọc Mộ sư muội nữa, chúng ta bàn chính sự là hơn, hai vi sư muội tính toán đi vào nội cốc ra sao?"

Tống nữ tử nghiêm sắc mặt hỏi.

Mộ Phái Linh cùng Liễu Ngọc nét mặt tươi cười chợt tắt, liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ do dự.

"Tống sư tỷ, vị Tử Linh kia đưa cho ngươi lộ tuyến đồ là năm đó thật sự là lộ tuyện sư phó năm đó đi qua sao? Nếu đúng là như thế cũng không phải không thể thử một lần, dù sao Huyễn Linh Thảo đối với chúng ta để đột phá bình cảnh sau này rất quan trọng, nếu như cứ như thế này hai tay trống trơn trở về, thật sự có chút không cam lòng."

Liễu Ngọc đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại nói.

"Nếu chỉ là tìm kiếm linh dược tại vùng phụ cận lối vào nội cốc, ta có thể đi."

Mộ Phái Linh sắc mặt có chút suy tư trong chốc lát, rốt cuộc bởi vì sự hấp dẫn của đan dược, khẽ than nhẹ một tiếng.

"Tốt! nếu hai vị sư muội đều đã quyết định, chúng ta cũng thử mạo hiểm một lần, chẳng qua chúng ta cũng chỉ tìm kiếm trong vòng mấy trăm dặm nội cốc, nếu vẫn không thể tìm thấy Huyễn Linh Thảo, lập tức đi ra, tuyệt đối không thể mạo hiểm. Linh đan tuy là trọng yếu nhưng cũng không quan trọng bằng sinh mạng chúng ta."

Tống nữ tử gật gật đầu sau đó dặn bảo một hồi.

"Mặc dù tính là có lộ tuyến đồ nhưng lấy chúng ta tu vi Kết Đan kỳ xâm nhập nội cốc cũng coi như là tự sát mà thôi, nghe nói trong nội cốc có một số cổ thú dù là Nguyên Anh tu sĩ gặp cũng phải kinh hãi."


Liễu Ngọc thản nhiên cười nói.

"Những cổ thú này bình thường đều ẩn thân ở sâu bên trong nội cốc, chúng ta chỉ ở trong phạm vi phụ cận lối vào có lễ không vấn đề gì, không chậm trễ nữa xuất phát thôi."

Mộ Phái Linh quyết đoán nói.

Hai nữ nhân còn lại cũng không muốn chậm trễ nữa, ba người liền hóa thành ba đạo ánh sáng bay sát nhau, hướng động quật mà bay đến.

Năm ngày sau, bên trong nội cốc bên cạnh một phiến băng tuyết thiên địa, xuất hiện thân hình ba nữ tử đứng giữa cái gió lạnh như cắt.

Phía sau các nàng cách đó không xa có một đạo băng kinh thật lớn, đúng là thông đạo mà Hàn Lập cùng Tử Linh năm đó đi theo Quỷ Linh Môn tiến vào nội cốc.

Trên người tam nữ đã mở ra màn hào quang dày đặc, cũng không sợ hãi những luồng gió lạnh này.

Các nàng khẽ nói nhỏ với nhau cái gì, trong chốc lát, sau đó từ cách mặt đất mấy trượng, chậm rãi hướng phía xa xa bay đi, cũng không dám một chút bất cẩn.

Phạm vi của phiến tuyết này không lớn, tam nữ cũng chỉ mất gần nữa ngày liền bay ra khỏi khu vực này, trước mắt lại xuất hiện một ngọn núi xanh biếc dị thường.

Tam nữ mừng rỡ, ngay lập tức thân thể mềm mại chớp lên, tự động tách ra lấy ngọn núi này làm trung tâm hướng ra xung quanh tìm kiếm linh thảo.

Một ngày một đêm sau, tam nữ lại hội tụ tại đỉnh ngọn núi.

Liếc mắt nhìn nhau một cái, các nàng không khỏi nở nụ cười khổ.

"Núi này quả thật có rất nhiều linh dược mà ngoại giới không có, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Huyễn Linh Thảo." Liễu Ngọc buồn bực mở miệng.

"Ta cũng vậy, cũng không thể tìm được Huyễn Linh Thảo. Nhưng cũng thu được một phần đan được khác còn thiếu, cũng không phải là tay không mà về."

Mộ Phái Linh cũng dở khóc dở cười nói.

"Xem ra sự chúng ta cùng Huyễn Linh Thảo thực sự vô duyên, như vậy chúng ta quay về tổng nội thôi."


Tống Ngọc khẽ thở dài, có chút buồn bã nói.

"Hay là chúng ta tìm kiếm kỹ càng lại một lần nữa, nói không chừng còn có chỗ chưa tìm kỹ."

Liễu Ngọc không cam tâm nói.

"Quên đi, đã là không có cơ duyên thì có cưỡng cầu cũng không được, hơn nữa nội cốc quá mức nguy hiểm, chỉ e ở trong cốc quá lâu sẽ gặp chuyện không may, chúng ta lập tức rời khỏi đây."

Tống Ngọc lắc đầu không chút do dự nói.

Liễu Ngọc nghe được lời ấy, khuôn mặt hiện lên vài phần không muốn, đang muốn nói

cái gì nữa thì phía xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng sấm ầm ầm.

Tam nữ ngẩn ra, không khỏi nhìn lại.

Chỉ thấy ở phương hướng truyền đến tiếng sấm một mảnh đen tuyền tựa hồ đang có một khối mây đen cực lớn hướng bên này phóng tới với tốc độ nhanh vô cùng, trong phút chốc đã lớn hơn vài phần, mây đen quay cuồng, tiếng sấm từng trận nổ ra thanh thế kinh người.

"Không tốt, đám mây đen này có vấn đề, có thể là cổ thú!"

Lấy tri thức của tam nữ liếc mắt một cái liền nhận ra sự quỷ dị này, Tống nữ tử lúc này thất thanh hét lớn.

Lập tức tam nữ liến hóa thành ba đạo độn quang hướng phương hướng cũ chạy trốn.

Từ giữa đám mây lớn, tiếng sấm vang dội, tựa hồ phát hiện tam nữ, liên tục biến đổi đột nhiên hướng tam nữ đuổi theo với tốc độ còn nhanh hơn, bên trong còn ẩn hiện truyền đến tiếng cười lạnh.

"Không phải là cổ thú, hình như là ma đạo tu sĩ!"

Liễu Ngọc năm đó xuất thân ma đạo, vừa nghe tiếng cười lạnh, quay đầu lại cẩn thận đánh giá đám may, khuôn mặt đột nhiên biến đổi, nói.

"Bất kể là người hay là yêu, rõ ràng đối phương không có hảo ý, chúng ta không thể liều lĩnh!"

Tống Ngọc thấy đám mây đen dần dần tiếp cận, liền khẩn trương quát, sau đó vỗ vào túi đựng đồ bên hông, một viên châu mờ ảo xuất hiện trong tay.

Nàng liền niệm chú ngữ, mang viên châu nhoáng lên bột cái hóa thành một cỗ mây mù màu trắng đem ba người bao bọc lại bên trong.

Tiếp theo bạch vân xuất kỳ bất ý run lên, liền như lưu tinh phá không bay đi tốc độ cực nhanh.

"Chút tài mọn mà cũng dám trước mặt ta thi triển!"

Từ giữa đám mây đen lại truyền đến am thanh u ám, lập tức mây đen một trận quay cuồng bỗng nhiên ngưng tụ thành một bàn tay màu đen khổng lồ.

Bàn tay chợt lóe rồi biến mất, phía sau hóa thành một đạo ô quang độn tốc dài hơn mười trượng, cuối cùng thoáng một cái bạo tăng gấp bội, sau vài cái chớp động đã đuổi theo được nửa đoạn đường.

"Phía sau chính là một Nguyên Anh kỳ ma tu, mau mau tìm cách ngăn hắn lại một chút."

Từ giữa bạch vân truyền đến tiếng nói pha lẫn sự kinh sợ của Tống nữ tử.

"Để ta liều mạng phóng linh trùng, cho dù phải từ bỏ mấy con rết này cũng phải ngăn cản đối phương một chút."

Liễu Ngọc khẩn trương nói.

Vừa dứt lời, vài tiếng kêu nhẹ vang lên, bảy tám con rết dài nửa thước trên thân một màu tuyết trắng từ giữa bạch vân phóng ra giương nanh múa vuốt đánh về phía sau ô quang.

"Lục Dực Sương Công! Ha ha ta tưởng là ai, nguyên lai là ngươi, nha đầu Liễu Ngọc! mấy con tiểu trùng này cũng dám đối phó với ta?"

Người bên trong ô quang vừa thấy mấy con rết không những không sợ hãi ngược lại cười ha hả!

Từ giữa ô quang, đột nhiên phóng ra vài sợi tơ đen nhánh sau đó chợt lóe lên xuyên thủng qua thân những con rết, mà ô quang bản thân tự mình nhoáng lên một cái rồi hạ xuống.

Còn mấy con rết kia không chút nhuc nhích lơ lửng trên không một lúc lâu mới phịch một tiếng, toàn thân bị một ngọn lửa màu đen bao vây lấy, trong nháy mắt hóa thành tro bụi, biến mất không thấy.

Không rõ ngọn lửa màu đen này là thứ công pháp quỷ dị nào mà mấy con Lục Dực Sương Công lại không thể chống cự mảy may.

Phía trước tam nữ giữa bạch vân nhìn thấy cảnh này liền kinh hồn bạt vía, đặc biệt Liễu Ngọc trong lòng càng hoảng sợ cùng giật mình, không biết vị ma tu phía sau rốt cuộc là ai, chỉ nhìn thấy mấy con rết liền nhận ra lai lịch của mình, rõ ràng âm thanh đối phương cực kỳ xa lạ.

Ô quang tốc độ thật sự quá nhanh, tam nữ còn chưa nghĩ ra biện pháp lui địch đã đuổi tới ngay phía trên bạch vân.


Lập tức xoay vòng một cái, lại hiện ra bàn tay màu đen to lớn, không chút cố kỵ hung hăng đánh xuống.

Tam nữ cùng lúc kinh hô một tiếng, đồng thời liền xuất ra ba đạo kiếm quang theo bạch vân bắn ra.

Bàn tay màu đen phía trên ô quang chợt lóe đã đem tất cả bảo vật thu vào trong tay, năm ngón tay chợt hé ra, phi kiếm hay pháp vật phia dưới liền không cánh mà bay một cách quỷ dị không biết đã được đưa đến nơi nào.

Ngay lúc đó bạch vân liền tự mình nổ tung ra, hóa thành ba đạo độn quang hướng các phía mà phóng nhanh ra.

Tam nữ dự định chia nhau chạy trốn, thế nhưng lại xuất hiện một màn không thể tượng tượng.

Phía trên bàn tay màu đen bỗng nhiên xuất hiện một dải màu đen bay ra hướng về phía tam nữ độn quang mà quét, chỉ lóe lên một cái đã đem tam nữ toàn bộ cuộn vào trong đó, sau đó quay về bàn tay màu đen phía sau đồng thời bắt được tam nữ.

Tống Ngọc tam nữ cuối cùng bị bắt sống.

Các nàng vừa sợ lại thấy linh quang hộ thân chớp hiện không ngừng, muốn từ bên trong bàn tay liều mạng thoát ra.

Nhưng vào lúc này, một tiếng hừ lanh đồng thời vang lên bên tai tam nữ.

Từ trên bàn tay to tóa ra những luồng hắc khí, tam nữ bị luồng hắc khí chạm vào, thần thức liền tan ra hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Lúc này bàn tay màu đen mới thả tam nữ ra sau đó hóa thành một phiến hắc khí, tiếp đó đoàn hắc khí tụ lại xoay tròn hiện ra một bóng người thân hình cao lớn.

Người này toàn thân một màu tối đen nhưng hàn quang từ hai mắt luôn tản ra một màu lục quang lập lòe.

"Không nghĩ tới, dĩ nhiên lại là ba nữ tử này, như vậy cũng tốt, chế trụ các nàng cũng có thể làm cho kẻ nọ có chút sợ ném chuột vỡ đồ. Hắc hắc ba nữ tử này cùng ngươi cũng có chút quan hệ, mặc dù kêu ngươi xả thân cứu giúp phỏng chừng ngươi sẽ không làm, nhưng cũng không phải không có chút hiệu quả."

Bóng đen phát ra âm thanh khàn khàn, nhìn chằm chằm vào tam nữ nằm trong hắc khí cười lạnh không ngừng.

Không biết qua bao lâu, tu vi cao nhất trong ba người là Tống nữ tử dần dần tỉnh lại.

Hai mắt nàng hé mở, kết quả phát hiện chính mình đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, phụ cận nơi nơi đều chớp động bạch quang truyền trên những cột đá, Tống nữ tử trong lòng cả kinh ngồi dậy, đồng thời bấm tay niệm thần chú, ý đinh trước hết xuất ra linh quang hộ thê rồi tính tiếp.

Nhưng lập tức một tiếng thét kinh hãi từ Tống Ngọc vang lên, cả người mềm nhũn co quắp lại trên mặt đất.

Phàm Nhân Tu Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Story Chương 1172: Bị bắt
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...