Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 581: Tiên tụ
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân tông
Nửa canh giờ trước, ngay thời điểm Hàn Lập khó khăn lắm mới đột phá tầng thứ tư Luyện Thần Thuật.
Cách chỗ vực sâu Hàn Lập không biết bao nhiêu vạn dặm, một ngọn núi cao vút với mây trắng lượn lờ xung quanh, đỉnh núi cao vút vươn cao khỏi tầng mây. Bắt đầu từ giữa sườn núi, mây trắng dày đặc bao phủ lơ lửng kéo dài lên trên.
Trên đỉnh núi trắng xoá, có một toà bình đài bằng đá xanh biếc, chính giữa bình đài là một cái bàn đá hình vuông, xung quanh đặt bốn ghế đá, kiểu dáng giống nhau, nhưng màu sắc lại khác nhau.
Giờ phút này, trên ba ghế đá có ba thân ảnh đang ngồi.
Một người trong đó, là một thanh niên mặc hắc bào, làn da ngăm đen, lông mày và mắt nhỏ, trên trán mọc ra hai sừng nhọn màu trắng bạc, làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị.
Người còn lại là một nam tử áo trắng dáng người thon dài, tuổi chừng ba bốn mươi tuổi, dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, một đầu tóc trắng phiêu dật theo gió bay phấp phới, chính giữa xen lẫn một đám tóc vàng chói mắt, tư thái càng thêm phong độ.
Người cuối cùng là lão giả tóc đỏ râu đỏ, lưng còng, tay chống một quải trượng đỏ thẫm, bộ dạng tuổi già sức yếu.
Trong hư không phía trên bàn đá trước ba người, lơ lửng một mặt thủy kính màu trắng, bên trong thuỷ kính là một mảnh hào quang màu trắng cuồn cuộn, tựa như cuồng long bay giữa không trung, tản mát ra tinh quang ngút trời.
Đứng cách thủy kính cũng có thể cảm ứng được khí tượng kinh người này.
Phía dưới hào quang màu trắng mơ hồ thấy một hạp cốc tĩnh mịch, có nhè nhẹ hắc khí từ đó bay ra.
"Dị tượng này cũng không nhỏ, chấn động lại truyền đến nơi chúng ta... Chẳng lẽ cỗ chấn động thần thức mạnh mẽ này là trên địa bàn lão Cốc Thần, là người nào đột phá Đại La cảnh sao?" Thanh niên áo đen chậm rãi mở miệng.
"Nếu có người đột phá Đại La, thiên tượng nhất định không nhỏ như vậy. Thoạt nhìn, giống như là có người nào tu luyện bí thuật thần hồn nào đó đại thành dẫn phát ra." Thần sắc nam tử áo trắng lạnh nhạt, lắc đầu nói.
Lông mày nhỏ của thanh niên áo đen cau lại, liếc nam tử áo trắng một cái.
"Dư huynh, ngươi thấy thế nào?" Nam tử áo trắng cũng không để ý, quay đầu nhìn về phía lão giả tóc đỏ, hỏi.
"Việc này quả thật có chút kỳ quái, bất quá chỗ đó nếu là phạm vi thế lực Cốc đạo hữu, dựa theo ước định, chúng ta cũng không tiện nhúng tay." Lão già tóc đỏ râu đỏ suy ngẫm, từ chối cho ý kiến nói.
"Hôm nay là ngày bốn người chúng ta tụ họp trong vòng trăm vạn năm qua, Cốc đạo hữu đã vắng mặt liên tục mấy lần, hiện tại trên lãnh địa của hắn lại xuất hiện việc lạ này, cũng không biết rốt cuộc là ý gì." Nam tử áo trắng lắc đầu cười cười, bộ dạng có chút bất đắc dĩ nói.
"Cốc đạo hữu trước giờ vẫn thần thần bí bí, không cần để ý." Lão già tóc đỏ cười ha ha.
"Sự tình lão Cốc Thần, Liễu huynh cũng muốn hỏi đến, ngược lại là quản rất rộng đó nha. Trước đó vài ngày, tại Ám Tinh sơn mạch, một chi của Liễu huynh đột nhiên động thủ, chiếm lĩnh toàn bộ lãnh địa Trùng tộc nơi đó, việc này Liễu huynh giải thích như thế nào?" Thanh niên áo đen lạnh lùng mở miệng.
"Ta nói hôm nay như thế nào Tả huynh lại nhằm vào Liễu mỗ, nguyên lai là vì chuyện này. Ta và ngươi con cháu ngàn vạn, trải rộng cả ức vạn dặm Man Hoang, vốn là do bọn hắn tự sinh tự diệt, đây là cạnh tranh sinh tồn, hà tất để ý tới? Nếu Tả huynh canh cánh trong lòng chuyện này, cứ phái người cướp lại là được." Nam tử áo trắng cười cười, không hề để ý nói.
"Đã như vậy, nghị sự hôm nay cũng đã nói hết không sai biệt lắm, Tả mỗ đi trước một bước." Thanh niên áo đen bỗng nhiên đứng lên, thân hình thoắt một cái liền chui vào trong hư không biến mất không thấy, thanh âm vẫn quanh quẩn giữa không trung.
"Tính khí Tả huynh vẫn luôn lớn như vậy, Liễu huynh, Dư mỗ cũng đi trước một bước. Trăm vạn năm sau gặp lại." Lão già tóc đỏ cũng đứng lên, quải trượng trong tay vung lên hư không.
Hư không trên bình đài hiện ra một đạo bạch ngân, sau đó từ từ kéo ra hai bên, hiện ra một thông đạo không gian.
Thần sắc lão giả tóc đỏ ung dung cất bước vào trong đó, khe hở hư không lập tức lấp đầy như lúc ban đầu.
"Sự dũng cảm của tiểu từ này cũng không nhỏ, không có tiến lên, cũng không lui về phía sau, ngược lại tu luyện tại chỗ. Cũng tốt, nhìn một chút xem vị Nhân tộc mà Nhạc nhi nhận làm đại ca, cuối cùng có mấy phần lực lượng." Khóe miệng nam tử áo trắng lộ ra vẻ tươi cười, sau đó ngẩng đầu vung lên.
Thủy kính màu trắng "Phanh" một tiếng, vỡ vụn ra, hóa thành tinh quang lập loè đầy trời như mưa rơi.
...
Hàn Lập tìm hiểu một phen này, hao phí trọn vẹn hết mười mấy ngày.
Vốn thần niệm của hắn vượt xa Kim Tiên cùng giai, kết hợp hôm nay Luyện Thần Thuật tầng thứ tư đại thành, thần niệm lại được tăng cường, cường độ thần niệm tự nhiên phù hợp điều kiện tu luyện tầng thứ năm, còn nhục thân, tự nhiên cũng không có vấn đề gì.
Bất quá tầng thứ năm công pháp này lại cực kỳ tối nghĩa, trong đó có không ít chỗ thoạt nhìn càng phải mạo hiểm, nhất thời nửa khắc làm cho hắn không có biện pháp nào.
Nhưng kết hợp hoàn cảnh sát khí lúc trước kích thích thần niệm, ngược lại Hàn Lập nghĩ đến một loại thủ đoạn chênh lệch, nếu có thể được âm phong nhiếp hồn mãnh liệt hơn trước hỗ trợ, có lẽ có khả năng tiếp tục tăng tiến thần niệm.
Vừa nghĩ đến đây, hắn phất tay thu hồi ngọc giản, đứng lên, thân hình khẽ động tiếp tục bay xuống phía dưới.
Kết quả bay không bao lâu, lông mày Hàn Lập liền nhíu lại. Càng xuống phía dưới dò xét, lông mày hắn càng nhíu chặt lại.
Vượt qua dự đoán của hắn, phía dưới âm phong chẳng những không có tăng cường, ngược lại có xu thế dần yếu đi.
Tuy rằng sát khí trở nên nồng đậm, nhưng không có loại âm phong nhiếp hồn này, ảo cảnh trong đầu lại không cách nào xuất hiện nữa.
Mặt Hàn Lập lộ vẻ thất vọng, ngay sau đó thân hình dừng lại, quay lại chỗ âm phong mạnh nhất ở phía trên, khoanh chân ngồi xuống, đành phải sử dụng phương pháp đã bình ổn, thử tu luyện tầng thứ năm Luyện Thần Thuật.
Nhoáng một cái nữa năm trôi qua tức thì.
Hàn Lập mở mắt lần nữa, sắc mặt thoạt nhìn có chút buồn bực.
Nửa năm qua hắn khổ tu không ngủ không nghỉ, nhưng tiến triển vẫn cực kỳ chậm chạp, chẳng những không thể so với tốc độ tiến bộ dũng mãnh khi lợi dụng ảo cảnh sát khí tu luyện Luyện Thần Thuật, mà so với tốc độ tiến triển của Luyện Thần Thuật tầng thứ tư lúc trước cũng kém xa.
Tình huống tiến triển chậm chạp đã từng xuất hiện khi tu luyện ba tầng trước kia, nhưng cuối cùng theo thời gian trôi qua, không ngừng tìm hiểu lục lọi, vẫn luyện thành từng chút một. Chỉ là tình hình trước mắt, thời gian cấp bách, tiếp tục tu luyện hiển nhiên không sáng suốt.
Hàn Lập suy nghĩ một chút, một tay bấm pháp quyết, thân thể khẽ run lên, tiếp theo sát khí nồng đậm chung quanh lập tức chen chúc tới chỗ hắn, trong khoảnh khắc bao phủ thân thể hắn lại.
Bên tai vang lên ầm một tiếng, dường như nghe được vô số Yêu thú gần chết kêu rên thê lương thảm thiết, cùng lúc đó từng cỗ khí tức âm lãnh hung lệ từ các nơi thẩm thấu vào các nơi trong cơ thể hắn.
Hàn Lập hít sâu một hơi, cũng không vận công ngăn cản.
Từng cỗ sát khí nồng đậm tán loạn trong cơ thể hắn, những nơi đi qua kinh mạch nhục thân đau đớn tê liệt, giống như bị vô số cây đao quấy nhiễu.
Hắn nhíu mày, ngay sau đó rất nhanh lại giãn ra, lấy ra một viên đan dược tịnh tiến tu vi ăn vào, sau đó chậm rãi vận chuyển Huyền Sát Minh Linh Công.
"Hô" một tiếng vang lên.
Toàn bộ sát khí tích góp trong cơ thể Hàn Lập kích phát ra, trên thân hiện lên ra một tầng hắc quang nồng đậm như sương mù, lưu chuyển liên tục, làm cho người ta nhìn phải kinh hãi.
Hắc quang cùng sát khí chung quanh lập tức hòa làm một thể, sát khí phụ cận lập tức cuồn cuộn lên, chung quanh thân thể hắn mơ hồ hình thành từng vòng xoáy, dũng mãnh lao nhanh vào trong cơ thể hắn.
Giờ phút này, bốn phía bị hắc sắc sát khí bao phủ, bên ngoài cơ thể giống như mặc vào một lớp áo đen nặng nề, trên da cũng truyền đến cảm giác khác thường như bị kim đâm.
Theo Huyền Sát Minh Linh Công không ngừng vận chuyển, từng cỗ sát khí trong cơ thể Hàn Lập lập tức ngừng tán loạn, hội tụ lại một chỗ, hình thành một đạo sát khí hồng lưu hùng vĩ.
Trong miệng hắn kêu lên một tiếng buồn bực, lông mày lập tức nhíu lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Lúc trước từng cỗ sát khí kia phân tán, mặc dù tạo thành một ít đau đớn cho thân thể hắn, nhưng không quá cường bạo mãnh liệt. Hiện tại những sát khí này hội tụ lại một chỗ, đau đớn tự nhiên cũng chồng chất lên nhau, tăng lên gấp bội.
Trên thực tế, trong lòng hắn biết rõ, sát khí này dù sao cũng không phải bản thân hắn tích góp được, cuối cùng vẫn thuộc từ bên ngoài, bản năng thân thể hắn sẽ sinh ra phản ứng, mà sát khí từ bên ngoài, so với sát khí mà hắn tích góp từng tí một, lại càng thêm hung mãnh, càng không kiêng nể gì cả.
Ẩn chứa trong đó rất nhiều ác niệm âm lãnh, tương tự cũng sẽ không ngừng trùng kích ý thức hải, nếu không chú ý sẽ làm khiếu huyệt vỡ tung, triệt để xé rách thức hải hắn.
Nhưng giờ phút này thời gian cấp bách, Hàn Lập đã bất chấp tất cả, hắn định lợi dụng sát khí bên ngoài này cuồng bạo đánh vào, rất nhanh giải khai từng cái tiên khiếu kia.
"Còn chưa đủ... Còn... Không... Đủ..." Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, cắn chặt răng, nói từng câu từng chữ.
Hai tay hắn bấm nhanh pháp quyết, hắc quang sáng rõ quanh khuôn mặt, sát khí dũng mãnh vào làm tốc độ lập tức bạo tăng gấp đôi, thống khổ trong cơ thể cũng tăng vọt lên gấp đôi.
Trong lòng Hàn Lập cảm giác nặng nề, miễn cưỡng chịu đau nhức kịch liệt tựa như đao cắt, điên cuồng hút sát khí nhập vào cơ thể, từng đợt tiếp theo từng đợt điên cuồng trùng kích tiên khiếu.
Trên vực sâu vang lên tiếng thét mãnh liệt, sát khí cuồng bạo cuồn cuộn, dòng không khí hỗn loạn quét thi cốt Yêu thú hai bên vách đá dựng đứng xuống, vỡ tan tành giữa không trung, hóa thành từng điểm cốt phấn cùng lân hỏa vung vãi ra.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, sát khí từ bốn phía tụ lại ở đây làm những nơi trước bắt đầu trở nên mỏng manh, ngược lại bốn phía Hàn Lập lại trở nên dày đặc.
Thời gian nhoáng một cái, lại qua hơn ba tháng.
Một ngày này, trong vực sâu truyền đến một tiếng hét dài.
Hơn nghìn dặm dưới vực sâu, Hàn Lập treo giữa không trung, phía dưới bả vai sau lưng, một vòng xoáy nhỏ hiển hiện ra, điên cuồng hút lấy thiên địa nguyên khí từ phía trên vực sâu chảy xuống, ồ ồ dũng mãnh tiến vào một chỗ trong vòng xoáy, hơn mười hơi thở mới dần đình chỉ.
Sau khi dị tượng kim quang biến mất, chỗ đó liền nhiều ra một điểm sáng màu vàng óng, chính là tiên khiếu thứ sáu mươi hai!
Tâm niệm Hàn Lập vừa động, dò xét chỗ tiên khiếu kia, chỉ thấy bên trong trừ đại lượng Tiên Linh Lực ngưng tụ bên ngoài, còn nổi lơ lửng sợi sát khí màu đen, nhìn rất rõ ràng.
Đúng là có chút bất đồng với tiên khiếu mà sát khí bản thể quán thông.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Nhóm dịch Phàm Nhân tông
Nửa canh giờ trước, ngay thời điểm Hàn Lập khó khăn lắm mới đột phá tầng thứ tư Luyện Thần Thuật.
Cách chỗ vực sâu Hàn Lập không biết bao nhiêu vạn dặm, một ngọn núi cao vút với mây trắng lượn lờ xung quanh, đỉnh núi cao vút vươn cao khỏi tầng mây. Bắt đầu từ giữa sườn núi, mây trắng dày đặc bao phủ lơ lửng kéo dài lên trên.
Trên đỉnh núi trắng xoá, có một toà bình đài bằng đá xanh biếc, chính giữa bình đài là một cái bàn đá hình vuông, xung quanh đặt bốn ghế đá, kiểu dáng giống nhau, nhưng màu sắc lại khác nhau.
Giờ phút này, trên ba ghế đá có ba thân ảnh đang ngồi.
Một người trong đó, là một thanh niên mặc hắc bào, làn da ngăm đen, lông mày và mắt nhỏ, trên trán mọc ra hai sừng nhọn màu trắng bạc, làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị.
Người còn lại là một nam tử áo trắng dáng người thon dài, tuổi chừng ba bốn mươi tuổi, dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, một đầu tóc trắng phiêu dật theo gió bay phấp phới, chính giữa xen lẫn một đám tóc vàng chói mắt, tư thái càng thêm phong độ.
Người cuối cùng là lão giả tóc đỏ râu đỏ, lưng còng, tay chống một quải trượng đỏ thẫm, bộ dạng tuổi già sức yếu.
Trong hư không phía trên bàn đá trước ba người, lơ lửng một mặt thủy kính màu trắng, bên trong thuỷ kính là một mảnh hào quang màu trắng cuồn cuộn, tựa như cuồng long bay giữa không trung, tản mát ra tinh quang ngút trời.
Đứng cách thủy kính cũng có thể cảm ứng được khí tượng kinh người này.
Phía dưới hào quang màu trắng mơ hồ thấy một hạp cốc tĩnh mịch, có nhè nhẹ hắc khí từ đó bay ra.
"Dị tượng này cũng không nhỏ, chấn động lại truyền đến nơi chúng ta... Chẳng lẽ cỗ chấn động thần thức mạnh mẽ này là trên địa bàn lão Cốc Thần, là người nào đột phá Đại La cảnh sao?" Thanh niên áo đen chậm rãi mở miệng.
"Nếu có người đột phá Đại La, thiên tượng nhất định không nhỏ như vậy. Thoạt nhìn, giống như là có người nào tu luyện bí thuật thần hồn nào đó đại thành dẫn phát ra." Thần sắc nam tử áo trắng lạnh nhạt, lắc đầu nói.
Lông mày nhỏ của thanh niên áo đen cau lại, liếc nam tử áo trắng một cái.
"Dư huynh, ngươi thấy thế nào?" Nam tử áo trắng cũng không để ý, quay đầu nhìn về phía lão giả tóc đỏ, hỏi.
"Việc này quả thật có chút kỳ quái, bất quá chỗ đó nếu là phạm vi thế lực Cốc đạo hữu, dựa theo ước định, chúng ta cũng không tiện nhúng tay." Lão già tóc đỏ râu đỏ suy ngẫm, từ chối cho ý kiến nói.
"Hôm nay là ngày bốn người chúng ta tụ họp trong vòng trăm vạn năm qua, Cốc đạo hữu đã vắng mặt liên tục mấy lần, hiện tại trên lãnh địa của hắn lại xuất hiện việc lạ này, cũng không biết rốt cuộc là ý gì." Nam tử áo trắng lắc đầu cười cười, bộ dạng có chút bất đắc dĩ nói.
"Cốc đạo hữu trước giờ vẫn thần thần bí bí, không cần để ý." Lão già tóc đỏ cười ha ha.
"Sự tình lão Cốc Thần, Liễu huynh cũng muốn hỏi đến, ngược lại là quản rất rộng đó nha. Trước đó vài ngày, tại Ám Tinh sơn mạch, một chi của Liễu huynh đột nhiên động thủ, chiếm lĩnh toàn bộ lãnh địa Trùng tộc nơi đó, việc này Liễu huynh giải thích như thế nào?" Thanh niên áo đen lạnh lùng mở miệng.
"Ta nói hôm nay như thế nào Tả huynh lại nhằm vào Liễu mỗ, nguyên lai là vì chuyện này. Ta và ngươi con cháu ngàn vạn, trải rộng cả ức vạn dặm Man Hoang, vốn là do bọn hắn tự sinh tự diệt, đây là cạnh tranh sinh tồn, hà tất để ý tới? Nếu Tả huynh canh cánh trong lòng chuyện này, cứ phái người cướp lại là được." Nam tử áo trắng cười cười, không hề để ý nói.
"Đã như vậy, nghị sự hôm nay cũng đã nói hết không sai biệt lắm, Tả mỗ đi trước một bước." Thanh niên áo đen bỗng nhiên đứng lên, thân hình thoắt một cái liền chui vào trong hư không biến mất không thấy, thanh âm vẫn quanh quẩn giữa không trung.
"Tính khí Tả huynh vẫn luôn lớn như vậy, Liễu huynh, Dư mỗ cũng đi trước một bước. Trăm vạn năm sau gặp lại." Lão già tóc đỏ cũng đứng lên, quải trượng trong tay vung lên hư không.
Hư không trên bình đài hiện ra một đạo bạch ngân, sau đó từ từ kéo ra hai bên, hiện ra một thông đạo không gian.
Thần sắc lão giả tóc đỏ ung dung cất bước vào trong đó, khe hở hư không lập tức lấp đầy như lúc ban đầu.
"Sự dũng cảm của tiểu từ này cũng không nhỏ, không có tiến lên, cũng không lui về phía sau, ngược lại tu luyện tại chỗ. Cũng tốt, nhìn một chút xem vị Nhân tộc mà Nhạc nhi nhận làm đại ca, cuối cùng có mấy phần lực lượng." Khóe miệng nam tử áo trắng lộ ra vẻ tươi cười, sau đó ngẩng đầu vung lên.
Thủy kính màu trắng "Phanh" một tiếng, vỡ vụn ra, hóa thành tinh quang lập loè đầy trời như mưa rơi.
...
Hàn Lập tìm hiểu một phen này, hao phí trọn vẹn hết mười mấy ngày.
Vốn thần niệm của hắn vượt xa Kim Tiên cùng giai, kết hợp hôm nay Luyện Thần Thuật tầng thứ tư đại thành, thần niệm lại được tăng cường, cường độ thần niệm tự nhiên phù hợp điều kiện tu luyện tầng thứ năm, còn nhục thân, tự nhiên cũng không có vấn đề gì.
Bất quá tầng thứ năm công pháp này lại cực kỳ tối nghĩa, trong đó có không ít chỗ thoạt nhìn càng phải mạo hiểm, nhất thời nửa khắc làm cho hắn không có biện pháp nào.
Nhưng kết hợp hoàn cảnh sát khí lúc trước kích thích thần niệm, ngược lại Hàn Lập nghĩ đến một loại thủ đoạn chênh lệch, nếu có thể được âm phong nhiếp hồn mãnh liệt hơn trước hỗ trợ, có lẽ có khả năng tiếp tục tăng tiến thần niệm.
Vừa nghĩ đến đây, hắn phất tay thu hồi ngọc giản, đứng lên, thân hình khẽ động tiếp tục bay xuống phía dưới.
Kết quả bay không bao lâu, lông mày Hàn Lập liền nhíu lại. Càng xuống phía dưới dò xét, lông mày hắn càng nhíu chặt lại.
Vượt qua dự đoán của hắn, phía dưới âm phong chẳng những không có tăng cường, ngược lại có xu thế dần yếu đi.
Tuy rằng sát khí trở nên nồng đậm, nhưng không có loại âm phong nhiếp hồn này, ảo cảnh trong đầu lại không cách nào xuất hiện nữa.
Mặt Hàn Lập lộ vẻ thất vọng, ngay sau đó thân hình dừng lại, quay lại chỗ âm phong mạnh nhất ở phía trên, khoanh chân ngồi xuống, đành phải sử dụng phương pháp đã bình ổn, thử tu luyện tầng thứ năm Luyện Thần Thuật.
Nhoáng một cái nữa năm trôi qua tức thì.
Hàn Lập mở mắt lần nữa, sắc mặt thoạt nhìn có chút buồn bực.
Nửa năm qua hắn khổ tu không ngủ không nghỉ, nhưng tiến triển vẫn cực kỳ chậm chạp, chẳng những không thể so với tốc độ tiến bộ dũng mãnh khi lợi dụng ảo cảnh sát khí tu luyện Luyện Thần Thuật, mà so với tốc độ tiến triển của Luyện Thần Thuật tầng thứ tư lúc trước cũng kém xa.
Tình huống tiến triển chậm chạp đã từng xuất hiện khi tu luyện ba tầng trước kia, nhưng cuối cùng theo thời gian trôi qua, không ngừng tìm hiểu lục lọi, vẫn luyện thành từng chút một. Chỉ là tình hình trước mắt, thời gian cấp bách, tiếp tục tu luyện hiển nhiên không sáng suốt.
Hàn Lập suy nghĩ một chút, một tay bấm pháp quyết, thân thể khẽ run lên, tiếp theo sát khí nồng đậm chung quanh lập tức chen chúc tới chỗ hắn, trong khoảnh khắc bao phủ thân thể hắn lại.
Bên tai vang lên ầm một tiếng, dường như nghe được vô số Yêu thú gần chết kêu rên thê lương thảm thiết, cùng lúc đó từng cỗ khí tức âm lãnh hung lệ từ các nơi thẩm thấu vào các nơi trong cơ thể hắn.
Hàn Lập hít sâu một hơi, cũng không vận công ngăn cản.
Từng cỗ sát khí nồng đậm tán loạn trong cơ thể hắn, những nơi đi qua kinh mạch nhục thân đau đớn tê liệt, giống như bị vô số cây đao quấy nhiễu.
Hắn nhíu mày, ngay sau đó rất nhanh lại giãn ra, lấy ra một viên đan dược tịnh tiến tu vi ăn vào, sau đó chậm rãi vận chuyển Huyền Sát Minh Linh Công.
"Hô" một tiếng vang lên.
Toàn bộ sát khí tích góp trong cơ thể Hàn Lập kích phát ra, trên thân hiện lên ra một tầng hắc quang nồng đậm như sương mù, lưu chuyển liên tục, làm cho người ta nhìn phải kinh hãi.
Hắc quang cùng sát khí chung quanh lập tức hòa làm một thể, sát khí phụ cận lập tức cuồn cuộn lên, chung quanh thân thể hắn mơ hồ hình thành từng vòng xoáy, dũng mãnh lao nhanh vào trong cơ thể hắn.
Giờ phút này, bốn phía bị hắc sắc sát khí bao phủ, bên ngoài cơ thể giống như mặc vào một lớp áo đen nặng nề, trên da cũng truyền đến cảm giác khác thường như bị kim đâm.
Theo Huyền Sát Minh Linh Công không ngừng vận chuyển, từng cỗ sát khí trong cơ thể Hàn Lập lập tức ngừng tán loạn, hội tụ lại một chỗ, hình thành một đạo sát khí hồng lưu hùng vĩ.
Trong miệng hắn kêu lên một tiếng buồn bực, lông mày lập tức nhíu lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Lúc trước từng cỗ sát khí kia phân tán, mặc dù tạo thành một ít đau đớn cho thân thể hắn, nhưng không quá cường bạo mãnh liệt. Hiện tại những sát khí này hội tụ lại một chỗ, đau đớn tự nhiên cũng chồng chất lên nhau, tăng lên gấp bội.
Trên thực tế, trong lòng hắn biết rõ, sát khí này dù sao cũng không phải bản thân hắn tích góp được, cuối cùng vẫn thuộc từ bên ngoài, bản năng thân thể hắn sẽ sinh ra phản ứng, mà sát khí từ bên ngoài, so với sát khí mà hắn tích góp từng tí một, lại càng thêm hung mãnh, càng không kiêng nể gì cả.
Ẩn chứa trong đó rất nhiều ác niệm âm lãnh, tương tự cũng sẽ không ngừng trùng kích ý thức hải, nếu không chú ý sẽ làm khiếu huyệt vỡ tung, triệt để xé rách thức hải hắn.
Nhưng giờ phút này thời gian cấp bách, Hàn Lập đã bất chấp tất cả, hắn định lợi dụng sát khí bên ngoài này cuồng bạo đánh vào, rất nhanh giải khai từng cái tiên khiếu kia.
"Còn chưa đủ... Còn... Không... Đủ..." Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, cắn chặt răng, nói từng câu từng chữ.
Hai tay hắn bấm nhanh pháp quyết, hắc quang sáng rõ quanh khuôn mặt, sát khí dũng mãnh vào làm tốc độ lập tức bạo tăng gấp đôi, thống khổ trong cơ thể cũng tăng vọt lên gấp đôi.
Trong lòng Hàn Lập cảm giác nặng nề, miễn cưỡng chịu đau nhức kịch liệt tựa như đao cắt, điên cuồng hút sát khí nhập vào cơ thể, từng đợt tiếp theo từng đợt điên cuồng trùng kích tiên khiếu.
Trên vực sâu vang lên tiếng thét mãnh liệt, sát khí cuồng bạo cuồn cuộn, dòng không khí hỗn loạn quét thi cốt Yêu thú hai bên vách đá dựng đứng xuống, vỡ tan tành giữa không trung, hóa thành từng điểm cốt phấn cùng lân hỏa vung vãi ra.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, sát khí từ bốn phía tụ lại ở đây làm những nơi trước bắt đầu trở nên mỏng manh, ngược lại bốn phía Hàn Lập lại trở nên dày đặc.
Thời gian nhoáng một cái, lại qua hơn ba tháng.
Một ngày này, trong vực sâu truyền đến một tiếng hét dài.
Hơn nghìn dặm dưới vực sâu, Hàn Lập treo giữa không trung, phía dưới bả vai sau lưng, một vòng xoáy nhỏ hiển hiện ra, điên cuồng hút lấy thiên địa nguyên khí từ phía trên vực sâu chảy xuống, ồ ồ dũng mãnh tiến vào một chỗ trong vòng xoáy, hơn mười hơi thở mới dần đình chỉ.
Sau khi dị tượng kim quang biến mất, chỗ đó liền nhiều ra một điểm sáng màu vàng óng, chính là tiên khiếu thứ sáu mươi hai!
Tâm niệm Hàn Lập vừa động, dò xét chỗ tiên khiếu kia, chỉ thấy bên trong trừ đại lượng Tiên Linh Lực ngưng tụ bên ngoài, còn nổi lơ lửng sợi sát khí màu đen, nhìn rất rõ ràng.
Đúng là có chút bất đồng với tiên khiếu mà sát khí bản thể quán thông.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Story
Chương 581: Tiên tụ
9.6/10 từ 42 lượt.