Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 437: Thù cũ
Dịch giả: Độc Hành
"Hừ, đúng là Thiên Đạo Luân Hồi! Năm đó ngươi đoạt Kiếm Nguyên, làm hỏng kiếm trận của ta, hôm nay thì thế nào? Hết thảy vẫn còn ta đấy, hặc hặc, hặc hặc..." Hai mắt Hùng Sơn trợn lên, đột nhiên cất tiếng cười to, thanh âm giống như tiếng sấm liên tục truyền xuống dưới.
Năm đó, gã khổ tâm nhiều năm, không tiếc đắc tội nhiều thế lực thu thập nghìn chuôi Linh Kiếm, kết quả hết thảy đều tan thành hư ảo.
Bởi vì chuyện này, gã không biết mình bị đồng môn Chúc Long Đạo cười nhạo sau lưng.
Hôm nay đại thù sẽ được báo, làm sao mà gã lại không thoải mái cười to cho được?
"Hùng Sơn đạo hữu, năm đó nếu không phải ngươi muốn luyện hóa bổn mạng phi kiếm của ta, ta há lại đoạt Kiếm Nguyên của ngươi? Ta và ngươi vốn là đồng môn Chúc Long Đạo, lại là cộng sự Vô Thường Minh, làm việc cùng nhau cũng không ít, hôm nay sao không biến chiến tranh thành tơ lụa, để cho ta mang Bản Mệnh phi kiếm đi?" Hàn Lập đứng thẳng người, ngửa mặt lên trời nói ra.
Thanh âm của hắn không lớn, lại như lợi kiếm, xuyên thấu tầng tầng cách trở, truyền vào trong tai Hùng Sơn.
"Nực cười! Năm đó là do ta mắt mù, không nhìn ra được bộ mặt thật của ngươi, một mực bị ngươi đùa bỡn như kẻ ngốc. Sau này, mặc dù phát hiện ra được, nhưng thời cơ cũng chưa tới, tự nhiên để ngươi tiếp tục tiêu dao. Hôm nay ngươi đã đưa tới cửa, ta tự nhiên muốn đem ngươi và cả bổn mạng phi kiếm của ngươi luyện hóa nhập vào trong Vô thượng Tiên kiếm của ta." Hùng Sơn hừ lạnh một tiếng, nói ra.
"Nếu như ngươi không muốn bỏ qua việc này, đừng trách Hàn mỗ vô tình." Sắc mặt Hàn Lập lạnh lùng, lạnh giọng nói ra.
"Sắp chết đến nơi còn dám phát ngôn bừa bãi, thật sự là không biết trời cao đất rộng!" Tuy Hùng Sơn nói như thế, nhưng chẳng biết tại sao, nghe Hàn Lập nói như vậy, trong lòng lại run lên một cái.
Hàn Lập đột nhiên hét to một tiếng, cơ bắp trên người bành trướng ra, lập tức thân hình cao lên trăm trượng, bên ngoài thân sinh ra bộ lông kim sắc nồng đậm, hóa thành một đầu kim sắc Cự Viên.
Hai chân hắn đạp mãnh liệt vào mặt đất, thân thể cao lớn bị trọng áp của kiếm khí trùng trùng điệp điệp đè xuống, đột ngột từ mặt đất vươn lên, nhảy vào không trung.
Bay đến gần khu vực Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, bỗng nhiên một cánh tay tráng kiện của Kim Mao Cự Viên nâng lên, phía trên bao trùm từng miếng Kim sắc lân phiến, đập tới phía Kiếm long xung thiên.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Thân hình "Kiếm Long" lập tức gãy ngoặt ra ngoài, phát ra một hồi âm thanh bén nhọn hỗn loạn.
Trong chốc lát, hơn ngàn chuôi phi kiếm va chạm lẫn nhau, rơi ra phạm vi kiếm trận, bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng lẫn vào trong đó.
Kim Mao Cự Viên loé lên quang mang, khôi phục lại hình người, sau lưng bỗng dưng sinh ra một đôi cánh óng ánh, vỗ mạnh một cái liền bay thẳng đến bổn mạng phi kiếm của mình.
Nhưng mà, còn không đợi hắn tới gần phi kiếm, phía trên kiếm trận liền có một cỗ lực lượng vô hình phóng ra kéo đám phi kiếm mà hắn vừa đánh rớt vào lại kiếm trận.
"Lúc này ngươi đừng mơ tưởng!" Hùng Sơn quan sát cảnh tượng phía dưới, lạnh lùng nói ra.
Dứt lời, hai tay gã đang để trước người vũ động một hồi, ngón tay điểm một cái về khối "Vạn kiếm thiết khoán" trên không trung.
"Xoẹt" một tiếng vang nhỏ.
Một giọt huyết kim sắc từ đầu ngón tay Hùng Sơn bay qua rơi vào phía trên Thiết khoán.
Kim sắc đường vân ở mặt ngoài Thiết Khoán rung động mạnh một hồi, một cỗ sương mù màu hồng như có như không từ trong bay ra, bay vào bên trong màn sáng kim sắc trên không trung.
Chỉ nghe "Oành" một tiếng vang thật lớn!
Màn sáng kim sắc trên bầu trời chấn động kịch liệt, ầm ầm tán loạn ra, ở phía trên xuất hiện quang ảnh hư huyễn nhưng không biến mất, mà giống như kim vũ nhao nhao rơi xuống phía dưới, bay vào trong kiếm trận.
Theo mỗi một đạo hư ảnh bay vào, liền có một thanh phi kiếm thoát ly Kiếm Long, bị hư ảnh Kim quang nắm trong tay, bay đến phía Hàn Lập.
Hàn Lập vốn đang tìm cách cướp lấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm từ trong Kiếm Long lại cảm giác một cái bóng nhô lên cao hạ xuống, Phong Lôi Sí sau lưng mãnh liệt vỗ một cái, toàn bộ cơ thể bị áp chế dưới kiếm khí đầy trời khó khăn lắm mới lướt đi được mấy trượng.
"Hây dô" một tiếng!
Một thiết kiếm khổng lồ to như tấm ván cửa chém xuống làm áo quần dán chặt vào người, dẫn tới không khí loạn chuyển, phát ra một hồi tiếng rít vang.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, một quyền đưa lên, hung hăng đập vào thân kiếm bản rộng.
Một đạo quyền ảnh cự đại màu xanh nổ tung trên thân kiếm, cự kiếm bị nện vào như mưa to trùng kích lên cánh cửa cũ nát, rung động kịch liệt.
Kim Quang Cự Nhân nắm thân kiếm này cũng bị cổ cự lực chấn động, thân ảnh cũng theo thân kiếm rung rung một hồi, tiêu tán ra.
Nhưng mà một kiếm này vừa tan biến thì một kiếm khác lại đến!
Hàn Lập vừa thu hồi nắm đấm, lại có một vũ sĩ khác cầm trong tay một trường kiếm đâm thẳng đến hắn.
Ở đằng sau vũ sĩ kia, bên trong hư ảnh kim quang đầy trời xuất hiện nữ tử thướt tha, lực sĩ kim giáp, lão giả râu dài, hài đồng ngây thơ... Rậm rạp chằng chịt bóng người kim sắc, tay đều cầm một thanh phi kiếm, như thủy triều lao qua hắn.
Mặt Hàn Lập không đổi sắc, từ trong hư không bước ra, sau lưng bỗng nhiên phóng ra kim quang.
Một vòng Kim sắc bảo luân hiển hiện phóng tới, xoay tròn, nhộn nhạo mở ra tầng tầng rung động kim sắc.
Hư ảnh và phi kiếm vừa tiến vào phạm vi rung động của Chân Ngôn Bảo Luân lập tức tốc độ chậm lại, hầu như lâm vào trạng thái đình trệ.
Một màn xuất hiện làm cho người ta kinh ngạc!
Giữa không trung cao, Hàn Lập đạp không tiến lên, thân ảnh tự do đi trong kim quang của hư ảnh và phi kiếm, nhìn như nhàn nhã dạo chơi.
Nguyên bản những phi kiếm kia đâm về phía hắn, giờ đây đã thành như đá đặt chân, bị hắn giẫm lên từng bước đi lên tế đàn đang lơ lửng trên không.
Lúc này, trong lòng của hắn biết rõ, nếu không đánh bại Hùng Sơn, đối phương sẽ một mực mượn nhờ kiếm trận chi lực, cản trở hắn thu hồi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, thời gian càng kéo dài thì Bản Mệnh phi kiếm khó tránh khỏi vận mệnh bị luyện hoá.
Trên tế đàn, Hùng Sơn thấy một màn như vậy, trong lòng kinh hãi không thôi, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đây là Thời Gian Pháp Tắc... Ngươi, ngươi vậy mà tu Chân Ngôn Hóa Luân Kinh đến trình độ này?"
Hàn Lập không để ý đến gã, vẫn một mực tiến lên phía trên, một bên dùng ảnh hưởng của hắn tiến lên đẩy phi kiếm ra, rất nhanh đã đến vị trí cách tế đàn chưa đủ trăm trượng.
Hùng Sơn đè nén sự kinh hãi trong lòng xuống, cắn chặt hàm răng, hai tay bấm nhanh pháp quyết hướng về phía khu vực trống rỗng ở trung tâm.
Sau đó, năm ngón tay khẽ chuyển, lòng bàn tay hiện lên một mảnh quang mang, năm viên châu kim sắc to bằng quả long nhãn từ khu vực trống rỗng rớt xuống, rơi vào trong biển lửa đỏ thẫm.
Chỉ nghe "Hây dô" một tiếng vang lên.
Mảnh biển lửa rừng rực kia phảng phất như có gió lốc cuồng loạn, hỏa diễm bắt đầu kịch liệt phiêu diêu, khuếch tán ra bốn phía.
Hàn Lập cảm ứng nhìn lại phía trong ngọn lửa, chỉ thấy trong đó có năm đoàn kim quang sáng lên, hấp dẫn hoả diễm đỏ thẩm chung quanh ngưng tụ lại, hóa thành năm đầu rồng dữ tợn cực đại, phóng về phía hắn bên này.
Đầu rồng vừa mới thành hình, vị trí lỗ mũi liền "XOẸT" một tiếng, phun ra hai luồng hoả diễm dài nhỏ, trong đôi mắt kim mang sáng ngời, nhìn về phía Hàn Lập bên này, thoạt nhìn giống như vật sống, cực kỳ linh tính.
Tiếp theo trong nháy mắt, một âm thanh gào rống như có như không từ trong biển lửa truyền ra, năm đầu hoả diễm giống như vạc nước phóng tới, thân hình ở giữa không trung uốn lượn vặn vẹo, ngũ trảo chụp xuống Hàn Lập.
Lập tức không khí chung quanh ngưng trệ một hồi, sóng nhiệt cuồn cuộn phóng tới, cả phiến hư không đều bị đốt có chút biến hình, làm Chân Ngôn Bảo Luân phóng xuất ra kim sắc cũng rung động theo, vặn vẹo trong hư không, khu vực bị ảnh hưởng cũng co lại nhỏ đi rất nhiều.
Mắt thấy Hỏa Long bay đến gần, Hàn Lập nâng lên một chưởng, vung lên phía trước.
Một mảnh quang mang đen nhánh tăng vọt từ trong bắn ra, đúng là Trọng Thủy Chân Luân, nó lớn như ma bàn, lơ lửng xoay tròn kịch liệt trước người Hàn Lập, phát ra trận trận tiếng thét.
Thủy Chi Đạo Văn ở phía trên phát ra quang mang mãnh liệt, từng cỗ Trọng Thủy màu đen từ trong phun ra, ở trên không hóa thành một vòng xoáy Trọng Thuỷ cực lớn, nghênh đón năm đầu Xích Diễm Hỏa Long.
Năm đầu Xích Diễm Hỏa Long há miệng khổng lồ, bên trong nham thạch nóng chảy cuồn cuộn kèm theo khói đen, như một toà núi lửa sắp phun trào.
Ngay sau đó, chợt nghe năm âm thanh vang lên nhứ sấm rền truyền đến, Xích Diễm Hỏa Long phát ra hỏa quang mãnh liệt, vô số nham thạch nóng chảy giống như sao băng mưa lửa rơi xuống, giáng xuống Trọng Thủy Chân Luân.
"UỲNH UỲNH RẦM RẦM "
Liên tiếp tiếng vang rung trời truyền đến, cả phiến thiên không cơ hồ bị hoả quang ánh hồng.
Chỉ thấy hoả vũ đầy trời nhập vào bên trong vòng xoáy Trọng Thủy, tạo ra sóng lớn màu đen cao gần trăm trượng, dù chưa thể làm nó tan rã, nhưng làm cho Trọng Thủy Chân Luân rung động mãnh liệt không thôi.
Hàn Lập giơ hai tay lên cao, toàn thân cũng rung rung không ngừng, hiển nhiên cũng có chút không chịu nổi man lực tràn đầy này.
"Hỏa Long Châu sao? Các hạ thật đúng là cam lòng bỏ ra tiền vốn..." Hàn Lập thấp giọng lẩm bẩm.
Dứt lời, ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngưng tụ, hai tay biến đổi pháp quyết, thân hình không lùi mà tiến tới, giơ chưởng vỗ lên trên Trọng Thủy Chân Luân.
"Ô...ô...n...g..."
Trọng Thủy Chân Luân rung lên một tiếng mãnh liệt, trên thân tuôn ra sóng nước màu đen bỗng nhiên tăng vọt, nhào tới hướng Xích Diễm Hỏa Long.
Năm đầu Xích Diễm Hỏa Long cũng đáp xuống, một đen một đỏ, một nước một hỏa, kịch liệt xông tới va chạm nhau, dâng lên từng trận sương trắng.
"Hắc Thủy Mạn Thiên!" Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong miệng Hàn Lập hét to một tiếng.
Hư không trên tế đàn lập tức vang lên một tiếng nổ vang thấu trời!
Một đạo điện quang trắng như tuyết hiện lên, Thiên Mạc phía trên lập tức vỡ ra, một lỗ hổng màu đen vắt ngang phía chân trời, lượng lớn Trọng Thủy từ trong mãnh liệt phóng tới, hóa thành một thác nước màu đen cự đại vô cùng treo phía chân trời.
Hùng Sơn ngửa đầu nhìn lên thấy hồng thủy ngập trời, hai mắt trợn lên, tròng mắt muốn nứt ra.
Gã không thể tin được làm sao một Chân Tiên lại đủ khả năng gây ra chuyện này.
Nhưng đã đến nước này, cho dù gã muốn dừng tay giảng hòa, cũng đã trễ rồi.
Chỉ thấy gã mãnh liệt cắn răng một cái, hai tay vung vẩy trong hư không một hồi, từng đạo quang mang bay múa phóng tới, rơi vào Vạn Kiếm Thiết Khoán.
Phía trên Thiết Khoán chợt hiện kim quang, từng miếng Kim sắc văn tự từ trong bay ra, rơi vào chung quanh đại trận tám cây kim trụ Bàn Long.
Phía trên kim trụ sáng ngời quang mang, tám đầu Kim Long hơi ngẩng lên, trong hai mắt đồng thời bắn ra hai luồng quang mang đỏ thẫm, tụ hợp lại phía trên tế đàn, hóa thành một màn sáng trải rộng Long Văn đỏ thẫm, bao phủ toàn bộ màn sáng.
Bên trên thiên mạc, thác nước Trọng Thủy rơi xuống, như thiên quân núi cao trùng trùng điệp điệp đập lên phía trên màn sáng đỏ thẫm.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
"Hừ, đúng là Thiên Đạo Luân Hồi! Năm đó ngươi đoạt Kiếm Nguyên, làm hỏng kiếm trận của ta, hôm nay thì thế nào? Hết thảy vẫn còn ta đấy, hặc hặc, hặc hặc..." Hai mắt Hùng Sơn trợn lên, đột nhiên cất tiếng cười to, thanh âm giống như tiếng sấm liên tục truyền xuống dưới.
Năm đó, gã khổ tâm nhiều năm, không tiếc đắc tội nhiều thế lực thu thập nghìn chuôi Linh Kiếm, kết quả hết thảy đều tan thành hư ảo.
Bởi vì chuyện này, gã không biết mình bị đồng môn Chúc Long Đạo cười nhạo sau lưng.
Hôm nay đại thù sẽ được báo, làm sao mà gã lại không thoải mái cười to cho được?
"Hùng Sơn đạo hữu, năm đó nếu không phải ngươi muốn luyện hóa bổn mạng phi kiếm của ta, ta há lại đoạt Kiếm Nguyên của ngươi? Ta và ngươi vốn là đồng môn Chúc Long Đạo, lại là cộng sự Vô Thường Minh, làm việc cùng nhau cũng không ít, hôm nay sao không biến chiến tranh thành tơ lụa, để cho ta mang Bản Mệnh phi kiếm đi?" Hàn Lập đứng thẳng người, ngửa mặt lên trời nói ra.
Thanh âm của hắn không lớn, lại như lợi kiếm, xuyên thấu tầng tầng cách trở, truyền vào trong tai Hùng Sơn.
"Nực cười! Năm đó là do ta mắt mù, không nhìn ra được bộ mặt thật của ngươi, một mực bị ngươi đùa bỡn như kẻ ngốc. Sau này, mặc dù phát hiện ra được, nhưng thời cơ cũng chưa tới, tự nhiên để ngươi tiếp tục tiêu dao. Hôm nay ngươi đã đưa tới cửa, ta tự nhiên muốn đem ngươi và cả bổn mạng phi kiếm của ngươi luyện hóa nhập vào trong Vô thượng Tiên kiếm của ta." Hùng Sơn hừ lạnh một tiếng, nói ra.
"Nếu như ngươi không muốn bỏ qua việc này, đừng trách Hàn mỗ vô tình." Sắc mặt Hàn Lập lạnh lùng, lạnh giọng nói ra.
"Sắp chết đến nơi còn dám phát ngôn bừa bãi, thật sự là không biết trời cao đất rộng!" Tuy Hùng Sơn nói như thế, nhưng chẳng biết tại sao, nghe Hàn Lập nói như vậy, trong lòng lại run lên một cái.
Hàn Lập đột nhiên hét to một tiếng, cơ bắp trên người bành trướng ra, lập tức thân hình cao lên trăm trượng, bên ngoài thân sinh ra bộ lông kim sắc nồng đậm, hóa thành một đầu kim sắc Cự Viên.
Hai chân hắn đạp mãnh liệt vào mặt đất, thân thể cao lớn bị trọng áp của kiếm khí trùng trùng điệp điệp đè xuống, đột ngột từ mặt đất vươn lên, nhảy vào không trung.
Bay đến gần khu vực Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, bỗng nhiên một cánh tay tráng kiện của Kim Mao Cự Viên nâng lên, phía trên bao trùm từng miếng Kim sắc lân phiến, đập tới phía Kiếm long xung thiên.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Thân hình "Kiếm Long" lập tức gãy ngoặt ra ngoài, phát ra một hồi âm thanh bén nhọn hỗn loạn.
Trong chốc lát, hơn ngàn chuôi phi kiếm va chạm lẫn nhau, rơi ra phạm vi kiếm trận, bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng lẫn vào trong đó.
Kim Mao Cự Viên loé lên quang mang, khôi phục lại hình người, sau lưng bỗng dưng sinh ra một đôi cánh óng ánh, vỗ mạnh một cái liền bay thẳng đến bổn mạng phi kiếm của mình.
Nhưng mà, còn không đợi hắn tới gần phi kiếm, phía trên kiếm trận liền có một cỗ lực lượng vô hình phóng ra kéo đám phi kiếm mà hắn vừa đánh rớt vào lại kiếm trận.
"Lúc này ngươi đừng mơ tưởng!" Hùng Sơn quan sát cảnh tượng phía dưới, lạnh lùng nói ra.
Dứt lời, hai tay gã đang để trước người vũ động một hồi, ngón tay điểm một cái về khối "Vạn kiếm thiết khoán" trên không trung.
"Xoẹt" một tiếng vang nhỏ.
Một giọt huyết kim sắc từ đầu ngón tay Hùng Sơn bay qua rơi vào phía trên Thiết khoán.
Kim sắc đường vân ở mặt ngoài Thiết Khoán rung động mạnh một hồi, một cỗ sương mù màu hồng như có như không từ trong bay ra, bay vào bên trong màn sáng kim sắc trên không trung.
Chỉ nghe "Oành" một tiếng vang thật lớn!
Màn sáng kim sắc trên bầu trời chấn động kịch liệt, ầm ầm tán loạn ra, ở phía trên xuất hiện quang ảnh hư huyễn nhưng không biến mất, mà giống như kim vũ nhao nhao rơi xuống phía dưới, bay vào trong kiếm trận.
Theo mỗi một đạo hư ảnh bay vào, liền có một thanh phi kiếm thoát ly Kiếm Long, bị hư ảnh Kim quang nắm trong tay, bay đến phía Hàn Lập.
Hàn Lập vốn đang tìm cách cướp lấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm từ trong Kiếm Long lại cảm giác một cái bóng nhô lên cao hạ xuống, Phong Lôi Sí sau lưng mãnh liệt vỗ một cái, toàn bộ cơ thể bị áp chế dưới kiếm khí đầy trời khó khăn lắm mới lướt đi được mấy trượng.
"Hây dô" một tiếng!
Một thiết kiếm khổng lồ to như tấm ván cửa chém xuống làm áo quần dán chặt vào người, dẫn tới không khí loạn chuyển, phát ra một hồi tiếng rít vang.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, một quyền đưa lên, hung hăng đập vào thân kiếm bản rộng.
Một đạo quyền ảnh cự đại màu xanh nổ tung trên thân kiếm, cự kiếm bị nện vào như mưa to trùng kích lên cánh cửa cũ nát, rung động kịch liệt.
Kim Quang Cự Nhân nắm thân kiếm này cũng bị cổ cự lực chấn động, thân ảnh cũng theo thân kiếm rung rung một hồi, tiêu tán ra.
Nhưng mà một kiếm này vừa tan biến thì một kiếm khác lại đến!
Hàn Lập vừa thu hồi nắm đấm, lại có một vũ sĩ khác cầm trong tay một trường kiếm đâm thẳng đến hắn.
Ở đằng sau vũ sĩ kia, bên trong hư ảnh kim quang đầy trời xuất hiện nữ tử thướt tha, lực sĩ kim giáp, lão giả râu dài, hài đồng ngây thơ... Rậm rạp chằng chịt bóng người kim sắc, tay đều cầm một thanh phi kiếm, như thủy triều lao qua hắn.
Mặt Hàn Lập không đổi sắc, từ trong hư không bước ra, sau lưng bỗng nhiên phóng ra kim quang.
Một vòng Kim sắc bảo luân hiển hiện phóng tới, xoay tròn, nhộn nhạo mở ra tầng tầng rung động kim sắc.
Hư ảnh và phi kiếm vừa tiến vào phạm vi rung động của Chân Ngôn Bảo Luân lập tức tốc độ chậm lại, hầu như lâm vào trạng thái đình trệ.
Một màn xuất hiện làm cho người ta kinh ngạc!
Giữa không trung cao, Hàn Lập đạp không tiến lên, thân ảnh tự do đi trong kim quang của hư ảnh và phi kiếm, nhìn như nhàn nhã dạo chơi.
Nguyên bản những phi kiếm kia đâm về phía hắn, giờ đây đã thành như đá đặt chân, bị hắn giẫm lên từng bước đi lên tế đàn đang lơ lửng trên không.
Lúc này, trong lòng của hắn biết rõ, nếu không đánh bại Hùng Sơn, đối phương sẽ một mực mượn nhờ kiếm trận chi lực, cản trở hắn thu hồi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, thời gian càng kéo dài thì Bản Mệnh phi kiếm khó tránh khỏi vận mệnh bị luyện hoá.
Trên tế đàn, Hùng Sơn thấy một màn như vậy, trong lòng kinh hãi không thôi, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đây là Thời Gian Pháp Tắc... Ngươi, ngươi vậy mà tu Chân Ngôn Hóa Luân Kinh đến trình độ này?"
Hàn Lập không để ý đến gã, vẫn một mực tiến lên phía trên, một bên dùng ảnh hưởng của hắn tiến lên đẩy phi kiếm ra, rất nhanh đã đến vị trí cách tế đàn chưa đủ trăm trượng.
Hùng Sơn đè nén sự kinh hãi trong lòng xuống, cắn chặt hàm răng, hai tay bấm nhanh pháp quyết hướng về phía khu vực trống rỗng ở trung tâm.
Sau đó, năm ngón tay khẽ chuyển, lòng bàn tay hiện lên một mảnh quang mang, năm viên châu kim sắc to bằng quả long nhãn từ khu vực trống rỗng rớt xuống, rơi vào trong biển lửa đỏ thẫm.
Chỉ nghe "Hây dô" một tiếng vang lên.
Mảnh biển lửa rừng rực kia phảng phất như có gió lốc cuồng loạn, hỏa diễm bắt đầu kịch liệt phiêu diêu, khuếch tán ra bốn phía.
Hàn Lập cảm ứng nhìn lại phía trong ngọn lửa, chỉ thấy trong đó có năm đoàn kim quang sáng lên, hấp dẫn hoả diễm đỏ thẩm chung quanh ngưng tụ lại, hóa thành năm đầu rồng dữ tợn cực đại, phóng về phía hắn bên này.
Đầu rồng vừa mới thành hình, vị trí lỗ mũi liền "XOẸT" một tiếng, phun ra hai luồng hoả diễm dài nhỏ, trong đôi mắt kim mang sáng ngời, nhìn về phía Hàn Lập bên này, thoạt nhìn giống như vật sống, cực kỳ linh tính.
Tiếp theo trong nháy mắt, một âm thanh gào rống như có như không từ trong biển lửa truyền ra, năm đầu hoả diễm giống như vạc nước phóng tới, thân hình ở giữa không trung uốn lượn vặn vẹo, ngũ trảo chụp xuống Hàn Lập.
Lập tức không khí chung quanh ngưng trệ một hồi, sóng nhiệt cuồn cuộn phóng tới, cả phiến hư không đều bị đốt có chút biến hình, làm Chân Ngôn Bảo Luân phóng xuất ra kim sắc cũng rung động theo, vặn vẹo trong hư không, khu vực bị ảnh hưởng cũng co lại nhỏ đi rất nhiều.
Mắt thấy Hỏa Long bay đến gần, Hàn Lập nâng lên một chưởng, vung lên phía trước.
Một mảnh quang mang đen nhánh tăng vọt từ trong bắn ra, đúng là Trọng Thủy Chân Luân, nó lớn như ma bàn, lơ lửng xoay tròn kịch liệt trước người Hàn Lập, phát ra trận trận tiếng thét.
Thủy Chi Đạo Văn ở phía trên phát ra quang mang mãnh liệt, từng cỗ Trọng Thủy màu đen từ trong phun ra, ở trên không hóa thành một vòng xoáy Trọng Thuỷ cực lớn, nghênh đón năm đầu Xích Diễm Hỏa Long.
Năm đầu Xích Diễm Hỏa Long há miệng khổng lồ, bên trong nham thạch nóng chảy cuồn cuộn kèm theo khói đen, như một toà núi lửa sắp phun trào.
Ngay sau đó, chợt nghe năm âm thanh vang lên nhứ sấm rền truyền đến, Xích Diễm Hỏa Long phát ra hỏa quang mãnh liệt, vô số nham thạch nóng chảy giống như sao băng mưa lửa rơi xuống, giáng xuống Trọng Thủy Chân Luân.
"UỲNH UỲNH RẦM RẦM "
Liên tiếp tiếng vang rung trời truyền đến, cả phiến thiên không cơ hồ bị hoả quang ánh hồng.
Chỉ thấy hoả vũ đầy trời nhập vào bên trong vòng xoáy Trọng Thủy, tạo ra sóng lớn màu đen cao gần trăm trượng, dù chưa thể làm nó tan rã, nhưng làm cho Trọng Thủy Chân Luân rung động mãnh liệt không thôi.
Hàn Lập giơ hai tay lên cao, toàn thân cũng rung rung không ngừng, hiển nhiên cũng có chút không chịu nổi man lực tràn đầy này.
"Hỏa Long Châu sao? Các hạ thật đúng là cam lòng bỏ ra tiền vốn..." Hàn Lập thấp giọng lẩm bẩm.
Dứt lời, ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngưng tụ, hai tay biến đổi pháp quyết, thân hình không lùi mà tiến tới, giơ chưởng vỗ lên trên Trọng Thủy Chân Luân.
"Ô...ô...n...g..."
Trọng Thủy Chân Luân rung lên một tiếng mãnh liệt, trên thân tuôn ra sóng nước màu đen bỗng nhiên tăng vọt, nhào tới hướng Xích Diễm Hỏa Long.
Năm đầu Xích Diễm Hỏa Long cũng đáp xuống, một đen một đỏ, một nước một hỏa, kịch liệt xông tới va chạm nhau, dâng lên từng trận sương trắng.
"Hắc Thủy Mạn Thiên!" Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong miệng Hàn Lập hét to một tiếng.
Hư không trên tế đàn lập tức vang lên một tiếng nổ vang thấu trời!
Một đạo điện quang trắng như tuyết hiện lên, Thiên Mạc phía trên lập tức vỡ ra, một lỗ hổng màu đen vắt ngang phía chân trời, lượng lớn Trọng Thủy từ trong mãnh liệt phóng tới, hóa thành một thác nước màu đen cự đại vô cùng treo phía chân trời.
Hùng Sơn ngửa đầu nhìn lên thấy hồng thủy ngập trời, hai mắt trợn lên, tròng mắt muốn nứt ra.
Gã không thể tin được làm sao một Chân Tiên lại đủ khả năng gây ra chuyện này.
Nhưng đã đến nước này, cho dù gã muốn dừng tay giảng hòa, cũng đã trễ rồi.
Chỉ thấy gã mãnh liệt cắn răng một cái, hai tay vung vẩy trong hư không một hồi, từng đạo quang mang bay múa phóng tới, rơi vào Vạn Kiếm Thiết Khoán.
Phía trên Thiết Khoán chợt hiện kim quang, từng miếng Kim sắc văn tự từ trong bay ra, rơi vào chung quanh đại trận tám cây kim trụ Bàn Long.
Phía trên kim trụ sáng ngời quang mang, tám đầu Kim Long hơi ngẩng lên, trong hai mắt đồng thời bắn ra hai luồng quang mang đỏ thẫm, tụ hợp lại phía trên tế đàn, hóa thành một màn sáng trải rộng Long Văn đỏ thẫm, bao phủ toàn bộ màn sáng.
Bên trên thiên mạc, thác nước Trọng Thủy rơi xuống, như thiên quân núi cao trùng trùng điệp điệp đập lên phía trên màn sáng đỏ thẫm.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Story
Chương 437: Thù cũ
9.6/10 từ 42 lượt.