Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1110: Tái ngộ yêu thú
Hàn Lập mang theo khôi lỗi và hỏa nha (quạ lửa) từ trong khe hở bắn ra, vừa chợt lóe, người lại xuất hiện phía trên tế đàn trong Hư Linh điện.
Hắn không hề quay đầu lại liền trở tay xuất một chiêu, ngay lập tức Kiền Lam đỉnh từ phía sau bay ra, nhanh chóng hóa nhỏ lại thu vào trong cổ tay áo.
Lại một trận tiếng sét ầm ầm truyền ra, Huyền Ngọc động khép lại cái khe nứt một lần nữa.
Ánh mắt của Hàn Lập đảo qua hướng phụ cận.
Bốn bề đều im ắng, một bóng người cũng không có, hoàn toàn vẫn duy trì bộ dáng như khi vừa tiến vào Huyền Ngọc động.
Hắn thở ra một hơi nhẹ nhỏm, nhưng chân mày vẫn nhíu khi nhìn về phía cột băng trụ cao lớn dày đặc trước tế đàn.
Băng Phách Hàn Liệt trận này đúng là có chút khó giải quyết!
Tuy rằng hắn tự biết hàn khí trong trận đối với hắn không tạo được nhiều uy hiếp, nhưng bài trừ trận này cũng không phải là một việc dễ dàng. Dù sao pháp trận này cũng không phải là cấm chế lâm thời gì, mà là thượng cổ kỳ trận hàng thật giá thật, uy lực không có chút nào thuyên giảm.
Huống hồ Hàn Lập không chỉ lo lắng đến trận này, mà còn chuyện đại môn của Hư Linh điện làm sao mở ra được.
Lúc trước khi mới tiến vào, vị Hàn Ly thượng nhân kia luôn nói cánh cửa này mở từ trong ra là việc dễ dàng, nhưng hắn thật không muốn khẳng định trong lời nói ấy có tám chín phần là giả dối. Cho dù từ bên trong mở ra đích xác đơn giản một chút, phỏng chừng cũng có pháp quyết đặc thù mới được.
Nghĩ đến đây, hắn không động chạm đến Băng Phách Hàn Liệt trận ngay lập tức, mà hướng cái túi trữ vật vỗ một cái, nhất thời một sấp trận kỳ với các màu linh quang chớp động xuất hiện trong tay, liền lập tức rải xuống phía dưới.
Bảy tám đạo quang mang nhan sắc khác nhau chợt biến, nhập vào khoảng không bên trên tế đàn. Nơi đó liền xuất hiện một đám sương mù lan tràn hơn mười trượng rộng.
Hắn nhìn thấy cảnh này, vừa lật bàn tay, chiếc bình pháp khí cấm cố nguyên anh của Hàn Ly thượng nhân liền hiện trong tay.
Trước khi suy nghĩ xem bước kế tiếp phải hành động thế nào, hắn định sử dụng phương pháp sưu hồn để cẩn thận tìm tòi trong nguyên thần của vị đại trưởng lão Tiểu Cực Cung này một chút, để biết thêm thêm ít nhiều chuyện tốt của Hư Linh điện hầu tránh mấy cái cạm bẩy chưa biết tới. Nhân tiện tin tức có liên quan Thái Dương tinh hỏa tự nhiên cũng không thể buông tha.
Hàn Lập một tay nâng bình này lên, rồi từ từ hạ xuống.
Trong chớp mắt, người nhập vào trong sương mù không còn thấy bóng dáng.
Toàn bộ Hư Linh điện trở nên vắng lặng, chỉ có thể nhìn thấy sương mù trong pháp trận nhẹ nhàng quay cuồng.
Ước chừng qua một thời thần, đột nhiên sương mù trong pháp trận rung chuyển kịch liệt, sau đó bắt đầu loãng ra với tốc độ kịch liệt với mắt thường có thể thấy rõ ràng.
Khi hơn phân nửa đám sương mù đã bị càn quét sạch, tại khu vực trung tâm, thân ảnh của Hàn Lập lại hiên ra một lần nữa.
Chỉ thấy Hàn Lập mặt lộ vẻ trầm ngâm ngồi khoanh chân trên mặt đất, hai hàng lông mày nhíu chặt, tựa hồ có việc gì khó có thể giải quyết nên đắn đo do dự, chiếc ngọc bình chứa Hàn Ly thượng nhân nguyên anh nằm lăn bên cạnh, nắp đã bị mở, nhưng không có bóng dáng của nguyên anh.
"Không nghĩ tới lại bất ngờ gặp được Thái Dương tinh hỏa tại loại địa phương này, xem ra nếu chưa tiến giai đến Nguyên Anh hậu kỳ thì đúng là không thể mạo muội đi tìm dương hỏa này. Thật ra lối vào Hư Linh điện này có ba đường, nhưng lối ra lại chỉ có một tại chủ điện thôi. Xem ra vị Hàn Ly thượng nhân này ngay từ đầu đã không định để ta rời khỏi nơi này. Nếu không sưu hồn trước, chỉ sợ sẽ phải nếm mùi đau khổ." Rốt cuộc chân mày Hàn Lập thả lỏng, thì thào tự nói một câu.
Hắn lập tức đứng dậy, một mảng thanh hà lan tỏa, đem trận kỳ bốn phía và chiếc bình trống không toàn bộ thu vào. Sau đó bấm tay niệm thần chú, hóa thành một đạo thanh hồng hướng về cái thiên môn nào đó bay đến.
Linh quang chợt tắt, thân hình Hàn Lập ngừng lại trước thiên môn, nhìn tấm phù triện phong ấn dị thường cổ xưa dán trên cửa, quay đầu nhìn thấy Thái Âm hỏa nha đứng trên đầu vai, thần niệm liền chuyển động.
Thái Âm chân hỏa biến ảo thành linh vật này, trong miệng một tiếng ngâm nga trầm thấp, bỗng nhiên hai cánh quạt một cái, đột nhiên một đạo xích hồng chi diễm (hỏa diễm đỏ) đánh ra.
"Phụp, phụp" hai tiếng, phù triện phương vừa tiếp xúc với xích diễm, liên bốc cháy mãnh liệt, đồng thời tràn ra linh quang với các màu sắc.
Nhưng những linh quang này vừa chợt lóe, trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm, cuối cùng biến thành cực kỳ bình thường.
Trong nháy mắt tất cả phù triện đều bị một tầng tinh băng bao trùm.
Hàn Lập mỉm cười, ngón tay bắn ra mấy đạo kim quang.
"Rắt. rắt" vài tiếng vỡ giòn tan truyền đến.
Tất cả tinh băng bên ngoài phù triện tấc tấc vỡ vụn biến thành hư không.
Hàn Lập sờ sờ cằm, tay áo bào tùy ý phất một cái, nhất thời một cổ kình phong nhằm phía thạch môn, thiên môn "ken két" một chút, liền từ từ mở ra.
Hàn Lập không chút do dự, sãi bước tiến vào. Nhân hình khôi lỗi (con rối hình người) như bóng với hình theo sát phía sau. (Mấy con khôi lỗi này khiến mình nghĩ đến Sasori của nhóm Akatsuki trong Naruto –v)
Thông qua cái cửa đá tầm thường này, bên trong rõ ràng là một cái sân to rộng hơn trăm trượng.
Ở giữa là một con đường nhỏ lát đá trắng uốn lượn khúc chiết, hai bên còn có một ít các tượng điêu khắc quái thú lớn nhỏ không đồng đều, cả vật thể trong suốt như tuyết, dường như là huyền băng khắc thành, tất cả trông rất sống động, hình thái rất thật.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua đám băng điêu (tượng băng), trong mắt dị quang chợt lóe, lơ đễnh bước lên con đường nhỏ, hướng tới cuối sân từ từ đi đến. Lúc bắt đầu hết thảy đều bình thường, nhưng khi hắn đi tới đoạn giữa của con đường, bỗng nhiên hai bên hơn mười tượng băng thú, hai mắt của chúng hóa đỏ rực sống lại, đều giương nanh múa vuốt, miệng phun hàn khí hướng Hàn Lập hung tợn phóng tới.
Hàn Lập tựa hồ sớm dự đoán trước, sắc mặt không sợ hãi bàn tay vừa lật, một kiện hỏa hồng tiểu đỉnh hiện trong tay.
Hắn một tay hướng hỏa đỉnh này một chút, lại thong dong bấm tay niệm thần chú.
Hỏa đỉnh nhất thời phát ra tiếng động vù vù, lập tức nắp đỉnh tự động bay vụt lên, ngay sau đó một tiếng nổ oành, một cột hỏa trụ cao hơn mười trượng từ trong đỉnh thoát ra.
Toàn bộ không gian trở nên nóng bức không chịu nổi, sức nóng đập tới khiến hành động của đám băng thú bị ngưng lại, chúng co rút lại trong sợ hãi không dám tiến tới.
Hành động của đám băng thú bị trì hoãn, nhưng động tác của Hàn Lập lại không ngừng, dưới sự thúc giục của pháp quyết hỏa trụ cao lớn gào thét rồi tan ra.
Hơn một trăm con hỏa nha lớn cỡ nắm tay từ trong hỏa diễm biến ảo ra, sau đó mang một một mảnh hỏa vân hướng đám băng thú thú này bay đến.
Trong phút chốc, độ ấm tại phụ cận lại tăng lên một chút, cả sân đều bị xích hồng tai hại bao phủ.
Đám băng thú này vốn là huyền băng thân thể, nhưng đám hỏa nha không biết đã trải qua bao nhiêu năm rèn luyện, mới tự trong hỏa đỉnh hình thành hỏa diễm chi tinh, những nơi hỏa diễm lướt qua, mặc dù miệng của đám băng thú cứ liều mạng phun hàn khí ngăn cản, nhưng vẫn dần dần bị các đoàn hỏa diễm dung hóa phân giải.
Một lát công phu, tất cả băng thú trong sân đều biến mất không còn một móng.
Hàn Lập hài lòng gật gật đầu, lấy tay chỉ hướng hỏa đỉnh đang lửng lờ trên hư không bắn tới.
Sau một tiếng "Đang" vang lên, tất cả hỏa nha xoay một vòng hướng trời cao đều ngoan ngoãn nghe lời hướng vào trong đỉnh bay vụt trở về.
Sau khi nắp đỉnh lại hạ xuống, hỏa đỉnh khôi phục lại bình ổn.
Cơ hồ cùng lúc đó, biển lửa trong sân lại biến mất vô tung vô ảnh, khiến mọi chuyện vừa rồi hết thảy đều như là một hồi ảo giác mà thôi.
Hỏa nha vẫn đứng ở trên vai của Hàn Lập, vừa rồi nhìn thấy nhóm đồng loại của mình, nhưng không có vẻ tò mò gì, chỉ là tự chiếu cố bản thân chải chuốc bộ lông, tựa hồ đối với đồng loại này khinh thường không đáng để mắt.
Hàn Lập đem hỏa đỉnh thu lại, thân ảnh liền biến mất ở phía sau sân.
Sau đó không lâu, hắn xuất hiện trong một gian đại sảnh không lớn. Nơi này xem ra là một đại sảnh đơn sơ, có một truyền tống trận loại nhỏ lẳng lặng nằm tại đây.
Hàn Lập không lộ ra vẻ kinh dị, tựa hồ sớm đã biết nơi đây có một truyền tống trận như thế. Hai tay hắn chắp sau lưng, tựa hồ đang tính toán đi qua lại cẩn thận quan sát pháp trận này.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên pháp trận trước mắt bạch sắc quang chớp động, thế nhưng tựa hồ bị kích phát, có vẻ như phải truyền tống cái gì.
"Di" Hàn Lập trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng lấy thần thông của hắn hiện giờ, cho dù là hậu kỳ tu sĩ khác của Tiểu Cực Cung như vị cung chủ Tiểu Cực Cung kia tự mình truyền tống đến đây, cũng sẽ không khiến hắn sợ hãi gì. Sau khi lập tứcdừng chân, hắn bất động thanh sắc lẳng lặng nhìn truyền tống trận trước mắt.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, nhân hình khôi lỗi phía sau lưng cũng trong phút chốc tiêu thất tại hư không, ẩn nặc tung tích.
Truyền tống trận nhỏ trước mắt chỉ có thể truyền tống hai ba người trong một lần là nhiều, kết quả bạch quang đại phóng, ba nhân ảnh dáng người thon thả từ bên trong lảo đảo chạy ra.
Hàn Lập hai mắt nhíu lại!
Đúng là ba nữ tử trẻ tuổi mặc phục sức của Tiểu Cực Cung, đều là tu vi cỡ Trúc Cơ kỳ, thoạt nhìn thì nữ tử lớn tuổi nhất ở giữa thậm chí cũng đã tới cảnh giới giả đan.
Nhưng này ba nữ tu đầy vẻ kinh hoảng, đồng thời quần áo trên người xốc xếch không chỉnh tề, trong đó có một nữ tử trên đầu vai bị một vết máu loang lổ có vẻ bị thương không nhẹ, hiển nhiên cho thấy họ mới vừa trải qua một hồi đại chiến.
"Ngươi là ai? A, là Hàn tiền bối!" Trước mặt ba nữ tử và pháp trận bỗng nhiên đứng một nam tử không có mặc phục sức của Tiểu Cực cung, lập tức hô lớn, hai nữ tử hoàn hảo không bị thương trong đó còn lập tức đều tự phóng ra một thanh phi kiếm trong suốt, nhưng nữ tử bị thương đứng giữa thân thể nhỏ nhắn yêu kiều sau khi thoáng cẩn thận đánh giá Hàn Lập, lại kinh hỉ kêu lên.
Hàn Lập nghe vậy ngẩn ra, quan sát lại người này một lần nữa liền nhận ra là nữ đệ tử của Tiểu Cực Cung, mới phát hiện đối phương dĩ nhiên là thị nữ họ Hoa tại quý tân lâu chuyên phụng dưỡng mình một thời gian.
"Nguyên lai là ngươi! Xảy ra chuyện gì?" Hàn Lập thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt hỏi.
Hai nữ tử khác tuy không biết vị "Hàn tiền bối" trước mắt là nhân vật phương nào, nhưng nếu sư muội của mình nhận biết người này, khẩu khí lại không có vẻ như là địch nhân, tự nhiên thần sắc cũng thả lỏng đôi phần, sau khi dùng thần niệm dò xét qua tu vi của Hàn Lập, hai nữ nhân nhất thời trở nên vừa mừng vừa sợ.
Nhưng không để hai thiếu nữ tiến lên thi lễ, truyền tống trận phía sau bạch quang lại chớp động, một cổ khí tanh tưởi lập tức phát ra, một bóng thú to lớn từ trong pháp trận xuất hiện. Đúng là một con yêu thú không biết tên có hai sừng, mặt dài như mặt ngựa, hai chân đứng thẳng, một tay còn cầm một cây cương xoa màu xanh nhạt, trên lưng còn có một bờm lông dài đen nhánh.
Yêu thú này từ trong trận pháp hiện hình ra, mắt vừa thấy ba nữ nhân lập tức nhe răng cười, cương xoa vung lên từ trong pháp trận phóng ra.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên phía sau con thú hồng mang chợt lóe, một tiếng nổ thật lớn truyền đến, theo sau một chiếc bóng xanh chợt lóe qua rồi biến mất không thấy.
Yêu thú phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, nơi lòng ngực bỗng nhiên xuất hiện một lỗ thủng lớn bằng nắm tay, xung quanh có vẻ như mới bị thiêu đốt. Thân hình yêu thú lung lay mấy lượt, cương xoa trong tay rớt xuống, thân ảnh cao lớn ngã xuống trong pháp trận.
Phàm Nhân Tu Tiên
Hắn không hề quay đầu lại liền trở tay xuất một chiêu, ngay lập tức Kiền Lam đỉnh từ phía sau bay ra, nhanh chóng hóa nhỏ lại thu vào trong cổ tay áo.
Lại một trận tiếng sét ầm ầm truyền ra, Huyền Ngọc động khép lại cái khe nứt một lần nữa.
Ánh mắt của Hàn Lập đảo qua hướng phụ cận.
Bốn bề đều im ắng, một bóng người cũng không có, hoàn toàn vẫn duy trì bộ dáng như khi vừa tiến vào Huyền Ngọc động.
Hắn thở ra một hơi nhẹ nhỏm, nhưng chân mày vẫn nhíu khi nhìn về phía cột băng trụ cao lớn dày đặc trước tế đàn.
Băng Phách Hàn Liệt trận này đúng là có chút khó giải quyết!
Tuy rằng hắn tự biết hàn khí trong trận đối với hắn không tạo được nhiều uy hiếp, nhưng bài trừ trận này cũng không phải là một việc dễ dàng. Dù sao pháp trận này cũng không phải là cấm chế lâm thời gì, mà là thượng cổ kỳ trận hàng thật giá thật, uy lực không có chút nào thuyên giảm.
Huống hồ Hàn Lập không chỉ lo lắng đến trận này, mà còn chuyện đại môn của Hư Linh điện làm sao mở ra được.
Lúc trước khi mới tiến vào, vị Hàn Ly thượng nhân kia luôn nói cánh cửa này mở từ trong ra là việc dễ dàng, nhưng hắn thật không muốn khẳng định trong lời nói ấy có tám chín phần là giả dối. Cho dù từ bên trong mở ra đích xác đơn giản một chút, phỏng chừng cũng có pháp quyết đặc thù mới được.
Nghĩ đến đây, hắn không động chạm đến Băng Phách Hàn Liệt trận ngay lập tức, mà hướng cái túi trữ vật vỗ một cái, nhất thời một sấp trận kỳ với các màu linh quang chớp động xuất hiện trong tay, liền lập tức rải xuống phía dưới.
Bảy tám đạo quang mang nhan sắc khác nhau chợt biến, nhập vào khoảng không bên trên tế đàn. Nơi đó liền xuất hiện một đám sương mù lan tràn hơn mười trượng rộng.
Hắn nhìn thấy cảnh này, vừa lật bàn tay, chiếc bình pháp khí cấm cố nguyên anh của Hàn Ly thượng nhân liền hiện trong tay.
Trước khi suy nghĩ xem bước kế tiếp phải hành động thế nào, hắn định sử dụng phương pháp sưu hồn để cẩn thận tìm tòi trong nguyên thần của vị đại trưởng lão Tiểu Cực Cung này một chút, để biết thêm thêm ít nhiều chuyện tốt của Hư Linh điện hầu tránh mấy cái cạm bẩy chưa biết tới. Nhân tiện tin tức có liên quan Thái Dương tinh hỏa tự nhiên cũng không thể buông tha.
Hàn Lập một tay nâng bình này lên, rồi từ từ hạ xuống.
Trong chớp mắt, người nhập vào trong sương mù không còn thấy bóng dáng.
Toàn bộ Hư Linh điện trở nên vắng lặng, chỉ có thể nhìn thấy sương mù trong pháp trận nhẹ nhàng quay cuồng.
Ước chừng qua một thời thần, đột nhiên sương mù trong pháp trận rung chuyển kịch liệt, sau đó bắt đầu loãng ra với tốc độ kịch liệt với mắt thường có thể thấy rõ ràng.
Khi hơn phân nửa đám sương mù đã bị càn quét sạch, tại khu vực trung tâm, thân ảnh của Hàn Lập lại hiên ra một lần nữa.
Chỉ thấy Hàn Lập mặt lộ vẻ trầm ngâm ngồi khoanh chân trên mặt đất, hai hàng lông mày nhíu chặt, tựa hồ có việc gì khó có thể giải quyết nên đắn đo do dự, chiếc ngọc bình chứa Hàn Ly thượng nhân nguyên anh nằm lăn bên cạnh, nắp đã bị mở, nhưng không có bóng dáng của nguyên anh.
"Không nghĩ tới lại bất ngờ gặp được Thái Dương tinh hỏa tại loại địa phương này, xem ra nếu chưa tiến giai đến Nguyên Anh hậu kỳ thì đúng là không thể mạo muội đi tìm dương hỏa này. Thật ra lối vào Hư Linh điện này có ba đường, nhưng lối ra lại chỉ có một tại chủ điện thôi. Xem ra vị Hàn Ly thượng nhân này ngay từ đầu đã không định để ta rời khỏi nơi này. Nếu không sưu hồn trước, chỉ sợ sẽ phải nếm mùi đau khổ." Rốt cuộc chân mày Hàn Lập thả lỏng, thì thào tự nói một câu.
Hắn lập tức đứng dậy, một mảng thanh hà lan tỏa, đem trận kỳ bốn phía và chiếc bình trống không toàn bộ thu vào. Sau đó bấm tay niệm thần chú, hóa thành một đạo thanh hồng hướng về cái thiên môn nào đó bay đến.
Linh quang chợt tắt, thân hình Hàn Lập ngừng lại trước thiên môn, nhìn tấm phù triện phong ấn dị thường cổ xưa dán trên cửa, quay đầu nhìn thấy Thái Âm hỏa nha đứng trên đầu vai, thần niệm liền chuyển động.
Thái Âm chân hỏa biến ảo thành linh vật này, trong miệng một tiếng ngâm nga trầm thấp, bỗng nhiên hai cánh quạt một cái, đột nhiên một đạo xích hồng chi diễm (hỏa diễm đỏ) đánh ra.
"Phụp, phụp" hai tiếng, phù triện phương vừa tiếp xúc với xích diễm, liên bốc cháy mãnh liệt, đồng thời tràn ra linh quang với các màu sắc.
Nhưng những linh quang này vừa chợt lóe, trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm, cuối cùng biến thành cực kỳ bình thường.
Trong nháy mắt tất cả phù triện đều bị một tầng tinh băng bao trùm.
Hàn Lập mỉm cười, ngón tay bắn ra mấy đạo kim quang.
"Rắt. rắt" vài tiếng vỡ giòn tan truyền đến.
Tất cả tinh băng bên ngoài phù triện tấc tấc vỡ vụn biến thành hư không.
Hàn Lập sờ sờ cằm, tay áo bào tùy ý phất một cái, nhất thời một cổ kình phong nhằm phía thạch môn, thiên môn "ken két" một chút, liền từ từ mở ra.
Hàn Lập không chút do dự, sãi bước tiến vào. Nhân hình khôi lỗi (con rối hình người) như bóng với hình theo sát phía sau. (Mấy con khôi lỗi này khiến mình nghĩ đến Sasori của nhóm Akatsuki trong Naruto –v)
Thông qua cái cửa đá tầm thường này, bên trong rõ ràng là một cái sân to rộng hơn trăm trượng.
Ở giữa là một con đường nhỏ lát đá trắng uốn lượn khúc chiết, hai bên còn có một ít các tượng điêu khắc quái thú lớn nhỏ không đồng đều, cả vật thể trong suốt như tuyết, dường như là huyền băng khắc thành, tất cả trông rất sống động, hình thái rất thật.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua đám băng điêu (tượng băng), trong mắt dị quang chợt lóe, lơ đễnh bước lên con đường nhỏ, hướng tới cuối sân từ từ đi đến. Lúc bắt đầu hết thảy đều bình thường, nhưng khi hắn đi tới đoạn giữa của con đường, bỗng nhiên hai bên hơn mười tượng băng thú, hai mắt của chúng hóa đỏ rực sống lại, đều giương nanh múa vuốt, miệng phun hàn khí hướng Hàn Lập hung tợn phóng tới.
Hàn Lập tựa hồ sớm dự đoán trước, sắc mặt không sợ hãi bàn tay vừa lật, một kiện hỏa hồng tiểu đỉnh hiện trong tay.
Hắn một tay hướng hỏa đỉnh này một chút, lại thong dong bấm tay niệm thần chú.
Hỏa đỉnh nhất thời phát ra tiếng động vù vù, lập tức nắp đỉnh tự động bay vụt lên, ngay sau đó một tiếng nổ oành, một cột hỏa trụ cao hơn mười trượng từ trong đỉnh thoát ra.
Toàn bộ không gian trở nên nóng bức không chịu nổi, sức nóng đập tới khiến hành động của đám băng thú bị ngưng lại, chúng co rút lại trong sợ hãi không dám tiến tới.
Hành động của đám băng thú bị trì hoãn, nhưng động tác của Hàn Lập lại không ngừng, dưới sự thúc giục của pháp quyết hỏa trụ cao lớn gào thét rồi tan ra.
Hơn một trăm con hỏa nha lớn cỡ nắm tay từ trong hỏa diễm biến ảo ra, sau đó mang một một mảnh hỏa vân hướng đám băng thú thú này bay đến.
Trong phút chốc, độ ấm tại phụ cận lại tăng lên một chút, cả sân đều bị xích hồng tai hại bao phủ.
Đám băng thú này vốn là huyền băng thân thể, nhưng đám hỏa nha không biết đã trải qua bao nhiêu năm rèn luyện, mới tự trong hỏa đỉnh hình thành hỏa diễm chi tinh, những nơi hỏa diễm lướt qua, mặc dù miệng của đám băng thú cứ liều mạng phun hàn khí ngăn cản, nhưng vẫn dần dần bị các đoàn hỏa diễm dung hóa phân giải.
Một lát công phu, tất cả băng thú trong sân đều biến mất không còn một móng.
Hàn Lập hài lòng gật gật đầu, lấy tay chỉ hướng hỏa đỉnh đang lửng lờ trên hư không bắn tới.
Sau một tiếng "Đang" vang lên, tất cả hỏa nha xoay một vòng hướng trời cao đều ngoan ngoãn nghe lời hướng vào trong đỉnh bay vụt trở về.
Sau khi nắp đỉnh lại hạ xuống, hỏa đỉnh khôi phục lại bình ổn.
Cơ hồ cùng lúc đó, biển lửa trong sân lại biến mất vô tung vô ảnh, khiến mọi chuyện vừa rồi hết thảy đều như là một hồi ảo giác mà thôi.
Hỏa nha vẫn đứng ở trên vai của Hàn Lập, vừa rồi nhìn thấy nhóm đồng loại của mình, nhưng không có vẻ tò mò gì, chỉ là tự chiếu cố bản thân chải chuốc bộ lông, tựa hồ đối với đồng loại này khinh thường không đáng để mắt.
Hàn Lập đem hỏa đỉnh thu lại, thân ảnh liền biến mất ở phía sau sân.
Sau đó không lâu, hắn xuất hiện trong một gian đại sảnh không lớn. Nơi này xem ra là một đại sảnh đơn sơ, có một truyền tống trận loại nhỏ lẳng lặng nằm tại đây.
Hàn Lập không lộ ra vẻ kinh dị, tựa hồ sớm đã biết nơi đây có một truyền tống trận như thế. Hai tay hắn chắp sau lưng, tựa hồ đang tính toán đi qua lại cẩn thận quan sát pháp trận này.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên pháp trận trước mắt bạch sắc quang chớp động, thế nhưng tựa hồ bị kích phát, có vẻ như phải truyền tống cái gì.
"Di" Hàn Lập trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng lấy thần thông của hắn hiện giờ, cho dù là hậu kỳ tu sĩ khác của Tiểu Cực Cung như vị cung chủ Tiểu Cực Cung kia tự mình truyền tống đến đây, cũng sẽ không khiến hắn sợ hãi gì. Sau khi lập tứcdừng chân, hắn bất động thanh sắc lẳng lặng nhìn truyền tống trận trước mắt.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, nhân hình khôi lỗi phía sau lưng cũng trong phút chốc tiêu thất tại hư không, ẩn nặc tung tích.
Truyền tống trận nhỏ trước mắt chỉ có thể truyền tống hai ba người trong một lần là nhiều, kết quả bạch quang đại phóng, ba nhân ảnh dáng người thon thả từ bên trong lảo đảo chạy ra.
Hàn Lập hai mắt nhíu lại!
Đúng là ba nữ tử trẻ tuổi mặc phục sức của Tiểu Cực Cung, đều là tu vi cỡ Trúc Cơ kỳ, thoạt nhìn thì nữ tử lớn tuổi nhất ở giữa thậm chí cũng đã tới cảnh giới giả đan.
Nhưng này ba nữ tu đầy vẻ kinh hoảng, đồng thời quần áo trên người xốc xếch không chỉnh tề, trong đó có một nữ tử trên đầu vai bị một vết máu loang lổ có vẻ bị thương không nhẹ, hiển nhiên cho thấy họ mới vừa trải qua một hồi đại chiến.
"Ngươi là ai? A, là Hàn tiền bối!" Trước mặt ba nữ tử và pháp trận bỗng nhiên đứng một nam tử không có mặc phục sức của Tiểu Cực cung, lập tức hô lớn, hai nữ tử hoàn hảo không bị thương trong đó còn lập tức đều tự phóng ra một thanh phi kiếm trong suốt, nhưng nữ tử bị thương đứng giữa thân thể nhỏ nhắn yêu kiều sau khi thoáng cẩn thận đánh giá Hàn Lập, lại kinh hỉ kêu lên.
Hàn Lập nghe vậy ngẩn ra, quan sát lại người này một lần nữa liền nhận ra là nữ đệ tử của Tiểu Cực Cung, mới phát hiện đối phương dĩ nhiên là thị nữ họ Hoa tại quý tân lâu chuyên phụng dưỡng mình một thời gian.
"Nguyên lai là ngươi! Xảy ra chuyện gì?" Hàn Lập thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt hỏi.
Hai nữ tử khác tuy không biết vị "Hàn tiền bối" trước mắt là nhân vật phương nào, nhưng nếu sư muội của mình nhận biết người này, khẩu khí lại không có vẻ như là địch nhân, tự nhiên thần sắc cũng thả lỏng đôi phần, sau khi dùng thần niệm dò xét qua tu vi của Hàn Lập, hai nữ nhân nhất thời trở nên vừa mừng vừa sợ.
Nhưng không để hai thiếu nữ tiến lên thi lễ, truyền tống trận phía sau bạch quang lại chớp động, một cổ khí tanh tưởi lập tức phát ra, một bóng thú to lớn từ trong pháp trận xuất hiện. Đúng là một con yêu thú không biết tên có hai sừng, mặt dài như mặt ngựa, hai chân đứng thẳng, một tay còn cầm một cây cương xoa màu xanh nhạt, trên lưng còn có một bờm lông dài đen nhánh.
Yêu thú này từ trong trận pháp hiện hình ra, mắt vừa thấy ba nữ nhân lập tức nhe răng cười, cương xoa vung lên từ trong pháp trận phóng ra.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên phía sau con thú hồng mang chợt lóe, một tiếng nổ thật lớn truyền đến, theo sau một chiếc bóng xanh chợt lóe qua rồi biến mất không thấy.
Yêu thú phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, nơi lòng ngực bỗng nhiên xuất hiện một lỗ thủng lớn bằng nắm tay, xung quanh có vẻ như mới bị thiêu đốt. Thân hình yêu thú lung lay mấy lượt, cương xoa trong tay rớt xuống, thân ảnh cao lớn ngã xuống trong pháp trận.
Phàm Nhân Tu Tiên
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Story
Chương 1110: Tái ngộ yêu thú
10.0/10 từ 41 lượt.